Đọc truyện Dấu hiệu Athena – Chương 3
The Mark of Athena_Chương 3
Annabeth
ANNABETH ƯỚC GÌ MÌNH THẤY THÈM ĂN, bởi người La Mã rất biết cách ăn.
Những bộ trường kỉ và bàn thấp được chở ra quảng trường cho đến khi quảng trường trông giống như một buổi triển lãm đồ gỗ. Người La Mã thơ thẩn theo từng nhóm mười hoặc hai mươi, tán gẫu và cười đùa khi các tinh linh bão–aurae-cuốn qua đầu, mang đến vô vàn những loại pizza, bánh kẹp, khoai tây chiên, thức uống lạnh và những chiếc bánh cookie mới nướng. Trôi dạt qua đám đông là những linh hồn màu tía – các Lar[1]- trong những chiếc toga và áo giáp của quân đoàn La Mã[2]. Bên rìa bữa tiệc, các thần rừng (không, các thần nông, Annabeth nghĩ) lóc cóc từ bàn này sang bàn khác, xin thức ăn và tiền lẻ. Ở cánh đồng gần đó, con voi chiến nô đùa với cô O’Leary và những đứa trẻ đang chơi đuổi bắt quanh những bức tượng Terminus dàn hàng ở ranh giới của thành phố.
[1] Các vị thần giữ nhà trong thần thoại La Mã, nhỏ hơn các thị thần thực sự, xem thêm ở đây.
[2] Từ gốc là legion, ta thường biết đến với tên gọi là lính Lê Dương.
Toàn khung cảnh quá quen thuộc lại hoàn toàn xa lạ khiến Annabeth thấy chóng mặt.
Tất cả những gì cô muốn là ở bên Percy – tốt nhất là một mình. Cô biết cô sẽ phải đợi. Nếu cuộc tìm kiếm của họ sắp thành công, họ cần những nười La Mã này, có nghĩa là bắt đầu hiểu họ và gây dựng một ít thiện chí.
Reyna và vài chỉ huy của cô (bao gồm cả cậu tóc vàng hoe Octavian, vừa mới trở lại sau khi đốt một con gấu bông cho các vị thần) ngồi với Annabeth và đoàn của cô. Percy tham gia với hai người bạn mới của mình, Frank và Hazel.
Khi một cơn lốc những đĩa gỗ đựng đồ ăn đáp xuống bàn, Percy ngả người sang và thì thầm, “Tớ muốn dẫn cậu đi một vòng Rome Mới. Chỉ cậu và tớ. Nơi này thật khó tin.”
Annabeth hẳn nên cảm thấy rộn ràng. Chỉ cậu và tớ chính xác là điều mà cô muốn. Thay vào đó, sự bực bội làm cô nghẹn họng. Sao Percy có thể nói về nơi này hăng hái đến thế? Còn Trại Con Lai -trại của họ, nhà của họ thì sao?
Cô cố không chú ý đến những biểu tượng mới ở cánh tay Percy-một hình xăm SPQR giống như của Jason. Ở Trại Con Lai, á thần có các hạt vòng cổ để kỷ niệm những năm huấn luyện ở trại. Ở đây, người La Mã khắc một vết xăm vào thịt bạn, kiểu như bảo: Cậu thuộc về chúng tôi. Vĩnh viễn.
Cô nuốt xuống mấy lời bình phẩm chua cay. “Được. Chắc chắn rồi.”
“Tớ vừa nghĩ,” cậu nói một cách căng thẳng. “Tớ có ý này…”
Cậu ngừng khi Reyna kếu gọi nâng ly vì tình hữu nghị.
Sau khi giới thiệu một lượt xong, người La Mã và đoàn của Annabeth bắt đầu trao đổi các câu chuyện. Jason giải thích cậu đã đến Trại Con Lai mà không có ký ức thế nào và cậu đã thực hiện một cuộc tìm kiếm với Piper và Leo ra sao để giải cứu nữ thần Hera (hay Juno, cứ chọn đi-bà ta vẫn khó chịu như nhau dù ở Hy Lạp hay La Mã) khỏi bị cầm tù ở Nhà Sói vùng Nam California.
