Đạt Ma Kinh

Chương 2: Đất bằng dậy sóng, kịp tỉnh ngộ - Huyết của Uyên Ương loang Thiên Sơn


Đọc truyện Đạt Ma Kinh – Chương 2: Đất bằng dậy sóng, kịp tỉnh ngộ – Huyết của Uyên Ương loang Thiên Sơn

Những tiếng kêu í ới làm cho gã họ Dư choàng tỉnh dậy! Chạm vào mắt gã là mẫu thân gã đang an tường đứng ngay động khẩu và trên tay mẫu thân là thanh đoản đao. Vốn là khí giới trong nghề săn bắt của gã!

Gã cựa mình làm cho y phục được đắp trên người gã rơi ra! Gã bèn nhớ lại chuyện đêm qua.

Đêm qua, khi đã cõng được mẫu thân đến đây, gã đã đưa chiếc lọ nhỏ cho mẫu thân! Sau đó, mẫu thân gã cứ ngồi im làm cho gã phải nghĩ rằng mẫu thân gã do mệt mỏi quá nên ngồi mà ngũ. Và gã cũng đã thiếp đi được một giấc!

Y phục của gã vốn được gã cởi ra và đắp cho mẫu thân, bây giờ lại được mẫu thân đắp lại cho gã mà gã không hay biết!

Mặc vội y phục vào người, gã họ Dư kêu lên :

– Mẫu thân!

– Suỵt!

Mẫu thân gã quay đầu lại và ra dấu bảo gã đừng lên tiếng! Do ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài đưa vào nên gã họ Dư đã nhìn thấy sắc diện hồng hào của mẫu thân! Gã ngỡ gã đã hoa mắt, nên gã khoa chân bước ra và nhìn kỹ sắc diện của mẫu thân hơn!

Từng cơn gió thổi thốc vào sơn động khiến gã phải rùng mình, trong khi đó thì mẫu thân của gã vẫn tỏ ra ung dung không biết lạnh là gì cả.

Gã mừng khấp khỏi :

– Mẫu thân đã hết bệnh rồi sao?

Cũng thì thào như gã, mẫu thân gã nhoẻn cười, trấn an gã :

– Thật tội cho Bằng nhi quá! Từ nay trở đi, mẫu thân sẽ chăm sóc cho con! Thôi, con lùi lại đi, bọn họ đang đi tìm chúng ta đó! Nhớ đừng gây náo động nha!

“Mẫu thân làm sao hết bệnh mau như vậy? Không lẽ đêm qua lúc ta ngủ, lão trượng kia đã tìm đến và chữa bệnh cho mẫu thân hay sao?”

Trong lúc gã họ Dư nghi hoặc thì một âm thanh từ phía dưới xa vang lên, đánh tan mọi ý nghĩ của gã :

– Thằng lỏi con đó hoặc là quanh quẩn gần đây, hoặc là đã cõng mụ kia vào trấn Thiên Đầu Sơn rồi! Mà này, mụ kia bệnh hoạn, còn thằng lỏi con thì có tên gọi là Bằng nhi! Cứ theo dấu hiệu đó mà tìm! Đi đi!

Nghe qua giọng nói đó, gã họ Dư tỏ ra ngơ ngác :

– Sao giống giọng nói của lão trượng đêm qua vậy mẫu thân?

– Là lão chứ còn ai nữa! Hừ! Ta đã biết trước thế nào lão cũng lấy oán báo ân mà!

– Lão là ai? Sao vừa gặp, mẫu thân đã biết lão là kẻ cùng hung cực ác?

– Ta nói ra e con không hiểu đâu! Lão là Phó giáo chủ U Minh giáo, là một đại ma đầu giết người không gớm tay!

– U Minh giáo? Là giáo phái gì? Sao lại truy lùng chúng ta?

Mẫu thân gã lắc đầu tỏ ra ngần ngại không muốn giải thích! Nhưng, sau đó mẫu thân gã lại mập mờ nói :

– Đây là chuyện của bọn người giang hồ, trước kia mẫu thân có nghe phụ thân con đề cập tới. Mà thôi, chuyện của giới giang hồ tốt hơn con đừng dính líu vào!

“Phụ thân! Đã có lần nào mẫu thân chịu đề cập đến chuyện của phụ thân cho ta nghe? Sao nhân đây ta không thử hỏi xem sao?”

Gã nắm tay áo của mẫu thân và giở giọng nài nỉ :

– Mẫu thân à! Sao…

Gã họ Dư nói đến đó đành im bặt vì hai sự kiện! Sự kiện thứ nhất là với sức lực của gã mà gã cơ hồ không lay chuyển được cánh tay cầm đoản đao của mẫu thân, trong khi trước đây thì mẫu thân gã vốn yếu đuối bạc nhược! Sự kiện thứ hai là mẫu thân gã chỉ khẽ xoay người và lôi gã về phía sau một cái, gã đã loạng choạng không sao đứng vững được!

Vừa lôi ngược gã vào tít trong sâu, mẫu thân gã vừa dặn dò :

– Chớ có lắm lời nữa! Nếu bọn chúng biết chúng ta ở đây thì chúng ta khó mong toàn mạng! Chờ cho bọn chúng rút hết đi thì chúng ta mới có cơ hội tìm về Thiên Đầu Sơn để an cư!

Sức mạnh kỳ lạ của mẫu thân, chuyện về phụ thân và việc liên can đến bọn giang hồ nào đó đã khiến cho gã họ Dư im như thóc!

Gã vẫn tiếp tục nín lặng, sau đó một lục lâu mẫu thân gã hỏi gã :

– Bọn chúng đã rút đi hết rồi, nhưng bây giờ chúng ta vẫn phải án binh bất động thôi! Bằng nhi đã đói lắm rồi phải không? Vậy hãy ở yên đây để mẫu thân đi tìm thức ăn cho!

Bình thường tất cả mọi việc dù nhỏ mọn đến mấy cũng do một tay gã làm, nhưng hôm nay khi nghe mẫu thân nói thế, gã không sao kềm được mối xúc động trước sự chăm lo của mẫu thân! Vì đã lâu lắm rồi gã chưa lần nào hưởng thụ sự chăm sóc này nên gã không kịp nghĩ đến nguyên nhân nào khiến mẫu thân gã có được sức lực để đi tìm thức ăn cho gã.

Do đó, sau khi đợi chờ một lúc lâu, gã đâm ra bồn chồn lo ngại cho mẫu thân gã!

Không phải thế sao, khi chính bọn liệp hộ còn ngán sợ trước mỗi cái rùng mình của Thiên Sơn, còn mẫu thân gã thì hầu như hoàn toàn xa lạ đối với địa phương này, gã không lo sợ sao được?

Rồi đến khi mẫu thân gã đột nhiên xuất hiện như một bóng u linh, gã chưa kịp vui mừng đã kinh hoảng kêu lên :

– Máu! Mẫu thân đã gặp phải ác thú à?

Gã định đưa tay dìu mẫu thân, thì mẫu thân gã đã cuống cuồng xô gã và hối thúc :

– Bằng nhi! Ta không sao đâu! Mau chạy đi nào!

Nói chưa dứt lời thì mẫu thân gã đã nhanh nhẹn khác thường lao nhanh đi trước gã về phía trong sơn động!

Như đã biết từ trước, mẫu thân gã thoắt quanh qua rẽ lại không một lần chần chờ, đi theo con đường thoát ở phía hậu động là con đường thoát duy nhất mà gã họ Dư đã tìm hiểu được đó.

Gã họ Dư đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc kia! Nhìn vết thương khá sâu trên bả vai tả của mẫu thân, gã biết ngay vết thương đó không thể nào do ác thú gây ra được! Rồi gã lại nhìn thấy có dấu máu trên thanh đoản đao của gã mà mẫu thân gã đang cử ngang tâm hộ! Kế đó là sự tinh thông đường đi lối lại của mẫu thân trên đường thoát hiểm ở phía hậu động với sự nhanh nhẹn không thể nào có ở người mang bệnh lâu năm như mẫu thân gã, tất cả đã làm cho gã họ Dư càng lúc càng thêm hoang mang và nghi ngờ!

