Đạp Chết Ngươi, Đám Nam Chính Khốn Kiếp

Chương 5: Đáng đời dám ăn đậu hũ của lão nương!


Đọc truyện Đạp Chết Ngươi, Đám Nam Chính Khốn Kiếp – Chương 5: Đáng đời dám ăn đậu hũ của lão nương!

Tắm rửa sạch sẽ, lựa một bộ trang phục mát mẻ, Mẫn Doanh lếch cái thân đói muốn mốc meo xuống lầu. Như lang hổ, cô càng quét hết tất cả mọi thứ ngon miệng trên bàn vào bụng.
Eo ôi, nhìn thân thể mỏng manh thế thôi cơ mà sức ăn thật không tưởng, sau khi chén no say xong, cô mới nhớ rõ mình cần phải nói gì!
” Gia gia, ba ba với ca ca, con tính thanh lý hết tất cả mọi thứ trong tủ đồ. Người giúp con chứ?”
Nhìn mọi người trong nhà bằng đôi mắt to long lanh, Lạc Miên cùng các nam nhân nhà Lạc gia, đang từ ngơ ngác, trợn tròn đôi mắt nhìn cô gái thân thể nhỏ nhắn, nhưng sức ăn đúng là trâu bò cũng không bằng kia, cách ăn dù hơi thô lỗ nhưng lại mang phong thái hoà nhã, ấm áp kèm đáng yêu kia thì ai mà không yêu thương cho nổi?
” Khụ … Khụ .. Ừmm, Doanh Nhi con muốn thanh lí thật sự hết đóng quần áo kia của con thật à?”
” Vâng, đúng vậy. Con thấy mình hiện tại còn quá nhỏ để mặc những trang phục như thế. Gia gia ngươi cho con đi mua đồ mới nhá ! ” Vừa nói vừa chớp mắt nai long lanh đầy lấy lòng. Mẫn Doanh thành công chiếm được đồng ý vô điều kiện của cả Lạc gia.
Hắc … Hắc. . Vui vẻ nói chuyện với cả nhà xong, Mẫn Doanh lon ton phi về phòng ôm chăn làm mèo lười ngủ say sưa.
————————√√√√√√———————–

Két
Một chiếc xe BMW đời mới màu đen tuyền, bỗng dừng lại trước khu Trung Tâm Mua Sắm Thương Mại IQueen Plaza- đây là một trong những thiên đường mua sắm hàng hiệu nổi tiếng nhất tại Hoa Hạ, và dĩ nhiên chỉ giới thượng lưu mới dám bước vào.
Giờ đây, cánh cửa xe BMW chợt mở ra, bước xuống là một thiếu nữ mĩ miều, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp cùng mái tóc đỏ hung rực rỡ mang nét thanh cao, cùng lãnh diễm đượm vẻ u buồn khiến người khác chỉ dám nhìn chớ khinh thường. Chỉ thấy cô khoát trên mình một chiếc đầm đỏ rực không kém, hở nửa tấm lưng trắng noãn trước không khí. ” Thật ma mị ~~” Đây chính là ý nghĩ cuả những người xung quanh khi nhìn về cô.
” Bác Vương, bác về trước đi khỏi đợi cháu. Khi nào về, cháu sẽ gọi cho bác! Bác đi đường cẩn thận!” Vừa nói Mẫn Doanh vừa cúi đầu với người đang lái xe kia. Đúng vậy, vị mỹ nữ ma mị kia là cô Lạc Mẫn Doanh. Hôm nay sáng sớm đáng lí ra Lạc Thiên Tề ca ca phải chở cô đi mua sắm, nhưng vì có cuộc họp tại Phong Vân giải trí nên cô mới đi với bác Vương người chuyên lái xe đưa đón người Lạc gia.
” Vâng, vậy tôi đi trước!” Mỉm cười hiền hậu, Vương bác cảm thấy đại tiểu thư mất trí nhớ thật tốt, thay đổi thành một người dễ gần lại đáng yêu.
————————√√√√√√————————
Đi qua hết tiệm này, càng quét hết tiệm kia, nào là quần áo đầm váy, giày dép, phụ kiện, túi xách,… từ phong cách thanh lịch, đơn giản hay năng động, quyến rũ Lạc Mẫn Doanh đều thu gom hết, không xót thứ nào. Thật là cảm thán! Nhà giàu chỉ có tiền là không thiếu cứ thích thì mua chẳng cần phải quan tâm con số trên tấm vé kia… Há há …
Trước kia, cô Tống Chương Linh gia đình tầm trung, thật sự không dám mơ mộng một ngày có thể bước nào nơi sang trọng như thế này, mặc nhiên mua sắm thả ga, không cần lo lắng gì!

