Đọc truyện Đạo Ma Nhị Đế – Chương 28: Tội của một người
Cuộc rượu đó là một cực hình mà Nhất Mục Song Nhân và Triệu Sĩ Nguyên phải trải qua, họ chỉ muốn được yên lặng để suy nghĩ về tình hình.
Mãn cuộc rượu, cả hai về đến khách sạn và tiếng trống canh một đã điểm thùng từ lầu thành vọng sang.
Hồ Tuệ Mẫn đã ước hẹn với họ gặp nhau trong canh ba đêm nay, nên họ càng vận công điều tức một lúc rồi bàn luận đến những việc phải làm.
Trước mắt có ba nghi vấn.
Thứ nhứt, Khưu Vĩnh Tuấn và Hồ Tuệ Mẫn có thực sự đính hôn với nhau chăng?
Thứ hai, Bang chủ Cái Bang có thực sự không hay biết sự tình hay dùng quyền cướp tình yêu của môn đồ.
Thứ ba, Hồ Tuệ Mẫn có bị ngoại nhân lợi dụng để gây rối trong Cái Bang chăng?
Về vấn đề thứ nhứt, suy từ cá nhân Khưu Vĩnh Tuấn mà luận, hắn đã được Long Phụng lệnh chủ Triệu bồi Nhân công nhận là một kẻ có tâm tánh tốt, hắn lại là một môn đồ thành tín của Cái Bang, hiển nhiên hắn phải có phẩm cách hơn người.
Sự kiện xảy ra tại miếu sơn thần chứng tỏ hắn là con người thuần hậu, bị Bang chủ bức hiếp nhưng không hề phản kháng, không hề than oán, chỉ tìm đường giải thoát mà thôi.
Nhìn qua tình trạng của Hồ Tuệ Mẫn lúc đó, dù cho ai đa nghi đến đâu cũng phải nhận thấy có sự đính hôn thật giữa họ.
Về nghi vấn thứ hai, Bang chủ Cái Bang từ mấy mươi năm qua đã tỏ rõ phẩm hạnh thanh cao chánh trực, xứng đáng là một tay lãnh tụ trong võ lâm, con người như thế tất chẳng khi nào bị nữ sắc mê hoặc. Nhưng dù sao lão cũng là người, mà con người có ai dám tự hào mình là toàn vẹn suốt đời.
Rất có thể trong một phút giây bốc đồng nào đó lại làm một việc đáng tiếc, để hận muôn đời. Thì mảnh giấy của Hồ Tuệ Mẫn cũng đáng được lưu ý.
Về điểm thứ ba, có cái gì dám bảo được nết hạnh của một cô gái đang phơi phơi niềm xuân, có ai buộc nàng phải chung tình? Nếu đã lỡ lầm thay tình đổi ái, nàng cũng có thể viện vào lý do, đổ tội cho người khác.
Nếu ba điểm đó đều đúng, quả thật là một trò cay nghiệt do tạo vật sắp bày, để làm điên đảo một số người.
Mạng vận!
Người là con cờ, đời là cuộc cờ, tạo vật là tay chơi, có ai cấm tạo vật chơi khăm, bày trò hí lộng.
Như thế, cả ba đều là nạn nhân, đều đáng thương hại cả!
Trước cuộc diện đó, Nhất Mục Song Nhân cũng như Triệu Sĩ Nguyên hy vọng một điều, hy vọn có một kẻ nào đó, thay thế tạo vật bày ra trò hí lộng, làm điên đảo Cái Bang.
Nếu biết được trong ba người đó, ai chủ trương cái trò hí lộng này thì hai kẻ còn lại tự nhiên được giải oan.
Canh một tàn, canh hai đến.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng động. Cả hai giật mình, chú ý lắng nghe.
Có tiếng của Hạo tủ thư sinh Diệp Nhất Đức hỏi vọng vào:
– Lão ca ca và Triệu đại hiệp chưa ngơi nghỉ sao?
Triệu Sĩ Nguyên bước ra mở cửa.
Diệp Nhất Đức vào phòng, thốt mấy tiếng khách sáo tạ lỗi quấy nhiễu lúc khuya vắng, đoạn ngồi xuống ghế.
Ngồi xuống rồi, lão im lặng, ngồi lâu lắm lão không thốt một tiếng nào.
