Đọc truyện Đấu Phá Song Song Truyện – Dạ Hoàng Sa – Chương 42: Nữ nhân của một thiếu niên
“Loan nhi, vậy được rồi!”
“Uhm!”
Cảm nhận được sự sợ hãi của Lăng Tuyết đang nấp phía sau lưng mình, Thiên Khiển cũng có chút thông cảm, hướng đến Hỏa Loan chậm rãi nói, mà nàng ta cũng ngoan ngoãn gật đầu một cái, mũi nhỏ hơi chun lại, cũng thấy khó chịu với cái mùi khét lẹt này.
Ngón tay khẽ động, hỏa diễm đang bao trùm lên những ngọn đuốc sống kia không những không dịu đi mà lại càng lúc càng dữ dội, triệt để đem toàn bộ thiêu đốt thành tro bụi, theo ánh lửa chậm rãi tiêu tán trong không gian.
Giữa đại sảnh rộng lớn, vài trăm ngọn đuốc sống ban nãy còn cháy rừng rực, trong chốc lát biến mất, cơ hồ như chưa từng xuất hiện vậy.
“Rồi a, Thạch ca ca!”
Hỏa Loan hơi cong người lên, hít vào một ngụm lương khí, cảm giác không còn ngửi thấy cái thứ mùi khó chịu kia nữa, liền vui vẻ quay lại nhìn Thiên Khiển, hì hì cười nói.
Kể cũng lạ, khi cách xưng hô ngược vai vế giữa một thằng nhóc mười lăm tuổi và một ma thú hơn hai trăm tuổi lại dễ dàng nói ra đến vậy. Song chẳng mấy ai biết, Hỏa Loan kia thì thoải mái rồi, đơn thuần là chẳng cảm thấy gì bất tiện cả, nhưng Thiên Khiển nếu không chịu bỏ cách xưng hô đại tỷ mà gọi nàng là Loan nhi, mặc nhiên nàng sẽ chẳng thèm quan tâm tới lời hắn nói, nên hắn cũng đành có chút ngượng miệng mà gọi vậy.
“Tuyết nhi, xong rồi!”
Thiên Khiển nhẹ giọng nói, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên tay ngọc đang run rẩy bấu chặt, tưởng như muốn xé cả một mảng vai áo hắn của Lăng Tuyết, cũng không nghĩ ra nàng lại sợ nhìn thấy người chết đến mức độ này.
Thực sự, sợ thì Lăng Tuyết không hề sợ, đôi tay nàng đến nay cũng nhuốm không ít máu rồi… chỉ là nàng không phải loại người có thể thản nhiên bình tĩnh trước tiếng gào thét thảm thiết của hàng ngàn con người bỗng dưng biến thành đuốc sống ngay trước mắt mình mà thôi.
Từ từ mở mắt, tưởng chừng như vẫn có chút sợ hãi sẽ còn nhìn thấy cảnh tượng vừa xong, Lăng Tuyết dần nhận ra khu vực đãi sảnh quen thuộc, nơi nàng thường xuyên lui tới mỗi khi Lăng Thiên gọi nàng tới để bàn bạc, hoặc đón tiếp những khách nhân thông thường tới đấu giá vật phẩm… chỉ có điều, với khung cảnh tan hoang này, có vẻ như nơi đây vừa trải qua một trận đánh vô cùng quyết liệt vậy.
“Mẹ…”
Trong lòng tràn ngập lo lắng, nàng muốn chạy thật nhanh đến gian phòng của mẫu thân phía bên trong hậu viện, lại như chết lặng đi khi nhìn thấy một thân ảnh bạch y quen thuộc, tóc tai y phục có chút hỗn loạn đang vô lực nằm trên nền sàn đá lạnh lẽo…
“Mẹ!”
Bỏ qua tất cả sợ hãi, Lăng Tuyết buông vai áo của Thiên Khiển ra, cuống cuồng chạy đến bên người Như Mộng, vội vã quỳ xuống, siết chặt thân thể tiều tụy của nàng vào lòng mình, nước mắt rưng rưng, nghĩ đến nãy giờ nàng phải chịu đựng không biết bao nhiêu là tủi nhục, trong tim đau như bị dao cứa.
