Đọc truyện Đề Ấn Giang Hồ – Chương 54
Vũ Duy Ninh khẽ nhếch mép nói:
– Ngươi cứ coi y là một con chó điên, thì nghe sẽ không thấy trái tai.
Ngọc Diện Thi Hoa cướp lời cười nói:
– Thì ra Văn huynh đã luyện đủ hỏa hầu, tìm ra đối sách với trò chửi bới.
Vũ Duy Ninh không đáp, đi lạch bạch như con vịt tới giường, để nguyên cả áo lăn lên, nói:
– Bang chủ của chúng ta mở ra một khách sạn sang trọng, mấy người chúng
ta lại nằm chung một cái giường, đúng là lắm mối tối nằm không, cơm treo mèo nhịn đói…
Tam Tuyệt Độc Hồ cười nói:
– Văn huynh muốn ngủ trong phòng khách sạn, thì cứ tìm hỏi Tư Không Sâm chứ có gì đâu!
Vũ Duy Ninh nói:
– ĐƯỢC phép à?
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
– Bang chủ hoàn toàn không cấm bọn ta ngủ trong phòng khách sạn, Văn
huynh nếu thật muốn ngủ trong đó, cứ lên mà lấy một phòng hạng nhất.
Vũ Duy Ninh sợ cùng ở với bọn họ trong một phòng, không cẩn thận sẽ bị lộ, nghe nói trong lòng rất mừng, ngồi dậy nói:
– Các ngươi không muốn lão phu chia phiên trực à?
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
– Văn huynh mới về tới đây, cứ nghỉ đi cho khỏe rồi tới trực sau cũng được.
Vũ Duy Ninh bước xuống giường nói:
– Đã thế thì lão phu đi làm một giấc đã, xin lỗi thôi!
Nói xong mở cửa bước ra.
Tam Tuyệt Độc Hồ thấy chàng đi rồi, bèn nhìn Ngọc Diện Hoa Thi và Lang Tâm Hắc Long nói:
– Lạ thật, Văn huynh có vẻ không giống…
Ngọc Diện Hoa Thi và Lang Tâm Hắc Long thoáng ngạc nhiên cùng đồng thanh hỏi:
– Chỗ nào không giống?
Tam Tuyệt Độc Hồ cau mày trầm ngâm đáp:
– Lão phu cũng không biết nói thế nào, có điều cảm giác chung là thấy có vẻ như đã biến thành một con người khác.
Lang Tâm Hắc Long nói:
– Văn huynh xưa nay tính tình cô tịch, không thích hội họp đông người.
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
– Không, lão phu không nói tới chuyện y đi ngủ riêng, mà là vì thần thái của y trông khác hẳn ngày thường.
Ngọc Diện Hoa Thi nói:
[mất một đoạn].
giọt nước mắt, mà còn chỉ dùng một tấm chiếu rách cuốn thi thể lại đem chôn
bà ta qua loa ở chỗ đồng hoang. Lấy đó mà bàn, nếu nói y vì cái chết của Thân Đồ huynh mà buồn phiền đổi tâm tính thì y đúng không phải là Ma Y
Quỷ Sư Văn Thiên Sinh rồi!
Lang Tâm Hắc Long nói:
– Nếu không phải, thì rốt lại Tả Khâu huynh đã nhìn thấy y không giống ở chỗ nào?
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
– Nói vài câu vậy thôi, tóm lại lão phu có cảm giác như y đã trở thành
một người nào khác, từ nay trở đi bọn ta nên chú ý hơn một chút, có thể
sẽ nhìn ra được…
Lúc ba tên lão ma đang bàn luận về “Ma Y Quỷ
Sư”, Vũ Duy Ninh đang được Tư Không Sâm đưa vào một căn phòng hạng nhất
trong khách sạn.
Vì đã nửa đêm Tư Không Sâm cũng không nói năng gì nhiều, đưa chàng về phòng xong, lập tức về gian nhà trúc nghỉ ngơi.
Vũ Duy Ninh đóng chặt cửa phòng, lên giường nằm trầm mặc đem Nhiếp Hồn Đại Pháp luyện qua một chút rồi nhắm mắt ngủ.
Cũng không biết đã ngủ được bao lâu, bỗng nhiên bị một tràng tiếng gõ cửa
đánh thức, chàng dậy nhìn ra thì trời đã sáng bạch, lập tức cất tiếng
hỏi:
– Ai đấy?