“Mẫu thân vốn là nữ nhân yếu đuối bạc nhược, nhưng tại sao chỉ sau một đêm đã biến đổi nhanh như thế này? Đừng nói chi mẫu thân, đến ta đây nếu bị vết thương như thế thì khó lòng đi đứng nổi! Còn dấu máu trên ngọn đoản đao là do đâu mà có?

Không lẽ mẫu thân đã vô ý té ngã và thanh đoản đao đã gây thành vết thương cho mẫu thân?”

Đã thế, chốc chốc mẫu thân gã phải dừng chân lên tiếng thúc giụp gã :

– Nhanh lên Bằng nhi!

Là người lành lặn lại đang sức trai tráng thế mà xem ra gã còn tỏ ra mệt nhọc hơn nhiều so với mẫu thân!

Được một lúc, lối thoát ở phía sau hậu động đã dẫn mẫu thân gã và gã đến một hẻm vực sâu hun hút! Trong lúc gã còn đang hoang mang chưa hiểu gì thì mẫu thân gã đã dùng thanh đoản đao cạy bật ra vài tảng đá lớn, đoạn xô xuống hẻm vực! Nhìn cung cách của mẫu thân, gã họ Dư lắc đầu thè lưỡi, không hiểu mẫu thân gã đã tìm ở đâu có được một thần lực như thế! Chính gã vào lúc sung mãn nhất thì e rằng gã cũng không sao xô được tảng đá to lớn như thế được! Đàng này mẫu thân gã cứ làm như trò trẻ con chơi không bằng!

Rồi gã còn kinh ngạc hơn không biết để đâu cho hết khi mẫu thân gã sau một lúc đưa mắt nhìn quanh đã nhẹ nhàng nắm tay gã và phóng một cái bay lên đầu một tảng đá lớn! Không chạm chân vào tảng đá, mẫu thân gã chỉ chì mũi đoản đao vào tảng đá rồi lại lôi gã bay lên cao thêm một đoạn nữa!

Tại đây lại có một động khẩu khác! Và nếu ẩn náu tại đây thì người ở bên dưới không tài nào phát hiện được động khẩu này!

Đến khi cả hai đã an toàn nấp bên trong động khẩu, gã họ Dư nhìn thấy mẫu thân gã dùng cánh tay hữu điểm vài cái vào cánh tay tả bây giờ đang xé miệng vọt máu ra thì máu ngưng chảy lại ngay, gã bèn trợn tròn mắt và ngốc nghếch hỏi :

– Mẫu… mẫu thân sao lại biết bay?

Nhìn gã họ Dư bằng vẻ thương hại, mẫu thân gã cảm khái :

– Dư Hải Bằng! Con bây giờ đã lớn, phần thì chuyện đã xảy ra như vậy nên ta không nỡ giấu con nữa! Đấy không phải là bay mà là khinh công thân pháp của người giang hồ! Lão Phó giáo chủ U Minh giáo mà đêm qua con đã tình cờ cứu được là người giang hồ. Ta và phụ thân con cũng là người giang hồ! Giang hồ đầy hiểm ác như lòng người vậy, nên từ lâu ta đã muốn con không biết gì đến giới giang hồ! Thà là một thường nhân, lớn lên lấy vợ sinh con, còn có lạc thú hơn!

Phần thì do nói một hơi dài, phần thì do vết thương cắt vào thịt khá sâu nên mẫu thân gã nói được đến đây đã mệt không nói được nữa!

Dư Hải Bằng càng nghe càng nảy sinh nhiều nghi vấn, nhưng khi gã ấp úng hé miệng định hỏi thì mẫu thân gã đã đưa tay lên ngăn lại.

Cùng lúc đó, ở phía dưới có tiếng lao xao vẳng lên :

– A… Ở đây có vết rơi xuống vực!

– Có lẽ mụ tặc nhân đó đã chết tan xác mất rồi!

Lại có tiếng của kẻ khác thóa mạ lên :

– Con bà nó! Mụ tặc nhân đó gớm ghiếc thật! Bọn ta năm người vây đánh mụ, đã chết hết ba, lại bị thương một mà mụ vẫn chạy thoát! Hừ! Mụ chết cách này thật nhẹ thân cho mụ!

Hai tên đó có lẽ đã ngước mắt nhìn lên bên trên tên đã phát thoại đầu tiên đã vội vàng giục giã đồng bọn :

– Thôi, mụ đã chết rồi thì thôi! Chúng ta mau lui lại đi! Nhìn đống tuyết ở trên kia sao ta thấy sợ quá! Nó mà đổ ụp xuống thì chúng ta có nguy cơ bị chôn vùi mất!

Một lúc sau, có lẽ hai tên nọ đã lui đi nên mẫu thân gã mới lên tiếng :

– Con có nghe chúng nói không? Rốt cuộc ta cũng báo thù được cho phụ thân con! Như thế ta cũng phần nào toại nguyện!

Dư Hải Bằng kinh ngạc :

– Là bọn họ vừa nói, mẫu thân?

Mẫu thân gã cười nhẹ và hỏi gã :

– Con có thấy mẫu thân dụng kế Kim Thiền thoát xác hay không? Bọn chúng đã ngỡ chúng ta rơi xuống vực rồi đó!

– Là mẫu thân vừa động thủ giết bọn chúng ba người? Chúng cũng là người U Minh giáo gì đó sao?


Bấy giờ mẫu thân gã mới thở dài và nói tất cả cho gã nghe.

Hóa ra mười năm trước đây, song thân gã không những là người thuộc giới giang hồ mà lại còn có thanh danh không nhỏ! Bọn giang hồ đạo tặc mỗi khi nghe nói đến Uyên Ương song kiếm Dư Đại Hải phu phụ là bọn chúng thảy đều sợ vỡ mật! Khi nói đến mười năm là muốn nói đến cái mốc thời gian lúc đôi thần tiên hiệp lữ đã rửa tay gác kiếm, thôi không muốn dính líu đến bọn giang hồ nữa! Bọn họ đã toàn tâm toàn ý muốn sống như một thường nhân và chăm lo cho độc tử là Dư Hải Bằng lúc đó đã lên tám!

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng, phàm giới giang hồ luôn oan oan tương báo! Bọn cựu thù năm xưa đã từng là bại tướng dưới tay Uyên Ương song kiếm đã dò được dấu vết của Dư Đại Hải phu phụ! Thế là trận ác chiến liền xảy ra!

Cả hai, Dư Đại Hải và phu nhân đã đánh chiếu lệ vài chiêu rồi tháo chạy!

Nhưng bọn kia vốn đã đầu nhập vô U Minh giáo nên đã có hậu thuẫn, bọn chúng cứ bám đuổi dai dẳng không chịu buông tha!

Cuối cùng do không dừng được nên Uyên Ương song kiếm đã liên tay xuất thủ!

Bọn cừu nhân rồi cũng bị diệt trừ nhưng Dư Đại Hải thì vướng phải Tuyệt Mệnh châm của thù nhân, còn Dư phu nhân thì mang chưởng thương không nhẹ!

Phần thì bọn ác nhân đã chết cả, phần thì không muốn Dư Hải Bằng sa chân vào giới giang hồ, nên trước khi nhắm mắt, Dư Đại Hải đã nhất quyết bắt Dư phu nhân phải quên đi mọi việc, không truyền dạy võ công cho Dư Hải Bằng, phải nhất tâm sinh sống như một thường nhân!

Tuân theo lời trăn trối của phu quân, hơn nữa đụng đến U Minh giáo không phải là một việc dễ dàng nên Dư phu nhân đã thật sự quên đi mọi việc thuộc giới giang hồ!

Với chưởng thương ăn sâu vào kinh mạch, Dư phu nhân thấy khó lòng nhìn được cảnh Dư Hải Bằng sống an nhàn thảnh thơi như mọi người! Nhưng rồi mọi chuyện lại xảy ra như thiên số đã an bày! Dư Hải Bằng tình cờ đưa lão Phó giáo chủ U Minh giáo về sơn động gặp mẫu thân!

Với ác danh của lão, Dư phu nhân đã định cùng Dư Hải Bằng lén bỏ đi, nào ngờ lão lại có ý nghi ngờ đòi đi theo!

Sau đó, nếu Dư Hải Bằng không tình cờ thu nhặt được Đoạn Hương Tục Mệnh đơn là linh đan thần dược của phái Nga Mi thì có lẽ Dư phu nhân không sao chống chọi được với vết chưởng thương lâu năm cộng với cái giá lạnh của tiết trời!

