Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển

Chương 14: Em có đồng ý lấy anh không?


Đọc truyện Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển – Chương 14: Em có đồng ý lấy anh không?

Từ trước đến nay, tình yêu không chỉ có ngọt ngào, đau khổ cũng là một phần của tình yêu, nó khiến chúng ta hiểu rõ hơn chính mình, cũng khiến chúng ta càng quý trọng những ngọt ngào đã từng có.

Tôi đang có giấc mơ đẹp, ngủ say sưa, thì có tiếng âm nhạc trong trẻo vang lên, khiến tôi trong giấc mộng từ từ tỉnh giấc.

Trong lúc mơ màng, tôi dùng chăn bịt chặt lổ tai lại, thầm nghĩ đang buồn ngủ, muốn nằm thêm một lát. Nhưng tiếng nhạc quen thuộc lại giống như một bàn tay dịu dàng, kiên quyết lôi kéo tôi, ngăn không cho tôi tiếp tục ngủ say.

Quen thuộc sao?

Đột nhiên, tôi phản ứng kịp, âm thanh đang văng vẳng ở bên tai, quấy nhiễu mộng đẹp của tôi kia, không phải là khúc nhạc “Biển và sao trời đêm hè” mà tôi thích nhất hay sao?

Tôi chậm rãi thả lỏng cái chăn, cẩn thận lắng nghe.

Khúc nhạc này chắc chắn đang tấu lên bằng đàn dương cầm, thật khác với âm thanh của đàn cổ tao nhã biến ảo tĩnh lặng, âm thanh của nó êm tai dễ nghe lại có chút gì đó vui vẻ, thật giống như một đám tiểu tinh linh đang nhảy múa dưới bầu trời đầy sao cùng biển rộng, chúng ca ngợi biển trời đầy sao kia thật bao la, thật mỹ lệ.

Giang Dịch Thịnh cũng biết đánh đàn dương cầm, nhưng đây không phải là do hắn đánh, mà là Ngô Cứ Lam!

Nhất định hắn nghĩ buổi tối tôi mất ngủ, ban ngày sẽ ngủ, nên dùng tiếng đàn đánh thức tôi dậy.

Tôi vội vàng khoác thêm áo ngủ, đi chân trần chạy ra khỏi phòng ngủ, đứng trước lan can ở lầu hai, từ trên cao nhìn xuống ——

Bên ngoài cánh cửa to lớn trong suốt kia, ánh mặt trời chói lọi, Ngô Cứ Lam mặc một bộ áo trắng, ngồi trước chiếc đàn dương cầm màu đen, đang đánh đàn. Trong ánh nắng buổi sáng sớm nhàn nhạt, nửa người trên của hắn giống như pho tượng đá cẩm thạch hoàn mỹ trong điện thần Hy Lạp, những ngón tay thon dài linh hoạt mơn trớn trên những phím đàn đen trắng nằm kề nhau, khúc nhạc du dương giống như dòng suối từ trong khe núi tuông trào đổ xuống.

Tôi dựa vào lan can, lẳng lặng nhìn hắn, trong cuộc sống này, có lẽ đây là cảnh sắc tươi đẹp nhất mà tôi được chiêm ngưỡng.

Đánh xong khúc nhạc, Ngô Cứ Lam ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

Có lẽ ánh mắt của tôi đã sớm toát ra cảm giác tràn ngập nhu tình thỏa mãn ở trong lòng, hắn im lặng nhìn tôi một thoáng, sau đó nói: “Anh đã chuẩn bị xong điểm tâm.”

Tôi cười tươi với hắn, nói: “Em đi rửa mặt đánh răng, sẽ lập tức xuống ngay.”

Dùng xong điểm tâm, tôi hỏi Vu Tịnh Tịnh hôm nay có sắp xếp gì không.

Tôi vốn nghĩ nhất định phải gặp mặt ông chủ của Vu Tịnh Tịnh một lần, nhưng Vu Tịnh Tịnh nói hôm nay ông của của cô ấy có việc bận, nên tạm thời sẽ không gặp tôi.

Ông ta phái hai luật sư đến nhà nghỉ, tôi vừa uống cà phê với Ngô Cứ Lam, vừa ký hợp đồng. Tôi ủy thác công ty bán ra hai tảng đá, đối phương theo luật lấy lại 30% tiền lợi nhuận.

Đợi luật sư đi khỏi, tôi hỏi Vu Tịnh Tịnh: “Có phải do hôm qua tôi không đến dùng bữa, nên ông chủ của cô tức giận không muốn gặp tôi?”

“Ông ấy không có giận, còn vì sao bây giờ không muốn gặp cô…” Vu Tịnh Tịnh dựa quầy bar, bất đắc dĩ buông lỏng cánh tay, “Suy nghĩ của người già thật sự quá cổ quái, tôi cũng không biết rốt cuộc ông ấy đang nghĩ gì nữa.”

“Có ảnh hưởng đến việc tôi bán hai tảng đá đó không?”

“Tuyệt đối không! Có điều, hai tảng đá đó không thể bán nhanh như vậy, chỉ sợ cô phải ở thêm vài ngày, được chứ?”

Tôi suy nghĩ nói: “Được! Chúng tôi nhân dịp này ở lại New York vài ngày để đi tham quan.” Tôi vốn định mau chóng về nhà với Ngô Cứ Lam, nên không có kế hoạch ở lại tham quan du lịch, nhưng hiện tại Ngô Cứ Lam cũng đã đến New York, vừa đúng lúc có thể thay đổi kế hoạch. Nói cho vui thì, ngồi tàu xe hai mươi mấy tiếng đồng hồ mệt mỏi, không đi tham quan du lịch, chẳng lẽ không thấy… có lỗi với bản thân sao?

Bốn ngày tiếp theo, tôi vừa chiến đấu với triệu chứng chênh lệch múi giờ, vừa lên mạng tấn công các trang web du lịch, Công Viên Trung Tâm (Center Park), Bảo tàng nghệ thuật Metropolitan (Metropolitan Museum of Art), Tượng Nữ thần tự do (Statue of Liberty), Tòa nhà Empire State (Empire State Building), Quảng trường Thời Đại (Times Square), Wall Street… Từng cái một nhất định phải đi qua.

Tượng Nữ Thần Tự Do được khánh thành vào năm 1886, còn Bảo tàng nghệ thuật Metropolitan được thành lập vào năm 1870, đều là thời gian sau khi Ngô Cứ Lam rời khỏi nước Mỹ. Hắn và tôi đều giống nhau, cũng là lần đầu tiên đến tham quan. Khi cùng Ngô Cứ Lam đứng trước những tòa nhà kiến trúc chụp ảnh, tôi vừa cảm thấy vui vẻ, vì ký ức đầu tiên về những nơi này của hắn có tôi; nhưng cũng vừa có chút thương cảm không hiểu rõ, trăm năm sau, nếu Ngô Cứ Lam thăm lại chốn xưa, đến những nơi này, không biết có còn nhớ đến tôi của ngày hôm nay không?

Những nơi tham quan du lịch của New York, chúng tôi cơ bản đều đã đi qua, chỉ còn lại Broadway (14.1). Giang Dịch Thịnh nhiều lần dò hỏi có nên đặt vé đi Broadway xem nhạc kịch một lần hay không, tôi và Vu Tịnh Tịnh đều làm bộ như không có hứng thú, không muốn đi, Giang Dịch Thịnh chỉ có thể tức giận từ bỏ ý định.

(14.1) Sân khấu Broadway hay còn gọi đơn giản là Broadway, là hệ thống bao gồm 39 nhà hát chuyên nghiệp (500 ghế trở lên) nằm trong khu vực Theatre District, Manhattan, New York. Nhà hát Broadway (Broadway Theatre) là một nhà hát thuộc sân khấu Broadway, tọa lạc tại số 1681 đại lộ Broadway, khu Manhattan. Broadway là địa điểm du lịch hấp dẫn của thành phố New York.

Thực ra, đương nhiên không phải do tôi không có hứng thú, mà bởi vì Ngô Cứ Lam đã nói có ấn tượng sâu sắc nhất là rạp hát, nên khiến tôi đối với rạp hát Broadway đặc biệt coi trọng.

Dựa vào thông tin tra cứu trên mạng, nhà hát đầu tiên của Broadway có tên là Park Theater thành lập năm 1810, nhà hát thứ hai mang tên The Broadway thành lập vào năm 1821. Không hề nghi ngờ, lúc Ngô Cứ Lam vẫn còn ở New York, Broadway đã có rất nhiều nhà hát đang hoạt động, chắc chắn hắn đã từng xem qua rất nhiều vở kịch, lưu lại không ít ký ức tốt đẹp, nên đó mới là nơi hắn có ấn tượng sâu sắc nhất.

Tôi tra cứu thêm tư liệu, từ năm 1838 đến năm 1865, thể loại nhạc kịch nổi tiếng hiện nay vẫn chưa được biết đến, lúc đó là thời hoàng kim của ca kịch. Khoảng năm 1850, Giuseppe Verdi (14.2) cho ra đời ba vở opera kinh điển vẫn còn nổi tiếng cho đến ngày nay, đó là “Rigoletto” (Tên hề Rigoletto), “Troubadour” (Người hát rong) và “La Traviata” (Trà Hoa Nữ). Tôi chắc chắn rằng vào thời đó, người Mỹ rất tôn sùng và thích thú với nền văn hóa Châu Âu, ba vở opera này nhất định được trình diễn thường xuyên tại các ráp hát ở New York. Lúc đó Ngô Cứ Lam đang ở New York, lại ưa thích rạp hát, khẳng định có xem qua.

(14.2) Giuseppe Fortunino Francesco Verdi (10/10/1813 – 27/01/1901), nhà soạn nhạc người Ý. Ông xuất hiện vào cuối giai đoạn lãng mạn với các vở opera nổi tiếng như Rigoletto, Otello hay Aida.

