Đọc truyện Đế Yến – Chương 36: Sát cơ(phần 2)
Dịch giả: Vivian Nhinhi
Một người nói khẽ: “Ta!”
Mọi người nhìn thấy người vừa hô lên, trên mặt càng thêm kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới kẻ đó dưới tình huống này còn dám đứng ra nói chuyện.
Kẻ vừa nói là thằng bé ăn mày vẫn trốn sau lưng Thu Trường Phong.
Thằng bé ăn mày kia vừa bẩn vừa gầy, tuổi cũng không lớn lắm. Khi nó một mực trốn sau lưng Thu Trường Phong, mặc dù người khác đều cảm thấy kì quái nhưng không lưu ý, nhưng khi thấy nó đứng ra ngẩng đầu, trong mắt đám người Mục Lục ngự đột nhiên hiện ra vẻ quái dị.
Trương Định Biên liếc xéo thằng bé ăn mày kia hồi lâu, nhịn không được cau mày nói: “Ngươi có thể chứng minh cái gì?”
Thằng bé ăn mày kia đứng trước mặt Trương Định Biên, không có ý sợ hãi gì cả, hai tay của nó đưa ra, bày ra một thủ thế cực kỳ kỳ quái. Trương Định Biên vừa thấy thủ thế kia ánh mắt lập tức biến lạnh. Mục Lục Ngự vừa thấy thủ thế đó, sắc mặt kịch biến, rung giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Thằng bé ăn mày kia nhìn Mục Lục Ngự, đột ngột đảo tay, lộ ra một tấm ngọc bài sáng bóng lấp lánh, mặt chính của Ngọc bài có tứ tôn thần thú, mặt sau khắc nhị thập bát tinh. Khi vật kia đột nhiên xuất hiện, ánh lên khuôn mặt vô cùng lấm lem của thằng bé ăn mày này một thứ ánh ngọc lấp lánh.
Dù có là kẻ mù cũng có thể cảm thấy tấm ngọc bài kia có giá trị liên thành, tuyệt đối không phải vật bình thường. Nhưng thằng bé ăn mày này sao có thể có loại ngọc bài quý nhường này?
Trương Định Biên nhìn thấy tấm ngọc bài này cũng phải sợ hãi biến sắc. Tấm ngọc bài có thể làm cả nhân vật lão luyện này biến sắc mặt, đương nhiên càng không đơn giản.
Thằng bé ăn mày kia chỉ nhìn về phía Mục Lục Ngự, điềm nhiên nói:
“Giang thượng nhân vương
Vân trung long vương
Nhị thập bát tinh
Duy ngã tự cuồng.
(Làm vua sông lớn
rồng cuộn trong mây
Nhị thập bát tinh
Chỉ ta Tự Cuồng)
Mục Lục Ngự, Tinh Hà Ngọc Bài của giáo chủ Bài Giáo vừa xuất hiện như giáo chủ thân tới, ngươi thấy còn không quỳ?”
Thân mình của Mục Lục Ngự chấn động, trên mặt lộ vẻ không thể tin được, nhưng vẫn quỳ gối xuống nói: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Mạc Tứ Phương, Kiều Tam Thanh thấy thế, vẻ mặt còn do dự nhưng vẫn quỳ một gối xuống, trong lúc nhất thời không biết xưng hô với thằng bé ăn mày kia như thế nào cho phải.
Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới thứ mà thằng bé ăn mày đưa ra chính là thủ thế “giáo chủ thân tới”, xuất ra chính là Tinh Hà Ngọc Bài chí cao vô thượng của Bài Giáo, lời nói ra lại là khí khái của giáo chủ Bài Giáo Trần Tự Cuồng khi xưng hùng năm nào.
Người cầm Tinh Hà Ngọc Bài vẫn luôn là Giáo chủ Bài Giáo. Thằng bé ăn mày này có thân phận thế nào, sao có thể có Tinh Hà Ngọc Bài của Bài Giáo? Tất cả mọi người ở đây đều nghĩ không ra.
