Đọc truyện Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh – Chương 237Dụ Địch
Xa xa phía chân trời, bốn luống khí thế cấp bậc đấu hoàng, tràn ngập trong không trung, không gian xung quanh, giống như tại thời khắc này, thoáng có chút bắt đầu run rẩy, trên bầu trời xanh thẳm, tầng mây trắng dầy rộng, bị khí thế bạo ngược xé rách mà dập nát.
Bên trong Vân thành, tất cả mọi người tại đây dưới bốn cỗ khí thế mênh mông cuồn cuộn đan quện vào nhau, có điểm không ngừng run rẩy, cỗ áp lực kinh khủng kia làm cho có người cảm giác giống như bị tảng đá ngàn cân đè lên, hô hấp đều thoáng có chút bắt đầu nặng nề……….
– Không nghĩ tới ngươi ra tay cũng không thể phân thắng bại với đối phương, còn thêm cả Đấu Hoàng bên cạnh hắn nữa. Không cần xem xét nữa, sự tình của Vạn gia chín phần mười là do hai kẻ này gây nên. Xem ra chúng ta phải hợp tác với nhau nếu muốn bắt được bọn chúng.
Con mắt tam giác híp lại dưới lớp trường bào giống như độc xà mà nhìn chằm chằm vào phía Cơ Huyền và Vân Vận, giọng nói âm trầm tới đáng sợ.
– Thương Minh Ta khuyên ngươi đừng kinh thường tên kia, cái thực lực mà hắn thể hiện không phải thực lực chân chính của hắn đâu.Thêm cả bộ thân pháp của hắn dù ta cũng chỉ miễng cưỡng bắt kịp mà thôi.
Tiêu lão trong lòng đang suy tính cách để Cơ Huyền thoát khỏi đây. Nghe lời kẻ mà lão gọi là Thương Minh thì trấn tĩnh như thường lên tiếng nhắc nhở.
– Cần lão nói chắc, ta cũng không có mù…. Tiểu tử đó giao cho ngươi… Còn tên mặc áo bào thì để cho ta. Tốc chiến tốc thắng, nếu không lần này về thì chúng ta không chỉ là trò cười… mà tông chủ cũng không tha cho chúng ta đâu.
Thương Minh lại đem ánh mắt quét về phía Cơ Huyền ở phía đối diện, quét qua một chút âm dương quái khí nói:
– Thêm nữa vừa rồi các ngươi giao thủ ta nhận ra trên người hắn có loại hỏa diễm vô cùng kì lạ e rằng là dị hỏa. Tuy ta không biết là dị hỏa gì nhưng kẻ có được dị hỏa thì dù lôi hệ đấu khí của ngươi cũng khó có tác dụng lớn với hắn. Khốn kiếp, tiểu tử đừng có chạy…
Đột nhiên Thương Minh gầm to, cánh đấu khí bùng nổ hướng tới chân trời lao tới. Hóa ra trong khi Tiêu lão và Thương Minh đang nói chuyện thì Cơ Huyền ôm lấy Vân Vận, tam thiên lôi động bao bọc thân thể hướng tới phương xa mà chạy mất.
Tốc độ của Cơ Huyền thi triển tam thiên lôi động so với cả Thương Minh toàn lực thúc dục đấu khí chi dực có phần nhanh hơn. Thương Minh chỉ miễn cưỡng bắt kịp bóng tàn ảnh của cậu. Trong lòng lão khiếp sợ, thả nào đến Tiêu lão cũng nói đấu kĩ thân pháp đó vô cùng tinh diệu.
Tiêu lão thấy vậy thì cũng lo lắng đuổi theo phía sau. Mặc dù Tiêu lão biết Cơ Huyền hiện tại rất mạnh, có điều xuất phát từ tâm trạng của một người phụ huynh. Dù con cái có lớn như nào thì trong mắt của họ vẫn là một đứa trẻ mà họ phải lo lắng.
Trên bầu trời đem ba đạo ánh quang lóe lên, thỉnh thoảng lại có một vài ánh điện xẹt qua, khí tức mạnh mẽ, nếu vẫn còn ở gần Vân thành chắc ép trên đỉnh đầu khiến người dân khiến họ không thể thở nổi mất.
