Đọc truyện Dấu hiệu Athena – Chương 28
The Mark of Athena _ Chương 25
Piper
PIPER CÓ MỘT MỤC MỚI trong danh sách top mười Dịp Piper Cảm thấy Không khỏe.
Chiến đấu với con Quái-tôm bằng dao găm và giọng nói mê hoặc? Không hiệu quả. Rồi con quái vật chìm xuống biển và biến mất với ba người bạn của cô, và cô đã bất lực không thể giúp họ.
Sau đó, Annabeth, HLV Hedge và cái bàn Buford tất bật quanh việc sửa chữa mọi thứ để con tàu không bị chìm. Percy, mặc dù cảm thấy choáng váng, vẫn đang tìm kiếm những người bạn mất tích dưới biển. Jason, cũng kiệt sức, nhưng vẫn bay xung quanh các dây treo như Peter Pan tóc vàng hoe, để dập tắt mấy ngọn lửa từ vụ nổ xanh lục thứ hai đã thắp sáng bầu trời ngay phía trên cột buồm.
Còn Piper, tất cả những gì cô có thể làm là nhìn chằm chằm vào con dao Katoptris, cố gắng xác định vị trí của Leo, Hazel và Frank. Hình ảnh duy nhất đến với cô là điều cô không muốn thấy: ba chiếc SUV từ Charleston đi đến phương bắc, chật ních á thần La Mã, Reyna ngồi ở vị trí tay lái của xe dẫn đầu. Những con đại bàng khổng lồ hộ tống họ từ trên cao. Thỉnh thoảng, những linh hồn màu tím rực rỡ trong xe ngựa ma quái xuất hiện ngoài vùng nông thôn và đi ngay phía sau họ, ầm ầm trên đường cao tốc liên bang[1] hướng giao nhau giữa New York và Trại Con Lai.
[1] Interstate 95 (I-95) là đường cao tốc chính trên bờ biển phía Đông của Hoa Kỳ, chạy song song với bờ biển Đại Tây Dương phục vụ khu vực giữa Florida và New England. I-95 phục vụ các thành phố lớn như New York, Philadelphia, Baltimore và Washington DC trong khu vực phía Bắc và bãi biển như các ngân hàng ngoài và Miami Beach ở phía nam.
Piper tập trung hơn. Cô thấy hình ảnh trong cơn ác mộng mà cô từng thấy trước đây: con bò đầu -người trồi lên từ mặt nước, sau đó là căn phòng tối ngập nước đen mà Jason, Percy và cô cố gắng để nổi lên.
Cô tra Katoptris vào bao, tự hỏi làm thế nào Helen thành Troy có thể thoải mái trong suốt cuộc chiến thành Troy nếu lưỡi dao là nguồn tin duy nhất của cô. Sau đó cô nhớ tất cả mọi người xung quanh Helen đều bị giết bởi quân xâm lược Hy Lạp. Có lẽ cô đã không thoải mái.
Cho đến khi mặt trời mọc, không một ai chợp mắt. Percy lùng sục dưới đáy biển và không tìm được gì. Tàu Argo II không còn nguy cơ bị chìm, dù rằng vì không có Leo, họ không thể sửa mọi thứ. Con tàu có thể chèo đi, nhưng không ai đề nghị rời khỏi vùng này – không nếu thiếu những người bạn mất tích của họ.
Piper và Annabeth gửi một cảnh mộng đến Trại Con Lai, cảnh báo bác Chiron về việc đụng độ với người La Mã ở Đồn Sumter. Annabeth giải thích cuộc đối thoại giữa cô với Reyna. Piper nói lại cảnh mà cô thấy trên con dao về mấy chiếc SUV đi đến phía bắc. Khuôn mặt nhân mã có vẻ già thêm ba mươi tuổi trong suốt cuộc trò chuyện của họ, nhưng ông đảm bảo ông đã lo liệu việc phòng thủ ở trại. Tyson, Cô O’Leary và Ella đã đến nơi an toàn. Nếu cần thiết, Tyson có thể triệu tập quân đội Cyclopes đến trại để phòng thủ và Ella với Rachel Dare đang so sánh những lời tiên tri, cố gắng nghiên cứu thêm về những chuyện xảy ra trong tương lai. Việc của bảy á thần trên tàu Argo II, bác Chiron nhắc nhở họ, là hoàn thành nhiệm vụ và trở về an toàn.
