Đạo Ma Nhị Đế

Chương 27: Nỗi oan vô lượng


Đọc truyện Đạo Ma Nhị Đế – Chương 27: Nỗi oan vô lượng

Lâm vào trường hợp này, dù khiêm nhượng đến đâu, Triệu Sĩ Nguyên cũng không làm sao hơn là cứ tiếp nhận sự tình như Nhất Mục Song Nhân sắp xếp, dù sao chàng cũng phải bảo tồn danh dự phụ thân, giả sử chàng có bất mãn rút lui, thì còn gì thể diện của Đơn bá bá.

Chàng đưa tay vào mình, lấy chiếc Long Phụng bài bằng vàng theo đúng quy luật giang hồ, dùng thay cho thiếp báo danh, mỗi lần bái viếng sơn môn một phái khác.

Chàng cất cao lệnh bài ngang mày, nghiêm giọng thốt:

– Long phụng lệnh chủ Triệu Sĩ Nguyên từ xa đến đây, mong được bội kiến với Châu lão bang chủ.

Trên giang hồ hiện đại, còn ai không biết ba vị lệnh chủ Long Phụng, Vô Tình, Âm Dương là những tay lãnh tụ võ lâm đương thời!

Riêng về Long phụng lệnh chủ thì phương danh gieo rắc niềm tôn kính khắp nơi, uy tín vững chắc vượt xa hai vị lệnh chủ kia.

Tuy Triệu Sĩ Nguyên là lệnh chủ đời thứ hai, tuy chàng còn nhỏ tuổi, nhưng chàng là người thừa kế chân chính, vả lại lần thứ nhất chàng đến bái phỏng Cái Bang, luận theo đạo nghĩa giang hồ, Bang chủ Cái Bang phải đích thân nghinh đón mới đúng với quy luật chung, bởi có kính người, thì người mới kính lại.

Nhưng Bang chủ Cái Bang là Nhật nguyệt tinh hoàn Châu Nghiêu Văng vắng mặt, thì một nhân vật cao cấp trong Bang đại diện Bang chủ, đó là việc dĩ nhiên, không ai trách cứ được.

Một Bang hội lớn lao như Cái Bang có thanh danh chấn động khắp bốn phương, có thể nào kém khuyết lễ độ để cho giang hồ sỉ tiếu chăng?

Ngoài ra, sự kém khuyết lễ độ đó có gây bất mãn cho Long phụng lệnh chủ, và một số lão hữu sẵn sàng vì lệnh chủ hỏi tội Cái Bang, một cuộc sống gió bắt nguồn từ một việc như vậy, chắc chắn Cái Bang không để xảy ra rồi.

Hai vị Trưởng lão phải hiểu sự tình hơn ai hết. Và vì quá hiểu sự tình, vì thấy rõ cái hậu quả tai hại như thế nào, hai Trưởng lão càng khó xử.

Bởi sự thật, lúc đó Nhật nguyệt tinh hoàn Chân Nghiêu Văn, Bang chủ Cái Bang không hề tọa quang luyện công. Bất quá lão có việc ưu phiền, lão không muốn tiếp kiến bất cứ người nào, cho nên lão giao phó hai vị Trưởng lão tùy tiện chiếu hiện, mọi sự vụ trong cũng như ngoài để cho lão được yên ổn trong lúc tâm thần bất định.

Trước đó, có những chưởng môn, Trưởng giáo đến Tổng đàn, Bang chủ không nghinh tiếp, chỉ có hai vị Trưởng lão chào mừng mà thôi. Song, các vị đó không hề lưu ý đến chỗ khuyết lễ của Bang chủ, bởi không có ai muốn nhận một sơ sót nhỏ, sanh ra chuyện to cho nên rồi đâu cũng vào đó.

Ngoài ra một số thân hữa cũng không được Bang chủ xuất hiện tiếp nghinh, song họ là thân hữa, họ còn mở miệng trách cứ Bang chủ làm sao được?

Nhưng đến lượt Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh lại khác. Luận vì bằng hữu, lão là bạn chí thân của Nhật nguyệt tinh hoàn Châu Nghiêu Văn, lão có thể thốt lên mọi điều sơ sót lớn lao, huống hồ là một tiết mục lễ độ xã giao?

Tại sao lão lại đòi Bang chủ đích thân ra đón tiếp?

Đành rằng hiện tại có mặt Triệu Sĩ Nguyên, nhưng chính Triệu Sĩ Nguyên không đòi hỏi điều kiện đó, tại sao lão lại đưa ra?

Cho nên, hai Trưởng lão đã khởi nghi ngờ Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh đến đây, lần này không phải là không có dụng ý.

Nếu phải chi một nhân vật nào khác, cố tâm làm khó, thì hai Trưởng lão có thái độ.

