Đấu Phá Song Song Truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 41: Tiểu nhân


Đọc truyện Đấu Phá Song Song Truyện – Dạ Hoàng Sa – Chương 41: Tiểu nhân

Theo tiếng quát của Vương Mãng, cùng với hiệu lệnh của Đào lão và ba gã dong binh đoàn trưởng kia, năm lộ nhân mã nhất thời trào lên như thủy triều, vũ khí đấu kỹ thi nhau hiển lộ, sát khí bạo phát mà hướng về phía đám người Hải Nộ thương hội, tiếng la hét chém giết vang vọng một góc Hải Nộ thành.
Tại khoảnh khắc nổ ra cuộc chém giết này, trong đám dân chúng Hải Nộ thành đang đứng chung quanh vây xem, phần đông chưa được chứng kiến cảnh tượng Lâm gia bị diệt, giờ nhìn thấy quy mô khủng bố đến vậy, không ít kẻ sắc mặt có chút biến hóa, thầm cảm thán năm nhà liên minh hung hãn bậc này, Lâm gia trong một đêm bị diệt cũng không oan uổng.
Trước thế công của năm nhà, đám người Hải Nộ thương hội cũng chỉ chống cự yếu ớt gọi là, rồi cũng nhanh chóng tháo chạy tán loạn; kể như đám khách khanh, cung phụng ngày ngày đòi hỏi tài vật, thề thốt trung tâm… cũng mặc nhiên là những kẻ đầu tiên biến mất.
Trước tình thế phản kháng cũng chỉ là vô nghĩa, có mấy ai quan trọng sự trung thành gắn chặt đến lợi ích cá nhân này.
Bên ngoài thương hội là vậy, sâu bên trong đại sảnh cũng chẳng lạc quan gì hơn. Lão giả họ Lăng, một thân thực lực tuy là Lục tinh Đấu Vương, cũng có thể coi là chí tôn cường giả của Hải Nộ thành, song thọ nguyên đã không còn bao nhiêu, lại bị năm Đấu Vương liên tục quần công, cũng nhanh chóng rơi vào hạ phong, vất vả tế ra đấu kỹ phòng ngự, chỉ có điều tình trạng này cũng không kéo dài lâu được.
Ầm ầm!
Như đã tuyên bố từ nãy, đám người Vương Mãng không có ý định giết lão, vì lão còn phải chứng kiến một tràng cảnh hay ho phía sau, song không vì vậy mà chúng hạ thủ lưu tình, đặc biệt tập trung công kích vào những chỗ yếu hại trên đấu kỹ phòng ngự của lão.
“Ha ha, Lăng lão, Hải Quy Giáp của người quả nhiên danh bất hư truyền!”
Nhìn thấy Lăng lão rơi xuống hạ phong, trên khuôn mặt Vương Mãng cũng hiện lên một nét giảo hoạt, lớn tiếng cười nói, giọng điệu mỉa mai rõ ràng, càng như muốn chọc tức lão hơn nữa.
Lăng lão không đáp lại, chỉ gồng mình vận sức duy trì phòng ngự, song ánh mắt âm lãnh không khỏi đặt trọn lên Vương Mãng, hận không thể xé rách miệng gã ra cả ức vạn lần.
“Ha ha, Lăng lão, phụ thân đại nhân của Vương mỗ từng kể rằng, thứ duy nhất chặn được đấu kỹ thành danh của ông chỉ có tấm mai rùa này của người… Nay Vương mỗ tuy tài thô học thiển, nhưng cũng muốn kiểm chứng lời phụ thân ta nói khi ấy có thực sự chính xác hay không!”
Vương Mãng hắc hắc cười, vốn đã liếc mắt nhìn ra phòng ngự của Lăng lão, dưới công kích của năm người, dần dần đã có dấu hiệu vỡ ra, song thủ vung lên, đao mang cực thịnh, quát lớn một tiếng:
“Bạo Sa Phệ!”
Toàn thân Vương Mãng bộc phát ra lam sắc năng lượng khủng bố, nương theo thế chém xuống của đại đao trong tay mà ngưng tụ thành một con cá mập cực lớn, bạo lộ ba ngàn cái răng lởm chởm sắc lẹm, tựa hung thần biển khơi hiện thân mà va chạm trực diện với mai rùa phòng ngự của Lăng lão.

Phanh! Ầm ầm!