Nhưng Diệp Vũ Hà đã nghe ra thằng bé ăn mày kia nói lộ khẩu âm Xuyên Trung. Vẫn nhớ Thu Trường Phong đã từng nhắc thằng bé ăn mày này họ Trần, mặt không khỏi biến sắc, thầm nghĩ, chẳng lẽ thằng bé ăn mày này là con trai của Trần Tự Cuồng?
Là vì Trần Tự Cuồng chết mà thằng bé ăn mày này chạy ra tìm đến Mục Lục Ngự của Bài Giáo để tìm hung thủ? Nhưng vì sao nó không trực tiếp đi tìm Mục Lục Ngự mà lại phải đi tìm bằng được Thu Trường Phong? Diệp Vũ Hà nghĩ mãi mà không rõ.
Thằng bé ăn mày cầm ngọc bài trong tay, liền như thay đổi thành một người khác, trầm giọng nói: “Mục Lục Ngự, ta dùng Tinh Hà Ngọc Bài thề, kẻ giết Trần Tự Cuồng cha ta, tuyệt đối không phải do triều đình làm chủ mưu.”
Sắc mặt của đám người Mục Lục Ngự lập tức biến đổi, không ngờ thằng bé này chính là con trai của Giáo chủ.
Bọn họ cũng biết rõ Giáo chủ có con trai, nhưng nhiều năm trước Trần Tự Cuồng đã ẩn cư, bọn họ cũng chưa bao giờ gặp con trai của Trần Tự Cuồng, giờ phút này gặp được trong lòng âm thầm kinh hãi.
Dưới Tinh Hà Ngọc Bài, bọn người Mục Lục Ngự dù có hoài nghi cũng không dám đặt nghi vấn. Bởi vì trong Bài Giáo, nếu bất kính trước Tinh Hà Ngọc Bài sẽ phải chịu lấy sự nguyền rủa và trừng phạt vô cùng tàn khốc.
Ánh mắt của Kiều Tam Thanh chớp động, điềm nhiên nói: “Nếu như không phải do triều đình thì là ai sát hại Giáo chủ?”
Thằng bé ăn mày kia xoay chuyển ánh mắt, rơi xuống trên thân Diệp Hoan. Diệp Hoan thấy thằng bé ăn mày nhìn sang, lơ đễnh, nhịn không được cười nói: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Ánh mắt của thằng bé ăn mày như lửa, từng chữ từng chữ nói: “Bởi vì ngươi chính là hung thủ sát hại cha ta!”
Mọi người kinh hãi. Kiều Tam Thanh, Mạc Tứ Phương thân mình run lên kịch liệt, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoàng tột độ, nhưng lập tức đã di chuyển đến hai bên Diệp Hoan, dần dần hình thành xu thế giáp công Diệp Hoan.
Nụ cười trên mặt Diệp Hoan trở nên cứng nhắc, không thể tin được mà hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”
Thằng bé ăn mày kia nghiến răng nói: “Phủng Hỏa Hội vì chuyện Kim Long quyết có thể cải mệnh năm xưa mà vẫn mang lòng bất mãn với Bài Giáo ta, bị trục đến Hải Vực vẫn chưa bao giờ buông tha cho ý định trả thù trong đầu. Ngươi cấu kết với Phủng Hỏa Hội, đi gặp cha ta, âm thầm ra tay rồi hại chết người. Lần này đến Vinh gia, giả bộ như bàn chuyện buôn bán, nhưng thực ra chính là vì muốn thôn tính sản nghiệp của Bài Giáo. Ngươi đã sớm biết Vinh gia vốn là căn cơ tại Hải Khẩu của Bài Giáo, có phải không?”
Sắc mặt của Diệp Hoan đột ngột trở nên cực kỳ khó coi, quát: “Ngươi nói bậy gì đó?” Cổ tay hắn run lên, chén trà trên tay lập tức đánh về phía thằng bé ăn mày kia.
Chén trà kia đột nhiên bay ra, nhanh như sao xẹt, trong đó còn có nước trà tràn đầy, thoạt trông sẽ lập tức hắt lên mặt thằng bé ăn mày kia.
Không ngờ có một ống tay áo cuốn ra như chớp giật, đột nhiên hút chén trà kia vào trong tay áo.
