Đệ Nhất Bạn Gái Tổng Tài

Chương 6: trổ tài nấu ăn


Đọc truyện Đệ Nhất Bạn Gái Tổng Tài – Chương 6: trổ tài nấu ăn tại website TruyenChu.Vip

– này bảo bối…
Hắn lay nhẹ người cô, tiếng khò khò khẽ phát ra, hắn trầm mặt, nhìn mặt cô, mái tóc màu nâu đã loà xoà trước mặt, khuôn mặt lúc ngủ rất dễ thương, đôi mắt hắn dần chuyển xuống từ từ từ đến cổ rồi lại đến …. Nói chung là cả người :))
-…
Lấy tay vuốt cằm, lắc đầu ” thật không sợ như thế này sẽ bị đàn ông ăn sống hay sao?!” Lâm Vũ Uy đi đến, nhấc bổng cô lên rồi đi lên lầu, phòng ngủ ở đâu thì cũng rất dễ nhận ra vì chỉ có mỗi một phòng ở tầng này, để cô nằm xuống giường, lấy mền chen kín người Hàn Băng Di
– ưm…
Cô xoay người, kéo luôn tay hắn đang đắp mền ôm lấy, hắn lần này tối sầm mặt, Hàn Băng Di cô thật không cảnh giác sao?! Đôi mắt hắn chăm chú nhìn vào cổ cô, trắng mịn làm người khác cũng ghen tị, cố thật nhẹ rút tay ra nếu không hắn thật sẽ…
20 phút sau…
– …. Thật không có thuốc chữa
Hắn cứ đưa tay lên mở mền ra, chạm đến gần cổ cô lại lấy tay lại, tại sao lại như vậy!!!! Tại sao đối với Hàn Băng Di hắn không thể làm gì hết
Bất lực ngồi nằm xuống bên cạnh cô, tay vuốt vài sợi tóc trên mặt Băng Di sang một bên, miệng hiện lên một vệt cười chính Lâm Vũ Uy hắn cũng chẳng hiểu vì sao lại cười…
_____
Ríu rít ríu rít…
– ơm…
Hàn Băng Di xoay người, chạm vào một vậy thể khiến cô giật bắn người, mắt mở to hết cỡ nhìn bên cạnh…

– anh…. Anh …. Sao lại ở đây….
– im miệng… Ồn chết được
Hắn cau mày, tiện tay lấy một cái gối bên cạnh che đầu
– biến đi, tôi đang mơ phải không…. Anh tại sao lại ở đây khoan đã…
Hàn Băng Di cố nhớ lại, ngồi trên giường nhớ lại… Là hôm qua cúp điện, sao đó cô đã khóc sau đó….. Cô không biết gì nữa…tay kéo mền xem trên người mình, cô nhẹ thở phào vẫn còn quần áo, Trừng mắt, cô nhìn Lâm Vũ Uy
– mau xuống giường của tôi tên mặt cá chết
Cô đạp mạnh chân làm hắn lăn thẳng xuống đất, thoả mãn bụm miệng cười
Hắn ngồi dậy, mặt nghiêm túc nhìn cô, tay cầm gối ném lên trúng vào mặt Băng Di, hắn bỗng dưng ngủ trên giường cô đã không nói, lại lấy gối quẳng vào mặt cô thì không thể tha, cô lấy cái gối ôm bên cạnh, tiện tay quăng lại vào mặt hắn
Vừa đứng dậy lại bị cái gối kia trúng người, hắn mất đà lại lần nữa nằm dưới đất, máu nóng trong người hắn thật sự đã sôi rồi, ngồi dậy, cầm lấy mấy cái gối xung quanh ném lên người Băng Di, cô cũng chẳng chịu thua, ném lên người hắn mấy cái
– anh có chịu thua chưa? Cho anh chết, chết đi, chết đi
Mỗi chữ chết cô lại nện gối lên người hắn, mặt thoả mãn, thấy hắn im lặng ngồi trên giường cô mới không đánh nữa, ngừng tay nhìn xuống
– bảo bối, em thua chắc rồi
Vừa nói, hắn kéo tay cô ngã xuống giường, hắn ngồi phía trên, cô nằm ở dưới, Hàn Băng Di mở to mắt, cả hai lại thở dốc…. Chẳng biết tại sao nhưng mà…
Rầm…
Hàn Băng Di đạp mạnh chân vào bụng hắn, Lâm Vũ Uy nhăn mặt ngồi dưới đất
– xi…xin… lỗi
– em …
Hắn nói không nổi nữa, cô đạp mạnh như vậy, lại chẳng thương hoa tiếc ngọc à nhầm… Chẳng thương ngọc tiếc hoa… Hự à không phải là… Nói chung là không biết thương người :))
– tại anh đó thôi
Hàn Băng Di nhún vai, miệng cười thầm đi vào nhà vệ sinh đóng cửa lại
Hắn ngồi yên không nói gì, mắt đảo xung quanh…
____
Cạch..:
Cửa phòng vệ sinh mở ra, cô vừa buộc tóc vừa đi ra nhìn quanh… Hắn đâu rồi?! Hít vào một hơi, mắt cô sáng rực, là mùi đồ ăn, thơm quá!!!

– mau ăn sáng rồi đi làm
Hắn đưa tay lên nhìn đồng hồ, trên người đeo một chuếc tạp dề trong đảm đang vô cùng :> Hàn Băng Di tò mò, nhìn kĩ món ăn trước mắt là mỳ ý
– không có độc đâu
Hắn từ nhà bếp đi ra, sẵn tay tháo chiếc tạp dề trên người xuống, đi lại ghế ngồi xuống đối diện cô
– có thể ăn?
– nếu không ăn được tôi sẽ chẳng làm cho em ăn đâu
– anh biết nấu sao?
– như em thấy
– …
Cô không hỏi nữa, lấy nĩa quấn lấy những sợi mỳ đưa lên miệng… Cái cảm giac này sao mà…. Nó lại ngon như vậy chứ…
– tuyệt
Cô đưa ngón tay cái ra trước mặt hắn, rồi lại tiếp tục ăn, chỉ chốc lát đĩa mỳ đã hết sạch
– ngon quá, sau này hôm nào cũng được ăn món của anh nấu thì sướng chết mất
– rất sẵn lòng
– không tính tiền công á?
– sẽ trừ vào lương sau
– …
____

Trên xe, không khí lại im lặng, cô trầm mặt, hắn thì chỉ chăm chú lái xe, thật ra thì cô có muốn tình thế xảy ra như thế này bao giờ đâu chứ
Vừa nãy nghe Lâm Vũ Uy hắn nói trừ lương của cô nên cô hơi manh động một chút đánh vào bụng hắn một phát thôi mà, chẳng ngờ hắn lại giận… Xem ra lần này lương của cô….
– đến rồi, xuống xe
Chiếc xe dừng lại trước cửa Lâm Thương, cô im lặng mở cửa
– cảm ơn
Rồi đi nhanh vào bên trong, nhân viên trong công ty bắt đầu lại bàn tán, tại sao Lâm Tổng lại đi cùng với Hàn Băng Di, nhân viên mới.
– Vương phó tổng
– Vương phó tổng
Mọi người cúi đầu chào Vương Hạo Phong, hắn cũng gập nhẹ đầu rồi đi nhanh đến phía cô
– hôm nay trông cô buồn quá nhỉ?
– tôi…
Soạt
______


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.