Đọc truyện Dễ Dàng Đến Gần – Chương 22: Không đơn giản như vậy (3)
Cô mềm lòng, đơn xin phép cuối năm, cơ bản là đều ký hết.
Đến cuối cùng khi công ty liên hoan cuối năm, bộ phận PR chỉ còn lại mấy người Bắc Kinh, còn lại đã về nhà mừng năm mới rồi.
Cũng bởi vì như vậy, cô sếp của bộ phận PR, bị cả đám khi dễ, uống không ít rượu. Chỉ tiếc hễ là người nâng chén mà đến, mặc kệ là hai ba người, hay là năm sáu người, đều mất hứng mà về, sắc mặt cô vẫn như thường, cười tủm tỉm dựa vào bên cạnh bàn.
Đến cuối cùng Hứa Nam Chinh đều nhìn không nổi nữa, trực tiếp kêu tạm ngừng.
Thật ra thì tửu lượng cô không tốt bao nhiêu. . . . . . Mà là mỗi lần tới đây, cô đều lấy đủ mọi loại cớ, thành công đẩy xuống hơn phân nửa ly rượu.
“Nếu như là đàn ông em sẽ nói, anh xem tôi thế nào cũng là nữ, anh phải uống rượu với tôi, cũng cần phải uống trước ba chén.” Tiêu Dư ngồi ở vị trí ghế lái phụ, nói rõ cho Hứa Nam Chinh nghe. “Nếu như là phụ nữ, em sẽ nói, cô xem tôi vào công ty sau cùng, cô không thể khi dễ người mới, thế nào cũng phải cạn trước để mời chứ? Cho nên.” Cô cười tủm tỉm dùng mặt cọ xát dưới cánh tay của anh. “Thật ra thì em không uống bao nhiêu.”
Xe đang lái qua Tân quang Thiên Địa*, bỗng nhiên cô lại bổ sung một câu: “Muốn đi mua vài thứ hay không?”
(*Tân quang Thiên Địa là trung tâm bách hóa lớn nhất với sự hợp tác của hai công ty Tân quang Tam Việt ở Đài Loan với tập đoàn Hoa Liên Bắc Kinh hùn vốn thành lập)
Hứa Nam Chinh quay đầu lại, đối diện anh là đôi mắt có chút lờ mờ nước, rõ ràng có chút men say. Anh rất khó hiểu cười, quay tay lái lại nói: “Muốn mua gì?”
“Quà tặng.” Cô im lặng tính toán một lát. “Quà tặng tết âm lịch, giống như muốn mua rất nhiều. Trước kia em đều đã sớm chuẩn bị xong, năm nay không biết làm sao lại quên, cũng còn mười ngày, sớm mua xong cho rồi.” Cô nói xong, lập tức hiểu tại sao năm nay quên, tất cả tinh thần đều đặt ở trên người anh, nơi nào còn nghĩ đến chuyện khác
Không biết là nhanh đến tết âm lịch, hay là bởi vì cuối tuần, hôm nay người có chút nhiều.
Hứa Nam Chinh luôn ở bên người cô gọi điện thoại, cũng nhiều lần khi đang do dự cô đều giơ cả hai lên cho anh nhìn, sau đó nhìn ánh mắt của anh liếc xuống để quyết định. Rất nhanh đã mua xong tất cả quà tặng cho tiểu bối, nhưng đến mẹ hai người thì ngược lại do dự.
“Bạn học Hứa.” Cô nhỏ giọng hỏi khi anh đang đứng bên cạnh. “Mua cái gì cho mẹ anh đây?”
Anh che điện thoại, nhỏ giọng nói: “Mẹ anh thích gì, em còn rõ hơn anh mà.”
Cô à một tiếng, thành công bị những lời này đâm trúng vào trái tim, vui rạo rực ngọt như mật hăng hái tiếp tục chiến đấu.
Cuối cùng chọn kiểu dáng đóng gói, khi để lại địa chỉ giao hàng, thì anh cũng cúp điện thoại, tháo caravat theo bản năng.
Cô để bút xuống, cười chọc anh: “Hứa thiếu, em nhớ anh chưa bao giờ đi dạo cửa hàng, thật sự là ủy khuất rồi.”
Anh cất điện thoại di động, thuận miệng nói: “Nói chuyện thật dễ nghe, thiếu cái gì mà thiếu”
“Không dễ nghe sao?” Cô vươn tay, tháo caravat xuống giúp anh, thuận tiện mở hai cúc áo ở cổ áo cho anh. “Mỗi lần em nghe tin tức bát quái, nói gì mà Kinh Đô có mấy thiếu gia, thì muốn cười, luôn muốn gọi anh là Hứa thiếu, anh sẽ có phản ứng gì.”
