Đọc truyện Đế Hậu Khuynh Thành – Chương 23
Nằm mãi trong phòng khiến Liễu Giai Giai rất khó chịu, vì vậy nàng quyết định ra ngoài hóng gió một lượt, tiện thể hối thúc Hoắc Hải a.
Nhẹ nhàng đẩy cửa, Liễu Giai Giai sợ đánh thức Mạc Cung Hinh ở phòng bên. Cả một buổi sáng nàng ấy toàn ói mửa, thật không biết phải làm sao. Bất quá, Hoắc Hải coi như có lòng tốt đã triệu hồi thái y, hơn nữa còn tự mình chuyển nội lực qua cho Mạc Cung Hinh nên bây giờ nàng ta mới có thể ngủ ngon một giấc. Liễu Giai Giai thấp thỏm đóng cửa phòng lại rồi dùng tốc độ ánh sáng chạy bay ra mui thuyền.
Hoắc Hải vốn là đang cầm bản đồ, chỉ huy mọi người rẽ ngang rẽ dọc thì thấy bóng dáng của một tên lùn nào đó, e hèm một tiếng gọi lại.
“A ? Hì hì, ta ra khỏi phòng không hề gây ra một tiếng động nào ảnh hưởng đến Cung Hinh cả. Ngươi chớ lo lắng”
Liễu Giai Giai gãi đầu, cười cười nói
“Ngươi ra đây làm gì?”
Hoắc Hải tựa hồ nghi hoặc nhìn nàng
“Ở trong phòng mãi cũng chán lắm, ta nhân tiện ra đây là giúp ngươi xem xem đường đến Tiên Giới nga ~”
“Việc đó ngươi không cần lo. Ta đã quen với đường lối ở con sông này rồi. Ta chắc chắn giờ ngọ trưa mai sẽ tới nơi…”
“… Ờm… Vậy, cố gắng lên nha ~”
Liễu Giai Giai toát mồ hôi, người ta đã nói đến nước này rồi thì nàng còn có thể nói gì được nữa ?
“Tiểu Nhã đâu ?”
“Diệp cô nương ? Hình như là đang ở phòng bếp.”
Hoắc Hải nói xong vội quay lại chỉ huy bọn binh lính
Phòng bếp ?
Ú òa ~ Sáng nay nàng cũng chưa có bỏ gì vào bụng nga ~
Nghĩ vậy Liễu Giai Giai liền ôm mộng đẹp, vui vẻ đi đến phòng bếp.
Chưa đi tới nơi đã ngửi thấy mùi khét nồng nặc, nàng vô thức bịt mũi nhăn mặt, xem ra lão đầu bếp chắc phải khổ lắm đây…
Đưa tay đẩy cửa khoang bếp liền nghe thấy tiếng Lão Tư (đầu bếp của thuyền) than vãn
“Ôi … Diệp cô nương, cô cần gì thì cứ nói cho tôi một tiếng, tôi sẽ làm ngay mà. Ôi !! Chỗ đó chưa thể bỏ vào ..”
Dứt lời liền nghe thấy tiếng nổ tí tách …
“…”
Liễu Giai Giai trơ người nhìn Tiểu Nhã đen thui từ trên xuống dưới, đau khổ nhìn nàng mếu máo
“Huhu… Giai sư huynh a…”
Vốn là Tiểu Nhã nghe được Mạc Cung Hinh bị bệnh, liền phóng ngay xuống bếp nấu cho nàng ấy một ít cháo tổ yến, ai ngờ … Tổ yến chưa thấy chỉ thấy Tổ quạ a…
“… Tiểu Nhã, cái thứ đen thui này là gì vậy ? “
“Là cháo tổ yến nha. “
Tiểu Nhã vui vẻ đáp
Liễu Giai Giai: “…”
Vỗ vỗ vai Lão Tư …
Lão Tư: “…”
Đau khổ khóc ròng trong bụng…
***
Sau hơn hai canh giờ chỉ dẫn nhanh gọn, một bát cháo tổ yến do Tiểu Nhã làm rút cục cũng tròn vẹn ra đời.
“Cảm ơn sư huynh”
Tiểu Nhã cười híp mắt
“Không có gì, muội phải cảm ơn Lão Tư mới đúng chứ”
Liễu Giai Giai mím môi nói
“À, tôi cũng chỉ làm tròn nhiệm vụ thôi. Mà Diệp cô nương lần sau có việc gì thì nhớ nói trước với tôi, tránh để tình trạng như hôm nay xảy ra, có thể sẽ làm hư khoang thuyền đấy”
Lão Tư thống khổ cười
“Ân, cảm ơn ngươi”
Tiểu Nha hứng phấn gật đầu, sau đó bưng bát cháo hướng phòng Mạc Cung Hinh chạy đi
Liễu Giai Giai chép miệng, tiện thể lấy cái bánh bao gần đó ăn.
