Đọc truyện Đế Yến – Chương 35: Sát cơ(phần 1)
Dịch giả: Vivian Nhinhi
Trương Định Biên cũng tới Vinh Phủ
Lão tới đột ngột, cũng giống như lúc lão đột ngột rời đi Kim Sơn, không ai có thể ngăn, không ai có thể cản nổi.
Mục Lục Ngự vừa thấy Trương Định Biên lập tức cúi chào, kích động nói: “Trương Tướng quân!” Lão là Bài pháp của Bài Giáo, địa vị chí cao, nhưng khi gặp Trương Định Biên vẫn quỳ gối xuống, điều này khiến cho hai người là Kiều Tam Thanh và Mạc Tứ Phương không khỏi biến sắc mặt, thất thanh kêu: “Trương tướng quân?”
Hai người bọn Kiều Tam Thanh chưa từng gặp Trương Định Biên bởi khi bọn họ thành danh thì Trương Định Biên đã quy ẩn trước đó lâu rồi.
Nhưng thiên hạ này còn Trương tướng quân nào nữa chứ?
Có thể làm cho Mục Lục Ngự cúi đầu quỳ lạy chỉ có một Trương tướng quân.
Bọn Kiều Tam Thanh biết rõ, Trương Định Biên vốn là một tướng quân, còn là một tướng quân thiên hạ vô song. Tướng quân Trương Định Biên cũng là người của Bài Giáo, mặc dù Hoàng Sở Vọng để Bài Giáo giúp đỡ Chu Nguyên Chương xưng đế, nhưng Trương Định Biên vì căm phẫn với hành động năm xưa của Hoàng Sở Vọng mà đi đầu phục Từ Thọ Huy, đứng dưới trướng của Trần Hữu Lượng.
Trương Định Biên thân là thủ hạ của Trần Hữu Lượng, nhưng Trần Hữu Lượng chưa bao giờ coi lão là thủ hạ, ông ta một mực coi Trương Định Biên là huynh đệ – huynh đệ sống chết không sờn, đồng sinh cộng tử.
Trương Định Biên cũng không cô phụ hai chữ “huynh đệ” này.
Năm xưa, lão và Trần Hữu Lượng vào sống ra chết, thân kinh bách chiến, tung hoành khắp Trường Giang, hồ Bà Dương đến Thủy Vực, kể cả người Bài Giáo trông thấy Trương Định Biên cũng đều bảo nhau lặng lẽ hành tẩu, không dám cùng lão tranh phong. Trần Hữu Lượng có một Trương Định Biên đã có thể cười ngạo khắp một nửa thiên hạ, trọng chỉnh lại cờ trống của Từ Thọ Huy, thiếu chút nữa đã cải lại mệnh số.
Trận thủy chiến trên hồ Bà Dương năm đó, Trương Định Biên cơ hồ đã cải lại thiên mệnh. Chỉ thiếu nửa phần nữa thôi.
Ý trời khó đoán.
Trần Hữu Lượng chiến bại, thân vong.
Khi đó Trương Định Biên đã trúng trăm tên, trên mặt cũng trúng một mũi tên, là mũi tên của Thường Ngộ Xuân. Nhưng lão không chết. Lão chẳng những không chết còn thừa lúc đêm tối đưa thuyền nhỏ đến chở thi thể của Trần Hữu Lượng cùng con trai Trần Hữu Lượng chạy khỏi hồ Bà Dương. Lão quả thực đã không phụ lòng người huynh đệ Trần Hữu Lượng này.
Ai cũng không biết Trương Định Biên chém giết chạy ra ngoài như thế nào, nhưng ai cũng biết thiên hạ này không kẻ nào có thể ngăn được Trương Định Biên. Trước trận chiến kia, Trương Định Biên đã là anh hùng đệ nhất thiên hạ, sau trận chiến kia, lão vẫn là thiên hạ đệ nhất anh hùng
Lão bại trận, không phải vì chiến bại mà chỉ là vì không thắng nổi vận mệnh tối tăm mà thôi.
