Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương:51Ma Thú Thần Bí


Đọc truyện Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh – Chương 251Ma Thú Thần Bí

– Tên Cẩu hùng kia ngươi thực sự nghĩ Cẩu Vương ta sợ ngươi chắc… Ngao, mắng nhầm rồi, ta là cẩu nếu ta mắng ngươi là cẩu không phải tự mắng người mình sao.

Lần này thì đám nhân loại phía thành trì khóe miệng giật giật, rất muốn nén cười, nhưng vô cùng khó khắn nga. Ngươi bây giờ mới biết ngươi là cẩu sao.

– Ngao ô!

Xích Hắc Cẩu Vương thẹn quá hóa giận, giơ lên lợi trảo, giống như lôi đình hắc điện cắt qua hư không, bộ dáng điên cuồng bễ nghễ, công kích vượt qua hai ba mươi thước, phá hủy hết thảy mọi thứ xung quanh, ngay cả mặt đất bên dưới cũng là một mảnh cháy đen.

Cái uy thế cùng với lực phá hoại này, khiến cho da đầu của đám Đấu Linh cao thủ đang đứng trên tường thành cũng phải rung lên, kinh tâm táng đảm. Nếu như thật sự để cho ma thú cấp vương giả này tiến vào Gian Minh thành, hậu quả căn bản không thể nào tưởng tượng nổi.

– Thập Tự Trảm!

Cánh tay của Hổ Binh lóe lên một tầng ngân ba sắc bén, ngưng tụ tới mức tận cùng, trong khoảnh khắc vung lên, họa xuất ra một đạo thập tự quang trảm tràn ngập ngân quang chói mắt, hơn nữa không ngừng vặn vẹo liên hồi, kéo theo một mảnh khí kình phong cùng khí ba sắc bén đến tận xương tủy. Một luồng phong quyển cuồn cuộn mãnh liệt, đem công kích của Xích Hắc Cẩu Vương hoàn toàn đánh tan.

– Oanh!

Mặt đất một lần nữa chấn động, khói bụi gió lốc nổi lên bốn phía.

Khoảnh khắc kế tiếp, hai đạo thân ảnh nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.

– Bang…. oanh!

Hổ Binh cùng Hắc Cẩu Vương hiện thân giữa không trung, rất nhanh giao phong. Thanh âm kia rung động khí huyết toàn thân, khí lưu cuồng bạo khủng bố, trực tiếp xé nát thân thể đám ma thú dưới đất và trên bầu trời ở gần đó.

Hai đạo thân ảnh này, so sánh với đám ma thú có thân thể khổng lồ ở gần đó thì nhỏ bé hơn rất nhiều.

Nhưng mà trên người của hai người, lại bộc phát ra một cỗ lực lượng khủng bố tuyệt luân, khiến cho đám ma thú khổng lồ không ngừng run rẩy.

Giao phong của cấp bậc vương giả vô cùng ngắn ngủi, nhưng chỉ trong thời gian nửa khắc lại đã giao phong với nhau hơn mười chiêu.

Trong thanh âm nổ tung liên hồi, Xích Hắc Cẩu Vương phát ra một đạo tê rống thê lương. Vết thương trên người chằng chịt, không ngừng liên tục tru rống. Tầng khí diễm hắc sắc bên ngoài thân thể đã co rút lại cực mỏng.

Trái lại Hổ Binh, trên người vờn quanh một tầng quang khí ngân sắc sáng ngời. Tay áo ngân bào tung bay, ánh mắt lạnh lẽo bễ nghễ, nhìn chằm chằm về phía Xích Hắc Cẩu Vương.


– Hổ Binh đại nhân cơ hồ không hề bị thương! Đều là cường giả cấp bậc vương giả, lực lượng kỹ xảo mà ông ấy nắm giữ còn cao hơn ma thú Xích Hắc Cẩu Vương một bậc.

