Đọc truyện Đạp Chết Ngươi, Đám Nam Chính Khốn Kiếp – Chương 15: Hố cha!! Ta mất trinh ~~ Trời ơi !!
Màn đêm nhẹ nhàng buông xuống, phía cửa sổ gió vẫn cứ thổi hiu hiu. Trong phòng, Lạc Mẫn Doanh vẫn nhắm nghiền đôi mắt xinh đẹp ngủ say sưa, ngọt ngào!!
Cạch!! Cánh cửa phòng hé nhỏ mở, một chiếc ống nho nhỏ từ ngoài luồn vào phía trong cửa, khói từ ống nho nhỏ kia từ từ bay ra. Từng làn khói cứ thế, từ từ lan toả ra đến khi toàn phòng toàn mùi hương từ ống khói kia thì mới dừng lại.
Cạch !! Một lần nữa cánh cửa phòng mở to ra, bước vào là ba tên nam nhân dáng người thô to, mạnh mẽ. Bước lại gần giường, tên nam nhân vừa thổi khói kia vào phòng chỉ thấy hắn khuôn mặt dữ tợn, trên má có một đạo vết sẹo dài, trông y càng hung ác hơn!!
” Chật !! Chật !! Mẹ nó, ả đàn bà này hảo ngon nha tụi bây. Nhìn kìa, chỉ là ngủ thôi mà cũng câu nhân khinh khủng thật. Làm tao côn thịt cũng căn cứng sừng sững lên rồi nè …”
Vừa nói, tên kia vừa lấy tay nắm mò lấy nam căn của hắn, cười thô thiển, bỉ ổi nhìn Lạc Mẫn Doanh. Kế bên hắn hai tên nam nhân còn lại phân thân cũng bắt đầu rụt rịch, ngóc đầu lên !!
” Trời, ả đàn bà này đẹp quá lão đại à, người nhìn nè da dẻ trắng trẻo, khuôn ngực to tròn, căn đầy, cái mông vểnh lên kia kia …thiệt con mẹ nó, làm cho người ta muốn thao nát cái động dưới lớp quần kia thật!!”
Tên nam nhân khuôn mặt xấu xí, kinh tởm kia lấy tay sờ nhẹ lên mặt Lạc Mẫn Doanh, đôi bàn tay lần lần chạy xuống khuôn ngực to tròn cách lớp áo xoa nhẹ bóp, sau đó lại từ từ chạy xuống đôi mông kia bóp nhẹ, đánh mạnh vài cái thích thú. Miệng đầy hôi hám của hắn thì không ngừng rỉ ra từng giọt nước miếng trong thật gớm ghiết biết bao.
” Lão Đại cái vị Giang đại mĩ nhân kia thật không ngờ vừa chịu chi như thế cho ta cả một số tiền lớn, chỉ để chúng ta luân phiên chơi và quay phim với ả đàn bà xinh đẹp như thế này. Thật mẹ nó, đệ cứ sợ chơi với heo mẹ thôi mà buồn bực không thôi, ai ngờ ả đàn bà này đẹp hơn cả cái con đàn bà Giang Mộ Tuyết kia gấp bao nhiêu lần luôn!! Quá hảo đi !! Há há!!”
” Thôi nhanh chóng chuẩn bị dụng cụ làm việc thôi, ta cũng khó chịu muốn chết rồi, thuốc kích thích chắc cũng ngấm vô người ả rồi. Thịt to sưng cứng của ta muốn thao nát cái mông vểnh váo của ả kia thôi. Hahah!!”
Tay hắn nhanh chóng tháo ra từ thứ trên người, nào là quần áo, thắc lưng,..từ từ rơi vụng xuống mặt đất, nam căn sưng tím nhếch nhách xấu xí kia của hắn cũng giật nảy ra ngoài khi không còn thứ gì che chắn, trông kinh tởm bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Hai tên còn lại, nhìn nhau cười nham nhở, cũng nhanh chóng thoát đi quần áo của mình, cầm lấy một chiếc máy quay phim kím chỗ chính xác, hợp lí đặt xuống. Sau đó… Cả người dị hợm, mang theo côn thịt bự nhỏ đen xì bước lại gần Lạc Mẫn Doanh cô.
Bàn tay thô to, đen xì mò lên chiếc áo ngủ mỏng manh của Lạc Mẫn Doanh xoa bóp, nắm kéo mạnh bạo.
” Ưm~~” Quái lạ, sao cơ thể ta khó chịu quá vậy. Ai?? Ai đang chạm vào người ta, khó chịu quá!!! Lạc Mẫn Doanh mở mắt ra, đập vào mắt cô là ba tên bậm trợn xấu xí, đang cười dâm đãng nhìn cô, trong đó có một tên tay đang sờ ngực cô!! Vứt bỏ đi, cảm giác nóng bức của cơ thể đang kêu gào, cô mạnh mẽ giơ tay tán mạnh một phát vào mặt hắn.
