Dễ Dàng Đến Gần

Chương 21: Không đơn giản như vậy (2)


Đọc truyện Dễ Dàng Đến Gần – Chương 21: Không đơn giản như vậy (2)

Cô sợ run lên, khi chỉ im lặng cười, bỗng nhiên có người gõ cửa.

Phương Ngôn thò đầu ra, hỏi cô: “Cùng đi không? Lão đại nói đã trở lại trước thời thời hạn, muốn mọi người đi họp.”

Lúc này cô mới lấy lại tinh thần, mới ôm đống tạp chí mà trợ lý đã sắp xếp lại vừa nãy, cùng đi vào phòng họp. Khi đẩy cửa đi vào, rèm cửa sổ đều đã kéo xuống, mọi người ngồi, chỉ có một máy chiếu chiếu về vách tường. Cô và Phương Ngôn là tiến vào chậm nhất, lúc ngồi xuống Hứa Nam Chinh đã nói bối cảnh của hạng mục, cô nhỏ giọng hỏi người của phòng thị trường: “Hạng mục gì?”

“Chính là hạng mục họp lần trước, hợp tác với T – Mobile*.”

(*Là một công ty con ở Đức)

Cô sửng sốt một chút, nhớ lại Hàn Ninh.

Chỗ cô ngồi nằm phía bên hông của Hứa Nam Chinh, ánh sáng của máy chiếu chiếu vào trên mặt anh, sáng tắt chuyển đổi liên tục.

Không nghĩ tới đã qua mười ngày, cổ họng của anh ngược lại càng thêm nghiêm trọng hơn, gần như mỗi khi nói hai câu, sẽ phải cầm ly lên uống một hớp nước. Tiêu Dư có chút lo lắng, luôn nghĩ lúc nào thì mới có thể kết thúc hội nghị, chợt phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình.

Hứa Nam Chinh cũng nhìn cô, cô mới phản ứng lại, anh đang nói chuyện với mình, vội vã quét mắt nhìn nội dung trên tường, nghiêm trang nói một câu: “Có cơ hội hẹn nhóm người phụ trách và người phòng thị trường cùng nhau đi họp, bắt đầu vào nội dung chính của công việc, em lại trở về suy nghĩ một chút.”

Nghe rất có nội dung, thật ra thì không hề nói gì.

Người của phòng thị trường ở bên cạnh rất bội phục cô có năng lực xử lý tình huống, ở dưới bàn lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.

Hứa Nam Chinh nhìn cô, trong mắt mang theo một chút ý cười chợt lóe lên.

Kết quả họp xong đi theo anh trở về phòng làm việc, cô ngồi ở trên ghế sofa, cúi đầu làm bộ lật tài liệu của hạng mục, có chút không dám nhìn vào tầm mắt của anh. Mới vừa rồi có một đống người không liên quan ở đây, không có cảm thấy cái gì, hiện tại anh ngồi ở cách đó không xa, lại có chút hồi hộp, nhìn ngón tay anh cầm bút, nghĩ tới cũng là anh di chuyển cả một ngày rồi. . . . . .

Anh ký xong tất cả văn kiện, để bút xuống, đi tới.

Cho đến khi anh đứng ở trước mặt, Tiêu Dư mới dùng bút không mục đích trên giấy tìm hai lần, làm như gạch chân câu trọng điểm, thật ra thì chính là để ý hành động của anh. Anh nửa ngồi xuống, quét mắt cô gạch chân trọng điểm: “Không ngờ em lại cảm thấy hứng thú với ngành của Phương Ngôn như vậy?”

Màu nâu thẳng tắp, những chữ gạch chân đều là thuật ngữ kỹ thuật cô xem không hiểu.


Cô âm thầm thở dài, đóng nắp bút lại, ngẩng đầu, nhìn vào mắt của anh nói: “Mệt không?”

“Tàm tạm.” Anh tự tay, dùng ngón tay vuốt ve môi của cô. “Nhớ anh không?”

Ngón tay rất ấm, chỉ ma sát như vậy, ánh mắt hai người có chút nóng lên.

Cô dần dần tỉnh táo lại: “Anh nhớ em không?”

“Nhớ.” Anh thu tay lại, đến gần bên tai cô nói. “Rất nhớ.”

Cô nhắm mắt lại, cọ xát vào mặt của anh: “Bỗng nhiên anh tốt như vậy. Làm em cảm thấy giống như là mỗi lần đều chỉ thi qua đạt tiêu chuẩn của học sinh, rồi bỗng nhiên đưa tới một trăm phần bài thi. Nếu như em là giáo viên, nhất định sẽ hoài nghi, đều luôn muốn bắt anh đang ăn gian.”