Sau thông điệp Iris, các á thần đi tới đi lui trên boong trong im lặng, nhìn chằm chằm vào nước và hy vọng phép lạ xảy ra.
Cuối cùng nó cũng xảy ra – ba bong bóng màu hồng khổng lồ vỡ tung trên mũi tàu mạn phải, đẩy Frank, Hazel và Leo ra – Piper đã hành động có chút điên rồ. Cô thét lên một tiếng nhẹ nhõm và lao thẳng xuống nước.
Cô đang nghĩ cái gì vậy chứ? Cô không có lấy một sợi dây thừng hay một cái áo phao hoặc bất cứ thứ gì. Nhưng hiện giờ, cô quá vui mừng đến nỗi lội nước đến gần Leo và hôn vào má cậu, điều đó làm cậu ngạc nhiên.
“Nhớ mình à?” Leo cười.
Piper đột nhiên giận dữ. “Các cậu đã ở đâu? Làm sao các cậu còn sống?”
“Chuyện dài lắm,” cậu nói. Một cái giỏ dã ngoại nhấp nhô bập bềnh trên mặt nước cạnh cậu. “Có muốn bánh sôcôla hạnh nhân không?”
Họ lên tàu và thay quần áo khô (Frank đáng thương phải mượn cái quần quá… nhỏ của Jason) cả nhóm tập trung trên sân lái để ăn sáng – ngoại trừ HLV Hedge, người đã càu nhàu rằng bầu không khí trở nên quá âu yếm và đi xuống dưới để tìm kiếm mấy vết lõm ở thân tàu. Trong khi Leo lao ngay về phía boong lái thì Hazel và Frank thuật lại câu chuyện về ngư-mã và trại huấn luyện của họ.
“Không thể tin được,” Jason nói. “Mấy cái bánh sôcôla hạnh nhân này ngon tuyệt.”
“Đó là ý kiến duy nhất của cậu sao?” Piper hỏi.
Cậu trông ngạc nhiên. “Gì nào? Mình có nghe câu chuyện. Ngư-mã. Ngư nhân. Thư giới thiệu với thần sông Tiber. Hiểu rồi. Nhưng mấy cái bánh sôcôla hạnh nhân này…”
“Mình biết,” Frank nói, miệng cậu đầy ắp. “Thử ăn với mứt đào của Esther coi.”
“Thế thật,” Hazel nói, “vô cùng kinh tởm.”
“Đưa tớ cái lọ nào, cu,” Jason nói.
Hazel và Piper trao đổi một cái nhìn bực tức. Bọn con trai.
Percy, về phần cậu, muốn nghe từng chi tiết về trại huấn luyện dưới biển. Cậu cứ lẩn quẩn quanh một vấn đề: “Họ không muốn gặp mặt mình à?”
“Không phải vậy,” Hazel nói. “Chỉ là… chính trị dưới biển, em đoán vậy. Ngư nhân rất coi trọng lãnh thổ. Tin tốt là họ đang lo vụ thủy cung ở Atlanta. Và họ sẽ giúp bảo vệ tàu Argo II khi chúng ta vượt qua Đại Tây Dương.”
Percy gật đầu lơ đãng. “Nhưng họ không muốn gặp anh sao?”
Annabeth đánh nhẹ vào tay cậu. “Thôi nào, Óc Tảo Biển! Chúng ta có vấn đề khác cần phải lo hơn đấy.”
“Chị ấy nói đúng,” Hazel nói. “Sau ngày hôm nay, Nico chỉ còn chưa đến hai ngày. Các ngư-mã nói chúng ta phải giải cứu nó. Không biết thế nào nhưng thằng bé rất hữu ích cho nhiệm vụ này.”
