Bạn đang đọc Đế Cuồng – Chương 29: Dự Cảm Bất An
Chân Đại Đạo là môn phái truyền thừa từ thời thượng cổ, do Vân Hư chân nhân – một vị cường giả nửa bước Đại Đế sáng lập.
Ông ta cho rằng bản thân mới là đạo quả lớn nhất, không tu đạo thiên địa, trực chỉ nhân tâm, kiến tánh thành thần.
Tự mình sáng tạo ra một bộ Hư Thần kinh, không ngừng tìm tòi vị “thần” hư vô trong bản ngã.
Từ thượng cổ đến nay có thể nói tuy chưa từng xuất hiện cường giả cấp bậc Đại Đế song vẫn đứng vững ở tu đạo giới suốt mấy chục vạn năm.
Tuy nhiên đến thời đại này, đã một ngàn năm qua Chân Đại Đạo chừng từng xuất hiện thiên kiêu nào có khổ hải rộng quá năm vạn trượng.
Truyền thừa điêu tàn, ngay cả Ứng Kiếp cường giả duy nhất cũng đã sắp hết thọ nguyên, vĩnh viễn ngủ say không tỉnh lại trừ khi có đại hoạ sinh tử xảy ra.
Một đời này, may mắn vẫn còn tông chủ Giang Trần trung thành phụng sự, cố hết sức lèo lái con thuyền Chân Đại Đạo lướt qua sóng dữ.
– Chân Đại Đạo lại tuyển đệ tử, đây đã là lần thứ bảy họ tuyển đệ tử trong năm rồi.
– Chính vì đời này không có thiên kiêu nên bọn họ đưa ra rất nhiều hứa hẹn.
Nếu tư chất tốt trở thành đệ tử nội môn sẽ được truyền cho Hư Thần kinh.
Giả dụ có thể luyện ra ba vị tôn thần ở cảnh giới Khổ Hải thì lập tức sẽ trở thành thiếu chủ.
– Xem ra bọn họ khát nhân tài đến cực điểm rồi!
Dọc đường đi đến, Độc Cô Minh nghe được đủ loại truyền thuyết về tông phái này.
Hư Thần kinh là một công pháp rất thần kỳ, đem bản ngã luyện thành một vị tôn thần, từ đó mở rộng khổ hải ra một vạn trượng.
Nếu luyện được năm vị thì khổ hải sẽ mở ra năm vạn trượng, trở thành tuyệt đỉnh thiên kiêu.
Ngoài chức năng dùng để gia tăng tu vi thì tôn thần còn đóng vai trò là một phân thân, kế thừa một phần tu vi nhất định của bổn tôn tùy thuộc vào trình độ tu luyện Hư Thần kinh thâm sâu đến cỡ nào.
Ví như người sáng tạo ra Hư Thần kinh, Vân Hư chân nhân có thể tạo ra tới tám tôn thần, mỗi vị tôn thần kế thừa một nửa tu vi của ông ta.
Khi giao chiến tương đương với việc sẽ có tới chín Vân Hư cùng giết địch, quả là một công pháp khó lường.
– Sao đi tới nơi này khiến ta có dự cảm vô cùng bất an? Cảm giác còn mãnh liệt hơn lúc đi vào cổ di tích của Bất Động Minh Vương!
Nhìn ngọn núi cao chọc trời đang ẩn mình trong mây mù, Độc Cô Minh bất giác dừng bước.
Hắn chưa từng nghi ngờ vào dự cảm của mình, chính nhờ khả năng dự cảm trước nguy hiểm đã giúp hắn trốn thoát khỏi không biết bao nhiêu cường địch.
Đúng lúc hắn đang phân vân có nên tới tham gia ứng tuyển đệ tử không thì ở nơi đăng ký chợt xuất hiện một hồi xao động.
– Trời ạ, con bé quái vật này lại có thể chất Thiên Ma Huyền Thể?
– Nhìn cặp mắt chỉ có tròng đen của nó mà xem, đúng là chỉ có Thiên Ma thể trong truyền thuyết mới sở hữu.