Trước đây Mục Lục Ngự chính là một cao thủ trong Bài Giáo, giúp Chu Nguyên Chương trong trận hồ Bà Dương năm ấy, lại thua dưới tay của Trương Định Biên. Mục Lục Ngự bại, nhưng là bại tâm phục khẩu phục. Lão không bằng Trương Định Biên, cả đời này không bằng.
Trương Định Biên không giết Mục Lục Ngự, bởi vì bọn họ là huynh đệ, tuy lập trường bất đồng nhưng Trương Định Biên chưa bao giờ giết huynh đệ, vô luận thế nào lão cũng không ra tay với huynh đệ của mình.
Chính là một người như vậy, nên sau khi Trần Hữu Lượng chiến bại vẫn duy trì giang sơn của Trần Hữu Lượng. Nhưng con trai của Trần Hữu Lượng lại giống như Thục Hậu chủ Lưu Thiện, dâng thành mà hàng. Sau này Trương Định Biên liên tục chiến đấu ở các chiến trường Kinh Tương, rốt cục có một ngày đột nhiên biến mất. Ai cũng cho là lão chết rồi, nào ngờ lão vẫn còn sống, còn làm hòa thượng.
Nhân vật như thế, dù đã nhiều năm trôi qua, Mục Lục Ngự gặp vẫn phải cúi đầu, cúi đầu quỳ lạy.
Tư thế oai hùng, khí khái ấy, cho dù là hai người Thu Trường Phong và Diệp Hoan cũng phải cảm khái thổn thức, không dám khinh nhờn.
Trương Định Biên già rồi, nhưng uy thế không hề giảm, hai mắt trợn trừng, ánh mắt bắn về phía Thu Trường Phong: “Ngươi biết ta tới vì chuyện gì sao?”
Thu Trường Phong chỉ có thể thở dài, đụng phải loại nhân vật này, Thu Trường Phong không thể không thở dài được : “Ngươi muốn tìm Kim Long quyết, Kim Long quyết chính là ở trong tay Diệp Hoan.”
Diệp Hoan hơi chấn động, cặp mắt ánh lên. Mọi người nghe vậy đều run sợ, vốn không nghĩ tới Kim Long quyết thần kỳ kia bây giờ đã rơi vào tay Diệp Hoan.
Trương Định Biên cảm khái nói: “Ta vốn không ngờ có thể gặp Diệp Hoan. Nhưng đã gặp hắn, tất nhiên là muốn lấy lại Kim Long quyết. Lúc trước ở Kim Sơn để hắn chạy rồi, lần này ta tuyệt đối không để chuyện cũ lặp lại nữa. Nhưng ngươi chớ lảng sang chuyện khác, ta tới lần này là để giết ngươi!”
Thu Trường Phong hít sâu một hơi, sắc mặt càng thêm tái nhợt, chậm rãi hỏi: “Vì sao ngươi muốn giết ta?”
Trương Định Biên ngửa mặt lên trời cười dài, trong tiếng cười ẩn giấu nỗi tiêu điều cùng sự cô đơn khó nói nên lời: “Giáo chủ Bài Giáo Trần Tự Cuồng vốn là huynh đệ của ta. Triều đình các ngươi vì Tịch Chiếu mà giết hắn, sao ta có thể bỏ qua?”
Thu Trường Phong nhíu mày, nhưng không nhanh không chậm nói: “Ngươi nghe ai nói là triều đình ra tay?”
Hai mắt của Trương Định Biên trừng lớn: “Lão phu không cần nghe ai nói, trừ hoàng đế của các ngươi còn ai muốn ra tay với Trần Tự Cuồng chứ?” Lời này của lão vừa nói ra, ngay cả Mục Lục Ngự cũng thay đổi sắc mặt.
Mục Lục Ngự vốn đang không dám xác định triều đình là chủ mưu giết chết giáo chủ, nghe một lời này của Trương Định Biên, trong lòng không khỏi chấn động, cũng trợn mắt nhìn Thu Trường Phong.
Chỉ trong chốc lát, Thu Trường Phong đã bốn bề thọ địch, chỉ có Diệp Vũ Hà còn đứng bên cạnh hắn.
