Bạn đang đọc Đế Cuồng – Chương 30: Ngươi Là Ác Ma!
Sau khi gia nhập Chân Đại Đạo, quả nhiên như lời họ hứa hẹn, tất cả mọi điều kiện đều được chuẩn bị tốt nhất dành cho cô bé Nguyệt Nhi.
– Ca ca, cảm ơn người đã giúp ta…
Vì động phủ của hai người cách nhau khá xa nên Nguyệt Nhi đành tới từ biệt hắn.
Độc Cô Minh nhìn xuống thân hình nhỏ nhắn gầy gò của Nguyệt Nhi, trong lòng không khỏi nổi lên thương cảm, xoa đầu cô bé nhè nhẹ:
– Muội có huyền thể, dù đi bất cứ đâu cũng sẽ được chào đón.
Đó là đãi ngộ muội nên có! À, đúng rồi, sao còn bé thế này đã muốn tu đạo, gia đình muội ở đâu?
Hắn rất khó hiểu vì sao gia đình của Nguyệt Nhi lại để cô bé một thân một mình đến tận Tử Hư sơn để học đạo.
Nghe Độc Cô Minh hỏi, Nguyệt Nhi rưng rưng nước mắt:
– Nhà muội ở thôn Hạnh Hoa, huyện Quan Khẩu, núi Côn Luân.
Cách đây ba tháng đột nhiên có rất nhiều người tu đạo tới thôn.
Bọn họ đại khai sát giới, giết rất nhiều người, gần như cả thôn đều bị chúng hãm hại…
Lời Nguyệt Nhi như sét đánh bên tai Độc Cô Minh, khiến toàn thân hắn run rẩy.
Đây chẳng phải là nơi Lưu Tích Quân nói tìm được hắn sao? Chỉ là một thôn làng phàm nhân, ai mà nhẫn tâm hạ độc thủ như vậy?
– Bọn họ nói đến từ Lưu gia.
Vì Độc Cô ca ca chọc vào bọn hắn.
Bọn họ trước tiên giết Diêu thúc và Diêu bá mẫu, sau đó bắt đầu tìm kiếm khắp thôn…
Nguyệt Nhi nức nở oà lên khóc khiến Độc Cô Minh cả người chết lặng.
Hồi lâu sau hắn mới thét lên một tiếng căm phẫn vang vọng cả sườn núi:
– Lưu gia! Ta và các ngươi không chết không thôi!
Nguyệt Nhi vẫn thút thít:
– Muội ra đời muộn nên không gặp được Độc Cô ca ca.
Nghe các thúc bá trong thôn kể lại rằng Độc Cô ca ca là người rất tội nghiệp, bị cha mẹ bỏ rơi, thần trí lại chỉ như đứa trẻ lên ba.
Một người như vậy làm sao có thể đắc tội với tu đạo thế gia là Lưu gia được!
Độc Cô Minh trầm mặc ôm cô bé vào lòng.
Rõ ràng Lưu gia không tìm được hắn nên mới muốn trút giận lên Hạnh Hoa thôn.
Dù nói thế nào đi nữa bản thân hắn cũng là nguyên nhân chính trong chuyện này.
– Nguyệt Nhi sinh ra hai mắt đã màu đen, bị mọi người khinh bỉ.
Chỉ có thúc bá ở Hạnh Hoa thôn mới đối tốt với ta, ta muốn tu đạo để trả thù…
Đôi mắt âm u của Nguyệt Nhi ràn rụa nước mắt, thù hận khiến ma khí trong cơ thể cô bé bốc lên cuồn cuộn khiến Độc Cô Minh động dung.
Còn bé thế này mà đã chìm trong thù hận không phải là điều tốt.
– Muội muội ngoan, ta sẽ giúp muội trả thù.
Nhưng muội phải hứa với ta sẽ sống cho thật tốt và vui vẻ, chí ít cho đến tuổi trưởng thành hiểu không?
Hắn xoa xoa đầu cô bé.
Tại thế giới xa lạ này chỉ có cô bé đến từ chung một thôn với hắn, vô hình chung hắn đã xem cô bé như người thân duy nhất của mình.
– Vì sao Bá Minh ca lại đối tốt với ta như vậy?
Nguyệt Nhi ngơ ngác nhìn hắn.
Thật sự không hiểu vì sao hắn lại không giống những người xấu thường xuyên bắt nạt mình.
