Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa

Chương 135


Bạn đang đọc Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa – Chương 135


Lục Tuyệt thật sự quỳ xuống.
Cũng không biết có phải vì quá mức kích động hay không, Ninh Tri có thể nghe được tiếng “bụp” do đầu gối anh đập mạnh xuống đất.
Chỉ cần nghe tiếng thôi là cô đã cảm thấy đau lòng muốn chết, nhưng vẻ mặt Lục Tuyệt vẫn không thay đổi, giống như anh không biết đau, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh nhìn cô, chỉ nhìn cô thôi.
Anh giơ chiếc nhẫn trên tay lên, muốn đeo vào giúp cô.
Ninh Tri vươn tay ra, cô chăm sóc tay rất tốt, bàn tay trắng nõn và mảnh mai, đầu ngón tay hơi ửng hồng, dưới ánh mặt trời càng thêm tinh xảo và xinh đẹp như một viên ngọc đẹp đẽ.
Lục Tuyệt nắm tay cô, ngay khi anh muốn đeo nhẫn vào thì cô gái bỗng dưng rụt tay lại, anh kinh ngạc ngước mắt nhìn cô: “Tri Tri?”
Ninh Tri cúi đầu, trong mắt cô chứa đầy ý cười: “Hiếm lắm em mới được trở lại độc thân, vẫn chưa hưởng thụ đủ cuộc sống độc thân vui vẻ đâu.”
Lục Tuyệt sững sờ, trong con ngươi đen láy lộ vẻ ấm ức, giống như ngay giây tiếp theo anh sẽ bị Ninh Tri vứt bỏ: “Tri Tri không muốn gả cho anh sao?”
Anh biết mình quá vội vàng, nhưng anh luôn tha thiết mong muốn cưới cô về càng sớm càng tốt, giống như cô nên làm vợ anh vậy.
Cô là của anh.
Ninh Tri duỗi tay chạm vào mái tóc lộn xộn trước trán Lục Tuyệt, đôi mắt của cô cong lên: “Sau này anh đều chiều ý em chứ?”
Lục Tuyệt gật đầu.
“Sau này mặc cho em bắt nạt?”
Lục Tuyệt tiếp tục gật đầu.
“Anh đều nghe theo em?”
Bờ môi mỏng của Lục Tuyệt nhếch lên: “Đều nghe Tri Tri hết.”
Trong ánh mắt Ninh Tri chứa đầy sao lấp lánh: “Vậy anh phải cho em ngủ.”
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng của Lục Tuyệt lập tức đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng ửng đỏ.

Hàng mi dài của anh run rẩy, mặt trời nhỏ trên đỉnh đầu tăng vọt, ánh sáng vàng lấp lánh khiến người ta không thể nhìn thẳng vào.
Anh nắm tay của Ninh Tri, đeo nhẫn vào, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm cô, chậm rãi nói: “Cho Tri Tri ngủ.”
Anh cúi đầu, hôn thật mạnh lên mu bàn tay, lòng bàn tay, và cả đầu ngón tay của Ninh Tri.
Con quái thú nhỏ bé trong ngực điên cuồng nhảy nhót và kêu gào rằng nó vui sướng biết bao nhiêu.
Lục Tuyệt đưa lưng về phía Ninh Tri, anh cúi xuống khom lưng lại, thần phục với cô: “Mời công chúa Tri Tri lên.”

Tấm lưng của Lục Tuyệt rộng lớn và mạnh mẽ, Ninh Tri được anh cõng rất vững vàng, chậm rãi xuyên qua từng đám hoa hồng, đi đến lâu đài cổ.
Ninh Tri ghé sát vào tai của anh: “Bây giờ ngủ với anh được không?”
Phía trước, Lục Tuyệt mím môi, trong giọng nói trầm thấp đè nén sự bất đắc dĩ: “Tri Tri…”
Ninh Tri thấy tai của anh đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu, dưới ánh mặt trời, cô còn có thể thấy rõ ràng từng chiếc lông tơ nhỏ trên đó: “Ban nãy anh đã đồng ý rồi, không thể đối ý được.”
Cô vươn tay ra xoa vành tai của anh, vừa đỏ vừa nóng, cực kỳ giống chú cún con đang xù lông tỏ ra cứng rắn để chống đỡ.
“Chờ sau khi kết hôn, chúng ta lại…”
Sau khi Lục Tuyệt trở lại bình thường, anh lại bảo thủ giống như một ông già cố chấp!
Chân của Ninh Tri đang rũ bên eo của anh đá nhẹ anh một cái: “Không được.” Cô giận dỗi, cúi đầu cắn nhẹ xuống vành tai của anh, hàm hồ nói: “Ngay bây giờ.”
Vành tai rơi vào cái miệng nhỏ ướt nóng, cả người Lục Tuyệt run lên.