Cô nhìn quanh vẻ đề phòng, như đang chờ đợi ai đó phản đối. Chả có ai. Piper cố gắng tưởng tượng Nico di Angelo đang cảm thấy thế nào, bị mắc kẹt trong cái hạp chỉ với hai hạt lựu để kéo dài mạng sống bản thân và không biết liệu mình có được giải cứu hay không. Điều đó làm Piper cảm thấy lo lắng khi đến Rome, mặc dù cô có linh cảm rất tệ rằng cô đang đi thuyền đến nhà tù cho riêng mình – căn phòng tối chứa nước.
“Nico chắc chắn đang có thông tin về các Cửa Tử,” Piper nói. “Chúng ta phải cứu cậu ấy, Hazel. Chúng ta có thể tới kịp thời hạn. Phải không, Leo?”
“Gì cơ?” Leo rời mắt khỏi bảng điều khiển. “À, phải. Chúng ta sẽ đến Địa Trung Hải vào sáng mai. Sau đó mất nửa ngày đi thuyền đến Rome, hoặc bay, nếu mình có thể sửa bộ phận thăng bằng…”
Jason đột nhiên trông như thể cái bánh sôcôla hạnh nhân với mứt đào của cậu không còn ngon miệng nữa. “Cách này sẽ đưa chúng ta tới Rome vào ngày cuối cùng của Nico. Hai mươi bốn giờ để tìm cậu ấy – là nhiều nhất.”
Percy bắt chéo chân. “Và đó mới là một phần của vấn đề. Còn cả Dấu hiệu của Athena nữa.”
Annabeth dường như không hài lòng với sự thay đổi chủ đề. Cô đặt tay lên ba lô, từ khi họ rời Charleston, cô dường như luôn mang nó theo bên mình.
Cô mở ba lô và lấy ra một đĩa đồng mỏng đường kính cỡ một cái bánh rán vòng. “Đây là bản đồ mình tìm thấy ở Đồn Sumter. Nó…”
Cô khựng lại, nhìn chằm chằm vào bề mặt đồng trơn tru. “Nó trống trơn!”
Percy cầm lấy nó và nghiên cứu cả hai mặt. “Trước đó nó không phải thế này à?”
“Không! Mình đã quan sát nó trong cabin và…” Annabeth thì thầm bằng. “Nó chắc chắn là Dấu hiệu của Athena. Mình chỉ có thể nhìn thấy nó khi có một mình. Nó không để các á thần khác xem.”
Frank lỉnh ra phía sau như thể cái đĩa sẽ phát nổ. Cậu có hàng ria nước cam và vụn bánh sôcôla hạnh nhân khiến Piper muốn đưa cậu một cái khăn ăn.
“Có cái gì trên đó?” Frank lo lắng hỏi. “Và Dấu hiệu của Athena là cái gì? Mình vẫn không hiểu.”
Annabeth lấy cái đĩa từ Percy. Cô để nó dưới ánh nắng, nhưng nó vẫn trống không. “Bản đồ rất khó đọc, nhưng nó cho thấy một vị trí trên Sông Tiber ở Rome. Mình nghĩ đó là nơi cuộc tìm kiếm bắt đầu…con đường mình phải đi để truy tìm theo Dấu hiệu.”
“Có lẽ đó là nơi cậu gặp thần sông Tiberinus,” Piper nói. “Nhưng Dấu hiệu là cái gì?”
“Đồng xu,” Annabeth thì thầm.
Percy cau mày, “Đồng xu gì?”
Annabeth thọc vào túi của cô và lấy ra một đồng bạc drachma. “Tớ đã luôn mang theo nó từ khi tớ nhìn thấy mẹ ở Khu Trung Tâm. Đó là đồng xu Athens[2].”
Athens
Cô chuyền nó cho mọi người. Trong khi từng á thần quan sát nó, Piper nhớ đến một kỉ niệm buồn cười trong hoạt động thể hiện-và-trình bày[3] ở trường tiểu học.
[3] Thể hiện và trình bày là một hoạt động trong lớp của khối tiểu học ở Bắc Mỹ và Úc. Hoạt động dạy học sinh về kỹ năng nói trước công chúng.