– Ta nói cho muội một bí mật, không được nói cho ai khác.
Ít nhất cho đến khi ta còn ở Chân Đại Đạo!
Nguyệt Nhi gật đầu, chỉ thấy Độc Cô Minh cuối xuống ghé sát vào tai cô bé mỉm cười nói nhỏ:
– Ta chính là Độc Cô Minh, vị ca ca khờ khạo chưa từng gặp mặt của muội đây…!
————————
Tiễn cô bé về động phủ, Độc Cô Minh bắt đầu đi một vòng thăm thú nơi ở mới.
Nơi đây đích xác khá rộng, bên trong chia làm bốn gian phòng nhỏ.
Một gian dành cho việc luyện đan, có một bồ đoàn và dược đỉnh cấp thấp để sẵn.
Một gian dùng để luyện công, phi thường yên tĩnh, còn có vài ngọc giản ghi lại công pháp mấy tầng đầu của Hư Thần kinh.
Một gian bố trí hồ nước nóng pha lẫn linh dịch, mùi hương nhàn nhạt bốc lên khiến tâm hồn Độc Cô Minh cảm thấy sảng khoái.
Gian cuối cùng là dùng để nghỉ ngơi.
– Trở thành đệ tử một thế lực lớn quả nhiên không tệ!
Độc Cô Minh ngâm linh tuyền tắm rửa sạch sẽ xong bắt đầu mở cuốn ngọc giản chứa tâm pháp mấy tầng đầu của Hư Thần kinh ra nghiên cứu.
– Quả nhiên thần diệu!
Hư Thần kinh cho rằng bản tâm mỗi người vốn tồn tại một “tôn thần” cường đại, chỉ vì bị tam độc tham sân si che phủ nên không thể xuất hiện.
Phải dùng cách thiền định quán tưởng để kéo phôi thai của tôn thần từ trong bản ngã ra bên ngoài, dùng linh lực dung nhập vào đúc khuôn, cuối cùng trải qua bảy bảy bốn chín ngày rèn luyện tôn thần dưới hoả diễm cấp cao để biến nó thành một hoá thân chân chính.
Thuật pháp này rất giống với quá trình rèn luyện pháp bảo, cũng có chút tương tự cách thứ tu sĩ Đạo Đài ghi lại dấu ấn tu đạo của bản thân.
Độc Cô Minh ngồi xếp bằng chuyên tâm quán tưởng.
Hắn cố gác lại hết tất cả tạp niệm, dùng ý niệm truy tìm “bản ngã” thật sự của mình.
Theo như kinh nghiệm cổ nhân viết lại, cơ thể tu sĩ có ba bộ phận quan trọng nhất.
Khổ hải nằm ở đan điền, chứa linh dịch do linh lực cô đọng thành biểu hiện cho tu vi sức mạnh.
Thức hải ngụ ở ấn đường giữa trán, là nơi linh hồn ẩn náu.
Còn tâm hải là nơi “bản ngã” tồn tại.
Bản ngã này kỳ diệu vô song, là thứ khiến cho linh hồn dù trải qua vô lượng kiếp vẫn có thể bất diệt.
Một khi tâm hải bị phá vỡ cũng đồng nghĩa với việc mất đi tư cách luân hồi.
Ý niệm của Độc Cô Minh bay vào trong Thức Hải tìm kiếm liên tục mất tận ba ngày mới tìm thấy vị trí của Tâm Hải.
Sau khi dùng tâm pháp Hư Thần kinh phá vỡ đại môn chắn trước Tâm Hải, ý niệm của hắn bắt đầu tiến nhập vào đó để tìm kiếm bản ngã của mình.
– Hả, cổ ngọc ở đây?
Độc Cô Minh vô cùng bất ngờ khi cổ ngọc thần bí hoá ra luôn phiêu phù trong không gian Tâm Hải.
Hắn thử dùng ý niệm điều khiển nó nhưng mãi mà không lay động nổi.
– Rốt cuộc phải đến cảnh giới nào mới điều khiển được ngươi đây?
Thở dài một hơi, ý niệm của hắn tiếp tục dạo chơi trong tâm hải của chính mình, phát hiện ra thêm rất nhiều điều kỳ thú.
Không ngờ không gian bên trong tâm hải cũng rộng lớn hệt như tinh không, đi mãi mà chẳng thấy điểm cuối.
