Đọc truyện Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển – Chương 15: Cam tâm tình nguyện chịu thiệt
Anh đừng quá tốt với em như vậy, em đã thật sự yêu anh rồi, em sợ mình không xứng đáng với tình yêu đó!
Bầu trời xanh trong, mặt biển xanh thẳm.
Một chiếc thuyền nhỏ màu xám đen trôi nổi giữa biển khơi.
Mặt biển không gợn chút gió, từng đợt sóng biển nhẹ nhàng lay động bên mạn thuyền, dịu dàng êm đềm giống như chiếc nôi ru ngủ của trẻ con.
Tôi đang bơi trong nước biển, rất vui vẻ, rất thoải mái, giống như đóa hoa nhỏ đang nở rộ trong gió xuân, hay đám chim chóc đang bay lượn trên bầu trời xanh thẳm.
Đột nhiên, ba mẹ lại bắt đầu cãi nhau, tôi rất sốt ruột, chân lại bị chuột rút, nước biển ngập vào miệng vào mũi của tôi, trong lúc vô thức, tôi quơ quào tay chân giãy dụa. Ba và mẹ vẫn tiếp tục cãi nhau, không ai để ý đến tôi.
Tôi từ từ chìm vào nước biển, tay chân càng giãy dụa, thân thể càng chìm sâu xuống.
Tôi dần dần nhắm hai mắt lại, mất đi hơi thở, cả người giống như đám mây trắng, từ từ chìm sâu xuống đáy biển, chìm sâu xuống đáy biển…
Tôi từ trong mơ giật mình tỉnh lại, không ngừng thở gấp, giống như thật sự chỉ trong một phút sẽ bị nghẹt thở đến chết.
Qua một lúc lâu, tôi mới dần bình tĩnh lại. Từ sau khi vượt qua chướng ngại tâm lý, dám mặc vào chiếc áo cứu hộ bơi xuống biển, rất hiếm khi tôi gặp cơn ác mộng như thế, nhưng nếu ngẫu nhiên bị một lần, nó lại khiến cho tôi cảm thấy đau đớn giống như mình đã chết thật sự.
Vì muốn mau chóng thoát khỏi cảm giác không thoải mái như vừa đi ra khỏi địa ngục, tôi theo bản năng nghĩ đến chuyện vui vẻ… Tôi nghĩ đến Ngô Cứ Lam đã cầu hôn tôi vào tối hôm qua, cảm thấy mọi thứ quá hạnh phúc tốt đẹp giống như không có thật, không phải chỉ là một giấc mơ đẹp chứ?
Tôi vội vàng giơ tay lên, thấy được chiếc nhẫn màu lam mà lúc đi ngủ tôi cũng luyến tiếc tháo ra kia, mới xác định hết thảy đều là sự thật.
Ngô Cứ Lam đã thật sự cầu hôn tôi, tôi cũng đã đồng ý rồi!
Tôi nhìn ngắm chiếc nhẫn ở trên tay, mỉm cười nói: “Chào buổi sáng, Ngô phu nhân!” Nói xong, tôi dùng sức hôn chiếc nhẫn, tinh thần phấn chấn nhảy xuống giường, chạy đi đánh răng rửa mặt.
Khi tôi xuống lầu, Ngô Cứ Lam đang ăn điểm tâm.
Hắn nghe được tiếng bước chân của tôi, liền ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Tôi đi đến bên cạnh bàn ăn, cười nói: “Ngô tiên sinh, chào buổi sáng!”
Hắn nghe được câu xưng hô của tôi có chút khó hiểu, nên nghi hoặc nhìn tôi chằm chằm.
Tôi chắp hai tay sau lưng, mỉm cười ngọt ngào, không có ý định giải đáp thắc mắc hay giải nghĩa nghi ngờ gì cả.
Hắn đứng dậy, mặt không chút thay đổi, đưa bữa điểm tâm đã chuẩn bị sẵn đến trước mặt tôi. Lúc tôi ngồi xuống, hắn thuận tay gõ vào sau ót của tôi một cái: “Ăn cơm!”
Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, vừa uống sữa, vừa thần bí hỏi: “Có muốn biết em đang vui vẻ chuyện gì hay không?”
Ngô Cứ Lam liếc mắt nhìn tôi một cái, hoàn toàn nhìn thấu ý đồ xấu xa của tôi, thản nhiên nói: “Cho dù anh có nói gì, em cũng sẽ không nói cho anh biết.”
Tôi ảo não nói: “Mặc kệ em nói cái gì, anh cũng nên nói là ‘anh muốn biết’ chứ.”
Hắn phối hợp nói: “Anh muốn biết.”
Tôi khoái trá nói: “Em sẽ không nói cho anh biết!”
Ngô Cứ Lam dùng dao nĩa lấy thêm một miếng thức ăn bỏ vào miệng, tỏ ra lãnh đạm nói: “Thật khó tưởng tượng được, lúc này anh lại cùng em nói mấy câu nhàm chán như vậy.”
Tôi trừng mắt liếc hắn, “Ngô tiên sinh, anh nói vậy là có ý gì?”
Hắn còn chưa ngẩng đầu lên, đã nói: “Thứ khó tưởng tượng không phải là nói chuyện nhàm chán, mà chính là anh lại nói mấy câu ngọt ngào như vậy.”
Tôi giống như đột nhiên bị nhúng vào một cái bình mật ong, từ đầu đến chân đều ngọt đến lâng lâng. Nhưng cái người vừa nói mấy câu ngon ngọt kia lại giống như hoàn toàn không cảm giác được lời ngon tiếng ngọt của mình. Cho dù là nét mặt, hay giọng nói, cũng giống như đang trần thuật khách quan một sự thật bình tĩnh đến lạnh nhạt.
Tôi cười tủm tỉm nhìn hắn, càng nhìn càng cảm thấy vui vẻ, nhịn không được lại gọi thêm một tiếng “Ngô tiên sinh”, Ngô Cứ Lam ngẩng đầu nói với tôi: “Anh ở đây!” Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía cửa, thản nhiên hỏi: “Hai người xem đủ chưa?”
Ở phía góc tường, hai cái đầu của Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh lần lượt ló ra, Vu Tịnh Tịnh vội vàng giải thích: “Tôi sợ quấy rầy hai người.”
Giang Dịch Thịnh thì không mấy kiêng nể, hắn đi tới xoa nhẹ lên đầu tôi một chút, ngồi xuống bên cạnh tôi, tùy tiện nói: “Còn tôi thì muốn xem đứa con gái da mặt siêu dày này đỏ mặt như thế nào.”
Tôi đắc ý liếc mắt nhìn hắn một cái, “Thật ngại quá, làm anh thất vọng rồi!”
Giang Dịch Thịnh gặm bánh mì, không mấy hứng thú nói: “Vậy sao? Ngô phu nhân!” Hắn còn cố ý nhấn mạnh ba chữ ở cuối câu.
Không xong rồi! Bí mật nhỏ đã bị bại lộ! Tôi lập tức chột dạ nhìn Ngô Cứ Lam, không ngờ Ngô Cứ Lam cũng đang nhìn về phía tôi, ánh mắt của cả hai vừa đúng lúc chạm nhau, mặt của tôi lập tức ửng đỏ. Tôi vội nói: “Giang Dịch Thịnh nói bừa, em gọi anh là Ngô tiên sinh không phải có ý như vậy!”