Quai hàm anh cũng chặt, con ngươi đen nhánh càng thêm sâu thẳm, anh nhịn không được, trầm giọng gọi cô một tiếng: “Tri Tri!”
Trên đỉnh đầu Lục Tuyệt điên cuồng bắn ra mặt trời nhỏ, từng cái từng cái lao về phía Ninh Tri.
Ninh Tri không ngờ bây giờ Lục Tuyệt càng mẫn cảm hơn trước kia, có lẽ bởi vì anh không có ký ức của những chuyện trước đó nên khi làm những hành động thân mật như vậy thì anh sẽ phản ứng rất mạnh.
Từ lúc vừa rồi đồng ý lời cầu hôn đến bây giờ cô cắn nhẹ lỗ tai của anh, vậy mà cô đã có được gần một ngàn mặt trời nhỏ.
Ninh Tri giống như một con hồ ly nhỏ đã ăn trộm thành công, cô buông lỏng vành tai bị cắn khiến nó càng đỏ hơn của Lục Tuyệt ra, thuận tiện dùng tay nhéo nhéo.

Nhìn vành tai của Lục Tuyệt đỏ đến mức giây tiếp theo sẽ nhỏ ra máu, cô cười vô cùng sảng khoái.
“Tri Tri, Tri Tri…” Trong đáy mắt Lục Tuyệt chứa đầy vẻ nhẫn nhịn và cơn kích động sắp phun trào.
Ninh Tri vô cùng đắc ý, cô hừ hừ: “Đi nhanh chút đi.”
Đôi chân dài của Lục Tuyệt bước nhanh hơn, sau lưng, chiếc vương miện nhỏ ở trên đầu Ninh Tri lắc qua lắc lại, vừa tinh xảo vừa đáng yêu đến không chịu được.
Trong lâu đài cổ rất lớn, vốn dĩ Ninh Tri còn tưởng rằng trong này sẽ lạnh bằng và trống rỗng.

Nhưng mà, không giống như tưởng tượng của cô, bên trong được trang trí giản dị và ấm áp, nơi nào cũng lộ ra vẻ tinh tế và ấm cúng.
Giống như đây là nơi mà công chúa nên ở.
Lục Tuyệt cõng cô trên lưng, bước từng bước một đi trên hành lang thật dài, hai bên còn có rất nhiều phòng.

Một lúc lâu sau, Lục Tuyệt ngừng trước một cánh cửa, sau đó anh đẩy cửa ra.
Bên trong là phòng ngủ chính to rộng và đẹp đẽ, cửa hướng ra ban công rất rộng, trong phòng sáng sủa.
Bắt mắt nhất chính là chiếc giường lớn đặt giữa phòng, trên chiếc giường trải chăn màu đỏ rất lớn đủ để mười người nằm ngủ.
Trên chiếc chăn màu đỏ còn có một chữ hỷ thật to.
Ninh Tri không nhịn được mà bật cười thành tiếng, cô dựa sát vào tai Lục Tuyệt, hỏi anh: “Đây có phải là phòng tân hôn do anh chuẩn bị không?”
Cô không hề nhìn thấy, ở phía trước khuôn mặt đẹp trai của Lục Tuyệt đã đỏ bừng.