Dường như anh đang cười, giọng nói kìm nén lại: “Anh đâu thế, trừ thi vào trường cao đẳng muốn thử một chút vận may, từ nhỏ đều là một đường tuyển thẳng, học trò ngoan như vậy, làm sao có thể ăn gian.”

Bởi vì anh trở lại trước thời hạn, ngược lại rảnh được mấy ngày, cô định đi mua quần áo cùng với anh.

Đến nhà, cô vốn muốn dọn ra nửa phòng thay và để đồ cho anh, lại ma xui quỷ để quần áo của hai người xen lẫn vào một chỗ. Đen và trắng kem, hợp với xanh lam xanh lá cây, ở trong ba cái gương, tầng tầng lớp lớp xen lẫn vào trong cùng một chỗ, nhìn thấy tâm trạng vui vẻ lên ngay.

Anh rót ly nước đá, chỉ cười để cô loay hoay.

Cho đến khi tất cả đã sắp xếp ổn thỏa, cô mới đi qua, miệng kề lên cái ly trong tay anh, cũng uống một ngụm nhỏ.

Anh cau mày, lấy cái ly ra: “Em vừa mới khỏi, cẩn thận bị lây bệnh.”

“Sắp xếp xong rồi.” Cô cầm lấy cái ly trong tay anh, bỏ lên bàn. “Tại sao anh phải chuyển đến nhà em, không phải để em chuyển qua?”

“Anh có dũng khí chuyển em qua, nhưng không có lòng tin cũng chuyển được phòng thay và để đồ của em qua.”

Cô bĩu môi, lý do này hình như nghe rất hợp lý.


Hứa Nam Chinh là một người quen dùng đồ mình đã dùng quen lâu này, mặc kệ là ở khách sạn, hay là chỗ ăn cơm theo thói quen, một khi thích thì sẽ luôn luôn không thay đổi. Cho nên cuối cùng cô vẫn không đi mua đồ dùng rửa mặt mới cho anh, chỉ dọn tất cả những gì có ở nhà anh tới đây, ở trước gương bàn chải đánh răng đặt chung thành một đôi, đầu bàn chải cũng phân về phía hai bên.

Cô lặng lẽ vươn tay, đầu bàn chải đánh răng dựa vào nhau.

Không vệ sinh thì không vệ sinh vậy. . . . . .

Dọn dẹp xong phòng rửa mặt, cô trực tiếp mở nước ra tắm, chính là đang xoa nhẹ đầu đầy bọt xà phòng, thì nghe thấy chuông cửa vang lên. Im lặng nghe một lát, giống như là có người nói chuyện với anh, cô vội xả sạch tóc, trùm khăn tắm đi tới cửa cầu thang, không ngờ là mẹ.

Hứa Nam Chinh đang cởi áo khoác ngoài giùm bà, treo lên trên giá móc áo.

“Mẹ?” Cô bật thốt lên một tiếng, mới phát hiện ra tóc mình còn nhỏ nước, có chút xấu hổ. “Sao mẹ lại tới đây?”

Thời gian này, cảnh tượng như vậy, cho dù là ai cũng nhìn ra được rồi, huống hồ bản thân mình thế nào thì mẹ đã biết rõ như lòng bàn tay. Vẻ mặt Hứa Nam Chinh khó có được có lúc căng cứng, nhìn cô, có loại ngay trước ba mẹ, không may bị đẩy đến tình huống lúng túng. . . . . .

Mẹ cô cũng nhíu lông mày lại, nói: “Mới trở về từ sân bay, đi ngang qua nhìn con.”

Rõ ràng ở đây và sân bay không tiện đường. . . . . .

Cô giả bộ câm, nói một câu con đi thay quần áo, vọt vào phòng thay quần áo mặc quần áo thể thao cổ tròn đàng hoàng tử tế xuống, dường như không khí có chút quái dị. Hai người trước mặt cũng đã uống trà nóng, giống như là đã nói cái gì đó, hoặc như là cái gì cũng chưa nói.

Cô đi tới, ngồi xổm người xuống, nhỏ giọng làm nũng: “Mẹ tới cũng không nói một tiếng, muốn con dọn dẹp phòng dành cho khách không?”

Đáng tiếc, ánh mắt nụ cười này, lóe lên đều là lo lắng.

Cuối cùng mẹ cô bật cười: “Con lên tầng trước, mẹ muốn nói chuyện với Nam Nam một lát.” Nói xong, hai tay để chồng lên nhau đặt ở trên đùi, dáng vẻ nói chuyện theo thói quen, cô thấy sao mà không hiểu chứ.

Hứa Nam Chinh chỉ uống trà, không lên tiếng.

Cô có chút thấp thỏm, cũng không dám đứng lại, không thể làm gì khác hơn là từng bước một buồn bã lên trên tầng.


