Đọc truyện Đáp án – Chương 17:
“Không còn sớm nữa, em nên ngủ rồi.” Kim Húc cũng không muốn di chuyển cô nữa.
“Vậy còn anh. . .Làm sao.” Phàn Khải Chanh không được tự nhiên nhích mông một chút, mặt đỏ tim đập.
“Lát sẽ ổn.” Kim Húc cười như không nhìn gương mặt tìm kiếm ham muốn của cô.
Phàn Khải Chanh nhảy xuống người anh, quỳ trên sàn nhà, mặt nhìn vào giữa hai đùi anh, vụng về mở dây nịch của anh ra, kéo khóa kéo xuống, từ từ cởi quần lớt của anh ra.
Lần trước rõ ràng đã thấy qua khi ở KTV nhưng khi vật cứng rắn nóng bỏ phủ đầy gân xanh kia bắn ra một lần nữa, Phàn Khải Chanh lại nín thở, ngây ngốc nhìn nó.
“Sao thế?” Kim Húc đầy hứng thú nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô.
“Sao nó có thể lớn như vậy?” Phàn Khải Chanh không nhịn được mà híp mắt, cũng không dám nhìn thẳng nó nhưng lại muốn thân mật với nó.
Nó đó thứ thuộc về anh.
Từ tim tuôn ra một loại cảm giác khô khát truyền đến cổ họng cô, giống như một chiếc cốc sắp được sấy khô.
Cô cầm vật cứng rắn kia, di chuyển trên dưới, nhìn trên đỉnh của nó tràn ra chất lỏng, cô nuốt nước miếng.
“Ừ. . .” Kim Húc phát ra một tiếng than nhẹ đầy nhẫn nhịn, “Nắm chặt một chút.”
“Ừ. ” Phàn Khải Chanh nhỏ giọng trả lời, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo, cuối cùng cũng có thời khắc cô có thể khống chế được Kim Húc.
“Thật là muốn ngậm, cắn mãi không buông.” Phàn Khải Chanh không nhịn được biểu lộ ra khát vọng của mình, muốn ăn cây côn thịt này, xem anh có mất khống chế hay không.
“Vậy thì ngậm nó đi.” Vẻ mặt Kim Húc đầu sự ham muốn, đôi môi đỏ mọng của cô dụ dỗ côn thịt của anh căng lên đau đớn.
Thấy vẻ mặt khát vọng của KIm Húc, khóe miệng Phàn Khải Chanh nhếch lên một nụ cười quyến rũ, sau đó há miệng ngậm lấy đồ vật phía trước.
Cuối cùng cũng ăn vào, Phàn Khải Chanh cảm thấy cực kỳ kích thích, hình như phía dưới lại tràn ra một dòng ướt át.
“Ừ. . .” Kim Húc cảm giác được hồn phách của anh cũng đã bị Phàn Khải Chanh hút vào miệng, anh không thể khống chế đè đầu của Phàn Khải Chanh lại, dùng sức vuốt ve mái tóc cô, trong thân thể lại có một loại khoái cảm nhột nhạo khó nhịn được.
Phàn Khải Chanh nắm lấy côn thịt của anh vừa liếm vừa ngậm, đầu lưỡi tham lam cọ cọ vào thân gậy, phát ra âm thanh sắc tình.
“Bảo bối, sờ phía dưới một cái.” Kim Húc thở hổn hển.
“Ừ.” Phàn Khải Chanh than nhẹ một tiếng trực tiếp ngậm lấy tinh hoàn của anh, đầu lưỡi trêu chọc.
Kim Húc nắm lấy bàn tay đang đặt trên côn thịt của Phàn Khải Chanh nhanh chóng động đậy, động tác càng ngày càng nhanh, ngay lúc Phàn Khải Chanh cảm thấy nó sẽ bắn ra, cô ngậm vào chóp đỉnh, dùng sức hít một hơi.
Kim Húc không kịp đẩy cô ra, tên tiểu yêu tinh này quá nghịch ngợm.
“Ừ a. . .” Anh ngẩng đầu trên rỉ bắn vào miệng của Phàn Khải Chanh.
Phàn Khải Chanh nuốt một hớp vào, sau đó quyến luyến không thôi liếm lấy côn thịt đang mềm xuống, liếm sạch chất lỏng trên đó, cô quỳ ngẩng đầu nhìn Kim Húc đang trôi qua sự khoái cảm, hấp dẫn đẹp đẽ.
Phía dưới của mình là một mảnh trống không.
Kim Húc kéo lấy Phàn Khải Chanh, thấy đuôi mắt cô nhếch lên, dáng vẻ mê hoặc, “Đừng nhìn anh nữa, nếu không sẽ không xong đâu.”
“Thật thần kỳ.” Phàn Khải Chanh mặt đỏ bừng bừng, không nhịn được nở nụ cười.
“Sao thế?” Kim Húc rút giấy ra vừa lau cho cô vừa nói.
“Em không nghĩ đến sẽ còn được gặp anh.” Phàn Khải Chanh vuốt ve gương mặt của Kim Húc giống như trước đây vậy.
“Không tưởng tượng nổi.” Kim Húc nhẹ giọng phụ họa, trong lời nói có sự vui sướng mà ai cũng có thể cảm nhận được.