Hàn thống lĩnh nhìn cuộc gia phong vừa rồi khiếp sợ mà phân tích, hô hấp dồn dập, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào một người một thú đang giằng co ngoài tường thành. Đối với hắn đây chính là cơ hội tốt để tích lũy kinh nghiệm để đột phá Đấu Vương.

Không chỉ Hàn thống lính, gần như toàn bộ Đấu Linh trên chiến trường cũng đang chìm đắm trong trận giao phong kia,

– Ngao ô! Lão tử không thèm chơi với tên khốn nhà ngươi nữa. Ta chạy

Trong mắt Xích Hắc Cẩu Vương lộ ra một tia kiêng kỵ sợ hãi, thân hình chợt lùi về phía sau, xoay người chạy trốn. Trong lòng nó chắc chắn Hổ Binh chính là giả trư ăn thịt hổ, dù nó đã dùng toàn lực nhưng vẫn đánh không lại.

Vương cấp chạy trốn làm cho đám ma thú nhất thời hỗn loạn một trận.

– Muốn trốn sao?

Hổ Binh cười lạnh một tiếng, cánh tay vung lên. Một đạo quang trảm ngân sắc dài bảy tám thước nhất thời lóe lên. Phong quang huyễn lệ lạnh như băng lao tới, ở trên người của Xích Hắn Cẩu Vương lưu lại một đạo vết máu sâu đến tận xương cốt.

Tuy Xích Hắc Cẩu Vương bị đòn đánh đó khiến cho đau đớn vô cùng, nhưng nó vẫn không dám dừng lại toàn thân hóa thành một đạo hắc quang chạy vô cùng nhanh. Hổ Binh cũng hóa thành một đạo lưu quang đuổi theo.

Hai đạo tàn quang hư ảnh không ngừng xuyên qua trong thú triều, khi thì ở trên mặt đất, khi thì phóng tới giữa không trung.

– Ha ha ha… đám súc sinh này đã bị đánh bại rồi! Mọi người mau đuổi theo!

– Vật phẩm, tài liệu trên người ma thú kia, toàn bộ đều rất đáng giá a!

Đám võ giả ở trên tườngthành nhất thời hưng phấn rống to, sĩ khí đại trướng, dẫn đầu chém giết ra khỏi tường thành.

– Toàn quân truy sát!

Hàn thống lĩnh phát ra mệnh lệnh, chỉ huy đám võ giả cùng quân đội ở trên tường thành cùng truy sát về phía thú triều đang chạy trốn.

Mà ở một bên khác, thanh niên có dáng vẻ trầm lặng kia không biết làm cách nào đem đầu ma thú cấp bậc Đấu Linh bao vây chém giết hết, sau đó đã theo sát mọi người, truy kích thẳng ra ngoài.

Cơ Huyền vốn muốn chạy khỏi nơi này, nhưng hiện tại thành trì đang thắng thế thì bản thân cậu cũng không phải chạy nữa. Dù sao sau khi thú triều kết thúc, đám người này sẽ lo lắng phân chi vật tốt không còn ai rảnh mà để ý tới đám lệnh.


Vậy cậu có thể thong thả mà thư giãn, nếu bây giờ mà đột nhiên mất tích có lẽ sẽ không bị nghi ngờ nhưng dám Hàn thống lĩnh đã để ý tới mình rồi có lẽ gây ra chú ý.

…..

Bên kia Xích Hắc Cẩu Vương liều mạng chạy trốn, mà Hổ Binh kia vẫn đuổi theo sát phía sau nhưng không ra tay, không biết đang chờ đợi điều gì. Cuối cùng Xích Hắc Cẩu Vương dừng lại ở một mảnh rừng rậm nào đó, dáng vẻ đề phòng với Hổ Binh.

– Mẹ nó, Tử Hổ đáng chết, Huyết Mãng đáng chết, các ngươi còn định lẩn trốn tới bao giờ nữa, tên nhân loại này không tầm thường đâu, nếu còn không ra tay thì ta mà chết mệnh các ngươi cũng xong.