Diệp Vũ Hà cũng biết tình thế ác liệt. Thu Trường Phong tuy có võ công cao cường, nhưng ngay cả tam đại bài pháp của Bài Giáo hắn còn không chắc đã ứng phó được, huống chi còn phải đối phó với cao thủ đệ nhất thiên hạ là Trương Định Biên?
Thu Trường Phong dữ nhiều lành ít!
Tròng mắt Diệp Hoan có quang mang chớp động, tuy biết Trương Định Biên cũng sẽ không buông tha hắn, nhưng hiển nhiên lúc này dưới mắt Bài Giáo thì kẻ địch lớn số một là Thu Trường Phong, hắn cũng sẽ giống như ở Kim Sơn vậy, ngồi yên xem trò hay.
Thu Trường Phong liếc thấy vẻ mặt của Diệp Hoan, trong lòng sợ hãi. Đến bây giờ, hắn căn bản vẫn không thấy Diệp Hoan hiển lộ chút võ công nào, kỳ thật còn chưa thấy hắn có bất cứ cử động nào gây bất lợi đối với Đại Minh, nhưng Thu Trường Phong vốn đã sớm nhận định trong lòng, người này gian trá giảo hoạt, dụng tâm hiểm ác, là kẻ hắn ít gặp trên đời.
Tâm tư xoay chuyển, Thu Trường Phong nhìn khắp bốn phía, đột nhiên cười ha hả, hắn ít khi cười đến mức làm càn như thế. Trương Định Biên thấy thế, hơi kinh ngạc, cau mày hỏi: “Tiểu tử, ngươi cười cái gì?”
Nụ cười của Thu Trường Phong biến thành trào phúng, nói từng chữ một: “Ta vốn cho rằng Trương Định Biên quả thực là anh hùng đệ nhất thiên hạ, hôm nay xem ra, cũng chỉ không hơn một kẻ thất phu hữu dũng vô mưu.”
Mọi người nín thở, không thể tin Thu Trường Phong dám tỏ ra khinh miệt Trương Định Biên như thế.
Trương Định Biên lại nở nụ cười, thản nhiên nói: “Không sai, Trương Định Biên cũng chỉ là một kẻ vũ phu. Một trận ở Kim Sơn trước kia, Trương mỗ đã được kiến thức võ công của Thu đại nhân, chỉ hận không thể thỉnh giáo thêm vài chiêu, hôm nay gặp lại, càng muốn lãnh giáo.”
Mặc dù lão nói khách khí, nhưng vẫn tiến lên một bước, đứng trước Thu Trường Phong, hàn quang trong mắt chớp động, sát cơ nổi lên.
Mọi người sợ hãi, Diệp Vũ Hà càng run rẩy. Lúc trước nàng bị thương dưới tay Trương Định Biên, đương nhiên là biết rõ thủ đoạn của lão.
Nhưng hôm nay Trương Định Biên lại đòi giao đấu với Thu Trường Phong ư?
Thu Trường Phong có dám tiếp chiêu không? Tình cảnh này, Thu Trường Phong nào có thể không tiếp?”
Trương Định Biên lại bước thêm một bước về trước, Diệp Hoan cũng không nhịn được mà lui về sau một bước, cho dù là hai người Kiều Tam Thanh và Mạc Tứ Phương cũng nhịn không được mà lùi về sau, đây là khí thế của anh hùng đệ nhất thiên hạ năm nào – vốn không phải là điều mà bọn họ có thể ngăn cản.
Thu Trường Phong không lùi, da mặt của hắn gần như trong suốt, huyết mạch bên trong cơ hồ có thể thấy được, nhưng hắn không lùi.
Hắn chỉ nhìn Trương Định Biên, nói khẽ: “Ta hiểu ý của ngươi.”
Lệ mang trong mắt Trương Định Biên bùng nổ, chậm rãi nói: “Ngươi hiểu?” Lão đứng yên như núi, khí thế áp người nhưng không hề ra tay.
Giọng nói mỉa mai của Thu Trường Phong thoát ra từ khóe miệng: “Ngươi đương nhiên biết ta không phải là hung thủ, triều đình cũng không phải, nhưng ngươi nhất định phải đem cả món nợ rối tinh rối mù này tính hết lên đầu bọn ta.”
