Đấu Phá Song Song Truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 54: Làm nữ nhân, kiệm lời một chút, lắng nghe nam nhân nói (Thượng)


Đọc truyện Đấu Phá Song Song Truyện – Dạ Hoàng Sa – Chương 54: Làm nữ nhân, kiệm lời một chút, lắng nghe nam nhân nói (Thượng)

Thanh âm nhàn nhạt truyền tới, cùng với đó là hai thân ảnh từ lối đi phía sau ghế thượng tọa bước ra, đồng tử trong mắt Lưu Dật Vân chợt co rụt lại, ánh mắt liền trở nên âm lãnh, xoay người nói nhỏ một tiếng vào tai sư phụ gã:
“Sư phụ, là tiểu tử đó!”
Tiêu hội trưởng liếc nhìn Thiên Khiển một cái, ánh mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên, rồi khẽ phát ra một tiếng cười ‘hắc’ khinh thường. Rõ ràng chỉ là một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, thực lực Đấu Linh tầm thường, lại có thể khiến con tiện nhân này mừng rỡ đến vậy, Lăng gia xem ra đúng là hết hi vọng rồi.
“Công tử!”
Vừa thấy Thiên Khiển xuất hiện, nét lạnh lẽo trong mắt Lăng Tuyết lập tức biến mất, cảm giác khó chịu khi phải đối diện với hai sư đồ hống hách này theo một tiếng thở phào cũng triệt để tiêu tan, nhu thuận đứng sang một bên, nhường vị trí ngồi lại cho hắn.
“Đứng lên làm gì vậy?” Không lý đến sự có mặt của hai kẻ kia, Thiên Khiển chỉ để mắt đến hành động này của Lăng Tuyết, có chút không hiểu mà hỏi,”Nơi này đâu thiếu ghế để ngồi!”
“…”
Lăng Tuyết nghe hắn nói vậy, bản thân cũng ngơ ngác một hồi, bất giác hích hích cười một tiếng, chợt nhận ra rằng nàng đã quên mất hắn vẫn còn ít tuổi a, mấy thứ lễ tiết này, có lẽ là hắn chưa biết đến.

“Công tử…” Vương Thu Nguyệt đứng bên cạnh cũng thoáng qua một nét cười, nhỏ nhẹ giải thích,”Đây là Tuyết nhi đang tôn trọng người a!”
Nghe nàng ta giải thích, Thiên Khiển ngẫm nghĩ một hồi cũng chẳng hiểu gì, chỉ chậm rãi ngồi xuống, nắm lấy tay Lăng Tuyết mà kéo nàng xuống ngồi ở vị trí cạnh mình, nhẹ giọng nói:
“Người trong nhà với nhau, từ nay về sau không cần phải làm vậy!”
Lăng Tuyết dịu dàng cười, xác định được chắc chắn là hắn chẳng hiểu một chút gì hết, khi điều hắn nhắc nhở và hành động của nàng đâu có liên quan đến nhau, nhưng vẫn thông minh gật nhẹ một cái để hắn hài lòng.
“Vị công tử này…” Lưu Dật Vân lẳng lặng nhìn lửa giận trong mắt sư phụ gã không ngừng bốc lên, trong lòng vui mừng khi thấy hành động coi thường của Thiên Khiển đã chọc giận lão đến cực điểm, nhưng vẫn làm bộ hòa hoãn, cười nhạt nói,”Ngươi nói ta nên dành câu đó cho mình, lại cũng không nhìn lại bản thân. Chẳng phải việc ngươi có thể ngồi đây, ngạo mạn nói ra những lời như vậy là do phía sau có một thế lực chống lưng hay sao?”
Thiên Khiển lúc này mới để ý đến hai sư đồ Lưu Dật Vân, cũng không có ý định phản bác lời nói của gã, chỉ lẳng lặng nhìn lão giả ngồi bên cạnh, cảm nhận được khí thế Đấu Vương tỏa ra từ lão, cũng rất nhanh chóng nhìn thấy năm ngôi sao màu tím trên tấm huy chương Luyện dược sư mà lão cố tình chưng ra, cau mày hỏi:
“Ngài là Tiêu Hà Tiêu hội trưởng?”
“Chính là lão phu!” Lão giả ‘hừ’ một tiếng, nghe thấy Thiên Khiển hỏi vậy, lại liếc nhìn thần sắc ngưng trọng của hắn, lầm tưởng là hắn đã biết sợ, ưỡn ngực ngạo nghễ nói,”Tiểu tử, lão phu cũng không muốn phí thời giờ với ngươi! Giao ra thứ ngươi đã tranh đoạt với đồ nhi ta, cùng với loại đan dược ngươi dùng để mang ra đấu giá, đồng thời quỳ xuống dập đầu nhận lỗi vì thái độ hỗn xược của mình, lão phu sẽ xem xét mà bỏ qua cho sự khinh nhờn của ngươi ngày hôm nay!”
Nghe được lời dọa nạt “đanh thép” đến bất ngờ này, Thiên Khiển có chút ngạc nhiên, khẽ lắc đầu thở dài một tiếng, rốt cục cũng nhận ra lý do thực sự của buổi viếng thăm ngày hôm nay. Xem ra, đánh chủ ý vào Hải Nộ thành chỉ là cái cớ, thứ mà hai kẻ này nhắm tới thực chất chính là chỗ đan dược của hắn a!
“Tiêu Hà tiền bối…” Khi hắn còn chưa nói gì, Lăng Tuyết đã có chút không nhịn được, cười lạnh mà nói,”Ta kính người là tiền bối! Thế nhưng, làm tiền bối cũng phải thấu tình đạt lý mới có thể được người tôn kính! Nay người tin lời tiểu nhân, cường từ đoạt lý, tham tài háo bảo, bức người quá đáng…”
“Càn rỡ!” Lão giả Tiêu Hà ánh mắt đột nhiên mở to, điên tiết quát lạnh.
Theo tiếng quát, từ thân thể to béo của lão, một đạo hỏa diễm màu xám như sương khói trào ra, ở giữa không trung không ngừng lưu chuyển, trong nháy mắt ngưng tụ thành hình thù của một đầu quái ngưu dị hợm, mang theo nhiệt lượng cùng năng lượng khổng lồ quét ngang căn phòng, hung hãn tràn về phía ba… không, là bốn người Thiên Khiển.