Họ hoàn toàn khó xử khi người làm khó lại là Nhất Mục Song Nhân, một bằng hữu chí thân của Bang chủ! Trong trường hợp này, tất họ phải báo cáo với Bang chủ rồi! Bởi quyết định riêng ai của họ sẽ có một tầm quan trọng lớn lao, hậu quả như thế nào, họ không lường trước được.

Họ nhìn nhau điểm một nụ cười, cười khổ.

Cam thảo lang trung Thư Tiếu Thiên bước tới trước mặt Triệu Sĩ Nguyên, nghiêm mình, vòng tay thủ lễ:

– Lệnh chủ giá lâm, mang ánh sáng lại cho Tổng đàn, chúng tôi vô cùng hân hạnh! Xin lệnh chủ tạm chờ, chúng tôi sẽ thông báo với Bang chủ, dù người đang tọa quang.

Triệu Sĩ Nguyên cất kim bài phù lệnh, vòng tay đáp lễ:

– Làm nhọc tiền bối, thật bổn lệnh chủ áy náy quá.

Thấy thái độ của chàng không có vẻ gì khiêu khích, Cam thảo lang trung Thư Tiếu Thiên cảm thấy yên tâm, quay mình tràn vào trong, bỗng từ bên trong có tiếng báo vọng ra:

– Bổn bang chủ thân ra nghinh tiếp Long Phụng lệnh chủ!

Cửa Trung Đường vụt mở, bốn thiếu niên khất cái, ủng hộ một vị có gương mặt hồng hào, râu ngắn, cứng như tơ sắt, mày rũ, tác cao niên từ từ bước ra.

Đôi bên chào hỏi, chủ mời khách vào, khách nối gót chủ.

Ngồi xong, đến tuần trà, chi tiết xã giao được theo đúng khuôn sáo.

Triệu Sĩ Nguyên biết nói gì đây? Cuộc viếng thăm Tổng đàn hôm nay nào phải có ý chàng thì làm gì có mục đích mà nêu ra?

Chàng đưa mắt sang Nhất Mục Song Nhân.

Nhất Mục Song Nhân bật cười ha hả hỏi:

– Quý bang có tên đồ đệ nào tên Khưu Vĩnh Tuấn chăng?

Hai vị Trưởng lão đăm ra lo ngại rồi.

Nhật nguyệt tinh hoàn Châu Nghiêu Văn, bang chủ Cái Bang cũng giật mình hỏi lại:

– Việc chi thế, hắn có làm sao chăng?

Nhất Mục Song Nhân lạnh lùng:

– Bang chủ nên đáp lời của lão phu trước. Trong Cái Bang có đệ tử nào tên Khưu Vĩnh Tuấn chăng?

– Khưu Vĩnh Tuấn là đệ tử Ngũ sư đệ Diệp Nhất Đức. Có lẽ hắn đã làm nên tội gì đối với lão ca chăng?

Nhất Mục Song Nhân không nói gì đến việc khác ngoài điều lo nghĩ của lão. Lão nói tiếp:

– Tâm tánh và đức hạnh của Khưu Vĩnh Tuấn như thế nào?

Nhật nguyệt tinh hoàn Châu Nghiêu Văn thoáng biến sắc mặt:

– Khưu Vĩnh Tuấn là môn đồ gương mẫu trong bổn bang, hắn sẽ trở thành một nhân tài sau này, làm rạng danh Cái Bang không kém các tiền bối của hắn.

Nhất Mục Song Nhân gằn giọng:

– Vậy thì tiếng nói của hắn, hành động của hắn ta có thể tin được lắm.

Bang chủ chính sắc:

– Tiểu đệ biết hắn rõ lắm. Hắn nói làm sao là làm như vậy, không bao giờ ngôn hành bất nhất. Hắn đáng được tín nhiệm lắm.

Nhất Mục Song Nhân ngưng trọng ánh mắt:


– Thật vậy à?

Bang chủ gật đầu:

– Thật vậy!

Nhất Mục Song Nhân cười nhẹ một tiếng:

– Bang chủ hãy cho đòi Khưu Vĩnh Tuấn đến đây, lão nhân muốn hỏi hắn mấy câu! Lão chỉ sợ Bang chủ tiện lời man trá lão, che dấu một hành động mà vì hành động đó lão mới đến đây hôm nay, cho nên trước hết lão đòi Khưu Vĩnh Tuấn phải có mặt, như vậy công bằng và sẽ không chỉ tùy cơ sắp xếp sự tình theo ý.

Bang chủ lập tức ra lệnh cho Thiên thủ côn Dư Hóa Long đi gọi Khưu Vĩnh Tuấn đến ngay.

Thiên thủ côn Dư Hóa Long vâng lệnh, bước ra ngoài một lúc trở vào báo cáo:

– Khưu Vĩnh Tuấn đi công cán tại Hành sơn chưa về.