Có hai vở opera tôi phải tra cứu tư liệu mới biết được nội dung nói về cái gì, nhưng có một vở opera tôi đã từng xem qua tiểu thuyết, cũng đã xem qua phim truyền hình, nội dung rất quen thuộc, nên tôi liền chọn nó!

Tôi lặng lẽ bàn bạc với Vu Tịnh Tịnh, hy vọng cô ấy có thể nghĩ cách sắp xếp ở Park Theatre hoặc The Broadway một vở ca kịch, tên vở ca kịch là “Trà Hoa Nữ”, phải đúng phong cách nhạc kịch của Giuseppe Verdi, mọi chi phí tôi sẽ chi trả.

Vu Tịnh Tịnh biết tôi không phải là người tiêu tiền phung phí, nên kinh ngạc nói: “Sẽ tốn không ít tiền! Tiền công cho diễn viên có thể giảm một chút, dù sao New York có rất nhiều diễn viên còn trẻ mà có tài, nhưng phí thuê sân khấu không phải rẻ, chỉ sợ tốn hết mấy vạn đô la.”

Nghĩ đến tỷ giá tiền tệ giữa Nhân dân tệ và đô la Mỹ, tôi cắn chặt răng nói: “Tôi đã chuẩn bị tâm lý, cô có thể khấu trừ vào tiền bán hai tảng đá của tôi. Nhưng phải nhớ giữ bí mật, đừng để Ngô Cứ Lam biết, tôi muốn cho anh ấy một ngạc nhiên.”

Vu Tịnh Tịnh chăm chú nhìn tôi trong một thoáng, liền hứa: “Tôi sẽ giúp cô sắp xếp, đảm bảo cho cô xem đúng vở ca kịch nổi tiếng ở thế kỷ 19.”

Tôi cảm kích nói: “Cám ơn!”

Vu Tịnh Tịnh lắc đầu, “Bà nội tôi thường nói ‘Tình yêu là phép thuật thần kỳ nhất trên thế giới, nó có thể khiến ích kỷ hóa vô tư, nhát gan hóa dũng cảm, tham lam hóa thiện lương, khôn ngoan hóa ngu dốt’, tất cả đều do yêu thuật của cô mà ra.”

Tôi ngượng ngùng, sao có thể thần kỳ như cô ấy nói được? Chẳng qua tôi không cam tâm về khoảng thời gian trước kia Ngô Cứ Lam không có tôi, nên có ý muốn dùng tiền bạc lỗ vốn một lần tái hiện lại khoảng thời gian đó, để khắc sâu vào trí nhớ của hắn mà thôi.

Dưới sự sắp xếp của Vu Tịnh Tịnh, vở nhạc kịch “Trà Hoa Nữ” xác định biểu diễn vào buổi chiều trước đêm trăng tròn một ngày trong tháng 10.

Xem ca kịch nhất định phải mặc đồ truyền thống, Ngô Cứ Lam chọn ra một bộ đồ tây đơn giản gồm áo trắng quần đen. Tôi cố ý đi mua một bộ váy dạ hội, đó là một bộ váy lụa dài màu xanh biển, xòe rộng vô cùng mềm mại, giống như mặt biển giữa trưa hè. Lần đầu tiên nhìn thấy bộ váy này, tôi cảm thấy Ngô Cứ Lam nhất định sẽ thích. Khi tôi bước xuống từ cầu thang xoay tròn quanh co, hắn đã nhìn tôi trong chớp mắt, từ ánh mắt của hắn, tôi cảm giác được mình không đoán sai, chắc chắn hắn rất thích.

Bởi vì đặt chỗ bao hết, khi chúng tôi đến rạp hát, không khí trong rạp hát lạnh lẽo trống vắng, chỉ có bốn người chúng tôi. Tôi dẫn theo Ngô Cứ Lam chọn chỗ ngồi ở chính giữa rạp, Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh ngồi phía trước chúng tôi hai hàng ghế.

Ngọn đèn dần dần tối sầm lại, Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh ở phía trước, đầu chụm lại với nhau, thì thầm to nhỏ, tôi và Ngô Cứ Lam thì im lặng ngồi ngay ngắn. Tôi cảm nhận được cảm xúc của hắn dường như không được tốt, vẫn là ánh mắt sâu thẳm, tựa như có điều gì đó suy nghĩ, đang nhìn những chỗ ngồi trống không ở bốn phía.

Đột nhiên tôi có chút sợ hãi, có phải là nghĩ tốt lại thành xấu hay không?

Màn sân khấu từ từ kéo lên, hiện ra bối cảnh hoàn toàn cổ xưa, âm nhạc cổ điển vang lên, nhanh chóng đưa người xem đến bối cảnh Châu Âu thế kỷ 19.

Cảnh thứ nhất là nơi ở của Trà Hoa Nữ tại Paris. Một đám đàn ông xã hội thượng lưu vây quanh một cô gái lầu xanh đẹp nhất Paris bợ đỡ săn đón, nam chính Armand sau đó được giới thiệu cho Trà Hoa Nữ Magaret, anh ta vội vàng bày tỏ tình yêu của mình, nhưng lại bị Trà Hoa Nữ từ chối.

Tôi nhìn những nam nữ diễn viên ăn mặc mấy bộ trang phục cổ tao nhã phiền toái kia, liền hốt hoảng nhớ đến quyển tiểu thuyết ‘Trà Hoa Nữ” được xuất bản năm 1848, sau đó vào năm 1853 vở nhạc kịch “Trà Hoa Nữ” ra đời, miêu tả chính xác tình yêu thời đại lúc bấy giờ. Tôi tự cho mình nghĩ đúng khi lôi kéo Ngô Cứ Lam ngồi bên cạnh, xem qua mối tình rung động lòng người này, lại quên nghĩ đến, năm đó khi hắn xem “Trà Hoa Nữ”, ngồi cạnh hắn là ai?

Tôi cố ý dùng tiền để tham dự vào khoảng thời gian đã sớm mất đi của hắn, nhưng có lẽ, sẽ làm mất đi khoảng thời gian hiện tại mà tôi đang tham dự vào. Ngô Cứ Lam ngồi bên cạnh tôi, nhưng rõ ràng hắn cũng giống như tôi, trong lòng có suy nghĩ gì đó, tôi đang nghĩ về hắn, vậy hắn nghĩ về ai đây?

Trăm năm trước, người xem “Trà Hoa Nữ” với hắn đã biến mất, vài thập niên sau, tôi cũng sẽ biến mất; trăm năm sau nữa, có phải sẽ có một cô gái cũng không cam lòng, cũng muốn tham dự vào khoảng thời gian đã mất đi của hôm nay không?

Tôi biết suy nghĩ như vậy quả thật vô nghĩa, quá khứ và tương lai đều là khoảng thời gian không thuộc về tôi. Trên thực tế, căn bản tôi không hề tồn tại, có thể nói, tôi chẳng có bất cứ quan hệ nào với hắn, nhưng trong thoáng chốc, tôi lại đau khổ như vậy, tham lam như vậy, chẳng những muốn có được hiện tại, mà còn ghen tị với quá khứ và tương lai.

Ngô Cứ Lam dần hồi phục lại như thường, hắn nhận ra tôi có chút khác lạ, nhẹ giọng hỏi: “Em sao vậy?”

Tôi nhìn chằm chằm lên sân khấu, lắc đầu, không biết nên nói cái gì.


Ngô Cứ Lam cầm tay của tôi, “Em không thích xem sao?”

Tôi cố gắng gượng cười, nói: “Em muốn nhìn thấy anh xem qua thứ gì đó, lúc trước ca kịch chắc chắn rất thịnh hành.”

Ngô Cứ Lam lập tức hiểu được tại sao có một màn xem ca kịch chỉ có bốn người chúng tôi, hắn nói: “Do em cố ý sắp xếp? Là vì anh?”

Tôi gật đầu.

Ngô Cứ Lam kéo tôi đứng lên, “Chúng ta rời khỏi đây!”

Tôi chưa lên tiếng chào tạm biệt Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh, đã mơ mơ màng màng để hắn kéo ra khỏi rạp hát.

Rời khỏi không gian tối tăm bí bách ở trong kia, không cần phải xem lại mối tình ở quá khứ đó nữa, tâm trạng của tôi lập tức thoải mái hơn rất nhiều.

Ngô Cứ Lam cởi áo măng-tô bằng lông nhung, khoác lên vai tôi, tôi biết cơ thể của hắn đặc biệt, không cảm thấy lạnh, nên không khách sáo nhận lấy.

Áo khoác của hắn mang theo chút hơi lạnh, tôi mỉm cười ôm chặt chiếc áo thêm chút nữa, nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ —— Trăm năm trước, ngàn năm trước, trong cơn gió thu hiu quạnh, cũng đã từng có cô gái dùng đến áo khoác của hắn sưởi ấm? Bây giờ hắn đang nhớ tới cô ấy?

Ngô Cứ Lam dẫn theo tôi tránh được nhiều du khách ở ngã tư đường, hướng về phía công viên ở gần đó, càng đi khung cảnh càng vắng vẻ. Đúng là thời tiết cuối thu tháng 10, đường phố New York đặc biệt sáng lạn, giống như một bức tranh mang đầy đủ màu sắc của ánh sáng.

Không khí cuối thu mát lạnh trong lành, trời xanh mây trắng, những con đường thật dài rợp bóng mát, cây đại thụ cao vút, có vàng kim óng ánh, có ửng đỏ lóa mắt, trên mặt đất trải một lớp mỏng đầy lá rụng, các loại sắc thái giao hòa, từ xa xa nhìn lại, chúng tôi giống như đang đi trên gấm hoa rực rỡ.

Tôi đang ngất ngây vì phong cảnh, đột nhiên nghe được tiếng nói của Ngô Cứ Lam: “Anh không thích rạp hát! Thính giác và khứu giác của anh so với loài người đặc biệt nhạy cảm, trong rạp hát âm thanh ồn ào, một đám người ngồi chật chội đông đúc, đối với lỗ tai và mũi của anh đều là một loại tra tấn.”