– Tôi đây… tiểu nhân mang nước cho Văn lão gia rửa mặt!
Giọng nói rất quen thuộc, tuyệt nhiên không phải điếm tiểu nhị trong khách
sạn. Vũ Duy Ninh thầm kinh hãi bước về tấm gương đồng đặt trong góc
phòng nhìn thử, thấy dáng vẻ cải trang trên mặt vẫn không suy chuyển gì
qua giấc ngủ mới bước ra mở cửa.
Cánh cửa vừa mở, chỉ thấy người đứng ngoài là Quái Thủ Thiên Phiên Chừ Tích Kỳ và Tiếu Trung đao Lao Kiếm Xương!
Hai lão ma đầu này vốn từ Khấu Phủ phụng lệnh đuổi bắt Vũ Duy Ninh, đến nay lại tới khách sạn Hồng Tân.
Vũ Duy Ninh xem mặt, xét sắc biết không nhận ra mình, bèn lặng lẽ cười hỏi:
– Nước rửa mặt đâu?
Tiếu Trung đao Lao Kiếm Xương hô hô cười nói:
– Hay lắm! Văn lão gia thật biết hưởng phúc, sáng bạch ra thế này mà vẫn nằm chổng cẳng ngủ cơ à?
Vũ Duy Ninh cười một tiếng hỏi:
– Hai vị mới tới phải không?
Tiếu Trung đao Lao Kiếm Xương nói:
– Đúng vậy, phó bang chủ nói Văn huynh ở đây, y đang bận việc khách sạn, nên bọn ta lên nhờ Văn huynh dẫn đường.
Vũ Duy Ninh gật đầu, cất chân bước đi, nói:
– Sao hai vị biết chỗ này? Bang chủ nói à?
Tiếu Trung đao Lao Kiếm Xương nói:
– Đúng thế. Bang chủ dặn dò là không bắt được thằng tiểu tử ấy, thì phải tới đây ngay để họp mặt.
– Lúc này bốn người bọn Du Lập Trung ra sao?
Vũ Duy Linh nói:
– Đang bị giam trong một thiết phòng dưới địa thất.
Quái Thủ Thiên Phiên Chứ Tích Kỳ dặn:
– Năm xưa Du Lập Trung cũng bị đồ đệ của lão sơn chủ là Sử Gia Điển giam
cầm ở đây, về sau y dùng mưu thoát được, lần này phải cẩn thận đừng để y trốn thoát lần nữa!
Vũ Duy Ninh nói:
– Không sao, dù bọn họ có tháo được xiềng khóa, có chắp thêm cánh cũng không bay thoát được!
Vào tới căn nhà trúc, Vũ Duy Ninh kéo cánh cửa tủ trong phòng, theo cách thức đã mở cánh cửa bí mật dẫn bọn họ vào địa đạo.
Lúc sau, ba người đã qua khỏi Hoài ân đường lộng lẫy, vào tận phòng của bọn Tam Tuyệt độc Hồ.
Lang Tâm Hắc Long vừa thấy Lao Kiếm Xương và Chứ Tích Kỳ tới, mừng rỡ kêu lên:
– A, hai vị cũng tới rồi!
Tiếu Trung Đao Lao Kiếm Xương và Quái Thủ Thiên Phiên Chứ Tích Kỳ cùng bọn họ nói qua chuyện sau khi chia tay, rồi hỏi:
– Bốn người bọn họ bị nhốt chỗ nào?
Lang Tâm Hắc Long chỉ vào bức tường chỗ đường vào địa đạo, nói:
– ở chỗ ấy, các vị cũng muốn vào xem chứ hả?
Tiếu Trung đao nói:
– Đúng thế, có được không?
Lang Tâm Hắc Long cười nói:
– Dĩ nhiên là được, xin Văn huynh đưa hai vị vào đi!
Vũ Duy Ninh lắc đầu nói:
– Không, xin Nam Cung huynh chịu khó một lần nữa, lão phu tuy ngủ đủ rồi
nhưng bụng lại đang kêu, đang muốn tìm phó bang chủ tìm cái gì ăn đây!
Lang Tâm Hắc Long so vai nói:
– Thôi được, xin hai vị theo ta.
Y đưa Chứ Tích Kỳ và Lao Kiếm Xương vào trong địa đạo rồi, Vũ Duy Ninh
thấy Tam Tuyệt Độc Hồ cùng Ngọc Diện Hoa Thi ngồi im lặng không nói một
câu nào, lập tức quay ra, trở về trong khách sạn, dặn dò một tiểu nhị
mang thức ăn lên phòng mình.