Việc này khiến hắn đột nhiên nảy sinh một hoài nghi:
– Có lẽ nào vũ trụ chính là nằm trong tâm hải của một cường giả không?
Ý niệm của hắn cứ như một kẻ lãng du không ngừng thăm dò tâm hải của chính mình.
Rốt cuộc sau bảy ngày đã thành công tìm thấy “bản ngã” đang ngồi xếp bằng tại một góc tận cuối tâm hải.
Bản ngã giống Độc Cô Minh như đúc, khí tức cực kỳ tinh thuần hoàn toàn chẳng nhuốm chút bụi trần.
– Hư Thần kinh cần câu thông với bản ngã, khiến bản ngã tu luyện công pháp này.
Liệu có nguy hiểm gì không?
Đắn đo mãi, sau khi kiểm tra thấy chẳng có chỗ nào không ổn hắn mới bắt đầu câu thông với “bản ngã” đang ngủ say.
Theo sự điều khiển của hắn, bản ngã vẫn đang nhắm nghiền mắt nhưng bắt đầu khua tay tạo thành những động tác kỳ lạ, có lúc lại bắt ấn, toàn thân óng ánh lên vô số tia sáng màu vàng trông vô cùng thần diệu.
Theo sự tu luyện của bản ngã, khí tức thân xác của Độc Cô Minh cũng ngày một mạnh lên, lỗ chân lông toàn thân mở rộng điên cuồng hút thiên địa linh khí vào Khổ Hải.
Khổ hải bốn vạn bốn ngàn trượng.
Khổ hải bốn vạn năm ngàn trượng.
Cho đến khi tôn thần thứ nhất trong Khổ Hải bắt đầu được linh dịch ngưng đọng lại thành hình dáng của Độc Cô Minh thì sự tăng tiến mới ngừng lại.
Luyện ra một phôi thai tôn thần khiến khổ hải rộng thêm hai ngàn trượng.
Sở dĩ ít như thế là vì tu vi hắn đã quá cao, vượt qua khả năng hỗ trợ của tôn thần.
Trừ phi hắn luyện ra đến tôn thần thứ năm thì hiệu quả mới rõ ràng hơn.
Độc Cô Minh thu hồi ý niệm, để bản ngã tiếp tục ngủ say.
Sau khi quan sát thấy phôi thai tôn thần đang xếp bằng trong khổ hải thì không khỏi cảm khái.
– Quá mức kỳ diệu, không thể tin được nó lại do một tu sĩ chưa đạt đến Đại Đế sáng tạo ra!
Đúng lúc này cửa động phủ hắn bị đánh vỡ toang, có ba kẻ đằng đằng sát khí bước vào.
Dẫn đầu không ai khác ngoài Tiêu Ngôn đã từng ăn của hắn một bạt tai.
Hai nam tử còn lại khá lạ mặt, một kẻ tu vi tầm khổ hải một vạn năm ngàn trượng, kẻ còn lại mạnh hơn, thậm chí còn kém một tia sẽ đột phá ranh giới hai vạn trượng.
Tiêu Ngôn chỉ tay thẳng mặt Độc Cô Minh, nói với vẻ thù hận:
– Ngô Trung ca, chính là hắn đánh lén ta!
Nam tử tên Ngô Trung lạnh lùng nói:
– Đến người Tiêu gia cũng dám động vào? Ta thấy ngươi không biết chữ chết viết thế nào!
Kẻ có tu vi khổ hải gần hai vạn trượng cười cười nói với Tiêu Ngôn:
– Nói nhảm làm gì, chỉ là một con kiến hôi thôi, phất tay là đập chết.
Tiêu Ngôn là đệ đệ của Tiêu Mịch Nhi, ta sẽ ra mặt thay nàng ấy bảo vệ ngươi!
Độc Cô Minh ngẩn người, thật không hiểu nổi đám người này có mắc bệnh không mà đi tìm hắn gây chuyện.
Lúc xưa hắn đọc truyện tiên hiệp cứ thấy mấy nhân vật não tàn suốt ngày gây rối nhân vật chính, tưởng rằng chúng chỉ tồn tại trong truyện.
Bây giờ gặp mới biết hoá ra “não tàn” là có thật…
Hắn cười khổ:
– Thôi các người quay đầu chạy ngay đi, ta còn đang bận việc, không rảnh tiếp các ngươi đâu!