Nhất Mục Song Nhân đoán là họ Diệp đến đây lúc nửa đêm hẳn có sự tình gì quan trọng, nên chờ nghe tỏ bầy, song đợi mãi chẳng thấy y mở miệng, bắt buộc lão phải nhướng cao mày, lên tiếng trước:
– Diệp lão ngũ! Đến đây trong thời khắc này, hẳn có chuyện gì chứ? Nếu có, xin cứ nói, tại sao lại ngồi lặng thinh như thế?
Thực ra, Nhất Mục Song Nhân và Triệu Sĩ Nguyên còn nhiều vấn đề phải bàn luận với nhau, họ rất sợ có người đến quấy nhiễu bất ngờ trong khi họ cần được yên ổn để trao đổi ý kiến, cân nhắc nhận định tình hình.
Diệp Nhất Đức lại đến, đến đúng lúc họ cần yên tĩnh, điều đó có làm cho họ bất mãn phần nào. Song, lễ độ giang hồ bắt buộc họ phải nhã nhặn, họ miễn cưỡng tiếp khách.
Khách lại im lặng, tự nhiên lão phải lên tiếng, lão cố ý hỏi như thế để cho Diệp Nhất Đức phải ngầm hiểu là lão muốn đuổi khách, nếu khách không có gì cần nói, đáng nói.
Lão cố ý đuổi khách, Diệp Nhất Đức phải vào đề, chứ không lẽ ngồi ỳ đó, ám người ta mãi sao?
Y buột miệng thở dài từ từ thốt:
– Tiểu đệ có một nghi vấn, đang đêm mạo muội đến đây, quấy nhiễu các vị, bởi vì cần phải hỏi nơi Triệu đại hiệp.
Triệu Sĩ Nguyên điểm nụ ccười:
– Xin tiền bối cứ tự nhiên, có điều chỉ giáo tại hạ, hãy nói thẳng ra đùng ngần ngại gì cả.
Diệp Nhất Đức nghiêm trọng:
– Triệu đại hiệp đến đây có phải về việc của tiểu đồ Khưu Vĩnh Tuấn chăng?
Triệu Sĩ Nguyên giật mình:
– Tại sao lão tiền bối biết rõ như thế.
Diệp Nhất Đức nghiêm giọng:
– Điều đó lão phu đã nghĩ đến từ sáu bảy năm trước rồi, và hôm nay, điều đó đã xảy ra, không ngoài sở liệu của lão phu! Tự nhiên lệnh chủ phải truy ra, rồi là phải đến đây.
Y dừng lại một chút lại tiếp:
– Lão phu tưởng cần phải nói thật với Triệu đại hiệp. Tiểu đồ Khưu Vĩnh Tuấn bên ngoài thì rõ ra một con người trung hậu cho nên trong Cái Bang mọi người đều ca ngợi.
Nhưng với một người chập sự đạo đối với hắn, lão phu cần phải quan tâm đến hắn hơn ai hết.
Lão phu đã phát hiện ra được hắn có tâm địa sâu hiểm, tánh tình gian xảo, phản ngược với cái dáng bên ngoài…
Nhất Mục Song Nhân cười lạnh:
– Do đó, ngươi phải lặn lội giữa đêm khuya thay thế lão Châu, giải tỏa mối hiềm nghi của bọn ta.
Diệp Nhất Đức hấp tấp thốt:
– Không! Lão phu không hề có ý đó. Lão phu vì tiểu đồ mà đến, chứ chẳng phải vì Bang chủ đâu! Đúng hơn lão phu vì Triệu đại hiệp là phải với Triệu đại hiệp đến đây, chỉ để tìm tiểu đồ kia mà!
Triệu Sĩ Nguyên điềm nhiên:
– Lão tiền bối thấy sao, mà có sự nhận xét như thế về Khưu huynh?
Diệp Nhất Đức giải thích:
– Bảy năm trước, vô tình lão phu bắt gặp tiểu đồ tập luyện võ công của nhà họ Triệu.
Hắn do đâu lại có bí quyết luyện môn học đó? Ai truyền cho hắn? Tại sao hắn không trình với lão phu? Một đồ đệ che giấu hành vi đối với sư tôn là một điều đáng trách, chỉ có những kẻ không có tâm tính ngay thẳng mới làm một việc mờ ám như vậy. Lão đã bắt đầu để ý đến hắn từ đó.
Y kết thúc:
– Hắn là người mất gốc. Đã mất gốc thì còn liêm sĩ gì nữa.
Triệu Sĩ Nguyên hỏi:
– Rồi tiền bối định truy vấn Khưu huynh?