Giang Dịch Thịnh cười ha ha: “Thôi cho xin! Ngô phu nhân, chỉ số thông minh của em còn có thể thấp hơn nữa hay sao? Loại giải thích này so với khai thật có chỗ nào khác nhau đâu?”
Tôi không dám nhìn Ngô Cứ Lam nữa, mà quay đầu lại trừng mắt với Giang Dịch Thịnh, hận không thể đỗ hết ly sữa lên đầu của hắn, thanh mai trúc mã là cái quái gì chứ, giấu một chút bí mật cũng không được!
Giang Dịch Thịnh chẳng những không sợ, ngược lại lấy điện thoại ra, nhanh chóng chụp tôi một tấm ảnh, cười tủm tỉm nói với Ngô Cứ Lam: “Ngô tiên sinh, muốn chuộc lại tấm ảnh Ngô phu nhân thẹn quá thành giận này, anh phải đồng ý với tôi một điều kiện, nếu không, tôi sẽ up lên blog của bạn bè để thị chúng!”
Tôi tức giận muốn đấm Giang Dịch Thịnh mấy cái, “Anh dám!”
Giọng nói bình thản của Ngô Cứ Lam từ phía sau truyền đến: “Tấm ảnh đó gửi qua điện thoại của tôi, điều kiện tùy cậu chọn.”
Giang Dịch Thịnh khoái trá nói: “Giao kèo xong!” Hắn nhìn tôi nhăn mặt, nói: “Ngô tiên sinh đã xử lý công bằng, xin Ngô phu nhân bớt giận!”
Trong lòng tôi cảm thấy vừa xấu hổ, vừa ngọt ngào, tức giận liền xẹp xuống, tôi cúi đầu, làm ra bộ dáng đang chuyên tâm ăn uống, không còn chút dũng khí nào nhìn Ngô Cứ Lam.
Sau khi ăn xong điểm tâm, Vu Tịnh Tịnh hỏi: “Regulus, hôm nay ngài dự định làm gì? Có cần tôi giúp gì không?”
Ngô Cứ Lam hỏi: “Thuyền đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị xong, một chiếc du thuyền nhỏ đầy đủ tiện nghi, có hai phòng ngủ, cực kỳ an toàn, cũng rất thoải mái.”
Giang Dịch Thịnh kinh ngạc hỏi tôi: “Hôm nay hai người phải ra biển sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn Ngô Cứ Lam, hôm nay là ngày 15 âm lịch, ngày trăng tròn, Ngô Cứ Lam chắc chắn đã có sắp xếp, tôi không dám tự tiện làm chủ.
Ngô Cứ Lam nói: “Tôi muốn đưa Tiểu La ra biển, hai người không cần đi theo.”
Vu Tịnh Tịnh vội nói: “Ngài Regulus, nếu có tôi và Giang Dịch Thịnh đi cùng sẽ tốt hơn, tôi biết ngài sẽ lái thuyền, nhưng tôi có bằng lái, hơn nữa lại quen thuộc các thiết bị trên du thuyền, có nhiều người đi cùng, ra biển sẽ an tâm hơn.”
Ngô Cứ Lam suy nghĩ, liền nói: “Được!”
Vu Tịnh Tịnh thấy Ngô Cứ Lam đã đồng ý, liền quay đầu sang dặn dò Giang Dịch Thịnh: “Anh mau đi chuẩn bị hành lý, mang nhiều quần áo một chút, chúng ta phải ở trên biển qua đêm, buổi tối sẽ rất lạnh.”
Giang Dịch Thịnh kinh ngạc hỏi: “Đi sớm như vậy, không thể về được trong ngày, chẳng lẽ chúng ta đi xa vậy sao?”
Ngô Cứ Lam nói: “Nước biển gần khu vực New York rất nông, chúng tôi muốn đến chỗ sâu hơn.”
“À!” Giang Dịch Thịnh đã nghĩ rằng chúng tôi đi đến vùng biển sâu là muốn nhìn ngắm phong cảnh đẹp, tôi cũng hiểu được ý muốn của Ngô Cứ Lam, hắn thật sự rất chán ghét dòng nước biển dơ bẩn ở gần New York.
…
Bầu trời lam nhạt, mặt biển lam thẫm, một chiếc du thuyền trắng toát chạy giữa biển trời bao la , phóng tầm mắt nhìn ra xa, màu lam tựa như hòa vào nhau thành một sắc thái duy nhất, vừa bát ngát mênh mông, vừa dung dị đơn thuần.
Tôi ngồi dựa vào nơi cản gió trên boong thuyền, vừa phơi nắng dưới ánh mặt trời, vừa thích chí kéo giãn thân thể.
Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh thì thân thể cứng ngắc, vẻ mặt tỏ ra nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào khoang thuyền, bởi vì người yêu của tôi, Ngô tiên sinh cổ lỗ sĩ kia, căn bản chưa lái qua chiếc du thuyền có thiết bị tiên tiến như vậy, hắn lại còn kêu ngạo không cho Vu Tịnh Tịnh trợ giúp, vừa lật xem sách hướng dẫn, vừa bắt đầu học cách lái thuyền.
Chỉ cần nhìn đến những công năng mới lạ chưa từng thấy qua ở trong sách hướng dẫn, hắn sẽ lập tức giống như đứa con nít đang chơi thử mấy món đồ chơi, hứng trí bừng bừng thí nghiệm lung tung.
Giang Dịch Thịnh mắt đã có chút lệ, nói: “Thuyền của chúng ta là thuyền thật đó, tôi cũng là người thật mà!”
Chiếc du thuyền màu trắng giống như bị say rượu, chạy xiêu xiêu vẹo vẹo, lâu lâu đột nhiên phát ra tiếng vang, còn làm ra một tính năng mới, dọa người ta sợ chết khiếp.
Giang Dịch Thịnh không dám nhìn nữa, vô lực dựa vào vách khoang thuyền, vẻ mặt cầu xin hỏi Vu Tịnh Tịnh: “Đây có phải là thuyền của hắn không vậy?”
Vu Tịnh Tịnh cũng không còn dũng khí xem tiếp, cẩn thận nói: “Đây đúng là thuyền của ông chủ, chẳng qua… là lần đầu tiên ông ấy lái.”
Giang Dịch Thịnh dùng chân đá tôi một cái, “Này, em có nghe không đấy?”
Tôi gật đầu.
Giang Dịch Thịnh nói: “Em có thể vào khuyên hắn hay không? Bảo hắn lo cho sự an toàn của chúng ta một chút đi!”
Tôi rõ ràng lưu loát nói: “Không cần! Em cảm thấy anh ấy vui vẻ quan trọng hơn sự an toàn của hai người rất nhiều. Đừng lo lắng, cho dù thuyền có bị lật, anh ấy cũng sẽ cứu anh, không để anh chết đuối đâu mà lo.”
Giang Dịch Thịnh oán trách mắng: “Thẩm La, em chẳng có chút nể tình nào! Coi như em lợi hại!”