Tôi ngơ ngác, “Chính anh đã nói… Anh có ấn tượng sâu sắc đối với rạp hát, em nghĩ anh cảm thấy vui vẻ khi đi xem.”

Ngô Cứ Lam ngắm nhìn bầu trời màu lam cuối ngày ở xa xa, nói: “Anh đã từng nói với em, năm đó, anh chỉ ở New York trong thời gian ngắn, bởi vì đột nhiên xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, nên trước hết không thể không rời khỏi New York để về biển. Chuyện xảy ra ngoài ý muốn đó là anh bị người ta biết được thân phận, bị giăng bẫy bắt được.”

Tôi “A” lên một tiếng, dường như thất thanh hoảng hốt, mặc dù biết rất rõ Ngô Cứ Lam hiện tại vẫn bình yên đứng trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy lo lắng sợ hãi. Cho dù là phương Đông, hay Phương Tây, thì loài người đối với “loài sinh vật khác” đều có dòng máu nhẫn tâm giống nhau như đúc, tôi nhịn không được, hỏi: “Sao anh lại không cẩn thận như vậy?”

Ngô Cứ Lam thản nhiên nói: “Năm 1861 chiến tranh Nam Bắc bùng nổ, cuộc chiến chuyển biến xấu, ngày càng có nhiều đàn ông nam giới hoặc là tình nguyện, hoặc là bị bắt đi gia nhập quân ngũ. Bởi vì trên giấy tờ tùy thân, tuổi của anh đúng là rất thích hợp, nên anh cùng vài người bạn lên đường nhập ngũ. Có một cô gái là bạn thân của anh, cũng là người yêu của một trong số những người bạn đi cùng anh, trước khi lên đường, anh đồng ý với cô ấy sẽ hết sức cố gắng bảo vệ mạng sống của người yêu cô ấy. Nhưng trên chiến trường, có rất nhiều thứ không thể khống chế, vì bảo vệ người bạn kia, anh không thể không để lộ năng lực khác thường của mình. Lúc đó, hắn không biểu lộ chút khác lạ nào, làm bộ như không để ý đến năng lực dị thường của anh. Đến năm 1865, phía Nam tuyên bố đầu hàng, chiến tranh Nam Bắc chấm dứt. Ngay tại buổi tiệc ăn mừng chiến tranh kết thúc, hắn đã hạ độc vào thức ăn của anh, giăng bẫy bắt anh.”

Lại là một câu chuyện phản bội bán đứng bạn bè, từ lúc nhân loại này tồn tại đã không ngừng lặp đi lặp lại chuyện tương tự, cứ thế tôi chẳng có chút nào ngoài ý muốn, chỉ cảm thấy thật sự đau lòng, “Sau đó thì sao?”

“Bọn họ nhốt anh vào một cái bể cá bằng thủy tinh, muốn trưng bày anh ở rạp hát, dựa vào anh để kiếm tiền và nổi tiếng. Anh đã nói với em, anh có ấn tượng sâu sắc nhất chính là rạp hát ở New York, bởi vì anh đã từng ở trên sân khấu, qua lớp kính của bể cá, nhìn thấy bọn họ vừa kích động vừa nhìn anh chằm chằm, vừa tham lam bàn bạc kế hoạch trưng bày và biểu diễn.”

Tôi đè nén giọng nói: “Sau đó thì sao?”

“Trước một ngày chính thức trưng bày, cũng là ngày 13 tháng 07 năm 1865, người của anh phóng hỏa rạp hát có tên là Barnum Museum, thừa dịp náo loạn cứu anh trốn thoát.”

“Hả? Barnum Museum? Em… em… có tra cứu lịch sử Broadway, đã từng đọc qua cái tên này, đây là sự kiện rất nổi tiếng vào năm đó!” Tư liệu lịch sử nhấn mạnh, đây là một trung tâm giải trí lớn nhất gồm bốn tầng lầu, nằm ở góc phố phía tây của Broadway, là nơi tập trung những văn hóa thịnh hành của Mỹ thời bấy giờ, đáng tiếc nó đã bị thiêu rụi chỉ trong một đêm. Tôi còn cảm thấy tiếc vì nó đã bị tiêu hủy vào năm Ngô Cứ Lam rời khỏi nước Mỹ, nếu không tôi đã sắp xếp biểu diễn ca kịch ở đó.

Ngô Cứ Lam mỉm cười trấn an tôi, “Đã là chuyện của hơn trăm năm trước, là quá khứ rồi!”

Đúng vậy! Tất cả đã là quá khứ, hiện tại hắn vẫn bình an vô sự ở bên cạnh tôi! Tôi nhẹ nhàng thở ra, sau đó liền cảm thấy cực kỳ áy náy vì chính ý định tùy tiện của mình, “Em… Em không biết anh đối với rạp hát… Em nghĩ… Xin lỗi anh!”

Ngô Cứ Lam nửa thật nửa giả nói: “Em cho anh biết vừa rồi em buồn bực cái gì, anh sẽ tha lỗi cho em.”

“Anh… sao anh biết em đang buồn bực?”

Ngô Cứ Lam vừa nắm tay tôi chậm rãi đi từng bước, vừa liếc mắt nhìn tôi một cái, thản nhiên nói: “Cảm xúc của em rất rõ ràng, cảm giác của anh cũng không phải là chậm chạp.”

Tôi cắn môi, lắp bắp nói: “Em nghĩ tới những cô gái trước kia của anh.”

Ngô Cứ Lam lập tức dừng bước, quay đầu lại nhìn tôi.

Tôi không dám đối diện với hắn, chỉ cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Kỳ thật, trước đây anh có bao nhiêu bạn gái, thậm chí là kết hôn, cũng rất bình thường! Em chỉ là tùy tiện suy nghĩ, anh yên tâm, em có thể hiểu được…”

Ngô Cứ Lam dùng tay nâng cằm, khiến khuôn mặt của tôi ngẩng lên, ép buộc tôi đối diện với hắn, “Không có!”

“Không, không có?” Giây phút này, biểu hiện của tôi lại giống như kẻ ngốc.

“Không có ai cả, em là duy nhất.”

Nếu như lời nói này xuất phát từ người con trai khác, tôi chỉ xem đó là lời nói dối ngon ngọt, sẽ mỉm cười bỏ qua, nhưng những lời này lại xuất phát từ Ngô Cứ Lam. Tuy biểu cảm của hắn bình thản, ngữ khí cũng bình thản, nhưng đó chính là tuyên bố một sự thật tôi sẽ không bao giờ hiểu lầm, đó cũng chính là lời nói đúc kết được từ ngàn năm qua. Tôi biết mình nông cạn, ích kỷ, keo kiệt, nhàm chán, nhưng khi biết được không có cô gái nào nắm bàn tay lạnh lẽo của hắn, không có người con gái nào được hắn quan tâm chăm sóc, không có phụ nữ nào để lại bóng dáng trong lòng hắn… Niềm vui sướng của tôi lại trở nên mạnh mẽ, khiến tôi nhịn không được mi mắt ngân ngấn lệ.

“Em…” Ngô Cứ Lam vươn tay, dùng ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt của tôi, dường như không biết nên đối với tôi như thế nào mới tốt.

Tôi ngượng ngùng nghiêng đầu tránh né, giống như một cô gái biết mình được chiều chuộng, ngang ngược cố chấp đòi hỏi ngày càng nhiều, “Thời gian dài như vậy, không có ai hết sao? Em không tin! Cho dù anh không thích người khác, chắc chắn cũng có người khác thích anh!”

Ngô Cứ Lam khẳng định nhìn ra tôi đang được cưng chiều nên kêu ngạo, hắn véo mặt của tôi một chút, cười như không cười nói: “Em cho rằng mỗi cô gái đều giống như em da mặt dày còn hơn vỏ con rùa biển chắc?”

Tôi lập tức cảm thấy xấu hổ, ngang ngược nói không thèm để ý: “Da mặt em sao mà dày được? Da mặt của anh mới dày!”

Hắn cười nói: “Ừ, da mặt anh dày! Thẩm La nhà chúng ta da mặt còn mỏng hơn thịt của con hào!”

Tôi bị câu “Thẩm La nhà chúng ta” kia của hắn làm cho mềm lòng, không còn muốn ngang ngược nữa, tôi dùng nắm đấm, đấm nhẹ vào ngực hắn, than thở: “Da mặt của em dày không phải do anh ép buộc mà ra sao?”

Hắn không cười nữa, nhẹ giọng nói: “Anh xin lỗi!”

Tôi sững sờ một chút, liền mỉm cười lắc đầu. Không cần phải xin lỗi, tất cả đều là em cam tâm tình nguyện, giống như Kahlil Gibran đã từng nói, từ trước đến nay, tình yêu không chỉ có ngọt ngào, đau khổ cũng là một phần của tình yêu, nó khiến chúng ta hiểu rõ hơn chính mình, cũng khiến chúng ta càng quý trọng những ngọt ngào đã từng có.

Ngô Cứ Lam nhìn thật sâu vào đôi mắt của tôi, nói: “Trước khi gặp em, anh chưa từng có suy nghĩ tìm một con người làm bạn. Suy cho cùng, trong mắt của con người, anh là một quái vật kỳ dị, khi chưa biết rõ thân phận của anh, có lẽ bọn họ sẽ đối xử tốt, nhưng tuyệt đối không có người nào muốn làm bạn với một con quái vật.”

Tôi lập tức nói: “Anh không phải là quái vật.”

“Vậy anh là gì?” Ngô Cứ Lam cười thật lâu nhìn tôi, giống như không thực sự để ý đến câu trả lời của tôi, nhưng ẩn chứa chút gì đó chờ mong.

Tôi ôm lấy thắt lưng của hắn, nói thật rõ ràng: “Anh là người yêu của em, là người bạn đời suốt cuộc đời này của em.”

Ngô Cứ Lam lẳng lặng đứng trong chốc lát, hắn thu cánh tay, ôm chặt lấy tôi, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên trán của tôi một nụ hôn lạnh lẽo.

………………..