‘Là Quỳ ngưu cuồng viêm của sư phụ!’
Lưu Dật Vân đôi mắt tham lam nhìn đầu quái ngưu, trong lòng vừa ngập tràn vui sướng, lại cũng vừa tiếc nuối không thôi. Vui sướng vì biết tên tiểu tử ngu xuẩn dám đối đầu với gã sẽ chết chắc, không có một kẻ nào có thể sống sót dưới Quỳ ngưu cuồng viêm của sư phụ gã… nhưng như vậy thì cực phẩm mỹ nữ như Lăng Tuyết cũng sẽ táng thân trong biển lửa a! Vậy thì giấc mộng trước thi thể của tiểu tử kia, gã hung hăng chà đạp hai mẹ con nàng, cả hai mẹ con Lâm Minh Châu… sẽ không thể nào thành sự thực được!
Nhưng… những ảo tưởng của Lưu Dật Vân cũng chẳng kéo dài là bao…
Từ trong biển lửa màu xám, một thanh âm ngọt ngào, lảnh lót như tiếng phượng ngâm thản nhiên vang vọng.
“Mùi vị không tệ, bất quá hơi ít a!”
Lưu Dật Vân biến sắc, còn tưởng rằng tai mình nghe nhầm, đã giật mình nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tiêu Hà, rồi thân hình to béo của lão đột nhiên như diều đứt dây, bốn chi bò trên mặt đất mà sụm xuống.
“Hỗn…”
Dưới ánh mắt ngây dại của Tiêu Hà, biển lửa màu xám dần thu hẹp lại, tiếp đó lại phảng phất nghe thấy tiếng cười của nữ nhân, lòng dạ nhất thời nhộn nhạo, huyết khí dồn lên khiến gương mặt đỏ bừng khác người, phụt một tiếng, khóe miệng trào ra một ngụm máu tươi.
Biển lửa tan đi, dưới ánh mắt run rẩy của lão, ba thân ảnh hoàn hảo vô khuyết dần hiện ra, cứ như thể biển lửa khổng lồ tạo ra từ Quỳ ngưu cuồng viêm của lão hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì đến ba người đó cả.

“Súc sinh!” Cảm thụ được thân thể càng lúc càng hư nhược, ánh mắt tóe lửa của lão càng lúc càng trợn lớn hơn, gầm lên với Thiên Khiển,”Thả Quỳ ngưu cuồng viêm ra!”
Quỳ ngưu cuồng viêm mặc dù là Thú hỏa, nhưng cũng là do Tiêu Hà dùng Đấu khí cả đời để nuôi dưỡng, bên trong lại còn ẩn chứa cả tinh huyết bản mệnh của lão, khiến cho giữa lão và Quỳ ngưu cuồng viêm luôn tồn tại mối liên hệ cảm ứng lẫn nhau.
Chỉ là, từ lúc thanh âm nữ tử kì lạ kia vang lên, mối liên hệ này cũng triệt để bị cắt đứt.
Dĩ nhiên, cùng với sự biến mất của mối liên hệ này, chính là việc Đấu khí tu luyện nhiều năm của lão ẩn chứa bên trong Quỳ ngưu cuồng viêm cũng bị mất theo. Hiểu theo cách khác, thực lực của lão hiện tại sẽ bị tụt dốc thê thảm.
“Tiểu tử, mau trả Quỳ ngưu cuồng viêm lại cho sư phụ ta!” Lưu Dật Vân lưng gáy rét lạnh, cảm giác được dường như có chút không ổn, vội vã quỳ xuống đỡ lấy Tiêu Hà, đồng thời lớn tiếng quát.
Gã dù không hoàn toàn hiểu được sự nghiêm trọng của việc này, song bằng vào đôi mắt vẫn còn chưa mù của mình, gã cũng nhìn ra được hơi thở của Tiêu Hà càng lúc càng trở nên gấp gáp, mái tóc đen của lão cũng đã xuất hiện những mảng bạc lớn, gương mặt vốn dĩ béo tốt hồng hào bỗng chốc khô héo lại, dần trở nên một vẻ khắc khổ già nua…
“Súc sinh…” Tiêu Hà khó khăn nói, không để tâm tới máu trong miệng càng lúc càng trào ra nhiều, điên cuồng biến đổi thủ ấn, nhưng mặc kệ lão có biến đổi bao nhiêu lần, Quỳ ngưu cuồng viêm vẫn không có chút phản ứng, như thể nó hoàn toàn không còn tồn tại trên thế gian vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.