Tôi ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Làm sao mà nể tình như hai người được? Đã sớm biết thân phận của Ngô Cứ Lam, lại không nói cho em biết, chỉ có một mình em là chẳng hay biết gì! Hai người còn muốn tiếp tục vui vẻ làm bạn tốt hay sao?” Đêm qua tôi đang rất vui vẻ, nên đã cố không tìm bọn họ tính sổ, bây giờ phải lấy sổ ra bắt đầu tính cho bằng hết.
Vu Tịnh Tịnh vội thanh minh thanh nga, “Không phải tôi không muốn nói cho cô biết, mà là do ông chủ Regulus của tôi, đó là mệnh lệnh, tôi không thể không nghe!”
Tôi tức giận nói: “Được rồi! Coi như cô có đầy đủ lý do! Có điều, Giang Dịch Thịnh, còn anh thì sao?”
Giang Dịch Thịnh chế giễu: “Là do em quá ngốc, mọi thứ đều rõ ràng như vậy mà không đoán được, có liên quan gì đến anh chứ?”
Tôi im lặng kiểm điểm một chút, đích xác có không ít manh mối để lại. Chẳng qua tôi bị ấn tượng bề ngoài của Ngô Cứ Lam làm rối trí, luôn nghĩ hắn là một kẻ có hai bàn tay trắng. Thêm nữa, hai khối đá tùy tiện nhặt được từ dưới biển kia của tôi liền bán được mấy trăm vạn, hắn có tài năng có thể quay lại biển bất cứ lúc nào, chẳng khác nào nắm giữ trong tay một bảo tàng vô cùng vô tận, làm sao có thể là một kẻ có hai bàn tay trắng?
Tôi hỏi Vu Tịnh Tịnh: “Cô đến hải đảo làm bác sĩ, là cố ý đi tìm Ngô Cứ Lam sao?”
“Trong lúc vô tình, tôi lên mạng thấy được đoạn clip về kỹ thuật ngư khoái kia, liền cảm thấy người đàn ông trong đoạn clip đó có chút giống với ảnh chụp ông chủ mà bà nội đang cất giữ, nên tôi lập tức đến xác nhận.”
Ảnh chụp của Ngô Cứ Lam chỉ có thể là tấm ảnh của năm 1965, tôi giật mình hỏi: “Cô nói là…tấm ảnh cũ của Ngô Cứ Lam sao?”
Vu Tịnh Tịnh nói: “Đúng vậy, trong nhà của tôi có tấm ảnh đó.”
Đêm qua, tôi đã cảm giác được Violet biết thân phận của Ngô Cứ Lam, xem ra cảm giác của tôi không có sai.
Tôi lo lắng hỏi: “Có nhiều người biết chuyện này không?”
Vu Tịnh Tịnh nói: “Đừng lo, rất ít người biết! Ngay cả mẹ của tôi cũng không biết. Tôi bởi vì trong tương lại sẽ tiếp nhận vị trí của bà, nên bà nội mới nói cho tôi biết.”
Giang Dịch Thịnh nghi ngờ hỏi: “Cái gì mà không cho biết? Hai người đang nói gì vậy?”
Tôi đối với Giang Dịch Thịnh làm cái mặt quỷ, “Em có bí mật, có điều, sẽ không nói cho anh biết.”
Giang Dịch Thịnh châm biếm, “Bây giờ trong đầu của em chỉ có mỗi Ngô Cứ Lam, còn có gì nữa chứ? Hắn đúng là có đẹp trai, nhưng cũng là đàn ông, anh đối với bí mật của đàn ông, quả thật không có hứng thú!”
Tôi cười tủm tỉm trả lời lại một cách mỉa mai: “Anh không có hứng thú vậy thì tốt, ít ra hai chúng ta đời này không cần vì một người đàn ông mà trở mặt thành thù !”
Vu Tịnh Tịnh phì cười, “Tình cảm của hai người thật là tốt!”
Tôi và Giang Dịch Thịnh nhìn nhau, tỏ vẻ chán ghét đối phương, đều quay mặt sang hướng khác.
Vu Tịnh Tịnh cười hỏi: “Hai người như vậy có phải giống như trên mạng nói là ‘yêu nhau lắm cắn nhau đau’ không ?”
Tôi đột nhiên nhớ tới cái gì, liền chứng thực hỏi: “Đoạn clip trên mạng của Ngô Cứ Lam là do cô nhờ người gỡ xuống sao?”
Vu Tịnh Tịnh ngượng ngùng nói: “Đúng vậy, do tôi nhờ người ta gỡ xuống, còn bảo bọn họ tung tin là nội dung trên clip hoàn toàn giả tạo, chỉ là chút kỹ xảo trong buôn bán mà thôi. Thật có lỗi!.”
Tôi nói: “Cô lo lắng rất chu đáo, tôi phải cảm ơn cô mới đúng.”
Quả nhiên không phải Ngô Cứ Lam làm, nhưng mà hắn thừa nhận chuyện này cũng có chút đạo lý, Vu Tịnh Tịnh là người của hắn, làm chuyện gì dĩ nhiên cũng là làm cho hắn, có điều… Tôi tò mò hỏi: “Trước khi cô đến nhà tôi, Ngô Cứ Lam đã phát hiện ra cô rồi sao?”
Vu Tịnh Tịnh xê dịch lại gần tôi một chút, lặng lẽ nói: “Khi tôi vừa đến hải đảo, đã nhìn thấy ông chủ. Lúc đó, tôi đi theo ông ấy ra chợ mua thức ăn, hoàn toàn không thể tin được người đàn ông nội trợ đó làRegulus mà chính miệng bà nội đã miêu tả. Tôi còn đang rối trí không biết nên thử ông ta như thế nào, không ngờ ông ấy đã sớm phát hiện có người đang lén lút theo dõi, nên nhanh chóng cắt đuôi tôi. Tôi không nói bản thân là ai, nên ông ấy ghép tôi thành đồng lõa với Chu Bất Văn, thiếu chút nữa đã ra tay với tôi, tôi sợ tới mức lập tức báo cáo thân phận gia tộc, ông ấy mới chịu buông tha cho tôi. Tôi xác định ông ấy chính là Regulus, nhưng ông ấy hoàn toàn không có hứng thú với phản ứng của tôi, tôi không còn cách nào khác, mới thông qua Giang Dịch Thịnh đến nhà cô gặp mặt.”
Thì ra mọi chuyện là như vậy! Khó trách hôm đó mấy lời nói của Vu Tịnh Tịnh nói ra đều rất có thâm ý.
Vu Tịnh Tịnh nhìn chiếc nhẫn kim cương màu lam trên ngón tay của tôi, nói: “Đêm qua, khi Chu Bất Ngôn nhìn thấy cô đeo chiếc nhẫn này, ánh mắt có thể tóe ra lửa! Chiếc nhẫn kim cươi màu lam lớn như vậy không phải có tiền là có thể mua được, càng không thể là hàng giảm giá.”
Cô ấy liếc mắt nhìn về phía khoang thuyền, nhìn thấy Ngô Cứ Lam đang chuyên chú nghiên cứu màn hình Ra đa, liền nhỏ giọng nói: “Ông chủ nhất định là cố ý, nhưng mà không biết ông ấy để ý đến việc Chu Bất Ngôn ăn nói lỗ mãng với cô, hay là để ý Chu Bất Văn có ý đồ bất chính với cô nữa.”
Tôi ngượng ngùng nói: “Ngô Cứ Lam sẽ không để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt đó đâu!”
