Đọc truyện Dấu hiệu Athena – Chương 4- Phần 1
The Mark of Athena _ Chương 4
Annabeth
ANNABETH MUỐN GHÉT ROME MỚI. Nhưng là một kiến trúc sư đầy khát khao, cô không thể không ngưỡng mộ những khu vườn bậc thang[1], những đài phun nước và những mái đền, những con phố rải sỏi uốn lượn và những ngôi biệt thự trắng bóng. Sau cuộc chiến với các Titan hè năm ngoái, cô đã có công việc mơ ước của mình là tái thiết kế lại các cung điện trên đỉnh Olympus. Giờ đây, tản bộ xuyên qua thành phố thu nhỏ này, cô cứ nghĩ, Mình nên làm một mái vòm như thế. Mình thích cái kiểu các cột trụ dẫn vào cái sân trong đó. Bất kể ai thiết kế nên Rome Mới rõ ràng đã đổ rất nhiều thời gian và tình yêu vào công trình.
[1] Vườn giống như ruộng bậc thang.
“Chúng tôi có những kiến trúc và thợ xây giỏi nhất trên thế giới,” Reyna nói, như thể đọc được ý nghĩ của cô. “Rome luôn như thế, ở những thời xa xưa. Rất nhiều á thần tiếp tục ở lại để sinh sống tại đây sau thời gian ở trong quân đoàn. Họ học đại học của chúng tôi. Họ ổn định cuộc sống để gây dựng gia đình. Percy có vẻ thích việc này.
Annabeth tự hỏi điều đó có nghĩa gì. Cô hẳn đã cau có quá mức cô nhận thức được vì Reyna cười lên.
“Cậu là một chiến binh, thôi được,” pháp quan nói. “Cậu vừa bốc lửa trong mắt đấy.”
“Xin lỗi.” Annabeth cố làm dịu bớt cái nhìn.
“Đừng thế. Tôi là con gái của Bellona.”
“Nữ thần chiến tranh La Mã?”
Reyna gật đầu. Cô quay đi và huýt lên như đang gọi taxi. Lát sau, hai con chó kim loại phóng về phía họ – những con rô bốt chó săn, một bạc và một vàng. Chúng chạm nhẹ vào chân Reyna và chằm chằm vào Annabeth với những đôi mắt hồng ngọc lấp lánh.
“Thú cưng của tôi,” Reyna giải thích. “Aurum và Argentum. Cậu không phiền nếu chúng đi dạo cùng bọn mình chứ?”
Một lần nữa, Annabeth có cảm giác đó không phải một lời đề nghị. Cô nhận thấy những con chó săn có những chiếc răng như các đầu mũi tên bằng sắt. Có thể là vũ khí không được cho phép ở trong thành phố, nhưng thú cưng của Reyna vẫn có thể xé cô thành nhiều mảnh nếu muốn.
Reyna dẫn cô đến một quán cà phê ngoài trời, chỗ mà người hầu bàn rõ ràng là biết cô. Anh ta mỉm cười và đưa cô một cốc giấy uống liền rồi đề nghị Annabeth một cốc.
“Cậu muốn một chút không?” Reyna hỏi. “Họ làm sôcôla nóng ngon tuyệt. Không thực sự là một thứ đồ uống La Mã…”
“Nhưng sôcôla là của toàn thế giới,” Annabeth nói.
“Chính xác.”
Đó là một buổi chiều tháng sáu ấm áp nhưng Annabeth vẫn nhận một cốc với lời cảm ơn. Hai người họ bước tiếp, những con chó vàng và bạc của Reyna rong ruổi gần bên.
“Ở trại của cậu,” Reyna nói, “Athena là Minerva. Cậu có quen với việc bản thể La Mã của bà ấy khác thế nào không?”
Annabeth chưa từng thực sự cân nhắc điều đó trước đây. Cô nhớ cái cách Terminus đã gọi Athena là nữ thần đó, như thể bà rất xấu xa ấy. Octavian đã hành động như sự tồn tại của Annabeth là một sự sỉ nhục.
