Đấu Phá Song Song Truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 53: Tiêu hội trưởng


Đọc truyện Đấu Phá Song Song Truyện – Dạ Hoàng Sa – Chương 53: Tiêu hội trưởng

“Tiêu hội trưởng, người đây là đang khi dễ Hải Nộ thương hội ta sao?” Đặt chén trà xuống bàn, Lăng Tuyết nhàn nhạt nói.
Nơi đại sảnh tiếp khách của Hải Nộ thương hội, một mảnh xa hoa tráng lệ, chẳng thể tìm thấy được chút vết tích gì của thảm cảnh ngày hôm đó. Tại vị trí gần ghế thượng tọa, có vài thân ảnh đang đứng ngồi lại với nhau, nhìn thoáng qua thì có vẻ như là đang cùng thưởng thức trà, nhưng thực tế thì lại không hòa thuận đến vậy.
“Lăng tiểu thư quá lời rồi!” Một thanh âm tiêu sái, mang theo ý cười giống như đùa cợt vang lên, đáp lại câu hỏi của Lăng Tuyết,”Sư đồ ta đã có khi nào khi dễ Hải Nộ thương hội?”
“Không có khi dễ?” Lạnh lùng nhìn sang bên phía chủ nhân của thanh âm vừa rồi, Lăng Tuyết cũng chẳng còn quan tâm gã là cái thá gì, hừ lạnh một tiếng nói,”Đòi lại quyền kinh doanh đan dược, việc này cũng thôi đi. Xây dựng chi nhánh của công hội trong Hải Nộ thành, ta cũng không phản đối… Bằng vào một câu là muốn chia đôi Hải Nộ thành, Lưu công tử, đây là tôn trọng chúng ta sao?”
Trước mặt Lăng Tuyết lúc này đây có hai người, một lão giả có gương mặt béo tốt hồng hào, khoác trên mình tấm áo choàng đen quen thuộc của dân Luyện dược sư, chả hiểu vô tình hay cố ý trưng ra tấm huy hiệu trên ngực áo, hiện lên rõ ràng năm ngôi sao tỏa ra hào quang chói mắt màu tím, trên gương mặt già nua không thèm che giấu sự cao ngạo… cùng với một gã bạch y thiếu niên, mà nếu Thiên Khiển có mặt ở đây lúc này chắc chắn sẽ nhận ra gã, không phải vì danh tiếng thiên tài trăm năm có một của gã nổi khắp trong ngoài Hải Sa đế quốc, mà vì kẻ tiểu nhân này đã gây đủ ấn tượng với hắn rồi.
“Lăng tiểu thư nói vậy là không đúng rồi!” Lưu Dật Vân ánh mắt không dời ra khỏi thân hình Lăng Tuyết một tức nào, dâm đãng cười nói,”Việc kinh doanh đan dược trước kia là thỏa thuận giữa sư phụ ta và Lăng hội trưởng. Nay Lăng hội trưởng không may qua đời, thỏa thuận này dĩ nhiên cũng nên chấm dứt, không thể nói là chúng ta đòi lại quyền kinh doanh được! Hơn nữa, Lăng tiểu thư, chính nàng cũng đã thừa nhận, tình trạng Hải Nộ thành hiện nay khiến việc kinh doanh đan dược cũng trở nên không dễ dàng gì, đây rõ ràng là chúng ta đang thay nàng gánh lấy một phần vất vả…”
Lăng Tuyết khóc mất! Nàng chỉ có nói qua một câu “Tốc độ tiêu thụ đan dược có thể sẽ giảm đôi chút!”, ấy thế mà thông qua cái mõm của Lưu ‘đại sư’, việc kinh doanh đan dược dường như đã biến thành công việc khó khăn nhất thế gian rồi.

