Bạn đang đọc Đâu Chỉ Riêng Mình Anh – Chương 3: Lại Là Hiện Tại. Gặp Gỡ
Khánh làm tư vấn luật ột công ty nước ngoài. Công việc này tương đối nhàm chán. Khi mới bắt đầu Khánh còn muốn bỏ cuộc. Nhưng bản tính không muốn có sự thay đổi khiến Khánh ngại phải bắt đầu lại một công việc nên cô cứ bám trụ với nó. Và đến giờ dù công việc vẫn nhàm chán như vậy nhưng có lẽ Khánh đã quen. Và quen với điều gì thì người ta càng không muốn thay đổi. B-rừ b-rừ…
– Ơi.
– Tối nay tao đi chơi xong rồi sang nhà mày ngủ nhá. Nhà tao đi vắng hết rồi. – Tiếng Hà nhõng nhẽo ở bên kia.
– Thế tao lại phải chờ mày đến 1-2h sáng à?
– Mai thứ 7 mày ngủ dậy muộn cũng được mà. Nhé nhé nhé.
– Biết thế.
– He he.
1h25p. Chuông cửa nhà Khánh kêu. Khánh lò dò xuống mở cửa vì khi nãy đã ngủ rồi. Khánh xuống mở cửa. Hà loạng choạng đứng trước cửa. Vác được con bé lên nhà Khánh tưởng lưng sụn xuống.
– Cứ như thế này không mệt à mày?
– Không. Vui mà. Tao đi uống với anh chàng bể bơi đấy.
– À há.
– Bọn tao định ngồi lâu hơn nhưng mai anh ấy đi công tác nên phải về sớm.
– Sớm quá nhỉ.
Khánh quát con bé đi tắm. Gọi Lavin lên nhà. Mang đệm cho nó ngủ dưới chân giường vì hôm nay Hà ngủ chỗ mọi ngày trên giường của nó. Thằng bé có vẻ dỗi. Kêu ư ử và nhìn Khánh bằng ánh mắt đáng thương. Và Khánh phải xuống nhà lấy củ cà rốt của Lavin lên cho hai đứa ngủ cùng nhau. Sáng hôm sau Khánh ốp trứng cho Hà ăn bánh mì. Hà rủ Khánh đi shopping. Khánh đồng ý. Lâu rồi Khánh không có thời gian đi mua sắm gì đó. Dù cho Khánh không hề bận. Hai đứa ăn sáng và sau đó dắt díu nhau đi mua sắm.
Đến trung tâm mua sắm. Mặc dù Khánh muốn đến nơi khác nhưng Hà kiên quyết đến đây. Thời gian đúng là trôi nhanh. Đặc biệt là khi chú tâm vào việc gì đó. 11h trưa. Hai đứa nghĩ cũng đến lúc đi ăn gì đó. Lên nhà hàng tầng thượng tòa nhà. Trong khi chờ bữa trưa được mang ra. Cả hai kiểm tra kết quả của buổi sáng. Khánh mua một chiếc váy lệch vai ngắn màu đen. Hơi bó phần thân và xòe một chút ở đùi. Lưng buộc dây. Một hàng đá cũng màu đen chạy theo viền ngực áo. Một đôi sandal đính kim sa và lông màu đen. Và một chai nước hoa. Chai Rock n rose Dream của Valentino. Cả hai kết thúc bữa ăn và chuyển sang uống café và ăn bánh ngọt. Khánh uống kem sinh tố việt quất.
– Ơ anh. Ở đây anh ơi.
– Khánh quay người lại theo hướng Hà vẫy tay.
Một anh chàng khá quen. Nhưng… à bể bơi. Anh chàng bể bơi. Nhưng hôm qua Hà nói anh ta phải đi công tác mà nhỉ.
– Đây là Khánh bạn em. Hai người gặp nhau rồi nhỉ. Ở bể bơi ấy. Đây là anh Bảo.
– Chào em.
– Chào anh. – Tâm trạng Khánh hôm nay khá hơn buổi đầu hai người gặp nhau ở bể bơi nhưng vẫn không tự nhiên được. Khánh đã có đánh giá không tốt về anh ta thì khó thay đổi lắm.
– Thế em phải đi có việc. Anh uống nước với Khánh nhé. Mày ơi tao đi nhé. Tối tao lại sang nhé.
Hà nói rồi xách mấy cái túi chạy đi nhanh nhất có thể.
– Xin lỗi anh đợi em một lát. – Khánh cười rất tươi rồi phi theo Hà.
– Con kia đứng lại. Làm cái trò gì đấy.
– Tao đi có việc mà. Tiện gặp anh ấy ở đây mày với anh ấy làm quen cho vui.
– Hôm qua mày bảo anh ta đi công tác cơ mà.
– Ơ…Ơ… Không phải đâu.