“Con cú,” Leo lưu ý. “À, có ý nghĩa đấy. Mình đoán cành cây này là nhành ô liu? Nhưng những dòng chữ này, ΑΘΕ – khu vực chịu ảnh hưởng (area of efect)?”
“Nó là anfa, theta, epxilon[4],” Annabeth nói. “Ở Hy Lạp nó có nghĩa là Toàn Dân Athens… hoặc cậu có thểhiểu nó như là con cái của Athena. Nó gần như là khẩu hiệu của người Athens.”
[4] Ba chữ cái trong bảng chữ cái Hy Lạp.
“Giống như SPQR của người La Mã,” Piper đoán.
Annabeth gật đầu. “Dù sao đi nữa, Dấu hiệu của Athena là một con cú, giống như cái này. Nó xuất hiện trong ngọn lửa màu đỏ. Mình đã thấy nó trong giấc mơ. Rồi thì hai lần ở Đồn Sumter.”
Cô thuật lại chuyện xảy ra ở đồn – giọng nói của Gaea, những con nhện trong đồn trú, Dấu Hiệu thiêu trụi chúng. Piper có thể nói rằng chả dễ dàng gì mà cô ấy nói về chuyện ấy được.
Percy nắm tay Annabeth. “Mình nên ở đó với cậu mới phải.”
“Nhưng vấn đề là,” Annabeth nói. “Không ai có thể ở đó vì mình. Khi mình đến Rome, tự mình sẽ phải tách ta tìm. Nếu không, Dấu hiệu sẽ không xuất hiện. Mình phải lần theo nó đến… đến tận nguồn căn.”
Frank lấy đồng xu từ Leo. Cậu nhìn chằm chằm con cú. “Tai ương của lũ khổng lồ vẫn quý báu và nhợt nhạt, Vượt lên nỗi đau từ một nhà giam được đan dệt.” Cậu nhìn lên Annabeth. “Nó là cái gì… cái thứ ở nguồn căn ấy?”
Trước khi Annabeth có thể trả lời, Jason lên tiếng.
“Một bức tượng,” cậu nói. “Một bức tượng của Athena. Ít ra… mình đoán là vậy.”
Piper cau mày. “Cậu từng nói cậu không biết.”
“Mình không biết. Nhưng mình càng nghĩ đến nó… chỉ có một thứ đồ tạo tạc[5] có thể khớp với truyền thuyết.” Cậu quay sang Annabeth. “Mình xin lỗi. Mình nên nói với cậu mọi chuyện mình biết sớm hơn. Nhưng thú thật, mình lo sợ. Nếu truyền thuyết đó là thật…”
[5] Đồ tạo tạc do người tiền sử tạo ra, phân biệt với những đồ vật có sẵn trong tự nhiên.
“Mình biết,” Annabeth nói. “Mình đã tìm hiểu nó, Jason. Mình không trách cậu. Nhưng nếu chúng ta cố gắng để cứu lấy bức tượng, Hy Lạp và La Mã cùng nhau… cậu hiểu không? Nó có thể hàn gắn mối quan hệ rạn nứt.”
“Khoan đã.” Percy ra hiệu hội ý. “Bức tượng nào?”
Annabeth lấy lại đồng xu bạc và cho vô túi. “Athena Parthenos[6],” cô nói. “Bức tượng Hy Lạp nổi tiếng nhất mọi thời đại. Nó cao bốn mươi bộ, phủ ngà voi và vàng. Nó được đặt chính giữa đền Parthenon ở Athens.”
[6] Athena Parthenos (Trinh nữ Athena) là tên của bức tượng to lớn bằng ngà voi và vàng, điêu khắc nữ thần chiến tranh Hy Lạp Athena, được làm bởi Phidias và trợ lý của ông. Bức tượng được đặt ở đền Pathenon, Athens.
Con tàu trở nên im lặng, ngoại trừ tiếng những con sóng vỗ vào thân tàu.
“Được rồi, mình sẽ hỏi,” cuối cùng Leo nói. “Chuyện gì đã xảy với nó?”
