Đọc truyện Dấu hiệu Athena – Chương 16
The Mark of Athena _ Chương 14
Percy
PERCY TỪNG THẤY FRANK BỊ BAO VÂY giữa đám quỷ ăn thịt người, đương đầu với một đám khổng lồ bất tử và thậm chí thoát khỏi tay Thanatos[1], thần chết. Nhưng cậu chưa bao giờ thấy Frank kinh hồn táng đởm nhưlúc này, lúc thấy hai bọn họ ngủ quên trong chuồng ngựa.
“Gì cơ…” Percy dụi dụi mắt. “Ờ, bọn mình ngủ quên mất.”
Mors
Frank nuốt xuống. Cậu bận giày thể thao, quần hộp sẫm màu và một cái áo phông Thế vận hội mùa đông Vancouver với một phù hiệu sĩ quan chỉ huy gắn cổ áo (điều có vẻ vừa buồn vừa đầy hy vọng với Percy, khi mà giờ đây họ đã trở thành những kẻ phản bội). Frank chuyển tầm mắt đi như thể nhìn hai người bọn họ với nhau làm bỏng mắt cậu.
“Ai cũng nghĩ hai người đã bị bắt cóc,” Frank nói. “Bọn mình đã lật tung cả cái tàu này lên. HLV Hedge mà biết được – Ôi, thần thánh, hai người đã ở đây cả đêm hả?”
“Frank!” Tai Annabeth đỏ bừng như dâu chín. “Bọn mình chỉ xuống đây để nói chuyện. Bọn mình ngủ thiếp đi mất. Vô tình thôi. Và hết chuyện.“
“Cũng có hôn hít vài lần,” Percy nói.
Annabeth lườm cậu. “Chẳng giúp được gì cả!”
“Tốt nhất bọn mình nên…” Frank chỉ ra cửa chuồng ngựa. “Ờ, bọn mình lẽ ra phải tập trung vào bữa sáng. Hai người tự giải thích chuyện hai người đã làm – ý mình là đã không làm, nhé? Ý mình là… mình thực sự không muốn ông thần nông – ý mình là thần rừng đó – giết mình”
Frank chạy mất.
Khi mọi người cuối cùng cũng tề tựu đông đủ ở nhà ăn tập thể, chuyện có vẻ không tệ như Frank đã sợ. Leo không thể ngừng nhe răng cười và lẩm bẩm “Kinh điển. Kinh điển.” Chỉ có mỗi Hazel là có vẻ kinh sợ, có lẽ vì cô bạn là người của thập niên 40. Cô không ngừng quạt quạt mặt mình và tránh nhìn thẳng vào mắt Percy.
Hiển nhiên, HLV Hedge nổi điên, nhưng Percy thấy khó mà nể sợ ông thầy thần rừng khi mà ông chỉ cao có mét rưỡi.
“Chưa bao giờ trong đời tôi!” HLV Hedge gầm lên, vung vẩy cái gậy bóng chày của ông và hất đổ một đĩa táo. “Vô kỉ luật! Vô trách nhiệm!”
“Huấn luyện viên,” Annabeth thanh minh, “chỉ là một tai nạn thôi mà. Bọn em nói chuyện và bọn em ngủ thiếp đi mất.”
“Hơn nữa,” Percy nói, “thầy đang bắt đầu nói nghe giống Terminus[2] rồi đấy.”
Rome
Thầy Hedge nheo mắt. “Đấy có phải là một lời nhục mạ không hả Jackson? Bởi vì ta – ta sẽ kết liễu cậu ngay bây giờ, nhóc con ạ.”
Percy cố nín cười. “Chuyện này sẽ không xảy ra lần nào nữa đâu, huấn luyện viên. Em hứa đấy. Giờ không phải chúng ta có chuyện khác cần bàn sao?
Thầy Hedge hờn dỗi. “Được thôi! Nhưng tôi đang để mắt đến cậu đấy, Jackson! Còn trò, Annabeth Chase, tôi cứ nghĩ trò có ý thức hơn…”
Jason đằng hắng. “Vậy, lấy ít đồ ăn đi, mọi người. Và bắt đầu vào việc thôi.”
