Bạn đang đọc Đế Vương Sủng Sát Vương – Chương 18: Triệu Gọi
Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Khi Lãnh Nguyệt cùng Băng Y vừa trở về tới Nguyệt Cung, quả nhiên đã thấy An công công bên người Hoàng thượng đứng chờ trước cửa cung.
Hành động cũng thật nhanh chóng đi!
Chưa để An công công nói gì, Lãnh Nguyệt đã mở lời, trong giọng nói đều là bình tĩnh ung dung:
– An công công, có phải hay không Hoàng thượng cho gọi ta tới?
An công công liền vội vã hành lễ:
– Bẩm công chúa, đúng như thế.
Hoàng thượng muốn triệu kiến người ngay.
Phiền công chúa đi theo nô tài một chuyến.
– Công công, mời dẫn đường!- Thanh âm trong trẻo mang theo nhàn nhạt xa cách.
An công công làm động tác mời, sau đó lập tức đi trước dẫn đường.
Sau lần gặp trước, lúc Hoàng thượng yêu cầu Cửu công chúa liên hôn, An công công hắn đã cảm thấy vị này thật chẳng đơn giản.
Một công chúa không có nhan sắc, lại không được sủng ái, vậy mà có thể sống tốt trong hậu cung hiểm độc, không phải là kẻ ngốc có phúc thì chính là sâu không lường được.
Kinh nghiệm trong cung hơn ba mươi năm nhắc cho hắn biết Cửu công chúa là loại người thứ hai.
Bộ dáng vân đạm phong khinh của nàng tuy thân thiện ung dung nhưng vẫn làm cho người đối diện cảm thấy uy áp của bậc vương giả.
Thử hỏi người có khí tức như thế há lại là người bình thường sao? Đáp án: không có khả năng.
Trên đường đi qua bao nhiêu cung điện, bao nhiêu nơi có cảnh sắc mĩ lệ, vậy mà Lãnh Nguyệt cũng chỉ là bình thản ngắm nhìn, đôi mắt xanh trong trẻo không pha lẫn chút tạp niệm.
Cửu công chúa tuy là công chúa trong cung nhưng ngoài Nguyệt Cung, trước giờ chưa từng bước ra ngoài một bước.
Mà Nguyệt Cung tuy được trang trí lại nhưng so với những cung khác quả thực còn thua kém nhiều về độ xa xỉ.
Thế nhưng nàng cũng không có chút động lòng tham hay là ghen tị, tất cả chỉ là một mảnh tĩnh lặng không chút gợn sóng.
Nghĩ vậy, An công công đối với vị công chúa này liền có thêm một phần tán thưởng và cung kính.
Hắn nhẹ giọng nhắc nhở nàng:
– Cửu công chúa, người thương tổn Tam công chúa, mà Tam công chúa là hòn ngọc trong tay Hoàng thượng, chỉ sợ lần này Hoàng thượng sẽ làm khó người.
– Cảm ơn An công công đã nhắc nhở, ta tự biết chừng mực.- Lời nói vang lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng mang theo một chút cảm kích thật lòng.
Lãnh Nguyệt chính là như thế.
Người kính ta một thước ta nhường người một trượng, người hại ta một li, ta đẩy người vạn trượng.
Nàng chính là người lạnh lùng nhất nhưng cũng trọng nghĩa trọng tình vô cùng.
Quan điểm làm người của nàng vẫn thế, trước sau không đổi.
Chỉ cần không khiêu chiến giới hạn của nàng, tử thần chắc chắn không điểm danh tới.
———-Ta là đường phân cách———-
Linh Huyền Cung.
Nam nhân mặc một kiện áo bào của Vân Cẩm Phường, khuôn mặt tuấn lãng lúc này đang nhăn nhó.
Nhìn gần mới thấy đó chính là một trong những người thắng cuộc thi võ của Tuý Nhan Lâu, tên là Hàn Phong sao?