Tấm mai rùa vốn đã suy yếu đến cực điểm, không chịu nổi một đao này của Vương Mãng, trong một tiếng nổ trầm, lập tức vỡ vụn.
Chưa dừng lại ở đó, Vương Mãng thuận theo đao thế nhanh như chớp, hung hăng chém xuống, vạch một đường qua cánh tay của Lăng lão.
Phạt!
Đao mang lướt qua, mang theo vài tia máu tươi bắn tung tóe, rồi một cánh tay khô héo, tựa như con diều đứt dây rơi xuống sàn đại sảnh trong ánh mắt đầy kinh hãi của Lăng lão.
Cảm nhận được cơn đau từ nơi bả vai truyền đến, ánh mắt của Lăng lão trong phút chốc trở nên đỏ rực, cơn phẫn nộ đã dâng lên đến cực điểm.
“Cẩu tạp ch…”
Phốc!
Không để cho Lăng lão chửi rủa hết câu, Vương Mãng đã bồi thêm một chưởng vào ngực lão, nhất thời làm sắc mặt lão một mảnh tái nhợt, thân hình khô gầy bắn ngược ra phía sau, sau khi bị kéo lê hơn mười thước liền va chạm mạnh vào một trong những chiếc cột đá lớn trong đại sảnh mà miễn cưỡng dừng lại, cùng lúc đó, từ khóe miệng có nét thê thảm, một ngụm máu tươi phun ra, đỏ ối một vùng ngực áo.
“Lăng lão, dường như cái mai rùa của người cũng chẳng mạnh như lời phụ thân đại nhân của Vương mỗ khen ngợi thì phải!”
Vương Mãng nhìn xuống bộ dạng thể thảm của Lăng lão, nét khinh thường ngày càng đậm, càng không kiêng nể mà cười lớn.
Đào lão cùng ba gã dong binh đoàn trưởng Đấu khí có phần thu liễm lại, đều hơi hướng ánh mắt âm hàn nhìn vào Vương Mãng, thầm chửi rủa không ngớt tên tiểu nhân này lợi dụng lúc người ta suy yếu mà lớn giọng làm càn.
Phải biết rằng, trong Hải Nộ thành, Lăng lão dù sao cũng được coi là nhân vật đức cao vọng trọng, lời nói cũng có ba phần trọng lượng đối với các thế lực, vậy mà tại nơi này, nghiễm nhiên bị một tên tiểu nhân hạ nhục như vậy, dù đã triệt để trở mặt với nhau, song trong lòng ai cũng cảm thấy có chút không thoải mái.

“Cẩu tạp chủng… lão phu hôm nay… muốn bầm thây người thành vạn mảnh!”
Đau đớn cùng với phẫn nộ sôi sục không ngừng dâng trào lên trong lòng, gần như trong khoảnh khắc đã chôn vùi hoàn toàn lý trí của Lăng lão. Lão cố chịu đựng cơn đau bị chặt cánh tay cùng tổn thương sôi trào trong nội thể, gắng gượng đứng dậy, tay còn lại một quyền oanh mạnh ra, kình phong sắc bén mang theo sát ý âm lãnh hung hăng nhằm Vương Mãng mà đánh tới.
Song, hiện tại mà nói, quyền này trước mặt Vương Mãng cân lượng chẳng có bao nhiêu. Quyền đầu chưa tới nơi, gã đã như thiểm điện mà lướt đến trước mặt Lăng lão, giáng thêm một chưởng nữa vào đan điền của lão, Đấu khí ẩn tàng trong chưởng lực sắc như dao, thoáng chốc như có ngàn tiểu đao chấn nát kinh mạch xung quanh nơi chưởng lực đánh vào.
Nhưng lúc này, ngực của Vương Mãng cũng đang truyền đến từng cơn đau nhức. Trong sát na giao phong, tưởng như gã hoàn toàn chiếm lợi thế, song kinh nghiệm vào sinh ra tử bao năm của Lăng lão cũng không phải là rác rưởi, cũng đánh vào ngực Vương Mãng được một quyền.
Song chút thương tổn nho nhỏ này, so với sự đau đớn bị chặt đứt một cánh tay, cùng với việc kinh mạch xung quanh đan điền bị hủy, thì căn bản không thấm tháp vào đâu.
“Một quyền của Lăng lão, quả nhiên là lợi hại a!”