“Hơn nữa…” Lưu Dật Vân bình thản nói tiếp,”Luyện dược sư công hội vốn là một phần của Hải Nộ thành. Là các đời hội trưởng trước đây nghĩ đến dân chúng trong thành, lo lắng bọn họ bị tổn thương khi chẳng may Hỏa Diệm Thú tấn công vào thành mà cho xây dựng công hội án ngữ Đại Hỏa Sơn Khẩu. Lăng tiểu thư, nàng chắc cũng không lạ gì không khí xung quanh nơi đó, nếu không có đan dược áp chế hỏa khí chắc chắn không thể chịu đựng lâu dài được. Việc sư phụ ta muốn dời một bộ phận Luyện dược sư nhập môn, thực lực chưa cao về Hải Nộ thành, vừa giúp công hội bớt đi một phần đan dược hao phí, vừa tạo thêm sinh khí cho Hải Nộ thành, như vậy song phương hợp tác, chẳng phải đều có lợi sao?”
Lăng Tuyết đang nhấp một ngụm trà để tạm thời nuốt trôi đi cái lập luận vớ vẩn của Lưu Dật Vân, thiếu chút nữa đã không nhịn được mà phun thẳng ngụm trà đó vào mặt gã, ánh mắt càng lúc càng lạnh đi, trong lòng cũng càng lúc càng khinh bỉ kẻ đổi trắng thay đen một cách nhẹ nhàng đến trắng trợn này. Gã nghĩ nàng là trẻ con ba tuổi hay sao lại tiếp tục mang ra mấy cái lập luận ngu xuẩn này ra làm lý do?
Nghĩ đến dân chúng trong thành? Chứ không phải mấy lão hồ ly khi đó cho xây dựng công hội án ngữ Đại Hỏa Sơn Khẩu là để ngăn chặn không cho người ngoài bén mảng đến gần Hỏa Diệm Sơn, vừa tạo điều kiện cho bản thân mấy lão, cũng như đám Luyện dược sư sau này dễ dàng ra vào đó săn tìm Hỏa diệm châu sao?
Hao phí đan dược? Không khí nơi đó thực sự là địa ngục đối với các võ giả không phải Hỏa thuộc tính thể chất, chứ rặt cái đám Luyện dược sư bọn chúng thì lại chẳng khác nào thiên đường, hao phí cái gì cơ chứ?
Còn nữa, đem cái đám Luyện dược sư tài năng chưa có, ngạo mạn có thừa kia về Hải Nộ thành thì có thể tạo ra được cái thể loại sinh khí gì cơ chứ?
“Nghiêm trọng nhất là, nguy cơ của Hải Nộ thành, người thông tuệ như Lăng tiểu thư chắc chắn cũng đã nhận ra…” Lăng Tuyết còn chưa kịp phản bác, Lưu Dật Vân đã lại thao thao bất tuyệt với lập luận của gã,”Hải Nộ thành xưa nay luôn là một miếng mồi béo bở trong mắt vô số thế lực, nhưng thử hỏi đã có thế lực nào dám vọng động. Vì sao? Vì trước kia, Hải Nộ thành có Đấu Vương cường giả bảy nhà tọa trấn, lại thêm cả Luyện dược sư công hội lớn nhất phía nam Hải Sa đế quốc làm chỗ dựa. Nhưng tình hình nay đã khác, tám đại thế lực nay chỉ còn lại Lăng gia và Luyện dược sư công hội, Đấu Vương cường giả, ngoại trừ Lăng lão không biết khi nào bình phục ra, cũng chỉ còn có Đào gia nhị lão cùng sư phụ ta…”
Dừng lời một chút, Lưu Dật Vân nâng chén trà của mình lên, chậm rãi nhấp một ngụm, vạt áo tùy ý đưa lên làm bộ như thấm mồ hôi, khiến cho người không biết chuyện nhìn vào chắc chắn sẽ có cảm tưởng như gã vừa mới phải làm một việc khó nhọc, vất vả lắm vậy.