“Không thể nào!” Octavian xen vô. “Đó là nơi thiêng liêng nhất của chúng ta. Nếu bọn khổng lồ đã giam giữ một nữ thần ở đó…”
“Chúng muốn huỷ tiêu diệt bà ấy,” Piper nói. “Và đổ lỗi cho người Hy Lạp rồi bắt đầu trận chiến giữa hai trại. Giờ thì im đi và để Jason kết thúc.”
Octavian mở miệng nhưng chẳng âm thanh nào phát ra cả. Annabeth thực sự thích lời nói mê hoặc của Piper. Cô để ý thấy Reyna đang nhìn tới nhìn lui giữa Jason và Piper, lông mày cô nhăn lại như thể bắt đầu nhận ra hai người bọn họ là một cặp.
“Thế đấy,” Jason tiếp tục, “Đó là cách bọn mình biết được về nữ thần đất Gaea. Bà ta vẫn ngái ngủ nhưng lại là kẻ đang thả những con quái vật từ Tatarus và dựng dậy lũ khổng lồ. Porphyrion, tên chỉ huy tối cao chúng tôi đã đấu ở Nhà Sói: hắn nói hắn đang rút về những xứ sở cổ xưa – chính bản thân Hy Lạp. Hắn dự định thức tỉnh Geae và tiêu diệt các vị thần bằng cách… hắn gọi nó là gì nhỉ? Nhổ tận gốc rễ của chúng.”
Percy gật đầu đầy lo lắng. “Geae cũng bận rộn ở đây lắm. Chúng tớ có cuộc gặp gỡ với Nữ Hoàng Mặt Bùn.”
Percy thuật lại chi tiết câu chuyện từ phía mình. Cậu nói về việc thức dậy ở Nhà Sói mà chẳng nhớ gì trừ một cái tên – Annabeth.
Khi nghe thấy vậy, Annabeth phải rất cố gắng để không khóc. Percy kể với họ cậu đã đi Alaska với Frank và Hazel – họ đã đánh bại gã khổng lồ Alcyoneus, trả tự do cho thần chết Thanatos thế nào và trở lại với con đại bàng vàng bị thất lạc, biểu trưng cho trại La Mã để đẩy lùi một cuộc tấn công bởi đội quân khổng lồ ra sao.
Khi Percy kể xong, Jason huýt sáo khen ngợi. “Chẳng nghi ngờ gì khi họ bầu cậu làm Pháp quan.”
Octavian khịt mũi. “Nó có nghĩa là giờ chúng ta có những ba pháp quan! Luật đã định rõ là chúng ta chỉ được có hai thôi!”
“Tích cực mà nói,” Percy bảo, “cả tôi và Jason đều trên cấp cậu, Octavian. Thế nên chúng tôi đều có thể bảo cậu ngậm miệng lại.”
Octavian trở nên mặt đỏ tía tai như một cái áo phông La Mã. Jason cụng tay với Percy.
Dù Reyna kiềm chế được một nụ cười nhưng mắt cô lại dạt dào tình cảm.
“Chúng ta sẽ tính đến vấn đề Pháp quan thừa sau,” cô nói. “Ngay bây giờ chúng ta có vấn đề nghiêm trọng hơn để giải quyết.”
“Tôi sẽ nhường cho Jason,” Percy nói một cách rõ ràng. “Không thành vấn đề.”
“Không thành vấn đề?” Octavian phẫn uất. “Chức pháp quan của Rome mà không thành vấn đề ư?
Percy phớt lờ cậu ta và quay sang Jason. “Cậu là em trai Thalia, hả? Wow. Các cậu trông chẳng giống nhau gì cả.”
“Ừ, tôi biết,” Jason nói. “Dù sao thì, cảm ơn vì đã giúp đỡ trại của tôi khi tôi vắng mặt. Cậu đã làm một việc thật đáng kinh ngạc.”
“Cậu cũng thế.” Percy nói.
Annabeth đá vào cẳng chân cậu. Cô ghét làm gián đoạn tình cảm đang được xây dựng giữa nam giới với nhau nhưng Reyna đã đúng: họ có nhiều việc hệ trọng phải giải quyết. “Ta nên nói về Lời Đại Tiên Tri. Nghe như người La Mã cũng đã biết về nó rồi thì phải?