NHÀ HÁT THE BROADWAY

BẢO TÀNG NGHỆ THUẬT METROPOLITAN

TƯỢNG NỮ THẦN TỰ DO

Statue of Liberty seen from the Circle Line ferry, Manhattan, New York

TÒA NHÀ EMPIRE STATE


QUẢNG TRƯỜNG THỜI ĐẠI

WALL STREET

NHÀ HÁT BARNUM MUSEUM

Khi tôi và Ngô Cứ Lam trở lại khu nhà nghỉ, đã là 6 giờ chiều.

Giang Dịch Thịnh đang hờ hững chơi máy tính, còn Vu Tịnh Tịnh thì xem TV, cả hai đều mang dáng vẻ “chán muốn chết.”

Tôi cảm thấy có lỗi liền nói với Vu Tịnh Tịnh và Giang Dịch Thịnh: “Ngại quá, đã bỏ đi giữa chừng.”

Vu Tịnh Tịnh không có hứng thú truy cứu chuyện đã xảy ra, cô ấy nói với tôi: “Hai tảng đá đã được bán rồi, đúng như tôi đoán, ông chủ đều mua hết cả hai, tổng trị giá là 350 vạn, khấu trừ các loại chi phí phải bỏ ra, cô còn lại hơn 190 vạn.”

Tôi cảm thấy rất hài lòng với số tiền này, “Cảm ơn cô, cũng cảm ơn ông chủ của cô.”

Vu Tịnh Tịnh nói: “Câu trước, tôi nhận, câu sau, cô tự đi nói với ông chủ đi! Bà nội của tôi đã sắp xếp một bữa tiệc rượu, giúp cô và ông chủ chính thức gặp mặt.”

“Khi nào?”

“Tối nay!”

Tôi kinh ngạc nói: “Tối nay sao? Bây giờ cô mới nói cho tôi biết?”

Vu Tịnh Tịnh nhún nhún vai nói: “Đây không phải là chủ ý của tôi, do chiều nay ông chủ đã gọi điện thoại báo tin cho bà nội của tôi, ai biết lão nhân gia ông ta gặp phải chuyện gì, đột nhiên muốn gặp cô khẩn cấp như vậy?”

Giang Dịch Thịnh cúi đầu, vừa chơi game, vừa cười lạnh nhạt nói: “Một lúc thì không thấy đâu, một lúc thì đòi gặp, xem người ta là khỉ à?”

Vu Tịnh Tịnh đá hắn một cái, Giang Dịch Thịnh liền im miệng. Tôi cười thầm, nữ vương dạy bảo quả nhiên lợi hại!

Tôi nghĩ nghĩ, liền nói: “Tối nay thì tối nay vậy!”

Tôi dự định chờ qua đêm trăng tròn, sau khi thân thể của Ngô Cứ Lam hoàn toàn bình thường, mới trở về Trung Quốc, hẳn là sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại ông chủ của Vu Tịnh Tịnh. Tuy rằng chỉ quan hệ với nhau về mặt tiền bạc, nhưng lòng nhiệt tình cùng với sự hào phóng của ông ta đối với chúng tôi thật sự rất lớn, tôi cũng muốn gặp mặt ông ta để nói tiếng cám ơn.

Tôi hỏi Vu Tịnh Tịnh: “Trang phục dự tiệc có yêu cầu gì không?”

Vu Tịnh Tịnh nói: “Bà nội của tôi đã chuẩn bị sẵn cho cô, tất cả đều để ở phòng ngủ.”

Mời người ta ăn cơm, còn phụ trách luôn việc chuẩn bị quần áo? Đây là lễ nghi ở đất nước này sao? Tôi có chút mơ hồ.

Vu Tịnh Tịnh nhìn Ngô Cứ Lam, sau đó đứng lên, thành khẩn nói với tôi: “Chuyện này đối với bà nội của tôi rất quan trọng, bà hy vọng cô có trang phục tham dự, cho nên… phiền cô nhận cho!” Vu Tịnh Tịnh khom người với tôi, hành lễ cúi đầu một góc 90 độ.

Tôi bị dọa sợ, vội nói: “Được! Được!”

Vu Tịnh Tịnh đối với chúng tôi từ trước đến nay rất tốt, tôi quyết định mặc kệ quần áo của bà nội cô ấy chuẩn bị có lố lăng đến đâu, tôi cũng sẽ kiên trì mặc vào, coi nó là bộ y phục rực rỡ nhất.

Đi vào phòng ngủ, nhìn đến bộ lễ phục mà bà nội Vu Tịnh Tịnh chuẩn bị, tôi liền an tâm. Nó không phải là bộ quần áo lố lăng, cũng không phải là bộ lễ phục đính đầy trang sức chói mắt cùng với đá quý nặng nề hợp với thẩm mỹ của mấy người già như tôi nghĩ. Đó là một cái váy công chúa màu trắng dài đến đầu gối có thêu hoa, kiểu dáng đơn giản, trắng trẻo thuần khiết, ngoại trừ có hoa thêu nổi ở thắt lưng và thân váy, ngoài ra không có đính bất kỳ loại phụ kiện nào.

Sau khi tôi mặc vào, mới phát hiện thợ cắt may thật khéo léo và có bài bản. Nhìn qua rất đơn giản, nhưng toàn thân trên dưới đều không có chỗ chật chội, khiến tôi cảm thấy rất thoải mái, hoàn toàn tôn lên mọi ưu điểm của dáng người, có thể nói, tôi chưa bao giờ được mặc một bộ quần áo dễ chịu lại xinh đẹp đến như vậy. Tôi muốn xem nhãn hiệu của cái váy, nhưng lật tìm khắp nơi cũng không tìm được, tôi nghi ngờ chắc đây chính là đồ tự cắt may cao cấp của gia tộc như lời đồn.

Tôi đi ra khỏi phòng thay quần áo, nói với Vu Tịnh Tịnh: “Váy rất vừa người, lại đẹp nữa, cảm ơn bà nội của cô!”

“Cô thích là tốt rồi.”

Vu Tịnh Tịnh đưa tôi đến trước bàn trang điểm, cô ấy đứng ở phía sau, giúp tôi chải mái tóc dài rồi búi cao, sau đó đội lên tóc của tôi một cái vương miện nhỏ có đính kim cương trong suốt. Mặc dù cô ấy có mái tóc ngắn, nhưng chải bới tóc dài thao tác lại cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau đã nói: “Ok, tóc trông rất đẹp! Cô chờ một chút, chúng ta nên mang vào vài bộ trang sức trang nhã.”

Mười mấy phút nữa qua đi, Vu Tịnh Tịnh nói: “Cô thay vào chiếc giày cao gót làm từ xương cá nhám đi, rồi ra trước gương xem thử, coi có hài lòng hay không.”

Tôi mang giày cao gót vào, đi đến trước gương, liền kinh ngạc nhìn vào chính mình ở trong gương.

Vu Tịnh Tịnh cảm thấy hài lòng với phản ứng của tôi, cô ấy vừa cười, vừa mang đến một cái vòng cổ bằng kim cương đeo lên cổ tôi, sau đó lại giúp tôi đeo vào đôi khuyên tai cũng làm bằng kim cương cùng một bộ, “Đây chính là phép màu của phụ nữ chúng ta.”

Tôi không thể không thừa nhận cô ấy nói rất đúng, thật sự là phép màu! Một chiếc váy, một kiểu tóc, một gương mặt được trang điểm, vài món trang sức, khiến tôi hoàn toàn biến đổi thanh một người khác, chính mình cảm nhận được bản thân trở nên cao ráo, tinh tế, xinh đẹp, quý phái.

Phụ nữ vì người mình yêu mà làm đẹp! Tôi lập tức nghĩ đến Ngô Cứ Lam, liền vội vàng chạy xuống lầu, “Ngô Cứ Lam! Ngô Cứ Lam…”

Không có ai trả lời tôi, không chỉ Ngô Cứ Lam mà ngay cả Giang Dịch Thịnh cũng không có ở nhà.

Vu Tịnh Tịnh ở phía sau tôi, nói: “Bọn họ có chút việc, đã đi trước rồi, lát nữa chúng ta sẽ gặp họ ở bữa tiệc.”

Tôi thất vọng nói: “Hai người đó có chuyện gì gấp mà đi trước vậy?”

Vu Tịnh Tịnh nói: “Đừng lo lắng, Ngô đại ca sẽ không quên đêm nay cô xinh đẹp đâu.”

Tôi bị nhìn thấu tâm trạng, liền ngượng ngùng, vội che dấu nói: “Cô đi thay quần áo trang điểm đi! Tôi chờ cô!”

Không đến 20 phút sau, Vu Tịnh Tịnh đã thay xong bộ váy đẹp, trang điểm tao nhã, nhẹ nhàng đi ra, đó là chiếc váy dài hoa hồng nhung đỏ, ôm sát cơ thể, tà váy xòe uyển chuyển, giống như đóa hồng lay động trong gió đêm, tôi nhịn không được liền thán phục, “Cái gì là phép màu chứ? Cô là hiện thân của pháp sư rồi còn gì!”

Vu Tịnh Tịnh cười kéo cánh tay tôi, nói: “Đi thôi!”

Khi chúng tôi đến buổi tiệc, tôi mới phát hiện căn bản đó không phải là buổi tiệc rượu nhỏ như tôi tưởng tượng.

Phòng tiệc rực rỡ xa hoa, bồi bàn quần tây áo trắng chỉnh tề qua lại tấp nập, còn có khách tham dự trang phục sang trọng, nhìn thế nào cũng đều rất giống một buổi tiệc long trọng của các tài tử điện ảnh Hollywood mà tôi từng được xem qua, khó trách bà nội của Vu Tịnh Tịnh lại cố ý chuẩn bị quần áo và trang sức cho tôi kỹ càng như vậy.

