Đâu Chỉ Riêng Mình Anh

Chương 2: 18 Tháng Trước. Nhen Nhóm


Bạn đang đọc Đâu Chỉ Riêng Mình Anh – Chương 2: 18 Tháng Trước. Nhen Nhóm


Khánh yêu Vũ từ khi họ học năm thứ ba đại học. Như bao cặp tình nhân khác, họ cũng trải qua nhưng giây phút ngọt ngào và sóng gió. Sau bao lần tan rồi hợp. Có những khi họ nói câu chia tay vì những lí do rất vớ vẩn như việc Khánh nói Khánh ghét ăn cá nhưng Vũ không bao giờ nhớ, hay như Khánh không thích cách Vũ dửng dưng với một vài việc Khánh quan tâm, hoặc Vũ quá nhiệt tình với điều gì đó gần như chẳng liên quan đến hai người… Họ cũng chuyển về ở chung với nhau khi yêu nhau được 3 năm. Dù Khánh không bao giờ nhắc và không biết Vũ có biết nhưng Khánh luôn muốn họ sẽ ở chung với nhau như thế này mãi. Nhưng có lẽ 4 năm để họ ở bên nhau thành như một thói quen thì phải từ bỏ nó là điều khó chấp nhận. ừm nó xảy ra thế nào nhỉ, bắt đầu từ…
– Hôm nay anh về ăn cơm không?
– Anh không. Phòng anh ăn mừng. Bọn anh đi uống bia.
– Nhớ về sớm và nếu say không về được thì gọi taxi về hoặc gọi em đón nhé.
– Ok baby.
Khánh mở tủ lạnh chuẩn bị lấy đồ ăn ra nấu thì có điện thoại.
– Em ra đây được không. Mọi người nói đưa vợ hoặc người yêu đến liên hoan một thể. Lần này bọn anh thắng to.
– ừm… cũng được. Đến đâu anh.
Khánh tắt điện thoại và vào phòng ngủ thay quần áo. Nghĩ một lúc để xem mặc cái gì đi. Cuối cùng cũng quyết được mặc cái áo sơmi voan màu beige cổ khoét rộng sang hai bên, tay bồng thụng bo ở cổ tay nhưng lại xẻ dọc từ vai xuống và quần jean đen. Vì Khánh nhớ sáng nay đi làm anh mặc sơ mi màu này. Đồ đôi đồ đôi. Nghĩ đến đây Khánh cười thích thú. Vài bước trang điểm cơ bản, chải mascara và tô son màu hồng cam. Lấy vội đôi cao gót màu nude. Khánh gọi taxi đến nơi anh đợi vì khi xong anh sẽ chở Khánh về. Khánh đến nơi thì Khánh cũng nhận thấy vài con mắt nhìn Khánh và nhìn anh. Anh cũng có vẻ vui vì người yêu mình hôm nay rất xinh. Mọi người lần lượt giới thiệu nhau. Khánh và anh cũng với cặp đôi của trưởng phòng có thể nói là đẹp đôi nhất buổi tối. Trưởng phòng của anh trẻ, nhìn có vẻ rất từng trải nhưng Khánh biết qua cách ăn mặc và trò chuyện thì anh sống trong nhung lụa từ bé. Cô gái ngồi cạnh anh ta xinh và cao như một cô người mẫu. Cô ta mặc váy bó xanh lá cây ngắn hơn mức cần thiết. Váy hở hưng và vai. Đi guốc àu đen. Trang điểm đậm. Nhìn rất nổi bật. Nhưng ở cô ta có vẻ lẳng lơ kiểu gì đó. Và cô ta cũng có vẻ gì đó rất sang. Điều không thích nhất là vài lần Khánh thấy cô ta nhìn Vũ. Cũng phải vì Vũ đẹp trai. Rất nhiều cô gái thích nhìn Vũ. Cũng như cũng có nhiều chàng trai thích ngắm Khánh. Cuối buổi ra về mọi người chào nhau. Vũ chở Khánh về. Kéo tay Khánh đặt phía trước để ôm mình. Vũ nói vài chuyện linh tinh.
– À hôm nay cô gái đi với sếp anh ấy.
– Vâng sao anh?
– Là em gái sếp đấy. Sếp không có người yêu nên phải dẫn đến. Ha ha.
– Không giống nhau tí nào. À có giống nhau ở cách chưng diện và thể hiện cuộc sống sung sướng.
Họ về nhà và đi ngủ luôn vì cũng khá muộn.

