Bạn đang đọc Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa – Chương 136
Ngày hôm sau.
Lúc Ninh Tri tỉnh lại, liếc mắt một cái đã bắt gặp đôi mắt đen nhánh của Lục Tuyệt, ô hiển thị trên đỉnh đầu anh xuất hiện vài mặt trời nhỏ.
Không cần nghĩ Ninh Tri cũng biết, Lục Tuyệt thừa dịp cô ngủ đã lén hôn cô.
Cô duỗi tay sờ mặt của anh, mặt trời nhỏ lập tức lao về phía cô: “Chào buổi sáng.”
Cặp mắt Lục Tuyệt phát sáng, trong mắt chứa một chút ý cười, giọng nói của anh có chút khàn khàn, anh chậm rãi hỏi: “Trên người còn đau không?”
Ninh Tri liếc mắt nhìn anh, hừ hừ: “Đau.”
Cả một đêm, số lần không nhiều lắm nhưng thời gian rất dài, suýt chút nữa cô đã ngất xỉu mấy lần, nhưng có một điều may mắn là cô thu hoạch được gần hai nghìn mặt trời nhỏ.
Cộng thêm trước đó có hơn bốn nghìn, bây giờ trong kho lưu trữ của cô có đến sáu nghìn mặt trời nhỏ, mặt trời nhỏ xếp chồng dày đặc tỏa ra ánh sáng lấp lánh, đáng yêu không chịu nổi.
Lục Tuyệt nghe thấy cô kêu đau, anh lập tức đứng dậy muốn giúp cô nhìn xem.
Trong chăn, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết của Ninh Tri lộ ra ngoài chợt ửng đỏ.
Cô lười biếng dựa sát vào Lục Tuyệt, chân ở trong chăn nhẹ nhàng đá anh một cái, âm cuối trong giọng nói hơi cất cao khiến xương cốt người ta sắp mềm nhũn: “Đừng làm loạn.”
Ánh mắt Lục Tuyệt trở nên sâu thẳm, tối hôm qua anh mới nếm thử tư vị, thật sự sướng đến mức khiến người ta trầm mê.
Anh mím môi cố nén lại: “Anh ôm em đi tắm.”
Ninh Tri gật đầu, vươn tay để mặc cho anh bể mình lên.
Sau khi ăn sáng xong, Ninh Tri lười nhác nằm trên ghế treo ngoài ban công, trên người cô mặc một chiếc váy màu tím nhạt, khiến da thịt càng thêm trắng nõn mịn màng.
Cô đung đưa, ngẩng cổ nhìn về phía biển hoa hồng nơi xa.
Ninh Tri nhìn chán quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Lục Tuyệt đang ngồi trước bàn.
Anh đang mở cuộc họp với các nhân viên ở bên kia màn hình máy tính.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ tươi, cúc áo đầu tiên mở ra, trên khuôn mặt đẹp trai đầy vẻ nghiêm túc, vẻ mặt cứng nhắc.
Thắt lưng thẳng tắp, ánh sáng dừng trên khuôn mặt của anh, biểu cảm chuyên chú bỗng chốc khiến Ninh Tri rung động.
Đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ lúc Lục Tuyệt làm việc.
Ninh Tri xuống khỏi ghế treo, làn váy màu tím nhạt rơi xuống, che phủ cổ chân mảnh mai trắng như tuyết.
Cô dẫm chân trần trên mặt đất, đi về phía Lục Tuyệt.
Khi Ninh Tri đi tới, khóe mắt Lục Tuyệt đã chú ý thấy cô, ánh mắt anh dùng trên chân của cô, theo bản năng nhíu mày lại.
“Tổng giám đốc Lục, số liệu này có vấn đề gì sao?” Bên kia màn hình, giám đốc marketing thấy Lục Tuyệt nhíu mày, anh ta sợ tới mức vội vàng dừng lại, cẩn thận dò hỏi.
Lục Tuyệt trầm giọng nói: “Không phải, anh cứ nói tiếp đi.”
Giám đốc marketing tiếp tục báo cáo, giây tiếp theo, anh ta thấy hình như trên màn hình của Ninh Tri có một bóng dáng màu tím nhạt lắc lư bên cạnh anh.
Trong nháy mắt, khuôn mặt lạnh lùng của Lục Tuyệt hơi dịu dàng hơn đôi chút.
Giám đốc marketing không dám nhìn nhiều.
Ninh Tri đi đến bên cạnh Lục Tuyệt, thấy Lục Tuyệt muốn mở miệng nói chuyện, cô đưa một ngón tay lên đặt trước miệng, ý bảo anh không cần nói, cứ tiếp tục cuộc họp.