Sau một hồi giả tạo công phu, Lưu Dật Vân nói tiếp, thanh âm càng lúc càng âm trầm hơn:
“Nhưng, Đào gia lại bị Lăng gia diệt, ta không nghĩ ra lý do gì mà hai vị lão nhân lại có thể toàn tâm toàn ý trợ giúp Lăng gia…”
“Vậy ra, ý của các người là thế!” Thản nhiên ngắt lời Lưu Dật Vân, Lăng Tuyết cười nhạt nói, không thèm giấu đi sự khinh thường trong ánh mắt nhìn gã,”Muốn Lăng gia dựa dẫm vào Luyện dược sư công hội? Và cái giá phải trả là một nửa Hải Nộ thành?”
“Lăng tiểu thư nặng lời rồi!” Lưu Dật Vân hai mắt căn bản vẫn chưa một lần rời khỏi thân thể Lăng Tuyết, đắc ý nói,”Hai nhà chúng ta xưa nay tuy hai mà một, sinh tử tương liên! Lăng gia đang lúc khó khăn, Luyện dược sư công hội chúng ta dĩ nhiên phải ra mặt, gánh giúp Lăng gia một phần khó khăn. Một nửa Hải Nộ thành, nói nhỏ không nhỏ, nhưng lớn cũng không phải lớn, cái chính là tạo được cái uy thế lớn mạnh cho công hội, để ngoại nhân nhìn vào mà không dám nảy sinh ý đồ với Hải Nộ thành, đệ tử nói vậy có phải không, sư phụ?”
“Ờm!”
Đáp lại lời nói xiểm nịnh của Lưu Dật Vân, lão giả nãy giờ nhắm mắt im lặng, làm ra vẻ như không quan tâm, lại cũng giống như vừa ngủ gật này khẽ gật nhẹ đầu một cái, hai mắt chậm rãi mở hé ra, mơ hồ ẩn chứa quang mang lưu động, quan sát từng thái độ nhỏ nhất trên nét mặt Lăng Tuyết.

Ba cái việc này, lão đáng lẽ ra đã không còn quan tâm từ rất lâu rồi. Việc Hải Nộ thành ai làm chủ, ai sống ai chết cũng không quan trọng bằng việc nghiên cứu đan dược của lão.
Chỉ là, lão nghe được từ miệng đồ đệ cưng Lưu Dật Vân của mình nói rằng, Lăng gia Hải Nộ thành không xem mặt mũi của lão vào đâu, dẫu gã đã mượn danh tiếng của lão để mong mua về được một thứ đồ, lại nghiễm nhiên bị một tiểu tử trong Lăng gia coi rẻ mà đoạt mất.
Dĩ nhiên, bằng vào tài thêm mắm muối đến gà cũng hóa phượng, đỉa cũng thành rồng của Lưu Dật Vân, cái tôn nghiêm của một Ngũ phẩm Luyện dược sư nổi tiếng khắp trong ngoài Hải Sa đế quốc như lão vô cùng dễ dàng đã bị chà đạp đến cực hạn, khiến lão nổi trận lôi đình, mặc kệ lời đồn đại về siêu cấp thế lực xuất hiện trong Hải Nộ thành gần đây, lão thề san bằng Lăng gia, khiến Lăng gia biến mất khỏi Hải Nộ thành.
Lưu Dật Vân lại rất khôn ngoan, tỏ ra ngụy quân tử đi cầu xin thay cho Lăng gia, nào là trẻ con vô tri, nào là chỉ một chút trừng phạt nho nhỏ là đủ… lại úp úp mở mở về việc tiểu tử Lăng gia kia có mang đến một loại đan dược cao cấp hơn cả Đấu Vương đan, khiến ngay cả Đấu Hoàng cường giả của Mị tông cũng phải động tâm… cố ý đánh động lòng tham của lão, khiến lão càng không thể không tò mò mà đích thân chạy tới đây như vậy.
