Đề Ấn Giang Hồ

Chương 53: Khó vẹn cả đôi bề


Đọc truyện Đề Ấn Giang Hồ – Chương 53: Khó vẹn cả đôi bề

Vũ Duy Ninh vốn biết y khôn ngoan đa nghi, sợ y nhìn ra chỗ sơ hở, lúc
ấy bước về phía một cái ghế hơi tối bên trái chiếc giường ngồi xuống,
thở phào một hơi nói:

– Một phen khốn khổ vất vả rồi, giờ này tới lượt lão phu hưởng phúc đấy!

Ngọc Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn cười nói:

– Đi mấy ngày mới tới đây?

Vũ Duy Ninh nói:

– Bảy ngày! Bảy ngày chạy bảy trăm dặm đường, các ngươi nghĩ mà xem, ôi…

Tam Tuyệt Độc Hồ hỏi:

– Sao bang chủ chưa tới?

Vũ Duy Ninh lắc đầu nói:

– Không biết nữa, chắc cũng sắp tới rồi!

Tam Tuyệt Độc Hồ lại hỏi:

– Có phát hiện ra địch nhân theo dõi không?

vũ Duy Ninh nói:

– Không, có điều đợi vài hôm mọi người tới cả rồi mới rõ được.

Tam Tuyệt Độc Hồ nói:

– Văn huynh vừa nói bang chủ tại vùng phụ cận Thọ Dương ra lệnh giải tán, từ đó tới nay Thiên Thủ Kiếm Khách Thượng Quan Uy chỉ có thể theo dõi
được một người trong bọn… Bang chủ có dặn dò rằng ngoại trừ Văn huynh
và Cung, Tư Đồ, Tang, Chừ, Hắc sáu vị, mọi người còn lại phải một tháng
nữa mới được tới đây không?

Vũ Duy Ninh sửng sốt hỏi:

– Sao Tả Khâu huynh biết được bang chủ lại dặn như vậy?

Tam Tuyệt Độc Hồ cười khẽ nói:

– ĐÓ là ý kiến của ta đề nghị với bang chủ.

Vũ Duy Ninh nói:

– Té ra là như thế, vậy thì ý kiến đem bọn Du Lập Trung ám độ Trần Thương về đây cũng là của Tả Khâu huynh phải không?

Tam Tuyệt Độc Hồ gật đầu cười nói:

– Đúng vậy, Văn huynh thấy nước cờ ấy của lão phu có hay không?

Vũ Duy Ninh nói:

– Rất hay, nhưng chỉ báo hại cặp giò của lão phu!

Ngọc Diện Thi Hoa bước xuống giường nói:

– Nếu Văn huynh mệt, cứ lên giường nghỉ một lúc.

Vũ Duy Ninh đứng dậy nói:

– Không, hiện giờ lão phu ngủ không được đâu, phải xem bọn Du Lập Trung bốn người một cái mới được!

Lang Tâm Hắc Long chỉ vào vách bên trái chiếc giường nói:

– ở phía bên này, mời Văn huynh đi theo ta!

Nói xong, đi tới trước vách đá, dùng lực đập mạnh lên một phiến đá Đại Lý
trên mặt Sau một tiếng “xạch” nhè nhẹ vang lên, mảng tường trong vách từ từ xoay chuyển, lại để lộ ra một địa đạo trước mắt!

Vũ Duy Ninh nói:


– Bang chủ tốn rất nhiều vàng bạc và tâm huyết để sửa chữa xây dựng địa
thất này, xem ra rất tuyệt diệu, có điều chỗ mở cửa đá bí mật lại đặt
trên mặt đất, lão phu thấy không ổn lắm…

Tam Tuyệt Độc Hồ cười nói:

– Yù văn huynh là nếu chẳng may địch nhân Vô ý đạp trúng phiến đá ấy sẽ mở được cửa trốn thoát chứ gì?

Vũ Duy Ninh gật gật đầu đáp:

– Đúng vậy!

Tam Tuyệt Độc Hồ nói:

– Về điểm ấy Văn huynh cứ yên tâm, chỉ cần đừng cho địch nhân biết đó là
phiến đá then chốt để mở cánh cửa bí mật, lỡ họ có đạp trúng, cửa cũng
không mở đâu!

Vũ Duy Ninh đang cất bước muốn đi theo Lang Tâm Hắc Long tiến vào địa đạo, nghe câu ấy chợt sửng sốt dừng chân hỏi:

– Tại sao lại như thế?