Bang chủ Cái Bang Nhật nguyệt tinh hoàn Châu Nghiêu Văn đưa mắt nhìn thoáng qua Nhất Mục Song Nhân thăm dò phản ứng.

Nhất Mục Song Nhân cau mày:

– Còn lão tam từ Hoành sơn! Lão ấy hiện ở đâu?

Bang chủ đáp nhanh:

– Y có việc cần, đã xuất ngoại, có lẽ ngày mai trở lại Tổng đàn.

Nhất Mục Song Nhân cười lạnh một tiếng:

– Kỳ quái thật! Những người lão phu muốn gặp lại vắng mặt! Còn lão Ngũ?

Tại khách sảnh, chưa ai kịp đáp, bên ngoài Hạo thủ thư sinh Diệp Nhất Đức đã lên tiếng:

– Lão ca ca hôm nay nóng tính thế! Không rõ tiểu đệ đắc tội như thế nào, lão ca ca hết hỏi đến môn đồ lại hỏi đến sư phụ, Bang chủ đại ca luôn luôn một lòng kính nể lão ca, đã tỏ ra nhân nhượng quá nhiều rồi, lão ca còn muốn bức bách hơn chẳng hóa ra quá đáng sao?

Triệu Sĩ Nguyên nhìn ra cửa, trông thấy một lão nhân tóc bạc nhưng mặt còn hồng hào, dáng dấp thư sinh, chầm chậm trịnh trọng tiến vào.

Giọng nói có phần nghiêm, song miệng điểm cười hòa dịu.

Vào đến nơi, Hạo thủ thư sinh vòng tay chào mọi người, sau cùng lão ngừng ánh mắt trên người Nhất Mục Song Nhân chờ đáp.

Nhất Mục Song Nhân bật cười ha hả:

– Diệp lão ngũ! Ngươi khoan trách người vội! Lão phu đến đây là có hảo ý với người đó.

Diệp Nhất Đức lấy làm lạ:

– Hảo ý!

Nhất Mục Song Nhân gật đầu:

– Giải tỏa sự bất bình cho người.

Diệp Nhất Đức trố mắt:

– Đơn lão ca nói sao? Năm anh em của tiểu đệ từ nhiều năm qua sống chung với nhau, lớn hòa nhỏ thuận, nào có bất bình nhau điều gì, chỉ sợ Đơn lão ca phí công vượt dặm dài làm cái việc vô căn theo tin gió.

Nhất Mục Song Nhân trầm giọng:

– Chẳng những lão phu giải tỏa sự bất bình cho ngươi mà còn làm việc đó cho thiên hạ giang hồ! Lão phu vì chánh nghĩa mà đến Tổng đàn hôm nay.

Bang chủ Cái Bang thoáng giật mình:

– Đơn lão huynh! Chúng ta hơn hai mươi năm qua giao tình thân mật, lão huynh có lẽ nào mà không hiểu được tiểu đệ hay sao? Nếu có điều chi thì lão huynh cứ nói thẳng, tiểu đệ luôn vâng lời lão huynh mà giáo huấn. Cần gì lão huynh phải bố cảnh lạ lùng như vậy.

Nhất Mục Song Nhân nghiêm sắc mặt:

– Nếu cái tội đó nơi Bang chủ thì Cái Bang sẽ xử trí như thế nào?

Bang chủ đã hiểu vì cá nhân của lão hôm nay, Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh mới đến Tổng đàn, chứ chẳng phải vì một sư đệ hay môn đồ nào khác trong Cái Bang lão cũng nghiêm sắc mặt đáp:

– Nếu đáng tội chết, tiểu đệ không hề tham sống.

Nhất Mục Song Nhân lạnh lùng:

– Vậy Bang chủ hãy tự tử đi là vừa.

Bang chủ sững sốt ngây người nhìn đối tượng.

Thư Tiếu Thiên, Dư Hóa Long, Diệp Nhất Đức cùng đứng lên, gương mặt lộ vẻ bất bình:

– Lời nói phát ra nhanh như gió, không lấy lại kịp, Đơn lão ca ạ! Ước mong Đơn lão ca thận trọng một chút, để bảo tồn danh diện của bang chủ bọn tiểu đệ.

Nhất Mục Song Nhân đảo mắt nhìn quanh bốn người một lượt, đoạn thở dài:

– Lão phu nhớ đến lệnh sư, lúc sinh tiền, từng lấy biệt nhãn đối xử với lão phu, dù tuổi tác chênh lệch, vẫn không hề chấp nhận bọn vong niên, một lòng dìu dắt lão trong chánh đạo.