Cuộc họp giống như một hội đồng chiến tranh với bánh donut. Dẫu vậy, hồi ở Trại Con lai họ từng có những cuộc thảo luận nghiêm túc nhất quanh một cái bàn bóng bàn trong phòng giải trí với bánh quy giòn và sốt Cheez Whiz[3], nên Percy cảm thấy như ở nhà.
[3] Cheez Whiz: Một loại sốt làm từ phô mai của hãng Kraf.
Cậu kể cho mọi người về giấc mơ của mình – hai gã khổng lồ song sinh lên kế hoạch “tiếp đón” bọn họ trong một bãi đỗ xe ngầm với bệ phóng tên lửa, Nico di Angelo bị nhốt trong một cái hạp bằng đồng, từ từ chết ngạt với những hạt lựu dưới chân.
Hazel phát ra tiếng nức nở tắc nghẹn. “Nico… Ôi, thần thánh ơi. Những hạt lựu.”
“Cậu biết mấy hạt đấy là gì à?” Annabeth hỏi.
Hazel gật đầu. “Thằng bé từng chỉ cho mình một lần. Chúng được lấy từ khu vườn của mẹ kế mình.”
“Mẹ k… Ồ,” Percy nói. “Ý cậu là Persephone[4].”
[4] Persephone: vợ của Hades, con gái của Zeus và Demeter.
Percy đã gặp vợ của Hades một lần, bà ta không hẳn là rực rỡ và ấm áp. Cậu cũng từng đến khu vườn dưới Âm phủ của bà ta – một nơi rùng rợn đầy những cây cỏ bằng pha lê nở ra những bông hoa đỏ như máu hay trắng nhợt như những hồn ma.
“Những hạt lựu đó là thứ thức ăn trụ-mệnh.” Hazel nói. Percy có thể thấy cô đang căng thẳng, bởi tất cả đám đồ bạc trên bàn đang bắt đầu dịch về phía cô. “Chỉ có con của Hades có thể ăn chúng. Nico luôn mang theo một ít phòng khi thằng bé bị kẹt ở đâu đó. Nhưng nếu thực sự nó đang bị giam cầm…”
“Bọn khổng lồ đang cố lừa chúng ta vào bẫy,” Annabeth nói. “Chúng cho rằng chúng ta sẽ đến cứu cậuấy.”
“Chà, chúng đã đúng!” Hazel nhìn quanh bàn, niềm tin của cô dần rơi rụng. “Chúng ta sẽ làm vậy. Phải không?”
“Chuẩn.” HLV Hedge gào lên với một miệng đầy khăn giấy. “Sẽ có đánh nhau, đúng không?”
“Hazel, dĩ nhiên bọn mình sẽ cứu cậu ấy ra,” Frank nói. “Nhưng chúng ta có bao nhiêu thời gian trước khi..ờ, ý anh là, Nico có thể trụ được bao lâu?”
“Mỗi hạt một ngày.” Hazel khổ sở nói. “Đấy là nếu thằng bé duy trì tình trạng chết lâm sàng.”
“Chết lâm sàng?” Annabeth cau mày. “Nghe chẳng vui vẻ gì nhỉ?”
“Làm vậy sẽ giúp thằng bé khỏi dùng hết không khí để thở.” Hazel nói. “Như kiểu ngủ đông[5] hay hôn mê vậy. Mỗi hạt sẽ giúp thằng bé trụ được một ngày, chỉ thoi thóp.”
[5] Hibernate: ngủ trong trạng thái đông lạnh, các cơ quan trong cơ thể gần như ngưng hoạt động, thường thấy ở động vật lưỡng cư hay bò sát, không phải ngủ đông như gấu hay sóc.
“Và cậu ấy chỉ còn năm hạt,” Percy nói. “Đồng nghĩa với năm ngày, kể cả hôm nay. Bọn khổng lồ hẳn đã sắp đặt như vậy, để chúng ta phải đến đó vào này mùng một tháng bảy. Giả sử Nico bị giấu ở đâu đó trong thành Rome…”
“Vậy là không có nhiều thời gian.” Piper kết luận. Cô đặt tay lên vai Hazel. “Bọn mình sẽ tìm được cậu ấy. Ít nhất giờ ta hiểu được ý nghĩa của mấy câu trong lời tiên tri. ‘Cặp sinh đôi dập tắt hơi thở của thiên thần, người giữ chìa khóa cánh cửa tới cái chết vĩnh hằng.’ Họ của em cậu là di Angelo. Angelo trong tiếng Ý là ‘thiên thần’.”