Bụp!!! Năm ngón tay xinh đẹp in hằn lên má tên lão đại xấu xí kia!!
” Mẹ nó, kỹ nữ mày dám tán vào mặt lão tử ta, hôm nay lão tử muốn thao chết con ả tiện nhân mày. Côn thịt bự thô của lão tử phải thao nát cái động chó mẹ dưới cái mông dâm đảng của mày ra, cho ả tiện nhân mày vang xin, khóc lóc ta chơi nát cái huyệt dâm đãng chảy nước cuồn cuộn kia mới thôi a!!”
Bụp!!! Tên đó nhanh chóng tán Lạc Mẫn Doanh một cái tán mạnh, làm mặt cô in nguyên dấu tay, sưng tấy lên. Y phục trên người cô bị hắn ác độc xé ra, chiếc áo đáng thương rách tan rơi vụng xuống đất, áo ngực màu đỏ bao bọc đôi bạch thỏ lộ rõ giữa không khí, làm ba tên kia chảy nước miếng ròng rọc.
Hai tên xấu nam còn lại, nhanh chóng nắm lấy chân cô, lột phách chiếc quần trên người Lạc Mẫn Doanh, đôi chân dài miên man trắng ngần liền lộ ngay giữa toàn mắt dâm đãng của đám nam nhân xấu xí kia.
” Tránh ra !! Cút!! Khốn kiếp!!! “
” Tránh ra!! Cứu với!!! Cứu mạng cưỡng dâm người a
~~”
La lên thất thanh, Lạc Mẫn Doanh tay nhanh chóng nhấn chuông gọi y tá, miệng la lớn, chân mạnh mẽ nhắm ngay côn thịt xấu xí kinh tởm đang lộ ra trước mặt mình, đạp mạnh vào.
” Á….á….. Á!! Tiện nhân!! Đau quá “
Ôm lấy nam căn, tên lão đại kia la thét lên. Cố gắng kìm chế cảm giác nóng rạo rực tại tiểu huyệt, cơ thể khao khát an ủi kia, Lạc Mẫn Doanh nhanh đạp mạnh lên nam căn tên đang nắm chạm cô, tay đấm vài phát thật mạnh vào tên còn lại. Vô lực, khó chịu Lạc Mẫn Doanh tranh thủ thời cơ phóng nhanh ra phòng bệnh.
” Cứu mạng a
~~”
” Muốn chết người
~~”
” Có ai không ??? Cứu tôi với !!!”
Mệt mỏi kèm theo khó chịu truyền lên từ phía hạ thân, Lạc Mẫn Doanh nức nở lên tiếng. Trời mới biết hiện tại cô sợ hãi ra sao??? Là ai??? Ai??? Lại nhẫn tâm hãm hại cô ??? Thà là cô chết cũng không thể bị ba tên kinh tởm kia đụng chạm vào, không cần, không muốn a
~~ Cô muốn chém chết đứa nào dám hại Lạc Mẫn Doanh cô, cô mà bình an qua hôm nay cô sẽ khiến cho kẻ đó suốt đời phải hối hận vì dám đụng vô cô!!!
” Cứu tôi với a
~”
” Tiện nhân, đứng lại đó cho lão tử. Ta muốn giết chết ả đàn bà như mày !!!”
Liếc mắt trông thấy những tên kinh tởm kia đuổi theo mình, Lạc Mẫn Doanh sợ hãi vội vàng chạy đi.
“Á
~a
~”
Chân Lạc Mẫn Doanh do hoảng quá, cô trượt té, ngắm nghiền đôi mắt lại, Lạc Mẫn Doanh sẵn sàng đón nhận cơn đau đớn truyền ra từ đất mẹ… nhưng …. …
Đợi mãi lại chẳng thấy đau, á sao lại thế này?? Ách!! Ấm áp, mát quá!! Dễ chịu quá!! Mùi thơm nhàng nhạt của hoa nhài bỗng xông thẳng vào mũi cô. Mở đôi mắt to ra, đập vào mắt cô bây giờ là một vị lịch sự tao nhã tuyệt mĩ nam nha.. Mà …mà… sao … Sao lại nhìn quen quen quá vậy ta ??
” Á!!! Anh ….anh…anh ??? ” Lấp bấp líu lưỡi nhìn người nam nhân trước mặt mình, hắn không phải là cái người đã cứu cô thoát khỏi cái tên dê sồm trong khu thương mại trước kia hay sao?? Ưm …cảm giác khó chịu quá, nhìn phía sau ba tên kia đang xông đến, Lạc Mẫn Doanh ôm chặt lấy Lãnh Hạo Nhiên, la lên.
” Cứu…cứu…tôi với!! Họ …họ tính cưỡng bức …bức tôi a …ưmm”
Nhìn thấy người mình thương nhớ bao nhiêu đêm, giờ đang loãng lồ, quần áo không có chỉnh tề trước mặt mình, ánh mắt cô cầu xin cứu giúp làm Lãnh Hạo Nhiên đanh mặt lại nhìn về ba tên xấu xí to bự, không mặt y phục gì hết, trần trụi đang đuổi theo Lạc Mẫn Doanh. Lạnh Hạo Nhiên ác độc tâm nổi lên hàng lữa giận.