“Tiểu Tuyết…”
Như Mộng yếu ớt hé mở hàng mi, nhìn thấy bóng hình quen thuộc trước mắt, nước mắt không kìm được mà lăn dài, tay nàng run run đưa ra khẽ chạm lên mặt Lăng Tuyết, như sợ cảnh tượng trước mắt chỉ là hư ảo.
Lăng Tuyết òa khóc, cảm nhận được sự lạnh buốt không chút ấm áp trong lòng bàn tay Như Mộng, vội vã đưa tay lên, áp chặt bàn tay đang chạm lên má nàng mà ra sức cọ sát, dùng thứ thủ pháp ngốc nghếch mà vận chuyển Đấu khí đi ôn dưỡng kinh mạch vốn đã vô cùng suy yếu của mẹ.
Thời điểm dòng Đấu khí chảy vào thể nội, trái tim mỏi mệt của Như Mộng bất giác run lên… Cảm giác ấm áp của huyết mạch tương liên giúp nàng nhận ra đây là sự thật, không phải là mộng ảo…
Tiểu Tuyết nhi của nàng, thực sự đã về!
Trong vòng tay ấm áp của Lăng Tuyết, Như Mộng an ổn dần dần thiếp đi. Mặc dù với linh cảm của một người mẹ, nàng tin rằng Tiểu Tuyết nhi của nàng còn sống, song nỗi sợ hãi thảm cảnh của bản thân hai mươi lăm năm trước sẽ một lần nữa vận lên con vẫn khiến nàng chẳng thể nào chợp mắt.
Tính ra, nàng đã thức trắng gần mười ngày nay rồi…
“LŨ CẦM THÚ CÁC NGƯỜI ĐÃ LÀM GÌ MẪU THÂN TA?”
Lấy vạt áo lau đi dòng lệ lăn dài trên gương mặt mẹ, cũng tiện tay quệt quệt sơ sịa đi nước mắt của mình, Lăng Tuyết hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc một chút, ngẩng lên nhìn đám người Vương Mãng, hận cũ thù mới như hòa tan, phẫn uất quát lớn, dường như quên mất khoảng cách khổng lồ về thực lực giữa nàng và bọn chúng.
“Tiểu Tuyết, bọn ta không có…”
“Có phải ta bỏ qua cho các người một lần… liền thấy ta quá hào phóng mà được nước lấn tới không?”
Không hiểu từ đâu, Lăng Tuyết học theo cái cách nói chuyện của Thiên Khiển, nhàn nhạt cười nói, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám người Vương Mãng, khiến bọn chúng ai nấy đều cúi đầu cười khổ, xấu hổ cùng sợ hãi không thôi.
Vốn dĩ không lâu trước đây, những vị gia chủ, đoàn trưởng này còn toan tính coi Như Mộng như một món hàng mà đem ra đấu giá, giành giật lẫn nhau… vậy mà nay, mặc nhiên bị Lăng Tuyết quát tháo, lại không kẻ nào dám ho he phản bác lại một lời.
Biết sao được, khi Lăng Tuyết lần này tưởng chừng chôn thân trong Hỏa Diệm Sơn lại bỗng nhiên trở về, còn mang về theo một đầu Thất giai Hỏa diệm thú ngang ngửa cấp bậc Đấu Tông của nhân loại, cho dù có một trăm gã như Vương Mãng cũng chẳng dám có lá gan làm càn.
Khuôn mặt Vương Mãng nhất thời run rẩy, tình cảnh lúc này đã cực kỳ tồi tệ, nhưng gã dù sao cũng là một kẻ gian xảo, biết rõ Lăng Tuyết chỉ là phụ, thiếu niên đang đứng cạnh đầu Thất giai Hỏa diệm thú kia mới là chủ đạo, lập tức bỏ qua nàng mà hướng tới hắn nói:
“Thạch tiểu ca, chuyện hôm nay quả thật là chúng ta sai, nhưng thực sự chúng ta cũng chỉ vì nhất thời tham lam sản nghiệp của Hải Nộ thương hội, thực không có ý làm khó Như Mộng tiểu thư. Chỉ cần Thạch tiểu ca lên tiếng, chúng ta sẵn sàng hai tay dâng lên toàn bộ tài sản của Hải Nộ thương hội, thậm chí, sản nghiệp ba trăm năm của Vương gia ta cũng nguyện ý dâng lên cho tiểu ca. Với thực lực của Thạch tiểu ca cùng vị đại nhân đây, đừng nói Hải Nộ thành, mà coi như cả Hải Sa đế quốc cũng dễ dàng nằm gọn trong tay hai người. Đến khi Thạch tiểu ca xưng hoàng, kẻ nào dám dị nghị, đám chúng ta là người đầu tiên giết kẻ đó a!”