Tam Tuyệt Độc Hồ cười nói:

– Một người thường chỉ nặng khoảng hơn trăm cân, mà muốn đạp phiến đá ấy
để mở cửa thì phải dùng lực năm trăm cân, cho nên chỉ cốt địch nhân
không biết đó là then chốt để mở cửa, dẫu có đạp trúng cũng chẳng có tác dụng gì!

Vũ Duy Ninh chợt hiểu ra, cười nói:

– Té ra như vậy, bang chủ thiết kế quả là thần diệu…

Nói dứt câu, người đã tiến vào địa đạo theo Lang Tâm Hắc Long.

Lang Tâm Hắc Long bước qua cánh cửa bí mật xong, lại đạp lên một phiến đá cho cánh cửa đóng trở lại, rồi nói tiếp:

– Xin Văn huynh đi đúng theo bước chân của lão phu, đừng đạp lầm ra ngoài.

Vũ Duy Ninh cười nói:

– Nếu đạp lầm thì sao?

Lang Tâm Hắc Long nói:

– Đường địa đạo này có tên là Vạn Tiễn Trận, đạp lầm một bước sẽ hối hận không kịp.

Địa đạo dài khoảng mươi trượng, rộng chừng năm thước, nếu quả có loạn tiễn
bắn ra thì trừ phi có bản lãnh thông thiên triệt địa, chứ không thì chắc chắn phải bị loạn tiễn bắn nát người mà chết.

Vũ Duy Ninh càng
lúc càng thấy địa thất này còn đáng sợ hơn cả đầm rồng hang cọp, có điều mới rồi lừa được Tam Tuyệt Độc Hồ thêm lần nữa nên chàng yên lòng không ít. Cho nên gian địa thất này cơ quan dày đặc, bước bước nguy hiểm
chàng cũng không ngại nữa, vì bọn Tam Tuyệt Độc Hồ đã nói hết tình hình
trong này cho chàng rồi.

Vấn đề hiện giờ chỉ còn là bọn Du Lập
Trung bốn người còn bị xiềng chân khóa tay bằng loại còng đặc biệt, mình làm sao mở ra cho họ? Đến như động thủ cứu người trước hay sau khi Vô
Danh Ma tới? Đây là điểm quan trọng nhất vì lần này Du Lập Trung rời
Đồng Tâm Minh là nhằm mục đích tìm cách giải cứu ba vị Đặc sứ Du, Qua,
Diệp nhưng hiện chỉ có một mình Vô Danh Ma là biết dược phương, nếu mình ra tay cứu người trước khi y tới, tuy có nhiều cơ hội đắc thủ nhưng
không có cách nào biết được dược phương, còn nếu ra tay cứu người sau
khi y tới thì cho dù tìm cách lấy được dược phương rồi, muốn cứu thoát
bọn Du minh chủ bốn người sợ lại không còn cơ hội nữa!

Cân nhắc
lợi hại, tựa hồ như nên ra tay cứu người trước, song chàng lại biết rằng chỉ cần nắm được dược phương thì có sợ gì chuyện Vô Danh Ma thi triển
thuật Ly Hồn Hoán Phách với bốn người bọn Du minh chủ? Vì sau khi bọn Du minh chủ bị Ly Hồn Hoán Phách rồi, Vô Danh Ma ắt sẽ thả họ về Đồng Tâm
Minh. Lúc ấy nếu mình đã nắm được dược phương chữa trị thì có thể lặng
lẽ trốn về Đồng Tâm Minh theo dược phương tìm thuốc chữa cho cả ba vị
Đặc sứ Du, Qua, Diệp há chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện hay sao?

Cho nên chàng do dự không quyết, không biết nên làm cách nào thì tốt hơn.

Có điều trước mắt Lang Tâm Hắc Long đã tới tận đầu địa đạo rồi, chàng đã có quyết định, quyết định sẽ hỏi nhỏ ý tứ của Du minh chủ.

Đầu
trong cùng địa đạo lại có một cánh cửa bí mật, Lang Tâm Hắc Long mở cánh cửa bí mật ra xong, lại thấy trong cửa có một gian phòng bằng sắt.

Trên cửa sắt có một cửa sổ nhỏ, tựa hồ muốn nhìn thấy bọn Du minh chủ bốn
người, Chỉ có cách nhìn qua cửa sổ ấy, nhưng thật ra không phải. Lang
Tâm Hắc Long mở cửa xong, nhìn chàng cười nói:

– Văn huynh đã nhớ bộ pháp trở về gian phòng ngoài kia chưa?