“Nó biến mất,” Annabeth nói.
Leo tư lự. “Làm sao mà bức tượng cao bốn mươi bộ ở ngay chính giữa đền Parthenon cứ thế biến mất được?”
“Hỏi hay đấy,” Annabeth nói. “Nó là một trong những bí ẩn lớn nhất trong lịch sử. Một số người nghĩ rằng bức tượng bị nấu chảy để lấy vàng, hoặc bị phá hủy bởi quân xâm lược. Athens đã bị cướp phá nhiều lần. Một số khác nghĩ bức tượng bị đem đi…”
“Bởi người La Mã,” Jason hoàn thành câu nói. “Ít ra, nó là một giả thiết và nó khớp với truyền thuyết mình đã nghe ở Trại Jupiter. Để đập tan tinh thần người Hy Lạp, người La Mã đã đem Athena Parthenos đi khi họ chiếm được thành phố Athens. Họ giấu nó trong đền thờ dưới lòng đất ở Rome. Á thần La Mã thề rằng nó sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng ban ngày. Họ đánh cắp Athena theo nghĩa đen, để bà ấy không còn là biểu tượng sức mạnh quân sự của Hy Lạp được nữa. Bà trở thành Minerva, một nữ thần thuần tính hơn nhiều.”
“Và những đứa con của Athena đã luôn tìm kiếm bức tượng kể từ đó,” Annabeth nói. “Phần lớn không biết về truyền thuyết đó, nhưng cứ mỗi thế hệ, một vài người lại được nữ thần chọn lựa. Họ được trao cho một đồng xu như của mình. Họ lần theo Dấu hiệu của Athena… một dấu vết ma thuật liên kết họ với bức tượng… hy vọng tìm ra nơi an nghỉ của Athena Parthenos và giành lại bức tượng.”
Piper nhìn hai người họ – Annabeth và Jason – thầm kinh ngạc. Họ nói như một đội, không hề có bất cứ sự thù địch hay trách móc nào. Hai người họ chưa bao giờ thật sự tin tưởng nhau. Piper đủ gần gũi với cả hai để biết điều đó. Nhưng bây giờ… nếu họ có thể thảo luận một vấn đề to tát bình tĩnh đến vậy – nguồn gốc sự thù địch của Hy Lạp/ La Mã – có thể cuối cùng cả hai trại vẫn còn hy vọng chăng.
Percy dường như có cùng suy nghĩ, xét từ vẻ ngạc nhiên của cậu. “Vậy, nếu chúng ta – ý mình là cậu – tìm ra bức tượng… chúng ta sẽ làm gì với nó? Liệu chúng ta có thể di chuyển nó được không?”
“Mình không chắc,” Annabeth thừa nhận. “Nhưng nếu chúng ta có thể giải cứu nó bằng cách nào đó, nó có thể gắn kết hai trại. Nó có thể cứu mẹ mình khỏi sự hận thù đã chia bà ra thành hai nửa. Và có lẽ… có lẽ bức tượng có một loại sức mạnh nào đó có thể giúp chúng ta chống lại bọn khổng lồ.”
Piper nhìn chằm chằm vào Annabeth với sự kính sợ, bắt đầu đánh giá cao trách nhiệm to lớn mà bạn cô phải gánh vác. Và Annabeth định làm điều đó một mình.
“Việc này có thể thay đổi mọi thứ,” Piper nói. “Nó có thể kết thúc sự thù hằn hàng ngàn năm qua. Nó có thể là chìa khóa để đánh bại Gaea. Nhưng nếu bọn mình không giúp cậu…”
Cô không kết thúc câu hỏi, nhưng nó dường như đã rành rành ra đó: Liệu có thể giải cứu bức tượng?
Annabeth thẳng vai lên. Piper biết trong lòng cô đang sợ hãi, nhưng cô giấu điều đó rất kĩ.
“Mình phải thành công,” Annabeth nói đơn giản. “Sự mạo hiểm có giá trị của nó.”