” Khốn kiếp!! ” Lột chiếc áo khoát dài bên ngoài người mình ra, Lãnh Hạo Nhiên ôm lấy Lạc Mẫn Doanh đặt cô xuống đất nhẹ nhàng, cầm lấy áo khoát mình che chắn lên người cô, xoa nhẹ đầu cô, trìu mến nói.
” Đứng đây đợi ta. Ta đi giúp nàng hả giận, ngoan!”
Nói rồi, Lãnh Hạo Nhiên mạnh mẽ đi lại đám nam nhân đáng chết kia, bàn tay to lớn nhanh chóng nện mạnh vào mặt tên vết sẹo xấu nam kia, chân Lãnh Hạo Nhiên nhất lên đạp mạnh vao nam căn tên khác. Không chờ những tên kia có cơ hội chống đỡ, Lãnh Hạo Nhiên lại phi nhanh đánh đá tới tấp ba tên kia, miệng lạnh lùng chửi lên.
” Khốn kiếp, tụi bây thật can đảm ngay cả người Lãnh Hạo Nhiên ta để ý cũng dám chạm vào!! Thật đáng chết!!”
” Bọn bây là ai??? Nói??? Ai xúi tụi bây làm việc này?? Hử???”
“Á … Thiếu gia này, ngài tha cho chúng tôi đi, chúng tôi cũng chỉ nhận tiền của người ta mà làm thôi!!!”
Van xin cầu khẩn, tên lão đại kia vừa ôm đầu cúi lạy vừa xin tha thứ. Hắn cũng không ngờ con ả Giang Mộ Tuyết kia nói, ngu ngốc, yếu đuối rất dễ khống chế!! Mẹ nó, ai nói không chế chó má gì giờ bọn hắn bầm thây này chứ dễ à!! Khốn nạn, con tiện nhân !!
” Đúng đúng!!! Chúng tôi nhận tiền người ta làm a
Tha cho chúng tôi đi đại thiếu gia à!!!”
Hai tên kia cũng dập đầu cầu xin tha thứ, trông đầu bọn họ bây giờ đều hận chết cái ả Giang Mộ Tuyết kia thôi. Nếu không vì ả, bọn hắn cũng không thảm như bây giờ!!
” Là ai kêu các ngươi làm vậy với Lạc Mẫn Doanh!! NÓI!!”
” Vâng….vâng…tôi nói là…là….là….. Giang…. Giang gia… Giang Mộ Tuyết tiểu thư kia. Cô ta cho chúng tôi tiền, kêu…kêu chúng tôi cưỡng…cưỡng dâm Lạc… Lạc tiểu thư xong quay…quay phim mang …mang cho cô ta…”
” Khốn kiếp!! Giang gia, Giang Mộ Tuyết cô giỏi lắm!!! Ta muốn bọn họ phải trả giá đắc, nhưng trước hết… A các ngươi phải chịu trước cơn giận của Lãnh Hạo Nhiên ta!!”
Mạnh mẽ đánh đập người động tác trôi chảy đầy lưu, nếu có người nhìn thấy Lãnh Hạo Nhiên bây giờ ai còn có thể tưởng tượng Lãnh tổng lịch sử nho nhã thư sinh kia lại có thể tàn nhẫn, ác độc xuống tay bạo lực này là một người chứ??
Lạc Mẫn Doanh chăm chú nhìn người mĩ nam kia đánh đập người khác mà cũng tỏ ra nho nhã kia, cô thật sự giật mình.
Trước giờ, cô chỉ gặp anh ta có hai lần thôi nha?? Hai lần thôi mà toàn là anh ta cứu cô thoát khỏi việc bị cưỡng dâm, cũng quá may mắn cho cô đi. Cảm giác cơ thể khó chịu, khao khát từ phía hạ thân chảy ra từng dòng từ dòng mật nước, huyệt đạo nóng rực khô nức, Lạc Mẫn Doanh rên rỉ lên.
” Ưmmm.. Ư !! Ta…ta…khó chịu quá. Ưmmm nóng…nóng quá…khát…khát quá …ư…ư ~~!!”
Ôm lấy người mình tự an ủi, Lạc Mẫn Doanh vẫn cảm thấy không đủ, cô muốn tìm người giúp mình nhưng….ai…ai sẽ giúp cô.
” Doanh Nhi, nàng sao vậy???”
” Lạc Mẫn Doanh cô bị sao thế???”
Từ phía xa Doãn Hàn cùng Doãn Hiên vội vàng chạy đến, nhìn thấy Lạc Mẫn Doanh chật vật ngồi dưới đất tay không ngừng vuốt ve cơ thể mình, bên má trắng nõn in dấu tay đỏ tấy sưng lên. Tim Doãn Hàn đau thắc lại.
