Bạn đang đọc Đế Vương Kiếp Xấu Phi Cũng Khuynh Thành: Chương 1: Xác Chết Vùng Dậy Hay Là Hoàn Hồn
Trên bầu trời, từng hạt tuyết nhỏ rơi li ti, báo hiệu mùa đông đã đến. Lúc này, Đế Đô xơ xác tiêu điều, vô cùng lạnh lẽo.
Nhưng là ở phía tây bên trong Thẩm phủ lại xuất hiện một bầu không khí hết sức quỷ mị. Còn chưa tới gần Thẩm phủ liền có thể nhìn thấy bên ngoài phủ treo vải trắng cùng với bức chướng dường như là người nào qua đời.
Nơi vắng vẻ nhất của Thẩm phủ, bên trong khuê phòng cũ nát không chịu nổi, có một vị nữ tử đang nằm trên giường, sắc mặc tái nhợt không có chút huyết sắc nào, ánh mắt hơi hơi nhắm lại giống như đang ngủ say. Mà nha hoàn kế bên đang nhẹ nhàng lôi kéo thân mình nữ tử, nhỏ giọng khóc.
“Tử Huyên tỷ tỷ sắp tới giờ, chúng ta cần phải giúp Nhị tiểu thư thay y phục nếu không Phu nhân cùng Đại tiểu thư biết chúng ta không làm tốt việc được giao sẽ gặp họa a.”
Hai cái nha hoàn bưng thoa cài tóc màu đỏ thắm, nữ trang cùng cẩm y la quần chân thành đi tới khuyên nử tử ở cạnh đầu giường đang nhỏ giọng khóc thút thít, tên gọi là Tử Huyên.
“Không, ta không cần, ta không cần giúp tiểu thư thay quần áo, có phải hay không một khi tiểu thư thay y phục tốt sẽ bị mang ra ngoài mai táng.” Tử Huyên nghe hai nha hoàn kia nói xong, khóc càng lợi hại hơn, vội vàng tiến lên ôm lấy nữ tử, sợ nàng bị người khác cướp đi.
“Tử Huyên tỷ tỷ, chúng ta hiện tại cử chỉ khách khí là muốn cho ngươi mặt mũi, ngươi cũng không nên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Hai cái nha hoàn rõ ràng có vẻ không thể kiên nhẫn được nữa, vẻ mặt cao ngạo, tiến lên phía trước muốn kéo Tử Huyên ra.
“Không cần, các ngươi không thể cứ như vậy mà đem tiểu thư ra ngoài mai táng, Nhị phu nhân còn chưa có gặp mặt tiểu thư lần cuối cùng.” Tử Huyên vừa hướng hai nha đầu kia cầu khẩn, vừa như trước gắt gao giữ chặt nữ tử không buông tay.
“Hừ, đem ra ngoài mai táng gì chứ, nói thật cho ngươi biết là đem ra ngoài thiêu.” Hai nữ tử đều che miệng vụng trộm cười, dáng vẻ vênh mặt hất hàm nói: “Nhị phu nhân là cái rắm gì, ta cho ngươi biết trong phủ chỉ có Đại phu nhân cùng Đại tiểu thư.”
“Không! Các ngươi không thể đối đãi với Nhị tiểu thư như vậy, các ngươi ngẫm lại xem, bình thường Nhị tiểu thư luôn đối đãi với nhóm hạ nhân như chúng ta thật tốt.” Nghe hai nha hoàn kia nói xong, Tử Huyên lập tức kích động, khóc như hoa lê đái vũ, thật thương tâm hướng hai nha đầu kia cầu tình.
“Cái gì! Đó là do Nhị tiểu thư tự biết mình là một người xấu xí, nếu không nịnh bợ chúng hạ nhân như bọn ta, thì trong phủ này, nàng ta sẽ sống không yên ổn.” Hai nha hoàn khinh bỉ, xem thường, liếc mắt nhìn nữ tử một cái, cười châm chọc nói.
“Khụ khụ khụ.” Nữ tử đột nhiên ho nhẹ vài tiếng, không biết là bị tiếng tranh cãi trong phòng đánh thức hay là nữ tử gọi là Tử Huyên kia ôm nàng đến nổi khiến nàng không thở được.
Nữ tử ho khan xong, ánh mắt cũng hơi hơi mở ra nhưng là sắc mặt như trước vô cùng tái nhợt: “Các ngươi là…”
Xác chết vùng dậy, chuyện ma quái, Nhị tiểu thư sống lại, hai nha hoàn bưng trang sức cùng cẩm phục sợ tới mức chạy nhanh đánh rơi khay, cuống cuồng la hét, rối rít chạy ra khỏi cửa.
“Tiểu thư người tỉnh lại thật tốt quá! Tử Huyên còn tưởng rằng người đi, không cần ta cùng phu nhân chứ!” Thấy nử tử tỉnh lại, Tử Huyền kích động rơi lệ, khóc nức nở, nhìn chằm chằm tiểu thư.
Nữ tử có chút kinh ngạc nhìn Tử Huyên một cái, cô gái này thật rất xinh đẹp nha tựa như tinh linh, nhưng là vì sao khóc bi thương đến thế? Chẳng lẽ là diễn quá nhập vai, nhưng rõ ràng trong kịch bản không có cảnh này?
“Này cô, cô không phải là đọc sai kịch bản đó chứ, tôi nhớ rõ là không có cảnh diễn này.” Nữ tử lè lưỡi có chút xấu hổ khi cắt đứt tâm trạng diễn xuất của tử Huyên.
“Tiểu thư! Người đang nói cái gì, Tử Huyên nghe không hiểu.” Thấy lời nói nữ tử có chút kỳ quái, Tử Huyên không khỏi nhíu nhíu mày, tò mò đánh giá nữ tử.
“Tiểu thư! Cô ở tổ kịch nào, hình như tôi không biết cô, cô không phải là lầm chỗ đó chứ?” Thấy Tử Huyên có vẻ giật mình, nữ tử kinh ngạc vì thế mở to mắt hảo hảo đánh giá vị nữ tử trước mắt này cùng cách bài trí trong phòng.
“Tiểu thư, người làm sao vậy? Có phải hay không đầu óc bị đốt đến cháy hỏng, người như thế nào không biết Tử Huyên?” Lời nói có chút khó hiểu, khiến Tử Huyên không thể tin được, tiểu thư trước mắt mình vì sao xa lạ, không biết mình như thế. Vì thế vươn tay cẩn thận sờ lên trán nữ tử.
“Tiểu thư ta rất khỏe, không phát sốt, cô không cần tiếp tục nói lời như trong kịch bản nữa, hiện tại tôi đang nói chuyện với cô rất nghiêm chỉnh đấy, cô ở tổ kịch nào, tới kêu đạo diễn lại đây một chút.