Đọc truyện Đáp án – Chương 7:
“Nhìn thấy người đàn ông bên kia không? Muốn ngủ cùng anh ấy.”
Sau khi thích Kim Húc, Phàn Khải Chanh liền có siêu năng lực, người đầu tiên mà cô nhìn thấy trong đám người luôn là anh.
“Đối diện nhà cậu.” Đường Đường nhìn theo ánh mắt của người bạn tốt thì thấy được một người đàn ông trầm mặc ít nói ở một góc xó xỉnh nào đó, gương mặt anh tuấn, anh có chút ấn tượng với anh ta.
“Lớp mười hai đã thích, không muốn tiếp tục bỏ qua anh ấy nữa.”
“Ồ, thì ra, nhiều năm như vậy, tà tâm trong lòng cậu vẫn chưa chết, còn muốn ngủ với anh ta.” Đường Đường gaygay cười, “Nhìn cũng thật đẹp mắt, vóc dáng cũng không tệ”
“Mẹ nó, không cho phép cậu có ý với anh ấy!” Phàn Khải Chanh đánh Đường Đường một quyền, nghiêm túc cảnh cáo.
“Không dám, không dám.”
“Tối nay tớ định giả bộ say, ngủ cùng anh ấy.” Phàn Khải Chanh uống một hớp rượu, kiên quyết nói.
“Vô lại.” Đường Đường ngoài miệng thì phê bình nhưng vẻ mặt lại nở nụ cười xấu xa, “Một lát làm sao đến chỗ anh ta được.”
“Không nghĩ ra.” Phàn Khải Chanh nhún bờ vai bóng mượt, “Chờ cơ hội rồi hành động.”
“Nhìn thấy mỹ nữ bên quầy bar kia không? Người mặc váy đen, đôi chân đó, dáng người đó tùy tiện õng ẹo một cái liền hiện ra vẻ lẳng lơ ngay.” Người bạn bên cạnh nhìn sang quầy bên đó.
Kim Húc ngồi trong góc cũng nhìn theo ánh mắt của bạn mình, đôi mắt sâu thẳm, người phụ nữ mà bạn mình nói chính là Phàn Khải Chanh, cô mặc một bộ đồ liền thân màu đen ngắn với những sợi dây đeo vắt ngang bờ vai trắng nõn, những sợi dây băng trên chiếc váy mỏng khiến làn da như ngọc của cô thêm thanh thuần nhưng cũng không kém phần quyến rũ.
Hai chân thon dài không mang vớ, đôi chân xinh xắn trắng nõn chỉ mang một đôi giày cao gót màu đen, bắp chân săn chắc, bóng loáng.
Cái eo nhỏ uốn éo trên quầy bar, khiến cho đàn ông nhìn thấy liền muốn ra sức làm cô.
Bên cạnh cô thường xuyên xuất hiện những người đàn ông, nhưng cô chỉ trò chuyện vui vẻ với người đàn ông bên cạnh, thời điểm cô cười lên đuôi mắt sẽ nhếch lên đầy vẻ yêu mị.
Người đàn ông đi cùng cô trông thật ẻo lả.
Tối nay cô thật là lẳng lơ.
Kim Húc nắm chặt ly rượu, uống một hớp.
Trái ngược với hai người đang trò chuyện khí thế ở quầy bar kia.
“Mẹ nó, tớ đã nghĩ ra làm sao để cậu có thể đến chỗ anh ta rồi, tớ thật là cơ trí mà.” Đường Đường đột nhiên nhanh trí, hết sức vui vẻ nhìn Phàn Khải Chanh.
“Gì?” Vẻ mặt Phàn Khải Chanh đầy mong chờ.
“Cậu trực tiếp đi qua nói cậu và bạn chơi trò nói lời thật lòng hoặc là đại mạo hiểm, cậu thua rồi nên phải tìm một người để hôn. . .” Đường Đường không nói thêm gì nữa, lông mày nhếch lên, cười đắc ý.