Diệp Nhất Đức lắc đầu:
– Lão phu đâu có thể làm một việc hồ đồ như vậy! Nếu sự việc tiết lộ ra, chẳng những thanh danh của Cái Bang bị tổn thương mà tiình thân hữu đối với lệnh tôn cũng sứt mẽ. Lão phu âm thầm theo dõi hắn. Hắn cũng khéo giữ mình lắm, chẳng hề để lộ một chỗ sơ hở nào.
Y thở dài tiếp:
– Nếu không có sự việc hôm nay, chắc lão phu cũng chưa dứt khoát nhận định hành vi của hắn.
Y nhìn thẳng vào mặt Triệu Sĩ Nguyên:
– Triệu đại hiệp đến đây, chắc không ngoài mục đích tra cứu lại sự việc ngày xưa.
Nhất Mục Song Nhân dậ chân:
– Có sự việc như vậy à? Nếu thế thì tiểu tử đó đã cùng Hồ Tuệ Mẫn quản thông với nhau, bày trò phá hoại rồi!
Triệu Sĩ Nguyên cười nhẹ:
– Tại hạ tình cờ mà gặp, vô tâm mà nhìn, Khưu Vĩnh Tuấn có hay biết gì tại hạ có mặt tại đó đâu mà dàn cảnh.
Nhất Mục Song Nhân kêu lên:
– Vậy là hắn cố tình dẫn dụ Từ lão tam rồi.
Triệu Sĩ Nguyên vỗ tay vào đùi bôm bốp:
– Đúng vậy! Đúng vậy! Hồ Tuệ Mẫn muốn tạo một ấn tượng trong tâm não Từ lão tiền bối.
Nhất Mục Song Nhân giật mình:
– Hiền điệt nghe lầm chăng! Chính lão phu chỉ danh Khưu Vĩnh Tuấn kia mà!
Triệu Sĩ Nguyên điểm một nụ cười:
– Tiểu điệt dám bảo đảm cho Khưu sư huynh! Y là một con cờ một nạn nhân không hơn không kém.
Nhất Mục Song Nhân cùng Diệp Nhất Đức đồng kêu lên:
– Sư huynh? Tại sao lại gọi hắn là sư huynh?
Triệu Sĩ Nguyên quay sang Diệp Nhất Đức vòng tay vái một cái:
– Tại hạ có việc này xin trình bày cùng tiền bối.
Chàng dừng lại một chút, đoạn nghiêm giọng hơn:
– Tại hạ thay thế gia phụ, yêu cầu lão tiền bối tha thứ cho cái tội mạo phạm quý bang.
Diệp Nhất Đức chừng như chưa hiểu gì cả, thấy chàng trịnh trọng quá, y đăm hoang mang, vội thốt:
– Triệu đại hiệp làm lão phu bối rối quá! Có việc gì xin nói thẳng ra, lão phu nóng nghe đây.
Triệu Sĩ Nguyên làm tròn lễ tạ lỗi rồi đoạn thốt:
– Hai mươi năm trước đây, lệnh đồ là Khưu đại hiệp đã được gia phụ thu nhận vào bổn môn, truyền cho tuyệt học của họ Triệu, vì cảm mến lệnh đồ, gia phụ phải quyền nghi, bởi người muốn truyền cái sở đặc cho một nhân tài chứ vẫn biết làm như vậy rất không phải đối với Cái Bang. Do đó, sự tình phải giữ hết sức bí mật. Gia phụ cũng định một ngày nào đó sẽ thương lượng với tiền bối. Nếu từ bao lâu nay, Khưu đại hiệp chưa trình bày với tiền bối là vì gia phụ có phân phó, đừng bao giờ tiết lộ với bất kỳ ai.
Chàng thở dài tiếp nối:
– Vì thế, tiền bối nghi ngờ phẩm cách của Khưu đại hiệp.
Diệp Nhất Đức cao hứng:
– Lệnh tôn thu nhận tiểu đồ, là một sự vinh hạnh cho lão phu, cho Cái Bang, có gì đâu mà phải thắc mắc! Xin đại hiệp trình lại lệnh tôn, lão phu hết sức cảm tạ thanh tình.
Lão vái Triệu Sĩ Nguyên trả lễ.
Triệu Sĩ Nguyên vội ngăn chận, không dám nhận sư cung kính của lão.
Nhất Mục Song Nhân hằn hộc:
– Hai người cứ nhảm nhí mấy câu khách sáo mãi. Hãy nghe lão phu thốt đây.