“Tôi hiểu là Minerva không… ừm, ít được kính trọng ở đây?”
Reyna thổi hơi nóng từ cốc của cô. “Chúng tôi kính trọng Minerva. Bà là nữ thần của nghề thủ công và trí tuệ… nhưng bà không thực sự là một nữ thần chiến tranh. Không phải với người La Mã. Bà cũng là một nữ thần trinh nguyên, như Diana… người mà các cậu gọi là Artemis. Cậu sẽ chẳng tìm thấy bất cứ đứa con nào của Athena ở đây cả. Cái ý nghĩ mà Minerva sẽ có con-nói thật nhé, nó hơi sốc với chúng tôi.”
“Ồ.” Annabeth cảm thấy mặt mình đỏ lên. Cô không muốn đi vào chi tiết về những đứa con của Athena – cách họ được sinh ra trực tiếp từ trí óc của nữ thần hệt như cái cách bản thân Athena nhảy ra từ đầu thần Zeus vậy. Nói như thế luôn khiến Annabeth thấy tự thấy như thể mình là một kiểu quái dị. Người ta hay hỏi cô rằng cô có rốn hay không bởi vì cô được sinh ra thần kì đến thế. Tất nhiên là cô có rốn. Cô không thể giải thích thế nào. Cô không thực sự muốn biết.
“Tôi hiểu người Hy Lạp các cậu không nhìn mọi thứtheo cùng một cách với chúng tôi,” Reyna tiếp. “Nhưng người La Mã coi lời thề nguyền trinh tiết rất quan trọng. Các Trinh Nữ, giả như… nếu họ phá vỡ lời thề và yêu bất kì ai, họ sẽ bị chôn sống. Thế nên ý nghĩ mà một nữ thần trinh nguyên có con cái…”
“Hiểu rồi.” Sôcôla nóng của Annabeth đột nhiên có vị như bùn vậy. Không nghi ngờ sao người La Mã lại nhìn cô lạ lùng như vậy. “Họ không cho là tôi có tồn tại. Và dù là trại của các cậu có con cái của Minera…”
“Họ sẽ không giống cậu,” Reyna nói. “Họ có thể là những thợ thủ công, nghệ sĩ, có khi là các nhà cố vấn nhưng không phải những chiến binh. Không phải là các chỉ huy của những nhiệm vụ nguy hiểm.”
Annabeth bắt đầu phản đối việc cô là chỉ huy của cuộc tìm kiếm. Không chính thức. Nhưng cô tự hỏi có khi bạn cô trên tàu Argo II sẽ đồng ý. Vài ngày trước, họ đã luôn trông vào cô để chờ lệnh – kể cả Jason, người với tư cách là con trai thần Jupiter và HLV Hedge, người chẳng nhận lệnh từai.
“Còn nữa.” Reyna bẻ các ngón tay và con chó vàng của cô, Aurum phóng lại. Vị Pháp quan vuốt tai nó. ‘Yêu nữ mình người cánh chim Ella… điều cô ấy đã nói là một lời tiên tri. Chúng ta đều biết điều đó, phải không?”
Annabeth nuốt ực một cái. Điều gì đó ở đôi mắt hồng ngọc của Aurum khiến cô không thoải mái. Cô từng nghe nói có những con chó có thể ngửi thấy nỗi sợ thậm chí là cảm nhận được những thay đổi ở hơi thở và nhịp tim con người. Cô không biết liệu đó có phải là những con chó ma thuật bằng kim loại hay không, nhưng cô quyết định nói sự thật thì tốt hơn.
“Nghe như một lời tiên tri vậy,” cô thừa nhận. “Nhưng tôi chưa từng gặp Ella trước ngày hôm nay và tôi chưa chưa từng nghe những lời đó một cách chính xác.”