Lúc một người khác bưng một mâm thức ăn vào phòng, Vũ Duy Ninh nhận ra chính y là người say rượu đã gặp đêm
qua trên đường, chàng thấy đối phương không nhận ra mình là kẻ hỏi đường y, bèn cười hỏi:
– Tiểu nhị ca, ngươi tên gì?
Tiểu nhị ấy đặt mâm thức ăn lên bàn khom lưng cười nói:
– Thưa lão nhân, tiểu nhân tên là Lưu Minh.
Vũ Duy Ninh nói:
– Tối qua ngươi uống rượu nhiều quá đấy nhỉ?
Lưu Minh thoáng kinh ngạc nói:
– ủa, sao lão nhân biết được?
Vũ Duy Ninh nói:
– Đêm qua lão phu thấy ngươi say bét nhè, đi quờ quạng trên đường.
Lưu Minh gãi đầu nói:
– Thật à? Tối qua quả nhiên tiểu nhân có uống rượu, nhưng không nhớ có gặp lão nhân người…
Vũ Duy Ninh ngầm vận công thi triển Nhiếp Hồn Đại Pháp, lấy giọng ôn hòa nói:
– Ngươi gặp rồi, ngươi cứ nhìn kỹ vào mặt lão phu đây, nhớ lại xem, có đúng không?
Lưu Minh quả nhiên nhìn kỹ vào mắt chàng, một lúc thì trong mắt thoáng hiện vẻ thất hồn lạc phách, lẩm bẩm nói:
– ờ, đúng là có gặp rồi!
Vũ Duy Ninh trong mắt hiện ra ánh sáng hết sức ôn hòa, lại nói:
– Khí sắc của ngươi thật không tốt, đó là ngủ không đẫy giấc, hôm qua
ngươi say quá, lại không được ngủ ngon, ngươi phải ngủ một giấc đi.
Lưu Minh quả thấy mệt mỏi muốn ngủ, hai con mắt cứ từ từ díp lại, mơ mơ màng màng nói:
– Chắc thế, sau đó tiểu nhân tới Mai Hương viện, các em ở đó thật đa tình, báo hại tiểu nhân mệt quá…
Vũ Duy Ninh nói:
– Cho nên ngươi phải ngủ một giấc cho sức lại mới được, ngủ đi, ngủ đi…
Lưu Minh rũ người xuống, ngả vào một cái ghế nghẹo đầu ngủ thật. Vũ Duy
Ninh thử nghiệm Nhiếp Hồn Đại Pháp lần đầu thấy có hiệu quả, trong lòng
vui mừng, lập tức bước lại đập mạnh vào vai Lưu Minh quát:
– Dậy đi! Tại sao ngươi lại tới đây ngủ hả?
Lưu Minh giật mình thức giấc, đày vẻ kinh ngạc hỏi:
– Tôi… tôi… tiểu nhân ngủ à?
Vũ Duy Ninh thản nhiên nói:
– Nếu không! Nhà ngươi đang làm gì đấy?
Lưu Minh vội vàng đứng dậy, bất giác khom lưng xá dài nói:
– Xin lỗi, lão nhân người tha cho, tiểu nhân cũng không rõ tại sao lại thế, lại ngủ quên đi, thật là đáng chết…
Vũ Duy Ninh cười nhạt nói:
– Đại khái ngươi làm việc mệt quá, để lão phu nói lại với chủ ngươi, để y cho ngươi nghỉ ngơi vậy!
Lưu Minh sợ xanh mặt, không ngừng khom lưng cầu khẩn:
– Không, lão nhân người nên tốt bụng một chút, ngàn vạn lần xin đừng nói
với chủ nhân chúng tôi, lần trước tiểu nhân say rượu đã bị ông ta chửi
cho một trận rồi, lần này mà ông ta biết thì chắc là tiểu nhân bể chén
cơm, xin lão nhân người thương cho, ngàn vạn lần xin tha cho tiểu nhân
một phen!
Vũ Duy Ninh hừ lạnh một tiếng, phẩy tay nói:
– Thôi được, lần sau uống ít thôi, đi đi.