Reyna gật đầu. “Chúng tớ gọi nó là Lời Tiên Tri về Nhóm Bảy. Octavian, cậu thuộc lòng nó nhỉ?”
“Tất nhiên,” cậu ta nói. “Nhưng, Reyna…”
“Làm ơn thuật lại nó đi. Bằng tiếng Anh, không phải tiếng Latin.”
Octavian thở dài. “Bảy con lai sẽ đáp lại lời hiệu triệu. Để gây dông bão hoặc khói lửa thế giới phải sụp đổ…”
“Một lời thề phải giữ đến hơi thở cuối cùng,” Annabeth tiếp. “Và kẻ thù đưa quân đến Các Cửa Tử.”
Mọi người nhìn chằm chặp vào cô – trừ Leo, người đã tạo ra một cái chong chóng bằng lá giấy gói món taco (món bánh thịt chiên giòn Mexico) và đang dính nó vào những tinh linh bão đi ngang qua.
Annabeth không chắc sao cô lại buột miệng nói ra những câu trong Lời Tiên Tri. Cô chỉ thấy bắt buộc phải làm thế.
Cậu to con, Frank, ngồi nhích lên phía trước, chăm chăm nhìn cô như bị thôi miên, cứ như cô mọc ra con mắt thứ ba ấy. “Cậu thật là một đứa con của Min – ý mình là, Athena chứ?”
“Đúng thế,” cô nói, đột nhiên cảm thấy cảnh giác. “Sao nó lại đáng ngạc nhiên đến thế?”
Octavian chế giễu. “Nếu cậu thực sự là một đứa con của nữ thần trí tuệ…”
“Đủ rồi,” Reyna ngắt lời. “Annabeth đúng là ngươi mà cô ấy nói. Cô ấy ở đây vì sự hoà hảo. Bên cạnh đó…” Cô nhìn Annabeth với vẻ tôn trọng miễn cưỡng. “Percy nói rất tốt về cậu.”
Giọng trầm trong tiếng của Reyna làm Annabeth mất một lúc để đoán được. Percy nhìn xuống, đột nhiên thấy thích thú với cái bánh kẹp pho mát của mình.
Mặt Annabeth thấy nóng bừng. Ôi, trời… Reyna đã thử tán tỉnh Percy. Điều đó giải thích vẻ đau xót thoáng qua, thậm chí có thể là ghen tị nữa, qua những lời nói của cô. Percy đã từ chối cô vì Annabeth.
Trong chốc lát, Annabeth đã tha thứ mọi việc cậu bạn trai lố bịch của mình đã làm sai. Cô muốn quàng tay ôm cậu nhưng cô ra lệnh cho bản thân giữ bình tĩnh.
“Ừ, cảm ơn,” cô nói với Reyna. “Dù sao chăng nữa, vài lời tiên tri đang trở nên rõ ràng. Kẻ thù đưa quân đến Các Cửa Tử… điều đó có nghĩa là cả người La Mã và Hy Lạp. Chúng ta phải kết hợp lực lượng để tìm những cánh cửa đó.”
Hazel, cô gái với cái mũ kỵ binh và mái tóc xoăn dài, nhặt lên thứ gì đó ngay cạnh đĩa mình. Nó trông như một viên hồng ngọc lớn nhưng trước khi Annabeth biết chắc, Hazel đã đút nó vào trong cái túi áo sơ mi bò của cô.
“Em trai em, Nico, đã đi tìm những cánh cửa,” cô nói.
“Đợi đã,” Annabeth nói. “Nico di Angelo? Thàng bé là em trai em hả?”
Cô gật đầu hư thể đó là điều hiển nhiên. Một tá các câu hỏi nữa ùa vào đầu Annabeth nhưng nó đã quay mòng mòng như chong chóng của Leo rồi. Cô quyết định bỏ qua vấn đề. “Được rồi. Em đang nói?”
“Nó biến mất rồi.” Hazel liếm môi. “Em sợ là… Em không chắc nhưng em nghĩ có gì đó đã xảy đến với nó.”
“Chúng ta sẽ đi tìm nó,” Percy hứa. “Đằng nào chúng ta cũng phải tìm Các Cửa Tử. Thanatos nói chúng ta sẽ tìm ra cả hai câu trả lời ở Rome – kiểu như, Rome nguyên bản. Nó ở trên đường đến Hy Lạp, phải không?”