Dạo gần đây Vũ được trưởng phòng ưu ái. Nhiều dự án hơn. Bận hơn nhưng tất nhiên số tiền anh kiếm được cũng nhiều hơn. 2 tháng sau anh lên trưởng phòng còn sếp anh lên phó giám đốc. Vũ bận nhưng vẫn quan tâm đến Khánh. Mua cho Khánh những món đồ cô thích, tranh thủ đưa cô đi chơi những khi anh có thể. Nhưng càng ngày điều này càng khó. Họ gần như chỉ gặp nhau sau mỗi đêm. Nó làm cho cả hai thấy nhớ và quấn lấy nhau hơn thay vì sự hời hợt như người ta tưởng. Có điều hình như đối với mọi người đàn ông khi càng thăng tiến họ lại càng muốn lên cao hơn. Khánh cảm nhận được điều này ở Vũ. Anh ham mê công việc, thích thú vui vẻ khi thuận lợi và lo lắng thậm chí cáu gắt khi không như ý. Khánh không thích điều này. Anh ngày một bị cuốn vào sâu hơn trong xã hội này. Điều sớm muộn cũng xảy ra khi người ta thành đạt. Và người ta sẽ làm mọi cách để có nó.
Khánh đang ở chỗ làm thì điện thoại rung. Khi làm việc Khánh có thói quen để rung và tắt chuông điện thoại. Là Vũ
– Tối nay mình ra ngoài ăn nhé.
– Hôm nay anh rỗi thế. Mình đi đâu anh? – Khánh vui vì tuần này mới ăn được cùng Khánh 2 bữa ở nhà.
– Anh qua đón em. Mình đi ăn với sếp anh.
Khánh không thoải mái lắm. Vì không có thời gian cho hai người và có lẽ sẽ gặp cô nàng lẳng lơ em sếp. Anh thỉnh thoảng vẫn kể chuyện sếp anh chưa có người yêu. Nhưng không. Khi Khánh đến nơi thì chỉ có anh và sếp. Hôm nay sếp có hứng rủ Vũ đi ăn và bảo đưa cả Khánh đến. Thái độ Vũ hôm nay hơi lạ. Có gì đó miễn cưỡng. Còn sếp anh thì vẫn bình thường. Khi ba người đang ăn thì Vũ có điện thoại ra ngoài. Còn lại Khánh và sếp của anh. Anh ta tên Phong. Khánh chỉ thỉnh thoảng nói vài câu với anh ta khi Vũ hoặc anh ta nói gì đó. Khánh không mấy khi thích nói chuyện với người lạ.
– Em và Vũ yêu nhau lâu chưa?
– Được 3 năm rồi anh.
– Vậy à. Anh thấy ngưỡng mộ.
– Ai cũng nói thế vì không nghĩ bọn em yêu nhau được lâu thế. Bạn em chia tay nhau suốt. – Khánh cười rất hạnh phúc.
– Không anh thấy ngưỡng mộ Vũ.
Khánh thấy có điều gì đó trong câu nói này. Vũ cũng nghe xong điện thoại. Cả 3 tiếp tục ăn uống. Cuộc trò chuyện xoay quanh dự án của họ, việc học sẽ thành công hay thất bại, số tiền kiếm được… Tối đến khi Khánh vừa bước ra khỏi nhà tắm thì Vũ lôi Khánh vào lòng và ôm rất chặt. Khánh đoán có lẽ vì tuần này anh quá bận. Vũ ôm Khánh và khi Khánh sắp chìm vào giấc ngủ thì anh nói.

– Hôm trước anh mới biết sếp anh là con tổng giám đốc đấy.
– Thế ạ.
– ừ. Mà anh ấy có vẻ thích em.
– Em dễ mến mà – Khánh lơ mơ nói.
– ừ. – Vũ hôn Khánh rồi họ tắt đèn. Nhưng Khánh ngủ còn Vũ thì không. Vũ nhìn cô ngủ và suy nghĩ điều gì đó.

Hôm nay Khánh về nhà nấu cơm sớm vì Vũ về nhà ăn. Khánh nấu ăn vui vẻ. Chờ Vũ về và họ sẽ có cả buổi tối bên nhau. Khánh kể chuyện ở công ty cho Vũ nghe. Vũ cũng kể cho Khánh dự án anh định đề đạt lên cấp trên.
– Dự án này anh cần người ủng hộ.
– Em tưởng sếp anh luôn ủng hộ anh. Hai người hợp nhau lắm mà.
– ừm lần này dự án lớn. Phải chắc chắc mới dám ủng hộ. Anh thì cần sếp ủng hộ. Em này.
– Sao anh?
– Em có ủng hộ hay giúp đỡ anh khi anh cần không?
– Tất nhiên anh.
Vũ mỉm cười khi Khánh nói như thế.

