Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia: Chương 32
Nàng nhanh chóng lấy lại đc sự điềm tĩnh vốn có:
-Ngươi sẽ làm gì ta?
-Ta sẽ không ngu ngốc tha cho nàng lần nữa đâu!
-Ha ha! – Nàng bật cười – Muộn rồi.
Phong Tinh có một chút ngơ ngác nhìn nàng. Nàng nói tiếp:
-Ngươi không thấy sao? Ta đã tự do như vốn vẫn thế, mà ngươi chắc không biết, ta hoàn toàn có thể thoát khỏi đây!
-Với nàng ư?
Hắn chế giễu, nụ cười bán nguyệt xuất hiện trên khuôn mặt hắn. Nàng rút kiếm giọng đanh lại:
-Ta đã tự nhắc mình, không đc mềm lòng, nhưng ta vẫn giữ đc lý trí cuối cùng đấy thôi. Thuốc ta cho ngươi uống chỉ có thể giữ mạng sống cho ngươi trong vòng 10 ngày nữa thôi. Nhưng…..
-Nhưng sao?
-Nếu ngươi chấp nhận làm thị vệ của ta thì mọi việc sẽ khác.
Phong Tinh suy nghĩ một lúc rồi cười tươi:
-Nàng quên nàng đang nằm trong tay ta hay sao?
Giọng nàng một lần nữa cứng như thép:
-Ngươi ra đây đi! Ta mệt lắm rồi.
Một thân ảnh nhanh nhẹn cắp nàng đi, biến mất như một làn gió thoảng. Phong Tinh không chút ngạc nhiên nhìn theo lẩm bẩm:
-Ra là thế! Lãnh Chân, đồ đệ của Huyết Chi sát thủ, khinh công hàng đầu võ lâm. Danh bất hư truyền. Ha ha!
Bỗng một tiếng nói như gió thoảng vọng đến tai hắn:
-Hãy suy nghĩ và cho ta một câu trả lời mà ta mong muốn. Chắc chắn còn gặp lại!
….
-Chủ nhân, Ngừơi liều quá đây! Phong Tinh có thể giết chết Người đấy!
Huân Y cười:
-Nhưng ngươi thấy ta vẫn sống đấy thôi!
-Hắn sẽ nhận ra.
-Nhận ra gì cơ??????
-Người là công chúa Như.
-Tại sao? – nàng mở to mắt.
-Xưa này, Huyết Chi chỉ đào tạo đồ đệ phục vụ hoàng gia nc Hạ thôi!
-Ha ha! Ta có gọi tên ngươi đâu mà hắn biết???
-Khinh công Lãnh Chân dùng, chỉ có sư phụ và LC biết thôi! Rõ ràng cả võ lâm rộng lớn không ai có khinh công biến mất ngay trc mắt ngta như thế đc!
Nàng thản nhiên:
-Không ai tin hắn đâu!
-Mong là thế! – Lãnh Chân trả lời thoáng chút âu lo.
…..
Thục Chi Hoa…
-Nàng ấy đâu??? Tìm đc chưa??
-Thưa, chưa ạ!
MDST gầm lên:
-Hy Lan! Ngươi vô dụng đến mức thế sao??? Thị vệ ở đâu, ở đâu mà không bảo vệ nàng ấy?????????????????
-Ta ở đây!
Huân Y thong thả bước vào. Hắn tròn mắt, đột nhiên mất hết lý trí chạy tới ôm chầm lấy nàng. Huân Y cố hết sức đẩy ra.
-Nàng có sao không?
-Ta bình thg. Bỏ ra. Không cần phải tới mức đó.
Hắn bỏ nàng ra. Nàng lườm hắn:
-Ngươi đừng có mà lợi dụng. Ta nói nếu không có việc gì quan trọng thì đừng đến Thục Chi Hoa cơ mà!!!
Mọi ng nhìn nhau ngơ ngác. Phi tần mỹ nữ mong đc thánh thg ghé thăm không biết bao nhiêu thế mà quý phi lại nằng nặc đuổi thánh thg…. Quý phi làm sao vậy???
Hắn gật đầu :
-Ta biết. – Nhưng rồi hắn lại van nài – Cho ta đến thăm nàng đi! Ta sai rồi! Từ nay ta sẽ không nói với nàng những chuyện đó nữa đâu.
-Hừ! Chuyện quan trong thì phải nói! Ngươi giấu ta là chết với ta đấy!! – Nàng quay lại ném cho hắn cái nhìn đe doạ.
Thị vệ trong cung hết nhìn quý phi lại nhìn hoàng thg. Năm xưa, ai dám làm gì trái ý một chút là hoàng thg cho chầu Diêm Vương luôn, nay hoàng thg đột nhiên trở nên vị tha đến kì lạ. Khoan dung, nhân từ. Trong nc không còn tiếng oán trách mà đi đâu cũng nghe ca ngợi hoàng thg bình định thiên hạ có tấm lòng nhân từ. Lẽ nào … tất cả những thứ này đều do Hàn quý phi?? Quả thật cổ nhân nói ko sai, nữ nhân có mãnh lực vô biên, có thể biến một quân vương thành Hôn quân vô đạo, cũng có thể làm ngc lại, biến một Đế vương vốn tàn bạo coi rẻ mạng sống ng khác thành một đức quân vương anh minh nhân từ! Hơn nữa đây lại là một mỹ nữ nghiêng nc nghiêng thành, thông minh tuyệt đỉnh hỏi sao hoàng thg không nghe theo?
Một nữ nhân như thế quả thật rất xứng làm hoàng hậu của đất nc….
Không biết từ bao giờ suy nghĩ ấy đã cấy mạnh mẽ trong đầu tất cả những ng dân của đất nc…