– Các hạ, tại hạ Thương Minh của Kim Nhạn tông, chỉ cần các hạ trả lại các thứ trả lại tàn đồ của Đấu Tông mộ địa về với chủ, thì việc hôm nay Kim Nhạn tông sẽ không truy cứu nữa!
Thương Minh thấy bản thân dốc toàn lực nhưng khoảng cách giữa hai người không thay đổi nhiều bèn lên tiếng. Mong đối phương có thể vì Kim Nhạn tông mà kiêng dè. Còn phần có làm khó đối phương hay không đợi tàn đồ đến tay thì tính sau.
– Đấu Tông mộ địa? Không phải bị chúng ta lấy hết đồ từ một khoảng thời gian trước rồi sao? Bọn chúng vẫn chưa nhận được tin tức sao?
Vân Vận có chút ngẩn người khi nghe lời của Thương Minh
– Về việc này ta thực không biết nen khen đám hoàng thất Lạc Nhạn che dấu giỏi hay Kim Nhạn tông quá xuẩn ngốc mà đến bây giờ mới biết được tin tức này đây. Bọn chúng còn tin rằng cái tàn đồ Vạn Miêu nói tới là có liên quan tới Đấu Tông mộ địa.
Trong lòng hai người có điểm cười trên nỗi đau của kẻ khác. Bảo tàng bị bọn họ hốt sạch, đến cặn bã còn không để lại. Đám hoàng tộc Lạc Nhạn tốn công vô ích, Kim Nhạn tông thì tin tức quá chậm đến bây giờ mới hay biết điều này. Trong lòng cười thầm, Cơ Huyền liền vận chuyển đấu khí tăng tốc thêm, khiến khoảng cách lại tăng thêm vài trượng.
– Khốn kiếp…. Tiểu tử không biết sống chết…. Thực tưởng ta không làm gì được ngươi sao.
Thương Minh thấy Cơ Huyền đột ngột tăng tốc thì tức giận. Hai tay kết lại thủ ấn đấu khí từ lòng bàng tay hắn bùng nổ, không khí xung quanh bỗng lạnh toát, đấu khí từ thiên địa như trút xuống ngưng tụ thành một thanh cự thủy kiếm to tới vài trượng trước mặt Thương Minh. Thương Minh điều khiển cự kiếm với uy năng kinh thiên xuyên phá thiên địa chém tới bóng lưng của Cơ Huyền.
– Thủy Hoàng Diệt kiếm thức….. Thương Minh lão quỷ…. Ngươi điên rồi…. Trên người tiểu tử đó có tàn đồ…. Nếu trúng phải đòn đó thì tàn đồ cũng hóa thành tro bụi rồi.
Tiêu lão nhìn thanh thủy kiếm khổng lồ đang lao tới hướng Cơ Huyền thì rùng mình gầm lên. Tiêu lão người đồng hành cùng Thương Minh nê biết sự lợi hại của thanh thủy kiếm kia ra sao, vốn cố tình cản trở khiến Thương Minh không thể bắt kịp Cơ Huyền nào ngờ hắn lại dùng tới đấu kĩ này. Tiêu lão đem toàn bộ đấu khí của mình vận chuyển tới cực hạn, một màng ngân xuất hiện bên ngoài thân thể biến Tiêu lão thành một đầu lôi nhân.
Trong trạng thái này tốc độ Tiêu lão tăng vọt ai nhìn vào cũng chỉ thấy một đạo ngân sắc lóe lên giống như tia sét, không khí xung quanh bị lôi điện mạnh mẽ khiến không ngừng bị dấy động. Mộc kiếm cực đại trong tay siết chặt lại, lúc này Tiêu lão đã động sát khí với Thương Mang. Lão quyết định chém giết Thương Mang để hóa giải thế công.
– Tiêu lão ngài không cần vội vã cứ tin ta.
Đúng lúc này trong đầu Tiêu lão truyền tới âm thanh của Cơ Huyền. Mà vị trí Cơ Huyền lúc này không hề di động nữa, nhìn thay cự thủy kiếm khổng lồ tốc độ nhanh tới chóng mặt lao tới phía mình. Bàn tay lật mạnh một cái đoàng hỏa diễm vàng cam từ trong tay mình hiện ra.