Nhìn vết thương trên bờ vai tả, Dư phu nhân thản nhiên nói :

– Chúng ta đành phải lưu lại đây vài ngày, một là chờ cho vết thương lành hẳn, hai là chờ cho bọn U Minh giáo thôi không dò xét nữa. Lúc đó, chúng ta sẽ có những ngày sống thảnh thơi!

Không nghe thì thôi, một khi đã nghe biết thì Dư Hải Bằng cứ sôi sùng sục lên :

– Nhưng còn phụ thù…

– Bằng nhi! Oán nợ chồng chất biết ngày nào mới kết liễu đây? Huống chi thù nhân năm xưa đã chết cả và mẫu thân vừa diệt trừ được ba tên! Như vậy là không đủ sao?

– Nhưng nếu bọn U Minh giáo quyết tâm không để chúng ta sống yên thân thì sao đây? Mẫu thân nhẫn nhục mà được ư?

– Đối với bọn chúng, kẻ vừa giết đồng bọn của chúng đã bỏ thân dưới đáy vực!

Còn hai mẹ con của tên liệp hộ không có chút võ công nào thì làm gì bọn chúng phải để tâm! Con bất tất phải lo ngại. Chỉ sau vài ngày thì mọi việc sẽ ổn thỏa thôi!

Tuy Dư phu nhân nói không sai nhưng Dư Hải Bằng vẫn tiếp tục mơ màng :

– Nếu trước đây hài nhi có võ công như mẫu thân thì lão họ Kim sẽ không dám hà hiếp hài nhi đâu! Còn nữa, có khi biết võ công, hài nhi sẽ dễ dàng bắt thú hơn và mẫu thân không phải chịu cơ cực một thời gian dài như vậy.

Động tâm trước tấm lòng hiếu thảo của Dư Hải Bằng, nhưng Dư phu nhân không thể không trách :

– Bằng nhi! Biết võ công có hại nhiều hơn lợi, hơn nữa con đừng quên lời trăn trối của phụ thân!

Nghe nhắc đến phụ thân, Dư Hải Bằng đành ngậm miệng lại, tuy trong lòng vẫn thấy ray rứt không yên!

Để an ủi Dư Hải Bằng, trong ba ngày dài chờ đợi, Dư phu nhân đã giảng giải những sự kinh biến hiểm nguy trên bước đường giang hồ cho Dư Hải Bằng nghe, với dụng ý cho Dư Hải Bằng khiếp sợ và thôi không đòi hỏi việc tập luyện võ công nữa!

Sợ thì có sợ, nhưng Dư Hải Bằng vẫn lập ý khác! Gã định chờ đến khi mẫu tử gã đã tìm được chỗ an thân, gã sẽ nài nỉ mẫu thân gã truyền thụ võ công cho gã!

Nhưng gã đã không còn cơ hội đó, cũng như Dư phu nhân đâu còn dịp hưởng cảnh an nhàn như phu nhân đã dự liệu!

Ba ngày rồi cũng qua, khi Dư phu nhân nắm lấy tay Dư Hải Bằng nhảy xuống bên dưới đoạn theo con đường đã chạy thoát mà đi lần ra phía trước thì Dư phu nhân phải điếng hồn và lôi Dư Hải Bằng về phía hậu! Dư phu nhân làm thế là cốt ý che chở cho Dư Hải Bằng trước lão Phó giáo chủ U Minh giáo và bọn giáo đồ gồm khoảng mười tên đang án ngữ ngay trước sơn động!

Đôi mắt của lão Phó giáo chủ U Minh giáo cứ loang loáng thần quang như mắt của loài độc xà, lão hết nhìn chòng chọc vào Dư phu nhân lại nhìn vào Dư Hải Bằng đang e dè nấp ở phía sau!

Lão bật cười khoái trá :

– Ha… Ha… Ha…! Lão phu cứ ngỡ là ai, không ngờ lại là Tô Phi Yến trong Uyên Ương song kiếm! Ha… Ha… Ha…

Nhìn thần sắc của lão, Dư phu nhân cứ tái dần đi theo từng lời nói của lão.

Lão bèn tặc lưỡi lắc đầu :

– Khéo lắm! Giả dạng khéo lắm! Đến lão phu cũng phải lầm, ngỡ là đã được hai mẹ con của gã liệp hộ bạc nhược cứu thoát! Thế nào, Dư phu nhân ngoan ngoãn trao vật ấy lại cho lão phu đi nào!

Lão vừa nói vừa xòa bàn tay đưa ra phía trước, hàm ý rõ rệt là muốn Dư phu nhân trao trả vật gì của lão vậy!

Thấy thế, Dư phu nhân ngỡ lão có gian ý, bèn dịch chân thoái hậu đẩy Dư Hải Bằng lùi theo!

Dư phu nhân tức giận hỏi lại :

– Vật gì của lão chứ?

Lão Phó giáo chủ sầm mặt lại :

– Tam Ma tử kiếm lệnh!

– Tam Ma tử kiém lệnh ư?

– Phải! Là di vật của Vô Cực Tái Lão Quân! Không lẽ phu nhân định thối thác là không nghe biết đến vật đó sao?

Dư phu nhân liền lộ vẻ kinh nghi cho lão tặc rõ ràng có gian ý nên cố tình kiếm chuyện :

– Hừ! Tam Ma tử kiếm lệnh là vật gì thì ai mà không rõ, nhưng sao lão lại hỏi đến ta?

Lão Phó giáo chủ bèn gằn giọng :

– Phu nhân! Không lẽ phu nhân cứ muốn uống rượu phạt sao?

– Chớ nhiều lời nữa! Lão muốn ra tay thì cứ ra tay đi, đừng kiếm cớ này cớ nọ vu cho ta đã lấy được Tam Ma tử kiếm lệnh!

Lão Phó giáo chủ thoáng lộ vẻ hoang mang, nhưng sau đó lão lại sực tỉnh và bật cười lạnh :

– Ha… Ha… Ha…! Phu nhân giả vờ khéo lắm! Nhưng phu nhân nên biết rằng dù phu nhân có giữ được Tam Ma tử kiếm lệnh cũng vô ích thôi! Nếu không có Hắc Tử lâm bí đồ thì phu nhân làm sao đưa Tam ma thoát khỏi Hắc Tử lâm?

Nghe giọng điệu khăng khăng cả quyết của lão Phó giáo chủ, Dư phu nhân xì ra một tiếng thật lớn :

– Đã năm mươi năm trôi qua rồi, dù cho Tam ma có còn tại thế đi nữa thì Tô Phi Yến ta cũng không có ý định buông tha bọn họ ra khỏi Hắc Tử lâm đâu!

– Ha… Ha… Ha…! Phu nhân nói nghe thật ngược đời! Đã có Tam Ma tử kiếm lệnh trong tay lo gì không khống chế được Tam ma? Mà thôi, dù phu nhân có muốn nói sao thì nói! Phu nhân cứ trao cho lão phu Tam Ma tử kiếm lệnh thì lão phu sẽ giành cho con đường sống! Bằng không, hừ!

Lời hăm dọa của lão Phó giáo chủ U Minh giáo đã quá rõ nên Dư phu nhân cử ngay thanh đoản đao lên và quát to :

– Họ Mộc kia! Lão đừng hòng uy hiếp và áp đặt cho ta! Ta đã nói không có là không có! Nếu lão muốn báo thù cho bọn thuộc hạ thì cứ mặc tình ra tay đi!

Đanh giọng lại, lão Phó giáo chủ họ Mộc cất từng tiếng nói như tiếng của hung thần :

– Hừ! Đúng là chưa thấy quan tài nên chưa sa lụy mà! Được! Để lão phu thử xem bảnh lãnh của Uyên Ương song kiếm cao thâm đến mức nào cho biết! Đỡ!

Vù… Vù…!

Hô đánh là đánh ngay, một luồng kình phong dữ dội không khác nào cơn lốc dữ đột nhiên xuất hiện từ tay của lão già họ Mộc, làm cho Dư Hải Bằng khiếp sợ, không sao tin rằng một người phàm tục lại có thể thực hiện được một kỳ công như tạo hóa vậy!