Vũ Duy Ninh gật đầu nói:

– Nhớ rồi, chuyện này có liên quan tới sự sống chết, lão phu há dám sơ thất.

Lang Tâm Hắc Long nói:

– Vậy thì Văn huynh cứ giải khuây với họ nếu muốn, lão phu ra trước đây.

Vũ Duy Ninh đang định tìm cơ hội nói chuyện với Du minh chủ, nghe câu nói
đúng với điều mình mong muốn, nhưng lại làm ra vẻ lạ lùng hỏi:

– Khoan đã, Nam Cung huynh sợ gì bọn họ kia chứ?

Lang Tâm Hắc Long nói:

– Sợ chứ. Gã họ Lý kia thấy người là chửi, chửi tới nỗi người phải sôi máu chó lên kia.

Lão phu chửi không thắng, bang chủ lại dặn là không được dùng nhục hình, cho nên lão phu không muốn nhìn thấy bọn họ.

Vũ Duy Ninh cười nói:

– Lão phu thì không sợ bị chửi. Cái phòng sắt này có cửa vào được không?

Lang Tâm Hắc Long hỏi lại:

– Văn huynh muốn nhìn thấy cho thật rõ ràng à?

Vũ Duy Ninh nói:

– Đúng vậy. Bọn ta bị nhốt trong Chính Tâm Lao hơn mười năm, đến nay thay đổi địa vị, lão phu muốn vui vẻ thưởng thức một lúc.

Lang Tâm Hắc Long chỉ vài một phiến đá Đại Lý bên phải cửa sắt rồi nói:

– Người ấn xuống đấy một cái thì có thể nhìn thấy bọn họ rõ ràng, xem chán rồi lại ấn một cái, phòng sắt lại trở ra như cũ.

Nói xong, cười một tiếng bỏ đi.

Vũ Duy Ninh chờ y ra khỏi địa đạo xong, mới theo cách y chỉ dẫn, vươn tay
ra ấn vào phiến đá trên vách, vừa nghe một tiếng ken két nổi lên, gian
phòng sắt đột nhiên dời về bên phải.

Không, chỉ có một tấm vách sắt dời về phía bên phải thôi.

Tấm vách sắt mở ra xong, bốn người Du Lập Trung, Hồng Tiểu Bình, Nhất Đẩu
Tiên Lý Trạch bị giam giữ trong phòng lập tức hiện ra rõ ràng trước mặt
chàng.

Già trẻ bốn người rõ ràng không được ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ, vẻ mặt ốm o tiều tụy, trên tay chân đều đeo xiềng khóa to gấp đôi
loại thông thường, đối với họ hiển nhiên là rất nặng nề. Vì vậy mà già
trẻ bốn người dựa vào vách phòng sắt, mắt nửa mở nửa khép, làm ra vẻ
đang ngủ.

Có điều, sau khi Vũ Duy Ninh đứng trước mặt bọn họ một
lúc, Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch nhịn tức không được, quay về phía Thánh Hiệp Du Lập Trung bên cạnh thản nhiên nói:

– Minh chủ, lại có người muốn nhờ thuộc hạ xem tướng tới kìa!

Du Lập Trung mắt vẫn nửa mở nửa khép, cười khẽ nói:


– ờ, ở đây rảnh rỗi cũng buồn, Lý đặc sứ xem giùm người ta đi.

Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch cười nụ chậm rãi nói:

– Người này trông ngũ quan chỉ có thinh quan, không có tật gì, vành tai
thuộc hành thủy, tai mà thuộc thủy thì phú quý, danh chấn hoàn vũ, nhưng bốn cái còn lại làm phá tướng ráo cả!

Du Lập Trung cười nói:

– Xin nói cho rõ hơn!

Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch nói:

– Hãy nói về Bảo Thọ quan của y trước. Lông mày của y thuộc loại Quỷ mi, lông mày như thế chủ về tính tình hung bạo bần tiện…

vũ Duy Ninh gật đầu truyền âm đáp:

– Vâng ạ. Tiểu nhân ở ngoài thành huyện An Tân giết chết Ma Y Quỷ Sư, giả dạng y trà trộn vào Phục Cừu bang.

Du Lập Trung quá đỗi mừng rỡ, truyền âm cười nói:

– Hài tử giỏi lắm, ba tháng bị giam trong Chính Tâm Lao xem ra đã biến ngươi thành một người thành thục lão luyện rồi!

Vũ Duy Ninh quay đầu nhìn về phía cửa địa lao, truyền âm nói mau:

– Tiểu nhân mới tới đây, lấy cớ vào xem minh chủ, không ở lại đây lâu được đâu!