Hỏa diễm trong tay vốn nhỏ bé nhưng khi rời khỏi bàn tay thì trong khoảng khắc trở nên khếch đại lên vô số lần, từ trong hỏa diễm mơ hồ còn nghe được tiếng long ngâm cuối cùng hóa thành một đầu vừa long vừa xà vô cùng khủng bố. Long Xà trường khiếu, hỏa diễm nồng đậm.
– Xem thủy kiếm ngươi mạnh hay long xà của ta mạnh hơn.
Cơ Huyền huy động đầu long xà, nơi long xà đến đều khiến không gian vặn vẹo không chịu nổi.
– Ầm ầm ầm.
Vào khoảng khắc và hai đòn này va chạm với nhau mọi thứ như bị bóp méo. Đột nhiên bầu trời xuất hiện một viết sáng, sáng đến nỗi cách xa nghìn dặm cũng nhìn thấy được, kèm theo đó là đợt xung động quét qua nhiên địa. Thủy hỏa không dung, trên trời cao một kiếm một thú đang lăn lộn với nhau. Cuối cùng cả hai tạo ra một vụ nổ lớn rồi tan biến.
Thương Minh cũng bị vụ nổ này đẩy lùi, hắn cũng không chịu được luồng năng lượng này mà thổ huyết. May nắm được Tiêu lão tiến tới “ đỡ lấy ”, mà hiện tại Tiêu lão đang trong trại thái lôi nhân nên cú đỡ này khiến Thương Minh cảm nhận được lôi điện đi qua thân thể khiến hắn không kìm được thổ huyết:
– Phụt…khốn kiếp lão quỷ…. Giật chết ta rồi….
Vốn định trách móc Tiêu lão thì nương theo ánh sáng lóe lên nhìn thấy Cơ Huyền đang lao tới một núi to lớn sâu vô tận, bên trong quanh năm suốt tháng tràn ngập khói xám, ánh nắng có nóng cháy hơn cũng không thể chiếu đến dưới đất của cốc, đây là Dạc Mạc cốc khiến cường giả nào cũng kiêng kị. Thì ngộ ra, hóa ra cậu chạy trốn đông tây là đòn đánh lạc hướng hắn, để cuối cùng có thể nhanh chóng chạy trốn vào Dạ Mạc cốc. Vào trong đó thì linh hồn lực sẽ bị giới hạn lại khó mà truy tìm được, chính là mất dấu hoàn toàn.
Về cơ bản kế hoạch là vậy ngoại trừ việc Cơ Huyền chạy trốn đông tây, chủ yếu vì cậu không nhớ được nơi tiến vào Dạ Mạc cốc nên mới tìm bừa, may nắm có Vân Vận nên tìm được. Rơi vào trong mắt Thương Minh thì là một phần kế hoạch.
– Mau lên trước khi tiểu tử kia chạy vào Dạ Mạc cốc ngăn hắn lại nếu không thì hắn sẽ chạy thoát mất.
Nhìn Thương Minh cuống cuồng Tiêu lão cũng chỉ “ ở ” một cái rồi thong thả đuổi theo. Tốc độ của Tiêu lão thi triển không phải chậm nhưng không quá chậm. Nhưng vẫn chậm hơn Cơ Huyền một bước, Cơ Huyền đã tiến vào Dạ Mạc cốc, rồi đến Tiêu lão. Vì xung quanh Dạ Mạc cốc bị bao phủ lớp sương dày đặc khiến bên ngoài không thể nhìn rõ, nên khi ba người vào trong cốc thì Thương Minh không còn biết được gì nữa.
Thương Minh vội vã lấy ra đan dược từ trong giới chỉ rồi nuốt xuống, thân hình cũng vội vàng đổi đến bên trong Dạ Mạc cốc. Vào trong Dạ Mạc cốc bốn phía bao quanh bở sương mù, cảm tri của hắn không thể vươn quá xa, dù dùng linh hồn lực của Cơ Huyền phạm vi cũng chỉ được gần trăm trượng. Vốn Thương Minh tính cách sẽ cẩn thận không xông loạn nhưng lần này sự việc hệ trọng.
– May lão quỷ kia biết khôn còn để lại dấu hiệu cho ta.