“Tôi thì rồi,” Reyna lẩm bẩm. “Ít nhất là vài lời trong số đó…”
Cách vài thước, con chó bạc sủa lên. Một nhóm những đứa trẻ đổ ra từ một con hẻm gần đấy và tập trung xung quanh Argentum, chơi đùa với con chó và cười vui chẳng phiền gì về hàm răng sắc như dao cạo của nó.
“Ta nên đi tiếp,” Reyna nói.
Họ lách qua để đi lên đồi. Những con chó săn đi theo, bỏ lũ trẻ lại phía sau. Annabeth cứ liếc nhìn khuôn mặt của Reyna mãi. Một kí ức mập mờ bắt đầu kéo cô lại – cái cách Reyna vén tóc ra sau tai, cái nhẫn bạc cô đeo với hình ngọn đuốc và thanh kiếm.
“Chúng ta đã gặp nhau trước đây rồi,” Annabeth đánh bạo. “Cậu trẻ hơn, tôi nghĩ thế.”
Reyna tặng cô một nụ cười khô khốc. “Rất tốt. Percy đã không nhớ được tôi. Tất nhiên các cậu phần lớn nói chuyện với chị gái tôi Hylla, người mà hiện nay là nữ hoàng của các nữ chiến binh Amazon. Chị ấy vừa đi sáng nay, trước khi các cậu đến. Dù sao thì, lần chúng ta gặp mặt gần đây nhất, tôi chỉ là một hầu gái nhỏ trong nhà của Circe[2].”
“Circe…” Annabeth nhớ về chuyến đi tới hòn đảo của Nữ phù thuỷ. Cô mười ba tuổi. Percy và cô đã trôi dạt vào bờ từ Biển Quái Vật. Hylla đã chào đón họ. Cô đã giúp Annabeth tắm rửa sạch sẽ và cho cô một chiếc váy mới tuyệt đẹp cũng như trang điểm cho cô. Sau đó Circe đã chào mời cô: nếu Annabeth ở lại đảo, cô sẽ được huấn luyện pháp thuật và sức mạnh phi thường. Annabeth đã bị cám dỗ, có khi chỉ là chút chút thôi, đến khi cô nhận ra nơi đó là một cái bẫy và Percy đã bị biến thành một con chuột lang. (Phần cuối cùng sau đó có vẻ tức cười nhưng lúc ấy nó thật kinh khủng.) Về phần Reyna… cô từng là một trong số những hầu gái chải tóc cho Annabeth.
[2] Phù thuỷ Kiếc-kê, xem thêm ở đây hoặc đây.
“Cậu…” Annabeth nói trong kinh ngạc. “Và Hylla là nữa hoàng của các nữ chiến binh Amazon? Sao hai cậu lại…?”
“Chuyện dài lắm,” Reyna nói. “Nhưng tôi nhớ cậu rất rõ. Cậu rất gan dạ. Tôi chưa từng thấy ai từ chối đề nghị của Circe, càng ít hơn là còn dám lừa bà ấy. Chẳng ngạc nhiên gì khi Percy thích cậu.”
Giọng cô có vẻ khao khát. Annabeth nghĩ không phản ứng lại thì sẽ an toàn hơn.
Họ lên đến đỉnh đồi, nơi một vườn bậc thang nhìn bao quát hết toàn bộ thung lũng.
“Đây là nơi yêu thích của tôi,” Reyna nói. “Vườn Bacchus [3].”
[3] Hay thần rượu nho Dionysus, xem thêm ở đây.
Hàng rào nho tạo thành một vòm lá qua đầu. Ong vo ve bay qua những cây kim ngân và hoa nhài, những thứ làm không khí buổi chiều ngập mùi hương choáng ngợp. Giữa vườn bậc thang, một bức tượng Bacchus đứng kiểu tư thế múa ba lê, chẳng mặc gì ngoài một cái khố, má ông phồng lên và môi thì hơi chúm, phun nước vào một đài phun.