Đã thế, Dư Hải Bằng còn kinh sợ hơn khi mẫu thân gã cũng vẫy tay tạo ra một luồng kình phong không khác gì lão họ Mộc! Rồi kế đó là một tiếng chấn động long trời lở đất chợt vang lên.

Ầm…

– Di Hoa Tiếp Mộc! Hừ! Lão phu lại quên công phu này của Dư Đại Hải! Xem đây!

Lần này Mộc phó giáo chủ không đánh ra luồng kình phong dữ dội như lúc mới rồi nữa vì luồng kình phong đó đã bị luồng kình phong của Dư phu nhân dẫn tạt vào một tảng đá lớn cạnh đó! Thay vào đó, song thủ của lão họ Mộc cứ vờn vờn trước mặt Dư phu nhân, đâu khác gì loài hổ báo đang nhe nanh giơ vuốt nhằm chụp vào con mồi!

Đáp lại, Dư Hải Bằng mừng thầm khi thấy mẫu thân gã dùng thanh đoản đao của gã để chận đứng song thủ của lão họ Mộc! Mẫu thân gã đúng là có võ công như lời mẫu thân đã nói vì thanh đoản đao trong tay mẫu thân gã cứ vút bên tả một nhát, lại đâm bên hữu một cái! Hết cuốn lên trên lại ầm ầm lao xuống bên dưới! Rất nhanh, nhanh đến độ Dư Hải Bằng không sao nhìn kịp!

Dư Hải Bằng cứ nhìn một cách mê say nên gã không biết rằng gã đang lùi dần theo những bước thối lui của mẫu thân!

Cho đến khi một tiếng động ầm ầm kêu lên từ lồng ngực của mẫu thân và tiếng suối máu ộc ra từ cửa miệng của Dư phu nhân thì Dư Hải Bằng mới biết rằng mẫu thân đã thất thế, thất thế xa lắm so với lão Phó giáo chủ họ Mộc.

Bình!

Ụa!

Gã luống cuống định bước lên tiếp tay với mẫu thân thì mẫu thân gã đã vội kêu lớn lên :

– Bằng nhi! Chạy đi! Rồi mẫu thân sẽ theo sau!


Chạy đi đâu nếu không phải chạy về phía hậu động? Nhưng liệu mẫu thân có kịp thoát thân không!

Dư Hải Bằng ngập ngừng nửa muốn bỏ chạy nửa không nỡ!

Mẫu thân gã biết thế nên kêu lớn tiếng hơn hối thúc gã :

– Con không mau chạy đi à? Họ Mộc kia! Xem Uyên Ương kiếm pháp đây!

Vút! Vút! Vút!

– Ha… Ha… Ha…! Nếu có Dư Đại Hải ở đây thì lão phu còn kiêng dè phần nào! Đàng này… Ha… Ha… Ha… đom đóm mà đòi so đọ với vầng nguyệt ư? Đây này!

Trước đây thì khác, Dư Hải Bằng có lẽ sẽ đảm đương mọi việc khó nhọc thay cho mẫu thân, nhưng kể từ khi gã biết mẫu thân gã là người thuộc giới giang hồ, là người biết võ công, khác bọn phàm nhân xa thì Dư Hải Bằng đã nhìn mẫu thân bằng cái nhìn khác hẳn. Gã không thể không tuân nghe theo mẫu thân!

Gã bỏ chạy thật nhanh và đuổi theo gã là những âm thanh của trận giao chiến mà gã chưa từng nghe biết đến, chưa từng nhìn thấy!

Và mẫu thân gã quả cũng chạy lùi theo gã! Vì những tiếng quát cuồng nộ còn hơn loài ác thú của lão Phó giáo chủ U Minh giáo và tiếp tục đuổi bám theo gã!

Có điều gã không hiểu là mẫu thân bảo gã bỏ chạy là bỏ chạy về đâu bây giờ?

Con đường thoát duy nhất ở phía hậu động, một là dẫn đến hẻm vực sâu ngàn trượng thập phần hung hiểm, hai là dẫn đến động khẩu nằm ở bên trên cao mà mấy ngày qua gã vã mẫu thân gã đã ẩn thân! Trong hai con đường đó thì một dẫn đến cái chết chắc chắn, một còn lại thì không lẽ bọn U Minh giáo không đuổi theo được sao?

Và nếu là thế thì tình trạng của gã và mẫu thân đâu có gì là tốt đẹp hơn, vẫn chỉ là những con thú cùng đường khi bị bọn liệp hộ săn bắt đuổi dồn!

Mơ hồ Dư Hải Bằng biết đây không phải là kế sách vẹn toàn nhưng gã không thể làm khác được!

Quả nhiên, lão Phó giáo chủ họ Mộc cuối cùng cũng bức được mẫu thân gã cùng lui với gã đến tận hẻm vực nọ!

Gã uất ức nghiến răng trèo trẹo khi nhìn thấy mẫu thân ga đang rũ rượi tay chân do sức cùng lực kiệt! Đồng thời gã lại nghe lão Phó giáo chủ đắc ý quát lên :

– Đến lúc này mà phu nhân còn không trao Tam Ma tử kiếm lệnh ra sao?

Dù bây giờ ranh giới giữa cái sống và cái chết đã rõ ràng nhưng Dư phu nhân vẫn vừa thở hào hển vừa khăng khăng nói :

– Lão có nói thêm cũng bằng thừa thôi! Vì cho đến tận lúc này, ta vẫn không nhìn thấy Tam Ma tử kiếm lệnh ra sao cả!

Nhăn tít đôi mày, lão Phó giáo chủ nói có vẻ không tin :

– Phu nhân nói như thế làm sao lão phu tin được? Lão phu đâu phải là trẻ lên ba! Tam Ma tử kiếm lệnh không còn ở trên người bọn kia, nếu phu nhân không giữ thì còn ai vào đây? Phu nhân có dám để lão phu khám xét trên người phu nhân không?

Do được nghĩ tay đôi chút, Dư phu nhân vừa lấy lại phần nào sắc diện, chợt bừng bừng sắc giận lên khi nghe lão Phó giáo chủ bảo thế! Cử thanh đoản đao lên ngang ngực, Dư phu nhân vội nạt ngang :

– Họ Mộc kia! Lão không được khinh mạn ta! Vì bảo tồn danh tiết, ta không ngại việc liều mình đâu!

Đúng lúc đó, lúc mà hai bên đang giằng co, lão họ Mộc thì không dám truy bức mạnh tay e Dư phu nhân làm càn thì việc của lão kể như xôi hỏng bỏng không. Còn Dư phu nhân thì vẫn mơ hồ không hiểu tại sao lão họ Mộc cứ khăng khăng đề quyết thanh Tam Ma tử kiếm lệnh đang ở trong người phu nhân thì Dư Hải Bằng chợt hiểu ra! Gã hớt hơ hớt hải chen vào :

– Tam Ma tử kiếm lệnh mà lão vừa nói có phải là một thanh đoản kiếm không?

Hấp háy đôi mắt cú vọ, lão Phó giáo chủ nhanh nhẹn hỏi :

– Là ngươi đang giữ phải không, tiểu oa nhi?

Vén ống quần lên, Dư Hải Bằng rút từ xà cạp ra một thanh đoản kiếm! Huơ huơ trên không, Dư Hải Bằng cao giọng :

– Có phải lão muốn nói đến vật này không?

Vừa chồm người tới như muốn đoạt lấy thanh đoản kiếm, lão Phó giáo chủ U Minh giáo vừa quát lên :

– Khôn hồn hãy trao ngay cho lão gia nào!

Cử động của lão khá đột ngột khiến cho Dư phu nhân và Dư Hải Bằng phải giật mình! Do bản lãnh có thừa nên Dư phu nhân đã kịp thời khoa thanh đoản đao lên ngăn chặn lão họ Mộc lại. Còn Dư Hải Bằng thì một chút võ công cũng không có nên gã chỉ phản ứng theo bản năng, lùi lại thật nhanh, quên rằng sau lưng gã là một hẻm vực sâu hun hút!

Gã chỉ kịp tỉnh ngộ khi hai chân gã bị hụt hẫng không đạp trúng vào đâu cả!

Toàn thân Dư Hải Bằng cứ rơi vun vút xuống hẻm vực, y như những tảng đá mà hôm nọ mẫu thân gã đẩy xô xuống vậy!