Ân sâu của lệnh sư bắt buộc lão phu phải quan tâm đến Cái Bang, vui cái vui của Cái Bang, buồn cái buồn của Cái Bang, đồng vinh cộng nhục. Bất ngờ mãi đến hôm nay các vị không giữ gìn thanh danh, không chăm tiến thủ, lại đi làm một việc tạo sỉ tiếng trên giang hồ? Từ đây, võ lâm chánh đạo nghĩ thế nào về Cái Bang? Lão phu có thể điềm nhiên nghe thiên hạ mạ nhục các vị sao?

Nghe nhắc đến ân sư, ba Trưởng lão xúc động tâm tình, dàu dàu nét mặt. Họ cùng thốt:

– Chúng tiểu đệ thừa hiểu thanh tình của lão ca, cho nên không lúc nào dám xao lãng niệm kính mến! Nếu Bang chủ của các bọn tiểu đệ có bị giang hồ vu khống một tội lỗi gì, xin lão ca hết lòng biện hộ, chở che, được như vậy bọn tiểu đệ cảm kích biết bao.

Nhật nguyệt tinh hoàn Châu Nghiêu Văn cất tiếng:

– Đơn lão huynh có nghe biết điều gì về tiểu đệ, xin cứ nói. Trước mặt Long Phụng lệnh chủ đây, tiểu đệ long trọng chỉ trời, chỉ đất, dám tuyên bố là bình sanh không hề làm một chuyện gì tổn thức cả!


Nhất Mục Song Nhân cười lạnh:

– Khoan! Bang chủ khoan nói lên tiếng nói long trọng. Lão phu xin hỏi một câu! Đối với cuộc hôn nhân sắp đến, Bang chủ có cảm nghĩ như thế nào? Chẳng hạn, tự hỏi lòng Bang chủ có thẹn không?

Bang chủ Cái Bang đột nhiên bật cười ha hả:

– Cuộc hôn nhân của tiểu đệ có gì bất ổn? Con người chọn vợ lấy chồng, điều đó rất thường trong thiên hạ, nào có phải là một biến cố làm xôn xao cả vũ trụ? Tiểu đệ chết vợ, nếu muốn tục huyền cũng là điều hợp với nhân luận mà! Tại sao tiểu đệ phải hổ thẹn chứ, không lẽ thiên hạ giang hồ nhàn rỗi đến độ không còn việc gì làm, phải đem việc cưới vợ lấy chồng của người ta mà bàn?

Nhất Mục Song Nhân gằn giọng:

– Nhưng Bang chủ lại phạm tội đoạt vợ người, lại đoạt một cách thường luân bại lý!

Nhật nguyệt tinh hoàn Châu Nghiêu Văn, Cam thảo lang trung Thư Tiếu Thiên, Thiên thủ côn Dư Hóa Long, Hạo thủ thư sinh Diệp Nhất Đức, tất cả bốn người không hẹn mà đồng cùng kêu lên một tiếng kinh ngạc. Tất cả bốn người cùng hỏi một lượt:

– Lời nói đó do đâu mà ra?

Nhất Mục Song Nhân hừ lạnh:

– Khưu Vĩnh Tuấn là nạn nhân! Chính lão tam Từ Hoành Sơn chính mắt trông thấy sự tình. Bất hạnh làm sao, lão phu cùng Long Phụng lệnh chủ cùng mục luôn! Các vị nghĩ thế nào? Có đau lòng cho bao nhiêu người chăng?

Qua phút giây kinh hãi, Bang chủ Cái Bang lấy lại bình tĩnh đưa ánh mắt nghi ngờ sang Hạo thủ thư sinh Diệp Nhất Đức:

– Lão Ngũ! Sự tình như thế nào?

Hạo thủ thư sinh Diệp Nhất Đức lắc đầu:

– Tiểu đệ không hề biết gì cả.

Nhất Mục Song Nhân thở dài:

– Lão phu nói thẳng cho các vị biết, người sắp làm phu nhân trong Cái Bang chính là vị hôn thê của Khưu Vĩnh Tuấn.

Bang chủ Cái Bang biến sắc:

– Trời! Có việc như vậy à!

Nhất Mục Song Nhân gật đầu:

– Đúng vậy!

Rồi lão trầm giọng tiếp nối:

– Bang chủ sẽ xử trí như thế nào?

Lão từ từ thuật lại những điều mắt thấy tai nghe tại miếu sơn thần trên Hành Sơn, cho tất cả bốn người nghe.

Ba vị Trưởng lão mất cả trầm tĩnh thấy rõ. Họ cùng hướng mắt nhìn lên Bang chủ.