Đi trên đường Thương Minh cảm tri được lôi hệ ba đông của Tiêu lão để nhận biết lối đi. Nhưng không biết rằng bản thân hắn đang lại gần với tử vong.
Thương Minh theo dấu hiệu tiến tới một địa phương mà sương mù so ra còn dày đặc hơn khu vực khác nhiều, cảm tri của lão bất ngờ bị thu hẹp lại còn có hơn chục trượng. Lúc này lòng lão dấy lên bất an, cảm giác mọi thứ diễn ra không đúng lắm, dù trong này bị bao trùm làn sương quỷ dị nhưng nếu đôi bên giao thủ ắt hắn vẫn cảm nhận được. Nhưng bây gừi đến chút ba động còn không có. Càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, Thương Minh thân thể hơi lùi lại phía sau.
Vào thời khắc Thương Minh quay đầu một đạo lôi điện to như thùng nước, lập tức xuất hiện trước mặt, đám sương quỷ dị bao quanh cũng bị đánh nổ thành chém thành hư vô.
– Xuất Phách Sát Kiếm!… Cơ Thiên Dương, ngươi muốn tạo phản hả, cả ta cũng dám xuất thủ đánh.
Dứt lời, ở trong tối cũng mặc kệ hắn ra ai, chém xuống một kiếm nữa, lôi quang phô thiên cái địa đánh xuống, chỉ một kiếm, nơi kiếm chiêu đi qua làm bốn phía thiên địa tiêu tán không còn, thế đi của kiếm chiêu chưa giảm, trực tiếp làm cho một mảnh lớn sương mù lộ biến mất. Lộ ra một thanh lôi kiếm bổ xuống đầu Thương Minh
– Tá Lực Thủy Kính!
Theo tiếng quát nhẹ của Thương Minh, đấu khí trong cơ thể theo những kinh mạch đặc thù cấp tốc vận chuyển, trong lòng bàn tay lam sắc đấu khí mạnh mẽ tuôn ra, cuối cùng tại trước người hình thành một cái lam sắc thủy kính hình trứng. Thủy kính dày chừng nửa thước, trước lôi quang ánh lên từng tia sáng màu sắc.
– Uỳnh!
Lôi quang kiếm khí vỡ phá không bay đến đánh lên thuỷ kính, khiến thân hình Thương Minh trong thủy kính hơi khom xuống, mặt đất nứt toác ra. Bất quá lôi quang kiếm sau khi tiến vào trong thuỷ kính, lại bị luồng nước chảy xiết trong đó đem lực lượng hoá giải đi. Khiến uy lực của kiếm khí giảm dần.
– Liệt Phong Toàn Vũ!
Một tiếng quát nhẹ vang lên, không gian trước người liền hơi ba động, vô số phong nhận to đến vài chục trượng thoáng hiện trong không trung rồi xoắn lại với nhau như một trụ đao nhận, xoáy tròn với tốc độ cực cao tạo thành hình phễu mà bạo xuất. Xuyên phá không gian hướng tới thủy kính mà đánh lên.
– Rắc rắc.
Tá Lực Thủy Kính là đấu kĩ có khả năng đặc biệt là phân tán lực tấn công của bất kì đòn tấn công nào, kể cả đấu kĩ cao giai. Nhưng hiện vốn gánh chịu áp lực không nhỏ dưới lôi kiếm, nay phải gánh chịu thêm Liệt phong toàn vũ sắc bén nữa, trong thoáng chốc thủy kính như đạt tới giới hạn từng đợt nứt vỡ giống như tơ nhện chằng chịt hiện lên trên thủy kính.
Mà bên trong thủy kính Thương Minh biểu hiện rất đa dạng, thoạt xanh, thoạt đỏ, thoạt trắng như con tắc kè hoa. Lúc này hắn hiển nhiên nhận ra đồng bọn của mình hợp tác với kẻ địch để đối đầu với mình, mà bản thân thì rơi vào cái bẫy của bọn chúng.
Thủ ấn lần nữa biến đổi lam sắc năng lượng tuôn ra như thác đổ, giữa không trung bốc lên không ngớt, một lát sau đã ngưng tụ thành một song đầu thuỷ xà cực lớn đang quay cuồng, ước chừng dài đến hơn một trượng. Thủy xà ngửa mặt lên trời rít gào, không có tiếng động, chỉ có những giọt nước thật lớn từ trên thân thể đập xuống mặt đất ướt đẫm.