Đang gặm nửa chừng thì bên ngoài bỗng ồn ào hẳn lên, nàng vội gặm nửa cái còn lại rồi nhấc mông đi ra ngoài.
Đập vào mắt Liễu Giai Giai là con thuyền lớn ngang ngửa thuyền bọn Hoắc Hải, phía trên đính cờ gì nàng cũng không rõ, đang lần lượt áp sát thuyền bọn nàng.
“Ái ì ậy? (Cái gì vậy?)”
Cố nuốt miếng bánh bao xuống, Liễu Giai Giai kinh ngạc hỏi
“Con mẹ nó, là thuyền của Yêu Giới”
Trong đám người có kẻ hét lên
Yêu Giới ? …
Mạc Cung Hinh cùng Tiểu Nhã cũng vội vã chạy đến
“Sao Yêu Giới lại ở đây ? Chẳng nhẽ …”
“Chẳng nhẽ gì ?”
Nàng thực bực mình nha, sao người cổ đại toàn nói chuyện nghe ấp úng thế nhỉ ?
“Là cống nạp yêu ma sao ?”
Tiểu Nhã la lên một tiếng, kinh hoàng che miệng
Là cống nạp Yêu Ma vào Đảo Sương Mù ?
“Nhìn kìa”
Tiểu Nhã chỉ tay vào một khoang thuyền bên kia, Liễu Giai Giai liền thấy có hàng loạt các cánh tay gầy guộc, đủ màu đang với ra hù dọa các nàng. Hừ, thật trơ trẽn nga !!
“Đi nhanh thôi, Hoắc Hải”
Mạc Cung Hinh tựa hồ như nghiến răng nghiến lợi nói
“Có vẻ như không được rồi”
Hoắc Hải nhíu chặt mày đáp
Liễu Giai Giai cơ hồ nhìn thấy bên dưới thuyền kia có một lỗ hỏng, có vẻ như nước đã tràn vào khoang thuyền khiến một số tên Yêu Ma đu sang thuyền bọn nàng.
“Á …”
Một tên binh lính kêu lên, tiện tay chém đứt đầu một tên Yêu đang cố gắng thu thập hồn phách của dân Tiên Giới
“Tình hình nghiêm trọng rồi đây”
Liễu Giai Giai thở dài, đúng là ông trời không để cho nàng một phút giây bình yên nào a…
Hoắc Hải đột nhiên phân phó
“Mau hộ tống công chúa vào trong thuyền nhỏ, lập tức tới Tiên Giới. Ta cùng một số anh em sẽ ở lại ngăn cản bọn Yêu Ma…”
“Không được…”
Mạc Cung Hinh cũng đột nhiên kiên quyết
“Công chúa, người mau đi đi. Vi thần sẽ nhanh chóng theo sau, còn một thuyền nhỏ nữa ở phía sau.”
“Nhưng…”
Hoắc Hải nghiêng cằm ra lệnh, hai tên binh lính vội túm tay Mạc Cung Hinh cùng Tiểu Nhã ném lên thuyền nhỏ.
“Ngươi cũng lên thuyền đi”
Hoắc Hải quay sang nhìn nàng
Liễu Giai Giai ngán ngẩm, này anh bạn, anh không thấy cái thuyền kia đã chất đầy người rồi hả ? Mười tên binh lính hộ tống Tuyết Tinh công chúa cùng Tiểu Nhã, nàng ngồi lên nữa chỉ có nước chìm thuyền.
Hoắc Hải như hiểu được ý nàng, toan định nói anh em xuống bớt nhưng Liễu Giai Giai lại nói
“Thôi được rồi, ta đi cùng với ngươi. Kể là sau khoang dự trữ còn có hai chiếc, với lại …” Dứt lời lại nghiêng đầu sang phía thuyền bên kia “Chắc hẳn bên kia cùng còn dư, dù sao là cũng đi cống nạp, vạn nhất nhỡ có chuyện gì xảy ra thì phải dùng đến thuyền dự trữ, chắc là không thiếu đâu. Mà vấn đề cần làm nhất hiện tại là xử lí cho xong bọn Yêu Ma đã rồi tính.” Liễu Giai Giai nhếch miệng vung nhuyễn kiếm, một nhát liền chém đứt đôi tên Ma đang lấp liếm đằng sau.
Hoắc Hải kinh ngạc nhìn nàng, một giây sau đó lại mỉm cười hướng bọn binh lính gật đầu. Tiện tay vung thanh thủy chù lên…