Đi thẳng một đường, có người liếc nhìn chúng tôi đánh giá. Tôi có chút rụt rè lo sợ, Vu Tịnh Tịnh lại nhìn quanh tự tin, cực kỳ hưởng thụ ánh nhìn của mọi người. Cô ấy cười nói: “Đừng lo lắng, bọn họ chỉ chiêm ngưỡng vẻ đẹp của chúng ta mà thôi.” Cô ấy khoác tay tôi vô cùng thân thiết, nháy cặp mắt đẹp mê hồn với tôi, “Ai bảo tối nay chúng ta một người là hoa hồng nóng bỏng, còn một người là hoa bách hợp trong sáng, hai đóa hoa cùng khai nở chung một đế, là giấc mơ tuyệt vời nhất của đàn ông!”

Tôi cười khổ, “Đây là buổi tiệc rượu ‘nhỏ’ mà bà nội cô đã chuẩn bị sao?”

Vu Tịnh Tịnh bất đắc dĩ nói: “Bữa tiệc tối nay đối với bà nội rất quan trọng, là nghi thức chú trọng đến thể diện của ông chủ! Cô nên cảm thấy may mắn, bà không có nhiều thời gian, nên khách mời cũng có hạn, nếu cho bà ấy thêm vài ngày, đoán chừng ngay cả tù trưởng của các bộ lạc ở Châu Phi cũng sẽ đến dự.”

Tôi tò mò hỏi: “Tại sao cô lại nói tối hôm nay rất quan trọng đối với bà nội của cô…”

“Tiểu La!”

Âm thanh truyền đến từ phía sau lưng ngắt đi lời nói của tôi, tôi quay đầu lại, thì phát hiện ra Chu Bất Văn và Chu Bất Ngôn. Bọn họ kinh ngạc trừng mắt nhìn tôi, cẩn thận liếc qua tôi từ đầu đến chân, thật giống như chưa bao giờ nhìn thấy tôi.

Tôi cũng không chút khách sáo tinh tế đánh giá bọn họ. Hai người đứng khoác tay nhau, dáng vẻ vô cùng thân thiết, rõ ràng là một đôi tình nhân tâm đầu ý hợp. Nhìn qua, nam tử nhã nhặn, nữ tử thanh tú, đích thực là một cặp trời sinh. Tưởng tượng đến việc Chu Bất Văn bỏ mặc bạn gái của mình, giả vờ giả vịt chạy đến theo đuổi tôi, còn Chu Bất Ngôn lại có thể trơ mắt nhìn bạn trai của mình chơi trò mập mờ với cô gái khác, tôi cảm thấy có chút ghê tởm.

Đại khái nhìn thấy ánh mắt của tôi có phần chế giễu, Chu Bất Văn cảm thấy bất an nên vội vàng hạ cánh tay, muốn đứng cách xa Chu Bất Ngôn một chút, Chu Bất Ngôn càng nắm chặt hơn, nghênh ngang nhìn tôi.


Chu Bất Văn mỉm cười hỏi: “Tiểu La, sao em lại ở đây?”

Tôi nhìn anh ấy ôn hòa lịch sự, thực tế giọng nói có chút trịch thượng và không thoải mái, tôi liền học theo ngữ khí của anh ấy, cũng mỉm cười nói: “Bất Văn, sao anh cũng ở đây vậy?”

Nụ cười của Chu Bất Văn liền bị cứng đờ, anh ấy hỏi: “Ngô Cứ Lam không đi cùng em sao?”

Giọng nói của tôi vẫn rất mực ôn hòa, “Lát nữa anh ấy sẽ đến.”

Chu Bất Ngôn không kềm chế được nữa, chế giễu nói: “Buồn nôn! Bán được hai tảng đá, thì coi như là có tiền! Cầm mấy trăm vạn tệ mà dám đến New York khoe khoang, tôi để ý thấy bạn trai ‘ăn bám ngu dốt’ của cô được bà cô già kia ưa thích, chắc là đi theo bà ta rồi!”

Cãi nhau sao? Tôi nghĩ đến lúc thắng, còn chưa sớm vậy đâu! Tôi cười tủm tỉm nói: “Chu tiểu thư có thời gian lo lắng cho tôi, chi bằng lo cho mình một chút, ít ra bạn trai của tôi chưa từng có ý đồ…xấu xa ở bên ngoài.” Tôi vỗ vỗ vào bả vai của Chu Bất Văn, tỏ vẻ khen anh em bọn họ thật tốt, vừa chế giễu vừa nghiêm túc nói: “Đầu To, anh có nói cho bạn gái của anh biết, hôm anh thổ lộ tình yêu với em, còn có ý đồ cưỡng hôn, nhưng bị em cự tuyệt hay không?”

Chu Bất Ngôn tức giận đến xanh mặt: “Cô… Cô… Cái đó căn bản không phải là thật! Bất Văn là vị hôn phu của tôi, anh ấy chỉ giả vờ…”

“Bất Ngôn, im đi!” Chu Bất Văn sắc mặt khó coi lập tức cúi đầu gằng giọng ngắt lời, nhưng đã muộn.

Mọi chuyện bởi vì không có chứng cứ, trước nay tôi vẫn giả bộ phớt lờ đối mặt với sự thật ở trước mắt. Tôi nhìn chằm chằm Chu Bất Văn, dùng sức nắm chặt bờ vai của anh ấy, tôi có rất nhiều lời muốn hỏi anh ấy, nhưng vì quá mức đau khổ tức giận, ngược lại không thể nói được tiếng nào.

Thật sự là Chu Bất Văn! Tại sao lại như vậy? Cướp giật, đột nhập nhà trộm cắp tôi còn có thể miễn cưỡng hiểu được, nhưng tại sao anh ấy lại có thể đối xử với ba của Giang Dịch Thịnh như vậy? Tại sao có thể sai khiến bốn kẻ bắt cóc truy sát tôi? Tình cảm nhiều năm so với tiền tài ở trước mắt chẳng lẽ không có một chút ý nghĩa nào hay sao?

Một bàn tay lạnh lẽo cầm lấy cổ tay của tôi, kéo cánh tay đang nắm chặt bả vai Chu Bất Văn ra. Đã quen thuộc với nhiệt độ lạnh giá này, tôi lật tức nắm lại bàn tay của hắn, sau đó mới quay đầu nhìn về phía hắn.

Dưới ánh mắt trầm mặc thâm thúy của Ngô Cứ Lam, đau khổ tức giận của tôi cũng dần dần tiêu biến.

Chu Bất Văn nhìn thấy Giang Dịch Thịnh ở bên cạnh Ngô Cứ Lam, sắc mặc càng trở nên khó coi.

Giang Dịch Thịnh cười cười, nói với Chu Bất Văn: “Tao còn nhớ lần đầu tiên uống rượu, là học theo mày, lần đó tao cảm thấy rất khó uống, từng hớp từng hớp một mím môi mà uống, còn bị mày cười nhạo thật không giống đàn ông. Đầu To, hôm nay tao mời lại mày một ly!”

Giang Dịch Thịnh tùy tay lấy từ trên khay của người bồi bàn một chai rượu mạnh, rót đầy một ly, ngẩng đầu lên uống một hơi nốc cạn.

Chu Bất Ngôn nhìn anh ấy, mặt tái xám như tro.

Lần đầu tiên uống rượu, là tình cảm tuổi trẻ bắt đầu; lần cuối cùng uống rượu, là tình cảm tuổi trẻ chấm dứt. Bởi vì Lý Đầu To của năm đó, Giang Dịch Thịnh không hề truy cứu những việc mà Chu Bất Văn đã làm hôm nay, nhưng sau khi uống ly rượu tuyệt giao này, cho dù Chu Bất Văn có phạm phải một sai lầm nhỏ nào, Giang Dịch Thịnh cũng sẽ từng việc mà thẳng tay tính sổ.

Nhớ tới lúc còn nhỏ, ba đứa trẻ chúng tôi thích trốn đến bãi biển không người, vừa vụng trộm uống rượu hút thuốc, vừa hi hi ha ha cười đùa trêu ghẹo, bây giờ nhìn lại chuyện trước mắt, tôi cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu, những câu hỏi chất vấn chực chờ ở bên miệng nay đã không còn ý nghĩa. Không có “Tại sao”, hoặc là “Tại sao” căn bản không còn quan trọng nữa, mà quan trọng là… Thời gian đã làm biến đổi tất cả chúng tôi, nó khiến chúng tôi trở thành những con người xa lạ. Chất vấn thời gian đã qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đối với người xa lạ, thật sự không có ý nghĩa.

Giang Dịch Thịnh mỉm cười đưa ly rượu rỗng ra trước mặt Chu Bất Văn, Chu Bất Văn lại chậm chạp không nhận lấy. Giang Dịch Thịnh cười hỏi: “Dám làm mà không dám nhận! Ngay cả dũng khí uống ly rượu mày cũng không có sao?”

Chu Bất Ngôn cũng không cảm thấy khó xử khi trông thấy màn uống rượu bí hiểm giữa Giang Dịch Thịnh và Chu Bất Văn, cô ta nhìn Giang Dịch Thịnh uống rượu giống như Lâm Đại Ngọc nhìn Lưu Mỗ Mỗ (14.3) khi bà ta lần đầu tiên được mời vào nhà đại phú hộ lộng lẫy uống trà, cô ta khinh miệt nói: “Thế này mà mấy người cũng gọi là uống rượu à? Ngay cả tên tiếng Anh của Apéritifs và Digestifs (14.4) còn không biết mà đến tham gia tiệc rượu của Violet, thật là đáng xấu hổ! Bất Văn, chúng ta đi, đừng để ý đến bọn họ!”

(14.3) Lưu Mỗ Mỗ: Một nhân vật rất được yêu thích trong Hồng Lâu Mộng, biểu tượng cho phẩm chất truyền thống tốt đẹp của người Trung Hoa. Bà là một người nông dân nghèo khổ nhưng lương thiện chính trực, thông minh nặng tình nghĩa và giàu nghị lực. Trong Hồng Lâu Mộng, Tào Tuyết Cần đã miêu tả già Lưu ba lần vào phủ Vinh Quốc, và là người chứng kiến sự hưng vong của nơi này, một nơi giàu sang phú quý trái ngược với cuộc sống của bà. Khi bà đến chơi, Giả mẫu thương xót người đàn bà nghèo khổ quê mùa như bà nên đã mở tiệc khoản đãi để bà có cơ hội được nếm mùi đời. Ngày nay người ta gọi những người chưa gặp qua đủ mọi việc đời là Lưu Mỗ Mỗ. (nguồnhttps://sakuraky.wordpress.com/)

(14.4) Apéritifs (trước) và Digestifs (sau) là cách gọi thông thường cho những loại rượu khai tiệc và kết thúc buổi tiệc.