Anh rũ mắt xuống che giấu vẻ ngượng ngùng, một lúc lâu sau, anh lên tiếng: “Ừm.”
Lục Tuyệt đặt Ninh Tri xuống cạnh giường, anh giúp cô sửa lại chiếc vương miện nhỏ trên đỉnh đầu: “Tri Tri có đói bụng không? Anh sai người nấu chút gì cho em ăn.”
“Không đói bụng.” Ninh Tri lắc đầu, vương miện nhỏ cũng lắc lư theo.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đầu ngón tay trắng nõn quấn lấy vạt áo của Lục Tuyệt, nhìn anh bằng đôi mắt ngấn nước long lanh: “Bây giờ có thể chứ?”
Lục Tuyệt sắp điên rồi.
Vốn dĩ anh đã chẳng có chút sức chống cự nào Ninh Tri, cô còn ba lần bốn lượt dụ dỗ anh.
Đôi mi rũ xuống của Lục Tuyệt hơi run rẩy, ánh mắt của anh dừng trên ngón tay của cô gái đang níu lấy vạt áo của mình, trên đó là chiếc nhẫn vừa rồi anh đã đeo vào.
Ngón tay của Ninh Tri đã xinh đẹp, đeo nhẫn vào càng thêm đẹp hơn.
Anh vươn tay, bắt đầu cởi cúc áo của chiếc sơ mi màu đỏ mặc trên người, môi mỏng dần cong lên: “Là tự em yêu cầu đấy, đợi lát nữa đừng khóc.”
Ninh Tri nhạy bén cảm nhận được mối nguy hiểm, nhớ lại sức lăn lộn của Lục Tuyệt vào lúc trước, cô vội vàng bổ sung: “Một lần là đủ rồi.”
Bây giờ cô đã có hơn bốn nghìn mặt trời nhỏ, chỉ cần một lần là đã có thể nhận được không ít.
Số còn lại có thể nghỉ ngơi vài ngày rồi tiếp tục, vì dù sao chỉ một lần thôi đã khiến cô rất khó đỡ nổi.
Trên má của Lục Tuyệt lộ ra lúm đồng tiền nhỏ mờ nhạt, anh không đáp lời.
Chiếc áo sơ mi màu đỏ rơi trên mặt đất, Lục Tuyệt đi về phía Ninh Tri, hơi ngồi xổm xuống, bắt đầu giúp cô cởi giày trên chân.
Cổ chân của Ninh Tri trắng nõn thon gọn, ngay cả da thịt trên mu bàn chân cũng trắng như tuyết như ngọc.


Cả bàn chân nhỏ nhắn tinh xảo và đáng yêu, khiến Lục Tuyệt nhịn không được véo cổ chân của cô.

Được lòng bàn tay ấm áp vuốt ve khiến Ninh Tri tê dại đến nổi da gà.
Ninh Tri không nhịn được mà rụt chân lại, muốn giấu dưới làn váy.
Lục Tuyệt cong môi, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Tri Tri có thể hôn anh.”
Anh cứ ngồi xổm như vậy bên chân Ninh Tri, chờ đợi nụ hôn của cô.
Hoàn toàn thần phục với cô.
Trái tim nhỏ bé của Ninh Tri bị Lục Tuyệt làm cho run rẩy dữ dội, cô dụ dỗ anh bao giờ chứ? Rõ ràng chính sắc đẹp của anh đã quyến rũ người ta.
Môi cô dừng trên đôi lông mày lạnh lùng của Lục Tuyệt, sau đó là hàng mi mỏng.

Hơi thở thơm tho của cô gái khiến chiếc cằm của Lục Tuyệt căng cứng.
Công chúa nhỏ của anh đang hôn anh.
Trên đỉnh đầu Lục Tuyệt lại bắt đầu bắn ra mặt trời nhỏ, tốc độ bắn cực kỳ nhanh, khiến Ninh Tri biết được lúc này Lục Tuyệt đang vui như thế nào.
Cô cắn nhẹ một cái lên đôi môi mỏng của anh, vào giây tiếp theo, cô nghe được anh thấp giọng nặng nề hừ một tiếng, như tiếng phát ra từ trong cổ họng.

Vừa khó chịu vừa vui vẻ thích thú, gợi cảm đến mức khiến người ta bối rối.
Lục Tuyệt ngẩng đầu khiến yết hầu dưới cổ càng thêm rõ ràng.
Yết hầu của Lục Tuyệt không ngừng động đậy lên xuống, giống như anh không nhịn được mà nuốt lấy hơi thở thơm ngọt kia.
Cuối cùng anh cũng không kìm nén được nữa, và anh cũng không muốn kìm nén nữa.