Cô cúi xuống bên cạnh người anh, ngồi nghiêng lên tấm thảm màu xám đậm.
Thân thể dựa vào anh, đầu cũng gối lên đùi của anh, tay chống cắn.
Thấy anh cúi đầu nhìn cô, cô chớp chớp mắt, mở miệng nói theo khẩu hình: “Không cần để ý đến em.”
Mái tóc đen bóng của Ninh Tri xoa ở sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn gối lên ống quần màu đen của anh, cứ giữ trạng thái yên tĩnh như vậy dựa vào bên chân của anh, vừa im lặng vừa ngoan ngoãn.
“Tổng giám đốc Lục?” Trên màn hình, giám đốc marketing xin chỉ thị của Lục Tuyệt.
Lục Tuyệt hơi đánh mắt về, chậm rãi trả lời: “Đẩy mạnh dựa theo kế hoạch.”
Ninh Tri nảy ý xấu.
Cô cố ý duỗi tay nhéo đùi Lục Tuyệt.
Trên đầu ngón tay, cơ bắp của anh cằng chặt rắn chắc như ẩn chứa sức bật vô hạn, khiến cô không thể theo dược.
Khóe mắt Lục Tuyệt liếc xuống dưới, đáy mắt tối đen như mực.
Ninh Tri đối diện với ánh mắt âm trầm của anh, cô vô tội chớp chớp mắt, khóe môi cong lên, khiến anh không thể làm gì.
Cô buông tay ra, đôi tay tiếp tục gối lên đùi của Lục Tuyệt, nằm úp sấp trên đó, đầu nghiêng về phía có Lục Tuyệt, sau đó nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Lục Tuyệt cụp mắt nhìn xuống, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô gái, bên tai lắng nghe báo cáo trên màn hình.
Đầu ngón tay thon dài quấn lấy lọn tóc mềm mại, chậm chạp chơi đùa với nó, giọng nói nhẹ nhàng lại: “Gần đây con chip của công ty Tín Hạo xảy ra vấn đề, anh đến đó giải quyết chuyện bồi thường và chấm dứt hợp đồng đi.”
“Vâng thưa tổng giám đốc Lục.”
Ngón tay của Lục Tuyệt sờ lên mặt Ninh Tri, đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt trơn bóng nõn mịn, anh nhẹ nhàng vuốt ve.
Có lẽ vì cảm thấy ngứa nên cô gái nhấc tay anh ra.
Lục Tuyệt cười khẽ một tiếng.
Các quản lý cấp cao trên màn hình vô cùng kinh ngạc, hình như bọn họ vừa nhìn thấy Lục Tuyệt cười đấy?
Cuộc họp vẫn tiếp diễn, dần dần Ninh Tri nhàm chán chìm vào giấc ngủ.
Cô vô thức cọ đầu vào đùi Lục Tuyệt, sau đó sát lại gần eo của anh.
Bàn tay đang vuốt ve đầu Ninh Tri của Lục Tuyệt chợt khựng lại, ánh mắt trở nên sâu thẳm, tay nhẹ nhàng đẩy đầy của cô ra.
Trong lúc ngủ mơ, Ninh Tri cảm giác mình bị quấy rầy, cô không kiên nhẫn nhíu mày, sát lại gần Lục Tuyệt hơn.
Hơi thở ấm áp dừng trên người Lục Tuyệt, cái miệng nhỏ dán trên bụng của anh.
Quai hàm của Lục Tuyệt đanh lại, ngay cả cơ bắp trên đùi cũng căng chặt, anh khàn giọng nói với đám quản lý cấp cao trên màn hình: “Hôm nay kết thúc cuộc họp tại đây.”
Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, một giây trước khi màn hình tắt, hình như bọn họ nghe Lục Tuyệt khàn giọng gọi một tiếng: “Tri Tri.”
Còn chưa kịp nghe rõ, màn hình đã tối đen.
Lục Tuyệt cúi đầu nhìn Ninh Tri đã ngủ say, khuôn mặt nhỏ vô thức dán trên bụng của anh.
Ánh mắt anh tối lại: “Tri Tri, anh ôm em lên giường ngủ, dưới đất lạnh lắm.”
Đôi mắt Ninh Tri vẫn nhắm chặt, không đáp lại.
Lục Tuyệt cúi người xuống bế cô lên.
Tay anh sờ chân của cô, thấy không lạnh, lúc này anh mới buông tay ra.
Lúc Ninh Tri được đặt xuống giường thì tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy được một đống mặt trời nhỏ trên đỉnh đầu Lục Tuyệt.