Nhật nguyệt tinh hoàn Châu Nghiêu Văn lặng người như cái xác không hồn một lúc lâu, sau cũng thở ra mấy tiếng dài não ruột:

– Năm nay, tiểu đệ đúng sáu mươi bảy tuổi trời, trái lại không biết bao nhiêu tang thương biến đổi trên giang hồ, nhưng tưởng còn bao nhiêu ngày thừa, được an nhàn dật lạc, vinh nửa thì không mong, nhưng danh chỉ muốn bảo tồn đến hơi thở cuối. Tại sao trong một phút bốc đồng lại tự chuốc họa vào mình? Trời! Lòng tiểu đệ đau đớn làm sao?

Lão dừng lại một chút, rồi cao giọng tiếp:

– Để tỏ rõ sự thanh bạch của lòng, tiểu đệ phải nói lên lần cuối, bao lâu tích chứa trong người, lời nói khó tỏ bày dù chẳng muốn nói. Đồng thời, các vị sư đệ sẽ thấy lòng ngu huynh mà không còn thắc mắc nữa!

Không tin hắn là Bang chủ nói lời chân thành, đúng theo đạo nghĩa. Nhất Mục Song Nhân hừ một tiếng:

– Được! Song Bang chủ nên thận trọng! Bởi ai ai cũng muốn bảo tồn đạo nghĩa, ai ai cũng muốn nghe được những lời chân chánh. Cường từ ngụy biện, vọng ngữ, ngoa ngôn, những thứ đó không còn thích hợp với những lỗ tai già! Bang chủ không còn lạ lắm!

Bang chủ Cái Bang đã có chủ trương rồi, lão không hề nao núng trước lời châm chích của Nhất Mục Song Nhân, lão điểm một nụ cười:

– Lòng tin của lão ca ca đối với tiểu đệ từ bao nhiêu năm qua giờ đây đã mất hẳn rồi sao?

Nhất Mục Song Nhân rùn vai:

– Biết người, biết mặt, ai biết được lòng. Nếu ngày xưa, Vương Mân chết sớm hơn mấy năm có phải thanh sử ghi phương danh, hơn là bị người nghìn sau khinh bỉ chăng?

Nhật nguyệt tinh hoàn Châu Nghiêu Văn thở dài:

– Lão ca ca đối với Cái Bang thương cũng lắm mà rách cũng nặng điều đó cũng không gì lạ, chẳng qua vì nhiệt tình mà thôi. Nhưng dù sao lão ca ca cũng phải để cho tiểu đệ phân trần, tuy nhiên sau đó lão ca ca có trách cứ cũng không muộn.

Bang chủ dừng lại một chút, đoạn trầm giọng tiếp:

– Nói phải nói từ lúc đầu câu chuyện, cơ như vậy lão ca ca mới hiểu rành. Hai tháng trước đây, ngẫu nhiên tiểu đệ đi ngang qua Dương Lâu tự, đến một vùng hoang vắng, gặp ba kẻ bại hoại trên giang hồ, hảm hại hai vợ chồng lão nhân. Đồng thời, chúng định dùng uy lực toan giở trò vô lễ với Tuệ Mẫn. Tiểu đệ bất bình, phải ra tay can thiệp…

Nhất Mục Song Nhân bĩu môi:

– Như thế làm ơn rồi đòi báo, như vậy còn gì đức độ của một Bang chủ.

Nhật nguyệt tinh hoàn Châu Nghiêu Văn cười khổ:

– Tiểu đệ hạ sát luôn ba tên bại hoại đó, còn cái việc giải cứu Tuệ Mẫn thì… thực ra tiểu đệ trù trừ chưa có chủ ý ngay trong lúc đó.

Nhất Mục Song Nhân lại hừ một tiếng:

– Thân già chứ trán không già, sau cùng Bang chủ động tâm!

Châu Nghiêu Văn vẫn điềm nhiên, không tỏ lộ vẻ gì bất mãn:


– Lão ca ca đừng chận lại chứ? Hãy để cho tiểu đệ thuật hết đã nào!

Nhất Mục Song Nhân trừng con mắt duy nhất không đáp.

Châu Nghiêu Văn tiếp nối:

– Y phụ của Tuệ Mẫn rách nát, tiểu đệ không biết làm thế nào sờ tay vào mình nàng giải huyệt đạo. Vừa lúc đó, phụ thân nàng tỉnh lại. Ông cho biết, con gái ông bị ba tên hung đồ điểm vào huyệt thiên trì đã yêu cầu tiểu đệ đừng tỵ hiềm gì, cứ giải khai huyệt đạo cứu nàng, nàng còn sống là giòng họ Hồ còn hương lửa. Tiểu đệ định, trước tiên chữa trị cho ông, rồi để ông giải huyệt cho con gái, như vậy rất tiện. Nhưng, bất hạnh thay, Hồ lão chỉ nói được bấy nhiêu lời đó, rồi chết luôn! …

Bang chủ thở dài mấy tiếng lại tiếp:

– Bị điểm vào Thiên trì đại huyệt, nếu không giải khai kịp thời, nạn nhân sẽ trọn đời tàn phế, có sống sót cũng mang cái đau đớn theo với thời gian. Dĩ nhiên, dù ai trong chúng ta cũng không thể bỏ mặc nàng trong tình cảnh đó, nhưng xuất thủ giải huyệt, thì tiểu đệ làm sao cho tiện chứ?