Mặc cho những lo lắng, Annabeth gần như cười phá lên. Cô quen vị thần trong bản thể Hy Lạp, Dionysus – hay Ngài D, như họ gọi ông ở Trại Con Lai. Thấy ngài giám đốc trại già lập dị của họ được lưu danh trên đá, mặc một cái khố và phun nước ra từ miệng khiến cô thấy khá hơn một chút.
Reyna dừng lại ở hàng rào của vườn bậc thang. Cảnh tượng thật bõ công leo trèo. Cả thành phố trải rộng dưới họ như một tấm khảm 3D. Phía nam, bên kìa hồ, một nhóm những ngôi đền được xây trên một ngọn đồi. Phía bắc, một hệ thống dẫn nước dẫn đến Đồi Berkely. Đội nhân công đang sửa một đoạn bị hỏng, có lẽ là bị hỏng trong trận chiến gần đây.
“Tôi muốn nghe nó từ cậu,” Reyna nói.
Annabeth quay lại. “Nghe gì từ tôi?”
“Sự thật,” Reyna nói. “Thuyết phục tôi rằng tôi không phạm sai lầm khi tin các cậu. Kể tôi nghe về cậu. Kể tôi nghe về Trại Con Lai. Bạn của cậu Piper có dùng yêu thuật trong lời nói. Tôi đã dành đủ thời gian bên Circe để nhận biết được lời nói mê hoặc khi nghe thấy nó. Tôi không thể tin vào những gì cô ấy nói. Và Jason… ừm, cậu ấy đã thay đổi. Cậu ấy có vẻ xa cách, không còn giống người La Mã nữa.”
Nỗi đau trong giọng cô sắc như mảnh kính vỡ. Annabeth tự hỏi có phải cô nói nghe cũng như vậy, sau bao tháng tìm kiếm Percy. Ít nhất cô đã tìm thấy bạn trai mình. Reyna lại chẳng có ai. Cô có trách nhiệm phải hoàn toàn tự mình điều hành toàn bộ trại. Annabeth có thể cảm nhận được cô muốn Jason yêu cô. Nhưng cậu đã biến mất và chỉ để trở về với một cô bạn gái mới. Trong khi đó, Percy đã thăng lên làm Pháp quan nhưng cậu cũng đã khước từ cô. Giờ Annabeth đến để mang cậu đi. Reyna sẽ lại bị bỏ lại một mình, gánh trên vai một công việc vốn phải của hai người.
Khi Annabeth đến Trại Jupiter, cô đã chuẩn bị để đàm phán với Reyna hoặc thậm chí là đấu với cô nếu cần. Cô đã không chuẩn bị để cảm thấy tiếc cho cô ấy.
Cô vẫn giấu cảm giác ấy. Reyna không coi mình là một người có thể cảm kích lòng thương hại.
Thay vào đó, cô kể cho Reyna về cuộc đời của riêng mình. Cô nói về cha mình, mẹ kế và hai cậu em trai cùng cha khác mẹ ở San Francisco và sao cô lại cảm thấy mình như người ngoài trong gia đình. Cô kể về việc cô đã bỏ trốn khi cô mới bảy tuổi, tìm thấy bạn mình là Luke và Thalia và tìm đường đến Trại Con Lai ở Long Island như thế nào. Cô miêu tả trại và những năm mình lớn lên ở đó. Cô kể lại việc gặp gỡ Percy và những chuyến phiêu lưu cùng nhau của họ.
Reyna là một thính giả tốt.
Annabeth bị thôi thúc nói cả với cô về những vấn đề hiện tại: cô mâu thuẫn với mẹ cô, món quà đồng xu bạc và những cơn ác mộng cô mới có – về một nỗi sợ từ lâu đã quá tê tái, cô suýt nữa quyết định mình không thể tiếp tục cuộc tìm kiếm này. Nhưng cô không thể khiến mình quá cởi mở như vậy.