– Em đang ở đâu thế.
– Em ở nhà. Sao anh?
– Mang giúp anh tập tài liệu đến công ty được không. Em đến cứ lên thẳng văn phòng anh nhé.
– Đợi em chút em đến bây giờ nhé.
Khánh mang tài liệu đến cho Vũ. Văn phòng Vũ Khánh cũng đến vài lần. Mở cửa phòng thì không có Vũ, Khánh nghĩ Vũ ra ngoài và ngồi chờ. Cửa mở. Nhưng không phải Vũ. Là Phong. Phong nói muốn rủ Vũ đi ăn trưa nên xuống văn phòng Vũ. Phong ngồi đối diện Khánh chờ Vũ. Khánh biết Phong nhìn mình và cô khó chịu về điều đó. Điện thoại Khánh kêu. Là Vũ. Vũ nói phải ra ngoài đột xuất và xin lỗi Khánh. Khánh không giận vì biết anh bận. Khánh nói Phong đang chờ Vũ. Vũ nói vậy thì đưa máy Khánh cho Vũ nói chuyện với Phong. Khi Phong trả máy Vũ nói:
– Anh Phong đưa em đi ăn nhé.
– Không cần đâu anh. Em về nhà luôn.
– Phong cũng đi ăn một mình. Hai người đi ăn cho vui.
– Em…
– Nếu tí xong việc anh qua chỗ hai người.
– Vâng.
Khánh tắt điện thoại. Nhìn Phong. Phong mỉm cười và dẫn Khánh ra ngoài. Lái xe đưa Khánh đi. Phong hỏi Khánh muốn ăn gì. Nhưng Khánh thực sự không thích đi ăn cùng Phong nên nói tùy anh ta. Hai người ăn mì Ý ở nhà hàng ngay gần công ty. Bữa ăn gần như diễn ra trong im lặng vì Khánh chẳng biết nói gì. Không thấy Vũ đến. Ăn xong Phong đưa Khánh về.
Tối đó Vũ về nhà tương đối muộn. Anh hơi say. Khánh đưa Vũ lên phòng, thay quần áo và pha nước chanh cho Vũ uống. Người Vũ toàn mùi rượu.

– Em giận anh à?
– Về ăn trưa hả? Không sao. Anh bận mà. Không ăn với anh hơi buồn tí thôi.
– Đi ăn với anh Phong thế nào?
– À không thích lắm thôi. Chắc anh ấy cũng thế vì ăn không nói câu nào. Anh ấy định rủ anh mà. Chắc lần sau chẳng dám đi ăn với em nữa đâu. Chết buồn. – Khánh cười. – À mà anh ta không khó chịu với anh chứ.
– Không. Anh ấy nói thích đi ăn với em.
– Thích đi với… Khánh khựng lại – Anh nói là anh ta thích đi ăn với em. Hôm nay…không phải anh cần tập tài liệu đúng không?
– ừm. Phong nói muốn đi ăn với em. Nhưng anh biết em chắc chắn không đồng ý.
– Em là người yêu anh anh ta biết rồi còn gì.
– Nhưng anh ta nói vẫn thích em.
– Anh không yêu em à.
– Anh có. Anh ấy cũng chỉ nói muốn đi ăn với em thôi.
Khánh không nói gì. Cô đang tức giận.
– Anh cần anh ấy ủng hộ lần này. Lần này anh đặt cược vào đây nhiều lắm.
– Thế anh đánh đổi người yêu cho công việc à?
– Không anh ấy chỉ nói muốn đi ăn với em. Thế thôi. Không gì cả.
– Rồi sẽ có những lần sau?
Vũ im lặng.
– Thôi ngủ thôi. Anh say mệt rồi. Em tắt đèn nhé.
Khánh tắt đèn và leo lên giường. Vũ ôm cô rất chặt. Khánh biết Vũ cũng đang thấy có lỗi. Lúc này cô thấy ghét công việc của Vũ vô cùng.
Tuần này Vũ đi công tác. Khánh ở nhà một mình. Sáng nay Khánh tự đi làm. Mọi khi Vũ sẽ đưa Khánh đi. B-rừ b-rừ… Điện thoại Khánh rung. Số lạ gọi đến.
– Alo.
– Khánh à.
– Vâng. Ai đấy?
– Anh Phong.
Khánh hơi ngạc nhiên nhưng nghĩ có lẽ Vũ cho anh ta số.
– Vâng sao anh – Câu nói của Khánh có vẻ không thoải mái.
– Tối nay đi ăn với anh nhé.