Người trong võ lâm rất hiểu, muốn giải khai huyệt đạo Thiên trì tất phải mò tay trên đầu nhủ hoa của nạn nhân, truyền nội lực sang.

Bang chủ Cái Bang có thể sờ mó vào nhủ hoa của Hồ Tuệ Mẫn chăng?

Bang chủ tự hỏi:

– Nếu lão ca ca gặp trường hợp đó, có nên cứu nàng hay bỏ mặc nàng.

Nhất Mục Song Nhân giật mình:

– Có gặp trường hợp khó khăn, mới có phản ứng cấp thời, chứ ngồi mà tưởng tượng một trường hợp, rồi nghĩ cách phản ứng e không thực? Lão phu còn biết nói như thế nào?

Nhật nguyệt tinh hoàn bật cười ha hả:

– Tùy lão ca ca có phản ứng như thế nào, chứ riêng tiểu đệ thì tiểu đệ thú thật là không thể làm ngơ nhìn nàng trong cảnh khổ. Vì thọ ân tiểu đệ Hồ cô nương quyết báo. Do đó, mới có sự việc hôm nay! Tiểu đệ là người phụ tự động không hơn không kém.

Bang chủ thở dài:

– Giờ xin lão ca ca dạy cho một lời. Tiểu đệ sẵn sàng tuân theo.

Nhất Mục Song Nhân lặng người thừ ra như tượng gỗ.

Qua mấy mươi năm giao tình thâm hậu có còn lạ gì phẩm cách của Bang chủ Cái Bang?

Lão nghĩ, Bang chủ không có lý do gì bịa chuyện, bắt buộc lão phải nhìn nhận một sự trái ngược với lẽ phải.

Nhưng, chính lão mắt thấy tai nghe những gì đã xảy ra nơi miếu sơn thần tại Hành Sơn, lão còn nghi ngờ sao được.

Lão tự hỏi:

– Khưu Vĩnh Tuấn và Hồ Tuệ Mẫn dàn cảnh, hay Bang chủ ngoa ngôn?

Lão khó xử quá, đưa mắt nhìn sang Triệu Sĩ Nguyên.

Triệu Sĩ Nguyên từ lúc vào đến đây, ngoài mấy câu khách sáo, chỉ lặng nghe và nhìn.

Chàng muoốn có một nhận định rõ rệt, trước thì tỏ thái độ.

Chính chàng cũng phân vân không kém lão Đơn.

Thấy Nhất Mục Song Nhân nhìn mình, như ngầm hỏi ý, chàng dùng phép truyền âm nhập mật liên lạc với lão:

– Trong tình thế này, muốn hiểu rõ sự tình phải có một cuộc đường trường đốt chất!

Vắng mặt Khưu Vĩnh Tuấn và Hồ Tuệ Mẫn chúng ta còn biết tin ai nghi ai?

Nhất Mục Song Nhân điểm nụ cười lạnh, cao giọng:

– Bang chủ mới gióng lên một tiếng chuông, lão phu chưa được tin trọn, muốn cho sự tình được minh bạch, cần phải nghe Khưu Vĩnh Tuấn và Hồ cô nương tường trình.

Bang chủ có vẻ bất bình:

– Lão ca ca? Như vậy là…

Lửa giận đã bốc nóng lên đầu, Bang chủ cố hạ xuống, thở ra mấy tiếng tiếp nối:

– Tiểu đệ chỉ muốn việc gì rồi cũng phải rõ rệt. Vì muốn rõ rệt, nên tiểu đệ phải vâng theo ý muốn của lão ca! Hồ cô nương sẽ nói lên sự thật cho lão ca tường.

Nhất Mục Song Nhân hài lòng, gật đầu:

– Lão phu không mong gì hơn được nghe tiếng nói của Hồ cô nương.

Bang chủ đứng lên:

– Tiểu đệ xin mạn phép lão ca, đi trước dẫn đường.

Tất cả mọi người cùng kéo nhau đi theo sau Bang chủ.

Họ ra khỏi cổng Tổng đàn, theo con đường tịch mịch, đi đến một ngồi nhà ba gian.

Hồ Tuệ Mẫn chừng như có hay trước là Bang chủ đến, nên thân ra nghinh đón.