Độc Cô Minh thực sự không muốn ra tay với đám não tàn này.
Bọn chúng cứ tên này bị đánh lại kéo thêm một tên khác đến, làm thành vòng tuần hoàn không ngừng, nếu lỡ dính vào trừ phi đánh tới tận cửa, nhổ cỏ tận gốc thậm chí đồ sát cả tộc mới thoát nổi dây dưa.
Hiện tại hắn chưa có sát niệm nặng đến thế.
– Chạy?
Ngô Trung cười gượng.
Lần đầu tiên gã thấy một kẻ chết đến nơi rồi vẫn khuyên địch thủ của mình nên chạy?
– Hỗn xược, con kiến hôi mau quỳ xuống cho ta! Nếu không ta ném ngươi vào hố xí của bổn giáo trấn áp một năm!
Kẻ có tu vi khổ hải gần hai vạn trượng bùng phát uy áp, đồng thời buông lời hù doạ mà không biết rằng đại hoạ sắp ập tới.
Chỉ thấy sắc mặt Độc Cô Minh đang từ điềm tĩnh chợt biến thành giận dữ.
– Ngươi, ngươi…
Ngô Trung cảm thấy có gì đó hơi sai sai.
Từ trong cơ thể gã thanh niên râu ria trước mặt giống như có một mãnh thú thuở hồng hoang tỉnh giấc sắp sửa xông ra cắn xé mình.
– Chạy!
Kẻ có khổ hải gần hai vạn trượng thét lên một tiếng rồi quay đầu chạy thẳng ra cửa động phủ.
– Con bà ngươi Tiêu Ngôn, ngươi trêu chọc vào loại quái vật nào thế này?
Tiêu Ngôn thấy khí tức của Độc Cô Minh bùng phát phong kín cả cửa động thì biết phen này toi rồi, khóc không ra nước mắt:
– Hắn chỉ mới nhập giáo, làm sao có tu vi khủng bố thế này chứ?
– Cùng liều mạng!
Cả ba đồng thời hét lớn, tế toàn bộ pháp bảo ra hòng chống cự, nhưng đến linh lực còn chưa kịp vận chuyển đã bị Độc Cô Minh chộp cổ ném xuống đất, hắn thậm chí còn không cần dùng thần thông, chỉ đơn giản là đánh đập một cách dã man.
Thảm nhất là tên có khổ hải gần hai vạn trượng, gã bị Độc Cô Minh ngồi hẳn lên ngực, núm tóc đấm túi bụi vào mặt, cứ đấm một cái lại thét lên:
– Con bà ngươi, dám hù ta này!
– Từ lúc ông đây đẻ ra ai dám hù ta, ta ngay lập tức đập chết hắn!
– Ngươi đòi trấn áp ta xuống hố xí một năm hả? Nhà xí của Chân Đại Đạo ở đâu? Không nói ta đánh chết ngươi!
Độc Cô Minh lại giáng xuống một quyền khiến răng của gã rơi vãi đầy đất.
– Cứng đầu! Dám không nói! Ta đánh, ta đánh!
Gã có khổ hải hai vạn trượng bị đấm đến mức mặt mũi méo mó không còn nhận ra hình người.
Đúng lúc Độc Cô Minh đang hăng máu thì nghe Ngô Trung đang nằm bẹp dí bên cạnh khóc rống lên:
– Đại gia à, Liễu Thần chưa kịp trả lời ngươi đã đấm vào miệng hắn liên tục như vậy, làm sao hắn nói cho ngươi biết được…
Độc Cô Minh sửng sờ dừng tay, cảm thấy mình hình như hơi quá đáng.
Hắn nắm cổ áo Liễu Thần lắc lắc:
– Này nói cho ta biết hố xí của Chân Đại Đạo ở đâu?
Nhưng Liễu Thần ăn liền mấy trăm cú đấm đã sớm ngất xỉu, mặt mũi máu huyết lộn xộn, không còn nhận diện được nữa.
Độc Cô Minh hừ lạnh quay sang Ngô Trung:
– Ngươi thấy chưa? Hắn không chịu trả lời ta, ta phải đánh tiếp!
Thấy Độc Cô Minh vung tay lên, cả Tiêu Ngôn và Ngô Trung đều khóc thét, biểu tình hoảng sợ đến cực điểm:
– Ác ma!
– Ngươi là ác ma!