Nhìn trên người mình, Lạc Mẫn Doanh khẽ nhíu mày. ” Thiệt tình! Vì trong tủ quần áo chỉ còn có cái đầm này là ít hở nhất, bên cô mới mặc nhưng mà … Đi lại mặc đầm giày cao gót bất tiện quá, cô cũng xém té mấy lần!”
Đôi mắt to lanh lẹ quét nhìn xung quanh, kím được một lúc, Mẫn Doanh cũng gật đầu ôm đóng đồ bước nhanh đi vào phòng thay. Chỉ mấy phút sau, một thiếu nữ lịch sự, năng động bỗng xuất hiện trước mắt mọi người, vẫn mái tóc đỏ hung đầy bắt mắt kia nhưng chiếc đầm gợi cảm màu đỏ cùng đôi giày cao gót 10 phân kia lại thay thế bằng chiếc áo sơmi màu trắng đơn giản, đôi chân thon dài được bao bọc bằng chiếc quần đen bó sát cùng với đôi giầy bata màu trắng dây đen hàng hiệu. Khẽ mỉm cười ” Như thế này mới hoạt động dễ dàng chứ!” Lạc Mẫn Doanh vô cùng thích thú với thành quả của mình, nhưng tóc xoã ra á, cột lên sẽ ổn hơn thì phải ?
Suy nghĩ như thế, Mẫn Doanh liền nhấc chân bước đi, thanh toán xong bộ trang phục trên người cô bước nhanh về WC.
” Ưmmmm … Á .. Hừ hừ… Mặc thiếu …ư …ư người ta muốn, người ta khó chịu cho người ta đi …i …ư… Mm..”
Lạc Mẫn Doanh giật mình, nhĩ mã không phải chứ, cô vừa bước vào WC thôi mà, có cần tiếp đón nồng nhiệt thế không, má ơi H+ á. Lại còn đóng JAV trực tiếp, âm thanh sống động luôn chứ!
” Hừ .. … Mặc thiếu, em … Em… Ra nhiều nước như thế … Mặc thiếu, anh cho em đi .. Nhụy hoa của người ta muốn côn thịt thô to kia của người xuyên xỏ, lộng hư người ta nha…a…ưmmm …. …” Giọng nũng nịu cầu hoan ma mị kia lại vang lên trắng trợn lớn tiếng nữa!
Sặc máu, con kia bộ đói khác lắm hay sao mà dâm đãng dữ vậy nè! Mà thôi kệ, người ta thích người ta làm, còn Mẫn Doanh ta thì … Vừa suy nghĩ , tay vừa mở vòi nước, Lạc Mẫn Doanh nhẹ nhàng rửa sạch mặt mình. Đùa à, lăn lộn nửa ngày mặt bụi bẩn không rữa sạch có mà bị mụn à. Lau sạch mặt, cô lại móc trong túi xách ra chiếc cột tóc nhỏ cột đầu, bỗng một giọng nam trầm thấp vang lên!