Độc Cô Minh tới gần thì thấy giữa đám đông có một cô bé tuổi chừng mười ba đang cúi đầu nhìn xuống đất, mái tóc dài đen xoã ra cố gắng phủ kín mặt nhưng vẫn bị vài kẻ dùng tay vạch ra, sau đó trầm trồ quan sát đôi hắc nhãn của cô bé.
Đối mặt với cả chục người vây quang mình, cô bé dường như rất sợ hãi song không thể làm gì khác, chỉ có thể mặc người ta không ngừng đụng chạm vào thân thể mình.
– Cũng trạc tuổi bé Vi…
Độc Cô Minh thở dài.
Hắn cũng không rõ bé Vi chỉ là người tồn tại trong mộng hay có thật, dù sao nhất định sẽ có ngày hắn tìm Lưu Tích Quân truy hỏi về thôn Hạnh Hoa đã cưu mang hắn kia, nhưng trước mắt hắn phải nâng cao thực lực.
Bằng không lúc gặp lại Lưu Tích Quân để mặc cô ta chém giết thì thật không hay.
Bây giờ nhìn thấy cô bé này, không hiểu vì sao từ tận đáy lòng hắn lại nảy sinh niềm thương cảm, muốn bảo vệ cô bé như đã từng làm với bé Vi.
– Buông ra đi! Nó chỉ là một cô bé mười hai mười ba tuổi đầu gầy gò yếu đuối, các ngươi một đám nam thanh nữ tú, cao lớn khoẻ mạnh, bắt nạt nó mà không biết xấu hổ sao?
Cảm nhận mấy bàn tay đang không ngừng sờ nắn trên thân thể mình rút lui, cô bé ngẩng đầu lên chỉ thấy một thân ảnh cao to, bóng lưng vững chãi đang đứng chặn trước mặt mình.
Độc Cô Minh hừ lạnh, ánh mắt lăng lệ nhìn xung quanh một vòng.
– Tên râu ria này, ngươi là ai? Người tới ứng tuyển đều là tu sĩ có pháp lực không tệ, ngươi nghĩ mình bản lãnh cao tới đâu mà dám giáo huấn mọi người?
Một gã thanh niên áo gấm tay cầm quạt nheo mắt nhìn hắn.
Độc Cô Minh không trả lời mà hỏi lại:
– Ngươi có tu vi gì?
Gã thanh niên cười lạnh:
– Khổ hải sáu ngàn trượng! Ta là người của Tiêu gia, tên gọi Tiêu Ngôn.
Tiêu Ức Tình và Tiêu Mịch Nhi là biểu ca biểu tỷ của ta.
Ngươi dám động vào ta ắt sẽ có người Tiêu gia tới tru diệt ngươi.
Nghe Tiêu Ngôn nói thế, mọi người đều hít vào một hơi lạnh.
Kẻ mới ứng tuyển đã có tu vi sáu ngàn trượng khổ hải chắc chắn đủ tư cách bước vào ngoại môn.
Thêm vào có Tiêu gia chống lưng tiền đồ không thể hạn lượng.
– Sao, sợ rồi sao?
Thấy Độc Cô Minh không nói gì, Tiêu Ngôn tỏ ra đắc chí.
Nhưng rồi gã suýt té xỉu khi nghe hắn nói tiếp:
– Không có, ta chỉ suy nghĩ một vấn đề là ta quá mạnh hay là do các ngươi quá yếu!
Thực sự trong lòng Độc Cô Minh đang có suy nghĩ này.
Hắn mới tu đạo không lâu đã đạt tới khổ hải bốn vạn ba ngàn trượng, hoàn toàn không hiểu dù chỉ một vạn trượng cũng đã là mức thường nhân phải phấn đấu cả đời mới mong vượt qua.
– Ngươi dám coi thường ta?
Tiêu Ngôn nổi đoá, tay vận linh lực định tấn công Độc Cô Minh.
– Ca ca, chạy đi.
Nguyệt Nhi không muốn liên lụy ca ca…
Thấy Tiêu Ngôn hung hăng như vậy, cô bé sau lưng Độc Cô Minh sợ hãi đẩy hắn ra.
Nào ngờ Độc Cô Minh chỉ mỉm cười xoa đầu cô bé, tay phải thì vung nhẹ về phía Tiêu Ngôn.
Một tiếng bốp rõ to vang lên khiến toàn trường sửng sờ.