Loại đan dược có thể khiến cho nàng ta động tâm, ắt hẳn không thể nào dưới Lục phẩm. Nếu lão có thể tìm ra được đan phương, rồi từ từ nghiên cứu, ắt hẳn thành tựu Lục phẩm Luyện dược sư sẽ không còn xa vời…
“Vậy Tiêu hội trưởng đã nghe qua chưa?” Lăng Tuyết nhìn hai kẻ trước mặt, ánh mắt bỗng biến thành một vẻ thờ ơ, tùy tiện phân phó cho nha hoàn Ỷ Na đi chuẩn bị một ấm trà mới, rồi chậm rãi đưa chén trà đang uống dở lên miệng, ưu nhã nhấp một ngụm, hờ hững nói,”Phía sau lưng thương hội ta là cả một siêu cấp thế lực. Bằng vào sự bảo hộ của họ, hẳn là không cần phải nhờ đến “uy thế” của Luyện dược sư công hội các người rồi!”
Đối với cái loại ngụy quân tử thích dùng miệng lưỡi nho nhã để đổi trắng thay đen này, Lăng Tuyết hiểu rằng nói đạo lý với gã căn bản là điều không thể, còn chuốc thêm bực bội vào thân. Chỉ có cách thờ ơ tiếp nhận, rồi dùng lý lẽ đanh thép hơn mà áp xuống.
Hơn nữa, giang sơn Hải Nộ thành hiện tại đã là của hắn. Là nữ nhân của hắn, nàng chẳng có lý do gì để sợ hãi mà phải nhượng bộ với đám người này cả!

“Ầm!” một tiếng, chiếc bàn trà phía đối diện Lăng Tuyết đột nhiên bị chấn nát vụn, hóa thành bụi phấn. Lão giả Tiêu hội trưởng hai mắt đầy lửa giận trừng lên nhìn nàng.
Ban đầu, lão còn có chút không hoàn toàn tin tưởng lời Lưu Dật Vân nói. Y là đồ đệ của lão, tính cách thế nào lão nắm rõ như lòng bàn tay, vẻ ngụy quân tử kia chỉ lừa được người ngoài, sao qua được mắt lão. Lão chỉ đơn thuần nghĩ Lưu Dật Vân và Lăng gia xảy ra chút mâu thuẫn, bị thua thiệt nên muốn khích tướng lão để lão ra mặt.
Lão dĩ nhiên nhìn ra trò khích tướng tầm thường này, nhưng không có lửa làm sao có khói! Bất kể mặt mũi của lão hay của Lưu Dật Vân, cũng đều là mặt mũi của giới Luyện dược sư nói chung, lão dĩ nhiên không thể để cho đám ngu lậu thiếu hiểu biết kia xem thường được.
Nhưng xem như, Lăng gia ngu xuẩn này thực sự không coi mặt mũi của lão vào đâu, ngay cả một con tiện nhân nho nhỏ cũng dám ngạo mạn trước mặt lão.
“Sư phụ bớt giận!” Lưu Dật Vân nét cười trong mắt càng lúc càng đậm, nhưng vẫn vội vã lên tiếng khuyên can, ánh mắt đồng thời lại chằm chặp dán lên thân thể Lăng Tuyết, ra bộ khó xử nói,”Lăng tiểu thư, làm người thì đừng quá ỷ lại vào kẻ khác để mà ngạo mạn! Đừng vì lời nói thiếu sáng suốt của nàng ngày hôm nay mà để ảnh hướng tới việc cung cấp đan dược của Luyện dược sư công hội cho Hải Nộ thành, hậu quả của nó, nàng gánh không nổi đâu!”
“Ngươi…”
“Làm người thì đừng quá ỷ lại vào kẻ khác để mà ngạo mạn… Câu này rất đúng, nhưng ta nghĩ câu này ngươi phải dành cho mình mới phải!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.