Đọc truyện Đáp án – Chương 16:
“Mới vừa tiễn một người đàn ông khác đi liền quay lại câu dẫn anh? Hửm?” Kim Húc vuốt ve bắp đùi bóng loáng dưới chiếc váy ngắn của cô, sau đó thì sờ lên, ngón tay khẽ trượt trên quần lót, “Mặc váy ngắn vậy mà phía dưới chỉ mặc chiếc quần lót thôi sao? Hả?”
Phàn Khải Chanh nghe câu hỏi của Kim Húc, cũng không thèm giải thích vì sao không mặc quần legging, cô cảm nhận được mình vô cùng mê luyến bàn tay đang vuốt ve bắp đùi rồi lại vòng qua hoa huyệt kia, lòng cô nhịn không được đầy ngứa ngáy.
“Hôm nay mặc đồ lót màu gì?” Kim Húc đưa tay vào trong chiếc áo màu trắng, trực tiếp nắm lấy phần mềm mại trên ngực nhào nặn, nắn bóp.
“Màu trắng.” Phàn Khải Chanh khẽ thở hổn hển trả lời.
“Anh nhìn một chút?” KIm Húc hỏi xong không thèm chờ trả lời đã đưa ngón tay vẽ lên đường viền của đồ lót, chờ Phàn Khải Chanh tự mình cởi.
“Hừ.” Phàn Khải Chanh khẽ cởi móc áo ra, nửa người trên cứ như vậy hiện ra trước mắt.
“Màu sắc đơn thuần như vậy. . .” Kim Húc dùng ngón tay thon dài trượt xuống bờ vai mượt mà của cô, khẽ đẩy một cái áo lót bèn trượt xuống, bầu ngực bên phải lộ ra, “Dáng vẻ vô cảm thường ngày của em thật khiến cho người khác muốn phá hủy nó.”
Phàn Khải Chanh nghe được giọng nói trong trẻo lạnh lùng đầy tính hấp dẫn của anh, cả người hoàn toàn mềm nhũn. Thứ đầy đặn bên phải của cô nhảy ra, nhũ hoa hồng thắm.
Trần truồng bị anh nhìn chằm chằm thật sự rất xấu hổ, tay Phàn Khải Chanh run lên khẽ nâng bầu ngực mềm mại lên đối mặt với Kim Húc, đôi mắt ướt đẫm: “Hôn nó đi.”
“Cô gái ngoan.” Kim Húc nói xong bèn há miệng ngậm lấy, dùng đầu lưỡi trêu chọc viên trái cây kia khiến nó sưng đỏ dựng đứng lên, sau đó bắt đầu há miệng to ra liếm mút bầu ngực mềm mại non nớt của cô.
Phàn Khải Chanh nhỏ giọng kêu lên như tiếng mèo vậy, hai tay ôm lấy cái đầu trước ngực mình, ngón tay luồng vào từng sợi tóc của Kim Húc.
Càng ngày càng khát.
“Kim Húc. . .hôn em.” Phàn Khải Chanh mắt chứa nước, đói khát yêu cầu.
“Sao lại đói khát như thế?” Kim Húc ngẫng đầu lên, tay phải nâng cằm của Phàn Khải Chanh, nhìn cô đầy trống rỗng.
“Ừ. . . Hôn lưỡi với em.” Phàn Khải Chanh đưa đầu lưỡi ra liếm khóe miệng, đuôi mắt nhếch lên đầy vẻ mê hoặc.
“Cho em.” Kim Húc có chút thô bạo hôn cô, dùng sức cắn mút đầu lưỡi của cô.
“Ừ. . .Thật là nhột.” Phàn Khải Chanh ôm lấy cổ của Kim Húc, sau khi hôn xong, hơi thở nóng hổi của cô phả lên yết hầu của anh.
“Nơi này ra nước, hửm?” Giọng nói của Kim Húc đầy mê người, đưa tay vào đáy quần sờ lên nơi mềm mại ẩm ướt kia.
“Đưa vào đi.” Phàn Khải Chanh nói đầy vẻ quyến rũ, lưỡi liếm lấy yết hầu trước mặt.
“Thật lẳng lơ.” Kim Húc nói đầy thô bạo, sau khi nói xong anh chặn lấy đôi môi đỏ mọng của Phàn Khải Chanh, bàn tay chuôi vào phần phía dưới bên trong quần lót của cô, cuối cùng cũng mò tới hoa huyệt.
Anh dùng ngón tay gãi âm đế xinh xắn kia, tưởng tượng nó đang từ từ sưng to lên.