Vu Tịnh Tịnh cười có chút thâm ý, “Không ngại sao? Cô có biết là ông chủ đã cố ý bảo bà nội của tôi mời Chu Bất Văn và Chu Bất Ngôn đến hay không? Nếu không, cho dù bà nội có hợp tác làm ăn một chút với họ cũng không thể nào mời bọn họ đến dự buổi tiệc rượu hôm qua đâu.”
Tôi trợn tròn mắt.
Vu Tịnh Tịnh vui sướng có người gặp họa, nói: “Tiểu La muội muội, nghe tỷ tỷ khuyên một câu, về sau đừng bao giờ nhắc đến chuyện Chu Bất Văn muốn cưỡng hôn. Lúc đó cô chỉ lo nói chuyện với Chu Bất Văn, tôi đã tận mắt trông thấy ánh mắt của ông chủ cổ lỗ sĩ kia trở nên đáng sợ như thế nào.”
Tôi liền nhớ, lúc đó Ngô Cứ Lam đã nắm lấy cổ tay của tôi, kéo tay của tôi từ trên bả vai của Chu Bất Văn ra, quả thật lúc đó tôi không suy nghĩ nhiều, hiện tại mới cảm thấy động tác nhỏ của hắn có chút kỳ lạ. Tôi mơ hồ hỏi: “Ánh mắt của Ngô Cứ Lam thật sự trở nên đáng sợ sao?”
Vu Tịnh Tịnh gật đầu, bắt chước lại động tác của tôi tối hôm qua, hai tay đặt lên vai của tôi, “Cô chẳng những nói Chu Bất Văn muốn cưỡng hôn cô, còn vô cùng thân thiết đặt tay lên vai của người ta, ánh mắt của ông chủ liền trở nên rất đáng sợ.”
“Tôi chỉ là muốn ghê tởm Chu Bất Văn và Chu Bất Ngôn một chút thôi.”
Giang Dịch Thịnh trào phúng nói: “Cái này của em chính là công kích không khác biệt, thuận tiện ghê tởm luôn Ngô Cứ Lam.”
Vu Tịnh Tịnh phụ họa nói: “Loại chiêu này vừa đả thương đối thủ cũng vừa đả thương chính mình, nên cẩn thận khi dùng!”
Tôi buồn bực suy nghĩ, đêm qua tôi còn nói gì nữa không? không phải nói lung tung gì đó nữa chứ?
Tôi tập trung nhớ lại chi tiết hôm qua lúc vừa gặp Chu Bất Văn, mấy câu nói của Chu Bất Ngôn liền từ trong trí nhớ vọt ra, “Buồn nôn! Bán được hai tảng đá, thì coi như là có tiền! Cầm mấy trăm vạn tệ mà dám đến New York khoe khoang, tôi để ý thấy bạn trai ‘ăn bám ngu dốt’ của cô được bà cô già kia ưa thích, chắc là đi theo bà ta rồi!”
Trong lòng tôi hốt hoảng, tinh tế cân nhắc qua một lần nữa.
Giang Dịch Thịnh búng tay trước mặt tôi đánh “tách” một cái, cười nhạo hỏi: “Này, không phải em sợ Ngô Cứ Lam tức giận đến vậy chứ?”
Tôi đẩy tay hắn ra, nghiêm túc nói với Vu Tịnh Tịnh: “Nhà của Chu Bất Ngôn và Chu Bất Văn có phải rất giàu có hay không?”
“Cô định nghĩa như thế nào là người có tiền? Nếu so với ông chủ, bọn họ chỉ là đom đóm so với ánh trăng mà thôi.”
“Mấy trăm vạn nhân dân tệ đối với bọn họ không được tính là gì chứ?”
“Chắc chắn rồi! Mấy món trang sức ở trên người của Chu Bất Ngôn đêm qua ít nhất cũng hơn một trăm vạn.”
Tôi nhìn Giang Dịch Thịnh, Giang Dịch Thịnh cũng nhìn tôi. Theo chỉ số thông minh của hắn, khẳng định hiểu được tôi đang suy nghĩ cái gì.
Giang Dịch Thịnh cau mày nói: “Nếu mấy trăm vạn nhân dân tệ đối với Chu Bất Văn và Chu Bất Ngôn không được tính là gì, vậy hai tảng đá ở nhà em chắc chắn không phải là mục tiêu của bọn họ, rốt cuộc bọn họ muốn cái gì?”
Giọng nói của Ngô Cứ Lam từ trong khoang thuyền truyền đến, “Tôi bảo Violet mời Chu Bất Văn và Chu Bất Ngôn tham dự buổi tiệc rượu, mục đích chính là muốn điều tra rõ bọn họ rốt cuộc là muốn cái gì.”
Tôi và Vu Tịnh Tịnh hai mặt nhìn nhau, mấy lời nói sau lưng hắn từ nãy đến giờ đều bị hắn nghe hết rồi.
Tôi vội vàng lấp liếm: “Thấy chưa! Tôi chỉ biết Ngô Cứ Lam sẽ không keo kiệt nhàm chán như vậy, nhất định là có nguyên nhân chính đáng để mời Chu Bất Văn và Chu Bất Ngôn.”
Vu Tịnh Tịnh đối với kẻ “gặp hoạn nạn bỏ bạn bè” như tôi đây cực kỳ khinh thường, nhấn mạnh giọng nói nhắc nhở: “Có mục đích khác ở trong đó đấy!”
Ngô Cứ Lam mang đến một tá bia, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không tồi, chính là bốn mục đích cùng hội tụ.”
Vu Tịnh Tịnh hướng tôi làm ra bộ dáng ‘người nguy hiểm đã đến rồi, tôi phải trốn xa một chút đây’ cực kỳ quái dị, cô ấy vội vội vàng càng đứng lên, đi về phái khoang thuyền, lớn tiếng nói: “Vì an toàn của mọi người, cần phải có người canh giữ khoang thuyền, trên thuyền chỉ có ông chủ và tôi có bằng lái, nếu ông chủ đã đi ra, tôi phải vào xem chừng.”
Ngô Cứ Lam ngồi xuống bên cạnh tôi, đưa bia cho Giang Dịch Thịnh. Giang Dịch Thịnh cầm lấy một lon, ném cho tôi một lon, sau đó đưa cho Ngô Cứ Lam một lon. Ngô Cứ Lam lắc đầu, tỏ vẻ không muốn uống.
Tôi mở lon bia ra, vừa uống bia, vừa làm ra vẻ đang ngắm phong cảnh, ý muốn quên đi mấy câu nói vừa rồi, “Đã thấy nhiều loại cá rồi, hy vọng có thể nhìn thấy cá voi.”
Giang Dịch Thịnh lại cố tình muốn hại tôi chết mới chịu, hắn vừa uống rượu, vừa cười tủm tỉm hỏi: “Ngô đại ca, ba mục đích khác khiến anh mời Chu Bất Văn và Chu Bất Ngôn tham dự tiệc rượu là gì vậy?”
Ngô Cứ Lam nói: “Một là cho bọn họ thấy thế lực phía sau của Tiểu La, trước đó tôi đã nói, nếu có ý đồ muốn làm hại Tiểu La, phải lo lắng đến sự tức giận của tôi, nhưng bọn họ hẳn là cảm thấy tôi không đủ tư cách nói mấy lời này, nên không thèm để ý, tôi chỉ có thể dùng cách cho bọn họ tự nhìn tự hiểu thôi.”