Hazel trầm ngâm xoắn xoắn mái tóc mình. “Em không thích cái ý chị phải mạo hiểm với mạng sống một mình, nhưng chị đúng. Chúng ta thấy những điều mà những con đại bàng vàng vừa tìm lại giúp ích cho quân đoàn La Mã. Nếu bức tượng là biểu tượng quyền năng nhất của Athena từng được tạo ra…”
“Nó có thể là một chiến lợi phẩm ra trò,” Leo ướm lời.
Hazel cau mày. “Đó không phải là ý mà em nói tới, nhưng cũng đúng đấy.”
“Ngoại trừ việc…” Percy nắm tay Annabeth một lần nữa. “Không đứa con nào của Athena đã từng tìm thấy nó. Annabeth, có cái gì ở dưới đó? Những gì đang bảo vệ nó? Nếu đó là nhện…”
“Vượt lên nỗi đau từ một nhà giam được đan dệt,” Frank gợi lại. “Đan dệt, như mạng nhện chẳng hạn?”
Mặt Annabeth hóa trắng như giấy in. Piper nghi ngờ không biết Annabeth có biết thứ gì đang đợi mình… hoặc ít nhất cô có một ý tưởng cực kỳ hay ho nào đó. Cô đang cố gắng kiềm nén cơn sóng lòng hoang mang và lo sợ.
“Chúng ta sẽ giải quyết việc đó khi đến Rome,” Piper đề nghị, sử dụng chút lời nói mê hoặc vào giọng mình để làm dịu thần kinh của bạn bè. “Mọi chuyện sẽ đâu vào đó cả mà. Annabeth cũng sẽ giành được chiến lợi phẩm quan trọng đó thôi. Rồi các cậu sẽ thấy.”
“Phải,” Percy nói. “Mình đã học được điều này từ rất lâu: Đừng bao giờ chống lại Annabeth.”
Annabeth nhìn họ biết ơn.
Xét từ bữa ăn sáng dang dở của họ, những người khác đều cảm thấy không thoải mái; nhưng Leo xoay sở để khiến họ bớt lo. Cậu nhấn nút và một luồng hơi dày đặc phụt ra từ miệng của Fetus, làm mọi người nhảy dựng cả lên.
“À!” cậu nói. “Khôi phục tinh thần sảng khoái nào, nhưng vẫn còn cả tấn thứ trên tàu cần phải sửa trước khi chúng ta đến Địa Trung Hải. Vui lòng báo cáo lại cho Tư lệnh Tối cao Leo về danh sách công việc siêu vui vẻ!”
Piper và Jason phụ trách vệ sinh tầng dưới, nơi đã rơi vào tình trạng hỗn độn sau cuộc tấn công của con quái vật. Bố trí lại bệnh xá và lót ván sàn kho mất hết một ngày của họ, nhưng Piper không để tâm. Bởi một điều, cô đã có nhiều thời gian ở cùng Jason. Một điều khác là vụ nổ đêm hôm qua đã khiến Piper có một niềm kính sợ lành mạnh với lửa Hy Lạp. Cô không muốn bất cứ cái lọ lỏng lẻo nào chứa thứ đó lăn ra giữa hành lang vào lúc nửa đêm.
Khi họ sửa chữa chuồng ngựa, Piper nghĩ về đêm Annabeth và Percy đã tình cờ trải qua ở dưới này. Pipe rước cô có thể trò chuyện với Jason suốt đêm – chỉ nằm cuộn lại trên sàn và tận hưởng cảm giác ở cùng cậu. Tại sao họ không phá vỡ các quy tắc?
Nhưng Jason không thích thế. Cậu được giáo dục nghiêm khắc để trở thành một nhà lãnh đạo và là một tấm gương tốt. Phá vỡ các quy tắc đối với cậu không được tự nhiên cho lắm.
Không nghi ngờ gì khi Reyna ngưỡng mộ cậu. Piper đã từng như vậy… gần như là thế.
Một lần cô thuyết phục cậu trở thành kẻ nổi loạn ở trường học Hoang Dã, khi họ leo lên mái nhà vào ban đêm để xem sao băng. Đó là nơi họ có nụ hôn đầu.