“Ôi, thần thánh ơi,” Hazel thầm thì. “Nico.”
Percy nhìn cái bánh donut nhân mứt của mình chằm chằm. Cậu từng có quá khứ không mấy tốt đẹp với Nico. Cậu ta từng lừa Percy làm một chuyến thăm quan cung điện của Hades và kết cục là Percy bị tống vào một buồng giam. Nhưng phần lớn thời gian, Nico ở phe tốt. Chắc chắn cậu ta không đáng phải bị chết ngạt từ từ trong một cái hạp đồng và Percy không thể chịu nổi khi nhìn Hazel đau khổ.
“Bọn mình sẽ cứu nó.” Cậu hứa với cô. “Bọn mình phải làm vậy. Lời tiên tri nói nó giữ chìa khóa tới cái chết vĩnh hằng.”
“Đúng vậy.” Piper khích lệ. “Hazel, em của em đi tìm Cửa Tử dưới Âm phủ, phải không? Hẳn nó đã tìm ra rồi.”
“Nó có thể nói cho chúng ta biết cánh cửa ở đâu,” Percy nói, “và làm thể nào để đóng nó.”
Hazel hít sâu. “Phải, tốt.”
“Ờ…” Leo ngọ nguậy trên ghế. “Một điều thôi. Bọn khổng lồ muốn bọn mình làm vậy, phải không? Vậy là bọn mình đang đưa chân vào bẫy?”
Hazel nhìn Leo như thể cậu vừa làm một cử chỉ tục tĩu. “Chúng ta không có cách nào khác.”
“Đừng hiểu sai ý anh, Hazel. Chỉ là em trai em, Nico… nó biết về cả hai trại, đúng không?”
“Ờ, đúng.” Hazel nói.
“Cậu ấy đã đi lại giữa hai trại,” Leo nói, “và không nói với bên nào cả.”
Jason ngồi thẳng dậy, vẻ mặt cứng rắn. “Cậu đang thắc mắc liệu chúng ta có tin được cậu ta hay không. Mình cũng vậy.”
Hazel bật dậy. “Em không thể tin điều này được. Thằng bé là em trai em. Nó mang em trở về từ Âm phủ. Và mọi người không muốn cứu thằng bé?”
Frank đặt tay lên vai cô. “Không ai nói vậy cả.” Cậu lườm Leo. “Tốt nhất là đừng ai nói vậy.”
Leo chớp mắt. “Nghe này, mọi người. Mình chỉ có ý là…”
“Hazel.” Jason nói. “Leo khá là có lý mà. Anh nhớ Nico từng ở Trại Jupiter. Giờ anh biết được nó còn đến Trại Con Lai nữa. Điều đó khiến anh thấy – chà, hơi ám muội. Ta có thực sự biết lòng trung thành của nó đặt ở đâu không? Chỉ là bọn mình phải thận trọng thôi mà.”
Hai cánh tay Hazel run rẩy. Một cái đĩa bạc phóng về phía cậu và đập vào bức tường đằng sau, làm tung tóe món trứng bác trong đĩa. “Anh… ngài Jason vĩ đại… thủ lĩnh tôi kính trọng. Lẽ ra anh phải công bằng chứ, là một người lãnh đạo tốt phải như vậy. Vậy mà giờ anh…” Hazel dậm chân và chạy vụt ra khỏi nhà ăn.
“Hazel.” Leo gọi với theo cô. “A, khỉ, mình nên…”
“Cậu đã gây chuyện đủ rồi.” Frank gầm gừ. Cậu đứng dậy đuổi theo Hazel, nhưng Piper ra hiệu cho cậu ngừng lại.
“Cho cô ấy thời gian.” Piper khuyên. Rồi cô quay sang cau mày với Leo và Jason. “Hai cậu. Thế hơi quá lạnh lùng rồi đấy.”
Jason trông có vẻ sốc. “Lạnh lùng? Mình chỉ đang cảnh giác thôi mà.”
