Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia

Chương 31


Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia: Chương 31

Nàng mỉm cười nhìn Phong Tinh không cảnh giác mà tiến sát gần nàng. Nàng kéo đầu hắn lại, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng. “Ực”
Phong Tinh tái mặt, lắp bắp hỏi nàng:
-Nàng bỏ gì vào miệng ta vậy?
-Ha ha! – Nàng bật cười ( )– Vì ngươi quá ngốc thôi!
-Ngươi bỏ gì vào??? Có nói hay không? – Phong Tinh giận quá hoá “điên” đổi “ tông” không thg tiếc.
-Nhu Hồn. – Huân Y nhả ra 2 chữ rồi đôi mắt thách thức nhìn Phong Tinh. Lúc nãy, Phong Tinh chưa kịp tẩn hưởng giây fút đc chạm vào đôi môi của “mỹ nữ” đã cảm giác có cái gì đó luồn vào miệng mình, hắn vô thức nuốt, một lát sau mới nhận ra nụ cười ma quái đáng sợ vốn dĩ của nàng.
-Cái gì? – Phong Tinh gần như rú lên.
Nàng gật đầu lần nữa khiến hắn đã kìm chế không thì sớm lao vào giết chết nàng rồi. Nàng không phải mỹ nữ hay tiên nữ mà nàng là “ yêu nữ”!!!!!!!
Phong Tinh giằn mình cố dịu giọng hỏi nàng:
-Thuốc giải?

-Không có.
Nghe câu trả lời thản nhiên như tất cả vốn ko có gì liên quan đến nàng vậy, hắn điên tiết gầm lên nhưng tuyệt không thể đụng đến nàng. Dù là ma nữ hay yêu nữ nhưng nàng cũng chỉ là một nữ nhân. Mà là một nữ nhân hắn yêu quý nữa chứ! Thật tức mà!
-Thuốc giải ở đâu? – Phong Tinh hỏi rồi như nhận ra câu hỏi chưa đúng ý, liền đặt ra một câu khác – Làm sao để có thuốc giải???
Hắn hiểu, độc Nhu Hồn không giống nhau, có 9 vị, nhưng 8 vị theo đúng yêu cầu, một vị còn lại tuỳ người bào chế nên thuốc giải chỉ có một. Sau 3 ngày không có thuốc giải tự khắc hắn đã nhận một vé xuống thăm Diêm Vương rồi.
Nàng quỷ dị cười:
-Sao không đợi vài ba ngày nữa????
-Sao?????
-Ta nói là sao ngươi phải vội thế?? – Nàng châm chọc.
-Ngươi….!!
-Xem kìa! Khuôn mặt biến sắc thảm hại đến cả cách xưng hô với ta cũng chuyển nhanh thật đó!!! – Nàng đưa tay lên mặt hắn, hắn lắc đầu lùi ra.
Phong Tinh bắt đầu cảm thấy chóng mặt khó chịu, mặt hắn thâm tím. Tay hắn nắm chặt lấy chuôi kiếm. Nàng không mảy may chú ý.
-Hàn Huân Y, ta đã cho nàng một mạng, lần này nàng trả lại cho ta, đc khg???
Giọng hắn van nài. Nàng quay lại, khuôn mặt mỹ nam của hắn nay không còn chút sức lực, có chút thg cảm dấy lên trong lòng nàng nhưng rồi bị nàng dập tắt ngay lập tức. Nhân nhượng với kẻ thù là mở đường chết cho chính mình. Huống chi nàng còn đang nằm trong tay hắn, không biết lúc nào hắn sẽ một đao giết chết nàng đây!
Nàng lạnh lùng:
-Tại sao ta phải làm như thế?
Hắn ngước đôi mắt ngơ ngác nhìn nàng. Nàng mở miệng nói tiếp:

-Lúc đó, tại ngươi ngu ngốc tha cho ta, nhưng ta thì không có ngu ngốc như ngươi!
Hắn cay đắng, đôi môi mím chặt:
-Đúng rồi! Tại ta! Vì sự ngu ngốc của ta mà nàng đc sống. – Hắn thở hắt một lần nữa – Ta đã sai! Nhưng ta không hối hận. Có thể ngta nói, vì một chút tình cảm riêng tư ngốc nghếch vu vơ mà ta đã bán cả mạng sống chính mình nhưng mà…. Ta khồng hề hối hận. Đến bây giờ ta vẫn nghĩ ta không giết nàng là đúng.
Huân Y quay mặt đi. Không phải nàng không có nhân tính của một con ng mà là nhân tính đó đã vốn bị cuộc sống đầy rấy sự bất công này vùi dập mất rồi. Nàng nhìn hắn:
-Ta xin lỗi. Đáng nhẽ ra…. À không vốn dĩ giá như… ngươi không tha cho ta thì ngày hôm nay, ngươi không lâm vào tình trạng này…
-Nàng vẫn lạnh lùng như thế….! – Hắn cố gượng một nụ cười.
Nàng nói:
-Trong người ta có một viên thuốc giảm đc sự phát tác của độc. Ở ngực áo bên trái đấy!
Hắn mỉm cười:
-Bây giờ thì không cần nữa. Cảm ơn nàng.
Huân Y bất chợt cảm thấy hoảng hồn, cảm thấy chính mình có lỗi. Nàng dịu dàng:
-Ngươi phải sống chứ?

-Không! Ta không cần nữa.
Huân Y cựa mình cố giựt sợi dây. Hắn dùng chút sức lực mỏng manh, lấy kiếm chặt đứt dây thừg. Nàng ngạc nhiên.
-Đi Đi!
Nàng quỳ xuống lấy thuốc cho vào miệng hắn, hắn đẩy ra:
-Không!
Nàng nâng cằm hắn lên, dùg đúng như cách nàng bỏ độc để cho hắn uống viên giảm phát tác. “Ực”
Khuôn nhan hắn hồng lại, có sức sống hơn. Hắn đột nhiên cười khiến nàng lạnh toát sống lưng:
-Nàg không sợ ta sẽ làm gì sao???
( Tác giả )


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.