“Thanatos nói với cậu điều này hả?” Annabeth cố tập trung tinh thần quanh ý đó. “Thần chết ấy hả?”
Cô đã gặp nhiều vị thần. Cô thậm chí đã đến tận Địa ngục; nhưng bản thân câu chuyện của Percy về việc thả tự do cho hiện thân của cái chết thực sự làm cô rùng mình.
Percy cắn một miếng cái bánh mì kẹp của mình. “Giờ Thần Chết tự do rồi, bọn quái vật sẽ phân huỷ và lại trở lại Tatarus như trước kia. Nhưng một khi mà Các Cửa Tử còn mở, bọn chúng vẫn sẽ cứ trở lại thôi.”
Piper xoắn cái lông chim trên tóc mình. “Như là nước rò qua một con đập vậy,” cô gợi ý.
“Phải rồi.” Percy mỉm cười. Chúng ta có một cái lỗ đập.”
“Cái gì?” Piper hỏi.
“Không gì cả,” cậu nói. “Đùa hàm ý mà. Vấn đề là chúng ta sẽ phải tìm ra các cánh cửa và đóng chúng lại trước khi có thể hướng đến Hy Lạp. Đó là cách duy nhất chúng ta đánh bại được lũ khổng lồ và chắc chắn rằng chúng vĩnh viễn bị đánh bại.”
Reyna chộp lấy một quả táo từ một khay hoa quả được truyền ngang qua. Cô xoay nó trên những ngón tay, chăm chú vào lớp vỏ đỏ thẫm. “Cậu đề xuất một cuộc hành trình đến Hy Lạp bằng tàu chiến của các cậu sao. Cậu có hiểu được rằng những vùng đất cổ xưa – và Mare Nostrum[3] – rất nguy hiểm không?”
“Mary nào?” Leo hỏi.
“Mare Nostrum,” Jason giải thích. “Biển của chúng ta. Đó là từ người La Mã Cổ gọi Địa Trung Hải.”
[3] Mare Nostrum (Biển của chúng ta theo tiếng Latin) là một cái tên của người La Mã đặt cho biển Địa Trung Hải. Sau khi nước Ý thống nhất vào năm 1861, thuật ngữ này được những phần tử dân tộc chủ nghĩa Ý sử dụng lại với niềm tin rằng nước Ý là quốc gia thừa kế đế chế La Mã,[1] và cần phải tìm cách kiểm soát những vùng lãnh thổ cũ của La Mã trước kia tại vùng Địa Trung Hải.
Reyna gật đầu. “Vùng lãnh thổ một thời từng là Đế Chế La Mã không phải nơi sinh duy nhất của các vị thần. Nó cũng là quê tổ của bọn quái vật, các Titan và lũ khổng lồ… và những thứ tệ hại hơn nữa. Chuyến đi đã là nguy hiểm với những á thần ở Mỹ này, ở đó nó còn tệ hơn gấp mười đấy.”
“Cậu đã nói Alaska sẽ rất rủi ro,” Percy nhắc cô. “Bọn tớ sống sót qua khỏi đó đấy thôi.”
Reyna lắc đầu. Móng tay cô cắt thành những hình lưỡi liềm trên quả táo khi cô xoay nó. “Percy, di chuyển ở vùng Địa Trung Hải là ở một mức độ khác nguy hiểm hơn hết thảy. Nó đã bị cấm với các á thần trong hàng thế kỉ. Không anh hùng nào còn tỉnh táo mà lại đến đó cả.”
“Vậy chúng ta sẽ ổn thôi!” Leo cười qua cái chong chóng của mình. “Vì chúng ta đều điên cả mà, phải không? Bên cạnh đó, tàu Argo II là một tàu chiến hàng đầu. Nó sẽ đưa chúng tôi vượt qua được.”
“Chúng ta phải nhanh lên,” Jason thêm vào. “Tớ không biết chính xác lũ khổng lồ đang trù tính gì nhưng Geae đang trở nên càng lúc càng tỉnh táo hơn. Bà ta đang xâm nhập vào các giấc mơ, xuất hiện ở những nơi định mệnh, ra lệnh cho những con quái vật càng lúc càng mạnh. Chúng ta phải chặn bọn khổng lồ lại trước khi chúng có thể hoàn toàn đánh thức bà ta dậy.”