“Em trai con bé đang chết dần chết mòn.” Piper nói.
“Mình sẽ đi nói chuyện với cô ấy.” Frank khăng khăng.
“Không,” Piper nói. Để con bé bình tĩnh lại trước đã. Tin mình đi. Tẹo nữa mình sẽ đi xem nó ra sao.”
“Nhưng mà.” Frank phì phò như một con gấu bị chọc điên. “Được thôi. Mình sẽ chờ.”
Từ phía trên vang lên tiếng ù ù như một cái máy khoan lớn.
“Là Festus,” Leo nói. “Mình đã để cậu ấy ở chế độ tự lái, nhưng bọn mình chắc phải đến gần Atlanta rồi. Mình phải lên đó… ờ, giả còn biết phải hạ cánh chỗ nào.”
Mọi người đồng loạt quay về phía Percy.
Jason nhướng một bên mày. “Cậu là Thuyền Trưởng Nước Mặn. Có ý kiến gì từ phía chuyên gia không?”
Phải chăng có chút oán giận trong giọng điệu của cậu? Percy tự hỏi liệu có phải Jason đang ngấm ngầm để bụng vụ đấu tay đôi ở Kansas hay không. Jason đùa cợt về vụ đó, nhưng Percy nhận thấy cả hai người đều mang chút tị hiềm. Bạn không thể để hai á thần đọ sức mà không khiến họ thắc mắc ai mạnh hơn.
“Mình cũng không chắc nữa,” cậu thừa nhận. “Đâu đó trung tâm, ở trên cao để chúng ta có tầm nhìn tốt, quan sát được toàn thành phố. Có lẽ là một công viên hay một cánh rừng nào đó chăng? Bọn mình không muốn hạ cánh một tàu chiến giữa khu trung tâm đâu. Mình ngờ là ngay cả Màn Sương Mù cũng không thể che nổi thứ khổng lồ như vậy.”
Leo gật đầu. “Luôn và ngay.” Cậu chạy về phía cầu thang.
Frank bồn chồn ngồi lại vào ghế. Percy cảm thấy tiếc cho anh chàng. Trong chuyến đi tới Alaska, cậu đã quan sát Hazel và Frank trở nên gần gũi hơn. Cậu biết Frank có cảm giác che chở với cô thế nào. Cậu cũng để ý thấy cái nhìn căm ghét Frank dành cho Leo. Cậu quyết định rằng đưa Frank rời xa con tàu một lát sẽ là một ý hay.
“Khi bọn mình hạ cánh, mình sẽ đi thám thính Atlanta một chút.” Percy nói. “Frank, mình cần cậu giúp.”
“Ý cậu là lại biến thành rồng nữa á? Thật tình, Percy, mình không muốn làm một cái taxi biết bay của mọi người suốt nhiệm vụ đâu.”
“Không,” Percy nói. “mình muốn cậu đi cùng mình vì cậu mang dòng máu Poseidon. Có lẽ cậu có thể giúp mình tìm ra chỗ có nước mặn. Với lại, cậu ổn với một chuyến bay mà.”
Cái đó có vẻ làm Frank thấy khá hơn một chút. “Được thôi, mình đoán thế.”
“Tuyệt.” Percy nói. “Bọn mình nên mang thêm một người nữa. Annabeth…”
“Ồ, không!” HLV Hedge gằn giọng. “Quý cô, cô bị cấm túc.”
Annabeth nhìn ông thầy chằm chằm như thể ông đang nói thứ tiếng ngoài hành tinh. “Gì cơ ạ?”
“Cô và Jackson sẽ không đi đâu cùng nhau cả!” Hedge nhấn mạnh. Ông thầy lườm Percy, thách cậu dám bật lại. “Ta sẽ đi cùng Frank và Ngài Jackson Lén Lút. Mấy người còn lại ở lại canh gác con tàu và đảm bảo rằng Annabeth không phá thêm điều luật nào.”
Tuyệt, Percy nghĩ. Một ngày toàn-con-trai với Frank và một thần rừng khát máu, đi tìm nước mặn trong một thành phố toàn đất rắn đanh.
“Chuyện này,” cậu nói, “sẽ vui lắm đây.”