Đọc truyện Đạp Chết Ngươi, Đám Nam Chính Khốn Kiếp – Chương 6: Hết Cáo già lại đến Sói Ác Giờ lại thêm Hồ Ly ngàn năm!
Thượng Quan Mặc thật sự tức giận, nhìn trước mắt cô gái thiên sứ vừa bị hắn yêu thương, giờ đây lại ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay tên nam nhân khác. Hắn! Chưa chết mà, hừ khốn khiếp, dám ngang nhiên trước mặt Thượng Quan Mặc ta cướp người ngươi cũng thật gan lớn.
Còn Lãnh Hạo Nhiên – hắn đang từ trong thâm tâm trách cứ mình, không bảo vệ tốt bảo bối của hắn, để người khác nhúng chàm, thật sự giờ đây hắn muốn giết người, ấy thế mà cái tên không biết sống chết kia lại ngang nhiên kêu hắn buông ra bảo bối! Thật muốn tìm chết!
Lạnh mặt, đôi mắt sắt bén kia đầy nguy hiểm nhìn về phía Thượng Quan Mặc. Lãnh Hạo Nhiên cùng Thượng Quan Mặc cả người đều phát ra lãnh khí, đông lạnh đầy nguy hiểm không ai nhường ai, nhìn chầm chầm đối phương như muốn ăn tươi nuốt sống họ.
Ting ~ ting ~ tang ~~ Tiếng nhạc du dương bỗng vang lên, cắt ngang bầu không khí khó thở kia, Lạc Mẫn Doanh chợt giật mình, vội vàng lục trong túi xách ra chiếc điện thoại mỏng manh màu trắng xám, bấm nút áp tai nghe.
Cạch, đầu dây kia chợt phát ra tiếng nói ấm áp!
” Doanh Nhi, muội đang ở đâu, ta đến đón muội!”
Ách! Ai đây, giọng nói này nghe quen quen lắm nhưng … Hình như mình không có lưu số người này, thì chắc không phải người thân rồi ?? Suy nghĩ một hồi chợt đầy dây kia lại vang lên lại giọng nói kia, nhưng mang vẻ lo lắng, cắt đứt dòng tự kỉ dài hạn của Mẫn Doanh.
” Uy, Doanh Nhi nàng có sao không? Ta đang ở dưới cửa của TTTM IQueen đây. Bá phụ kêu ta tới đón nàng, tiện thể khám bệnh định kì cho nàng. Doanh Nhi nàng … Nàng … Không phải … Quên ta là ai luôn chứ?”
Nói đến đây, người trong điện thoại, giọng nói mang vẻ nguy hiểm, Mẫn Doanh có cảm giác như chỉ cần cô trả lời: ” Không!” thì chắc chắn, tên kia sẽ không để yên cho cô đâu!
Đổ cả mồ hôi, tên Doãn hắc ám kia sao hắn lại biết số điện thoại của cô cơ chứ! Không lẽ, hắn cho người điều tra cô? Mà khoan, hình như hắn vừa mới nói, bá phụ- là baba của cô kêu hắn tới đón cô, rồi còn khám bệnh định kì nữa!!
Trời ơi! Máu chó, vừa tưởng thoát được tên Doãn hắc ám ôn thần kia, thì giờ cô lại vinh dự nhận được tin sét đánh, hàng tháng sẽ được hắn khám bệnh định kì @.@ Choáng váng !!
” Doanh Nhi, nàng có nghe ta nói không. Ta là Doãn Hàn, nàng đang ở đâu, ta lên rước ??”
Haizzzz, tên chết bầm Doãn Hàn hắc ám này, hắn nhất định đánh chết cũng không nghĩ để Mẫn Doanh ta yên mà. Mệt mỏi trả lời!
” Uy, ngươi không cần lên đây đón ta, Doãn bác sĩ ta tự mình xuống đó kím ngươi. Chờ ta một chút!”
Vừa nói, Lạc Mẫn Doanh vừa bước đi vội vàng vừa cầm điện thoại nói chuyện với người trong điện thoại giờ đang vui sướng kia!
Ách! Khi bóng dáng yêu kiều kia khuất xa không nhìn thấy được nữa thì cả Lãnh Hạo Nhiên cùng Thượng Quan Mặc mới giật mình!
Nàng … Nàng …nàng lại cứ như thế bước đi, không thèm để ý bọn hắn!
Khi nào thì, giá trị của Thượng Quan Mặc hắn lại rớt không phanh như thế, mặc kệ hắn đứng sờ sờ trước mắt nàng đây, nàng lại dửng dưng bước đi không thèm ngoái lại nhìn. Bộ hắn xấu xí lắm sao, không hề hắn ngời ngời tuấn nam soái ca phong lưu như thế này sao nàng lại!
Quất ức, Thượng Quan Mặc hầm hực liết xéo qua tên đáng chết phá hư chuyện tốt của hắn, không tại tên kia thì sao bây giờ cả số điện thoại hay tên của nàng hắn cũng không biết!
Quay về Lãnh Hạo Nhiên hắn vẫn ngây ngốc đứng đó, nhìn về phía đi xa kia của nàng. Nàng …sao có thể đáng yêu đến thế, chỉ là nói chuyện nàng lại không hề hay biết bên cạnh mình có người cứ thế mà bước đi.