Nghe ra ý của Vương Mãng, đám đoàn chủ sắc mặt xám tro bỗng chốc như chết đuối vớ được cọc, nhao nhao rộ lên hưởng ứng, kẻ nào cũng đòi dâng lên Thiên Khiển ức vạn sản nghiệp, cực phẩm nữ nhân, đủ mọi ngôn từ tâng bốc hắn lên tận mây xanh, song quả thực, bất cứ điều kiện nào bọn chúng đề xuất ra, đối với không ít người mà nói, thực sự rất có sức hấp dẫn trí mạng.
Chỉ tiếc là, Thiên Khiển đối với mấy chuyện như vậy hoàn toàn không có hứng thú. Điều duy nhất hắn để ý là thái độ của Lăng Tuyết, bất kể nàng muốn sao, hắn cũng sẽ thuận theo nàng mà thực hiện.
Hơn nữa, hắn cũng hiểu được tâm địa của đám người này. Bảo hắn nuôi một đàn chó có thể cắn trả chính mình bất kỳ lúc nào, hiển nhiên là hắn làm không được.
“Kẻ nào đánh mẹ ta?”
Lăng Tuyết nhàn nhạt hỏi, cũng chẳng để tâm những lời dụ dỗ, tâng bốc của đám cầm thú kia dành cho Thiên Khiển, vì nàng coi như cũng hiểu một phần tính cách của hắn, triệt để tin tưởng vào con người của hắn.
Nàng đối với hắn không giả dối, hắn sẽ đối với nàng chân thành.
“Là…”
“Kẻ nào?”
“Là con tiện nhân này!”
Vương Mãng vội vã nói, tóm lấy muội muội Vương Thu Nguyệt đang run rẩy nấp phía sau lưng gã mà đẩy tới trước, còn hung bạo đạp mạnh nàng ta đến trước mặt Lăng Tuyết, tà ác nói:
“Tiểu Tuyết, thực sự chúng ta không có chạm vào Như Mộng tiểu thư! Vương Mãng ta có thể mang tính mạng ra thề trước Thái Cổ Thần Đế, Như Mộng tiểu thư thành ra như vậy, hoàn toàn là do con tiện nhân này ra tay, không liên quan gì đến chúng ta hết!”
“Đại ca…”
Vương Thu Nguyệt ngã sõng soài trên đất, đôi mắt ậng nước đỏ hoe bàng hoàng nhìn về phía Vương Mãng, đau đớn như bị lăng trì. Nàng ta không không đau vì bị thương, mà đau vì bị người nàng ta tôn sùng, thương yêu hơn cả bản thân bán rẻ.
Thiên Khiển mới nãy còn giật mình khi thấy Lăng Tuyết nổi giận, nghĩ cũng thật đáng sợ, đột nhiên lại thấy Vương Mãng vì tính mạng bản thân mà đổ hết sự truy vấn của nàng lên nữ nhân kia, trong tâm đối với với kẻ này càng thêm rét lạnh.
“Đại nương… là thật sao?”
Lăng Tuyết có chút không tin, hướng tới Vương Thu Nguyệt nhu hòa hỏi. Trong kí ức của nàng, nàng ta là một nữ nhân rất tốt, ngay cả Như Mộng mẹ nàng cũng từng nói trong Lăng gia này, người duy nhất nàng phải tôn trọng là đại nương… Nên rõ ràng chuyện này, nàng không thể nào tin được.
Vương Thu Nguyệt nhìn vào đôi mắt trong veo của Lăng Tuyết, lại hơi liếc về phía Vương Mãng, đại ca nàng ta hết lòng yêu thương đang nhìn nàng bằng ánh mắt âm trầm như nhìn một người chết, trong tim như có gì đó vỡ vụn, vô lực gật đầu, giọng nói lạc đi, xen lẫn những tiếng nấc khẽ.