Khi Annabeth nói xong, Reyna chăm chăm nhìn Rome Mới. Những con chó săn kim loại của cô đánh hơi quanh khu vườn, táp những con ong đậu trên hoa kim ngân. Cuối cùng Reyna chú ý đến cụm đền thờ trên ngọn đồi xa xa.
“Toà nhà nhỏ màu đỏ,” cô nói, “ở phía bắc đó thấy không? Đó là đền thờ của mẹ tôi, Bellona.” Reyna quay sang Annabeth. “Không như mẹ cậu, thần Bellona không có thần vị tương ứng ở Hy Lạp. Bà hoàn toàn, thực sự là thần La Mã. Bà là nữ thần bảo vệ quê nhà.”
Annabeth không nói gì. Cô biết rất ít về vị nữ thần La Mã. Cô ước mình đã học thi, nhưng tiếng Latin chẳng bao giờ dễ với cô như tiếng Hy Lạp cả. Phía dưới, thân tàu Argo II toả sáng khi lơ lửng trên quảng trường, như thể một khinh khí cầu mạ đồng.
“Khi người La Mã ra trận,” Reyna tiếp, “chúng tôi thăm đền Bellona đầu tiên. Phía trong là một mảnh đất biểu tượng tượng trưng cho đất của kẻ thù. Chúng tôi ném một ngọn giáo vào mảnh đất đó, chỉ ra rằng giờ chúng tôi tham chiến. Cậu thấy đấy, người La Mã luôn tin rằng tấn công là kiểu phòng thủ tốt nhất. Thời cổ đại, bất cứ khi nào tổ tiên chúng tôi cảm thấy bị đe doạ bởi những người láng giềng họ sẽ xâm chiếm để tự bảo vệ mình.
“ Họ xâm lấn mọi vùng xung quanh,” Annabeth nói.“Carthage[4], Gauls[5]…”
“Và Hy Lạp.” Reyna nói rõ. “Theo quan điểm của tôi. Annabeth, có phải bản chất của Rome không phải là hợp tác với các thế lực khác chăng. Mỗi khi á thần La Mã và Hy Lạp gặp nhau, chúng ta đều đánh nhau. Xung đột giữa hai phe chúng ta đã bắt đầu từ một số cuộc chiến khủng khiếp nhất trong lịch sử nhân loại – đặc biệt là cuộc Nội Chiến.”
“Không cần phải như thế nữa,” Annabeth nói. “Chúng ta phải hợp tác với nhau hoặc Gaea sẽ huỷ diệt cả hai bên chúng ta.”
“Tôi đồng ý,” Reyna nói. “Nhưng sự cộng tác là có thể không? Sẽ thế nào nếu kế hoạch của thần Juno là sai? Thậm chí cả nữ thần cũng có thể mắc sai lầm.”
[4] Xem ở đây.
[5] Xem ở đây.
Annabeth đợi Reyna bị sét đánh hay biến thành một con công. Chẳng có gì xảy xa.
Tiếc thay, Annabeth cũng chia sẻ nỗi nghi ngờ cùng Reyna. Hera đã mắc sai lầm. Annabeth đã chẳng có được gì ngoài rắc rối từ vị nữ thần hống hách đó và cô không bao giờ tha thứ cho Hera vì đã mang Percy đi, thậm chí là vì một nguyên do chính đáng.
“Tôi không tin nữ thần đó,” Annabeth thừa nhận. “Nhưng tôi tin vào bạn mình. Đây không phải một trò bịp, Reyna. Ta có thể hợp tác với nhau.”
Reyna uống hết cốc sôcôla của cô. Cô đặt cốc lên lan can và chăm chăm nhìn qua thung lũng như thể đang tưởng tượng ra những chiến tuyến.
“Tôi tin ý cậu là thế,” cô nói. “Nhưng nếu cậu tới những vùng đất cổ xưa, đặc biệt là chính Rome, có vài điều cậu nên biết về mẹ mình.”