” Đây…đây là sao xảy ra chuyện gì?? Doanh Nhi, nàng có sao chứ??? Đừng làm ta lo!!!”
Ôm lấy thân thể ngọc ngà đang run lên bần bật, Doãn Hàn vừa an ủi, vừa kiểm tra cô có sao không.
Bỗng Doãn Hiên đôi mắt sâu thẫm đầy phẫn nộ, cùng khó xử vang lên.
” Hàn, Mẫn Doanh cô ta bị trúng thuốc kích thích cực mạnh, nếu không hoan ái với nam nhân, cô ấy sẽ đứt hết gân mạch, trở thành phế vật!!”
” Cái gì, Hiên ngươi nói cái gì??? Ai??? Ai dám làm hại Doanh Nhi chứ, ta muốn lột da rút xương hắn ra!!”
Doãn Hàn như con thú hoang rú lên, đôi mắt xinh đẹp in hằn từng đạo tơ máu, cả người hắn toát lên sát khí nồng nặc, thật kinh khủng!
” Giang gia, Giang Mộ Tuyết kia thuê người hạ thuốc cho Mẫn Doanh rồi cưỡng hiếp nàng ấy, quay phim tính làm Mẫn Doanh thân bại danh liệt. Cô ả quá ác đi. Bọn này là những tên vừa đụng chạm vô người Mẫn Doanh, và bị tôi đánh ra như thế này!! “
Lãnh Hạo Nhiên buông tay ra khỏi đám người bị đánh bầm dập không rõ mặt mày, bước về Lạc Mẫn Doanh đôi mắt hắn nhìn nàng đầy đau xót.
” Sao giờ?? Phải làm sao với Mẫn Doanh đây?? Hay..hay là Hàn ngươi cứu nàng đi!!”
Dù lòng đau thắt lên khi phải tận mắt đưa nàng – người con gái hắn yêu bằng cả tính mạng cho người khác, như biết làm sao đây?? Lạc Mẫn Doanh sẽ chấp nhận hắn, Lãnh Hạo Nhiên một người xa lạ chạm vào nàng hay sao???
” Haizzzz… Chỉ một mình Hàn thì không thể nào giải nổi hết liều thuốc kia cho Mẫn Doanh đâu!!!”
” Hiên, nói rõ ra đi, đừng có mà ấp úng nữa. Thiệt hết chỗ nói với cậu, mỗi lần có chuyện gì toàn nói nữa vời thôi là sao hả ???”
” Đúng đó, Doãn Hiên nói rõ ra đi!! Tôi cũng sốt ruột lắm đó.”
Cả Doãn Hàn cùng Lãnh Hạo Nhiên ăn ý quát nạt Doãn Hiên baby đáng yêu kia. Hừ tên kia cứ thích lựa thời điểm quan trọng để đâm chọc cho vui không. Hắn cũng quá biến thái đi.
” Ưmm., ức…ức…ư… Khó chịu, nóng…nóng… Sao nóng quá vậy, ức cứu với !!! Ư …ư…”
Chịu không nổi cơn nóng rực, khô khan từ phía dưới truyền đến, Lạc Mẫn Doanh miên man theo cơ thể kêu lên rên rỉ.
” Ách!! Ta quên, thuốc này ít nhất phải 3 người cùng với cô ta giao hoan thì mới giải được nha. Haizzz không biết ai lại thù hận Lạc Mẫn Doanh đến mức cho người hạ nặng như vậy dược, còn kím người quay phim tính hủy hoại cô, người đó cũng quá hung tàn đi. “
” Hả??? Hừ Giang Mộ Tuyết tôi Lãnh Hạo Nhiên không bỏ qua cho cô đâu!!”
” Giang Mộ Tuyết?? Cô ta là người đã ra tay với Lạc Mẫn Doanh à???”
” Vâng!! Đám chết bầm kia vừa mới khai cho tôi biết đó!!”
” Hắc hắc… Nhìn tình hình bây giờ của Lạc Mẫn Doanh nếu cô ta còn không kím được người hoan ái chắc cũng sắp vỡ từng đoạn gân mạch rồi. Hàn! Nhiên hai người ai trước cũng được, nhanh thượng Mẫn Doanh đi!!”
Doãn Hiên chăm chú nhìn biến hoá trên người Lạc Mẫn Doanh mà lên tiếng nhắc nhở hai tên nam nhân dở hơi kia. Haizzz họ không phải yêu chết đi cô Lạc Mẫn Doanh này a, nay có cơ hội lại do dự, thiệt là ngu dễ sợ à!! Cũng phải do Doãn Hiên hắn thiện tâm nhắc nhở thôi, ai bảo hắn tốt bụng thế chi. Hắc hắc !!
Ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, một lúc lâu Doãn Hàn đi lại gần Lạc Mẫn Doanh ôm cô hướng đi vào phòng bệnh 126vip kia. Lãnh Hạo Nhiên không nói gì, chỉ lãnh đạm đi đến trước cửa phòng đứng đó. Như giật mình nhớ ra gì, Doãn Hàn quay lại nói:
” Doãn Hiên, Lãnh Hạo Nhiên ở đây cũng chỉ có ba chúng ta là nam nhân, cho nên… Lát nữa hai ngươi chờ, ta xong lại đến hai ngươi luân phiên giúp Doanh Nhi. Trước nhớ trông coi ba tên kia, ta cũng không muốn tha bọn hắn dễ dàng như thế đâu!!”
” Ừm ta hiểu rồi, ngươi nhanh đi giúp Mẫn Doanh giải dược đi!!”
“Cái gì?? Hàn, ta cũng phải nữa á??” Doãn Hiên sững sốt, la to.
” Chứ ngươi nghĩ sao?? Yên tâm, dù Doãn Hiên ngươi không tính phụ trách thì Doãn Hàn ta cũng sẽ chịu trách nhiệm với Doanh Nhi!” Ôm người ngọc trong lòng, Doãn Hàn hạ quyết tâm dù có ra sao, hắn cũng nhất định phải lấy Lạc Mẫn Doanh về làm phu nhân nhà mình.
Lãnh Hạo Nhiên nghe Doãn Hiên nói như thế thì bóc khói, lửa giận bùng cháy, mạnh mẽ kiên nghị lên tiếng.
” Hay lắm Doãn Hiên, dù ngươi có tính ăn xong bỏ chạy. Ta Lãnh Hạo Nhiên cũng sẽ ở lại bảo bọc, che chở yêu thương Lạc Mẫn Doanh suốt đời”
” Hừ!! Ai nói ta ăn xong lại tính quỵt nợ, Doãn Hiên ta dám làm dám chịu. Nhưng các ngươi nên nhớ Lạc Mẫn Doanh chỉ có một, ba người chúng ta cùng chịu trách nhiệm với nàng, thì nàng phải làm sao???”
Doãn Hiên đôi mắt hiện lên tia xảo trá, âm hiểm cười trá.
” Cho dù có thêm người thì sao?? Ta quyết không buông tay Mẫn Doanh ra đâu!!”
” Thôi thì vậy, ba người chúng ta trước hết thay phiên nhau giúp nàng giải dược, sau đó nàng chọn ai thì người còn lại đều phải chấp nhận!!”
” Ừm, ta đồng ý với Hiên!!”
” Hừ, ta sao cũng được, miễn Mẫn Doanh yêu thích là ta yêu thích!!”
————————-√√√√√√———————–
Trong phòng ám tối, trên nền đất còn vương vãi quần áo lượm thượm, Doãn Hàn ôm Lạc Mẫn Doanh lên giường. Tay Lạc Mẫn Doanh vẫn cứ như xà yêu choàng lên cổ Doãn Hàn không buông. Đôi môi căn mọng kia liên tục toát ra từng tiếng nất ngọt ngào ma mị, kêu lên làm cả người Doãn Hàn sôi trào lên.
Cảm giác sự mát lạnh dần mất đi, Lạc Mẫn Doanh vội vàng vươn bàn tay ra lần mò, chạm vào thứ gì đó ngăn chặn cái mát mẻ kia, cô mạnh mẽ dùng tay xé rách ra.
Xoát!! Tiếng vải vóc rớt ra từng mảnh, Doãn Hàn bất đắc dĩ nhìn bàn tay nhỏ bé búp măng kia đang giở trò trước ngực mình, thật không có biện pháp gì. Nhanh chóng thoát sạch quần áo trên người, cả cơ thể khoẻ mạnh, săn chắc của Doãn Hàn lộ rõ trước mắt Lạc Mẫn Doanh.
Nhưng tiếc thay, cô giờ trong não chỉ toàn là đám mây bay lơ lửng, chãng biết phương hướng gì thì làm gì có thì giờ ngắm cơ thể đẹp của ai kia.
Cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi anh đào kia, Doãn Hàn từ từ la liếm nhẹ nhẹ khoé môi cô, nhấm nháp từ từ cái cảm giác ngọt ngào như mật ong này làm hắn yêu thích đến nghiện.
Khẽ dùng đầu lưỡi tách ra hàm trăng trắng tinh của cô, hắn bắt đầu dần dần ngao du, vơ vét hết dưỡng chất từ miệng cô. Nụ hôn từ nhẹ nhàng ôn nhu lại từ từ chuyển sang mạnh mẽ chiếm đoạt làm Lạc Mẫn Doanh lâng lâng chiềm vào say túy.
Bàn tay thon thả xinh đẹp của hắn lần mò tìm đến đôi thỏ trắng no đủ kia, từng chút một từ từ chạm nhẹ, xoa bóp nhẹ nhàng, vuốt ve nắn nót. Vươn ngón tay sang phía sau lưng nàng, nất nhẹ một cái chiếc áo ngực bao bọc tiểu thỏ bạch kia rơi ra. Không có sự gò bó, đôi thỏ bạch trắng trẻo, to xinh thoả sức tung hứng trong không khí. Hai nụ hoa đỏ sậm màu lung linh nhẹ lay động, làm tầm mắt Doãn Hàn tối sầm.