Chu Bất Ngôn kéo Chu Bất Văn bỏ đi, Giang Dịch Thịnh trả lại cái ly rỗng cho người bồi bàn, tôi lo lắng hỏi hắn, “Anh không sao chứ?”

Giang Dịch Thịnh nói: “Đừng lo cho anh, cũng đừng vì Chu Bất Văn mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, không đáng!” Hắn liếc mắt nhìn Ngô Cứ Lam một chút, sau đó cười ý vị thâm sâu, “Tiểu La, bổi tối hôm nay em là diễn viên chính, kịch hay còn chưa mở màn đâu!”

Tôi nhìn hắn và Ngô Cứ Lam ăn mặc đặc biệt nghiêm túc, mới nhớ tới buổi tối hôm nay phải gặp mặt ông chủ của Vu Tịnh Tịnh, nhưng hiện tại tôi vẫn không quan tâm đến việc trò chuyện vui vẻ với một người xa lạ, tôi chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, trở về khu nhà nghỉ.

“Tịnh Tịnh, ông chủ của cô tên gọi là gì, ông ấy ở đâu?”

Vu Tịnh Tịnh hơi liếc mắt nhìn bàn tay của tôi và Ngô Cứ Lam đang nắm chặt với nhau một chút, liền nói: “Ông chủ tên là Regulus (14.5), một cái tên Hy Lạp, có nghĩa là hoàng tử, cũng mang ý nghĩa trái tim của sư tử. Bà nội của tôi sẽ lập tức giới thiệu ông ấy cho cô quen biết. Phải rồi, bà nội của tôi chính là người vừa rồi Chu Bất Ngôn đã nhắc đến, tên Violet, rất nhiều người nghĩ rằng bà ấy là người thông thái, thần bí, tao nhã, mê hoặc…”

(14.5) Regulus: là một ngôi sao trong chòm sao Sư Tử (Leo), nó được mệnh danh là trái tim sư tử do nằm ở vị trí đặc biệt. Theo tiếng Latin, Regulus có nghĩa là hoàng tử hay vị vua nhỏ.

Vu Tịnh Tịnh không nói thêm gì nữa, bởi vì đại sảnh của bữa tiệc bỗng nhiên im lặng, khiến tôi giống như mọi người dõi mắt hiếu kỳ muốn nhìn thấy bà nội của Vu Tịnh Tịnh. Đó là một phụ nữ đứng tuổi có dáng người quý phái, được mọi người ca tụng là thân bí mê hoặc đang chậm rãi đi tới. Bà ấy mặc bộ lễ phục dạ hội màu đen, tóc vấn cao chỉnh chu phía sau đầu, liếc mắt một cái có thể đoán được tuổi của bà ấy, nhưng thời gian lưu lại trên người bà ấy lại toát ra nét tao nhã dịu dàng, mỗi một nếp nhăn đều giống như do thời gian ban tặng. Một cô gái trang điểm lộng lẫy, cố gắng khoe sắc tranh tài, đứng trước mặt bà ấy, bỗng nhiên lại chìm hẳn đi để làm nền cho bà ấy.

Tôi nhịn không được ngắm nhìn Violet, lại ngắm nhìn Vu Tịnh Tịnh. Gương mặt của Vu Tịnh Tịnh mang nét đặc trưng của người Châu Á, bà nội của cô ấy lại có nét của người Phương Tây. Bà ấy không có mái tóc vàng và tròng mắt xanh như người Phương Tây, nhưng có mái tóc đen tuyền, làn da nâu màu mật ong. Hai gương mặt hoàn toàn khác nhau, nhưng lại có thể rõ ràng tìm ra những điểm tương tự.

Vu Tịnh Tịnh giải thích, “Bà nội của tôi tự xưng mình là người Di-gan, có dòng máu của người Tây Ban Nha. Còn tôi thì có dòng máu của người Anh-điêng và người Trung Quốc.” (14.6)

(14.6) Người Di-gan: là một dân tộc với dân số khoảng 15 triệu người, sống thành nhiều cộng đồng trên khắp thế giới. Các cộng đồng người Di-gan sinh sống nhiều tại Nam Âu và Đông Âu, châu Mỹ và Trung Đông. Người Anh-điêng (Indian, hay còn gọi là người da đỏ) là những cư dân trước khi Cristoforo Colombo đặt chân đến châu Mỹ đã sinh sống ở cả Bắc lẫn Nam Mỹ. Hậu duệ của họ vẫn còn là thiểu số, nên thường được gọi là thổ dân châu Mỹ. Hiện nay, trên lãnh thổ Hoa Kỳ, dân tộc da đỏ chỉ còn khoảng 1%.

Tôi gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.

…………….

REGULUS TRONG CHÒM SAO LEO

HAI LOẠI RƯỢU KHAI TIỆC VÀ KẾT TIỆC

Bà nội của Vu Tịnh Tịnh đứng trước micro nói vài lời chào đón quan khách bằng tiếng Anh lưu loát.

Tốc độ nói của bà ấy không nhanh cũng không chậm, phát âm cực chuẩn, cơ bản tôi nghe đều hiểu. Những vị khách được mời đến dự tiệc hôm nay đều là họ hàng bằng hữu có quan hệ hợp tác làm ăn, có người đã hợp tác trên trăm năm, cũng có người mới quen biết, chỉ hợp tác để mở rộng thị trường Châu Á. Công việc làm ăn của bà ấy liên quan đến rất nhiều lĩnh vực như bất động sản, trang sức, dược phẩm, y tế, khoán sản, nguồn năng lượng mới… Cách thức làm ăn của Violet cùng với các công ty kinh doanh hiện nay không giống nhau cho lắm, bà ấy không có một công ty hay tập đoàn nào đại diện đưa ra thị trường, toàn bộ là tập hợp những công ty cá nhân nhỏ lẻ, nhưng không hề nghi ngờ, tuy đây là cách làm ăn ở cấp thấp nhưng lại vô cùng phát đạt, giống như một vương quốc kinh doanh thu nhỏ.

Tôi càng nghe càng cảm thấy tò mò, những con người tài giỏi quý phái như vậy rốt cuộc phục vụ một ông chủ như thế nào? Chắc hẳn là một nhân tài rất có mị lực mới có thể khiến bà ấy nể phục như vậy?

Violet đột nhiên nhìn về phía chúng tôi, bà ấy vươn cánh tay, ra điệu bộ cung kính mời chào, “Như tôi đã đề cập lúc đầu, gia tộc nhà chúng tôi đại diện cho ông chủ làm ăn kinh doanh. Tối nay, xin cho phép tôi được giới thiệu với mọi người ông chủ của tôi, ngài Regulus.”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía chúng tôi, chính xác mà nói, đều là theo ánh mắt của Violet nhìn Ngô Cứ Lam. Tôi có chút hiểu ra, nhưng cũng có chút không tin, ngơ ngác nhìn về bốn phía, ý muốn tìm thấy một người khác để chứng tỏ tôi đã hiểu lầm. Nhưng chung quanh không có ai khác, chỉ có mỗi Ngô Cứ Lam.

Những lời nói của hắn lúc chiều đột nhiên văng vẳng bên tai, “Người của anh đã cứu anh”, Trăm năm trước hắn không phải chỉ đơn độc một mình, có người đi theo hắn, bảo vệ hắn. Từ lúc nước Mỹ kiến tạo, ngoại trừ cuộc nội chiến hai miền Nam Bắc, cục diện chính trị vẫn ổn định, chỉ cần có người đáng tin cậy mở đại lý kinh doanh phát triển ổn định, sự nghiệp kéo dài từ năm đó cho đến bây giờ thật hết sức bình thường.

Ngô Cứ Lam bóp nhẹ bàn tay của tôi giúp tôi trấn an, sau đó buông tôi ra, đi về phía Violet.

Violet lùi sang một bên, dùng sức vỗ tay, chỉ trong một thoáng, toàn bộ đại sảnh tiệc rượu vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Violet cùng vài người lớn tuổi đứng phía trước đều kích động với ánh mắt rơm rớm lệ, giống như đang chứng kiến một điều kỳ tích không thể ngờ tới đang xảy ra.

Ngô Cứ Lam tỏ vẻ lạnh nhạt đứng ở đó, khuôn mặt không chút biểu cảm, thật giống như tất cả mọi chuyện, tất cả những điều xa hoa vương giả này đều đương nhiên phải có.

Tiếng vỗ tay dần dần ngừng hẳn, Ngô Cứ Lam hướng Violet và những người lớn tuổi kia, nói: “Good evening, my friends, I’m back!”

Bọn họ lại kích động dùng sức vỗ tay, nhận ra được, những người này cũng như Violet, đàn ông hay phụ nữ đều giống nhau, không chỉ có tài năng hơn người, mà địa vị xã hội cũng vô cùng xuất chúng, nhất cử nhất động của bọn họ đều lôi kéo những người khác làm theo, khiến cho toàn bộ đại sảnh lại vang lên một trận vỗ tay như sấm rền.

Chỉ có người chưa bị kích động như bọn họ chính là tôi, Giang Dịch Thịnh, Chu Bất Văn và Chu Bất Ngôn.

