Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia: Chương 42
Sau khi Mạc Ái Di đi rồi, hắn mỉa mai nhìn lại khuôn mặt nàng lần cuối rồi quay gót bỏ đi không thèm nghe nàng giải thích.
Nhưng mà, nàng tại sao phải giải thích với hắn?
Nàng tự nhiên thấy nhoi nhói đau đớn từ trong tim. Giống như tiếng động của một cái gì đó đang đổ vỡ, suy sụp hẳn trong trái tim nàng vọng ra.
Nàng tự nhắc mình:
-Ta không có yêu hắn, ta chỉ… chỉ là vì Hạ quốc. Đúng rồi Hạ quốc.
Trong khi nàng tự nhắc mình như một kẻ điên, một kẻ làm việc xấu mà chỉ chăm chăm tìm lý do biện minh cho chính mình; thì hắn đang đứng ở một góc gần đó, thở hơi thở nặng nhọc đau đớn, hắn yêu nàng, và yêu nhiều tới mức nào thì hắn không biết, nhưng cái cảm giác không có nàng bên cạnh hắn tưởng chừng như hắn cũng sẽ chết đi.
Hắn nghe thấy nhịp đập mạnh mẽ đòi hỏi ở trái tim khi đôi môi ấm áp của nàng chạm vào môi hắn. Khi đó hắn chỉ muốn qùng tay lên ôm chặt lấy nàng để dù sau đó bị nàng chế giễu, cười cợt cũng không sao. Thế nhưng cuối cùng, hắn không yêu nàng bằng danh dự của hắn. Và bây giờ, hắn tin chắc nàng cũng thế. Nàng yêu đất nc của nàng hơn yêu hắn.
Hắn và nàng khác nhau từ lần đầu gặp mặt rồi.
Nàng là con người của sự năng động, của một con linh dương có thể nhảy hết đồi núi trên thế gian này, còn hắn, hắn là kẻ cần quyền lực, ham muốn nó, và tình yêu quyền lực đến với hắn tưởng chừng như hắn không chịu nổi khi là một kẻ đứng sau ng khác.
Đột nhiên một giọt nc mắt lạnh giá mằn mặn rơi từ hốc mắt khô khốc của hắn xuống.
Hắn cảm nhận cơ thể mình đang nóng lên. Hắn không cần gì cả. Hắn chẳng cần gì, ham muốn của hắn bây giờ, hiện tại lúc này chỉ là được ở cạnh nàng, được ôm nàng thật chặt, cái ôm của sự yêu thương chứ không không phải của sự giả tạo và lạnh lẽo.
Hắn chạy nhanh đến hồ, nhưng bóng nàng đã biến mất….
Hắn thất thểu quay người lại thì nghe tiếng nói ngay sau lưng và một cái ôm xiết hắn.
Hắn định quay lại thì giọng êm ái của nàng vang lên:
-Đừng quay lại! Xin… chàng đừng quay lại! Chàng quay lại thì thiếp…. thiếp… không chịu được đâu…..
Hắn kinh ngạc, giọng nàng sao bỗng trở nên tràn đầy tình cảm và nghẹn ngào khắc hẳn vẻ lạnh lùng ban nãy….
Hắn im lặng nghe tiếng thở nghèn nghẹn, kìm nén của nàng ngay sau lưng, và ….rồi cái ôm ấy lỏng dần, nàng đã quay đi.
Hắn nhìn bóng nàng xa dần nhưng không sao dám bc thêm bc nào để đuổi theo nàng….
Nnàg đã dùng cách này để kết thúc… Nhưng hắn không cho phép…
Nàng là ng mở đầu nhưng hắn phải là kẻ kết thúc…
Hắn tự nhủ rồi cay đắng bc về cung….
……
Nàng từ Nguyệt hồ trở về trong tim bất chợt nhen lên cái gi đó như hy vọng vậy…
Nàng thấy sự ham muốn sở hữu trong nàng lại trỗi dậy rồi…
Giá như hắn làm khác đi, nàng sẽ không vậy….