Annabeth rùng mình. Cô đã có phần trong cơn ác mộng gần đây của mình.
“Bảy con lai sẽ đáp lại lời hiệu triệu,” cô nói. “Nó phải là một sự kết hợp giữa cả hai trại của chúng ta. Jason, Piper, Leo và tớ. Đó là bốn rồi.”
“Tớ nữa,” Percy nói. “Với Hazel và Frank. Bảy rồi.”
“Cái gì?” Octavian bật dậy. “Chúng ta mới chỉ đề xuất để chấp nhận điều đó chứ? Không có biểu quyết của Viện Nguyên Lão? Không có sự cân nhắc đúng đắn? Không có…”
“Percy!” Cyclop Tyson chạy về phía họ với cô O’ Leary theo sau gót. Trên lưng cô chó ngao có một nữ yêu mình người cánh chim ngồi lên mà Annabeth chưa từng thấy bao giờ – một cô gái trông gầy yếu với mái tóc đỏ rối bời, một cái váy bao bố và đôi cánh lông vũ màu đỏ.
Annabeth không biết yêu nữ mình người cánh chim từđâu đến, nhưng tim cô ấm lên khi thấy Tyson mặc áo ca rô và quần bò rách tả tơi với tấm biểu ngữ SPQR đeo ngược ngang ngực. Cô từng có vài trải nghiệm khá tồi tệ với các Cyclops, nhưng Tyson là một cậu bé ngoan. Cậu cũng có một nửa là em trai của Percy (chuyện dài lắm), điều khiến cậu gần như là người trong gia đình vậy.
Tyson dừng lại bên trường kỷ của họ và siết chặt đôi tay múp míp của mình. Đôi mắt nâu tổ chảng của cậu đầy lo âu. “Ella sợ,” cậu nói.
“Không tàu bè gì nữa,” yêu nữ mình người cánh chim tự mình làu bàu, giận dữ xỉa lông của nó. “Titanic, Lusitania, Pax… những con tàu đều không may mắn.”
Leo nheo mắt. Cậu nhìn Hazel, người được xếp ngồi ngay cạnh cậu. “Có phải cô gà đó đã so sánh tàu của tôi với tàu Titanic không?”
“Cô ấy không phải gà.” Hazel đưa mắt đi như thể Leo làm cô lo lắng. “Ella là một yêu nữ mình người cánh chim. Cô ấy chỉ hơi… căng thẳng thôi.”
“Ella rất xinh,” Tyson nói. “Và sợ hãi. Chúng ta cần đưa cô ấy theo, nhưng cô ấy sẽ không đi trên tàu.”
“Không đi tàu,” Ella nhắc lại. Cô nhìn thẳng vào Annabeth. “Xui xẻo. Cô kia rồi. Con gái của trí tuệ đi một mình…”
“Ella!” Frank đột ngột đứng dậy. “Có lẽ đây không phải lúc tốt nhất…”
“Dấu hiệu Athena cháy khắp thành Rome,” Ella tiếp, khum tay áp lấy tai mình rồi cất cao giọng. “Cặp sinh đôi dập tắt hơi thở của các thiên thần, Những người giữ chìa khoá đến cái chết vĩnh cửu. Tai ương của lũ khổng lồ xanh và vàng, Thắng cùng nỗi đau với một nhà giam đan dệt.”
Tác động này như ai đó đánh rơi một quả lựu đạn lên bàn. Mọi người chằm chằm vào yêu nữ mình người cánh chim. Không ai nói gì. Tim Annabeth đập thình thịch. Dấu hiệu Athena… cô cưỡng lại thôi thúc muốn kiểm tra túi mình, nhưng cô có thể cảm thấy đồng xu bạc đang trở nên ấm hơn – món quà bị nguyền rủa từ mẹ cô. Lần theo Dấu hiệu Athena. Trả thù cho ta.
Quanh họ, âm thanh của bữa tiệc vẫn tiếp tục nhưng lặng thinh và xa cách như thể đám trường kỷ của họ đã trượt vào một chiều tĩnh lặng hơn.
Percy là người đầu tiên bình tĩnh lại. Cậu đứng dậy và nắm lấy tay Tyson.