Chu Bất Văn và Chu Bất Ngôn dùng ánh mắt khó tin nhất trừng trừng nhìn tôi, tỏ ra bộ dáng “Rõ ràng là một kẻ nghèo kiết xác, không ngờ tự nhiên biến thành mỏ vàng”

Kỳ thật, tâm trạng của tôi cũng giống như bọn họ, tôi trơ mắt nhìn “kẻ bị tôi nuôi dưỡng bấy lâu nay biến thành kẻ tôi có bán mình cũng nuôi không nổi” kia, cảm giác thật sự không xong. Tôi đã không ít thì nhiều cho rằng tôi là người duy nhất của Ngô Cứ Lam trên thế giới này, nhưng bây giờ, tôi mới phát hiện mình cùng lắm chỉ là một người bình thường trong những người bình thường ở đây, mà lại là một kẻ thấp kém nhất trong số bọn họ, điều này khiến tôi có cảm giác thật sự không an toàn.

Tiếng vỗ tay tiếp tục dừng lại, những người lớn tuổi rất có địa vị xã hội kia, từng người từng người một tiến về phía Ngô Cứ Lam đánh tiếng chào hỏi. Bọn họ có kẻ dẫn theo hoặc con trai cháu trai hoặc con gái cháu gái đến nói chuyện. Tổ tiên của bọn họ hẳn là những người di dân từ Châu Âu đến nước Mỹ, tuy bọn họ đã sớm rời xa cố thổ, nhưng dáng dấp bề ngoài cùng với ngôn ngữ lời nói vẫn mang theo chút hơi hướng của quê nhà, bọn họ chính là thế hệ sau của người Tây Ban Nha, người Đức, người Ý, người Pháp… Ngôn ngữ của bọn họ mỗi người sử dụng đều không giống nhau, Ngô Cứ Lam cũng dùng nhiều thứ tiếng khác nhau của từng quốc gia để nói chuyện, mỗi cử chỉ hành động, đều là lễ nghi hoàn mỹ.

Một Ngô Cứ Lam được mọi người vây quanh như vậy khiến tôi cảm thấy có chút xa lạ, tuy đã từng biết hắn bần cùng đến đôi dép cũng không có, tính khí kêu ngạo lạnh lùng, nhưng hiện tại chính mắt trông thấy hắn trở về cuộc sống vương giả, tỏ thái độ lạnh nhạt với sự kính phục và hoan nghênh của mọi người, lại khiến tôi có một loại cảm giác khác. Lời hắn nói tôi hoàn toàn không hiểu, việc hắn làm tôi hoàn toàn không biết, người bên cạnh hắn tôi hoàn toàn không quen… khoảng cách của tôi và hắn lại càng trở nên xa xôi. Đêm trăng tròn hôm đó, dù hắn đã lộ rõ thân phận, nói cho tôi biết hắn không phải là người, tôi cũng không có loại cảm giác này, đó là loại cảm giác khiến tôi biết rằng chúng tôi là hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Tôi thì thầm nói: “Anh ấy thật rất giống với tên của mình, một vương tử!”

Vu Tịnh Tịnh nhìn chằm chằm vào Ngô Cứ Lam, không chút do dự nói: “Không phải là rất giống, Regulus chính là vương tử!”

Tôi sửng sờ một chút, nhịn không được suy nghĩ, nếu hắn là vương tử, vậy tôi là gì? Có thể nào là cô bé Lọ Lem trước lúc 12 giờ đêm, tuy được mặc váy áo xinh đẹp, ra dáng một cô công chúa kêu sa lộng lẫy, nhưng rốt cuộc khi váy áo biến mất, liền trở lại bản chất ban đầu hay không?

Giang Dịch Thịnh dùng khuỷu tay huýt vào tôi một chút, trong lúc hắn ra ý gì đó, tôi nhìn thấy Chu Bất Văn và Chu Bất Ngôn lẳng lặng lui ra khỏi đám đông, đang hướng về phía cánh cửa lớn. Tôi nhìn chằm chằm vào bóng dáng của bọn họ, cũng có cảm giác muốn chạy trốn.

“Cảm ơn sự hiện diện của quý vị…” Giọng nói của Ngô Cứ Lam đột nhiên vang lên, dĩ nhiên là tiếng Hoa.

Chu Bất Văn và Chu Bất Ngôn theo bản năng dừng bước, xoay người lại nhìn, tôi cũng quay đầu lại, ngơ ngẩn nhìn về phía Ngô Cứ Lam.

Ngô Cứ Lam trừng ánh mắt sắc bén nhìn tôi, chạm vào ánh mắt của hắn, tôi có chút chột dạ, hắn hiểu thấu suy nghĩ của tôi! Ánh mắt của hắn có chút tức giận, dường như muốn nói: Em dám trốn à? Em thử xem!

Ngô Cứ Lam vẫn nhìn tôi chằm chằm, dùng tiếng Hoa chậm rãi nói: “Buổi tối hôm nay tôi mời các vị đến đây không phải chỉ vì cuộc gặp mặt thân mật, mà quan trọng hơn là muốn mọi người chứng kiến một việc.”


Hắn đi xuyên qua đám đông, bước về phía tôi, theo từng động tác của hắn, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người hắn.

Từ nhỏ đến lớn, tôi không phải là tiêu điểm của đám đông, cũng không có thói quen làm tiêu điểm của đám đông, nên rất lo lắng khẩn trương muốn lùi về phía sau. Ngô Cứ Lam cúi thấp người, chân sau quỳ xuống trước mặt tôi, trên tay cầm một chiếc nhẫn có đính viên kim cương màu lam thật lớn, “Tiểu La, em có đồng ý lấy anh không?”

Tôi giống như nghe được mấy câu thần chú, lập tức cứng đờ người giống như bị đóng đinh lên mặt đất, kinh ngạc hỏi: “Anh nói cái gì?”

May mắn sao, không phải chỉ có một mình tôi bị dọa sợ, trong đám đông cũng phát ra liên tiếp mấy tiếng hô kinh ngạc, làm cho câu nói cực kỳ thất lễ kia của tôi cũng được che lấp đi vài phần.

Ngô Cứ Lam nhìn chằm chằm vào đôi mắt của tôi, lặp lại một lần nữa: “Em có đồng ý lấy anh không?”

Tôi im hơi lặng tiếng nghe xong, mặt lập tức giãn ra nụ cười, vội vàng giật lấy chiếc nhẫn ở trong tay hắn, “Em đồng ý! Em đồng ý!”

Giang Dịch Thịnh liều mạng ho khan một tiếng, tôi mới phát hiện, hình như tôi sốt ruột hơi quá, hẳn là mắt đã có chút ươn ướt, tôi rụt rè đưa tay ra muốn trả lại chiếc nhẫn, để Ngô Cứ Lam tự tay đeo nhẫn cho tôi. Nhưng trò hề mất mặt của tôi, bọn họ đã thấy hết rồi, chẳng lẽ muốn tôi trả nhẫn lại cho Ngô Cứ Lam sao?

Tôi cầm chiếc nhẫn, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.

Ánh mắc sắc bén của Ngô Cứ Lam trở nên dịu dàng, hắn mỉm cười, rất tự nhiên kéo tay tôi lại, giúp tôi đeo nhẫn vào, thật giống như ghi thức vốn nên như vậy. Sau đó, hắn nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của tôi, hạ thấp người, cúi đầu, cực kỳ nâng niu, hôn nhẹ lên mu bàn tay của tôi một chút.

Giống như có một luồn điện từ bàn tay truyền đến tim, khiến cho trái tim của tôi bị kích thích đập thật nhanh, máu chạy ngược lên não, thời khắc này, mắt hoa đầu choáng váng, tôi mới thật sự ý thức được rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì: Ngô Cứ Lam, cầu hôn tôi! Là cầu hôn! Cầu hôn! Cầu hôn!

Từ khi đoạn tình cảm này nảy nở, tôi vẫn luôn là người gắng sức chủ động đi trước, biểu hiện của Ngô Cứ Lam là hoàn toàn do dự, thậm chí có thể nói, hắn căn bản đã muốn cự tuyệt, chẳng qua không chịu nổi da mặt dày của tôi mà thôi, nhưng ngay cả người có da mặt dày như tôi đây cũng chưa dám lo nghĩ đến việc kết hôn, vậy mà Ngô Cứ Lam lại cầu hôn tôi!

Thật kỳ lạ! Tôi vẫn là tôi, hắn vẫn là hắn, chẳng qua trên ngón tay giữa của tôi có thêm một viên đá biểu tượng của sự hứa hẹn, thế nhưng đã làm cho mọi thứ thay đổi! Cho dù lời hắn nói không thể nghe hiểu, chuyện hắn làm không thể nhận biết, hay những người xung quanh hắn chẳng thể thân quen, thì đã làm sao? Mặc kệ thế giới này có xa lạ đến thế nào, thì hắn vẫn luôn ở bên cạnh tôi! Huống chi, hắn còn cố tình làm cho tất cả mọi người nghe không hiểu, chỉ dùng tiếng Hoa, vì muốn tôi có thể nghe hiểu.

Ngô Cứ Lam nắm tay của tôi, liếc mắt nhìn Chu Bất Văn và Chu Bất Ngôn, dùng tiếng Hoa giới thiệu với mọi người: “Vị hôn thuê của tôi, Thẩm La!”

Violet ra ý muốn tìm người am hiểu tiếng Hoa phiên dịch thành tiếng Anh, nhưng những người lớn tuổi ở bên cạnh bà ấy vẫn tiếp tục im lặng, dường như hoàn toàn không thể tiếp nhận mọi chuyện đang diễn ra.

Ngô Cứ Lam lẳng lặng nhìn chăm chú vào bọn họ. Violet là người đầu tiên giơ tay lên, bắt đầu vỗ tay, những người khác cũng từ từ vỗ theo, cuối cùng toàn bộ đại sảnh đều là tiếng vỗ tay vang dội.

Ngô Cứ Lam mỉm cười, nói: “Cám ơn!”

Âm nhạc hợp tình hợp cảnh tấu lên, Violet đưa mắt ra dấu cho Vu Tịnh Tịnh.

Vu Tịnh Tịnh cười nói với Giang Dịch Thịnh: “Mượn mỹ sắc của anh một chút!” Không đợi Giang Dịch Thịnh kịp phản ứng, cô ấy liền lôi kéo Giang Dịch Thịnh đi ra sàn nhảy, cả hai nương theo âm nhạc, bắt đầu khiêu vũ.