Haizzzz … Hắn nên phải làm như thế nào với nàng đây???
Đanh mắt nhìn về phía tên quần áo còn sốc sếch kia, hắn vừa chiếm tiện nghi của nàng. Hay lắm! Lãnh Hạo Nhiên ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi- những người nào dám đụng chạm vào nàng. Hừ!
———————–√√√√√√————————
Lạc Mẫn Doanh bước ra khỏi cửa TTMT IQueen Plaza kia, thì y như rằng cái tên cáo già hắc ám Doãn Hàn ôn thần kia, đang mỉm cười tươi ngây ngốc nghênh tiếp nàng.
” Uy, Bác sĩ Doãn, nhập hồn !! Cấp cấp!!”
” Ách, Doanh Nhi nàng ra rồi à, giờ nàng có muốn ăn gì không? Chúng ta đi ăn nha!” Mỉm cười ôn hoà, đôi mắt màu cà phê hút hồn kia của Doãn Hàn vẫn luôn bám sát Mẫn Doanh từ lúc thấy cô bước ra khỏi cửa khu thương mại.
Hừ! Làm như hắn Doãn Hàn không hay biết gì à! Từ khi Doanh Nhi của hắn bước ra, bao nhiêu giống đực ở đây lại đưa cặp mắt đói khát ghê tởm kia, nhìn chầm chầm vào Doanh Nhi, làm hắn tức điên muốn đi đào từng đôi mắt kia ra, rồi đem tất cả chúng nó quăn cho chó ăn sạch! ( Đại ca, anh cũng ít có biến thái !!)
Ục …ục… Lạc Mẫn Doanh đỏ cả mặt, mụ nó điên thật á, cô thật muốn kím sợi mì thắt cổ cho chết luôn á!! Sao cái bụng lại ngu ngốc, phản ứng như thế này á!
” Hì …hì… Doanh Nhi, hình như nàng cũng đói rồi, ta biết một chỗ bán món Trung cũng khá ngon, mình đi ăn nhé. Ta mời! ” Lại lần thứ n, Doãn Hàn hắc ám kia lại dùng tuyệt chiêu sắc dụ Lạc Mẫn Doanh cô! Haizzz trời, số cô khổ quá mà, suốt ngày toàn bị những kẻ dở người rảnh việc bám dai như đỉa à!
” Vâng, mình đi thôi tôi cũng thấy đói, Doãn bác sĩ!” Mỉm cười cho có, Lạc Mẫn Doanh tạm thời buông tha cho ý chí chống phá tên hắc ám mặt ôn nhu kia, chỉ vì cái bao tử đói cồn cào của mình!
Đùa à, hơn nửa ngày cô chưa ăn cái gì trong bụng, giờ còn không ăn muốn chết tử cô hay sao. Châm ngôn sống của Lạc Mẫn Doanh cô là: Thà là bị người khác mang thù, chứ không hi sinh cái bao tử!
Mệt lã! Lạc Mẫn Doanh yên tĩnh toạ trên chiếc siêu xe Zenvo ST1 hàng hiệu, hình như nó chỉ sản xuất có 15 trên TG, quả là giàu cái gì cũng tốt! Mãi mê suy nghĩ, Lạc Mẫn Doanh ngủ thiết đi từ lúc nào không hay biết.
Còn tên Doãn Hàn đang cầm tay lái bên cạnh thì… Quả là hắc ám, mặt người dạ thú y như Lạc Mẫn Doanh nói, chỉ chờ đến khi biết rõ Mẫn Doanh đã ngủ say, Doãn Hàn ngay lập tức tấp xe vào lề đường say sưa ngắm nhìn dung nhan ngủ say đầy ngọt ngào, không hề phòng bị kia.
Bất giác như có cái gì thôi thúc, đôi môi đạm bạc lành lạnh kia lại nhẹ nhàng chạm vào đôi môi anh đào mọng đỏ ngon lành kia. Doãn Hàn giật mình, thật là tuyệt diệu, lần đầu tiên trong đời của hắn lại cảm thấy ngọt ngào, ấm áp đến thế!
Đây có phải là sức mạnh tình yêu chăng, vừa hôn trộm Lạc Mẫn Doanh, Doãn Hàn một bàn tay vừa chạm nhẹ từng lọn tóc rũ xuống trên trán cô, bàn tay còn lại tranh thủ chụp lấy những khoảnh khắc đáng nhớ này.
Còn người đang chìm đắm trong giấc ngủ ngon kia, thì chẳng hề hay biết có con cáo già đang vừa ăn đậu hũ của cô, vừa trộm hình không xin phép nữa chứ. Nếu Lạc Mẫn Doanh cô mà biết cái sự thật thảm thương này, không biết cô có liều chết mà bầm thây tên Doãn Hàn đáng đánh đòn kia hay không nữa !!
Quả thật, cáo già, sói ác cùng hồ ly ngàn năm kia thì đâu đâu cũng có. Chỉ cần sơ xảy, bớt đề phòng chút thôi thì y như rằng sẽ mang thương tích đầy mình, mà còn không hề hay biết =.=