…..
Chúc Dung cung….
Nàg tỉnh dậy trong bộ dạng mệt mỏi, trong người cứ thấy khó chịu.
Soi gương mà nàg tá hoả, mắt thâm quầng, tóc rồi bù, môi nhợt nhạt. Thảm hại quá!
Lan nhi từ ngoài bc vào vội vã:
-Tỷ tỷ, sáng nay có buổi triệu tập phi tần ở Cung Chúc Dung, người phải nhanh lên.
-Ân.
Bằng tài trang điểm của Lan nhi, vết thâm quầng và “ di tích” đã biến mất khỏi mặt nàng. Tuy nhiên nếu những ng tinh ý sẽ không khó để nhận ra. Nàng kệ thây.
Bước như gió cuốn đến cung Chúc Dung, nàng tựa hồ thấy tất cả những “ kẻ thù truyền kiếp” của nàng đều ở đây.
Mạc Ái Di đang trò chuyện, cười tươi với Thái hậu.
Tỷ muội họ Từ đag vui vẻ nghe chuyện….
Nàng đến mà không ai quan tâm lắm.
Nàng ngồi xuống cạnh đó….
-Thái hậu, bên Mạc Hiên quốc, có vải lụa nhuyễn hoa rất tinh xảo….. Ta có đem vài tấm biếu thái hậu…. Cũng có vài tấm do ta tự tay dệt…
Thái hậu cười:
-Ồ, cảm ơn công chúa.
Nàng nhìn khẽ mấy tấm lụa. Thường thôi.
Nàng chen vào vẻ háo hức:
-Công chúa dệt sao?
Mạc Ái Di tự mãn đáp:
-Là ta.
-Ân. – Một nụ cười giễu cợt xuất hiện trên môi nàng.
Mạc Ái Di hỏi lại giọng nói lẫn sự khó chiu:
-Ngươi cười gì?
-Thế mà…. Ta tưởng của bọn nông nô vống nào dệt chứ?
-Cái gì?
Nàng cười chỉ trỏ:
-Xem này…. Đường này bị lỗi… Trái sang… tuồn phải rồi mới được chứ????
Thái hậu tròn mắt, những lỗi ấy chỉ người tinh mắt trong nghề mới nhận ra…
Mạc Ái Di im bặt.
Nàng nói to :
-À…Mạc công chúa, không biết công chúa có cảm tình gì với Hoàng thượng không nhưng người đang muốn hỏi công chúa về làm phi ?
Mạc Ái Di đột nhiên thẹn thùng cúi mặt.
Thái hậu để ý trên mặt nàng có một nụ cười vẻ cười cợt nhưng khó chịu. Giọng nàng lúc hỏi Mạc Ái Di cũng rất bình thường, không lẫn chút tình cảm nào, tựa như nàng chỉ kẻ ngoài thôi.
Mạc Ái Di đỏ lựng mặt:
-Ta không dám tự quyết.
Thái hậu biết ý, vỗ vai Ái Di:
-Ta luôn luôn hoan nghênh công chúa. Và ta rất mừng khi được nhận công chúa vào hậu cung này.
Mạc Ái Di cười thẹn:
-Đa tạ thái hậu. Ta … ta thì đồng ý…
Nnàg cười mãn nguyện nhưng rất cay đắng:
-Vậy lễ nạp phi cũng nên được tổ chức sớm nhỉ???
Nàg nói nhẹ tựa như cung này nàng mới là hoàng hậu nhưng tất cả hưởg ứng:
-Đúng vậy.
Mạc Ái Di cười sung sướng rồi cáo lui. Nàng thở dài. Ngu ngốc.
Thái hậu nói khẽ vào tai nàng:
-Đến lúc, Mạc Ái Di đc nạp làm phi, con cũng phải được lên ngôi vị hoàng hậu. Con làm được chứ?
-Tất nhiên. – Một nụ cười tự mãn xuất hiện trên đôi môi nàng….
————–Hết chap 42