Đế Vương Sủng Sát Vương

Chương 19: Ứng Phó


Bạn đang đọc Đế Vương Sủng Sát Vương – Chương 19: Ứng Phó


Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Khi Lãnh Nguyệt đem theo Băng Y tới Tâm Liên Cung phải đứng ngoài chờ An công công vào trong điện bẩm báo.

Tâm Liên Cung quả nhiên là nơi dành cho nàng công chúa được sủng ái nhất, chỉ có thể dùng từ vô cùng xa hoa để hình dung.

Cửa cung sơn son thếp vàng, từng cột gỗ lớn trạm trổ sống động như thật, mái ngói lưu ly tinh xảo lộng lẫy kết hợp cùng rừng hoa mẫu đơn đỏ thắm rực rỡ làm nổi bật vẻ tráng lệ nơi đây.

Từng đợt hương hoa thoang thoảng phiêu tán trong không khí thật dễ chịu.

Nhưng vào thời điểm này, nó chỉ làm cho người ta thêm khẩn trương.

Cùng tiếng kêu thảm thiết của Lãnh Tiểu Ni vang vọng, Tâm Liên Cung mang một màu sắc ma quái khó tả.
Một lúc lâu sau An công công mới trở ra, cất giọng the thé:
– Truyền Cửu công chúa!
Lãnh Nguyệt dành cho Băng Y một ánh mắt ý nói nàng sẽ không sao, một mình lặng im, ung dung bước vào trong phòng.
Ngoài cửa cung đã lộng lậy như thế, vào bên trong còn khiến người choáng ngợp hơn.


Nến thơm thắp sáng rực phản chiếu ánh sáng của từng món trân bảo quý hiếm, màn trướng màu hồng phấn trang nhã làm cho cả căn phòng như phủ một sắc hồng mông lung.

Bàn ghế gỗ thơm mùi đàn hương, quyến rũ lòng người.
Trong căn phòng lớn lúc này trừ bỏ tiếng khóc lóc của Doãn Thục Phi, tiếng an ủi của Lãnh Đế và tiếng thở nặng nề đau đớn của Lãnh Tiểu Ni thì các ngự y đều không dám thở mạnh.
Lãnh Nguyệt từ tốn hành lễ, thần sắc ung dung mà lãnh đạm:
– Thần khấu kiến hoàng thượng, Thục Phi nương nương…
Chẳng để nàng nói hết câu, Doãn Thục Phi liền hướng nàng mà mắng:
– Tiện nhân đáng chết, ngươi dám thương tổn Tiểu Ni, xem xem hôm nay bản cung giáo huấn ngươi thế nào!- Bà ta bất chấp đang ở trong lòng hoàng đế đứng lên, đôi mắt sưng đỏ tràn ngập oán độc, lại muốn chạy tới cho Lãnh Nguyệt một bạt tay.
Lãnh Đế lúc này mới tiến lên ngăn cản, ôm mĩ nhân vào lòng đầy thương xót.

Bất quá, giang sơn và mĩ nhân, lão nhất định chọn giang sơn.

Bây giờ Lãnh Nguyệt đã khác, nàng là hoàng hậu tương lai của Phượng Thiên Quốc, thân phận tôn quý.

Hơn nữa Nam Cung Đế lại có vẻ rất coi trọng nàng, sau này nàng ta chính là chỗ dựa của Bạch Vân Quốc.

Lão không thể sơ xuất được.

Sai một li thôi, giang sơn sẽ không còn.
Thế nhưng Lãnh Tiểu Ni lại là con gái cưng của lão, lão không thể để nàng uỷ khuất được.
Nghĩ thế, Lãnh Đế vỗ nhẹ mu bàn tay Doãn Thục Phi, ý bảo bà ta yên tâm, lại lạnh giọng phân phó ngự y:
– Mau chẩn trị cho Tam công chúa nhanh đi!
Ngự y toàn là những lão nhân gia lớn tuổi, không chịu nổi uy áp của Lãnh Đế, mồ hôi vã ra như tắm nhanh chóng bắt mạch chẩn trị.
Qua mành sa hồng nhạt, Lãnh Tiểu Ni mang theo vẻ mặt sợ hãi và yếu đuối, từng tiếng nấc nghẹn truyền ra ngoài, quả nhiên lập tức làm Lãnh Đế vô cùng xót xa.
– Lãnh Nguyệt, ngươi sao ngươi dám thương tổn tỷ tỷ của mình? Ngươi nghĩ được trẫm sủng ái một chút liền không coi ai ra gì sao?- Lãnh Diệp lạnh mặt, một cỗ khí tức vương giả lập tức phóng đến trên người Lãnh Nguyệt.
Lãnh Nguyệt nãy giờ im lặng quan sát, thấy Lãnh Đế sắp nổi bão liền bình thản chống lại ánh mắt của lão.

Khí tức của hai người cứ thế va chạm trong không trung, không ai chịu nhường ai.
Lãnh Nguyệt chẳng qua là nhàn nhạt nhìn lại mà lúc này, sống lưng Lãnh Đế đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Nhi nữ này của hắn từ khi nào lại có cái nhìn sắc sảo mà bình tĩnh như thế? Hơn nữa khí thế kia so với hắn chỉ có hơn không có kém, tuyệt chẳng phải là của một kẻ tầm thường, hoàn toàn khác hẳn so với trước kia.