Bên tai gã ngoài tiếng gió rít veo veo nghe đến rợn người, gã còn nghe nhiều tiếng la thất thanh kêu với theo.

– Bằng nhi!

– Tiểu oa nhi! Đưa kiếm lệnh đây…

– A…

– Phó giáo chủ! Phó giáo chủ!

– Bằng nhi! Bằng nhi!

Đối với Dư Hải Bằng thì gã cho rằng đây là những âm thanh của người sống mà gã được nghe lần cuối, chứ gã tin chắc rằng một khi đã rơi xuống thì gã không sao thoát được cái chết.

Điều bận tâm duy nhất vào lúc này của gã là gã đã khiến cho mẫu thân gã phải đau lòng khi gã chết đi! Ngoài điều đó ra, gã vẫn tiếp tục tin rằng rồi đây mẫu thân gã sẽ tự lo liệu được! Vì mẫu thân gã là người thuộc giới giang hồ, là người có võ công, không còn là một phụ nhân yếu đuối nữa.

Soạt… Soạt… Soạt!

Hàng loạt tiếng va quật quệt vào người Dư Hải Bằng khiến độ rơi xuống của gã chậm hẳn lại! Với bản năng của một người chuyên đào bới xác thú ở vùng núi non hiểm trở, Dư Hải Bằng đã thực hiện nhiều hành động mà gã không hề có chủ định!

Vung tay vung chân, hết níu kéo lại đâm loạn thanh đoản kiếm vào bất kỳ chỗ nào gã đâm được, cuối cùng Dư Hải Bằng cũng treo được thân người trên sườn núi phẳng lỳ, còn chân thì tỳ hẳn vào một nhánh cây chỉ to bằng cổ tay đứa bé! Nếu gã không đu bám người vào thanh đoản kiếm đang ngập hơn nửa vào vách đá thì nhánh cây dưới chân gã sẽ không chịu đựng nổi trọng lượng của gã và sẽ gẫy ngay tức khắc!

Còn chưa kịp thở phào vì chí mạng hi hữu này thì Dư Hải Bằng lại nghe :

– Ào… Ào…

Soạt… Soạt…

Vụt!

Một bóng người dù đã bấu víu được một nhánh cây khá to bên trên đầu Dư Hải Bằng nhưng do sức rơi quá mạnh nên bóng người đó đã trì kéo luôn cả nhánh cây đó phải cong oằn xuống như cánh cung! Cả người lẫn nhánh cây đó bị oằn xuống, vượt qua chỗ Dư Hải Bằng đứng rồi lại bật ngược trở lên cao!

Gã thảng thốt kêu lên :

– Mẫu thân!

Nhưng đến khi bóng người đó lao trở xuống một lần nữa thì Dư Hải Bằng mới biết rằng gã đã nghĩ không đúng! Người đó không phải mẫu thân gã mà chính là lão Phó giáo chủ, kẻ đã uy bức gã phải rơi xuống hẻm vực này!

Và do tiếng kêu của gã vừa rồi do rơi trở xuống lần thứ hai nên lão Phó giáo chủ U Minh giáo cũng nhìn thấy được gã đang treo lơ lửng ở đó!

– Tiểu oa nhi! Ngươi…

Soạt… Soạt!

Vút!

Soạt… Vút! Soạt! Vút!

Lão Phó giáo chủ chỉ kêu được đến chừng đó thì lão phải ngậm miệng lại, vì thân hình của lão sau khi rơi xuống hết đà oằn của nhánh cây lại bắn ngược trở lên bên trên!

Sau lại rơi trở xuống rồi bắn lên cao! Được vài lượt như thế thì…

Rắc! Vù!

– Ối!

Binh!

Cái nhánh cây rốt cuộc đã không chịu nổi sức nặng trì xuống nhiều lần của thân hình lão, liền gẫy! Toàn thân của lão cùng nhánh cây va mạnh vào vách đá một cái!

Do nhánh cây tuy bị gẫy nhưng chưa gẫy rời, vẫn còn dính vào đấy một chút vỏ bên ngoài nên lão Phó giáo chủ cùng nhánh cây liền treo lơ lửng trên không!

Lão cùng Dư Hải Bằng cùng chịu một nổi khổ như nhau! Dưới chân lão thì không có một vật gì để lão tì vào, hầu làm cho trọng lượng thân người lão nhẹ đi. Không làm cho nhánh cây nhẹ đi, một lúc nữa thôi sẽ rơi vù xuống đáy vực, đứt hẳn chỗ vỏ còn dính vào gốc.

Đỡ hơn lão, Dư Hải Bằng còn có chỗ tì chân, nhưng do nhánh cây mà lão đang đeo tòn teng lại nằm đè lên nhánh cây nhỏ nơi Dư Hải Bằng đang tì chân nên không sớm thì muộn, khi nhánh cây của lão đứt rời ra và rơi xuống thì nhánh cây của gã cũng phải gẫy thôi! Bất quá, khi lão Phó giáo chủ tan xác ở dưới đáy vực thì Dư Hải Bằng còn nấn ná được một thời gian. Sau đó, khi không chi trì nổi sự đeo bám vào thanh đoản kiếm thì vì mỏi tay, gã cũng cùng chung số phận với lão Phó giáo chủ thôi!


Nghĩ cũng hay, kẻ đã uy bức Dư Hải Bằng rốt cuộc sẽ chết trước gã! Gã phấn khích vì mối hận duy nhất của gã rồi cũng báo phục được!

Gã cười vang :

– Ha… Ha… Ha…! Thế nào, Mộc lão gia? Lão có thấy lẽ công bằng của trời chưa? Ta đã cứu lão, lão lại lấy oán báo ân! Bây giờ lão hại ta, nhưng ta chưa chết thì lão lại chết trước!

Cái nhánh cây của lão chợt rung động, gã họ Dư biết rằng lão Phó giáo chủ hoặc đang chòi đạp tìm vị trí để đặt chân, hoặc đang tìm cách leo lên chỗ của gã, do lão nghĩ chỗ của gã có lẽ vững chắc và an toàn hơn vị thế của lão lúc bấy giờ! Nhưng dù là vì nguyên cớ nào cũng vậy, sự động cựa của lão đã tác động lên nhánh cây nhỏ mà gã đang đặt nhẹ chân, làm cho nhánh cây nhỏ cứ muốn cong oằn trở xuống!

Gã lớn tiếng đề tỉnh :

– Này! Lão có chịu ở yên không! Nhánh cây của lão chỉ còn dính một chút vỏ thôi, nếu lão cử động mạnh thì nó sẽ đứt lìa ra đó!

Lời đề tỉnh của gã quả nhiên đã làm cho lão Phó giáo chủ phải sợ. Lão bèn thôi không động đậy nữa! Lão ngước mặt nhìn lên bên trên, nơi Dư Hải Bằng đang đứng chỉ cách lão hơn một tầm tay với!

Lão lên tiếng hỏi :

– Tiểu oa nhi! Ngươi đang bám vào chỗ nào vậy?

Bật cười thích thú, Dư Hải Bằng đáp :

– Là Tam Ma tử kiếm lệnh đó mà! Lão không nhận ra sao?

Lão vẫn kinh nghi :

– Thảo nào ngươi vẫn còn sống! Nhưng ngươi đã có chỗ đặt chân rồi, vậy tại sao lại còn đeo bám mãi vào đó vậy?

– Hừ! Lão không nhìn thấy chỗ ta đặt chân là mong manh sao? Ta còn không dám tì hẳn vào đó nữa là!

– Vậy tại sao ngươi không đề khí và leo lên bên trên đi?

Gã họ Dư tỏ ra ngơ ngác :

– Đề khí gì? Làm sao ta leo lên được?

– Ngươi thật sự không biết võ công ư?

Gã đỏ mặt, không hiểu vì giận hay vì thẹn, gã đáp :

– Hừ! Nếu mẫu thân ta chịu dạy võ công cho ta thì làm sao ta lại gặp phải cảnh ngộ này chứ?

– Thế à!

Im bặt một lúc, lão Phó giáo chủ lại lên tiếng hỏi gã :

– Ngươi muốn thoát được hiểm cảnh này không?

Gã không đáp mà chỉ hỏi ngược lại :

– Làm sao thoát được chứ?