Du Lập Trung hiểu rõ ý chàng, bèn không nói chuyện ấy nữa, lập tức hỏi qua chuyện khác – Nghe nói Bán Phong Thư Sinh chết rồi, chắc là do ngươi
giết?

– Vâng ạ. Trước khi xa đội của Vô Danh Ma xuất phát, y và
tiểu nhân được phái đi tiền tiêu. Sau đó y nhìn ra tiểu nhân là giả mạo, nhưng lúc ra tay bị tiểu nhân giết chết.

– Vô Danh Ma cho rằng đó là do lệnh sư, nên mới sai bọn Tam Tuyệt Độc Hồ lén đưa bốn người chúng ta rời khỏi xa đội phải không?

– Đúng thế, sau khi xa đội rời khỏi khách sạn ở Tấn Thành, Vô Danh Ma lập tức ra lệnh đổi đi về phía Tây, đi được ba ngày, đem giao ba ngàn cân
vàng gửi lại Thần Phong tiêu cục, giải tán mọi người, mục đích là thế…

– vậy hiện tại tất cả đều đến đây rồi à?

– Không, tiểu nhân là người đến đầu tiên.

– Vô Danh Ma vẫn chưa tới sao?

– Đúng thế.

– Đây là chỗ nào?

– Là khách sạn Hồng Tân ở Lạc Dương, tức là Tang Du trà trang đã bị phá hủy năm xưa.

– Vô Danh Ma tìm được mỏ vàng trong núi Đại Anh xong, bèn ngầm thuê người dựng lại khu này làm khách sạn, thay đổi luôn cả các cơ quan trong địa
thất, hiện tại so với năm xưa còn hiểm ác hơn nhiều.

– Ngươi giả mạo Ma Y Quỷ Sư lâu như vậy, đã rõ được thật ra Vô Danh Ma là ai chưa?

– Không rõ, trước nay y vẫn che mặt.

– Vậy thì tin tức có liên quan đến Chính ất chân nhân và ba đặc sứ Du, Qua, Diệp ngươi đã dò xét được chưa?

– Được rồi, đó là một thuật lạ của Vô Danh Ma, gọi là Ly Hồn Hoán Phách, y cũng định thi triển với bọn minh chủ, cho nên…

– Có cách nào chữa trị hay không?

– Có, là một bài thuốc, nhưng cách điều chế chỉ có một mình Vô Danh Ma biết thôi.

– Ngươi có cách nào trộm được bài thuốc ấy không?

– Tiểu nhân đã tính đến chuyện đó, nhưng không biết làm thế nào để trộm cho được.

– ờ, nếu y chỉ ghi nhớ bài thuốc ấy, thì đúng là muốn ăn trộm quả rất khó…

– Cho nên tiểu nhân nghĩ là bọn minh chủ cứ chạy thoát ra khỏi chỗ này trước là tốt nhất, không rõ minh chủ nghĩ sao?

– Ngươi có cách giải cứu được bọn ta à?

– Hiện tại ở khách sạn Hồng Tân này chỉ có Tam Tuyệt Độc Hồ, Ngọc Diện
Hoa Thi, Lang Tâm Hắc Long và Tư Không Sâm bốn người, tiểu nhân có thể
xuất kỳ bất ý chế phục tất cả bọn họ.

– Cách ấy tuy hay nhưng
chuyến đi này của chúng ta nhằm mục đích tìm cách cứu chữa ba vị đặc sứ, đến nay may mà ngươi trà trộn được vào hàng ngũ bọn chúng, cũng muốn
bọn ta thoát được khỏi chỗ này lắm, có điều muốn nghĩ tới việc quay trở
lại tìm bài thuốc chỉ sợ lại càng khó khăn gian khổ.


– Nhưng Vô Danh Ma sẽ tới đây ngay lập tức, y định sẽ thi triển thuật Ly Hồn Hoán Phách với bọn Du minh chủ đấy.

– Nếu ngươi lấy được bài thuốc giải, bốn người bọn ta bị Ly Hồn Hoán Phách có gì đáng ngại?

– Vấn đề là ở chỗ tiểu nhân không nắm chắc lấy được thuốc giải.

– ờ, có một cách có thể thử xem, nhưng tiếc là ngươi không biết.

– Cách gì?

– Nhiếp Hồn Đại Pháp!

– Thếnào là Nhiếp Hồn Đại Pháp?