Chỉ là lúc này lãnh ngạo nơi đáy mắt biến mất không tăm tích, thay vào đó là vẻ mặt nhăn nhó khổ sở như vừa ăn phải thuốc đắng, hướng người đang ngất ngưởng trên nhuyễn tháp mà nài nỉ:
– Thánh Chủ, người mau hồi cung đi.
Người đi thế này, tấu chương lại đưa đến ngày càng nhiều thử hỏi thần phải làm sao đây? Hơn nữa mấy lão hồ ly kia này một gây sức ép đòi gặp người, để Diệt dịch dung mãi cũng không phải là cách hay.
Tiểu tử đó vừa rồi dùng chim ưng đưa thư tới, bảo thần mau kêu Hoàng thượng người trở về, nếu không…
Nam nhân trên nhuyễn tháp một thân hồng y đỏ rực yêu nghiệt, lười biếng cất lời, giọng nói mang theo bá khí vương giả:
– Đã biết, nếu không hắn lại bỏ đi tiếp chứ gì? Hàn Vũ Phong, ngươi khỏi lo đi, ta cho hắn rời khỏi hắn còn sống chết không muốn đi nữa kìa, lần nào cũng lấy lí do này ra nói.
Thật đúng là sỉ nhục trí thông minh của cả Linh Huyền Cung ta.
Hàn Vũ Phong cạn lời, chẳng còn gì để nói với tên khốn này nữa.
Hừ! Nếu không phải hắn là Hoàng thượng, nếu hắn không mang họ Nam Cung, và nếu Hàn Vũ Phong đánh lại được hắn thì khuôn mặt hoạ thuỷ kia đã sớm có thêm mấy nốt tay rồi.
Chỉ tiếc hắn chính lại là Hoàng đế Phượng Thiên Quốc, Nam Cung Tuyệt.
Trong lòng thầm mắng tên huynh đệ khốn kiếp, trên mặt vẫn là treo tươi cười, hắn cũng không muốn biến thành bao cát đâu.
– Đừng cười chân chó như thế, buồn nôn.
Có tin ta đánh ngươi thành đầu heo không?- Nam Cung Tuyệt ghét bỏ nói.- Sau khi xong việc ở Tuý Nhan Lâu, ngươi mau trở về đi.
– Còn Hoàng thượng thì sao? Không được, ta phải ở lại bảo vệ ngươi.
Xin ngươi đấy, hồi cung đi.
Đằng nào thì mười lăm tháng này Cửu công chúa cũng trở thành hoàng hậu thôi mà, ngươi không cần phải nôn nóng vậy chứ?
– Đừng câu nệ.
Ra khỏi hoàng cung rồi còn gọi hoàng thượng này nọ, ngươi không thấy mệt à? Bản Thánh Chủ đang truy thê.
Giang sơn mất thì còn chiếm lại được, nhưng để thê tử nàng chạy mất, ta liền phải cô độc cả đời.
Việc này ngươi có gánh được không?- Nam Cung Tuyệt trừng mắt nhìn Hàn Vũ Phong, nói ra đạo lí của mình, lại còn gật gật cái đầu, coi đó là lẽ dĩ nhiên.
– Aizzz, ta thật đúng là chẳng hiểu nổi mấy người các ngươi nữa.
Một bậc cửu ngũ chí tôn lạnh lùng, cao cao tại thượng lại có thể lưu lạc đến bước đường này.
Nếu như thế, ta nguyện cả đời chẳng yêu ai.- Hàn Vũ Phong cảm thán.
– Phong, đến lúc ngươi thích một người, nàng sẽ chính là cả thiên hạ của ngươi.
Rồi lúc đó ngươi cũng sẽ yêu nàng, sủng nàng giống như bản Thánh Chủ ta thôi.- Để lại một câu nói đầy ẩn ý, bóng áo hồng nhanh chóng loé lên rồi biến mất trong màn đêm.
Thê tử, ta tới với nàng đây!