Lưu Minh mới đổi sang vẻ mừng rỡ, rối rít cảm ơn rồi đi.
vũ Duy Ninh ngồi xuống ăn, vừa ăn vừa ngẫm nghĩ, hiện nay đám ma đầu tới
khách sạn Hồng Tân, kể cả phó bang chủ Tư Không Sâm đã có sáu người, cho dù mình có đổi ý muốn cứu bốn người Du minh chủ cũng không thể được
rồi, giờ chỉ còn có cách dựa vào Nhiếp Hồn Đại Pháp mạo hiểm một phen.
Nhưng lần thí nghiệm chứng minh hiệu quả của Nhiếp Hồn Đại Pháp mới rồi chưa
đủ để nắm chắc sẽ thành công nếu đem đối phó với Vô Danh Ma, vì chàng
biết tiểu nhị Lưu Minh chỉ là người bình thường chứ Vô Danh Ma là một
nhân vật không phải tầm thường, công lực của y không biết còn cao hơn
mình bao nhiêu nữa kia, vạn nhất mình thi triển Nhiếp Hồn Đại Pháp với y mà bị y phát giác, ắt y sẽ vận công phản kích, lúc ấy nhất định mình sẽ bị hại. Mình bị hại cũng chẳng quan trọng, nhưng đường sống của bốn
người Du minh chủ kể như hoàn toàn cắt đứt!
Cho nên trong lòng chàng vẫn lo lắng, áy náy, ăn không biết ngon.
ăn no xong, vì sợ bọn Tam Tuyệt Độc Hồ sinh nghi, chàng lại trở vào địa thất, ở chung với năm tên ma đầu.
Đến gần buổi trưa, Tam Tuyệt Độc Hồ nổi hứng gọi Ngọc Diện Hoa Thi ra Hoài
ân đường chơi cờ, chàng cũng đứng bên cạnh để xem, cố tránh chuyện mà
chàng nhức đầu nhất là rảnh rỗi. Chàng sợ nhất là lúc rảnh rỗi sẽ bị lộ
sơ hở.
Tam Tuyệt Độc Hồ và Ngọc Diện Hoa Thi đánh xong một ván cờ thì tới giữa trưa, mọi người đang muốn cùng nhau đi ăn trưa, cánh cửa
bí mật chợt mở ra, ba người bước vào.
Ba người này là bang chủ
Phục Cừu bang Vô Danh Ma, phó bang chủ Tư Không Sâm và một thiếu nữ mà
mọi người không ai biết nhưng lại khiến Vũ Duy Ninh phát hoảng!
Nàng là Diêu Ngọc Nga!
Nàng lại theo Vô Danh Ma tới chỗ này!
Vũ Duy Ninh vừa nhìn thấy, hồn phi phách tán, suýt nữa đã cướp đường bỏ chạy.
Chàng muôn ngàn lần không ngờ rằng Diêu Ngọc Nga lại theo Vô Danh Ma tới chỗ này, tại sao nàng tới đây?
Nàng nguyên là một cô gái gặp nạn không biết võ công, tại sao lại đột nhiên theo Vô Danh Ma vào gian địa thất này?
Chẳng lẽ nàng vốn không phải là một cô gái gặp nạn không biết võ công? Mà là
một thiếu nữ có quan hệ sâu xa với Vô Danh Ma, trước nay giấu kín lai
lịch?
Nếu đúng như vậy, thì hôm trước sau khi mình cứu cô ta
xong, đã đem việc mình giả mạo Ma Y Quỷ Sư Văn Thiên Sinh nói cho cô ta
nghe, thì từ đó đến nay mình đã bị lộ chân tướng mất rồi!
Chuyện
sảy ra bất ngờ làm Vũ Duy Ninh Vô cùng khiếp sợ, trong lúc nhất thời
chàng chợt chết đứng, ngây người ra như một con gà gỗ. Cũng may là bọn
Tam Tuyệt Độc Hồ Cũng không biết Diêu Ngọc Nga, bọn họ thấy bang chủ dắt theo một thiếu nữ lạ mặt, cũng đều ngạc nhiên lạ lùng, nên thái độ của
Vũ Duy Ninh không hề khiến ai chú ý.
Sau thoáng kinh ngạc, bọn Tam Tuyệt Độc Hồ lập tức hướng về phía Vô Danh Ma thi lễ:
– Bang chủ tới rồi!
Vô Danh Ma trên mặt vẫn đeo tấm khăn trắng, mắt hiện ra nét cười cười, gật đầu nói:
– ờ, các vị khoẻ cả chứ?