Bên trên không trung của thâm lâm, trên lưng một đầu cự hổ với phi dực tử sắc, đầu cự hổ trên không trung vung lên hai cánh, một tầng âm phong hắc sắc nhất thời tập kích thẳng xuống bên dưới.

Sắc mặt Hổ Binh khẽ biến, thân hình nhoáng lên, vội lui về phía sau mấy chục trượng. Nhất thời, khu vực mười trượng xung quanh hắn đứng, mặt cỏ đột nhiên lõm xuống hơn chục thước.

Ngay vào lúc Hổ Binh vừa lùi lại thì ngay vị trí đó đột nhiên nứt toác, một đầu Huyết Mãng khổng lồ chui lên, cái đuôi răn khổng lồ bị bao quanh bởi một lớp đen như mực cũng hung hăng quất về phía Hổ Binh.

Trên mũi nhọn của đuôi rắn, hiện ra vài phần quang sắc xanh đậm cực độc, rõ ràng trên đuôi rắn này có độc tính cực kỳ mạnh.

Trong chốc lát xuất hiện ba ma thú cấp bật ngũ giai, quả nhiên Cơ Huyền cảm nhận không sai, Xích Hắc Cẩu Vương là mồi nhử, nếu nó đánh không lại thì giả vờ bỏ chạy đem người có thực lực mạnh mẽ đó dụ tới địa phương cụ thể rồi hai đầu ma thú ngũ giai còn lại cùng nhau ra tay tập kích.

Hổ Binh không hoảng, song dực vũ động, thân hình của hắn lập tức lao lên trên hư không, đồng thời trên cánh tay ngưng tụ một cỗ ngân ba sắc bén vờn quanh chấn động. Một kích toàn lực của Hổ Binh giống như một đạo thất luyện ngân luyện sắc bén, chém thẳng về phía Huyết Mãng.

Đuôi rắn và thất luyện mạnh mẽ va chạm, giữa không trung đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm nổ vang đinh tai nhức óc. Quét ngang hết thảy xung quanh trong khoảnh khắc liền sụp đổ. Tại địa phương giao phong nhau, lưu lại một cái hố lớn đường kính lên tới mấy trượng.

Hai đạo thân ảnh giữa trong khí lưu mạnh mẽ lan tràn mà hạ xuống mặt đất.

– Ăn thử hỏa diễm của Cẩu gia ta.

Xích Hắc Cẩu Vương vào khoảng khắc Hổ Binh giao đấu với Huyết Mãng, toàn thân lưu động hỏa diễm, tầng diễm màu xích hắc cuộn sóng di động đột nhiên lóe lên lúc sáng lúc tối, chấn động tràn ra. Mặt đất xung quanh gần đó nhất thời bị bong tróc ra từng mảnh lớn, khói bụi cuồn cuộn, giống như gợn sóng không ngừng lan tràn ra bốn phương tám hướng.

Tầng diễm hỏa chưa kịp tiếp cận làn da, huyết nhục của Hổ Binh đã truyền đến một trận cảm giác bỏng rát mãnh liệt.

– Hừ, muốn đánh lén ta sao…. Con chó nhỏ như ngươi còn kém chút đó.


Hổ Binh lạnh lùng nói một tiếng, hữu thủ đánh xuống đấu khí ngân sắc đã hình thành một thanh đại đạo dài mấy trượng ngay lập tức bổ xuống đầu của Xích Hắc Cẩu Vương.

– Liệt Nhận!

Thanh đại đao này uy thế vô song, lập tức đem hỏa diễm của Xích Hắc Cẩu Vương chôn vùi không còn một mống, mà thanh đại đao thì đường chắc chắn chém vào ngực của Xích Hắc Cẩu Vương.

Xích Hắc Cẩu Vương rống lên thê lương, thân thể như diều đứt dây bắn vế phía sau, vùng ngực như muốn sụp xuống, làn da đen xì của nó cũng không thể che dấu được sắc mặt trắng bệch của nó hiện tại.

– Hắc, nhân loại hèn mọn có phải ngươi quên ta rồi không.