Vốn nghĩ những câu nói trên bàn tiệc buổi tối hôm đó chỉ là những câu nói đùa, không ngờ hắn vô cùng nghiêm túc, lo lắng ở trong lòng tôi dần trở nên vui vẻ, tôi dịu dàng nhìn Ngô Cứ Lam.
Giang Dịch Thịnh hỏi: “Còn mục đích thứ hai?”
Ngô Cứ Lam thản nhiên nói: “Lúc nãy Vu Tịnh Tịnh đã nói rồi, tôi không thích thái độ của Chu Bất Ngôn nói chuyện với Tiểu La, càng không thích Chu Bất Văn thể hiện ý muốn thân thiết với Tiểu La, hơn nữa hắn còn dám làm trò trước mặt của tôi!”
Trong phút chốc, tôi cảm thấy đỉnh đầu nổ lên một tiếng sấm, ý nghĩ quẫn bách hiện rõ lên trên mặt, dù sao ngắm phong cảnh vẫn là an toàn hơn!
Giang Dịch Thịnh cũng bị làm cho cả kinh, mới vừa uống một hớp bia thiếu chút nữa phun ra ngoài, hắn vừa ho khan, vừa nói: “Đại ca! Anh có thể đừng dùng đến giọng nói nghiêm túc để nói mấy chuyện tình cảm không đứng đắn này hay không vậy? Sẽ chết người đó!”
Ngô Cứ Lam nhíu mày, nghiêm túc hỏi: “Cậu cho rằng việc này không đứng đắn à?”
Vu Tịnh Tịnh ghé người bên cửa sổ, nửa thân người nhoài ra bên ngoài, lớn tiếng nói: “Giang bác sĩ, cách nói của anh vừa rồi cực kỳ phi khoa học, không có nghiên cứu gì hết! Nếu đã xem qua “Thế giới động vật” thì sẽ biết, đối với giống đực mà nói, phàm là chuyện phối ngẫu đều rất đứng đắn, mặc kệ là thuận lợi hay khó khăn, đều có thể xảy ra quyết đấu sinh tử! Ông chủ là một người rất bảo thủ, lần trước em thấy Chu Bất Văn làm trò trước mặt ông chủ nhưng lại xum xoe với Tiểu La, khẳng định ông ấy đang rất muốn nhìn thấy hắn chết như thế nào.”
Tôi nhịn không được hỏi: “Tịnh Tịnh, cô xác định là đang lái thuyền hay nghe lén vậy?” Tôi cảm thấy Vu Tịnh Tịnh vốn rất bình thường, nhưng từ khi đi theo ông chủ không bình thường kia, cách ăn nói cũng bắt đầu ‘không nể mặt ai’.
“Là đang lái thuyền!” Vu Tịnh Tịnh lập tức lùi người vô khoang thuyền, tỏ vẻ bề bộn công việc phải làm.
Giang Dịch Thịnh ha ha cười gượng hai tiếng, nhìn tôi, rồi nhìn Ngô Cứ Lam, liền kiếm cớ rút lui, “Tôi đi xem Tịnh Tịnh một chút.”
Chiếc du thuyền vẫn hướng đến khu vực sâu nhất trong trời biển xanh ngát, càng xa phần lục địa của con người, phong cảnh càng mang nét đẹp hoang sơ.
Tôi và Giang Dịch Thịnh lớn lên ở biển, xem như từ nhỏ đã nhìn thấy phong cảnh biển không ít, không giống với vùng biển gần đất liền, phong cảnh ở đây luôn thay đổi, những cái khác không kể đến, ngay cả màu sắc của biển cũng hoàn toàn thay đổi.
Những con chim hải âu màu trắng bay múa lượn quanh chiếc du thuyền của chúng tôi, bọn chúng còn ngẫu nhiên đậu xuống lan can thuyền, mượn chỗ đi thêm một đoạn đường. Bầy cá heo đuổi nhau bơi theo thuyền, lâu lâu lại nhảy ra khỏi mặt biển, trên mặt biển xanh thẳm họa nên những đường cong đẹp mắt.
Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh ra sức huýt gió, vỗ tay, bầy cá heo thông minh dường như hiểu được có người ngắm nhìn bọn chúng đang “Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long” (15.1), càng dũng cảm diễn trò, ở trên không trung trở mình vài cái, khiến chúng tôi một phen hò hét hào hứng.
(15.1) Thành ý diễn tả vẻ đẹp uyển chuyển linh động.
Ngô Cứ Lam ngồi bên cạnh tôi, im lặng nhìn tôi vừa hò hét, vừa cầm di động không ngừng chụp ảnh.
Vu Tịnh Tịnh nhìn đến cái túi nhựa dày bao ở bên ngoài điện thoại di động của tôi, trên túi còn có một sợi dây thật dài giúp tôi có thể đeo vào cổ, liền tò mò hỏi: “Điện thoại của cô sao vậy?”
“Là túi chống thấm nước mua được ở trên mạng, thiết kế rất hợp lý, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tính năng gọi điện thoại hay chụp ảnh, còn có thể đeo vào cổ, cột vào cánh tay, phòng ngừa sau khi rơi xuống nước bị dòng nước cuốn đi.”
Tôi mỉm cười kéo ống tay áo của Ngô Cứ Lam lên, dây đeo điện thoại di động của hắn đang cột chặt trên cánh tay, cùng với cái điện thoại của tôi là một cặp. Tôi đem điện thoại của mình để ở bên cạnh, khoe với Vu Tịnh Tịnh, “Thế nào?”
“Cô… lo lắng thật chu đáo!” Vu Tịnh Tịnh thật vất vả mới tìm được một câu khen ngợi tôi, sau đó im lặng quay đầu sang hướng khác.
Trong lòng của tôi suy nghĩ, không phải là lo lắng chu đáo, mà điện thoại đã bị hư một lần rồi, tôi không muốn tháng nào cũng phải mua điện thoại mới!
Nhìn theo bầy cá heo từ từ đi xa, tôi tiếc nuối nói với Ngô Cứ Lam: “Ông nội nói trước đây ở gần hải đảo có rất nhiều cá heo, cá voi thì thuyền đánh cá đi xa một chút là có thể nhìn thấy, đáng tiếc mấy năm nay hải đảo bị khai thác quá nhiều, cá heo ngày càng ít, còn cá voi thì từ nhỏ đến lớn, em chưa từng thấy qua lần nào.”
Ngô Cứ Lam mỉm cười, không nói gì.