Chờ đợi như vậy, thật sự là cực hình giày vò nhất. Cô tiện tay lật sách, cũng đang tập trung nghe âm thanh dưới tầng, hoàn toàn nghe không rõ nội dung, chỉ biết là vẫn còn nói. Khi đang mất hồn, bỗng nhiên sau lưng có âm thanh: “Muốn nói chuyện với mẹ không?”

Cô quay đầu lại, liếc nhìn ngoài cửa, chỉ có một mình mẹ. Ý nghĩ như vậy thoáng qua, ngược lại cô nghiêm túc liếc nhìn vẻ mặt của mẹ, vẫn như trước, cười đến dịu dàng trang nhã, không nhìn ra cảm xúc gì.

Mẹ cô đi tới: “Tiếu Tiếu, con không cảm thấy bây giờ kết hôn, là quá nhanh sao?”

Xong rồi, nói thẳng vào chủ đề, hỏi cũng giống như thắc mắc của mình. Mình vẫn còn đang lưỡng lự, sao có thể nói rõ ràng chứ?

Cô suy nghĩ một chút, mới dùng lời nói của Hứa Viễn Hàng tham ô, nói: “Nhiều năm nay chúng ta đã sớm hiểu được, gia cảnh cũng thích hợp, anh ấy cũng nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ và ba con.” Cô nhìn mẹ, lại bổ sung một câu: “Con chỉ thích anh ấy, sớm muộn gì cũng là của anh ấy. . . . . .”

Cô nói xong, mặt đã đỏ lên rồi.

Cũng may từ nhỏ ba mẹ ở chung một chỗ không bất hòa, ngược lại nói chuyện càng giống như là bạn bè, bằng không đoán chừng đánh chết cô cũng không nói ra những lời này.

“Con nói khẳng định như vậy?” Ánh mắt của mẹ cô cong lên. “Mẹ nghe nó nói vài lời, cảm giác nó không thật sự chắc chắn tình cảm của con với nó, mẹ cũng nhìn nó lớn lên từ nhỏ, còn chưa thấy qua nó nói như vậy.”

Tiêu Dư nhìn vẻ mặt của mẹ, dáng vẻ muốn nói lại không nói được, lòng ngứa ngáy khó chịu, chạy tới đóng cửa lại, lại chạy trở về rất là hưng phấn hỏi: “Anh ấy nói như thế nào?”

“Dù sao rất thú vị.” Mẹ nhìn cô. “Mẹ tôn trọng riêng tư, không chịu trách nhiệm truyền lời.”

“Mẹ ~” Tiêu Dư cọ ở trên vai bà. “Nói đi, nói đi mà, con hao hết sức lực cũng không lấy được nửa câu nói của anh ấy, mẹ lặng lẽ nói cho con biết.” Nào có thể đoán được người trước mặt vẫn bình thản như cũ, không nhúc nhích chút nào: “Ý nghĩ của nó, con nên rõ ràng nhất. Nếu như con vẫn còn đang đoán, đang hoài nghi, vậy mẹ càng không yên lòng để các con kết hôn.”

Tiêu Dư ngậm miệng, mím chặt miệng, không lên tiếng.

“Mẹ chỉ nói một chút về cái nhìn của mẹ. Có thể con và nó đã thân cận bên nhau từ nhỏ, rất giống nó, rất hiếu thắng.” Mẹ im lặng. “Không phải là không tốt, nhưng hai người ở chung một chỗ như vậy, không quá thích hợp để kết hôn. Đứng ở góc độ của mẹ, nó không phải là nhân tuyển mẹ muốn.” Cô không ngờ, mẹ nhìn anh lớn lên, cũng sẽ nói như vậy.

“Mới vừa nãy nó nói với mẹ, nhất định sẽ lại mở công ty, mẹ biết ngay các con chọn một thời gian kém nhất để bắt đầu. Theo mẹ biết, từ chức 3GR là lần thất bại lớn nhất từ trước đến nay của nó, áp lực không phải con nói hiểu là thật sự có thể hiểu được. Con xem, nó ở chỗ này làm tốt như vậy, vẫn muốn trở về, đứa nhỏ này rất hiếu thắng.”

Cô nghe được hơi chua xót, rất nghiêm túc nói: “Chuyện này rất bình thường, con có thể giúp anh ấy.”

“Hai người ở chung một chỗ đều có thời kỳ cọ sát, các con mới vừa ở cùng nhau đã không có cảm giác, chờ tình yêu cuồng nhiệt trở nên bằng phẳng, thời kỳ tình cảm cọ sát đụng phải thời kỳ sóng gió của sự nghiệp, con phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nó chỉ có một mình, không thể nào phân tâm chú ý đến tất cả cảm nhận nhỏ bé của con, nhất là bây giờ.” Mẹ trêu đùa khẽ vén tóc cô, lui sau tai. “Còn nữa, từ nhỏ nó muốn gì đều có cái đó, con và nó, có lẽ còn chưa học được phải tôn trọng đối phương thế nào.”