Anh cũng cười ra tiếng: “Đó là quần chúng giải trí. Em về nhà gọi thử một chút? Lập tức đưa em đi trường quân đội cải tạo lại.” Cô cười cầm caravat thật chặt, trực tiếp bỏ vào trong túi xách, chợt chuyển đề tài: “Tặng em chai nước hoa nhé?”
Cô hỏi xong, chỉ là theo dõi anh, nhìn thấy anh nghi ngờ nhìn mình, hình như muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn nói một câu được.
Phụ nữ nhận quà, dễ dàng nhận được nhất chính là loại đồ này. Từ bạn bè đến người trong nhà, hễ là ngày lễ lớn nhỏ cô không biết đã nhận được bao nhiêu chai, nhưng cô quen dùng đồ mình đã dùng lâu nay, cho tới bây giờ chỉ thích dùng một mùi hương, cho nên chỉ có một ngăn tủ.
Mấy ngày trước Hứa Nam Chinh dọn dẹp phòng cho cô, đặc biệt hỏi xử lý thế nào, cô còn đang làm kiến nghị quà tặng rút thăm trong lễ họp thường niên của công ty, hay là trực tiếp làm phúc lợi, ngày Quốc tế Phụ Nữ mỗi người một chai gì đó, vì thu mua lòng người cho anh.
Thật không nghĩ đến, hôm nay ngược lại ý tưởng đột phát, muốn tự mua.
Đi ngang qua rất nhiều quầy, cô dừng trước một thương hiệu siêu phổ biến, thử mùi hương đa số mọi người thích nhất.
Sau đó thản nhiên đưa cổ tay tới trước mặt anh: “Mùi hương dễ chịu không?” Sắc mặt cô bán hàng tươi cười, khó có được lúc gặp được một đôi xứng đôi lại đẹp mắt như thế, tất nhiên thái độ vô cùng tốt, không ngừng phối hợp nói loại này bán tốt nhất, rất thích hợp tặng bạn gái.
Anh nghiêm túc ngửi một chút: “Giống như, có chút bình thường.”
Anh thực sự nói thật, tuy rằng loại nước hoa có danh tiếng ở bên ngoài, trước kia mùi hương cũng hơi nồng, sau đó mùi hương cũng miễn cưỡng được làm mới, tuyệt không đặc biệt, không giống phong cách của cô. Chỉ là câu nói thật như vậy, lại làm cho người bán hàng nghẹn lại, Tiêu Dư liếc cô kia một cái, giả bộ đã dùng thử xong nên để xuống: “Lấy giúp tôi một chai 50 ml, cám ơn.”
Cô thừa dịp lúc cô bán hàng xoay người, mới bỗng nhiên hạ thấp giọng nói: “Thật ra thì, thật sự rất bình thường.”
Cô luôn có rất nhiều ý tưởng đột phát, anh đã sớm thành thói quen tiếp nhận toàn bộ, chỉ cần đưa thẻ rồi ký tên: “Vậy tại sao còn phải mua?”
Đây không phải là kiểu cô quen dùng, anh vẫn rất rõ ràng.
Cô cười không nói, cho đến khi nhận lấy túi cầm tay, mới nhẹ giọng nói với anh: “Lúc lên đại học, loại nước hoa này mới vừa đưa ra thị trường, khi đó em đi qua đường Hoài Hải nhìn thấy một biển quảng cáo rất lớn, chữ trong quảng cáo đó làm em rung động, lúc ấy em chỉ muốn, nhất định phải làm cho anh tặng em một chai.”
“Là cái gì?” Anh quét mắt quầy chuyên doanh*, loại này không phải là mặt hàng chính, tự nhiên không có quảng cáo.
(*Quầy chuyên doanh: quầy chuyên bán một loại hàng trong cửa hàng)
“Trong trời đất này.” Cô cố ý ngừng lại, không hề chớp mắt nhìn anh. “Anh chính là kỳ tích.”
Tác dụng của quảng cáo chính là đáng sợ như vậy, rõ ràng không phải là sản phẩm xuất sắc, bởi vì một câu nói, cũng làm người ta trong nháy mắt xúc động. Cô còn nhớ rõ năm ấy vào một ngày mùa hè, mình đón không được xe taxi, mồ hôi đầm đìa đứng ở cửa bách hóa Bách Thịnh (do tập đoàn Kim Sư thành lập năm 1987). Biển quảng cáo to lớn cao hơn mười thước, thay đổi dần sang màu hồng như khói, rất lưu loát viết những lời này:
“Trong trời đất, anh chính là kỳ tích.