Buông ra đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, lưỡi hắn liếm láp vành tai non mềm của cô, nhẹ nhàng đi chuyển đầu lưỡi lượn lờ từ trên phía cô xuống đôi nụ hoa đỏ sậm đầy dụ mời người thưởng thức kia. Cắm nhẹ nụ hoa một chút, hắn bắt đầu liếm vòng quanh nụ hoa, sau đó mạnh mẽ bú mút nụ hoa đỏ sậm.
Bạch!!! Bạch!! Bạch !! Tiếng bú mút vang nhanh, chỉ thấy Doãn Hàn khuôn mặt chôn sâu vào ngực của Lạc Mẫn Doanh ra sức bú mút, la liếm điên cuồng, bàn tay khác cầm lấy thỏ ngọc còn lại nhào nắn mạnh mẽ đầy thích ý.
Lạc Mẫn Doanh cảm thấy cảm người lâng lâng, thoải mái, cái miệng nhỏ nhắn không hề kiêng kị lớn tiếng rên rỉ.
” Ưmmm…ư….ư….ưmmm… Ư….ưmm……ưmm….ư…ư….ứ…a~~ a Nhẹ …. Nhẹ chút ư…mmm….ư….”
Nghe được tiếng kêu gọi đầy ma mị từ Lạc Mẫn Doanh, Doãn Hàn côn thịt lại thô to sưng cứng lên, đứng sừng sững giữa không khí, côn thịt khó chịu nóng phừng phực, rỉ chút tinh dịch trắng đục.
” Ây da!! Doanh Nhi ngoan~~ Ư… Mở mắt ra nói cho ta biết ?? Ai đang làm nàng hử??”
Tà ác vươn lấy bàn tay lần mò vào chiếc quần mỏng manh dưới đôi chân thon thả kia, ngón tay hắn vuốt ve nhẹ nhàng cửa huyểt, như có như không vờn qua vờn lại đóa hoa thơm ngát đang chảy ra từng dòng từng mật ngọt thơm ngát kia. Doãn Hàn ác ý trêu chọc Lạc Mẫn Doanh.
” Ưmmm… Khó chịu a!!! A ~~ người
~~… Người ta nóng quá nhanh, muốn…muốn…. Cho …. Người ta nha!!”
” Ngoan, Doanh Nhi mở mắt ra xem ta là ai?? Ngoan, nói cho Hàn ca ca biết Doanh Nhi muốn gì nào!!”
Không dừng lại trêu chọc, ngón tay thon dài của Doãn Hàn đâm nhẹ vào tiểu huyệt sớm ướt đầm đìa kia, đâm ra lâu lâu lại chọc vào, làm cả người Lạc Mẫn Doanh khó chịu, cô tỉ tê rên lên.
” Ngươi …ngươi xấu… Doãn Hàn ngươi hỗn đản, ngươi …ngươi khi dễ người ta… Ta …ta muốn kím người khác. Không cần ngươi nữa
a~~A~~”
Doãn Hàn tức giận, tiểu yêu tinh nay hay lắm có hắn bên cạnh đây còn dám tơ tưởng kẻ khác, hảo đáng bị phạt. Mạnh mẽ đặt Lạc Mẫn Doanh nằm thẳng trên giường, xé rách chiếc quần nhỏ kia, Doãn Hàn cầm ngay phân thân thô to, sưng cứng như thiết bảng hung hăn đâm vào.
” A
a
Đau quá, đau quá. Cút đi ra ngoài, Doãn Hàn chết tiệt, đau tử bà, ngươi ra ngoài. Ôi….ô….ô….hức….hức….”
Khóc lên thất thanh, Lạc Mẫn Doanh cảm thấy hạ thân như bị xé toạt cảm giác ngột ngạt, chật cứng đau xót đập đến.
Nhìn cô khó chịu đau đớn khóc tỉ tê, Doãn Hàn mới giật mình, lo lắng muốn chết tâm, cả người cưng cứng ôm lấy cô, đưa tay vuốt ve an ủi.
” Ngoan, nín khóc. Doanh Nhi là Hàn ca ca sai, lỗi là Hàn ca ca đừng khóc, nàng khóc ta đau lòng!!! “
Cơn đau từ từ hạ xuống, hạ thân tiểu huyệt lại nóng hừng hực, kêu gào làm Lạc Mẫn Doanh điên cuồng la lên.
” Hàn, người ta nóng, nóng qúa, quá khó chịu, khó chịu chết mất, hức…hức….”
Lạc Mẫn Doanh vội vàng ôm lấy Doãn Hàn nấc lên từng tiếng, kêu la. Làm tất cả máu dục vọng trong người hắn lại trỗi dậy. Lần này, không kìm chế nổi, Doãn Hàn mạnh mẽ đâm vào tiểu huyệt.
