Bạn đang đọc Đế Vương Kiếp Xấu Phi Cũng Khuynh Thành: Chương 16: Phượng Hoàng Gãy Cánh Không Bằng Gà
Trong đó, có một tỳ nữ nhìn thấy ta cùng với Tử Huyên xuất hiện liền làm bộ ho khan, ra sức hướng tỳ nữ tự kỷ kia nháy mắt.
Mà Tử Huyên bên cạnh dường như không thể chịu đựng được việc ta nhiều lần bị khinh bỉ, vì thế chuẩn bị tiến lên ngăn cản đám tỳ nữ đang khua môi múa mép kia, nhưng ta chỉ cười lạnh một tiếng, giữ chặt Tử Huyên, lắc đầu ý bảo nàng không cần kinh động bọn họ.
“Ơ kìa, ngươi làm ánh mắt gì thế, ta biết tư sắc các ngươi bình thường, không như ta đây, xinh đẹp tựa thiên tiên cho nên các ngươi lo lắng không sánh bằng xú nữ kia, nhưng mà ta không giống với ngươi, nhìn dáng vẻ yểu điệu của ta dù có nhiều cái xú nữ đi nữa cũng không bì kịp.”
Nữ tử tự kỷ hiển nhiên là không có nhận thấy được Thẩm Nhược Ly và Tử Huyên ở phía sau, cho nên ả vẫn cứ mở miệng không chừng mực, không e dè mà đứng đó tự khoe những cái nhất về sắc đẹp của chính mình, mà nhóm tỳ nữ ở bên cạnh dường như không nhịn được nữa, vì thế tiến lên lôi kéo vạt áo của nàng, nhẹ giọng nói:
“Đừng nói nữa, Vương Phi đến rồi.”
“Hừ, đến thì đến, cho dù nghe được cũng chẳng ngại gì, bất quá là một xú nữ thôi, ta chính là người bên cạnh Vương gia, lần này tự mình phái đến bên cạnh ngươi, nói cho dễ nghe là chiếu cố ngươi, nói khó nghe thì là giám thị ngươi.”
Nữ tỳ tự kỷ kia dường như mặt không đổi màu, tuyệt không kinh hoảng, giống như không hề đem nhắc nhở của cung nữ bên cạnh kia cho là quan trọng. Ngược lại còn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, giống như ở trước mặt Thẩm Nhược Ly khởi nghĩa, trước khi đi còn bỏ lại một câu Phượng Hoàng gãy cánh không bằng gà.
“Nô tỳ đáng chết thỉnh Vương Phi thứ tội.”
Đám cung nữ chung quanh thấy nữ tỳ tự kỷ kia bày ra bộ dáng gặp quỷ không sợ chết, làm cho tất cả sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, trong miệng liên tục cầu xin tha thứ, sợ nữ tỳ tự kỷ kia liên luỵ bọn họ.
“Bất quá chỉ là một Vương Phi thất thế thôi, các ngươi còn như vậy sao, thật sự là không có kiến thức.” Ngay sau đó, cung nữ tự kỷ thấy trên bàn có lạc, táo đỏ lung tung, liền hắt về phía sau, nghiêng người quan sát, liếc Thẩm Nhược Ly một cái, còn mang vẻ mặt nhạo báng, nghênh ngang ung dung bước ra cửa.
“Tiểu thư, người nhìn kìa, nàng ta kiêu ngạo như vậy, chúng ta có phải hay không nên giáo huấn nàng thật tốt.” Tử Huyên đứng bên cạnh, tức giận dậm chân, hận đến nghiến răng nghiến lợi, thiếu chút nữa tiến lên đem tỳ nữ kia ăn sạch sành sanh rồi.
“Thôi, kệ nàng ta đi, đơn giản chỉ là một kẻ si tình mà thôi.” Thẩm Nhược Ly nhìn thân ảnh dần dần biến mất kia, giọng nói cũng bất đắc dĩ, cười lắc đầu, sau đó, quay lại nhìn các cung nữ run sợ quỳ gối trước mặt nàng, ôn nhu nói:
“Các ngươi lui xuống đi. Nhớ kỹ, về sau không nên ở sau lưng người bàn tán bậy bạ, cẩn thận ngày sau rước hoạ vào thân.”
“Tiểu thư, người làm sao lại buông tha cho bọn họ, chẳng lẽ người không có nghe thấy bọn họ vừa nói người như thế nào sao?” Tử Huyên không cam lòng, bĩu môi nhìn Thẩm Nhược Ly nói.
“Tử Huyên, thật ra các nàng nói cũng đúng, ta chỉ là một xú nữ, một Vương Phi thất sủng thôi. Suy cho cùng, có lẽ địa vị bọn họ ở Vương Phủ so với ta còn lớn hơn đấy. Ngươi xem nơi này, mặc dù là tân phòng nhưng không phải vậy, quá đơn sơ và tuỳ ý, một chút cũng không có hỉ nhạc hay bầu không khí đại hôn, rất dễ nhận thấy là Vương gia cố ý làm cho ta khó chịu. Ngươi ngẫm lại xem, ở trong Vương phủ ta có hai đối thủ là Ngũ hoàng tử và Thẩm Nhược Tâm, cũng đã rất khó đối phó rồi. Nếu ta lại đắc tội nhóm tỳ nữ này, như vậy không phải là tình cảnh của ta càng khó khăn hơn. Như thế, ta ở trong Tiêu phủ, một chút lòng người cũng không có, ta nghĩ đường tương lai, chắc hắn là càng khó đi, cho nên.”
“Cho nên, tiểu thư là muốn thu mua lòng người để cho chúng ta ở trong Tiêu phủ sống thoải mái một chút đúng không.” Tử Huyên đoán được tâm ý của Thẩm Nhược Ly dường như rất là vui vẻ, đảo mắt liền quên nỗi khó chịu vừa rồi