Cô sửng sốt một chút, không lên tiếng.


“Dĩ nhiên, chuyện của các con mẹ không có quyền quyết định, nhưng mẹ không hy vọng các con dùng hôn nhân vượt qua đoạn thời kỳ cọ sát này, giấy chứng nhận kết hôn không phải là vô địch không gì sánh nổi, mà chỉ là một trang giấy.”

Tiêu Dư than thở: “Nhưng mẹ và ba con là quân hôn, ít nhất phải bền chắc hơn một trang giấy, dù sao là một khối sắt.”

Rốt cuộc mẹ bị cô chọc cười, lưu loát nói ra quyết định: “Nếu mới vừa bắt đầu, vậy thì nói yêu đương là được rồi, thời gian thích hợp, phải làm chuyện thích hợp, chuyện kết hôn để sau.”

Tiêu Dư không có lời nào để nói, chỉ có thể gật đầu.

Một cước dừng ngay này của mẹ, luôn làm cho người ta có chút khổ sở.

Buổi tối cô dựa vào đầu giường, nhìn Hứa Nam Chinh ngồi ở trong phòng sách hút thuốc, đến khi tắt hết mới đi vào. Cô để sách xuống, đưa tay để cho anh ôm mình, từ ghế nằm dời đến trên giường: “Anh và mẹ em nói gì?”

Anh vuốt tóc của cô, phát hiện còn ướt: “Có muốn sấy khô trước không?”

Cô vâng một tiếng, nhìn anh đi vào nhà vệ sinh, lấy máy sấy ra sấy tóc cho mình.

Gió rất ấm, ngón tay của anh không ngừng lướt từ chân tóc đến ngọn tóc, cho đến khi đã khô, mới nhét cô vào trong chăn: “Mẹ em hỏi anh, tại sao bỗng nhiên bắt đầu như vậy.”

Cái gối có mùi hương của anh, cô rất hài lòng hít hà, nhìn anh: “Sau đó thì sao?”

Anh không trực tiếp trả lời, ngược lại nói sang một chuyện khác: “Lúc em sắp tốt nghiệp đại học, là thời kỳ mấu chốt của 3GR, anh làm một quyết định sai lầm, cũng là nguyên nhân chủ yếu hao hụt cho vài năm sau.”

Cô ừ một tiếng.

“Một công ty lớn mạnh từ trong tay anh, đưa ra thị trường, đến cuối cùng cũng rời khỏi thị trường từ trong tay anh, loại cảm giác này. . . . . .” Anh dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Nhớ khi còn bé em có nuôi một con thỏ, bởi vì sợ nó không sạch sẽ sẽ sinh bệnh, đang ở mùa đông tắm rửa cho nó, kết quả lại bị chết vì lạnh. Rất giống cảm giác đó, chỉ là mình nghĩ sai thì hỏng hết, cũng khác xa sống chết. Quyết định này bắt đầu không lâu, anh biết ngay có chỗ sai sót, trước sau vẫn sửa chữa bù đắp lại, lại không nghĩ rằng lại mắc thêm sai lầm lần nữa.”

“Mấy năm này anh vẫn luôn muốn bù đắp lại sai lầm cho công ty. Anh không muốn vội vàng bắt đầu với em như vậy, bao gồm hiện tại, có lẽ cũng không phải là một thời gian rất tốt. Anh phải luôn đi công tác, xã giao. . . . . .”

Lời của anh, lại một lần tình cờ trùng hợp với lời của mẹ, Tiêu Dư dùng mặt dựa sát lên cánh tay của anh, không lên tiếng.

Cuối cùng anh cũng khôi phục lại trạng thái bình thường, thuận miệng nói: “Dĩ nhiên, anh chưa từng đặt giả thiết qua, có người sẽ bắt em đi từ bên cạnh anh.”

Nói rất lâu, giọng nói của anh đã khàn đến dọa người.

Cô chợt nhớ lại anh đang ngã bệnh, vội chạy xuống giường rót nước cho anh, cũng may còn có thuốc Hứa Viễn Hàng để lại. Chai chai lọ lọ đều giống như triệu chứng của anh, cuối cùng cân nhắc không thôi, đổ ra bảy tám viên thuốc ở trong lòng bàn tay, đưa tới trước mặt anh nói: “Anh cho rằng em là sủng vật? Còn ‘bắt đi’?” Anh nhìn thuốc trong lòng bàn tay cô, rất là bất đắc dĩ thở dài một câu: “Tiếu Tiếu, đây không phải là Đường Đậu*.” (*Món ăn vặt)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.