Sau này qua rất nhiều năm, loại nước hoa này không thể tầm thường hơn được nữa, em lại vẫn rất muốn.”
Từ nhỏ ở sân tập bắn nhìn anh nghịch súng, nhìn anh đấu trận bóng rổ ở trong sân trường Thanh Hoa, cô đã có thói quen chỉ chăm chú nhìn anh. Hiện tại vẫn như cũ, cô nhìn anh, chợt cảm thấy mình có phần nhỏ già mồm.
Hứa Nam Chinh đưa tay chạm vào mặt của cô, đang muốn nói gì đó, Tiêu Dư cũng cảm giác dưới chân bị đụng, cúi đầu nhìn.
Một biểu cảm hết sức đáng yêu, nhìn thẳng mình: “Tiếu Tiếu.”
Không ngờ thời gian này, địa điểm này, cũng có thể đụng phải Tiểu Ma Vương này.
Cô cười kín đáo đưa túi cho Hứa Nam Chinh, muốn ôm Mạch Mạch: “Mẹ em đâu?”
Thế nhưng không ngờ cậu bé lại rất nghiêm túc trốn tránh.
“Em rất nhớ chị.” Mạch Mạch dùng tiếng Pháp thao thao bất tuyệt lẩm bẩm. “Đã lâu rồi chị không ngủ cùng với em.”
Tiêu Dư dở khóc dở cười, nhéo mặt của cậu: “Em đã trưởng thành, không thể ngủ chung với chị, biết không?”
Cậu bé rất nghiêm túc nhìn cô, không có trả lời, chợt nghiêng đầu nhìn Hứa Nam Chinh: “Chú Hứa.”
Đầu tiên là Hứa Nam Chinh ừ một tiếng, sau đó Tiêu Dư đang ở trong tiếng cười phản ứng lại, rũ mắt xuống, hơi liếc nhìn Mạch Mạch, nhỏ giọng nói: “Sau này phải gọi anh.” Mạch Mạch trợn to hai mắt, nhìn Tiêu Dư: “Tại sao?”
Tiêu Dư hé miệng cười, chỉ là không nói lời nào.
Đứa nhỏ này không hiểu sao rất thân thiết với mình, chỉ cần mình không mở miệng, lời nói của Hứa Nam Chinh chắc chắn cậu bé sẽ không thèm để ý.
“Từ xa đã nhìn thấy hai người.” Rốt cuộc mẹ ruột của đứa bé Lục Dư Hinh đã đi tới. “Trước kia đi Grasse* với cháu, cháu đều lười dùng nước hoa? Thế nào chợt thông suốt rồi?” Dì ấy nhìn túi lớn, lắc đầu cười. “Tiếu Tiếu, Lancôme** không phải đồ cháu hay dùng.”
(*Grasse là một xã ở tỉnh Alpes-Maritimes, vùng Provence-Alpes-Côte d’Azur ở đông nam nước Pháp.
** Thành lập năm 1935 bởi Armand Petitjean tại Pháp, Lancôme Paris là thương hiệu sản phẩm trang điểm. Sở hữu bởi LOréal từ 1964, Lancôme là một phần của nhánh Các sản phẩm Xa Xỉ, cung cấp các sản phẩm dưỡng da, nước hoa và trang điểm với mức giá cao.Theo Wikipedia)
Tiêu Dư từ vẻ mặt của dì ấy thấy được vẻ mập mờ thử dò xét, ánh mắt nhìn Hứa Nam Chinh, không lên tiếng.
Ban đầu mình và Hứa Nam Chinh ở nước Pháp, chính là ở tại nhà dì ấy. Khi đó tuy rằng bàn về bối phận phải gọi dì ấy một tiếng dì, thật ra thì, Lục Dư Hinh cũng mới hai mươi mấy tuổi, mới vừa đến làm việc trong đại sứ quán ở Pháp. Sau lại bởi vì yêu đương với dân bản xứ, tự động nghỉ công việc nhạy cảm này, không ngờ sau khi sinh ra Mạch Mạch, thì lại chia tay.
Sau lại trở về nước, bởi vì chuyện con riêng ít nhiều cũng ồn ào náo loạn với trong nhà.
Không ngờ, cuối cùng ngược lại hai người bọn họ lại ở gần đây. Về phần tại sao con trai của dì ấy gọi mình là chị, ngược lại gọi Hứa Nam Chinh là chú. . . . . . Đoán chừng chỉ có thể dùng khí thế để giải thích.
Hiếm có lúc mọi người gặp phải nhau thế này, định đi quán trà của dì ấy, uống trà tán gẫu.