Một tiếng sư ngâm từ trong miệng phát ra, tử quang trên thân thể Tử Dực Hổ ngày càng thịnh, chỉ trong chốc lát, quang mang mãnh liệt mơ hồ đã át đi ánh trời chiều nơi chân trời. Lúc tử quang loé lên, tiếng rít gào trầm thấp của Tử Dực Hổ:

– Tử Quang Pháo.

Nháy mắt lúc thâm tử sắc quang trụ xuất hiện lao về phía Hổ Binh.

– Hổ Binh đại nhân chớ lo lắng, bốn người chúng ta đến việc trợ đại nhận.

Trong không gian giao động kịch liệt, trên bầu trời xuất hiện mấy đạo thân ảnh tối màu, mấy đạo thân ảnh màu tối kia nhất thời bay vút đến phía Tử Dực Hổ.

– Thiên La Địa Võng.

Bốn người này chính là bốn vị gia chủ của Gian Minh thành, thực lực mỗi người đều đạt tới Đấu Vương, nhị tinh Đấu Vương. Bốn vị thành chủ biến ảo thành một phiến tàn ảnh màu tối mơ hồ, tay cầm đoản nhận. Phong mang màu bạc lóe lên, ánh đao khí kình đan vào nhau, tạo thành một mảnh lưới đao không hề có chút khe hở, đem Tử Dực Hổ bao phủ ở trong đó.

– Ầm ầm.

Tử Quang pháo xuất ra liền bị màn mối hợp của bốn vị gia chủ này ngăn cản hoàn mỹ. Tuy thực lực của Tử Dực Hổ là ngũ giai trung kì tương đương với ngũ tinh Đấu Vương nhân loại cao hơn so với bốn vị gia chủ. Nhưng màn phối hợp của bốn vị gia chủ vô cùng đặc biệt khiến Tử Dực Hổ cũng không làm gì được.

Rất nhanh Tử Quang Pháo bị triệt tiêu hoàn toàn, chỉ còn Tử Dực Hổ bị vây hãm bên trong. Một chiêu Thiên La Tử Võng này chính, uy lực hoàn toàn vượt qua Huyền giai đấu kĩ, ít nhất cũng đã chạm tới Địa giai. Đao phong hàn mang như thủy ngân đan xen, không hề có một tia đường sống, bao phủ cả một mảnh khu vực, trảm tận giết tuyệt.

Quanh thân Tử Dự Hổ lớp vảy vốn cứng rắn cũng trở nên tan tác, những đạo đao phong khí kình đánh trúng thân thể nó, từng vết từng vết thương chằng chằng chịt chịt. Trên không chung không gian cũng bị cắt nát, căn bản là không có đường sống đào thoát nào cả.

……

Phía xa xa đám người vốn muốn lao chạy tới đây tìm chén canh sau khi bị chiêu Tử Quang pháo làm cho chói mắt thì nhìn thấy tràng cảnh này. Cả đám người thầm rùng mình một cái, tuyệt chiêu mà bốn vị gia chủ này thi triển quả thực vô cùng mạnh mẽ, đừng nói là họ dù là Đấu Vương nhân loại mà lọt vào cũng tan xác….

Không thấy ma thú ngũ giai thân thể cường hãn kia lọt vào còn bị chằng chịt thương thế sao.

– Chậc chậc, mấy cái đấu kĩ có thể liên hợp nhiều người nghe bảo vô cùng quý hiếm, vậy mà tới tận bây giờ ta gặp tới vài bộ rồi. Đúng là lời đồn chỉ là lời đồn.


Cơ Huyền nhìn cảnh chói mắt phía xa xa kia thầm nghĩ, thời điểm ở Già Nam học viện gặp được Kim Ngân nhị lão, sau đó ở Vạn gia cũng gặp được, giờ lại thêm bốn người này nữa. Cái món đấu kĩ có thể liên hợp đó thực hiếm vậy sao.