Tôi nhìn thấy Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh đang ở khoảng cách khá xa, liền thấp giọng hỏi: “Cá heo tuy sinh sống ở biển, nhưng thật ra chúng không phải là cá, mà là động vật có vú, vậy…”
Tôi có chút không biết nên dùng từ ngữ như thế nào để diễn tả, Ngô Cứ Lam lập tức hiểu được tôi muốn nói gì, “Tuy rằng được gọi là cá, nhưng giống loài bọn anh cũng giống như cá heo hay cá voi, đều sinh sản bằng bào thai, nên cũng không phải là cá. Trong truyền thuyết cổ xưa của nhân loại, người Phương Đông gọi bọn anh là ‘người cá’, người Phương Tây gọi bọn anh là ‘Memaid, Merman’, đều không bỏ đi chữ ‘người’. Anh nghĩ theo như tổ tiên của bọn em đã sớm biết qua gen và di truyền, thì đại khái từ góc độ đó mà nói, bọn anh là cùng một nguồn gốc. Chẳng qua trong quá trình tiến hóa, bọn em chọn lục địa, còn bọn anh chọn đại dương. Do sinh sống ở hai hoàn cảnh khác nhau, nên cơ thể cũng tiến hóa theo hai hướng hoàn toàn khác nhau. Giống như cá heo và cá voi vốn có cùng chi sau, nhưng bởi vì lựa chọn đại dương, nên chi sau của bọn chúng biến mất, trở thành vây cá.”
Rất lâu trước kia, tôi cũng đã từng xem qua một bài luận văn, nội dung nghiên cứu và so sánh truyền thuyết cổ xưa của Trung Quốc và các nước Phương Tây.
Theo bài luận văn đó phân tích: Từ thời xa xưa, Trung Quốc và Phương Tây đã cách nhau một đại dương rộng lớn, căn bản không có khả năng trao đổi văn hóa, nhưng cùng ghi lại rất nhiều truyền thuyết, mà nội dung lại giống nhau đến kinh ngạc. Theo góc độ xác xuất mà nói, sự trùng hợp có thể rất nhỏ, nhưng do loài người sinh sống ở những lục địa khác nhau, phần lớn đều đã gặp qua, trải qua những chuyện tương tự, cho nên truyền thuyết ghi lại ở những lục địa khác nhau đó cũng giống nhau đến kinh ngạc. Tỷ như, những trận đại hồng thủy thời cổ đại. Cho dù là Phương Đông hay Phương Tây, đều có truyền thuyết kể lại dòng nước cuồn cuộn dâng lên như thế nào, còn người sinh sống cực khổ ra sao. Theo khoa học kỹ thuật phát triển, các nghiên cứu về địa chất đã chứng minh, trong lịch sử nhân loại đích thực đã có xảy ra Đại hồng thủy.
Tôi còn nhớ bài luận văn cũng có nhắc tới người cá, rằng, cho dù là Phương Đông hay Phương Tây, cũng đều có những truyền thuyết lâu đời tương tự nhau, ngay cả cách miêu tả ngoại hình của bọn họ cũng có những điểm quái dị giống nhau, nếu loại bỏ sác xuất trùng hợp nhỏ bé kia, thì xác suất lớn hơn chính là những giống loài này thật sự đã tồn tại, hay thậm chí vẫn còn đang tồn tại.
Tuy loài người đã lên được mặt trăng, những hiểu biết về trái đất cho dù đúng hay sai cũng vẫn chỉ là những thứ ở bề mặt ngoài, toàn bộ địa cầu chỉ có 29% là lục địa, 71% còn lại đều là đại dương. Một đại dương rộng lớn như vậy, rốt cuộc ẩn chứa những bí mật gì, đến bây giờ vẫn chưa có người nào thật sự biết đến.
Ngô Cứ Lam nhìn tôi vẫn đang suy tư, dịu dàng nói: “Anh đối với mấy chuyện đó không biết được bao nhiêu, nếu em cảm thấy có hứng thú với những truyền thuyết tiến hóa, có thể hỏi Violet, gia tộc của bà ấy vẫn đang ra sức nghiên cứu. Nghe nói bà ấy đã giúp Discovery thực hiện hai tập phim khoa học “Mermaid”, và giúp Crypt-O-Zoo thực hiện “The Merman”, nội dung thảo luận về nguồn gốc và tiến hóa của người cá” (15.2)
(15.2) Discovery và Crypt-O-Zoo là hai kênh truyền hình chuyên về phim khoa học, trong đó Discovery có chuyên đề rộng hơn, còn Crypt-O-Zoo chỉ chuyên về thế giới động vật.
Tôi cảm thấy hứng thú nói: “Khi nào về sẽ đến tìm hiểu xem sao.”
Tôi nhớ đến một ít tư liệu, liền tò mò hỏi: “Trong sách có nói khi người cá khóc, nước mắt sẽ biến thành những viên trân châu, có đúng như vậy không?”
Ngô Cứ Lam nói: “Hình như là thật.”
Tôi kinh ngạc hỏi: “Hình như? Anh cũng không biết sao?”
Ngô Cứ Lam nói: “Em nghĩ bọn anh giống như loài người các em muốn khóc là khóc sao? Loài người và cá heo giống nhau, đều có tuyến lệ; nhưng người cá thì giống vượn, khỉ vá cá voi, căn bản không có tuyến lệ.”
Tôi không hiểu hỏi: “Cá heo có tuyến lệ, loài người là họ hàng gần với vượn và khỉ, mà bọn chúng không có tuyến lệ sao?”
Ngô Cứ Lam nói: “Có rất nhiều nhà sinh vật học cũng chưa giải thích được, vẫn đang nghiên cứu. Bởi vì không có tuyến lệ, người cá dường như cả đời sẽ không khóc lần nào, anh cũng chưa chính mắt trông thấy người cá khóc, chỉ nghe trưởng bối ở trong tộc có nhắc đến, hình như là thật.”
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Ngô Cứ Lam: “Không có tuyến lệ, vậy làm sao có thể khóc ra trân châu?”
Ngô Cứ Lam búng ngón tay vào trán của tôi một cái, buồn cười nói: “Trước giờ anh chưa có khóc, làm sao biết được? Trưởng bối nói phải là đau khổ thương tâm đến tột cùng, anh vẫn chưa nghĩ ra loại cảm giác đó như thế nào.”
Tôi gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được. Ngô Cứ Lam đã sống hơn một ngàn năm, đã từng bị người ta phản bội hãm hại, cũng đã từng bị thú dữ trong thiên nhiên sát thương, đã nhìn thấy vô số lần sinh ly tử biệt, mặc kệ là đau khổ hay thương tâm đều xem như đã từng trải qua, nhưng vẫn chưa nhỏ một giọt nước mắt nào, không chừng nếu có tuyến lệ, chỉ sợ hắn cũng không thể khóc được.
Đột nhiên, một âm thanh thật lớn như tiếng sấm truyền đến, tôi hoảng sợ, quay đầu nhìn về phía mặt biển, liền lập tức trợn mắt há hốc mồm: Dưới khoảng trời xanh trong vắt màu ngọc bích, một cột nước được phun lên, cao đến hơn 10 thước, âm thanh chấn động kinh người.
Giang Dịch Thịnh vọt tới bên lan can, hưng phấn la to: “Cá voi! Cá voi!”
“Đúng là cá voi! Rất lớn!” Tôi nhịn không được, liền trở nên phấn kích.
Dõi mắt nhìn lại, trên mặt biển không biết từ lúc nào đã tụ tập hơn 10 con cá voi, chúng chậm rãi di chuyển xung quanh chiếc du thuyền.
Vừa rồi, cột “suối phun” với âm thanh kinh người kia giống như chỉ là màn giới thiệu ban đầu của chương trình biểu diễn, khiến cho ánh mắt của chúng tôi đều bị hấp dẫn, tinh thần đều tập trung nhìn về phía bọn chúng.