Tam Tuyệt độc Hồ đáp:
– Vâng, ba người bọn thuộc hạ tới đây hôm trước, Văn huynh tới khuya hôm qua, hai vị Lao, Chứ tới sáng hôm nay.
Vô Danh Ma đưa mắt nhìn qua Văn, Lao, Chứ ba người hỏi:
– Ba vị tới được đây, rõ ràng không có ai đuổi theo!
Vũ Duy Ninh thấy y sau cùng lại dừng ánh mắt lại trên mặt mình, tim đập
thình thịch, nhưng chàng thấy đối phương có vẻ chưa đoán ra mình là ai,
bèn nghĩ rằng “may ra” lúc ấy cố tình đáp:
– Vâng ạ, trên đường đi thuộc hạ đều chú ý, nhưng không phát hiện có người đuổi theo.
Vô Danh Ma nghe câu nói gật gật đầu, biểu thị ý vui vẻ.
Tam Tuyệt Độc Hồ nhìn nhìn Diêu Ngọc Nga bên cạnh y hỏi:
– Bang chủ, vị cô nương đây là…
Vô Danh Ma nói:
– CÔ ta tên là Diêu Ngọc Nga, là nữ đồ đệ ta vừa thu nhận.
Nghe xong câu ấy, Vũ Duy Ninh trong lòng đang khẩn trương mới tạm thời thư
thái, nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ, vì chàng rất không tin việc Diêu Ngọc
nga trên đường làm sao gặp đúng Vô Danh Ma, mà còn được Vô Danh Ma thu
dụng nữa.
Vô Danh Ma thấy mọi người đều có vẻ thắc mắc, bèn nói tiếp:
– Vị Diêu cô nương đây vốn là người thôn Đình Giốc, ngoài thành Lạc
Dương, vì cha bệnh mất, cô ta cùng mẹ không có cách nào mưu sinh, tới
Thái Nguyên nhờ vả người bà con, không ngờ trên đường mẹ cô ta bị bệnh
mất. CÔ ta bán thân chôn mẹ, sau lại được một nhân vật võ lâm cứu cho,
lại giúp tiền về Lạc Dương. Hôm trước cô ta thuê xe tới gần Thiên Tinh
quán thì người phu xe chợt nảy tà tâm muốn cướp tiền cướp sắc, vừa khéo
ta thấy được, bèn giết tên phu xe. Vi Diêu cô nương đây vì thấy ta có
bản lĩnh, đề nghị ta nhận làm đồ đệ, ta thấy cô ta căn cốt không kém nên đồng ý.
Tam Tuyệt Độc Hồ lại đưa mắt nhìn Diêu Ngọc Nga từ trên xuống dưới để đánh giá, roi cười nói:
– vị Diêu cô nương đây quả là căn cơ hơn người, thuộc hạ kính mừng bang chủ thu được truyền nhân.
Lúc ấy Vô Danh Ma giới thiệu quần ma cho Diêu Ngọc Nga biết, y chỉ vào Tam Tuyệt Độc Hồ trước, nhìn Diêu Ngọc Nga nói:
– Ngọc Nga, vị này là quân sư của sư phụ, họ kép là Tả Khâu, tên là Cốc,
hiệu là Tam Tuyệt Độc Hồ, từ nay về sau ngươi cứ gọi ông ta là Tả Khâu
lão tiền bối là được.
Diêu Ngọc Nga hướng về phía Tam Tuyệt Độc Hồ làm lễ, nhỏ nhẹ nói:
– Xin Tả Khâu lão tiền bối dạy bảo cho!
Tam Tuyệt Độc Hồ cười hô hô nói:
– Không dám! Lệnh sư võ công siêu phàm nhập thánh, Diêu cô nương không
tới năm ba năm ắt đã trở thành một bậc anh hùng danh chấn võ lâm rồi,
lão phu xin chúc mừng trước!
Vô Danh Ma lại chỉ vào Ngọc diện hoa thi nói:
– Vị này là một hộ pháp của sư phụ, họ Lãnh, tên Bảo Sơn.
Lúc giới thiệu tới Ma Y Quỷ Sư, Vũ Duy Ninh toàn thân toát mồ hôi lạnh,
nhưng Diêu Ngọc Nga tựa hồ không nhớ rằng đây là vị ân công mấy hôm
trước đã cứu mạng và cho nàng tám trăm lượng bạc, nàng vẫn làm lễ và nhỏ nhẹ nói:
– Xin Văn lão tiền bối dạy bảo cho.