Thật không may, ký ức đó là cú lừa của Màn Sương Mù, một lời nói dối ma thuật được Hera ghi vào đầu cô. Piper và Jason bây giờ đang ở cùng nhau, trong đời thực, nhưng mối quan hệ của họ có được bằng một ảo ảnh. Nếu Piper cố gắng để làm cho Jason thật lẻn ra ngoài vào ban đêm, liệu cậu có làm không?
Cô quét đám cỏ khô thành đống. Jason sửa cánh cửa bị hỏng của một trong số mấy chuồng ngựa. Cửa hầm bằng kính lấp lánh hắt sáng từ đại dương bên dưới – một màn ánh sáng xanh lục và bóng tối dường như đi xuống mãi. Piper cứ đưa mắt nhìn qua, cô lo sợ sẽ thấy mặt một con quái vật ló ra, hoặc kẻ ăn thịt người dưới nước trong những câu chuyện cũ của ông nội cô; nhưng tất cả những gì cô thi thoảng nhìn thấy chỉ là một đàn cá trích.
Khi cô nhìn Jason làm việc, cô ngưỡng mộ cách cậu làm mỗi công việc một cách dễ dàng, cho dù là sửa một cái cửa hay tẩm dầu vào yên ngựa. Không chỉ nhờ vào cánh tay cứng cáp và bàn tay điêu luyện của cậu, mặc dù Piper thích cả hai, mà cách cậu làm việc rất nhịp nhàng và tự tin. Cậu làm những việc cần làm mà không phàn nàn. Cậu hài hước, mặc dù sự thật là anh chàng rất mệt mỏi sau một đêm không ngủ. Piper không thể trách Reyna vì đã có tình cảm với cậu. Khi phải làm việc và nhiệm vụ, Jason là một người La Mã thực thụ.
Piper nghĩ về bữa tiệc trà với mẹ cô ở Charleston. Cô tự hỏi nữ thần đã nói gì với Reyna một năm trước và tại sao nó thay đổi cách Reyna đối xử với Jason. Aphrodite đã khuyến khích hay phản đối việc cô thích Jason?
Piper không chắc, nhưng cô ước mẹ cô không xuất hiện ở Charleston. Bà mẹ bình thường đã đủ làm cô lúng túng. Bà mẹ thần thánh quyến rũ lại mời bạn bè cô dùng trà và nói về các chàng trai – việc đó thật xấu hổ.
Aphrodite chú ý nhiều đến Annabeth và Hazel, chuyện đó khiến Piper không thoải mái. Khi mẹ cô hứng thú với đời sống tình cảm của người khác, thường là dấu hiệu không tốt. Có nghĩa là rắc rối đang đến. Hoặc như Aphrodite đã nói, ngoắt ngoéo.
Nhưng Piper cũng thầm bị tổn thương khi không có mẹ mình cho riêng mình. Aphrodite hầu như không nhìn cô. Bà không nhắc một từ về Jason. Bà không thèm bận tâm giải thích cuộc trò chuyện với Reyna gì hết.
Cứ như thể Aphrodite không cảm thấy thú vị với Piper nữa vậy. Piper đã có chàng trai của riêng mình. Bây giờ cô phải dựa vào mình làm mọi thứ và Aphrodite đã lại tiếp tục tung ra mấy tin đồn mới toanh dễ như quăng đi một tờ tạp chí lá cải vậy.
Cả ba người đều là những câu chuyện xuất sắc, Aphrodite đã nói. Ý ta là, các cô gái xuất sắc.
Piper không đánh giá cao điều đó, nhưng một phần trong cô đã nghĩ: Tốt thôi. Con không muốn thành một câu chuyện. Con muốn một cuộc sống ổn định tốt đẹp với một chàng trai chín chắn tử tế.