Trò hay, bây giờ mới chính thức bắt đầu!
Bọn chúng giống như một nhóm xiếc có kinh nghiệm biểu diễn, khoảng cách lớn nhỏ, chằn chịt xen kẽ, lúc thì lặn xuống, lúc thì trồi lên. Mỗi khi trồi lên, chúng sẽ phun ra một cột nước, cột nước trên xòe dưới hẹp, từ đỉnh chóp nhè nhẹ tỏa ra từng đợt nước, giống như những đóa hoa cúc trắng thật lớn.
Bọn chúng phối hợp lẫn nhau, biến hóa phương hướng và độ cao của những cột nước, làm cho những đóa hoa cúc trắng ở trong không trung lúc cao lúc thấp, tập hợp lại thành những hình dạng khác nhau. Có khi giống như những ngôi sao trên bầu trời, có khi tựa như những ngọn sóng nhỏ nhấp nhô, hay cũng có khi là những đóa hoa đang nở rộ.
Bọn chúng thậm chí còn hiểu được cách lợi dụng khúc xạ của ánh sáng mặt trời để tạo ra cầu vồng. Một con cá voi lớn nhất, có thân hình lớn hơn rất nhiều lần so với chiếc du thuyền của chúng tôi, nó chậm rãi di chuyển bên cạnh, đến thời điểm thích hợp, liền phun ra một cột nước thật cao, khiến cho ánh sáng mặt trời ở trước mắt chúng tôi khúc xạ thành một dải cầu vồng đẹp mắt, vươn tay ra, ánh sáng cầu vồng liền hiện lên trong lòng bàn tay.
Lúc mới bắt đầu, Giang Dịch Thịnh vẫn còn kích động, cầm điện thoại không ngừng chụp ảnh, về sau hắn càng xem càng choáng váng, đứng ngây ra như phỗng ở trước lan can, không ngừng nói: “Bọn chúng biết biểu diễn!”
Dường như để đáp lại lời nói của Giang Dịch Thịnh, hơn 10 con cá voi đồng loạt trồi lên mặt nước, chúng chằng chịt vây quanh chiếc du thuyền của chúng tôi, cùng nhau phun ra những cột nước cao. Bọt nước xinh đẹp nở rộ trong không trung trên đỉnh đầu của chúng tôi, những dải cầu vồng lần lượt hiện ra trong bầu trời xanh trong. Trước mắt, trên người chúng tôi đều là hào quang sáng chói, giống như những đốm pháo hoa nở rộ rực rỡ, bởi vì bầu trời đang là ban ngày, nên so với những đốm pháo hoa trong đêm tối âm u, lại có phần sáng rõ, nhẹ nhàng linh động.
Trong ánh sáng tràn ngập, tôi quay đầu lại nhìn Ngô Cứ Lam —— đây là đại dương, là lãnh địa của hắn, chỉ có hắn mới có thể làm ra cảnh tượng thần thoại ảo diệu giống như trong mộng đến vậy!
Ngô Cứ Lam thản nhiên nói: “Một món quà nhỏ, tặng cho người chưa bao giờ nhìn thấy cá voi là em.”
Trong trời biển xanh thẳm, những dải sáng cầu vồng lờ mờ phản phất ở phía sau lưng hắn, khiến cho người ta cảm thấy mình đang phiêu du ở tiên cảnh, nhưng thời khắc này, cảnh tượng sao chổi quét xuống bầu trời, so ra vẫn kém hơn khuôn mặt lạnh nhạt kia.
Tôi nhất thời xúc động, nhoài người qua, ôm cổ của hắn, ở trên mặt hắn hôn một cái, kề sát vào tai hắn nói: “Anh đừng quá tốt với em như vậy, em đã thật sự yêu anh rồi, em sợ mình không xứng đáng với tình yêu đó!”
Ngô Cứ Lam nhìn qua giống như bất động, sắc mặt vẫn như thường, “đội ngũ biểu diễn” của nhóm cá voi lại đột nhiên rối loạn, những cột nước phun ra cũng không thể khống chế được nữa.
Một cột nước vừa phun ra có khoảng cách quá gần với với mép thuyền, dòng nước bay đến chỗ của tôi và Ngô Cứ Lam. Ngô Cứ Lam vội vàng ôm tôi quay người lại. Đưa lưng về phía dòng nước vừa phun tới, hắn ôm tôi vào lòng, vừa đúng lúc hứng hết phần nước bắn lên người.
Giang Dịch Thịnh khó hiểu cười nhạo tôi: “Thẩm La, chỉ số thông minh và da mặt của em bắt đầu càng lúc càng không có giới hạn rồi. Ban ngày ban mặt, giữa bàn dân thiên hạ, mà nhào vào lòng của đàn ông.”
Trong lòng của tôi vừa vui vừa sợ, phớt lờ lời nói của Giang Dịch Thịnh, tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm Ngô Cứ Lam.
Ngô Cứ Lam buông tôi ra, không có ý định lau đi bọt nước ở trên đầu. Từ đầu đến cuối, hắn vẫn biểu lộ dáng vẻ bình tĩnh lạnh nhạt, hờ hững phớt lờ, nhưng vừa rồi, cảm xúc của hắn chắc chắn có dao động rất lớn, nên mới làm cho nhóm cá voi mất đi sự khống chế.
Thôi mừng thầm suy nghĩ: Là bởi vì tôi sao!?
Tôi vẫn không dời ánh mắt theo dõi hắn, Ngô Cứ Lam tỏ vẻ tự nhiên nói: “Quần áo ướt rồi, anh đi thay đây.”
Hắn xoay người đi vào khoang thuyền, khi đi qua Giang Dịch Thịnh, hắn thuận tay lấy lon bia rỗng ở trong tay của Giang Dịch Thịnh, hai bàn tay vỗ vào nhau, làm cho lon bia bẹp dúm thành một khối méo mó. Hắn bỏ cái khối lon bia méo mó đó trở lại tay của Giang Dịch Thịnh, thản nhiên nói: “Nếu tôi không cam tâm tình nguyện, không ai có thể nhào vào lòng của tôi.”
Tiếng cười nhạo của Giang Dịch Thịnh lập tức im bặt, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn cái cục méo mó không ra hình dạng gì ở trong lòng bàn tay.
Tôi vốn vô cùng hoài nghi, kỳ thật Ngô Cứ Lam không ngại mặt quần áo ướt sũng trước mặt mọi người, mà là giống như tôi trong lúc này —— ngượng ngùng chạy trối chết! nhưng xem hắn còn có tin thần giúp tôi trả đũa Giang Dịch Thịnh, tôi lại cảm thấy mình thật sự đã suy nghĩ nhiều!
Tôi cầm lấy khối lon bia đã bị Ngô Cứ Lam làm ra méo mó kia, vừa lật qua lật lại xem, vừa nhịn không được nở nụ cười.
Cho dù thế nào, tôi đều đã bị hắn làm cho thành da mặt dày, nhưng đối với đoạn tình cảm này, hắn cũng ngượng ngùng khẩn trương, cũng bởi vì một sự đụng chạm vô cùng gần gũi mà không khống chế được bản thân.