– Em có hẹn với bạn rồi. Em cũng về muộn.
– Anh đợi ở dưới công ty. Khi nào em ra anh đón.
Anh ta tắt máy. Anh ta là cái thá gì. Không phải sếp mình thì anh ta có quyền gì mà ra lệnh ình như thế. Anh ta chỉ là…chỉ là…sếp của người yêu cô. Khánh tức phát khóc. Đồ bỉ ổi. Tán tỉnh người yêu của cấp dưới sao. Khánh định nhờ chị cùng phòng đưa về để nói đã hẹn bạn. Khi ra đến sảnh công ty. Anh ta đứng đợi như đã nói. Khánh còn chưa kịp nói gì thì anh ta đã nói trước
– Em mượn cô em của chị đi ăn được không.
– Em hẹn chị ấy trước rồi.
– Được không chị – Anh ta cười.
– Được hai đứa đi với nhau đi. Chắc cãi nhau hả. Thôi đi làm hòa với nhau đi.
– Em không… – Khánh không kịp nói hết. Xong. Chị ấy tưởng anh ta là người yêu mình – Anh làm cái trò gì thế. – Khánh quát lên,
– Em đừng bực mình như thế. Nhìn đáng yêu lắm.
– Cái… – Khánh tức đến mức mắt long lanh lên ( đúng ra là long sòng sọc lên ). Cô quay người bước đi. Phong nắm cổ tay cô lại.
– Em lên xe đi. Chị lúc nãy vẫn đang nhìn đấy.
Khánh thấy chị cùng phòng đang dắt xe về và tủm tỉm cười. Cô giật tay lại. Tự mở cửa bước lên xe và đóng cửa lại mạnh hết sức có thể. Lúc ấy cô chỉ mong nó bật tung ra. Phong bước lên xe với nụ cười đắc thắng.
– Có cần đi xa thế chỉ để ăn không. – Khánh nói khi anh ta đưa cô đến nhà hàng tận đầu kia thành phố.
– Anh thích chỗ này.
– Anh thích cái gì thì được cái đó chắc.
– Luôn luôn. Anh thích cái gì thì anh luôn có được. – Phong nhìn thẳng vào mắt Khánh.
Khánh ngạc nhiên vì câu nói đó. Lúc này người phục vụ đưa ra một chai rượu vang. Khánh thấy thật tốt vì thoát khỏi tình trạng bối rối này.
– Tôi không đói.
– Nhưng ta vào đây rồi.
– Vậy anh cứ ăn đi.
– Không ăn một mình được chứ.
– Thật sự thì anh đang làm trò gì thế. Anh biết thừa tôi à người yêu Vũ. Anh định tán tỉnh tôi chắc.
– Phải. Anh thích em từ ngày Vũ dẫn em đến. Anh cũng không nghĩ là mình có hứng thú với em đến thế. Nhưng anh lại có.
– Anh định dùng chuyện này để làm áp lực lên Vũ à. Không thấy như thế là xấu xa, bỉ ổi à. Anh sung sướng từ nhỏ nên muốn cái gì là giành lấy phải không
– Phải.
– Tôi muốn về.
– Ăn xong anh sẽ đưa em về.
– Thế thì ăn nhanh lên. – Khánh không chịu nổi.
– Vũ nói hai người sẽ không chia tay vì việc này.
– Tất nhiên – Khánh thấy vui nhưng không bớt khó chịu vì câu nói này.
– Hãy cứ để thử xem.
Anh ta đưa Khánh về nhà như đã nói. Khánh bỏ vào nhà và không thèm chào anh ta.

Ba ngày sau Vũ về. Khánh kể chuyện. Vủ chỉ im lặng ôm Khánh. Khánh biết Vũ buồn. Khánh không thể nói Vũ buộc Phong thôi trò tán tỉnh vớ vẩn kia đi. Khánh biết công việc này quan trọng thế nào với Vũ. Và anh ta thì là sếp Vũ. Khánh thấy Vũ có chút gì đó… Mấy hôm nay Vũ về nhà muộn. Anh khá mệt mỏi. Anh kể một đồng nghiệp cũng vừa đưa ra dự án. Như vậy với cái của Vũ nữa là có hai dự án. Cái nào được sự ủng hộ nhiều hơn sẽ được tiến hàn. Nhìn Vũ thức khuya Khánh thấy rất buồn. Dạo này Vũ cũng hay cáu gắt, tất nhiên không phải với Khánh. Nhưng nó làm không khí giữa hai người chùng xuống.