“Fuck, anh em tốt, quá cơ trí rồi!” Phàn Khải Chanh trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, đưa tay đấm Đường Đường một quyền.
Lý do kém không đủ để cân nhắc, nhưng đạt mục đích là được.
Phàn Khải Chanh trời sinh ngàn chén không say uống thêm mấy ly rượu nữa, tiếp thêm chút can đảm cho bản thân, lấy trạng thái say khướt bắt đầu hành động.
Đường Đường nhã nhặn đưa mắt nhìn Phàn Khải Chanh thoáng chốc đã uốn éo đi đến chỗ Kim Húc, không khỏi cười, bộ dáng giả say này cũng thật quá giống.
Cô vừa đi đến bên này.
Kim Húc lười biếng tựa vào ghế sô pha, đưa mắt nhìn người bạn ngồi kế bên buông ly rượu xuống, dáng vẻ nóng lòng muốn thử, anh không khỏi rũ mắt xuống khinh thường, cười giễu cợt.
“Em có thể hôn anh không?”
Phàn Khải Chanh đi tới trước mặt Kim Húc, đầu gối đụng vào đầu gối của anh, giọng nói mềm mại ngọt ngào, có thể nghe thấy được mùi rượu ở bên trong.
“Sao thế, có chuyện gì vậy?” Người bạn bên cạnh nháy mắt với Kim Húc, sau đó lại nhìn Phàn Khải Chanh đang say rượu, “Người đẹp, sao lại không hỏi thử anh chứ?”
“Thua trò đại mạo hiểm, muốn tìm người để hôn.” Phàn Khải Chanh nhìn Kim Húc im lặng không chịu nói tiếng nào, cô bèn lên tiếng giải thích, sau đó đặt mông lên đùi anh.
Kim Húc thuận thế sờ cặp đùi sáng bóng của cô, nhướng mày.
Phàn Khải Chanh trêu chọc ôm lấy cổ anh, kéo xuống một chút, kề sát vào lỗ tai anh, dùng giọng nói quyến rũ nhắc nhở: “Hôn lưỡi.”
Không đợi Kim Húc phản ứng, cô đã dán môi mình lên môi anh, tranh thủ lúc anh không phòng bị dùng lưỡi của mình cạy hàm răng của anh ra.
Tim đập như sấm, cuối cùng cũng hôn rồi, khóe miệng cô không nhịn được nhếch lên.
Có lẽ là do ngợp trong cảnh xa hoa đồi trụy hoặc có lẽ là do giọng nói mê hoặc này.
Cũng có lẽ là do ánh mắt mê hoặc của người này, đầu độc lòng người, Kim Húc không phản khán, ngược lại còn chủ động đáp lại cô, thừa dịp cảnh sắc đêm nay chơi đùa một chút thôi.
Từ trước đến giờ anh không phải là loại đàn ông có người ngồi vào lòng mà vẫn không loạn.
Tiền đề là có thể ngồi được vào lòng anh.
Ngay lúc Phàn Khải Chanh cho rằng mình hoàn toàn chủ động trong toàn bộ hành trình thì Kim Húc dùng lực đầu lưỡi phát động tiến công, một lần chiếm lĩnh toàn bộ khoang miệng của Phàn Khải Chanh, ở bên trong trêu đùa liếm láp bốn phía.
“A. . . anh. . .” Phàn Khải Chanh hừ nhẹ hưởng thụ nụ hôn của Kim Húc, tham lam liếm mút nước bọt của anh, ngàn ly không say nhưng bây giờ bản thân cô có cảm giác mình đã say.
Chờ đến khi Kim Húc buông cô ra, cô liền thở hổn hển chôn vào ngực anh, vuốt ve cơ bụng rắn chắc của anh, dùng giọng nói đủ để hai người nghe thấy nói cho anh: “Dẫn em về nhà.”
Lời của editor: Cảnh báo truyện này thật sự rất cảnh H rất nặng, tag 21+ không phải để chơi đâu nha ^^