Tôi cảm thấy thỏa mãn, liền suy nghĩ, lúc này chỉ là chuyện thường thôi! Tốt xấu gì tôi cũng đã xem qua người ta ở trong phim truyền hình, những cảnh thể hiện tình cảm mãnh liệt hơn còn chưa được thấy hay sao? Tôi không thể nào so với hắn, một người cổ lỗ sĩ, lại càng xấu hổ khẩn trương hơn hắn !
Cùng người yêu ở gần nhau, thời gian luôn trôi qua đặc biệt nhanh, chỉ cảm thấy mặt trời vừa dâng lên không bao lâu, liền đã đến lúc mặt trời lặn.
Chúng tôi neo thuyền lại giữa biển, vừa thưởng thức ánh nắng hoàn hôn, vừa dùng bữa tối. Vu Tịnh Tịnh làm món mì Spagetti sốt hải sải, cực kỳ ngon miệng, Ngô Cứ Lam không thích ăn Spagetti có mùi vị nồng đậm, nên chỉ ăn một ít mì.
Tôi nhớ rõ Ngô Cứ Lam không chán ghét những ăn có mùi vị nồng như vậy, nên kỳ lạ hỏi: “Hôm nay anh ăn kiêng sao?”
Ngô Cứ Lam thản nhiên nói: “Nếu không phải món ăn do chính mình nấu, để nhạt một chút, có thể biết được trong đó có bỏ thuốc hay không.”
Giang Dịch Thịnh thiếu chút nữa bị nghẹn vì miếng mì vừa ăn vào miệng, hắn tỏ vẻ quái lạ hỏi: “Anh nói nghiêm túc đấy chứ?”
Tôi biết đây là đề tài không nên dây dưa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Vu Tịnh Tịnh đang rất xấu hổ, liền vội vàng cười ha ha: “Đương nhiên là nói đùa rồi! Anh ấy đang có chút bực bội thôi mà!”
Ngô Cứ Lam liếc mắt nhìn tôi một cái, không có ý phản bác lời nói dối thiện chí của tôi,
Ăn xong bữa tối, thu dọn xong xuôi, sắc trời gần như tối đen.
Giang Dịch Thịnh vừa uống rượu, vừa hứng trí bừng bừng đề nghị: “Hôm nay là ngày 15 âm lịch, đêm trăng tròn. Đợi mặt trăng lên cao, chúng ta cùng nhau câu cá đi!”
Tôi lập tức từ chối, “Buổi tối hôm nay, em muốn cùng Ngô Cứ Lam ở một mình với nhau. Là một mình! Chỉ có em và Ngô Cứ Lam thôi!” Giang Dịch Thịnh từ nhỏ đã thích náo nhiệt, tự nhiên xông ra một kẻ thích không gian riêng tư như tôi, hắn nhất định phải nhảy vô phá đám.
“À——“ Giang Dịch Thịnh không biết nghĩ đến điều gì, cười gian không chịu được. Hắn đặt ly rượu xuống, mở cửa sổ ra, nhìn một vòng bên ngoài, “Trời biển tịch mịch như vậy, hai người thật có nhã hứng, tối nay có gió lớn, cẩn thận coi chừng cảm lạnh!”
Tôi phản ứng trong chớp mắt, mới hiểu được lời nói thô tục của hắn, nhịn không được liền đấm vào lưng hắn một đấm, “Sao anh lại có tư tưởng xấu xa như vậy?”
Giang Dịch Thịnh hét lên rồi ngã gục, nằm xụi lơ ở trên bàn.
Tôi cười đẩy hắn, ‘Đừng có giả bộ yếu đuối nữa!”
Hắn không nhúc nhích, tôi lại đẩy thêm vài cái, mới phát hiện hắn không phải đang giả bộ, mà là thật sự bất tỉnh. Tôi bị dọa sợ, cho dù một đấm kia của tôi có dùng chút sức lực, nhưng thế nào cũng không đến mức làm một gã đàn ông cao 1m8 bất tỉnh nhân sự!
Tôi hoảng sợ kêu lên: “Ngô Cứ Lam!” Xong, lại nghĩ tới Vu Tịnh Tịnh mới chính là bác sĩ, “Tịnh Tịnh, cô mau đến đây xem một chút! Giang Dịch Thịnh ngất xỉu rồi!”
Vu Tịnh Tịnh tựa vào quầy bar, cực kỳ bình tĩnh uống rượu vang, “Tôi cho một chút thuốc an thần vào món mì hải sản của anh ấy, không ngất xỉu mới là lạ. Đừng lo lắng, cho anh ấy ngủ một giấc, ngày mai tỉnh lại là tốt rồi.”
Tôi hoàn toàn choáng váng, theo bản năng nhìn về phía Ngô Cứ Lam, món ăn có vị đậm sẽ tăng thêm tác dụng của thuốc sao? Còn tôi thì sao? Tôi cũng sẽ ngất xỉu chứ?
Vu Tịnh Tịnh đoán được suy nghĩ của tôi, vội vàng giải thích: “Phần ăn của cô, tôi không có thêm gì cả.”
Ngô Cứ Lam nhìn chằm chằm Vu Tịnh Tịnh, bình tĩnh nói: “Nguyên nhân!”
“Có một số việc không cần phải cho Giang Dịch Thịnh biết, đây là việc làm bảo đảm nhất, để cho công bằng…, tôi cũng sẽ uống thuốc an thần, cùng hắn mê man một đêm.” Vu Tịnh Tịnh quơ quơ ly rượu, “Đã bỏ vào rượu rồi.”
Vu Tịnh Tịnh uống một hơi cạn sạch ly rượu vang đỏ, đi tới, hai tay dùng sức nhấc người của Giang Dịch Thịnh lên. Cô ấy khiêng Giang Dịch Thịnh giống như đang khiêng bao cát, hướng tới cầu thang đi lên tầng trên của khoang thuyền, “Chúng tôi đi ngủ đây, tôi và Giang Dịch Thịnh hai người mỗi người một phòng, dù sao hai người cũng không dùng được, nên hai người không thể ở lại rồi, sáng mai gặp!”
Tiếng bước chân của Vu Tịnh Tịnh biến mất ở khoang thuyền, tôi vẫn như trước trợn mắt há hốc mồm nhìn về hướng cầu thang.
Ngô Cứ Lam nói: “Người nhà bọn họ từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc về năng lực, hơn một trăm năm trước là vì bảo vệ tính mạng, nhưng hiện tại hình như là vì truyền thống gia tộc”
Tôi phục hồi lại tinh thần, quả nhiên là nữ vương có uy! Cho dù là sức khỏe hay trí tuệ, đều đơn giản thô bạo! Cô ấy ra tay hơi ác với Giang Dịch Thịnh, nhưng cũng coi như ‘có nạn cùng chịu’ với hắn. Hơn nữa, cô ấy làm như vậy, có lẽ phù hợp với tâm ý của Giang Dịch Thịnh.
Theo như chỉ số thông minh của Giang Dịch Thịnh, tôi không tin hắn không phát hiện ra Ngô Cứ Lam có rất nhiều bất thường, nhưng hắn không hỏi gì cả, chỉ luôn tỏ thái độ không muốn biết. Kỳ thật, đã rất lâu chúng tôi đều hiểu, có những chuyện biết càng nhiều, chẳng những không giúp ích được gì, mà ngược lại sẽ trở thành một loại gánh nặng.