“Phải, là ta… Là ta ra tay đánh Như Mộng… Tiểu Tuyết… con xuống tay đi…”
“Tại sao?”
“Chẳng tại sao cả… cũng chẳng vì lý do gì cả…”
Có những người, vì bảo vệ người khác mà có thể hi sinh bản thân…
Thì sẽ có người, vì bảo vệ bản thân mà có thể hi sinh người khác…
Chuyện đó là đương nhiên mà!
“Tiểu Bạch…”
Thiên Khiển đưa tay vỗ nhẹ lên cái đầu tròn của Tiểu Bạch, đánh thức nàng dậy. Hắn nhìn về phía nữ nhân kia, không cần nghĩ cũng biết nàng ta là đang bảo vệ cho kẻ cầm thú kia, lại như chẳng thể giải thích nổi vì sao kẻ cầm thú kia rõ ràng đã bán rẻ nàng ta, vậy mà nàng ta vẫn tình nguyện bảo vệ cho gã…
Song mặc kệ, vì lý do gì, hắn cũng thấy loại nam nhân như vậy, sinh ra trên đời đã là thừa thãi rồi.
“Ca!”
Tiểu Bạch duỗi người một cái, song chẳng có vẻ gì là ngái ngủ, giống như nãy giờ nàng chỉ là nhắm mắt lại không thôi, một mực chờ đợi Thiên Khiển bảo nàng làm gì đó.
“Loan nhi…”
“Nha!”
Hỏa Loan nghe Thiên Khiển gọi mình, chẳng cần biết có đúng ý hắn hay không, búng nhẹ tay một cái, đem toàn bộ bốn người đám Vương Mãng, trừ có mỗi Vương Thu Nguyệt kia ra, nhấn chìm trong hỏa diễm kinh người.
Bốn gã Đấu Vương, cường giả nhất lưu khắp cõi Hải Nộ thành, vốn tưởng lưu lại được mạng sống, vô thanh vô tức bị biến thành bốn con lợn quay, một thân công phu chẳng thể hiện được chút gì ngoài những tiếng gào thét còn ám ảnh hơn cả tiếng nữ tử bị cưỡng gian.
Đấu khí có tuôn ra cỡ nào, Hồi quang phản chiếu có uy mãnh bao nhiêu chăng nữa, trong tình cảnh này, chẳng khác nào bốn con đom đóm sắp lụi tàn.
Một màn này không chỉ khiến Thiên Khiển biến sắc, không khỏi thầm than nữ nhân này dù hiểu ý hắn song cũng tùy tiện quá đi, mà Vương Thu Nguyệt mang sẵn tâm lý chờ chết mặt cũng cắt không còn chút máu, sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy không sao kiềm chế được.
“Thôi thì… muốn trách thì trách các người quá không an phận đi!”
Thanh âm của Thiên Khiển bình tĩnh mà vô tình. Đối với những kẻ thế này, hắn chẳng có chút thương xót nào cả, chỉ mong bọn chúng nếu có kiếp sau sẽ sống tốt hơn mà thôi.
“Tiểu Bạch, Loan nhi, hai muội dẫn theo đại nương này đi một vòng Hải Nộ thành, kẻ nào có tâm tư như đám người vừa rồi, tùy tiện mà xử lý. Còn đại nương… Tuyết nhi còn gọi cô một tiếng đại nương, ta cũng mong cô xứng đáng với sự tôn trọng của nàng ấy, vì nàng ấy mà giải quyết ẩn họa về sau… Ta nói vậy, đại nương hiểu chứ?”
“V… vâng!”
Vương Thu Nguyệt sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt vẫn tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng, nhưng cũng nhìn nhận ra người thiếu niên trước mặt này thực sự không quá vô tình. Ít nhất điều hắn muốn hoàn thành hiện giờ, hoàn toàn là vì Tiểu Tuyết.
Lần đầu tiên trong đời, trong tim nàng ta xuất hiện hai từ “giá như”.
Nhưng, nàng ta cũng chẳng để tâm nhiều nữa, chỉ biết từ nay về sau, số lượng thế lực trong Hải Nộ thành có lẽ chỉ còn có một.
Lịch sử Hải Nộ thành, có lẽ cũng trong ngày hôm nay mà sang trang.
Vì sao ư? Vì những thế lực còn lại đã đắc tội với nữ nhân của một thiếu niên…