Diệp Vũ Hà kinh ngạc, nàng nghe Thu Trường Phong nói hắn không phải hung thủ giết Giáo chủ Bài Giáo thì âm thầm thở phào một hơi, nàng tin Thu Trường Phong. Nhưng chính là vì như vậy mà nàng lại không hiểu, vì sao Trương Định Biên nhất định khăng khăng Thu Trường Phong là hung thủ?
Ánh mắt của Trương Định Biên lạnh đi, nhẹ nhàng hô hấp, đột nhiên phát hiện, tiểu tử trước mặt này chẳng những có võ công cao cường, mà tâm tư lại càng hơn người.
Biết rõ Trương Định Biên không trả lời, Thu Trường Phong thở dài nói: “Bởi vì ngươi muốn làm phản. Vào thời điểm ngươi biết Kim Long quyết tái xuất hiện ngươi liền muốn làm phản. Những gì ngươi biết đương nhiên nhiều hơn những người khác rất nhiều, ngươi biết thần lực của Kim Long Quyết, ngươi vẫn canh cánh trong lòng trận chiến trên hồ Bà Dương năm xưa. . .”
Trương Định Biên rốt cục cũng mở miệng, nói bằng giọng tang thương tràn đầy vẻ cô đơn ngàn năm: “Không sai, ta không phục.”
Ta không phục!
Chỉ một câu: “Ta không phục” đã có thể nói ra tâm cảnh nhiều năm của Trương Định Biên.
Phật tranh một nén nhang, người giành một khẩu khí. Rất nhiều người cả đời có lẽ chỉ tranh giành một khẩu khí, cho dù là thiên hạ đệ nhất anh hùng cũng không phải là ngoại lệ.
Ánh mắt của Thu Trường Phong cũng có phần cảm thán, cuối cùng gật đầu nói: “Nếu ta là ngươi, chỉ e cũng không phục!” Trương Định Biên nghe vậy, thầm kinh ngạc, không nghĩ tới Thu Trường Phong lại hiểu rõ tâm cảnh của lão. Ánh mắt của Thu Trường Phong đột nhiên biến lạnh, điềm nhiên nói: “Nhưng ngươi chỉ vì mình ngươi không phục mà cấu kết ngoại bang làm loạn Trung Nguyên, thậm chí chẳng phân biết được thị phi vũ hãm triều đình giết Trần Tự Cuồng, còn viện cớ báo thù cho huynh đệ mà muốn gây xích mích giữa triều đình với Bài Giáo, sau này chẳng phải đẩy lê dân bách tính vào vòng nước lửa, hành vi thế này sao khiến người phục?”
Lời lẽ âm vang, nghiêm nghị mà có lực, mọi người nghe thấy cũng không khỏi rung động.
Trương Định Biên liếc xéo Diệp Hoan, chậm rãi nói: “Trương Định Biên ta không cùng một đường với hắn, Thu Trường Phong ngươi phải chết, Diệp Hoan cũng vậy!”
Diệp Hoan khẽ chấn động như vẫn ngồi yên bất động, người này tựa hồ cũng có thần kinh bằng sắt, đối mặt với anh hùng đệ nhất thiên hạ Trương Định Biên mà rõ ràng không có ý trốn tránh.
Thu Trường Phong cười lạnh nói: “Ngươi chắc chắn triều đình là chủ mưu sao? Ngươi không biết như thế là quá mức lỗ mãng sao?”
Trương Định Biên thản nhiên nói: “Vậy có nhân chứng chứng minh các ngươi không phải chủ mưu giết Trần giáo chủ sao?” Lão hỏi lại một câu, vốn tưởng rằng Thu Trường Phong căn bản không có cách nào phản bác, lại không ngờ Thu Trường Phong lập tức nói: “Có!”
Mọi người sợ hãi, Diệp Hoan dựng thẳng lông mày, mà ngay cả Trương Định Biên cũng phải kinh ngạc, khó hiểu hỏi lại: “Ai?”