Rượu uống buổi tối dần dần thấm vào đầu, Tiêu Dư ngã vào trên giường mềm mại, ôm lấy gối ôm nghỉ ngơi. Hứa Nam Chinh khoanh chân ngồi ở bên người cô, rót chút trà nóng, thử thấy không quá nóng, mới đưa tới bên miệng cô: “Uống hai hớp trà.”
Cô ừ một tiếng, uống gần nửa miệng, lập tức khẽ hít một hơi.
“Nóng?”
“Trêu anh thôi.” Cô cười, ngồi dậy, mờ mịt nhìn anh.
Hứa Nam Chinh hiểu ám chỉ của cô, cười mở rộng ra chân, Tiêu Dư lập tức đặt chăn lên trên đùi anh, hài lòng nằm lên trên.
Hiểu ý nhau như vậy, lại làm cho mi tâm* Lục Dư Hinh nhảy lên: “Mạch Mạch, người con thầm mến, đã bị chú Hứa đoạt đi rồi nha.” (*mi tâm: điểm giữa hai đầu lông mày)
Tiêu Dư nhe răng nhìn dì ấy: “Già mà không kính.”
“Dì chỉ lớn hơn cô có mười tuổi.” Lục Dư Hinh thở dài.
“Em cũng vậy chỉ kém chị mười lăm tuổi.” Mạch Mạch lập tức nói tiếp, rất nhanh bò từ trên giường êm qua đây, kéo tay Tiêu Dư, môi hôn lên tay một cái: “Chị là mối tình đầu của em, người đời này chỉ có một mối tình đầu, chị phải quý trọng em.”
Vẻ mặt rất nghiêm túc, làm Tiêu Dư dở khóc dở cười.
Bây giờ con nít. . . . . . Thật sự là thành thục quá sớm rồi. Cô vụng về rút tay về, chỉ chỉ người trên đỉnh đầu: “Nhưng mà Mạch Mạch, mối tình đầu của chị ở chỗ này.” Mạch Mạch nhìn Hứa Nam Chinh, suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Em chờ chị.”
Tiêu Dư triệt để hết chỗ nói.
Hứa Nam Chinh đang lấy thuốc ra, tay cũng rõ ràng dừng lại. Ngược lại người mẹ ruột kia rất dương dương tự đắc, lắc đầu uống nước: “Con dì sau này tuyệt đối là tình thánh, quá cảm động rồi.”
Cô quyết định không nhìn đôi mẹ con ồn ào này, ngửa đầu, nhìn mặt của Hứa Nam Chinh từ dưới lên trên: “Em phát hiện, cái gì là 80 – 90 đều là phù vân, sau 00 tuyệt đối là một thế hệ điên đảo. . . . . .” (năm sinh ý)
Bởi vì nằm ở trên đùi anh, từ góc độ này nhìn sang, ánh nến trên bàn cũng chiếu vào trong ánh mắt của anh. Tối đen như vậy, bởi vì có ánh nến, có thêm có chút ấm áp.
“Em phải hiểu được.” Hứa Nam Chinh bỏ hộp thuốc lá lên trên bàn, rảnh rỗi đáp một câu. “Chúng ta là những người sau 70 -80, vẫn là lực lượng quan trọng của xã hội này.” Tiêu Dư cười ra tiếng, nhắm mắt, giảm bớt đầu choáng váng.
Nhưng ngay khi một giây trong bóng tối, trên môi có chút ươn ướt, cô mở mắt ra, khoảng cách gần nhìn anh. Âm thanh kháng nghị của Mạch Mạch, còn có âm thanh than thở của mẹ già không đáng tin của cậu bé, bỗng nhiên đều có chút khoảng cách. . . . . .
Đến cuối cùng khi rời khỏi, Lục Dư Hinh đã che ánh mắt của Mạch Mạch: “Biết vì sao phải gọi là anh, không được gọi chú không? Con đã thấy qua có chú lại hôn nhẹ chị chưa? Đương nhiên là anh – chị mới có thể hôn nhẹ.”
Vốn là rượu đã thấm dần vào đầu, lại đột nhiên bị tập kích, càng thêm bất tỉnh.
Cô cứ như vậy mà nằm trên đùi anh nghỉ một lát, khi sắp mơ hồ ngủ, mới nghe âm thanh của anh hỏi: “Buổi tối muốn gặp người bên T – Mobile, có muốn anh đưa em về nhà trước hay không? Hay là trực tiếp ngủ ở chỗ này?”
Mobile? Vừa nãy khi đi dạo phố, dường như anh có nói qua vấn đề này vào điện thoại.
Cô suy nghĩ một chút, miễn cưỡng mở mắt ra: “Muốn em đi cùng với anh không?”