Tiêu Ngôn đường đường là tu sĩ Khổ Hải trung kỳ lại bị một gã lạ mặt tát bay, miệng hộc máu tươi ngã xuống đất bất tỉnh.
– Trời ạ, tên kia thậm chí còn không dùng linh lực, chỉ bằng nhục thân đã đánh ngất Tiêu Ngôn!
Ai nấy hoảng sợ đồng thời tránh ra.
Đúng lúc này có bảy đệ tử của Chân Đại Đạo xuất hiện vây lấy Độc Cô Minh.
Kẻ dẫn đầu là một thanh niên áo xanh, người này lạnh lùng nhìn hắn:
– Ngươi là ai mà dám động thủ ở địa bàn giáo ta? Mau khai tên tuổi!
Độc Cô Minh nhíu mày, tay vẫn giữ chặt vai trấn an Nguyệt Nhi đang hoảng sợ.
– Tại hạ Bá Minh, là một tán tu đến đây ứng tuyển đệ tử!
– Đã ứng tuyển đệ tử thì sao lại không biết quy tắc cấm đánh nhau chứ? Mau cút khỏi đây, Chân Đại Đạo không đón tiếp ngươi!
Thanh niên áo xanh lạnh lùng nói.
Sau đó cho người đỡ Tiêu Ngôn dậy, rõ ràng có quen biết với kẻ này.
Độc Cô Minh phát hiện thanh niên trước mắt có tu vi một vạn một ngàn trượng Khổ Hải, cũng xem như có chút thành tựu.
– Là hắn muốn ra tay với ta trước, ta chỉ muốn tự vệ thôi!
Hắn cười nhạt, hoàn toàn không chú ý tới đám đệ tử Chân Đại Đạo đã vây lấy mình.
Cô bé Nguyệt Nhi thấy vị ca ca này vì mình mà lâm vào nguy hiểm thì rơm rớm nước mắt, không biết làm sao để giúp hắn tránh khỏi một kiếp.
– Tiêu rồi, tất cả đều là tu sĩ Khổ Hải hậu kỳ.
Tiêu Ngôn kia được Tiêu gia gửi tới hòng nghiên cứu áo nghĩa của Hư Thần kinh, từ sớm đã có quan hệ thân thiết với vài đệ tử trong giáo.
– Người thanh niên áo xanh là Thương Kính tử, đệ tử nội môn, nhân tài thế hệ trẻ tuổi mới nổi.
– Gã thanh niên râu rậm kia phen này xong đời rồi!
Thương Kính tử cười nhạt:
– Tự vệ? Tận mắt ta thấy ngươi chủ động đánh bị thương Tiêu Ngôn.
Lần này phải bắt ngươi về giáo thẩm vấn xem có phải gian tế thế lực khác cử tới phá rối không…
– Gian tế cái con mẹ ngươi!
Độc Cô Minh cười lạnh, không hề tức giận, bế Nguyệt Nhi đặt lên vai, kế đến điềm tĩnh nhìn bảy kẻ đang vây quanh mình.
Con người của hắn không quen nhẫn nhịn, nếu bị dồn đến chân tường thì cùng lắm đánh cho mấy tên này một trận rồi tìm dị hoả khác thu thập.
Thế gian này không phải chỉ có mỗi Tịnh Liên Chân Hoả của Chân Đại Đạo.
– Bắt hắn!
Thương Kính tử ra lệnh, nhưng đúng lúc này có một đệ tử khác hớt hải chạy đến nói nhỏ vào tai y vài câu.
Ánh mắt y nhìn chằm chằm Độc Cô Minh, sau đó ngước lên cố gắng nhìn thật kỹ cặp mắt màu đen đang ẩn giấu sau mái tóc xoã dài của Nguyệt Nhi.
Kế đến y phất tay ra hiệu cho sáu đệ tử kia lui về.
– Thiên Ma Huyền Thể?
Thương Kính tử nhìn chằm chằm Nguyệt Nhi đang ngồi trên vai Độc Cô Minh.
Dù cô bé đang rất sợ hãi nhưng đôi mắt đen âm u vẫn khiến người khác cảm thấy cô bé giống như từ địa ngục tới.
– Ngươi là gì của nó?
Thương Kính tử hỏi Độc Cô Minh.