Bang chủ giới thiệu với nàng:

– Vị lão ca này là Nhất Mục Song Nhân, họ Đơn tên Minh, một lão hữu của bổn bang chủ, có cái giao tình hơn mấy mươi năm qua, còn đây là Long Phụng lệnh chủ Triệu đại hiệp, hai vị hôm nay đến Tổng đàn chỉ vì, chỉ vì… chỉ vì…

Bang chủ cảm thấy bối rối, không biết phải thốt như thế nào cho hợp lý. Lão lúng túng một chút rồi tiếp:

– Hai vị có việc gì đó muốn hỏi cô nương, cô nương cứ tự nhiên nói thật, nói cho hai vị được biết rõ ràng.

Hồ Tuệ Mẫn điềm nhiên điểm một nụ cười:

– Nhị vị muốn hỏi điều chi? Chỉ sợ cho sự hiểu biết của tôi quá kém làm cho nhị vị thất vọng thôi!

Nàng thùy mị quá, đoan trang quá, bình tĩnh quá. Trạng thái của người hiện tại hoàn toàn trái ngược với một Hồ Tuệ Mẫn trước đó, tại miếu sơn thần.

Tại sao? Sự nhận xét đầu tiên đó khiến cho Triệu Sĩ Nguyên và Triệu Sĩ Nguyên phải kinh ngạc không ít.

Tuy nhiên, đã vào đến đây rồi, dù muốn dù không cũng phải hỏi nàng mấy câu. Nhất Mục Song Nhân đằng hắng một tiếng, sửa vẻ mặt cho được hiền hòa, rồi dịu giọng hỏi:

– Cô nương là người thôn Vọng lai ngoài Kỳ môn?

Hồ Tuệ Mẫn gật đầu:

– Giòng họ tôi định cư tại Vọng Lai Thôn trải ba đời nay phỏng có trăm năm rồi.

Nhất Mục Song Nhân cũng gật đầu:

– Có lẽ cô nương biết thôn Đại Hưng, bên cạnh Vọng Lai thôn?


Hồ Tuệ Mẫn mỉm cười:

– Gia quyến tôi cố cư tại phương này, tự nhiên tôi phải biết những thôn lân cận.

Nhất Mục Song Nhân liếc mắt sang bang chủ Cái Bang, một thoáng tiếp nối:

– Có lẽ cô nương cũng biết Khưu Xương Nghĩa tiên sinh, vị thân trưởng thôn Đại Hưng chứ?

Hồ Tuệ Mẫn lộ chút thẹn thùng, khẽ gật đầu buông gọn:

– Biết!

Nhất Mục Song Nhân liếc mắt sang Bang chủ lượt nữa rồi nhìn thẳng vào mặt Hồ Tuệ Mẫn bật cười ha hả:

– Và có lẽ cô nương cũng biết luôn con trai của Khưu Xương Nghĩa. Hắn tên là Khưu Vĩnh Tuấn ấy mà!

Hồ Tuệ Mẫn cau mày, trầm ngâm một chút:

– Tôi có nghe nói đến thanh niên đó! Nhưng tôi chưa trông thấy mặt mũi hắn như thế nào.

Nhất Mục Song Nhân trầm giọng:

– Cô nương không biết hắn?

Hồ Tuệ Mẫn nghiêm sắc mặt:

– Gia đình tôi dù nghèo, gia phụ tôi vốn giòng thư hương, biết trọng lễ giáo, nam nhân nữ biệt là thường lẽ, không bao giờ chấp nhận bất cứ sự giao du bừa bãi nào. Sống trong một khunh cảnh nghiêm minh như vậy, tôi làm gì biết được Khưu Vĩnh Tuấn hay bất cứ mặt một thanh niên nào khác?

Nhất Mục Song Nhân hơi thẹn:

– Khưu Xương Nghĩa có khi nào nhờ người đánh tiếng xui kết thông gia với lệnh tôn không?

Hồ Tuệ Mẫn biến sắc trầm giọng:

– Đơn lão hiệp có ý tứ gì đặt nên câu hỏi đó?

Trên gương mặt kiều diễm của nàng, thoáng lộ một niềm căm phẫn.

Nhưng Nhất Mục Song Nhân không vì thái độ của nàng mà nao núng, vẫn với giọng sang sảng như chuông đồng lão buông từng tiếng một:

– Người ta nói giữa cô nương và Khưu Vĩnh Tuấn đã có sự ước hôn với nhau. Vì lời truyền thuyết đó, lão phu muốn nghe một sự thật do từ cửa miệng cô nương thốt ra.

Hồ Tuệ Mẫn nhướng cao đôi mày, gằn giọng:

– Ai đã thả khói trong khi không lửa? Ai cố tâm làm ô uế cái thanh bạch truyền gia của họ Hồ?