Giá mà cô biết nhiều hơn về cách làm các mối quan hệ tiến triển. Cô được coi là một chuyên gia, là cố vấn trưởng nhà Aphrodite. Những trại viên khác ở Trại Con Lai đến tìm cô xin ý kiến suốt. Piper đã cố làm hết sức mình, nhưng với bạn trai của chính mình, cô lại hoàn toàn mù mờ. Cô liên tục dò đoán, nghiên cứu quá nhiều về biểu hiện của Jason, tâm trạng, ý kiến tức thì của cậu. Tại sao chuyện đó lại quá khó khăn đến vậy? Tại sao không thể lúc nào cũng có cảm giác đi-dưới-ánh-hoàng-hôn hạnh-phúc-mãi-mãi-về-sau?
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Jason hỏi.
Piper nhận ra cô đang ra vẻ cáu kỉnh. Qua hình phản chiếu trên khoang cửa kính, cô trông như vừa nuốt một muỗng muối.
“Không có gì,” cô nói. “Ý mình là… cả đống chuyện. Kiểu như tất cả dồn vô một lúc.”
Jason cười. Vết sẹo trên môi gần như biến mất khi cậu cười. Nghĩ đến mọi chuyện cậu vừa trải qua, thật ngạc nhiên khi cậu có tâm trạng tốt đến thế.
“Mọi chuyện sẽ đâu ra đấy thôi,” cậu hứa. “Chính cậu nói vậy mà.”
“Phải,” Piper đồng ý. “Trừ việc mình chỉ nói vậy để Annabeth cảm thấy tốt hơn.”
Jason nhún vai. “Nó vẫn là thật mà. Chúng ta sắp đến vùng đất cổ xưa. Bỏ lại người La Mã phía sau.”
“Và bây giờ bọn họ đang trên đường đến Trại Con Lai để tấn công bạn bè chúng ta.”
Jason ngập ngừng, như thể thật khó cho cậu khi diễn tả trạng thái lạc quan về chuyện đó. “Bác Chiron sẽ có cách để ngăn bọn họ. Người La Mã phải mất nhiều tuần để thực sự tìm thấy trại và lên kế hoạch tấn công. Hơn nữa, Reyna sẽ làm mọi thứ có thể làm để trì hoãn. Cô ấy vẫn còn về phe chúng ta. Mình biết như thế.”
“Cậu tin cô ấy,” Giọng Piper nghe thật trống rỗng, ngay cả với bản thân cô.
“Nghe này, Pipes. Mình đã nói với cậu, cậu không cần gì phải ghen tỵ.”
“Cô ấy xinh đẹp. Cô ấy đầy quyền năng. Cô ấy rất… La Mã.”
Jason đặt búa xuống. Cậu nắm tay cô, cảm giác rộn ràng lan khắp cánh tay cô. Cha của Piper từng đưa cô đến Thủy cung Thái Bình Dương và chỉ cho cô một con lươn điện. Ông nói với cô con lươn truyền đi xung điện gây sốc và làm tê liệt con mồi. Mỗi khi Jason nhìn cô hay chạm vào tay cô, Piper cảm thấy như thế.
“Cậu xinh đẹp, đầy quyền năng,” cậu nói. “Và mình không muốn cậu là người La Mã. Mình muốn cậu là Piper. Hơn nữa, chúng ta là một cặp, cậu và mình.”
Cô muốn tin cậu. Họ đã ở bên nhau, thật sự, trong nhiều tháng nay. Tuy nhiên, cô không thể tống khứ mọi ngờ vực, cũng như Jason không thể loại bỏ hình xăm SPQR ấn sắt nung trên cánh tay cậu.
Phía trên họ, chuông tàu báo bữa tối vang lên.
Jason cười. “Tốt hơn bọn mình nên lên trên đó. Bọn mình không muốn để HLV Hedge buộc chuông quanh cổ mình đâu.”
Piper rùng mình. HLV Hedge đã đe dọa sẽ làm vậy sau vụ bê bối của Percy/Annabeth, để ông biết được nếu có ai đó lẻn ra ngoài vào ban đêm.
“Phải,” cô nuối tiếc nói, nhìn xuống cửa kính dưới chân họ. “Mình đoán ta cần phải ăn tối… và đánh một giấc ngon lành.”