– Tinh. Về bản chất là khác nhau, dù là Kim Ngân nhị lão hay hai lão bất tử của Vạn gia đều là do sinh đôi nên tâm linh tương thông, thêm cả tu luyện cùng một công pháp nên bọn họ mới có thể đạt tới trình độ hợp lực cùng chiến đấu. Còn phía bốn người kia là do đấu kĩ kết hợp lại. Dù gì người cũng là Đấu Vương cường giả nên lời cũng nên xem xét kĩ lưỡng nếu không thực mất mặt.

– Ta… di, trong cái khu vực sao lại có khí tức cổ quái như vậy. Cái luồng khí tức này sao lại kinh khủng như vậy…. Giống hệt như Đấu Tông…. Không lẽ là thất giai ma thú của Dạ Mạc cốc.

Cơ Huyền vốn định cãi nhau với hệ thống bỗng cảm thấy rùng mình, trong một khoảng khắc thoáng qua linh hồn lực của cậu như bắt được một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ, so với tất cả những người đang chiến đấu kia còn mạnh mẽ hơn nhiều. Trong kí ức của cậu người có khí tức như vậy chỉ có Đấu Tông.

Không phải đen đủi đến vậy chứ, trong Dạ Mạc cốc này lại có ma thú cấp bậc Đấu Tông, nhưng nếu suy xét kĩ càng thì đợt thú triều quỷ dị này có lẽ là do ma thú có khí tức cường đại kia đứng sau.

Đợt thú triều này có vô số ma thú các loại, Dạ Mạc cốc có lục giai ma thú, nếu là một con lục giai ma thú phát động ra thú triều thì không thể trộn lẫn nhiều loại ma thú như vậy. Không thủ lĩnh nào chấp nhận để kẻ khác ra lệnh cho thuộc hạ của mình. Vậy thì chỉ còn có thể là một ma thú cường đại hơn lục giai đứng sau mà thôi.

Nghĩ tới điều đó Cơ Huyền cảm thấy sau lưng ướt đẫm mồ hôi, trong lòng chỉ mong nó là cậu nghĩ nhiều.

…..

– Cẩu gia… ta…. ta không can tâm… chết như vậy.

Tiếng nói đứt quãng của Xích Hắc Cẩu Vương vang lên, sinh cơ trôi qua vô cùng nhanh cuối cùng tuyệt mệnh bỏ mình. Thân thể của nó thủng một lỗ to, xung quanh cái lỗ hàm chứa luồng đấu khí vô cùng cuồng bạo còn vương lại.

– Giờ thì chỉ còn có ngươi thôi Huyết Mãng Vương.

Tiếng hổ binh vừa dứt thì Tử Dực Hổ liền rơi từ trên bầu trời xuống, toàn thân bị cương phong loạn đao chém tới huyết nhục mơ hồ. Chắc đã bị Thiên La Địa Võng bức chết. Ba ngũ giai ma thú nay chỉ còn có mình Huyết Xà còn sống, ít nhất hiện tại còn sống còn khắc sau liền hóa thành cái xác rồi.

– Xà Hoàng đại nhân, cứu mạng thuộc hạ.

– Phế vật. Nếu không phải ngươi coi như là họ hàng của ta thì ta đem ngươi ăn thịt rồi.

Một tiếng nói âm trầm từ sâu trong rừng vang vọng tới phía đám người Hổ Binh, giọng nói lạnh lẽo và huyết tinh khiến Hổ Binh và bốn vị gia chủ cũng thoáng rùng mình.

– Mau chạy về phía Gian Minh thành… Mau!

Hổ Binh như lâm vào đại địch, hắn gầm lên với bốn vị gia chủ. Song dực vũ động tốc độ phi thường nhanh chóng lao về Gian Minh thành, mặc kệ luôn Huyết Mãng. Bốn vị gia chủ vẫn chưa hiểu điều gì nhưng cũng mau chóng chạy theo Hổ Binh.

– Bản năng thất tốt, nhưng cũng không kéo dài mệnh của các ngươi thêm bao nhiêu đâu.

Tiếng nói lạnh lẽo đó vẫn vang vọng khắp khu rừng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.