“Tỉnh rồi à?”
Một tay Lục Tuyệt cởi cúc áo, chiếc áo sơ mi màu đỏ rơi xuống đất, anh ghé sát vào tai Ninh Tri, trong mắt đong đầy ý cười, thong thả nói: “Vừa lúc.”
Không đợi Ninh Tri kịp phản ứng, Lục Tuyệt đã hôn môi cô, nuốt tất cả giọng nói của cô.
Trước mắt Ninh Tri chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt sạch sẽ chứa đầy dục vọng của Lục Tuyệt.
Mụ bàn chân trắng như tuyết bị kéo căng cứng, Ninh Tri khó chịu cắn vào vai Lục Tuyệt, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai: “Tri Tri, Tri Tri…”
Trên vành tai là hơi thở nóng bỏng ướt át của anh.
…
Thời gian ở trong lâu đài cổ, Ninh Tri có cảm giác như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Lục Tuyệt sẽ lẫn cô đến biển hoa hồng đi dạo, sẽ dẫn cô ngồi du thuyền ra biển hóng gió, còn cùng cô đến bờ biển phơi nắng.
Khi lăn lộn đến mệt mỏi, anh sẽ ôm eo cô thật chặt, cùng cô ngủ say.
Vào lúc nhàm chán, anh sẽ chui vào ghế treo và lắc lư cùng cô.
Khi bị cô đẩy ra, anh sẽ dùng đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn cô bằng vẻ đáng thương.
Còn khi anh muốn cầu hoan, trong đôi mắt đen láy kia sẽ lộ ra vẻ cuồng nhiệt, hận không thể nuốt chửng cô.
Anh sẽ gọi “Tri Tri” hết tiếng này đến tiếng khác, còn cắn vào tai của cô, để hơi thở ấm áp tùy ý dừng trên tai, khàn giọng gọi cô là “chị gái kỳ lạ”.
Mỗi ngày Ninh Tri thu thập được rất nhiều mặt trời nhỏ, hầu như cô không cần chạm vào anh, Lục Tuyệt cũng có thể tự sản xuất ra mặt trời nhỏ.
Một tuần trôi qua, Ninh Tri đã nhận được hơn hai mươi nghìn mặt trời nhỏ.
Ban đêm, khi xung quanh đã yên tĩnh trở lại.
Nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng bên cạnh, Ninh Tri nghiêng đầu nhìn Lục Tuyệt đã ngủ say.
Cô ghé sát lại, hôn lên khóe môi của anh một cái.
Ninh Tri gọi Bá Vương ra: “Tôi muốn làm nhiệm vụ tăng thêm kia.”
Bá Vương: “Chủ nhân, muốn làm nhiệm vụ này cần tiêu hao hai mươi nghìn mặt trời nhỏ.”
“Ừ, tôi nhớ mà.” Ninh Tri giao hai mươi nghìn mặt trời nhỏ cho Bá Vương.
Trong nháy mắt, kho lưu trữ của cô chỉ còn lại hơn ba trăm mặt trời nhỏ.
Cô hy vọng vào lúc tỉnh lại Lục Tuyệt sẽ khôi phục lại ký úc.
Chớp mắt sau, Ninh Tri phát hiện mình đã ở trong vườn hoa nhà họ Lục.
Ánh mặt trời buổi chiều rất gay gắt, hai người hầu trong vườn vừa cắt tỉa cây xanh vừa nói chuyện phiếm.
“Hôm qua cậu hai lại phát bệnh càng nặng hơn, tôi nghe nói cậu ấy tự làm cho mặt của mình bị thương.”
“Buổi chiều ngày hôm qua tôi bận việc nên xin nghỉ, cô thấy à?”
“Bà chủ cho người trôi cậu hai lại, cưỡng ép cắt móng tay của cậu ấy, phòng ngừa cậu ấy lại tiếp tục tự cào mình bị thương.
Bác sĩ Kim tới giúp cậu hai xử lý miệng vết thương, suýt chút nữa bị cậu hai cắn.”
“Có vẻ hơn một năm qua bệnh của cậu hai không ngừng nặng hơn.
Nếu sống trong gia đình bình thường, đến mức giống như cậu hai thì người trong nhà đã nhốt cậu ấy lại rồi, làm gì có sức mà lăn lộn như vậy?”
“Làm sao bà chủ nhẫn tâm nhất cậu hai lại chứ? Cậu hai cũng không phải súc vật.
Cô không thấy đấy thôi, ngày hôm qua bà chủ khóc đến sưng cả mắt.”