– Đây là một dị thuật lão phu được minh chủ đời trước là Bồng Lai Tiên
ông Cát Hoài Hiệp dạy cho, khi thi triển rồi có thể đưa người ta vào cõi mơ mơ màng màng, lúc ấy ngươi có hỏi đối phương chuyện gì, y cũng cứ
đem sự thật ra trả lời…

– Vậy thì hay quá, minh chủ có thể dùng cách ấy bắt Vô Danh Ma nói lộ dược phương ra, còn để tiểu nhân…

– Không được, muốn thế lão phu phải ngồi riêng một nơi với y mới được, mà bọn Tam Tuyệt Độc Hồ thường ở cạnh y, lão phu không thể tìm được cơ hội gặp riêng y được, mà cứ cho là có cơ hội đi chăng nữa, cũng không dễ mà thành công!

– Tại sao vậy?

– Vì thi triển Nhiếp Hồn Đại
Pháp phải nhân lúc đối phương không đề phòng mới có thể thành công. Mà
đối với Vô Danh Ma thì lão phu lúc nào y cũng đề phòng, y mà phát giác
trong ánh mắt lão phu có vẻ khác lạ tất nhiên sẽ vận công đề kháng.

– Vậy thì minh chủ có thể dạy lại Nhiếp Hồn Đại Pháp cho tiểu nhân, để tiểu nhân theo đó thi triển với y.

– Tốt thì cũng tốt, nhưng công lực của ngươi không thâm hậu bằng y, vạn
nhất mà y phát giác ra, lại phải bị hại, công trình trước nay kể như…

– Nhưng vẫn có mấy phần cơ hội thành công. Minh chủ đừng nghĩ ngợi về sự
an nguy của tiểu nhân, bây giờ xin minh chủ cứ dạy Nhiếp Hồn Đại Pháp
cho tiểu nhân thôi!

– Cũng được, xem tướng mạo ngươi không phải
là phúc bạc chết yểu, bây giờ lão phu sẽ đọc khẩu quyết Nhiếp Hồn Đại
Pháp, ngươi chú ý nghe đây…

Đây là một loại kỳ thuật mười phần
cao thâm, nói vắn tắt thì là lấy sức mạnh tinh thần của mình để chinh
phục sức mạnh tinh thần của đối phương, cho nên khẩu quyết không khó
nhớ, việc làm thế nào để dung hợp quán thông, phối hợp vận dụng mà không phải là hấp tấp làm càn…, Thánh Hiệp Du Lập Trung nói liền một mạch
ba thiên, Vũ Duy Ninh đều lập tức hiểu rõ.

Lúc họ đang truyền âm
trò chuyện rồi giảng giải Nhiếp Hồn Đại Pháp, Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch
giúp đỡ che giấu cho họ, cứ không ngừng lải nhải chửi bới. Cũng trong
lúc ấy mẹ con Hồng Tiểu Bình cách đó hai trượng thì cứ như sư bị hỏi
mượn lược, bọn họ đều phát hiện ra Du Lập Trung truyền âm trò chuyện với Ma Y Quỷ Sư, rõ ràng rất thân thiện, còn Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch la lối
chửi bới lại đầy vẻ “thù địch”. Cho nên hai mẹ con như trong đám mây mù
năm dặm, cứ trợn mắt há miệng kinh nghi lạ lùng!

Du Lập Trung thấy Vũ Duy Ninh đã lãnh hội được rồi, sau cùng truyền âm cười nói:

– Được rồi, còn chọn lựa cơ hội lúc nào tốt nhất mà làm thì tùy ngươi quyết định.

Ngươi đứng ở đây lâu quá rồi, mau mau ra đi!

Vũ Duy Ninh gật gật đầu, đột nhiên hắc hắc cười nhạt nói:

– Họ Lý kia, ngươi chửi đã chưa?

Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch gào lên:

– Chưa, lão tặc mặc áo gai đi đám ma kia, lão phu càng nhìn càng thấy
ngứa mắt, ngươi đứng đây một ngày thì lão phu chửi một ngày.

Vũ Duy Ninh cười lớn nói:

– Nhưng lão phu nghe ngươi chửi giống hệt nghe hát, càng nghe càng thú vị.

Nhất Đẩu Tiên nói:

– Nếu thế thì ngươi có giỏi cứ đứng đấy nghe lão phu hát. Lão phu mới chỉ hát tới tổ tông ba đời của ngươi thôi, còn lâu mới hát tới tổ tông mười tám đời.

vũ Duy Ninh nói:

– Đáng tiếc là lúc này lão phu lên cơn thèm rượu, phải đi làm vài chén, ngày mai sẽ tới đây nghe ngươi hát.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.