Bạn đang đọc Đế Vương Kiếp Xấu Phi Cũng Khuynh Thành: Chương 2: Cứ Như Vậy Mà Xuyên Qua
Thấy Tử Huyên ánh mắt mở to hơn nữa, giật mình không nói gì, vì thế nữ tử một mình đứng dậy quyết định tự mình đi tìm hiểu xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Nhìn xung quanh căn phòng một lần, vừa lòng gật đầu, căn phòng nhỏ này bài trí thập phần thanh nhã, mộc mạc cùng với trang trí bối cảnh ở trường quay của nàng cũng không sai biệt lắm.
Nữ tử tên là Hách Xuyên Duyệt là minh tinh điện ảnh kiêm ngôi sao ca nhạc nổi tiếng tại năm 2011, cũng là nữ thần trong cảm nhận của các nam nhân, vô cùng xinh đẹp, tinh thần hoạt bát. Là một người vô cùng bận rộn nhưng kỳ thật lại thích đọc tiểu thuyết xuyên không.
“Uy! Tiểu thư, nơi này như thế nào không có người quay phim cùng chuyên gia ánh sáng. Đúng rồi! Đạo diễn cũng không thấy.” Hách Xuyên Duyệt nhìn quanh một vòng, sau đó, phát hiện vấn đề này rất trọng yếu nhịn không được mở miệng la to: “Mấy người chạy đi đâu hết rồi, sao có thể để hai người chúng ta ở tại chỗ này.”
“Tiểu thư người đừng kêu nữa, nhỏ giọng chút, Phu nhân cùng Đại tiểu thư bị người làm ồn sẽ đến đây, như thế thì rất thảm a!” Tử Huyên nhìn dáng vẻ Hách Xuyên Duyệt la to như thế, sợ tới mức vội vàng tiến lên bụm miệng nàng lại.
“Tiểu thư, cô sao lại như thế, đầu óc hồ đồ hay là nghe không hiểu lời tôi nói. Tôi nói lại lần nữa, hiện tại không có quay phim, cô đừng có đứng ở trước mặt tôi diễn như trong kịch bản nữa, có thấy đạo diễn cùng nhà quay phim cũng không có ở đây không?” Hách Xuyên Duyệt thấy Tử Huyên vẫn như trước một bộ ngây ngốc trong lòng có chút nghẹn hỏa vì thế thở phì phì hướng về phía Tử Huyên không nhịn được nói.
“Tiểu thư! Người nơi nào không thoải mái, như thế nào người vừa tỉnh dậy liền thay đổi, ngay cả bản thân ta là Tử Huyên, chẳng lẽ người một chút ấn tượng cũng không có sao?” Tử Huyên nhẹ nhàng đi tới trước mặt Hách Xuyên Duyệt, hai mắt đẫm lệ, ủy khuất nức nở nói.
Thấy vẻ mặt buồn khổ, đáng thương của Tử Huyên, Hách Xuyên Duyệt dần dần cảm thấy sự tình có chút không bình thường, trong lòng loáng thoáng luống cuống. Chẳng lẽ đây không phải là sàn diễn của chính mình hay là chính mình xuyên qua, hơn nữa còn bị thúc dục xuyên đến trên người một cái nữ tử đã chết nhưng sống lại?
( khúc sau ta đổi cách xưng hô nha, vì nàng ta đang nghĩ có thể mình xuyên không :D)
“Tử Huyên! À ừm..! Ta tên là gì, hiện tại là niên đại gì?” Hách Xuyên Duyệt ôm một tia hi vọng cuối cùng, ngưng thần nín thở, kỳ vọng đáp án trong miệng Tử Huyên.
“Tiểu thư tên là Thẩm Nhược Li, là Nhị tiểu thư trong Thẩm phủ. Hiện tại là Tiêu Minh Thập, tiểu thư sẽ không ngay cả những thứ này đều quên chứ?” Tử Huyên nhìn chằm chằm, ánh mắt có chút không thể tin nổi nhìn Hách Xuyên Duyệt, mà thanh âm ấp úng trong miệng càng ngày càng nhỏ.
“Tử Huyên, ta vừa nghe những tỳ nữ kia nói xác chết vùng dậy, chẳng lẽ ta đã chết sao?” Hách Xuyên Duyệt một phát bắt được cánh tay Tử Huyên có chút kích động hỏi.
“Tiểu thư chẳng lẽ chính người không biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì sao?” Thấy Hách Xuyên Duyệt vô tội lắc đầu một cái, Tử Huyên tiếp tục nói: “Ngày đó, tiểu thư cùng Ngũ hoàng tử còn có Đại tiểu thư đi du ngoạn trong núi. Đột nhiên Ngũ hoàng tử cùng Đại tiểu thư trở về nói người không cẩn thận rớt xuống vách đá, té chết. Kế tiếp, trong phủ phái người tìm kiếm thi thể của người, khi đó người đã hôn mê bất tỉnh, nhưng trong miệng vẫn còn ấp úng nói hoa mai, ta cho rằng tiểu thư muốn trước khi đi lại nhìn thấy hoa mai mà người yêu thích, vì thế liền cho người ra phủ tìm kiếm hoa mai, không ngờ khi trở về tiểu thư cũng đã..” Nói xong lời cuối cùng thanh âm của Tử Huyên dường như nghẹn ở cổ họng đã sớm khô, nước mắt của nàng lần nữa lại từ trên hốc mắt chảy xuống, từng giọt từng giọt lăn xuống hai má.
“Được rồi, Tử Huyên ngươi đừng khóc nữa, ngươi nhìn ta đây nè, không phải không chết sao? Chẳng qua là do té xuống vách đá, đầu óc có một số việc không nhớ được, vừa rồi nói những lời kia chỉ là do mê sảng thôi, ngươi đừng để trong lòng.” Thấy Tử Huyên nhắc tới Thẩm Nhược Li thiếu chút nữa chết đi liền khổ sở thương tâm rơi lệ, thấy nàng kia cùng chủ tớ tình thâm, diện mạo điềm đạm đáng yêu. Hách Xuyên Duyệt trong lòng cảm thấy thật không phải. Theo lý chính mình cũng nên hảo hảo an ủi một phen.
“Tiểu thư yên tâm Tử Huyên sẽ hảo hảo chiếu cố tiểu thư, về phần đầu óc tiểu thư hồ đồ, vấn đề này ta nghĩ phu nhân nhất định sẽ nghĩ biện pháp chữa trị cho người.”