“Ôi, thật là tạo nghiệt mà, chẳng trách mợ hai lại chạy trốn.”
Ninh Tri đứng ở sau lưng của hai người họ, vô cùng khiếp sợ khi nghe bọn họ nói như vậy.
Vừa rồi bọn họ nói cô chạy trốn sao?
Còn nữa, bệnh của Lục Tuyệt nặng hơn?
Người hầu tiếp tục nói: “Đừng nhắc đến cô ấy làm gì.
Vào lúc cô ấy gả tới đây đã không tình nguyện chút nào rồi, mặt nặng mày nhẹ với cậu hai, lúc nào cũng nhìn cậu hai bằng ánh mắt chán ghét.”
“Cô nói đúng…”
Ninh Tri vô thức nhíu chặt mày lại.
Theo như những gì bọn họ nói, cô đột nhiên ý thức được đây là tình tiết trong sách viết về Lục Tuyệt.
Trong sách, khi Ninh Tri chạy trốn, cũng vào lúc này, bệnh của Lục Tuyệt nặng thêm, tự mình hại mình đến chết.
Đây là tương lai của Lục Tuyệt khi cô không xuyên sách.
Một tương lai không có cô.
Ninh Tri không tiếp tục nghe hai người hầu bàn tán nữa, cô đi vào trong phòng.
Mẹ Lục ngồi trong phòng khách đang xoa huyệt thái dương.
Đầu tóc bà bù xù, khóe mắt ửng hồng, đối lập hoàn toàn với mẹ Lục trong trí nhớ của cô.
Bây giờ, dáng vẻ của bà không chỉ tiều tụy là khuôn mặt luôn được bảo dưỡng tốt cũng xuất hiện vết chân chim, có vẻ già nua hơn, dưới đáy mắt đầy vẻ mệt mỏi.
Ba Lục ngồi im lặng ở bên cạnh, trên mặt ông đầy vẻ ủ rũ.
“Tiểu Tuyệt vừa được tiêm thuốc an thần, đã ngủ rồi, em cũng nghỉ ngơi một chút đi.” Tối hôm qua đến bây giờ, vợ vẫn chưa được nghỉ ngơi tốt.
Mẹ Lục lắc đầu: “Em không ngủ được, ngày nào Tiểu Tuyệt cũng đều tự mình hại mình càng ngày càng thường xuyên hơn.
Em sợ có một ngày, nó sẽ…”
Trước đó bọn họ đã đưa Lục Tuyệt đến trung tâm phục hồi chức năng để điều trị và huấn luyện, hơn nữa vẫn luôn cho anh uống thuốc nhưng không hề có tiến triển, hành vi anh tự mình hại mình rất mạnh.
Bọn họ đã thử giao tiếp với anh, cố gắng xoa dịu cảm xúc của anh nhưng hiệu quả rất nhỏ.
Ba Lục ôm vợ, an ủi: “Không có chuyện đó đâu, đừng suy nghĩ lung tung.”
Ánh mắt Ninh Tri bình tĩnh, cô chạy lên lầu.
Ninh Tri đi xuyên qua cửa phòng của Lục Tuyệt, khi đi vào, cô thoáng nhìn thấy Lục Tuyệt đang nằm thẳng tắp trên giường.
Bên cạnh giường, một y tá nam mặc quần áo màu trắng đang ở đó.
Ninh Tri đi đến bên mép giường.
Cô nhìn thấy trên mặt bên trái của Lục Tuyệt có nhiều vết đỏ như bị cào tạo thành, có lẽ đúng như người hầu đã nói, là do anh tự cào chính mình bị thương vào ngày hôm qua.
Làn da Lục Tuyệt trắng ngần, khiến vài vệt đỏ càng thêm rõ ràng.
Ninh Tri vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt của anh.
Trái tim cô như bị thứ gì đâm phải, khiến cô vô cùng đau đớn.
Tóc mái của Lục Tuyệt rất dài, che khuất đôi mắt của anh, trên mặt bị thương, hai má gầy đến mức gần như lõm xuống, đôi môi mỏng cũng gần như khô khốc.
Ninh Tri nhẹ nhàng cầm lấy tay Lục Tuyệt.
Tay anh thật lạnh, lạnh như băng, móng tay bị cắt vô cùng ngắn, được mài dũa đến mức nhẵn mịn.
Trên mu bàn tay của anh nổi rõ mạch máu và gân xanh, gầy đến mức chỉ còn lại lớp da mỏng.
Khóe mắt Ninh Tri hơi chua xót.
Hóa ra, bệnh của Lục Tuyệt không khỏi hẳn thì tương lai sẽ trở thành như thế này..