Kiều Tam Thanh xuất thủ, vừa ra tay đã thu lại chén trà của Diệp Hoan. Trên khuôn mặt nửa vàng nửa trắng của lão lộ ra nụ cười đầy phẫn nộ: “Thì ra ngươi là người của Phủng Hỏa Hội, vậy mà còn dám tới lần này, đả thưởng người cầm Tinh Hà Ngọc Bài, xem ra ngươi thật không để Bài Giáo bọn ta vào mắt.” Ống tay áo của lão run lên, nước trà trong chén vừa rồi đột nhiên phun ra, sẽ hắt lên mặt Diệp Hoan.
Nước trà kia vốn xanh ngăn ngắt nhưng khi phun ra từ trong tay áo của Kiều Tam Thanh đột nhiên biến thành màu đen.
Mặt Diệp Hoan cũng đen lại, đột ngột tung người lui về sau, thiếu chút nữa đâm sầm vào tường, khàn giọng nói: “Các ngươi không nên nghe hắn nói bậy. Đây là quỷ kế của triều đình, bọn họ giết Giáo chủ Bài Giáo, lấy Ngọc Bài, sau đó cố ý tìm thằng bé ăn mày này đến đảo lộn đen trắng, châm ngòi thị phi, sao các ngươi có thể trúng quỷ kế của bọn chúng?”
Kiều Tam Thanh khẽ giật mình, trong lúc nhất thời không có cách nào phán xét. Cho dù là Mục Lục Ngự tạm thời cũng không phân biệt ra được đến tột cùng là ai đúng ai sai.
Trương Định Biên thấy thế, tâm tư xoay chuyển, quát: “Mục Lục Ngự, bây giờ xem ra, nếu không phải triều đình thì chính là Phủng Hỏa Hội giết Bài Giáo chủ của chúng ta. . . Trước bắt hai tên này, sau đó tra khảo, ta không tin là hỏi không ra được.”
Mục Lục Ngự nghe Trương Định Biên vừa rồi đột nhiên thừa nhận là người của Bài Giáo trong lòng vừa mừng vừa sợ. Mừng chính là, bây giờ Giáo chủ đã chết, địch nhân không biết, nếu như được Trương Định Biên giúp đỡ, thì thực lực của Bài Giáo sẽ tăng nhiều. Nhưng lại sợ là, nếu thật sự tra khảo Thu Trường Phong thì có khác gì tạo phản, điều này sao có thể được?
Thấy Trương Định Biên mày râu đều dựng lên, đã muốn ra tay, Mục Lục Ngự hét lớn: “Trương tướng quân, việc này cần bàn bạc kĩ hơn.”
Trương Định Biên ngửa mặt lên trời cười một tiếng, trong lúc đó gió cuộn mây vần, Phong vân tiên đã nằm trên tay lão.
“Nếu triều đình không ra tay hại giáo chủ, các ngươi chi bằng cứ đẩy hết sai lầm lên đầu lão phu. Nếu thật chứng minh là triều đình gây nên, các ngươi lại không ra tay, còn đợi tới khi nào?”
Dứt lời trường tiên phóng ra, Trương Định Biên trước hết quất về phía Thu Trường Phong, quát: “Ta bắt tên này, các ngươi bắt Diệp Hoan.” Lão đã muốn tạo phản từ lâu, cũng đã tính được vô luận kết quả thế nào thì việc này đều có lợi với việc tạo phản của lão.
Không cần biết là triều đình có giết Trần Tự Cuồng hay không, Bài Giáo vẫn phải làm phản. Nếu như lão có thể tóm được cả Diệp Hoan, đoạt lại Kim Long quyết thay đổi vận mệnh, thừa cơ dựng cờ khởi nghĩa, tập hợp nghĩa sĩ của tiền triều, còn có thể đánh một trận nữa với Chu gia.
Năm xưa lão bại, nhưng không cam lòng. Chu Nguyên Chương chết, nhưng giang sơn vẫn còn. Trương Định Biên lão còn muốn cướp lại giang sơn vốn thuộc về bọn lão.
Thay đổi bất ngờ, Trương Định Biên xuất thủ trước.