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
– Chắc Đơn bá bá muốn hỏi tiểu điệt điều gì?
Nhất Mục Song Nhân hừ một tiếng:
– Tự nhiên rồi!
Triệu Sĩ Nguyên trầm ngâm một chút:
– Chắc Đơn bá bá không hài lòng về việc gia phụ truyền võ công cho một đệ tử Cái Bang? Thì tiểu điệt đã thay mặt gia phụ, nhận quấy trước Diệp lão tiền bối rồi.
Nhất Mục Song Nhân bật ccười dòn:
– Lệnh tôn làm việc gì, đều có chủ trương, lão phu đâu dám chê trách là hồ đồ? Hiền điệt đã nghĩ sai rồi đó.
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
– Vậy Đơn bá bá muốn nói gì?
Nhất Mục Song Nhân nghiêm giọng:
– Lão phu muốn biết ẩn tình của lệnh tôn, khi có chủ định thu nhận Khưu Vĩnh Tuấn là môn đệ?
Triệu Sĩ Nguyên đáp nhanh:
– Đại khái, không ngoài mục đích đối phó với Vô Tình lệnh chủ!
Nhất Mục Song Nhân lắc đầu, cao giọng:
– Điều đó vô căn cứ! Bởi lệnh tôn lại sợ gì Vô Tình lệnh chủ Tào Duy Ngã, mà phải cần có thêm Khưu Vĩnh Tuấn hay kẻ nào khác?
Triệu Sĩ Nguyên trầm giọng:
– Thế Đơn bá bá không hay biết gì à? Sau khi truyền võ công cho Khưu đại hiệp rồi, gia phụ trở thành một người thường, công lực tán thất hoàn toàn.
Nhất Mục Song Nhân kinh hãi:
– Có việc như thế sao? Lệnh tôn bị người ám toán? Ai ám toán?
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
– Không phải do ai ám toán mà chính gia phụ tự hủy diệt võ công.
Nhất Mục Song Nhân ngây người sửng sốt một lúc, bỗng hét lên:
– Lão ấy đã điên rồi! Lão điên rồi! Tại sao lão ấy có hành động nông cạn thế? Ngươi biết lý do chăng? Nói mau? Nói cho ta nghe!
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
– Đơn bá bá miễn cho! Tiểu điệt không thể cãi lời dặn dò của gia phụ! Người đã phân phó tiểu điệt phải giữ bí mật chỗ ẩn tình của người.
Nhất Mục Song Nhân nổi giận:
– Ngươi có thể xem lão phu như ngoại nhân à?
Triệu Sĩ Nguyên cười khổ tạ lỗi:
– Sự việc có liên quan đến danh dự của gia phụ, tiểu điệt không thể làm khác hơn, mong Đơn bá bá hiểu cho.
Nhất Mục Song Nhân thấy chàng kiên quyết quá, biết không cưỡng được, mà cũng không nên cưỡng, lão đành thở dài:
– Lệnh tôn cũng lạ lùng thật! Trọn đời chỉ giúp người, giúp người lại không muốn cho ai biết! Lão phu phải tôn trọng cái ý của người! Được rồi, lão phu sẽ không hề đề cập đến việc đó nữa!
Triệu Sĩ Nguyên lại tạ ơn một lượt nữa.
Bỗng Nhất Mục Song Nhân nhướng cao đôi mày:
– Còn ngươi? Ngươi đến đây tìm Khưu Vĩnh Tuấn có ý tứ gì?
Triệu Sĩ Nguyên đáp:
– Vâng theo lời chúc phó của gia phụ. Tiểu điệt nhân hành hiệp trên giang hồ, thỉnh thoảng khảo sát hành vi của Khưu đại hiệp.
Chàng nhìn sang Diệp Nhất Đức, bỏ lửng câu nói.
Nhất Mục Song Nhân nóng nảy:
– Khảo sát để làm gì?
Diệp Nhất Đức lên tiếng:
– Nếu nhận thấy hắn không đáp đúng kỳ vọng của lệnh tôn để cho phù hợp với công phu giáo luyện thì đại hiệp liệu cách khá cho hắn.
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
– Khưu đại hiệp là đệ tử quý bang, gia phụ có bao giờ nghĩ thấp như vậy đâu?
– Ngươi thử nói ra xem! Vòng vo mãi.