Vương Mãng âm lãnh nhìn Lăng lão, chậm rãi vận Đấu khí xoa dịu đi cơn đau ở ngực, làm bộ không cảm thấy gì mà tiếp tục khinh thường nói.
Nhìn thấy một quyền của mình vẫn không đạt được hiệu quả như hi vọng, Lăng Lão tức giận đến mức ngay cả buồng phổi cũng muốn nổ tung. Lão nhận ra một thân Đấu khí của bản thân đang có dấu hiệu tuột dốc không phanh, không có cách nào kiềm chế lại được sự tản mát này.
Lão đưa tay lên ôm lấy nơi cánh tay bị đứt, bộ dáng trên gương mặt đã toàn là máu tươi, thần sắc dữ tợn như ác quỷ.
“Tức giận vô ích! Đan điền của lão coi như xong, giờ lão chỉ là một lão già bá tánh bình dân sắp tận số thôi!”
Đào lão nhìn vào thảm trạng này của Lăng lão bị Vương Mãng ban cho, có chút không đành lòng, trong nháy mắt vô thanh vô tức mà đánh ngất lão, rồi không cần nhìn sắc mặt của Vương Mãng và đám người kia mà mang lão đi. Cùng một thế hệ với nhau, chứng kiến huynh đệ, cũng là địch thủ của mình bị một tiểu nhân hạ nhục, Đào lão không muốn phá hỏng liên minh trong lúc này, song thực sự là khó có thể bình tĩnh thêm nữa.
Vương Mãng nhìn hai lão rời đi, nét cười giảm đi một phần khinh miệt, lại tăng thêm một phần âm trầm, song lại như có như không mà làm ra vẻ buông xuôi, không truy cứu chuyện này, vui vẻ hướng về phía ba gã dong binh đoàn trưởng mà cười nói:
“Ba vị, Hải Nộ thương hội cùng Lăng gia từ đây coi như xong… Chỉ còn lại…”

Gã không nói hết câu mà bỏ lửng giữa chừng, song ba gã đoàn trưởng cũng chẳng cần nghe hết câu để đoán ra ý đồ của gã, nhất tề đều đồng loạt hướng về phía gần vị trí thượng tọa kia, nơi có bóng dáng của hai nữ nhân nhan sắc bất đồng, nhìn ra thì là một nữ nhân đang triệt để đè nghiến nữ nhân kia xuống nền đất lạnh, hồ như áp chế hoàn toàn cử động của nàng.
Trong lúc Lăng lão bị quần công, Vương Thu Nguyệt theo lệnh của Vương Mãng đã nhanh chóng tiến tới mà bắt lấy Như Mộng, sợ nàng nhân lúc hỗn loạn mà bỏ trốn.
Tiếc là, tâm kế Vương Mãng dành cho Như Mộng có chút dư thừa. Nàng đã không còn chút tư vị cầu sinh, hiển nhiên cũng chết đi tâm tư sợ hãi mà bỏ trốn hay gì hết, chỉ lặng lẽ chấp nhận vận mệnh của mình như một hồn ma mà thôi.
Ngay cả khi bị “tỷ muội” của mình khống chế, nàng cũng không làm ra bất kỳ sự chống cự nào.
“Chư vị, Vương mỗ chỉ quan tâm đến xá muội, còn Đào tiểu thư… thực sự Vương mỗ còn không quên được thân mẫu của Tấn nhi, thành ra…”
Vương Mãng làm ra vẻ bối rối cùng bi thiết kể lể, song hình như chẳng ai thèm quan tâm đến màn tấu hài giả dối của gã. Chỉ có điều, nếu đem so sánh Vương Thu Nguyệt và Như Mộng, chẳng khác nào đem sơn nữ so sánh với thiên tiên.
Vương Thu Nguyệt đúng là có chút nhan sắc, song còn xa mới bằng được Như Mộng.
“Nguyệt nhi, lại đây!”
Vương Mãng thấy ba kẻ kia chắc chắn sẽ không đánh chủ ý vào muội muội của mình mới lên tiếng gọi nàng ta trở lại, song cũng không biết chắc với bản chất của gã, nếu như có kẻ ở đây muốn Thu Nguyệt, để giữ vững liên minh này gã có sẵn sàng hai tay dâng nàng ta cho hắn không?
Vương Thu Nguyệt thấy Vương Mãng gọi mình, cũng vội vã lướt tới mà giữ lấy chặt tay gã, như sợ gã sẽ lần nữa bỏ rơi mình.