– Ngươi khom người xuống kéo ta lên! Sau đó…

– Sau đó thì sao?

– Tam Ma tử kiếm lệnh là lợi khí thần vật của Vô Cực Tái Lão Quân! Ta sẽ dùng nó để leo lên bên trên miệng vực và kéo ngươi cùng lên với ta.

Gã hừ mũi một cái :

– Nếu lão không chịu kéo ta lên thì ta làm gì được lão đây?

Lão Phó giáo chủ cả quyết :

– Đối với ta, ta chỉ cần Tam Ma tử kiếm lệnh mà thôi! Đâu có lợi ích gì khiến ta phải hạ thủ ngươi?

– Tại sao lão cần Tam Ma tử kiếm lệnh đến nỗi phải bán mạng như thế?

– Thế mẫu thân ngươi không có nói gì cho ngươi biết sao?

– Hừ! Đêm cứu lão, ta đã nhặt được vật này! Đến mẫu thân ta còn không biết thì lấy gì mẫu thân ta giải thích cho ta nghe?

– Được rồi! Ngươi hãy kéo ta lên trước đã, sau đó ta sẽ giải thích cho ngươi nghe!

– Không được!

– Sao lại không được?

– Mẫu thân ta có nói lão là kẻ cùng hung cực ác, ta thấy khó mà tin ở lão lắm! Lão hãy nói trước đi!

– Nhưng ta không thể kéo dài tình trạng như thế này được nữa đâu!

Lộ vẻ khả nghi, Dư Hải Bằng hỏi ướm lão :

– Sao lão không đề khí lên như lúc nãy lão bảo ta đó?

Ở bên dưới có tiếng nghiến răng trèo trẹo.

Sau đó là thanh âm của lão Phó giáo chủ nói vọng lên :

– Hừm! Nghe đây tiểu tử! Vì trước đây năm mươi năm, Vô Cực Tái Lão Quân đã bằng tuyệt thế thần công, thu phục được Tam ma và giam vào Hắc Tử lâm…

– Hắc Tử lâm ở đâu?

Đột nhiên Dư Hải Bằng hỏi xen vào làm cho lão Phó giáo chủ tức giận :

– Ngươi có còn muốn nghe ta nói nữa không vậy, tiểu oa nhi?

Cười hì hì, gã đáp :

– Được rồi! Lão nói tiếp đi!

Tuy nhiên lão Phó giáo chủ trước khi thuật tiếp cũng đã đáp lại lời gã :

– Hắc Tử lâm ở phía bắc Hán Dương thành! Lúc đó, khi đã thu phục Tam ma và giam giữ ở Hắc Tử lâm xong, Vô Cực Tái Lão Quân còn nói với Tam ma: sau này sẽ có người xuất hiện và giải cứu Tam ma! Lúc đó, Tam ma phải thuận phục nhân vật đó, vì nhân vật đó sẽ cầm giữ Tam Ma tử kiếm lệnh ở trên tay!

– Võ công của Tam ma ra sao?

– Hừ! Vô tiền khoáng hậu, cái thế vô song!

– So với Vô Cực Tái Lão Quân thì thế nào?

– Một chọi ba, Vô Cực Tái Lão Quân không phải là đối thủ của Tam ma!

– Vậy tại sao Tam ma lại bị Vô Cực Tái Lão Quân thu phục?

– Hừ! Mạnh dùng sức, yếu dùng chước! Trước khi giao đấu, Vô Cực Tái Lão Quân đã dẫn dụ Tam ma vào Hắc Tử lâm rồi! Mà bên trong Hắc Tử lâm thì Vô Cực Tái Lão Quân đã bố trí sẵn Thượng Cổ tuyệt kỳ trận! Vậy Tam ma sao lại không bị thu phục!

Dư Hải Bằng vẫn không chịu thôi! Gã tiếp tục hỏi :

– Lão có nói đến Hắc Tử lâm bí đồ, đó là vật gì vậy?

Tức thì ngay sau câu hỏi của Dư Hải Bằng, nhánh cây của lão Phó giáo chủ chợt rung động lên một cái! Kế đó là thanh âm bực tức của lão phát ra :

– Ngươi đã hỏi đến Tam Ma tử kiếm lệnh và ta đã giải thích xong! Nếu ngươi không chịu kéo ta lên thì ta sẽ lay động mạnh đó! Dù ta có rơi xuống vực và tan xác thì ngươi cũng phải rơi xuống theo ta thôi! Ngươi có muốn ta làm thử không?

Dư Hải Bằng lập tức hoảng sợ nói :

– Đừng! Đừng làm thế! Để ta thử tìm cách kéo lão lên mà!

Nói xong, Dư Hải Bằng đánh liều! Gã lơi tay dần ra và tì càng lúc càng mạnh hơn vào nhánh cây nhỏ dưới chân gã!

Lão Phó giáo chủ cũng hồi hộp không kém khi đưa mắt nhìn lên và trông thấy nhánh cây nhỏ đó bây giờ đang cong dần xuống mãi!

Cả hai cùng cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận ra nhánh cây nhỏ đó cong thì có cong nhưng chưa thể gãy ngay được!

Nhưng khi Dư Hải Bằng tựa lưng vào vách đá núi định trượt dần xuống với hai chân vẫn đứng trên nhánh cây thì lão Phó giáo chủ chợt kêu lên :

– Ngốc tử! Nhánh cây đó không chịu đựng được lâu đâu! Tại sao ngươi không rút Tam Ma tử kiếm lệnh ra và cắm vào một chỗ khác thấp hơn?

“Lão nói không sai tí nào!”

Dư Hải Bằng thầm phục sự ứng biến của lão, bèn làm theo sự chỉ bảo của lão!

Nghĩa là Dư Hải Bằng đã rút Tam Ma tử kiếm lệnh ra và cắm vào một chỗ ngang thắt lưng của gã! Sau đó, gã dùng tay tả bám vào đốc kiếm, hai chân vẫn tì trên nhánh cây theo tư thế ngồi xổm nhưng trọng lượng đã nhẹ bớt đi phần nào, còn tay hữu thì Dư Hải Bằng đưa dần xuống phía dưới! Gã cố khom dần xuống, hi vọng với tới cánh tay hữu của lão Phó giáo chủ đang cố vươn cao lên.

Khi hai cánh ta của đôi bên sắp chạm vào nhau, chỉ cần Dư Hải Bằng gắng sức thêm một chút nữa thì gã lại rút tay về!

Lão Phó giáo chủ giận sôi lên :

– Ngươi làm cái trò gì vậy, tiểu oa nhi?

Gã lắc đầu, đáp khẽ :

– Ta không cố được nữa! Lão hãy chờ ta dời thanh đoản kiếm xuống một đoạn nữa vậy!

Gã nó xong liền thực hiện ngay ý định!

Một phen nữa khiến cả hai phải lo ngại sợ nhánh cây không chịu nổi sẽ gãy rời ra!

Thế nhưng, do Dư Hải Bằng đã ước lượng được sức chịu đựng của nhánh cây nên gã mới có hành động đó! Gã đang có ý đồ riêng của gã.

Gã giả vờ kiếm chuyện hỏi bâng quơ :


– Tại sao Tam ma phải thần phục kẻ nắm giữ Tam Ma tử kiếm lệnh?

Cũng do là tình cờ nên lão Phó giáo chủ đã nhanh nhảu giải thích :

– Vì trên Tam Ma tử kiếm lệnh có khắc lại tiêu kỳ của Tam ma, biểu thị cho lời đã hứa của Tam ma đối với nhân vật cầm giữ kiếm lệnh!

Gã liền tỏ ra nghi hoặc :

– Thế nhỡ Tam ma sau khi thoát được Hắc Tử lâm rồi lại không giữ lời thì sao?

Lão Phó giáo chủ liền tỏ ra căm tức :

– Hừ! Dù là ai đi nữa, đã là nhân vật giang hồ thì phải luôn coi trọng chữ tín! Huống hồ gì Tam ma là bậc đại cao thủ, đại kỳ nhân! Họ không thể bội tín được!

– Sao lạ vậy? Đã là Ma mà còn xem trọng chữ tín được sao?

– Tại vì ngươi không là nhân vật thuộc giới giang hồ nên ngươi mới nói như thế!

– Còn lão? Liệu lão có chịu giữ chữ tín không?