– Không gì? Sao đây.
– Ờ thôi thật ra thì anh ấy muốn làm quen với mày.
– Tao tưởng hai người suốt ngày đi chơi với nhau thì có cái gì rồi chứ.
– Ha ha tao làm sao yêu được mà có cái gì, với thằng nào tao thích tao chẳng đi chơi. Nhưng anh ấy thích mày thì tao giới thiệu ngay. Anh ấy có vẻ tốt. Và tao nghĩ cũng đến lúc mày nên có một ai đó rồi. Thế tao đi đây. Quay lại với anh ấy đi.
Hà nói rồi đi luôn để lại Khánh ở đó. Cũng đến lúc có ai đó khác rồi sao. Khánh nghĩ.
– Túi của em.
Khánh quay lại. Bảo đứng đó từ bao giờ. Tay cầm đống túi đồ và túi xách của Khánh. Cả hai nhìn nhau rồi cùng bật cười.
– Giờ em đi đâu hay làm gì?
– Em cũng chưa biết. Em nghĩ là em nên về nhà.
– Anh đưa em về nhé.
– Cũng được nếu không phiền anh.
Bảo đưa Khánh về nhà.
– Cám ơn anh đã đưa em về.
– Không có gì. Lúc nào đi ăn hoặc uống café với anh nhé.
– Có cần thiết không anh?
– Có chứ. Vì anh muốn gặp lại em.
– Thế để em nghĩ đã.
– Không được thì chắc anh lại phải nhờ Hà đấy. – Anh ta cười ranh mãnh.
– Chào anh.
– Chào em.
Vào phòng ngủ và vứt túi đồ lên giường. Khánh đi tắm. Hơi nước bốc lên mờ mịt cả tấm gương. Quấn mình trong khăn bông. Khánh đưa tay lên lau một mảng tấm gương. Rồi cứ nhìn mình trong gương như thế một lúc lâu. Rồi ra ngoài. Gạt đống đồ trên giường xuống đất. Cô ôm Lavin ngủ một mạch. Đêm qua ngủ ít. Cô tự hỏi mình sao con bé kia nó không thấy mệt.
1h30 chiều Khánh tỉnh dậy. Nhắn tin hỏi Hà có ăn cơm không. Gọi cả Vân sang. Không thể gọi chị Lâm vì chị ấy sẽ mang cả chồng sang mất. Khánh làm cơm rang thập cẩm. Súp rau và khoai tây chiên cho cả bọn. 7h Hà mới mò về nên ba đứa ăn muộn. Vân làm sinh tố bơ cho ba đứa. Khánh đi tắm. Khi Khánh bước ra từ nhà tắm thì thấy hai đứa ngồi nói gì đó rất khả nghi. Và Khánh ngồi xuống đón ánh nhìn dò xét, thích thú từ chúng.
– Sao?
– Trưa nay thế nào?
– Thế nào? Tao ngủ trưa đến tận 1 rưỡi. Ngon. Cám ơn đã hỏi.
– Không đi đâu làm gì à?
– Không. Mày đi tao bảo anh ấy đưa về luôn.
– Ui giời ạ. Mất cả hứng. – Hà gục mặt xuống cái gối ôm.
– Mày không có ý định yêu ai nữa à? – Vân hỏi.
– Có. Tao chỉ chưa biết là bao giờ và với ai thôi.
– Bây giờ chứ còn gì nữa. Cũng lâu rồi còn gì. – Hà nhanh nhẩu.
– Ờ thì bây giờ. Còn xem có ai không đã.
– Anh Bảo anh Bảo nhé.
– Mày có ngồi yên không tao bảo con Lavin cắn bây giờ.
Ba đứa chí chóe nhau một lúc rồi ôm nhau đi ngủ.
…
Tít …tít…tít. Khánh đang ngồi ăn sữa chua vs con Lavin thì có tin nhắn.
“ Co phai so cua Khanh khong nhi?”. “ Dung roi. Ai day?”. “ Anh muon lam quen voi em duoc khong?” Đọc xong cái tin nhắn Khánh bò ra cười. Lâu lắm không có ai nhắn tin làm quen với Khánh thế này. Rất lâu rồi mới đúng. Khánh quen với trò nhắn tin hay nói chuyện qua yahoo để làm quen từ hồi học cấp 3. Và nó dừng lại từ lâu rồi. Khánh khi đó rất ghét trò này. Và thường đối tượng nào làm quen với Khánh theo cách này thường nhận được kết quả là câu trả lời rất thương tâm. Nhưng hôm nay nhận được tin nhắn này nó làm Khánh nhớ đến quãng thời gian khi còn đi học nên Khánh không bực mình. Chỉ thấy buồn cười. Khánh reply “ Den tan noi noi thi may ra toi se dong y”.