Suy cho cùng, nữ nhân này cũng không hẳn là xấu xa, chỉ là tình cảm mù quáng của nàng ta đặt cho sai người mà thôi.
“Vưu Báo huynh, ngươi có tận tám lão bà rồi, giờ muốn có thêm không phải quá tham lam sao?”
“Mã Long huynh, kẻ hoang dâm vô độ như ngươi cũng dám nói ra được từ tham lam này sao?”
“Chư vị, các vị đều thê thiếp đầy đàn, chỉ có ta trước giờ vẫn chỉ lấy một chính thê, lần này…”
“Ai chẳng biết thê tử của Ưng Thiên ngươi là một con cọp cái? Đào tiểu thư rơi vào tay ngươi, không phải bị xé thịt bằng chết sao?”
Ba gã đoàn trưởng, vì Như Mộng đang bất động nằm dưới sàn đá lạnh lẽo mà lời qua tiếng lại, không ai chịu nhường cực phẩm mỹ nhân này cho ai, chỉ thiếu nước lôi nhau ra ngoài sinh tử đấu mà thôi, phút chốc đã chẳng khác gì mấy lão bà tôm cá ngoài phường thị.

Dù có phần không muốn, song Vương Mãng cũng không muốn liên minh này sớm sụp đổ như vậy, vì gã còn muốn đánh chủ ý lên Đào gia, cũng gian xảo lựa lời mà phân xử.
“Chư vị, Vương mỗ có ngu ý thế này. Ngay tại nơi này, ba vị cùng nhau đấu giá Như Mộng tiểu thư, theo lệ ai trả cao nhất sẽ có được nàng ta. Tiền đấu giá được cũng sẽ gộp chung vào lượng tài phú của Hải Nộ thương hội, như ước định, tùy theo công sức đóng góp mà chia phần… Dựa vào tài phú mà định trung nhân, như vậy sẽ không ai phải ganh tị với ai hết!”
Ba gã đoàn trưởng nghe vậy, ngẫm nghĩ đôi chút cũng thấy hợp lý, dường như không kẻ nào coi việc mang Như Mộng ra đấu giá như một món hàng mà thấy phiền lòng, nét mặt kẻ nào cũng giãn ra vài phần, tỏ ý đồng ý.
“Cứ v…”
Ầm ầm!
Ba gã chưa kịp nói hết câu, từ phía bên ngoài đột nhiên truyền đến từng trận xao động, vô số những tiếng gào thét thảm thiết như ngạ quỷ chín tầng địa ngục vang lên, khiến kẻ nào nghe thấy cũng cảm thấy ớn lạnh.
“Chuyện… chuyện gì xảy ra?”
Biến cố đột nhiên xuất hiện, làm cho Vương Mãng cả kinh, nét mặt thoáng chút lo lắng mà quát lớn.
Nhưng, ngoại trừ những tiếng gào khóc không ngừng dội vào tai gã, căn bản không có một ai trả lời cho gã biết cả.
Một lát sau, đã có những ngọn đuốc sống đầu tiên tràn vào đại sảnh, lăn lộn gào thét, tưởng như tìm được chủ nhân sẽ có thể bấu víu được chút sinh mạng mỏng manh, song lại nhanh chóng chìm trong lửa mà tiêu tán sự sống.
Một sắc màu hỏa diễm đỏ rực dần dần bao trùm lấy lối đi dẫn vào đại sảnh, cùng một làn hơi nóng quen thuộc, mang theo ý vị tử vong dịu dàng mà mới cách đây không lâu, Vương Mãng đã có dịp được thưởng thức.
“Chẳng lẽ…”
Khi những ngọn đuốc sống cuối cùng ngã xuống trong đại sảnh, ba đạo thân ảnh, hai nữ một nam, trên vai người thiếu niên có một tiểu hồ ly đang cuộn tròn làm bộ dáng đang say ngủ, trong khi nhị nữ một người thập phần sợ hãi cảnh tượng như hỏa ngục này mà nhắm tiệt mắt nấp sau lưng thiếu niên kia, một người lại trực tiếp bạo lộ ra một thân hỏa diễm rực cháy, đủ kiều diễm, đủ dữ dội, như chính nhan sắc tuyệt trần của nàng vậy.
“Đại… đại nhân…”
Nhìn mấy đạo thân ảnh kia, sắc mặt của Vương Mãng, chốc lát liền tái mét!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.