– Thiên Thủy Cuồng Xà!
Rít gào một trận, song đầu thủy xà dưới khống chế của Thương Minh sư đích mang theo uy thế kinh khủng phô thiên cái địa, hướng về phía Liệt Phong Toàn Vũ và Xuất Phách Sát Kiếm.
– Oanh!
Nơi song đầu thủy xà cùng lôi kiếm, phong nhận và chạm không gian hơi vặn vẹo, ngay lập tức với một thanh thế kinh khủng như thiên thạch đụng vào nhau mà nặng nề va chạm.
Đôi bên va chạm, nhưng dưới uy thế mạnh mẽ của lôi kiếm và phong nhận thì song đầu thủy xà lập tức rơi và hạ phong, chỉ trong chốc lát đã ầm ầm nổ tan. Sau khi phá huỷ thủy xà, lôi kiếm và phong quyển dễ dàng đánh lên trên thân thể Thương Minh.
Nhưng bên trong người Thương Minh rực sáng lên đạo lam quang, là một kiện khôi giáp không tầm thường, trên khôi giáp rực sáng thần văn. Vốn lôi kiếm và phong quyển cũng trở nên ảm đạm hơn nhiều nên khi va chạm với khôi giáp chỉ có thể chấn bay Thương Minh.
Một trận tiếng kim loại chói tai vang lên, Thương Minh chịu phải một đòn nghiêm trọng miệng liền hộc ra máu tươi, sắc mặt thoáng có chút tái nhợt, thân hình đột nhiên xoay chuyển, hai cánh rung lên, thân thể liên tiếp loé lên quỷ dị, trong nháy mắt đã biến mất ở phía chân trời. Trước khi đi hắn gầm lên:
– Cơ Thiên Dương, lão quỷ khốn nạn, ta sẽ đem việc này đẩm báo với tông chủ khiến ngươi phải trả giá thật đắt vì hành động của mình…. Còn các ngươi cũng đồng dạng phải gánh chịu sự phẫn nộ của Kim Nhạn tông.
– Muốn đi… e rằng không có khả năng đâu.
Vào khoảng khắc hắn nghĩ có thể trốn đi thì tiếng nói vang lên tựa như u linh đoạt mạng vang vọng trong đầu Thương Minh. Thân hình hắn lại đột ngột dừng lại, sắc mặt đỏ lên, đấu khí cả người bỏi vì trở tay không kịp mà trở nên hỗn loạn, đấu khí trong cơ thể liều mạng vận chuyển, đè cái tâm hỏa không hề có dự liệu trước đó mà xuất hiện trong cơ thể xuống.
Phía trên cao, cách Thương Minh một trượng một bạch y vô diện thanh niên đang nhìn chằm chằm lão. Ngọn tỏa diễm vàng cam trong lòng bàn tay chợt vung lên, chỉ thấy ngọn hỏa diễm kia chợt bành trướng lên, ngắn ngủi không đến vài giây, ngọn hỏa diễm bích lục nhỏ không lớn đã bành trướng tới hai ba thước khổng lồ.
Ngón tay đính vào ngọn hỏa diễm kia, khóe miệng của bạch y vô diện chậm rãi hiện lên một tia tươi cười, chợt đầu ngón tay bắn ra, ngọn hỏa diễm khổng lồ kia giống như phong bạo, ùn ùn kéo đến mang tất cả ra!
Chỉ trong chốc lát, kình phong vô cùng hung hãn, từ trong hỏa cầu bạo phát ra, mà ở dưới lực công kích cuồng bạo như vậy, Thương Minh căn bản không kịp phòng ngự chút nào, sắc mặt trong nháy mắt liền trắng bệch ra, một ngụm máu tươi do nội tạng hỗn loạn bị nghiền nát mà phun ra. Ngọn hỏa diễm cũng tại đây mà bạo phát ra kình phong càng lúc càng mạnh, trong một thời gian ngắn ngủi đã đem hắn bao vây vào trong đó, nhất thời, tiếng kêu thê lương thảm thiết từ phía trên chân trời xa xôi mà vang vọng lên.