Trương Định Biên vừa ra tay, Kiều Tam Thanh và Mạc Tứ Phương lập tức ra tay, nghe lệnh Trương Định Biên định bắt lấy Diệp Hoan.
Hai đại Bài pháp của Bài Giáo lửa giận bừng bừng, hiển nhiên đã khẳng định Diệp Hoan chính là hung thủ giết Trần Tự Cuồng, cũng có thể có quan hệ cả với Phủng Hỏa Hội. Lời của thằng bé ăn mày kia dù sao cũng có lý có chứng cứ.
Kiều Tam Thanh ra tay, cởi áo, động tác của lão trôi chảy, cởi y phục như nước chảy mây trôi, y phục trong tay, trời đất tối sầm lại, chỉ trong giây lát đã bay đến đỉnh đầu Diệp Hoan.
Hành Vân – Kiều Tam Thanh đang dùng Hành Vân chi pháp.
Kiều Tam Thanh dùng “tam tuyệt” Bàn Thủy, Hành Vân, Bố Vũ mà danh chấn giang hồ. Lão cũng không dám khinh thường Diệp Hoan, bởi vậy vừa ra tay đã dùng một trong tam tuyệt của lão: “Hành Vân”
Cùng lúc đó, như chớp lóe, một tia chớp đến nhanh hơn Hành Vân một bước, phóng tới trước mặt Diệp Hoan.
Lam điện!
Hai đại Bài Pháp vừa ra tay chính là bí kỹ tuyệt học của Bài Giáo: “Hành Vân” “Lam Điện”, Diệp Hoan sao có thể ngăn cản?
Thu Trường Phong căn bản không rảnh đi tự hỏi vấn đề này, hắn thực sự không rảnh. Trương Định Biên ở trước mặt, còn có kẻ nào không để ý đến Trương Định Biên mà đi quan tâm chuyện vặt bên ngoài?
Trường tiên kia phóng ra, như gió cuộn mây vần, đột ngột lao tới. Thu Trường Phong nhanh chóng lùi ra, trước khi lui còn nói một câu với Diệp Vũ Hà: “Nàng chạy đi!”
Hắn hao hết tâm sức, vốn định bằng năng lực của mình ngăn chăn sự rối loạn trong Bài Giáo. Nhưng Trương Định Biên vừa tới, tình thế lập tức xoay chuyển, hắn biết rõ khó có thể vãn hồi thế cục đã xấu đi, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, tạm thời rời đi Vinh Phủ sau đó tính tiếp.
Thu Trường Phong đột nhiên ra tay với thằng bé ăn mày kia. Bàn tay vừa đưa ra liền tóm được thằng bé ăn mày, vung tay lên một cái liền ném thằng bé ăn mày khỏi tiền đường, vào bên trong đình viện.
Trường tiên của Trương Định Biên lần này có uy thế thật lớn, tiên phong đã đánh đến Thu Trường Phong, Diệp Vũ Hà, thằng bé ăn mày, thậm chí cuốn cả Trịnh bộ đầu vào trong đó.
Thu Trường Phong dù trong lúc nguy cấp cũng muốn cứu thằng bé ăn mày kia trước. Sự tồn tại của thằng bé ăn mày kia là vô cùng quan trọng, nếu nó chết đi, chỉ sợ Bài Giáo sẽ đại loạn, không có cách nào ổn định lại.
Trường tiên kia đã đến trước người của Thu Trường Phong, Thu Trường Phong ra tay lần nữa, chỉ kịp cầm một chiếc ghế dài lên, chặn lấy dòng nước xoáy cuồn cuộn như triều dâng.
Rắc một tiếng, chiếc ghế dài vỡ vụn.
Trịnh bộ đầu thấy uy thế như vậy đã sợ tới mức nhũn hết hai chân, nhắm mắt chờ chết.
Lúc trường tiên run lên, Thu Trường Phong lại xuất thủ lần nữa, lại túm được Trịnh bộ đầu ném ra ngoài. Khoảnh khắc mà Trịnh bộ đầu rơi vào trong đình viện y vẫn không thể tin được, trong lúc sinh tử ập xuống đầu này Thu Trường Phong vẫn còn nhớ tới y.