Đến chính hắn còn bất giác cảm thấy lo sợ, e dè đôi thuỷ mâu lãnh đạm kia của nàng.

Ánh mắt ấy như của một người ở trên cao nhìn xuống hết thảy chúng sinh, như xuyên thấu tất cả mọi chuyện.
Lãnh Nguyệt cuối cùng cũng không nhìn Lãnh Đế nữa, mắt phượng nhanh chóng cụp xuống, đem tất cả sắc bén che giấu, tựa hồ như chưa từng tồn tại, khoé miệng khẽ nhếch lên một độ cung nhàn nhạt.
– Hoàng thượng thấy ngài có sủng ái nữ nhi ta sao?
– Ngươi…- Hoàng đế cứng họng, sắc mặt hết trắng lại xanh, lại đỏ, quả là sặc sỡ.
– Phụ hoàng, không…phải lỗi của Cửu…muội, là nhi thần…dạy dỗ một chút cung…nữ thân cận của Cửu muội, khiến muội muội…tức giận thôi.

Tỷ…không cố ý…!Xin…lỗi muội, xin muội đừng…chống đối…phụ hoàng.- Vừa nói, nước mắt vừa thi nhau lăn xuống, nhìn qua thật đáng thương.
Từng câu chữ như để bảo vệ Lãnh Nguyệt, nhưng kì thực trong đó ẩn chứa đao phong sắc bén.
Lãnh Tiểu Ni! Cô tiếp tục dám kéo cả Băng Y vào chuyện này, đừng trách ta vô tình vô nghĩa không giữ lại mạng cho cô.

Lãnh Nguyệt nở nụ cười ấm áp như gió xuân không đầu không cuối hỏi ngự y:
– Bàn tay của Tam công chúa ngươi có thể chữa sao?
– Thần…thần…
– Nói nhanh ấp úng cái gì, chỉ là một ngón tay, ngự y chắc không phải là vô phương chứ?- Hoàng thượng mở lời, không hiểu sao lúc Lãnh Nguyệt hỏi câu đó, lão lại cảm thấy có sự chẳng lành.
– Hồi hoàng thượng, công chúa, thần quả thực không chữa được.- Ngự y kiên quyết lắc đầu.- Sau khi gãy xương, thời điểm chữa trị tốt nhất chính là một canh giờ sau đó.

Đáng lí thần có thể chữa dễ dàng nhưng Tam công chúa lại muốn trì hoãn để đợi Cửu công chúa tới, nên bây giờ đã qua hai canh giờ, khớp xương đã sưng lên, còn có dấu hiệu nhiễm trùng.

Vì thế không chỉ là một ngón tay, cả bàn tay kia đều phải cắt bỏ, nếu không rất có thể nguy hiểm tới tính mạng.

Trên giường lớn, Lãnh Tiểu Ni nghe nói phải chặt bỏ một bàn tay, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, thực sự sợ hãi mà khóc to:
– Không muốn, phụ hoàng, Tiểu Ni không muốn! Cầu người cứu nhi nữ đi! Cầu người!
– Tiểu Ni của ta! Hoàng thượng, ngài phải làm chủ cho Tiểu Ni…- Doãn Thục Phi căm hận nhìn Lãnh Nguyệt
– Một lũ vô dụng!- Lãnh Diệp hướng ngự y quát tháo, long nhan giận giữ tột độ.- Đem cung nữ đáng chết kia ngũ mã phanh thây cho trẫm, trẫm muốn mạng nàng ta bồi theo bàn tay của Tam công chúa!
– Hình như thần có cách để giữ được mạng, và bàn tay kia của Tam công chúa! Hoàng thượng có thể giết Băng Y của thần, nhưng chắc Tam công chúa sẽ là một phế nhân đó!- Lãnh Nguyệt cười đến thiện chân vô tà*
*: ngây thơ, trong sáng, thuần khiết
– Nguyệt nhi, hẳn con đã sớm nhìn ra thương thế của tỷ tỷ? Con có cách chữa trị sao?- Hoàng đế quả là hoàng đế, thật nhanh đã nhìn ra manh mối rồi.

Có điều, manh mối này chỉ là cố tình được thả ra thôi.
– À, có lẽ…- Lãnh Nguyệt kéo dài giọng.
– Cửu muội, cứu tỷ đi, coi như tỷ xin lỗi muội được không?- Lãnh Tiểu Ni liều mạng cầu xin- Nể mặt Phụ hoàng, muội tha thứ cho ta lần này đi, ta đã biết lỗi rồi, biết lỗi rồi!
Thật đúng như kế hoạch a! Lãnh Tiểu Ni ngươi biết lỗi thì sao chứ? Lãnh Nguyệt ta cũng không phải dạng người từ bi như thế.
– Vậy được, nể mặt Hoàng thượng, ta sẽ cố gắng thử xem sao.

Nhưng trước hết ta có vài điều kiện, mong Hoàng thượng đáp ứng.
– Được, con nói đi, chỉ cần chữa khỏi cho Tiểu Ni, cái gì trẫm cũng đáp ứng con.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.