Tiểu huyệt vừa ấm, vừa nhỏ lại trơn quá mẫn cảm trời ơi. Hắn chỉ đâm vào một nữa lại bị nó gắt gao cắn nuốt, thật điên cuồng nha. Cố gắng đâm mạnh vào hết, rồi lại rút côn thịt ra. Doãn Hàn cảm thấy chưa bao giờ thống khoái như lúc này, tiểu huyệt thật là vưu vật vừa vào trong thì chật cứng, ẩm ướt, rút ra lại tê liệt thoải mái vô cùng.
” Ư….ưmmm….nhanh….nhanh…á … Á…ưm Hàn….a…..muốn….muốn….mạnh nữa a …..”
Đâm vô rút ra, từng tiếng va vào phách phách!! Từng tiếng nước chảy ra tí tách, hoà hợp vào khuôn hình là vị mĩ nam kia, bàn tay to xoa nắn một bên nhũ hoa mạnh bạo, đầu hắn chôn sâu vào bên nhũ hoa còn lại, cắn bú nghe chụt chụt. Dưới thân, côn thịt cưng thiết kia cỡ lớn, cưng tráng ra vào vũ bão mạnh mẽ, bạch!!! Bạch!!!
Nữ tử, tóc tai táng loạn, hai tay ôm lấy đầu nam nhân, ra sức đè xuống, miệng lên liên tục phát ra từng tiếng kêu mị hoặc tâm người. Đôi chân xinh đẹp ra sức mở rộng, kẹp chặt tấm lưng nam nhân, cố gắng lắc lư theo tiếng tấu.
Khuôn cảnh ma mị, dâm loạn cứ từ từ hé mở ra
————————–√√√√√———————–
Bước đi vào phòng, ngửi thấy mùi vị hoan ái nồng nặc xông lên, Lãnh Hạo Nhiên không quan tâm. Giờ đây đôi mắt hắn chỉ chăm chú nhìn thiên hạ trên giường lớn kia.
Chỉ thấy cô, cả người không một mảnh vải che thân, toàn thân tuyệt mĩ phơi bày rõ ràng, trên người cô như ẩn như hiện những dấu hôn ngân. Lạc Mẫn Doanh giờ đây cả người cảm thấy khó chịu, muốn được an ủi, bàn tay tự mình xoa nắn nhũ hoa, một bên rên rỉ, đưa đôi mắt ngậm nước nhìn người nam nhân quần áo chỉnh tề đang đứng đối diện mình kia, nũng nịu.
Nhìn thấy Lạc Mẫn Doanh rưng rưng nước mắt, buồn ức nhìn mình. Lãnh Hạo Nhiên nhanh chóng chạy lại ôm nàng.
” Hứ… Ngươi xấu xa, ngươi…ngươi khi dễ ta…ô…..ô……hức…..hức….ư”
” Ngoan
~ Đừng khóc, nàng muốn gì ta cũng chìu theo ý nàng mà, đừng khóc!!!”
” Thật… Không….vậy thì….. Lột quần áo ra!!! Ta muốn cường dâm ngươi, lột quần áo ra!!!” Vừa nói Lạc Mẫn Doanh đẩy Lãnh Hạo Nhiên xuống giường, ngồi lên người hắn cô mạnh mẽ sàm sỡ, mò mẫn thân Lãnh Hạo Nhiên, mở giọng ra lệnh.
” Ta … Ta mở không được .. Doanh Doanh không bằng…nàng giúp ta đi… “
Lãnh Hạo Nhiên tình tứ mở miệng, cả người hướng về Lạc Mẫn Doanh, tùy ý cô lột sạch quần áo hắn.
” Hắc Hắc… Ta muốn thượng ngươi, muốn ngược tên thư sinh nam ngươi, van khóc xin tha a
“
Đôi môi nhanh chóng cắn mút ngay nụ nho đo đỏ trước ngực Lãnh Hạo Nhiên, Lạc Mẫn Doanh vui vẻ đùa nghịch.
” Ưmmm…ư… Doanh Doanh, ta khó chịu … Ưm, Doanh Doanh ngươi…ngươi cho Nhiên đi ~~a
“
” Hứ!!! Ngoan, Nhiên tiểu mĩ nhân, ngoan ngoãn nghe theo Doanh tỷ tỷ ta hảo thương ngươi nha!!!”
Nói rồi, Lạc Mẫn Doanh cầm lấy nam căn đã to lớn đứng sừng sững kia, miệng nhẹ nhàng liếm lắp cây nấm kia. Đến kia nguyên cây nam căn kia dính đầy nước miếng cô, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Hạo Nhiên ửng đỏ, Lạc Mẫn Doanh miệng mở to, bú mút mạnh mẽ cây nam căn to dài kia một cách ngon lành, ngón tay nhỏ lại lâu lâu xoa bóp hai quả cầu tròn vo lắc lư kia.
” Ưmmmm..ư… Doanh Doanh…. Ta …ta hảo khốn nha!!! A
~ chết mất!! Ta hỏng mất a …..a…..”