” Đứng ngoài kia, hình như rất thích xem trộn việc người khác lắm thì phải?”
Máu chó, bà đây mà thích nghe lén, ai nói bà đây là quang minh chính đại nghe mà.
” Hừ. Muốn người ta không nghe thì đừng có làm, dám làm thì ngại gì người ta nghe, à mà mấy người chai mặt như thế ngại gì!”
” Mặc thiếu.. Ưmmm.. Kệ ả đi, người ta muốn mình …mình làm đi … Ư!”
” Biến!” Lại cái giọng nam trầm thấp vang ra nhưng mang rét lạnh.
Hừ kêu ta biến á, bà tức không biến mi làm gì được bà. Lạc Mẫn Doanh vẫn chạm rãi cột tóc, không quan tâm lời nói kia.
Cạch! Cánh cửa tội nghiệp kia bị đá phăng ra, kèm theo đó là người phụ nữ loãng lồ té ra. ” Ta nói ngươi cút, không nghe thấy à!”
Rét run không có tình người giọng nam lại vang lên. Lần này, ta chưa còn định hình thì cô ả kia đã ôm đồ chạy như bay. Mẹ nó là sao? Đang suy nghĩ Mẫn Doanh bỗng cảm thấy hông mình bị một đôi bàn tay to lành lạnh sờ soạn. Há, Mẫn Doanh ta bị ăn đậu hũ! Máu chó!
Bóp! Bụp! Thượng Quan Mặc thật không thể ngờ, hắn đường đường là Tổng Tài của Quan Thị thế nhưng bị đánh, lại là nữ nhân đánh. Đôi mắt hàn ý lãnh liệt quét qua người hung thủ ra tay tàn nhẫn kia thì … … Trước mắt hắn một vị thiên sứ xinh đẹp thoát tục đang giận dữ đùng đùng chỉ thấy nàng mang theo đôi mắt lạnh diễm đầy nguy hiểm nhìn chầm chầm hắn.

Còn chưa để yên, Mẫn Doanh lại giơ chân tính đạp vào tên đàn ông tuấn mĩ phong lưu thành tánh kia thì.
“Á…á…á….” Cô bị người đàn ông kia nắm chân kéo mạnh, và … Bị hắn ôm vào trong lòng! Bàn tay to lớn bất lương kia lại không an phận luồn vô áo ngực cô vuốt ve nhũ hoa căng tròn kia. Khóc không ra nước mắt!
” Ưm …ư…buông tay! Cút ngay tên biến thái! ” Giận dữ, Mẫn Doanh la lên, còn tên Thượng Quan Mặc kia hắn lại im lặng, coi như không nghe thấy gì, vẫn còn đang chìm đắm hưởng thụ cái cảm xúc mềm mại, ấm áp kia. Trời biết khi hắn chạm vào đôi nhũ hoa kia, thật là tuyệt vời, hắn yêu thích không thôi. Càng sờ càng thích, đã thế dưới thân hắn lại căn cứng, sưng to khó chịu, thật không ngờ chỉ chạm nhẹ vào nàng thôi hắn lại cảm xúc lên nhanh như thế.
Cảm giác ướt ướt tại cổ Mẫn Doanh tức giận, hắn …hắn dám liếm cổ cô.
“Cút …cút… Cho… Ta !!” Vừa la cô vừa cố hết sức vùng vẫy. Bàn tay to kia, lại từ phía ngực cô li khai, vừa thở nhẹ cô lại cương cứng, hắn …hắn bàn tay bại hoại kia lại mò vào chiếc quần của cô, phách! Dây kéo bị mở , bàn tay kia lại mò xuống sờ xoạng.
“Ư…ư… Không… Buông! Cứu với sắc lang a~~ ” La thất thanh, ai cứu cô đây, không nên … cô không cần phải thất thân cho tên cầm thú người cưỡi này. Nước mắt tuôn rơi, tuyệt vọng lan tràn xâm chiếm cả tâm can Lạc Mẫn Doanh.
Bóp! Phách! Cô bỗng bị kéo ra, chạm vào vòm ngực ấm áp an toàn, ngước lên cô nhìn thấy vị nam nhân phong hoa tuyệt đại nhìn cô với vẻ lo lắng.
” Không sao rồi, không có việc gì. Có anh. Đừng khóc!” Giọng nói ấm áp, an tâm vang lên, Mẫn Doanh cảm thấy yên tâm giật đầu, vội sửa sang quần áo. Lãnh Hạo Nhiên, thật hận chết mình. Hôm nay, vì đi khảo sát hắn đến đây, đi ngang qua nhà WC thì nghe tiếng la thất tha, tim bỗng đau nhói hắn vội vàng đến. Trước mắt hắn, vị thiên sứ làm hắn mất ăn mất ngủ cả đêm đang bị người khác khi dễ, không suy nghĩ hắn đánh liền cho tên kia một đấm vội ôm nàng vô lòng an ủi! May mắn có hắn, hắn đến kịp nếu không …
” Ngươi là ai. Buông nàng ra!” Giọng nói lạnh băng vang lên!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.