“Anh biết rồi!” Cậu nói giả vờ hăng hái. “Có khi em dẫn Ella đi hít thở ít không khí trong lành đi chứ nhỉ? Em và cô O’Leary…”
“Khoan đã.” Octavian nắm chặt một trong những con gấu bông của cậu ta, bóp cổ nó với đôi tay run run. Mắt cậu ta chuyển sang Ella. “Cô ta vừa nói gì vậy? Nghe như thể…”
“Ella đọc rất nhiều,” Frank thốt ra. “Bọn tớ tìm thấy côấy ở một thư viện.”
“Đúng thế!” Hazel nói. “Có khi chỉ là cái gì đó cô ấy đọc được từ sách.”
“Sách,” Ella lẩm bẩm giúp đỡ. “Ella thích sách.”
Giờ đã nói ra lời mình, yêu nữ mình người cánh chim trông thoải mái hơn. Cô vắt chân trên lưng cô O’Leary, rỉa rỉa đôi cánh của mình.
Annabeth lấy làm lạ liếc nhìn Percy. Hiển nhiên là cậuấy với Frank và Hazel đang che giấu gì đó. Cũng hiển nhiên, Ella đã thuật lại một lời tiên tri – một lời tiên tri có liên quan tới cô.
Biểu hiện của Percy nói, Giúp với.
“Đó là một lời tiên tri,” Octavian khăng khăng. “Nghe như một lời tiên tri vậy.”
Không ai trả lời.
Annabeth vô cùng chắc chắn việc gì đang xảy ra, nhưng cô hiểu Percy sắp gặp rắc rối to.
Cô nặn ra một nụ cười. “Thật hả, Octavian? Có khi yêu nữ mình người cánh chim khá khác lạ ở đây, ở bên La Mã.Những con của chúng tớ chỉ có đủ trí thông minh để dọn phòng và nấu bữa trưa. Cậu có hay nói trước được tương lai không? Cậu có nghĩ tới chúng là những lời báo điềm của cậu không?”
Những lời của cô có tác dụng suy đoán đúng như mục đích. Những chỉ huy La Mã cười đầy lo âu. Vài người đánh giá Ella rồi nhìn Octavian và khịt mũi. Cái ý nghĩ một quý cô gà đưa ra những lời tiên tri chắc chắn rất lố bịch đối với người La Mã cũng như người Hy Lạp.
“Tôi, ừm…” Octavian đánh rơi con gấu bông của mình. “Không, nhưng…”
“Cô ấy chỉ đang đọc mấy dòng từ cuốn sách nào đó,” Annabeth nói, “như Hazel đã bảo. Hơn nữa, chúng ta đã có một lời tiên tri thực thụ để lo rồi.”
Cô quay sang Tyson. “Percy đúng đấy. Sao cậu không đưa Ella và cô O’Leary đi dạo mát đâu đó một lát nhỉ. Ella ổn với việc đó chứ?”
“Chó to rất tốt,” Ella nói “Old Yeller, 1957, kịch bản của Fred Gipson và William Tunberg[4].”
[4] Một bộ phim sản xuất năm 1957, xoay quanh một cậu bé và một chú chó, xem thêm ở đây.
Annabeth không chắc phải hiểu câu trả lời như thế nào nhưng Percy mỉm cười như thể vấn đề đã được giải quyết.
“Tuyệt!” Percy nói. “Bọn tớ sẽ gửi thông điệp Iris cho các cậu khi xong việc và bắt kịp các cậu sau.”
Những người La Mã nhìn vào Reyna, đợi lệnh của cô. Annabeth nín thở.
Reyna có một khuôn mặt tỉnh queo xuất xắc. Annabeth chăm chú nhìn Reyna nhưng không đoán được cô đang nghĩ gì.
“Được.” Cuối cùng Pháp quan cũng nói. “Tiến hành thôi.”
“Yeah!” Tyson đi vòng quanh những chiếc trường kỷ và tặng mỗi người một cái ôm thật chặt… kể cả Octavian, người chẳng lấy gì làm vui về việc đó. Sau đó cậu trèo lên lưng cô O’Leary với Ella và cô chó ngao chạy vọt ra khỏi quảng trường. Họ lao thẳng vào bóng khuất của tường Viện Nguyên Lão và biến mất.