Chỉ thấy hắn cười cười:
– Ta là ca ca của nó!
Không những mọi người xung quanh kinh ngạc mà ngay cả Nguyệt Nhi cũng nhìn xuống hắn, biểu tình không hiểu nổi.
Trong khi tất cả mọi người đều xa lánh cô bé chỉ vì đôi mắt đen tuyền đầy u ám thì hắn lại đứng ra bảo vệ, thậm chí còn vì cô bé đánh cả người của Chân Đại Đạo.
– Ca ca…
Giọng Nguyệt Nhi run rẩy nhưng rồi được hắn mỉm cười trấn an:
– Ngoan, có ca ca ở đây, không kẻ nào thương tổn được muội.
Mọi người bàn tán xôn xao, Thương Kính tử nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói:
– Thiên Ma Huyền Thể là thể chất ngàn năm có một, tương lai nhất định sẽ trở thành tuyệt thế thiên kiêu.
Ngươi hãy cho nó gia nhập giáo ta, tiền đồ tất không thể hạn lượng…
Độc Cô Minh không trả lời mà nhìn lên Nguyệt Nhi đang ngồi trên vai mình hỏi:
– Muội có muốn gia nhập Chân Đại Đạo không?
Nguyệt Nhi gật đầu, cũng hỏi hắn:
– Ca ca cũng muốn gia nhập Chân Đại Đạo sao?
Độc Cô Minh như có như không nhìn về hướng Tiêu Khôn đang nằm ngất xỉu cách đó không xa, lãnh đạm đáp:
– Ta cũng không biết.
Hiện nay ta lỡ đắc tội với vài kẻ có gốc gác ở Chân Đại Đạo, e rằng con đường sau này của ta sẽ rất khó khăn.
Hay là ta và muội đến Minh giáo đi, bọn họ là ma tu, thích hợp với Thiên Ma thể của muội hơn.
Hết câu Độc Cô Minh lập tức quay người rảo bước để mặc Thương Kính tử đứng sững ra.
Nhưng y cũng phản ứng rất nhanh, ngay lập tức chạy đến trước mặt Độc Cô Minh ôm quyền nói:
– Tiểu huynh đệ, Chân Đại Đạo chúng ta mới là thích hợp nhất.
Nếu tiểu huynh đệ đồng ý để cô bé tiến nhập giáo thì cả hai sẽ lập tức trở thành nội môn đệ tử.
Mọi người đồng thời hít vào hơi lạnh, vừa nhập môn đã lập tức trở thành nội môn đệ tử, đây là vinh dự cỡ nào? Nhưng nghĩ lại cũng hợp lý, một Thiên Ma Huyền Thể có tiềm năng trở thành tuyệt đỉnh thiên kiêu mà không chịu giữ chân chỉ cần nhả ra sẽ bị các thế lực khác cướp ngay.
Hiện tại Chân Đại Đạo đã suy yếu đến mức khó hình dung, gặp được loại thể chất này tất nhiên cực kỳ vui mừng.
– Ồ, vinh hạnh vậy sao?
Theo như Độc Cô Minh tìm hiểu thì chỉ có đệ tử nội môn mới được tiếp xúc với Tịnh Liên Chân Hoả để tinh lọc tôn thần luyện ra.
Nhưng dễ dàng đạt được ý nguyện như thế này, trực giác của hắn mách bảo hắn có gì đó rất không ổn.
Nguyệt Nhi vô cùng vui vẻ:
– Ca ca, người gia nhập Chân Đại Đạo với ta đi…
– Được!
Độc Cô Minh thở dài, rốt cuộc vẫn lựa chọn gia nhập.
Hắn hoàn toàn không biết rằng lúc này đây ở trên đỉnh núi, nơi Vân Hư cung của Chân Đại Đạo toạ lạc đang có một người trung niên mặc đạo bào chắp tay sau lưng lẳng lặng nhìn hắn.
Ánh mắt y như xuyên thấu qua chín tầng mây dán chặt lên người Độc Cô Minh và Nguyệt Nhi.
– Trường Sinh thể, Thiên Ma huyền thể, vừa đủ, vừa đủ…
Y nói ra mấy câu khó hiểu sau đó mỉm cười quay đầu đi vào bên trong.