Động tác của Giang Dịch Thịnh thoáng do dự một chút, nhưng rất nhanh hắn liền bắt kịp bước nhảy của cô ấy.

Hai người bọn họ, một nam phong lưu phóng khoáng, một nữ xinh đẹp sáng ngời, các bước nhảy đa dạng phức tạp, nhưng lại cực kỳ hài hòa đồng điệu, khiến cho những người khác cũng bắt đầu muốn kiêu vũ.

Những người vây quanh Ngô Cứ Lam cũng dần dần tản đi. Violet cùng một số người lớn tuổi vẫn không rời khỏi, bà ấy cung kính nói với Ngô Cứ Lam: “Mời.”

Chúng tôi theo sau bà ấy, cùng đi vào một gian phòng nghỉ thông với đại sảnh của buổi tiệc.

Bồi bàn đóng cửa lại, âm nhạc cùng tiếng ồn ào bị chặn ở bên ngoài, bên trong có vẻ rất yên tĩnh. Ngô Cứ Lam dẫn theo tôi đến ngồi xuống ghế salon, tất cả những người khác đều đứng.

Violet ân cần nói chuyện với tôi: “Đã nghe Tịnh Tịnh nhắc đến cô rất nhiều lần, tôi có thể gọi cô là Tiểu La được không?”

Người Trung Quốc rất trọng lễ nghĩa, kính lão yêu trẻ, Violet coi như là trưởng bối, tôi muốn đứng lên, nhưng Ngô Cứ Lam lại đè tôi xuống, cho nên tôi chỉ có thể ngồi bất động, cười nói: “Đương nhiên có thể ạ.”

Violet mỉm cười giới thiệu với tôi một vài người lớn tuổi, mỗi người đều bước lên phía trước, cầm lấy tay của tôi, khom người cúi đầu, khẽ hôn lên bàn tay của tôi một chút. Từ đầu đến cuối, Ngô Cứ Lam vẫn ở bên cạnh, không nói tiếng nào. Tôi hơi hơi cảm thấy đây chính là một kiểu lễ nghĩa của người Tây Âu, càng giống như một loại nghi thức, nhưng rốt cuộc nó tượng trưng cho cái gì, Ngô Cứ Lam không có giải thích, tôi cũng không hỏi, chỉ có thể cố gắng duy trì dáng vẻ đoan trang nghiêm túc, không cầu thật hoàn mỹ, chỉ cầu không làm gì sai.

Đợi mọi người cùng tôi so chiêu kiên trì một lúc sau, Ngô Cứ Lam cầm tay của tôi, đứng lên, mở miệng nói: “Thẩm La là người bạn đời kiếp này ta đã chọn, kể từ hôm nay chúng ta cùng chia sẻ những hạnh phúc cuộc đời này ban cho, cũng sẻ chia những đau khổ mà cuộc đời này mang đến.”

Trong lòng tôi bỗng nhiên rung động, tôi ngây ngốc nhìn Ngô Cứ Lam.

Violet dường như quá kinh ngạc, nói: “Regulus…”

Ngô Cứ Lam với ánh mắt sắc bén nhìn bà ta chằm chằm, violet cự tuyệt trong chớp mắt, sau đó cung kính cúi đầu.

Ngô Cứ Lam dùng tiếng Anh nói lại lời nói kia một lần, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn nói: “Ta hy vọng mọi người nhớ kỹ lời nói của ta.”

Nói xong, hắn dẫn theo tôi đi ra khỏi phòng nghỉ.

Ngô Cứ Lam nhìn Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh đang khiêu vũ, hỏi tôi: “Em có muốn đi dạo xung quanh một lát không? Hay muốn khiêu vũ, anh có thể nhảy cùng em.”

Tôi lắc đầu, “Em muốn về nhà.”

Hắn đã nói thính giác và khứu giác của hắn nhạy cảm hơn con người rất nhiều, âm thanh ở đây ồn ào, nhiều loại mùi hỗn tạp như vậy, khẳng định hắn không thích, vừa đúng lúc, tôi cũng không thích.

Ngô Cứ Lam mỉm cười, dịu dàng nói: “Được, chúng ta về nhà!”

Sau khi trở lại khu nhà nghỉ, tôi đứng trước cánh cửa bấm những con số mật mã vào cái khóa, liền đột nhiên phản ứng kịp, tại sao mật mã của khu nhà này lại lấy ngày sinh nhật âm lịch của tôi. Không phải Vu Tịnh Tịnh chủ ý gọi người đổi mật mã, mà chính là Ngô Cứ Lam đã cố ý sắp xếp thay đổi theo số mật mã này.

Tôi hỏi: “Khu nhà này là chỗ trước đây anh đã từng ở sao?”

Ngô Cứ Lam nói: “Đúng vậy! Cứ cách 20 năm, bọn họ lại giúp anh lo liệu đổi giấy tùy thân một lần, cũng sẽ sửa sang lại khu nhà này một lần, ngoại trừ cái giá sách kia, thì những chỗ khác cơ bản đều không thể nhận ra giống như trước.”

Tôi đẩy cửa ra, khom người khụy gối, khẽ mỉm cười, ra dáng cung kính mời vào nhà, nói với Ngô Cứ Lam: “Hoan nghênh anh về nhà!”

Ngô Cứ Lam nói: “Về sau cũng là nhà của em. Sinh nhật của em anh không có quà gì để tặng, khu nhà này coi như là quà sinh nhật anh tặng cho em.”

Cái gì? Tặng cho tôi sao? Tôi ngây ngẩn cả người.

Ngô Cứ Lam kéo tôi đi vào phòng, “Em đừng cảm thấy nó quá quý giá mà không dám nhận, năm đó anh chỉ thích đám cây cỏ tươi tốt ở đây, người thì thưa thớt, nên mua nó với giá cực kỳ thấp.”

Tôi phục hồi lại tinh thần, cợt nhả nói: “Em không ngại quý giá! Ngốc mới ngại có nhiều tiền! Chỉ cần là của anh tặng, quý đến cỡ nào em cũng dám nhận! Em chỉ không thể tin trên đời này thật sự có chuyện quá tốt như vậy, em vốn chỉ cần lao động cần cù, thật thà cầu khẩn, cố gắng chuẩn bị tốt để nuôi gia đình, như thế là đủ, nhưng không ngờ anh lại giàu có như vậy, làm cho em biến thành thành con sâu béo.”

Ngô Cứ Lam hơi mỉm cười, nhìn tôi nói: “Tiểu La, em như vậy, thật sự rất tốt!”

Ánh mắt của hắn thâm sâu chăm chú, quả thực có thể dùng bốn chữ “Tình thâm chân thành” để diễn tả. Tôi có chút ngượng ngùng, liền đỏ mặt nhìn sang hướng này, rồi quay sang hướng khác, vẫn xấu hổ không dám nhìn vào mắt của hắn.

Ngô Cứ Lam dịu dàng nở nụ cười, trêu ghẹo hỏi: “Em đang nhìn cái gì vậy?”

Tôi nói năng hùng hồn: “Nhìn căn nhà của em!” Nói xong, tôi thật sự cẩn thận đánh giá qua căn phòng.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy hai thứ, vừa quen vừa lạ ở trước mắt.

“A! Chúng nó ở đây này!” Tôi kinh ngạc chạy qua.

Là khối đá San hô hóa ngọc giống như thứ được trưng bày ở ngôi nhà cũ trên hải đảo, đang được đặt dưới sàn nhà, bên trên bày biện một cái chậu cây cảnh non bộ xanh biếc; ốc Anh Vũ hóa thạch vẫn giống như trước kia, là vật trang trí, nó được đặt trên cái tủ kệ ở trong phòng khách.

Ngô Cứ Lam nói: “Đây là những vật kỷ niệm của ông nội em, nếu không phải vì tiền, chắc chắn em sẽ không muốn bán đi. Bây giờ chúng ta không thiếu tiền, vậy cứ để nó trở lại bên cạnh em đi!”

Tôi nhìn đá san hô và ốc Anh Vũ hóa thạch, rồi lại nhìn ra khắp căn phòng, im lặng nhìn Ngô Cứ Lam.

Đồ gia vị và nguyên liệu nấu ăn Trung Quốc ở trong bếp, những con ốc sò biển trang trí trên kệ tủ đầu giường, trong phòng tắm là dầu tắm dầu gội tôi dùng, ngay cả cái TV khi mở lên cũng toàn là tiếng Hoa… Khó trách tôi luôn cảm thấy người chủ bày trí sắp xếp cho căn nhà này thật là hảo tri kỷ, lại hảo chu đáo, giống như thỏa mãn mọi nhu cầu của tôi.

Ngô Cứ Lam đến trước mặt tôi, thân thiết hỏi: “Em sao vậy?”

Tôi nói: “Những thứ ở trong căn nhà này em cứ tưởng là do Vu Tịnh Tịnh tìm người cố tình sắp xếp, thì ra chính là anh tự tay sắp xếp.”

Ngô Cứ Lam nói: “Thời gian quá gấp rút, chỉ có nửa ngày, anh chỉ có thể tùy tiện bày trí một chút. Sau này dựa theo tâm ý của em, chúng ta sẽ bày trí lại tốt hơn nữa, tương lai nếu em đến New York, là có thể ở thoải mái được rồi.”

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày mình sẽ được một người như vậy đặt ở trong lòng, chu toàn che chở, ban tặng hết thảy yêu chiều.

Đôi mắt có chút ẩm ướt, tôi nhịn không được dựa sát vào ngực hắn, gắt gao ôm lấy cổ hắn, chiếc nhẫn kim cương màu lam trên ngón tay của tôi lấp lánh rạng rỡ.

Người tôi yêu, đến từ biển xanh sâu thẳm, cho tôi tình yêu như đại dương bao la! Cho dù tương lai có là gì, hạnh phúc hay khổ cực, tôi đều cam tâm tình nguyện tiếp nhận tất cả!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.