Triệu Sĩ Nguyên chỉnh sắc mặt trầm nghiêm thốt:
– Nếu mà xét thấy Khưu đại hiệp là bậc nhân tài hữu dụng, biết trọng chánh nghĩa thì tiểu điệt sẽ thỉnh cầu quý bang chủ chấp thuận cho Khưu đại hiệp giúp bổn môn trong thời hạn ba năm.
Chừng như Diệp Nhất Đức có điều gì khẩn trương lắm, lão thở ra.
Lão nói:
– Đừng nói ba năm! Dù là ba mươi năm, Bang chủ bổng bang vẫn chấp thuận cho Khưu Vĩnh Tuấn chịu quyền sai xử của quý môn.
Lão lại thở dài, rồi tiếp nối:
– Vì phẩm cách, tiện đồ có thể cho ta tín ngưỡng được, nhưng về tài nghệ, lão phu nhận thấy trong hai mươi năm qua, hắn không làm thỏa mãn được. Từ Bang chủ đến các Trưởng lão trong Cái Bang. Lão phu chỉ sợ hắn gây thất vọng cho quý môn.
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
– Tiền bối khỏi phải thắc mắc điều đó! Tại hạ đã có chủ trương rồi, chỉ còn chờ sự chấp thuận của quý Bang thôi.
Vừa lúc đó, ba tiếng trống điểm canh từ vọng lầu thành xa đưa đến.
Canh ba! Giờ hẹn của Hồ Tuệ Mẫn!
Nhưng, Nhất Mục Song Nhân và Triệu Sĩ Nguyên làm sao đi được.
Không khách sáo, bằng một giọng thẳng thắn, Nhất Mục Song Nhân buông gọn:
– Diệp lão ngũ! Đêm khuya lắm rồi, về đi thôi!
Hạo thủ thư sinh Diệp Nhất Đức bậc cười hòa:
– Đàm đạo hứng khởi như thế, quên khuấy cả thời gian! Thật có lỗi quá! Lỗi quá!
Bỗng Triệu Sĩ Nguyên nghĩ đến việc gì, vội gọi Nhất Mục Song Nhân:
– Đơn bá bá! Tại sao mình không thỉnh Diệp lão tiền bối cùng đi? Tiểu điệt tưởng nếu có Diệp lão tiền bối thì sự việc càng sáng tỏ hơn.
Diệp Nhất Đức đã bước đi được vài bước rồi, nghe Triệu Sĩ Nguyên nói thế, vội dừng chân lại, chờ phản ứng của Nhất Mục Song Nhân.
Nhất Mục Song Nhân buông cộc lốc:
– Người ta không có hẹn với lão ấy mà! Cho lão cùng đi làm sao tiện.
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
– Cần gì Diệp lão tiền bối ra mặt? Mình yêu cầu Diệp lão tiền bối ẩn nấp một chỗ nào đó, chứng kiến cuộc đàm thoại của mình.
Nhất Mục Song Nhân gật đầu:
– Cũng được!
Lão gọi Diệp Nhất Đức:
– Diệp lão ngũ ơi! Ngươi có nghe chúng ta sắp đặt đấy chứ? Nếu không có gì tối cần thiết, tuyệt đối ngươi không nên xuất hiện nhé.
Hạo thủ thư sinh Diệp Nhất Đức lấy làm lạ:
– Mà việc gì mới được chứ? Tiểu đệ mơ hồ quá.
Nhất Mục Song Nhân khoát tay:
– Không cần hỏi. Cứ đến nơi rồi hẳn biết. Hiện tại đã chậm trễ lắm rồi, nếu phải phí thời gian giải thích cho ngươi rõ, e hỏng mất.
Ba người thoát ra ngoài biến mình trong đêm tối.
Nhất Mục Song Nhân dẫn đầu, tiến thẳng đến gian nhà của Hồ Tuệ Mẫn.
Diệp Nhất Đức chợt hiểu. Thì ra Nhất Mục Song Nhân và Triệu Sĩ Nguyên có ước hội với Hồ Tuệ Mẫn gặp nhau trong đêm nay.
Triệu Sĩ Nguyên bước tới gõ nhẹ vào cánh cửa.
Bên trong vẫn im lìm.
Triệu Sĩ Nguyên lấy làm lạ, nghĩ không lẽ Hồ Tuệ Mẫn ngủ mê như thế, hoặc giả nàng vắng mặt? Nếu vắng mặt sao còn hẹn nhau làm gì?
Chàng liền gõ cửa một lượt nữa mạnh tay hơn một chút.
