Đọc truyện Đế Hậu Khuynh Thành – Chương 24: Lưu Tinh Phi Bộ (*)
(*) Tên một loại khinh công
Liễu Giai Giai nhanh chóng hạ gục được những tên cản đường, mục tiêu của bọn nàng là kho dự trữ. Chỉ cần tới đó lấy thuyền, phi nhanh về hướng Tiên Giới là được. Sự thật là nàng rất ngán ngẩm mấy thể loại rắc rối này, vết thương trên người chưa khỏi thì đã cử động mạnh, cứ tiếp tục như thế này cũng không phải ý hay.
Liễu Giai Giai vụt một tiếng chém đứt đôi một tên Yêu, máu me hắn phun ra đầy thuyền, dính lên cả áo nàng.
“Liễu Giai! Ngươi mau cùng các huynh đệ hướng nhà kho lấy thuyền đi, ta sẽ ở lại cầm cự một lúc nữa”
Loáng thoáng nghe tiếng Hoắc Hải hô, Liễu Giai Giai liền Được một tiếng đáp trả, ngay sau đó liền chạy như bay vào nhà kho.
“Liễu công tử, lên thôi a”
Sau khi thả hai chiếc thuyền nhỏ xuống sông, mọi người gấp rút nói
“Nhưng còn Hoắc Hải …?”
Liễu Giai Giai nghe mà lòng phẫn nộ, một người tướng quân vì huynh đệ mà không tiếc cả mạng sống giờ này không biết sống chết ra sao ở trên thuyền lớn, vậy mà bọn họ có thể buông xuôi, thảnh thơi mà đi về sao ?
“Liễu công tử à, giờ này cả hai thuyền đều đã đông muốn chìm, nếu như Tướng Quân lên thì công tử chỉ còn nước ở lại đây a. Nhưng căn bản là Tướng Quân đã dặn bọn ta như vậy nha !!”
Một tên binh lính ai oán kêu lên
Hoắc Hải nhường chỗ mình cho nàng ? Một người mới nói chuyện với hắn hai ba lần, thậm chí còn chưa kết giao bằng hữu ?
Nàng không biết nên gọi hắn là ngu ngốc hay lương thiện nữa .
“Các ngươi nếu như cảm thấy không chứa nổi nữa thì cứ việc đi đi, ta sẽ ở lại cùng Hoắc Hải !”
Liễu Giai Giai kiên định nói
Chưa kịp để bọn binh lính trả lời, nàng đã phi thân lên thuyền. Để lại cho mọi người một bóng dáng nhỏ bé mà quật cường.
Vừa đặt chân lên thuyền lớn, Liễu Giai Giai đã cảm thấy tràn ngập mùi sát khí. Xác chết vương vãi, la liệt, màu me tung tóe khắp nơi, mùi tanh tưởi bất ngờ sộc thẳng vào mũi nàng khiến Liễu Giai Giai nhất thời muốn nôn.
“Hoắc Hải, ngươi ở đâu ?”
Nàng cố kêu lên thật to, hi vọng sẽ có lời đáp trả.
Nhưng mọi thứ vẫn im lặng đến đáng sợ, Liễu Giai Giai vội bước nhanh đến mui thuyền. Đập vào mắt nàng là thân ảnh của Hoắc Hải dường như đã bị thương, toàn thân dính máu be bét, mắt nhắm chặt như đã chết.
Vội vàng đưa tay sờ sau gáy, sau đó di chuyển xuống tim, thấy mạch vẫn đập bình thường nàng mới bớt lo.
“Hoắc Hải, tỉnh !”
Lay lay người hắn vài cái, nàng thật sự muốn rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt nha.
Hoắc Hải khẽ cử động mi, dần dần tỉnh tảo, ngước nhìn Liễu Giai Giai bằng một ánh mắt đầy kinh ngạc
“Ngươi…”
“Ta không lên thuyền, chính là chờ ngươi nha ~”
Liễu Giai Giai làm bộ nghĩa hiệp nói
“Ngươi… Thật là …”
Hoắc Hải cụp mắt xuống, vô lực nói tiếp “Ta đã hứa với công chúa là sẽ bảo hộ ngươi an toàn cho đến khi tới Tiên Giới… Vậy mà…”
“Thôi đi, ta hiện tại không phải vẫn còn lành lặn đây sao ? Ngươi nhanh rời khỏi đây với ta a”
Nghe xong lời của nàng, hắn cười khẩy một cái, hướng nàng quăng một cái nhìn khinh bỉ đáp
“Chúng ta hiện tại đi về bằng cái gì ?”