Phụt!!! Một dòng đục ngầu màu trắng chảy mạnh vào miệng Lạc Mẫn Doanh, cô không phun ra lại nuốt sạch chúng nó vào miệng, ưm thật là có chút tanh nhưng lại làm cô không ghét nha. Đưa đôi mắt long lanh đáng thương hề hề nhìn Lãnh Hạo Nhiên.
” Nhiên a, người ta, người ta… Nóng, khó chịu, chỗ này nó …nó chảy nhiều nước quá làm sao giờ???”
Nắm lấy bàn tay của Lãnh Hạo Nhiên, Lạc Mẫn Doanh đưa nó đến tiểu huyệt đã sớm ướt át của mình rên rỉ kêu.
” Ngoan, nằm đó. Ta đến giúp nàng!!”
Nói rồi, Lãnh Hạo Nhiên cúi đầu xuống hai chân Lạc Mẫn Doanh, dang rộng hai chân cô, ngón tay hắn đâm vào cửa huyệt, từng dòng từng dòng nước óng ánh chảy ra, nhìn như thấy miệng Lãnh Hạo Nhiên cảm giác khan khát, vươn đầu lưỡi liếm láp cửa huyệt đỏ sậm kia, dòng nước óng ánh kia cứ thế chảy vào miệng hắn, một cỗ thơm tao vị làm hắn nghiện đến không kìm lòng được, mạnh mẽ bú mút bạch bạch cứ như muốn rút hết nước từ tiểu huyệt cô.
” Ưmmm…a…. Nhiên …ư… Thích quá, thoải mái…. Muốn nữa…. Người ta muốn chết nha
a
“
Nhấn mạnh đầu Lãnh Hạo Nhiên vào tiểu huyệt mình, Lạc Mẫn Doanh rên rỉ, ưỡm người lên cho Lãnh Hạo Nhiên mặc sức bú mút thật nhiều….
Nuốt tiếc buông ra tiểu huyệt, Lãnh Hạo Nhiên hôn thật mạnh xuống đôi môi phát ra thanh âm ma mị, câu dẫn hắn kia, hạ thân vừa động, nam căn nhắm trúng đâm ngay vào tiểu huyệt đang trào dịch thủy ướt át mờ gọi kia.
” A
hảo chật, hảo thích!!! Doanh Doanh ta yêu chết nàng nha
“
” Ưmmm…ư… Nhanh… Mạnh lên chỗ đó nhanh cho ta….a…..a….”
” Hử ??! Cho gì nào Doanh Doanh của ta???”
” Hừ xấu nha, Nhiên…..người ta….người ta muốn….muốn Nhiên dùng sức mạnh …mạnh mẽ yêu ta…a…..nha…..”
” Được!!! Ta cho nàng, bao nhiêu cũng cho nàng, tiểu tinh của lòng ta à!!”.
Ôm chặt hông nhỏ của Lạc Mẫn Doanh, Lãnh Hạo Nhiên ra sức đâm chọc, thọc mạnh vào, ra vào mạnh mẽ, tùy ý làm cả người Lạc Mẫn Doanh thoải mái không thôi….
Lại một chương trình phim dâm mĩ được diễn ra mãnh liệt, đầy nhiệt huyết trong phòng bệnh này
————————–√√√√√√———————
Nhìn cô gái ôm mình ngủ say sưa không biết trời trăng kia Doãn Hiên thật khó xử. Không thể nói, hắn không có cảm giác gì với cô được.
Thật sự ngay lúc hắn ra vào trong cơ thể của cô kia, sự khắn khít, chặt chẽ cô bao lấy hắn, làm hắn thật sự cảm giác được cơ thể mình khao khát dục vọng đến cỡ nào.
Từng tiếng kêu ma mị, từng tiếng nũng ngọt ngào, nào là ánh mắt long lanh van xin tha thứ, bàn tay mềm mại ôm chầm lấy hắn, nhẹ nhàng cào cấu lên người hắn kia. Đôi môi câu hồn tự mình cô dâng lên cho hắn mặc sức hôn hít, cắn mút đến rỉ máu ra làm hắn điên cuồng thèm khát cô mà động dục, làm cô đến sáu bảy lần.
Cô ngất đi, hắn vẫn liên tiếp luân phiên ra vào cô mạnh mẽ, thúc dục côn thịt ma sát tiểu huyệt phách phách kêu tiếng đầy mạnh mẽ, vang vọng cả phòng.
Tim hắn giờ đây đã muốn vỡ ào lệch nhịp mất rồi, lúc đó hắn mới biết rằng cô đã vào trong vô thức hắn tự bao giờ. Doãn Hiên hắn lụy tình Lạc Mẫn Doanh cô bao nhiêu.
•••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Lạc Mẫn Doanh sau khi tỉnh lại thấy mình nằm kế 3 nam nhân sẽ phản ứng ra sao?? Cô sẽ giải quyết như thế nào với Giang Mộ Tuyết … Phần sau từ từ bật mí!!! To be contine
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°