Vũ gọi điện thông báo dự án của mình được thông qua. Số phiếu nhiều hơn.
– Em biết anh sẽ làm được mà. Không cần thằng cha Phong.
– ừ. Anh biết. Tối nay cả phòng chúc mừng anh. Em có muốn đi cùng không?
– Không. Anh đi liên hoan với mọi người đi. Vui vẻ anh nhé.
– Tối anh sẽ về sớm.
Khánh nhảy lên như thể mình có cái tự án ấy. Cô không đi liên hoan với anh vì không muốn giáp mặt Phong. Không cần thằng cha chết tiệt đó anh vẫn làm được. Khánh tự nhủ. Tự thưởng ình vì niềm vui ấy Khánh xách túi về sớm hơn mọi ngày. Khi bước xuống sảnh định gọi taxi thì. Là Phong. Anh ta làm cái quái gì ở đây.
– Em phải tự về nhà đúng không. Vũ đi liên hoan rồi.
Khánh không nghĩ là anh ta không đi liên hoan. Khỉ thật. Thằng cha này mặt dày thế sao.
– Anh đưa em về. Không đưa em đi ăn đâu.
– Tôi tự về được.
– Một phiếu của anh bằng 5 phiếu khác. Người có phiếu quan trọng nhất có quyền quyết định dự án được thông qua nhưng cũng có khả năng rút lại dự án.
– Anh…- Khánh không biết bói gì lúc này.
Phong mở sẵn cửa xe cho Khánh.
– Phải bỉ ổi như thế anh mới chịu được à.
– Anh chỉ quyết tâm có cái anh thích thôi.
– Chắc anh ngồi lên được cái ghế phó giám đốc vì bố anh là tổng giám đốc. Chứ người như anh không có được năng lực gì đâu nhỉ.
Vũ hơi ngạc nhiên vì Khánh biết chuyện của anh. Quay ngoắt sang ghế Khánh. Vòng tay qua ghế Khánh. Kéo cô lại và hôn.
– Anh làm cái gì thế – Khánh đẩy anh ta ra, kèm theo một cái tát nhưng Phong bắt được tay cô.
– Hôn em. Anh nghĩ là giờ anh không thích em nữa rồi. Anh yêu em.
Khánh mở tung cửa bực tức bước đi. Vẫy taxi và đi rất nhanh. Phong không hề đuổi theo. Khánh bực tức khi nghĩ đến chuyện vừa rồi. Nghĩ đến chuyện Vũ đang vui mừng vì chính mình giành được dự án ấy nhưng không phải. Tít…tít…tít, có tin nhắn “ Vu van tuong khong can so phieu cua anh van thang. Vu tu tin vao kha nang cua minh kha nhieu day”. Khánh biết Phong muốn nói nếu nói ra chuyện hôm nay đồng nghĩa với việc làm hỏng niềm vui vừa có của Vũ. Cô tức đến nghẹt thở. Về đến nhà cô lao vào nhà tắm. Xả nước vào người cho nguội đi sự tức giận. Tối đó Vũ về nhà Sớm. Anh cũng không say. Anh để dành sự tỉnh táo để chúc mừng cùng Khánh. Vũ mua kem và hoa cho Khánh. Khi đang nằm trong lòng Vũ anh kem. Khánh hỏi.
– Anh này. Như anh có năng lực thì đi đâu cũng làm việc được nhỉ.
– ừ. Nhưng sau lần này có lẽ anh sẽ thăng chức. Vững vàng rồi thì anh không thích thay đổi như lúc đầu.
– Vậy à.
– Sao thế em? Phong vẫn làm phiền à?
– ừm.
– Anh xin lỗi.
– Sao anh lại xin lỗi?
– Hãy đợi anh đến lúc anh không chịu sự ảnh hưởng của anh ta nữa.
Khánh mỉm cười. Vũ đưa tay lên vuốt tóc Khánh. Rúc vào vòng tay Khánh khi ngủ với Vũ là điều tuyệt vời nhất. Ở đó Vũ tìm thấy sự êm ái, nhẹ nhàng. Gần như khi không có vòng tay Khánh Vũ ngủ không ngon. Vũ nhận thấy điều này sau vài lần phải đi công tác


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.