“…”
Ách… Quả thật nàng chưa nghĩ tới vấn đề đó. Nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, Hoắc Hải dở khóc dở cười. Bỗng nhiên hắn như nhớ ra cái gì đó, mặt mũi liền đại biến, so ra còn trắng bệch hơn cả nàng. Một giây sau, Hoắc Hải thi triển khinh công bay vào trong khoang thuyền, Liễu Giai Giai mắt tròn mắt dẹt khó hiểu đuổi theo.
Hoắc Hải chạy như bay vào phòng chính, mở mật thất ở phòng ra rồi nhanh chóng đi xuống. Nàng không ngờ con thuyền này còn có cả mật thất, theo sau hắn, nàng dần dần đi vào một nơi tối tắm, ẩm ướt, đầy mùi ẩm mốc, mùi chuột chết. Liễu Giai Giai bước đến cạnh Hoắc Hải, nhìn hắn dung nhan tái xanh, tay run run nắm thành quyền nhìn phòng giam đã bị mở khóa trước mặt.
“Hoắc Hải … ?”
“Con mẹ nó ! Hắn thoát rồi !!”
Hoắc Hải gầm lên đầy giận dữ
A ?
“Ngươi là đang nói ai vậy ?”
Chưa kịp để nàng nói xong, một hắc thân ảnh đã bay qua, đứng cách nàng và Hoắc Hải đúng mười thước, vì hắn đứng trong bóng tối nên Liễu Giai Giai không thấy mặt, chỉ nghe giọng hắn khàn khàn đắc ý nói
“Ta rút cục cũng thoát ra được, nhưng lại bị cái mật thất kia ngăn chặn, nay ngươi không những đã đến đây nộp mạng cho ta mà còn giúp ta mở đường, hahaha…”
“Chết tiệt ! Mộc Thiên Trạch, ngươi muốn chết sao ?”
Hoắc Hải hai mắt đỏ ngầu, hướng cái người tên Mộc Thiên Trạch chém một đao.
Mộc Thiên Trạch nhanh như cắt né tránh, cười tà ác nhìn nàng
“Ô kìa ~ Ngươi còn mang món tráng miệng cho ta nữa sao ?”
“Liễu Giai, ngươi mau chạy đi”
Hoắc Hải rống lên
“Liễu Giai ? Hảo, hảo a . Hahaha”
Mộc Thiên Trạch nhếch miệng, lặp lại tên nàng một cách đầy bí ẩn
Liễu Giai Giai nhíu nhíu mi không trả lời
Hoắc Hải vung tay tung một chưởng cực mạnh vào hắn ta, Mộc Thiên Trạch lại dễ dàng thoát khỏi.
Hắn cười tà, hướng Hoắc Hải tung một chưởng hắc ám, khi Hoắc Hải né tránh thì lại đánh úp sau lưng. Hoắc Hải kinh hãi nhưng lại nhắm mắt chuẩn bị hứng chịu. Ngay lúc đó, Liễu Giai Giai đột nhiên thi triển Lưu Tinh Phi Bộ. Nàng biết bây giờ sử dụng khinh công thường sẽ không kịp nữa, bởi vậy đành cắn răng cả gan sử dụng kinh công của môn phái Tam Huyền Thoại của sư phụ.
Liễu Giai Giai nhanh như chớp đẩy Hoắc Hải ra, còn mình thì nhanh chóng thi triển Lưu Tinh Phi Bộ thêm một lần nữa, đánh một quyền vào mặt Mộc Thiên Trạch.
Hắn ta bị đánh một quyền, nhất thời loạng choạng về sau, kinh ngạc đưa tay ôm mặt nhếch miệng lẩm bẩm
“Lưu Tinh Phi Bộ sao ? Hừ… Chúng ta sẽ còn có ngày gặp lại…”
Dứt lời, một trận gió lạnh mang mùi ẩm mốc thổi qua, trong mật thất chỉ còn lại nàng và Hoắc Hải .