“Thế là.” Reyna đặt quả táo chưa ăn của cô xuống. “Octavian đúng về một điều. Ta phải giành được sự tán đồng của Viện Nguyên Lão trước khi để cho bất kì lính quân đoàn nào thực hiện một cuốc tìm kiếm – đặc biệt là nguy hiểm như vụ các cậu đang đề nghị.”
“Toàn bộ điều này bốc mùi phản trắc,” Octavian gầm lên. “Thuyền chiến đó không phải một con tàu hoà bình.”
“Lên tàu đi, anh bạn,” Leo đề nghị. “Tôi sẽ giành một tua cho cậu. Cậu có thể lái tàu và nếu cậu thực sự giỏi việc đó tôi sẽ cho cậu một chiếc mũ thuỷ thủ bằng giấy nhỏ xinh mà đội.”
Lỗ mũi Octavian nở ra. “Sau cậu dám…”
“Ý hay đấy,” Reyna nói. “Octavian, đi với cậu ấy. Xem con tàu. Chúng ta sẽ triệu tập một cuộc họp Nguyên Lão trong một giờ nữa.”
“Nhưng…” Octavian ngừng lại. Hẳn là cậu ta có thể nhận ra từ biểu hiện của Reyna là tức giận thêm nữa chẳng tốt đẹp gì cho sức khoẻ của cậu đâu. “Được thôi.”
Leo đứng dậy. Cậu quay sang Annabeth và nụ cười của cậu biến đổi. Nó xảy ra quá nhanh. Annabeth nghĩ cô đã tưởng tượng ra, nhưng chỉ trong phút chốc, ai đó khác có vẻ như đang đứng chỗ Leo, đang cười lạnh lùng với một tia độc ác trong mắt cậu. Sau đó Annabeth chớp mắt và và Leo chỉ giống Leo cũ như ngày thường với nụ cười toe tinh quái.
“Quay lại sớm thôi,” cậu hứa. “Việc này sẽ là một thiên anh hùng ca đấy.”
Một cơn ớn lạnh khủng khiếp lướt qua cô. Khi Leo và Octavian hướng đến chiếc thang dây cô nghĩ tới việc gọi họ lại – nhưng sao cô có thể giải thích được điều đó? Bảo mọi người là cô sắp điên, thấy mọi thứ và cảm thấy lạnh sao?
Những tinh linh gió bắt đầu dọn bát đĩa.
“Ừm, Reyna,” Jason nói, “nếu cậu không phiền thì mình muốn dẫn Piper dạo một vòng trước cuộc họp Viện Nguyên Lão. Cô ấy chưa từng thấy Rome Mới bao giờ.”
Biểu hiện của Reyna đanh lại.
Annabeth tự hỏi sao Jason có thể đần thế. Chả lẽ cậu không hiểu Reyna thích cậu đến nhường nào sao? Annabeth thì rõ lắm rồi. Yêu cầu được dẫn bạn gái mới của cậu dạo một vòng quanh thành phố của Reyna chính là sát muối vào vết thương.
“Tất nhiên,” Reyna lạnh lùng nói.
Percy nắm tay Annabeth. “Yeah, tớ cũng thế. Tớ muốn dẫn Annabeth…”
“Không,” Reyna cắt ngang.
Percy nhíu mày. “Xin lỗi?”
“Tớ muốn có vài lời với Annabeth,” Reyna nói. “Riêng tư. Nếu cậu không phiền, Pháp quan đồng cấp.”
Giọng cô chỉ rõ rằng cô không đang thỉnh cầu sự cho phép.
Cơn ớn lạnh lan sâu xuống lưng Annabeth. Cô tự hỏi Reyna đang làm gì. Có lẽ vị Pháp quan không thích cái ý nghĩ hai gã đã từ chối cô đưa bạn gái đi thăm thú thành phố của cô. Hay có lẽ có vài điều cô ấy muốn nói riêng. Gì cũng được, Annabeth phải miễn cưỡng ở riêng tư và không vũ trang với vị lãnh đạo người La Mã.
“Đến đây nào, con gái của Athena.” Reyna đứng dậy khỏi cái trường kỷ của mình. “Đi dạo với tôi.”