– Sao lại không?

Lòng mừng khấp khởi, gã bèn vươn người trở xuống lần thứ hai! Và lần này gã đã nắm được bàn tay hữu của lão Phó giáo chủ họ Mộc!

Gã phập phồng lo ngại khi lên tiếng căn dặn :

– Lão hãy từ từ thôi! Không khép chúng ta sẽ rơi xuống đáy vực mất!

Nhưng do gã không có võ công nên gã không sao đánh giá được năng lực của người luyện võ! Nhất là người gã đang định kéo lên lại là một vị Phó giáo chủ của U Minh giáo danh lừng thiên hạ!

Vừa nắm chặt được hữu thủ của gã thì lão Phó giáo chủ đã bằng thân pháp thượng thặng tót người lên bên trên ngay tức khắc!

Rồi không hiểu do hữu ý hay vô tình mà thân hình của lão khi đã an thân được trên nhánh cây nhỏ thì Dư Hải Bằng lại bị xô bắn ra khỏi vị trí cũ!

Hốt hoảng, Dư Hải Bằng kịp quờ tay và nắm được vào nhánh cây của lão Phó giáo chủ lúc nãy!

Phản khách vi chủ! Bấy giờ thì lão Phó giáo chủ chễm chệ bên trên còn đổi ngược lại thì gã họ Dư lại tòn teng vào nhánh cây bên dưới! Cả hai đã đổi chỗ cho nhau!

– Mau! Lão mau kéo ta lên nào!

Trước tiếng kêu cấp bách của Dư Hải Bằng, lão Phó giáo chủ chỉ chép miệng đáp :

– Thì ngươi cũng phải cho ta nghỉ một lúc chứ! Ngươi không biết là ta đã mệt mỏi lắm rồi sao?

Trong lúc chờ cho lão Phó giáo chủ phục hồi lại sức lực, gã họ Dư mơ hồ nhớ lại diễn biến vừa xảy ra cho gã! Thoạt tiên, vừa nắm được tay lão thì gã liền nghe như có một luồng sóng động lan truyền khắp người gã! Luồng sóng đó đã làm cho gã phải rung mình và buông rời cánh tay ta đang nắm giữ Tam Ma tử kiếm lệnh ra và gã đã bị đẩy bật ra khỏi vị trí của gã!

“Đó là hiện tượng gì vậy? Có phải là võ công gì đó không? Bằng không thì tại sao ta phải buông tay giữ đoản kiếm để phải rơi xuống như thế này?”

Khác với gã là kẻ không biết võ công, đối với bất kỳ một nhân vật giang hồ nào cũng vậy, chỉ cần một điểm tựa nhỏ thôi là họ có thể đứng trụ được hoặc để đề khí dùng thuật phi hành để lao đến một phương vị khác một cách dễ dàng! Lão Phó giáo chủ cũng thế!

Do đang có sự ngờ vực trong lòng nên gã Dư Hải Bằng nhất mực để tâm dò xét từng cử động của lão! Và quả nhiên gã đã biết được tà ý của lão khi lão thoáng có một cử động rất nhanh mà nếu gã không để tâm thì sẽ không tài nào phát hiện được!

Rút soạt Tam Ma tử kiếm lệnh ra khỏi vách đá, lia ngang một cái! Chỉ cần bao nhiêu đó thôi là cả nhánh cây lẫn Dư Hải Bằng liền rơi ào xuống vực thẳm!

– Lão…

Rắt!

Soạt!

Vù… Vù… Phập!

Phì… Phì…

Tiếng kêu uất nghẹn của Dư Hải Bằng liền bị tiếng nhánh cây rời gãy và hàng loạt tiết động khác che lấp!

Đến khi hoàn hồn lại, lúc Dư Hải Bằng nhận ra gã vẫn đang tiếp tục treo lủng lẳng trên sườn vách núi thì gã mới biết rằng gã vẫn còn sống, gã chưa rơi hẳn xuống đáy vực sâu hun hút!

Cả nhánh cây và gã do rậm rạp dềnh dàng nên đã mắc vào một kẹt đá khá nhỏ giữa hai khối đá đột nhiên nhô ra giữa vách núi phẳng lì và dựng đứng!

Cũng qua khe hở đó, gã đã nhìn thấy sự báo ứng nhãn tiền của hạng người ác tâm là lão Phó giáo chủ U Minh giáo họ Mộc!

Lão khi dùng Tam Ma tử kiếm lệnh sắc bén tiện đứt nhánh cây nhỏ nơi lão đang đặt chân, nên đã khiến cho nhánh cây nhỏ đó phải gãy rời ra!

Sự biến xảy ra khá đột ngột khi toàn thần lão không còn chỗ để dựa, lão Phó giáo chủ và Tam Ma tử kiếm lệnh còn nắm trong tay lão cùng rơi ào xuống phía dưới!

Tiếng kêu thật ngọt và tiếng thở phì phì là của lão ác ma khi lão đã kịp đâm ngập Tam Ma tử kiếm lệnh vào đá và lão đã vọt bắn người lên bên trên đứng một chân vào chỗ đốc kiếm còn nhô ra! Còn hai tay lão và toàn thân lão thì dựa hẳn vào vách núi chờ cho thần tình được trấn tĩnh lại!

Chỗ lão đặt chân lên đốc kiếm nằm phía trên hai khối đá nhỏ không xa, nhưng do có hai khối đá nhô ra che mất thị tuyến của lão nên lão không biết rằng Dư Hải Bằng vẫn còn sống, vẫn đang treo lủng lẳng dưới nhánh cây đang mắc kẹt vào giữa hai khối đá đó!

Còn lão, hai tay thì không chỗ bám víu, đứng thì đứng có một chân nên lão chốc chốc lại phải đổi chân! Mỗi lẫn đổi chân như thế, lão phải nhún người một cái rồi lẹ làng đặt chân nọ vào vị thế của chân kia! Bây giờ dù lão có muốn rút thanh Tam Ma tử kiếm lệnh ra lão cũng không biết phải thực hiện bằng biện pháp nào nữa! Lão chỉ rút được kiếm lệnh khi lão tìm được một điểm tựa khác để đặt chân!

Và cuối cùng, lão cũng cúi đầu nhìn xuống và nhìn thấy phần nhô ra của hai khối đá! Đúng lúc lão định phóng người xuống hai khối đá nhô ra đó thì thanh Tam Ma tử kiếm lệnh phần thì quá sắc bén, phần thì do lão đã nhiều lần đổi chân, mà mỗi một lượt như thế, ít nhiều cũng tác động đến thanh Tam Ma tử kiếm lệnh, khiến cho thanh Tam Ma tử kiếm lệnh khoét rộng thêm chỗ lão đã cắm phập vào vách đá! Thanh Tam Ma tử kiếm lệnh lỏng ra dần dưới sức nặng đè lên của lão rồi tuột hẳn ra!

Vù!

Keng!

Soạt!

Thân hình lão và thanh Tam Ma tử kiếm lệnh cũng rơi xuống, trước khi lão kịp nhảy xuống hai khối đá nhô ra! Nhưng do lão đã nhìn thấy phần nhô ra nên lão còn kịp bấu mạnh hai tay vào đó! Thân hình của lão một lần nữa lại treo lủng lẳng. Hai chân lão liên tục chòi đạp khi bất ngờ lão phát hiện ra ở dưới hai khối đá nhô ra đó có một nhánh cây khá rậm rạp và lão không hề biết rằng dưới nhánh cây đó lại có Dư Hải Bằng đang đeo bám vào.

Phần thì chán ghét lão đã hai lần mưu hại mình, phần thì sau mấy lượt đạp chân, lão suýt nữa đã đạp phải đầu Dư Hải Bằng, nên Dư Hải Bằng bèn vươn tay ra nắm ngay cổ chân lão và lôi mạnh xuống.

– A… A… A…

Dư Hải Bằng tuy không có bao nhiêu sức lực nhưng hành vi đó lại xảy ra vào lúc lão Phó giáo chủ không ngờ nhất, khiến cho lão phải rời tay khỏi phần đá nhô ra và rơi luôn xuống đáy vực.

Dư Hải Bằng nhắm tít mắt lại vì sợ hãi khi tiếng kêu thất thanh của lão cứ vang vọng mãi không thôi.