Hồ Tuệ Mẫn vẫn không mở cửa đón họ.
Thế này là nghĩa lý gì? Nhất Mục Song Nhân và Triệu Sĩ Nguyên khó nghĩ vô cùng. Dĩ nhiên chủ nhân không ra mở cửa, dù cửa có đóng hờ họ cũng không thể ngang nhiên tiến vào.
Thân phận của họ không cho phép họ hành động sổ sàng như vậy.
Trong lúc Nhất Mục Song Nhân và Triệu Sĩ Nguyên chưa biết phải làm gì, bỗng một bóng người từ trong gian nhà bay ngang cửa sổ, vọt ra ngoài mau lẹ không thể tưởng.
Bóng đó bay về một hướng nghịch chiều với họ.
Triệu Sĩ Nguyên cấp tốc kêu khẽ:
– Đơn bá bá, trong gian nhà có biến! Mình không thể câu nệ tiểu tiết để mặc cho người chịu nạn như vậy được.
Chàng không do dự, vọt mình vào trong liền.
Nhất Mục Song Nhân không còn làm gì khác hơn chàng được, cũng vọt mình theo luôn.
Hạo thủ thư sinh ở sau cũng theo vào.
Vào đến trong nhà, nhưng chưa đến phòng Hồ Tuệ Mẫn, Triệu Sĩ Nguyên phải vượt qua một đoạn đường ngắn nữa mới đến cửa phòng nàng.
Chàng gõ nhẹ vào cửa phòng gọi khẽ:
– Hồ cô nương, tại hạ Triệu Sĩ Nguyên y hẹn đến đây mong được cô nương tiếp kiến.
Gõ cửa rồi, gọi rồi, chàng chờ đợi một lúc lâu vẫn nghe bên trong không có một tiếng đáp nào vọng ra.
Nhất Mục Song Nhân nóng nảy, lên tiếng:
– Hồ cô nương! Mở cửa đi chứ! Lão phu đã đến rồi đây!
Câu nói vừa buông dứt, bàn tay của lão đã đặt tại cánh cửa phòng, cánh cửa chỉ khép hờ, bàn tay chạm nhẹ vào là bật mở vào trong ngay.
Bên trong, chiếc đèn trên bàn còn cháy sáng, chiếu rõ một người đang nằm trên nền phòng. Nơi ngực có cắm một mũi trủy thủ màu bạc, không rõ bằng bạc thực hay mạ màu.
Từ ngực xuống bụng, máu còn đẫm ướt.
Người nằm đó không ai khác hơn Hồ Tuệ Mẫn.
Dĩ nhiên đó chỉ là một cái xác chết. Với thương thế đó, nàng còn sống làm sao được?
Không do dự, Triệu Sĩ Nguyên trước, Nhất Mục Song Nhân sau, cả hai cùng vọt vào phòng.
Triệu Sĩ Nguyên không còn tỵ hiềm tiểu tiết gì nữa cả, đưa tay nghe nhịp tim của tHồ Tuệ Mẫn.
Chàng thở phào! Ngực nàng còn ấm, hơi thở còn nhịp tìm dù rất nhẹ nhưng miễn có đập là đủ rồi.
Lập tức chàng điểm vào mấy yếu huyệt của Hồ Tuệ Mẫn, sau đó chàng chà sát vào các huyệt đạo khác đoạn thốt:
– Đơn bá bá! Tiểu điệt dùng Thiên tâm thất pháp điểm huyệt Hồ cô nương khích thích cho nàng có phần nào khí lực, tuy tạm thời nhưng rất cần cho mình. Nàng có thể nói được những gì mình cần hỏi.
Thốt xong, chàng nhắm mắt lại, vận công, xử dụng Thiên Tâm Thất Pháp như chàng đã nói.
Nhất Mục Song Nhân trừng mắt nhìn mũi trủy thủ bạc nơi ngực Hồ Tuệ Mẫn, mặt lộ vẻ căm phẫn vô cùng độ:
– Vô ích! Ngươi đừng dùng Thiên Tâm Thất Pháp làm gì. Mũi trủy thủ bạc này, ngươi không nhận ra nó là vật của lão họ Châu sao?
Hạo thủ thư sinh Diệp Nhất Đức cũng cấp tốc theo vào.
Nhìn thấy mũi trủy thủ bạc cắm nơi ngực Hồ Tuệ Mẫn, Diệp Nhất Đức thở dài.