“A. . .Ừ.” Phàn Khải Chanh cảm nhận ngón tay đang trêu chọc mình của anh, dòng điện bên dưới truyền thẳng lên não, vừa nhột vừa thoải mái, cô không nhịn được co rút cánh hoa lại.
Kim Húc nhìn bộ dáng câu người lẳng lơ của cô, cảm giác được phía dưới mình đã trướng gần chết, không muốn chờ đợi nữa chỉ muốn đâm vào trong huyệt nhỏ của cô, dùng sức đâm vào, hung hăng làm cô, bắn tinh dịch vào bên trong.
“Kim Húc. . .” Phàn Khải Chanh rên rỉ đưa tay dò xuống dưới, khi mà tới địa phương nóng bỏng sưng lên kia thì vội rút tay về.
Kim Húc nhìn thấy động tác vừa chạm vào anh đã rút về cùng với gương mặt ửng hồng như ánh nắng buổi chiều của cô, trong lòng như có một lưỡi câu cào lấy mình, anh không nhịn được dục vọng đưa tay nâng cằm cô, nhìn vào đôi mắt của cô: “Lại xấu hổ, hả?”
Phàn Khải Chanh rũ mắt xuống, dùng lông mi dài của mình che đi sự xấu hổ trong mắt, tim đập nhanh như sấm đánh thẳng vào tai của mình, sau đó trả lời với Kim Húc: “Ừ.”
Mình ngày càng để lộ ra khát vọng muốn thân mật với anh.
Kim Húc cảm nhận được cô đang ôm chặc cổ mình, cả người tản ra hơi thở của một thiếu nữ xấu hổ luống cuống.
Thật sự không hiểu, mê hoặc hấp dẫn là cô, thanh thuần mắc cỡ cũng là cô.
Kim Húc cười khẽ không nói lời gì nữa, đưa tay vào cửa hang khuấy dâm thủy bên trong hoa huyệt, sau đó đầu ngón tay nhanh chóng gãi vào âm đế đang sưng lên.
Kim Húc cố ngăn lửa trong lòng mình lại, hôn lên cánh môi trước mắt, đưa đầu lưỡi vào thăm dò vội vàng trêu chọc đầu lưỡi của cô, cũng đưa nước bọt của mình cho cô.
“Ừ. . .Kim Húc. . .” Phàn Khải Chanh rời khỏi môi của anh, yếu ớt gọi tên anh, khoái cảm đến từ phía dưới giống như một dòng điện xuyên qua các mạch máu của toàn thân, ngày càng trầm trọng.
Phía dưới thường xuyên co rút lại, hai chân kẹp chặt bàn tay của Kim Húc, xoay người qua lại, lợi dựng bàn tay đẹp đẽ của anh để cảm nhận thêm nhiều khoái cảm hơn.
Kim Húc không cử động nữa, anh đầy hứng thú nhìn tiểu yêu tinh trước mặt mình dùng tay của anh để tự an ủi, cho đến khi cô khẽ ngẩng cái cổ thiên nga của mình lên, phát ra một tiếng rên rỉ đầy thoải mái, một dòng chất lỏng chảy mãnh liệt vào tay anh.
Anh biết, cô đã đạt được thỏa mãn.
Anh lấy tay ra, ngửi mùi vị trên tay, vừa thanh khiết vừa lẳng lơ, giống như có thể làm say lòng người nhưng cũng đồng thời là nọc độc giết chết người, ngửi qua mùi vị liền nghiện, có thể thỏa mãn dục vọng trong phút chốc.
“Làm gì thế?” Phàn Khải Chanh thấy động tác có chút ngớ ngẩn của anh.
“Quá loạn rồi.” Kim Húc đưa tay lên mũi lần nữa, dùng sức ngửi ngửi, sau đó thở một hơi thật dài.
Giống như đang bị bệnh nghiện ma túy nặng.
“A. . .” Phàn Khải Chanh có chút xấu hổ.
Kim Húc thả tay xuống, dùng kiểu ôm công chúa ôm lấy tiểu yêu tinh di chuyển qua phòng khách, anh ngồi vào ghế sô pha, sau đó để cô ngồi trên đùi của mình.
Phàn Khải Chanh núp trong ngực anh, híp mắt lại giống như đang hồi tưởng lại đợt cao triều vừa rồi.
Kim Húc yên lặng chuẩn bị xoa dái tai xinh xắn của cô.
“Không ôm em lên giường sao?” Phàn Khải Chanh ngồi trong lòng anh, nhỏ giọng hỏi, giọng điệu trì trệ.
Cô cảm thấy phản ứng của anh thật là kì dị, rõ dàng dưới mông cô là một thứ gì đó rất cứng, sao lại không trực tiếp muốn cô, ngay cả ngón tay cũng không cắm vào.