Nàng hướng sang Bang chủ Cái Bang, làm một cử chỉ chào khách sáo, tiếp nối với giọng lạnh lùng:

– Bang chủ nghĩ sao? Lời truyền thuyết đó chẳng những làm bại hoại cái tiết của một người trinh nữ, mà còn va chạm đến thanh danh của một Bang chủ quan trọng nhất trong võ lâm hiện đại. Nếu sự tình không được biện minh nhất định tôi sẽ làm một xử nữ suốt đời, quyết không hề xuất giá.

Rồi nàng khóc.

Khi một giai nhân khóc là có biến cố. Giai nhân khóc là có biến cố của gia đình, nó còn tai hại hơn một trận mưa lớn, một cơn bão to, có ảnh hưởng cả muôn vạn nóc gia.

Mưa, bão không làm đảo lộn vũ trụ, nhưng giọt lệ giai nhân có thể đảo lộn sơn hà, huốn chi là một gia đình, một cơ nghiệp, dù cơ nghiệp dù là một bang sở Cái Bang.

Giai nhân khóc là cục diện xoay chiều có thể biến nnhững người thân hiện tại thành kẻ tử thù.

Nàng vừa khóc vừa quay mình nặng nề lê bước chân vào nhà, đôi thân nặng như đeo hai hòn núi.

Nhất Mục Song Nhân sửng sốt, toan gọi nàng đứng lại để phân trần thêm mấy tiếng nhưng phút giây sửng sốt của lão đạo, đủ thời gian cho nàng đến cửa, cánh cửa đóng sầm lại, trước khi lão mở miệng.

Bang chủ Cái Bang thở ra một hơi dài, trầm buồn thốt:

– Bây giờ, lão ca ca có thể tin được tiểu đệ chưa.

Nhất Mục Song Nhân bối rối vô cùng. Vì bối rối lão có ý thẹn, cố gượng điểm một nụ cười đáp:

– Lão phu lầm! Lần thứ nhất suốt mấy mươi năm gánh vác việc người, lão phu phải vấp.

Lão vụt cười lớn:

– Ha ha! Ha ha! Một bài học đích đáng cho ta!

Lão quay sang Triệu Sĩ Nguyên, vừa vẫy tay gọi chàng vừa bước nhanh ra cửa.

Triệu Sĩ Nguyên không chậm trể, bước theo liền.

Chàng vừa đặt chân đến ngưỡng cửa, bỗng từ bên tả, một vật gì không rõ bay qua nhắm đúng người chàng.

Chàng đưa tay bắt vật đó, nghe mềm mềm.

Thì ra vật đó là một cuộn giấy.

Triệu Sĩ Nguyên đảo mắt nhanh hướng tả, vừa kịp trông thấy bóng hình Hồ Tuệ Mẫn bước mau trở vào nhà.

Nhất Mục Song Nhân đi trước, có lẽ không hay biết gì việc đó.

Bang chủ Cái Bang và các vị trưởng lão đi sau chàng, họ chưa đến ngưỡng cửa, có thể họ không phát hiện ra sự giao dịch giữa chàng và Hồ Tuệ Mẫn.

Triệu Sĩ Nguyên gấp bước kịp Nhất Mục Song Nhân, trao cuộn giấy cho lão, dùng phép truyền âm nhập mật lược thuật lại cả sự tình.

Nhất Mục Song Nhân vừa đi vừa mở cuộn giấy ra đọc. Lão biến hẳn sắc mặt, mấp máy môi, toan nói gì, nhưng Triệu Sĩ Nguyên đã dùng phép truyền âm kín chận lại:

– Bá bá muốn nói gì, hãy thư thả một tý.

Nhất Mục Song Nhân dằn cơn phẫn hận, trao trả cuộn giấy lại cho chàng, đoạn thốt với lối truyền âm kín:

– Lão quỷ khả ố! Chúng ta suýt mắc kế lão!

Triệu Sĩ Nguyên nóng nảy, vừa đi vừa đọc mảnh giấy, xem thư biết việc gì khiến Đơn lão tiền bối phẫn hận cực độ.

Mảnh giấy nhỏ, có một lược giấy khác bọc bên ngoài cuộn lại, nó hình lớn một chút, để quăng xa. Mảnh giấy ghi vội mấy chữ:

“Tôi có niềm thống khổ không thể nói ra, nếu như có hảo tâm dám gánh vác sự bất bình, xin tìm cách trở lại đây canh ba đêm nay, tôi sẽ bộc lộ tâm sự đau thương.” Có tiếng chân người rầm rập phía sau.

Bang chủ Cái Bang đã theo kịp.

Lão cao giọng thốt:

– Lão ca ca và Triệu đại hiệp cùng là chỗ thân cả, việc mọn đó không nên để tâm làm gì, xin hai vị vào đại sảnh cùng bổn bang chuốc chén mừng cuộc hội ngộ hôm nay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.