Một lúc sau, khi thấy tiếng kêu của lão Phó giáo chủ đã ngưng được một lúc lâu, Dư Hải Bằng bèn đánh liều đu người lên nhánh cây và leo lên bên trên.

Tận dụng sức lực chỉ có ở hai cánh tay thôi, nên phải vất vả lắm Dư Hải Bằng mới trèo lên được hai khối đá nhô ra đó.

Cầm lấy thanh Tam Ma tử kiếm lệnh trên tay, Dư Hải Bằng ngao ngán trước tình thế sống dở chết dở của gã vào lúc này. Trên không đụng trời, dưới không chạm đất.

Nếu gã không tìm cách thoát được hiểm cảnh này thì gã rồi cũng phải chết khô ở đây thôi.

Ngẫm nghĩ một lúc, gã bèn đánh cuộc với số phận. Gã đã nghĩ được cách để thoát lên bên trên miệng vực theo lời gợi ý lúc nãy của lão Phó giáo chủ xấu số, chắc bây giờ đã chết.

Gã do có chỗ đặt chân vững chãi nên gã bèn dùng Tam Ma tử kiếm lệnh khoét sâu vào vách đá thành nhiều hốc vuông vắn mỗi bề rộng ba tấc, đủ để gã đặt lọt bàn chân vào. Gã khoét thành hai hàng, bắt đầu từ ngay thắt lưng của gã.

Hai chỗ để đặt chân, một chỗ để bám tay tả vào, gã đu như con thạch sùng bám vào vách núi, dùng Tam Ma tử kiếm lệnh khoét một hốc thứ tư. Rồi với tay sang bên tả khoét thêm một hốc thứ năm cao hơn hốc thứ tư một chút. Sau đó, gã với tay tả lên bám vào hốc thứ tư, đu chân tả lên hốc thứ ba là hốc trước đó gã đã đặt tay tả. Nghiêng người dồn vào bên tả, gã rút tay hữu lên rồi đặt chân hữu vào hốc đó. Xong được một lượt đầu, gã liền dùng Tam Ma tử kiếm lệnh khoét thêm hai hốc khác. Cũng cung cách như lần mới rồi, gã đặt chân được ở hai hốc đá thứ năm và thứ sáu. Tính ra cứ mỗi lượt như thế, gã đã tiến được lên bên trên một khoảng là ba thước. Mười lần là ba trượng.

Một trăm lần là ba mươi trượng.

Không đến trăm lần thì trời đã tối hẳn. Gã khấn thầm, mong sao cho ở bên trên đừng có vụ tuyết lở nào xảy ra. Bằng không, phần thì gã đang đói khát mệt mỏi, phần thì tuyết rơi xuống nặng nề, gã cũng phải buông tay và rơi vào đáy vực thôi.

Có lẽ số người ở bên trên miệng vực, luôn cả mẫu thân gã cũng không ai ngờ rằng gã và lão Phó giáo chủ đã gặp may một cách bất ngờ và vẫn còn sống. Nếu không kể đến lần rơi sau do gã tác động, nên lão Phó giáo chủ mới chết(?) Nếu từ bên trên không có bất kỳ vật gì rơi xuống cuốn theo hàng đống tuyết, do đó, Dư Hải Bằng không cần biết gã phải leo lên một độ cao là bao nhiêu, gã chỉ biết cật lực vừa khoét vào đá vừa leo lên. Suốt một đêm dài cho đến rạng sáng thì gã đã lên đến miệng vực.

Lên đến chỗ an toàn, đầu tiên là gã đã định nghỉ một lúc cho lại sức. Nhưng sau đó, khi mắt gã chạm vào hai thi thể đã khô cứng trên miệng vực, cạnh đó là một cánh tay tả của mẫu thân gã mà gã đã thân quen từ lâu. Gã nhất mực kinh hoàng, chạy nhanh như bị ma đuổi và đi tìm mẫu thân gã.

Vậy là sau khi gã vô tình rơi xuống vực trước sự truy bức của lão Phó giáo chủ, thì ở tại đây cuộc chiến vẫn tiếp tục xảy ra. Và mẫu thân gã tuy đã giết được hai tên giáo đồ U Minh giáo nhưng phải đổi lại việc bị đứt mất một cánh tay.

Mẫu tử thâm tình, gã vì lo lắng cho mẫu thân nên đã chạy bán mạng theo đường từ hậu động ra phía trước.

Gã không tìm thấy bóng dáng của mẫu thân gã đâu cả. Gã lúng túng không biết phải đi về đâu để tìm lại được mẫu thân.

“Rơi xuống vực thì không có, vậy mẫu thân sau khi rời đây thì đi đâu? Nhưng quả là vô lý khi ta nghĩ mẫu thân chịu rời đây ngay, khi mà mẫu thân còn chưa rõ ta chết sống ra sao? À…”

Gã chợt tỉnh ngộ và nghĩ đến một động khẩu khác nằm gần miệng vực sâu, là nơi gã và mẫu thân đã ẩn náu cả ba ngày trời trước đó.

Gã lại hốc tốc chạy theo đường hậu động về phía sau.

Khi đến chỗ miệng vực, gã ngước mắt nhìn lên bên trên và liền phát hiện ra có một thây người nằm chết cứng bên trên tảng đá lớn và còn đang buông thỏng hai chân xuống.

“Là nam nhân, không phải mẫu thân.”

Gã hoàn hồn sau khi nhận ra đôi chân đó to lớn và thô kệch, không phải là chân của nữ nhân.

Cũng theo biện pháp gã đã trèo lên khỏi vực sâu, Dư Hải Bằng lại dùng Tam Ma tử kiếm lệnh để leo lên trên tảng đá lớn có độ cao hơn ba trượng.

Ở bên trên không phải chỉ có một mà có đến ba thi thể đều là bọn giáo đồ U Minh giáo.

Gã phải len lên một tảng đá nữa cao hơn thì mới đến được chỗ động khẩu.

Và lần này, ngoài hai thi thể của bọn giáo đồ U Minh giáo, gã đã nhìn thấy di hài của mẫu thân gã. Mẫu thân gã tuy đã chết nhưng khóe miệng còn ẩn ước một nụ cười mãn nguyện, trong khi ở tay hữu mẫu thân gã vẫn còn nắm chặt thanh đoản đao của gã.

Nhớ lại những gì mẫu thân gã đã nói vào những lúc sau này thì gã biết rằng mẫu thân gã đã phần nào mãn nguyện khi đã báo được thù, rửa được hận cho gã, cho phụ thân gã và cho chính bản thân mẫu thân gã trước khi mẫu thân gã về nơi chín suối hiệp vầy đoàn tụ cùng phụ thân gã.

Ôm chầm lấy thân hình giá lạnh của mẫu thân, gã không sao khóc được. Sự đau lòng trước cảnh tử biệt ai mà không có, nhất là khi người thân cận duy nhất không còn nữa. Nhưng đối với Dư Hải Bằng, niềm căm hận lại còn lớn hơn sự đau lòng nhiều.

“Bọn ác tặc đáng giận, chỉ còn ngày một ngày hai nữa là mẫu tử ta đã được sống nốt chuỗi ngày êm ả thảnh thơi. Hừ! Chỉ vì lòng nhân không đúng chỗ của ta mà giờ đây ta và mẫu thân âm dương cách trở. Đáng hận! Đáng hận thật! Dư Hải Bằng! Bây giờ mi phải làm gì đây? Làm gì đây?”

Những muốn thét lên cho thấu tận trời xanh, những muốn đủ dõng lực để đạp bằng mọi các ác. Dư Hải Bằng ghì thân mình vào tấm thân lạnh giá của mẫu thân. Gã ghì chặt đến độ thanh đoản đao trên tay mẫu thân gã đã cứa vào mặt gã một vệt nằm ngang trán.

– Máu! Máu! Nợ máu phải trả bằng máu. Máu của bọn chúng phải đổ ra thì họ Dư ta mới trút được cơn hận!

Bao nhiêu căm phẫn tức uất đều được Dư Hải Bằng dồn cả vào tiếng kêu thét này, tiếng kêu đòi trả mạng cho mẫu thân gã, cho phụ thân gã, cho Uyên Ương song kiếm Dư Đại Hải phu phụ.

– Tiểu tử! Ngươi đòi giết ai thế?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.