Lục Tuyệt đứng dậy, thân thể cao lớn mang theo cảm giác áp bức mạnh mẽ đè xuống Ninh Tri đang nằm trên tấm ga giường màu đỏ thêu chữ hỷ.
Mãi tóc đen xõa ra, làn da trắng nõn được tôn lên nhờ màu đỏ tươi của tấm chăn, trắng như ngọc được ngâm trong tuyết.
Đôi mắt đen của Ninh Tri cong cong, cô nhìn Lục Tuyệt, vừa có chút thẹn thùng lại vừa có chút căng thẳng.
Nhưng Lục Tuyệt còn căng thẳng hơn cả cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, ánh mắt anh sâu thẳm: “Tri Tri.”
Bờ môi mỏng của anh tìm tới miệng nhỏ của cô, bắt đầu tách ra, điên cuồng thăm dò.
Chiếc chăn màu đỏ bao phủ trên người hai người họ.
Ninh Tri thấy trên đỉnh đầu Lục Tuyệt bắn ra một đống mặt trời nhỏ, số lượng nhiều đến mức cô đếm không xuể.
Lục Tuyệt không hề có kinh nghiệm nên vô cùng trúc trắc, trong lòng Ninh Tri đã có chuẩn bị, nhưng cô vẫn bị những cử chỉ ngây ngô của anh làm giật mình.
Cô biết, vào lúc anh còn ngốc nghếch, vì muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho cô nên anh đã mượn sách của Ngụy Tinh để nghiên cứu và học tập hơn nửa tháng, còn kiêu ngạo nói với cô rằng phải nửa tiếng trở lên mới là tiêu chuẩn bình thường.

Nhưng bây giờ, cô đột nhiên yêu cầu, Lục Tuyệt không hề có chuẩn bị nên thật sự vừa trúc trắc vừa thẹn thùng bối rối.
Ninh Tri nhìn thấy đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh sáng ngời, khuôn mặt đẹp trai đỏ bừng, vành tai cũng ửng hồng, trên chóp mũi đầy mồ hôi, mặt trời nhỏ trên đỉnh đầu nhảy ra như điên.
Anh hôn xuống cổ cô, giọng nói khàn khàn thì thầm: “Tri Tri, Tri Tri…”
Không biết từ khi nào mà vương miện nhỏ đã tuột ra khỏi chăn, sau đó rơi xuống đất, tạo ra một tiếng “tang” nhẹ nhàng.
Nhưng nó nhanh chóng bị giọng khàn khàn và nặng nề của Lục Tuyệt che lấp.
Vương miện nhỏ đáng thương nằm trên mặt đất.

Hoàng hôn buông xuống, sắc trời bên ngoài ban công đã tối dần.
Dưới lớp chăn, cánh tay trắng như tuyết của cô gái lộ ra ngoài, trên ngón tay mảnh khảnh đeo một chiếc nhẫn tuyệt đẹp.
Tóc mái trước trán Lục Tuyệt ướt đẫm mồ hôi, con ngươi đen nhánh lóng lánh, dục vọng nơi đáy mắt vẫn chưa tan, trên khuôn mặt lạnh lùng sáng sủa mang đầy vẻ thỏa mãn.
Anh cầm tay cô gái lên, đưa đến bên môi hôn hôn.
Bàn tay to lớn nắm chặt lại, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Anh khẽ cười thành tiếng.
Ninh Tri không còn sức lực trừng mắt nhìn anh, không muốn để ý tới anh nữa.
So với lần trước cô mở quà, bây giờ Lục Tuyệt coi cô như món quà mà mở rồi.
Cho dù trước khi mất trí nhớ hay sau khi mất trí nhớ, năng lực học tập của Lục Tuyệt đều rất mạnh, chỉ cần anh có kinh nghiệm một lần là anh có thể học một biết
ba.
“Tri Tri có đói bụng không?”
Lục Tuyệt đứng dậy, trên đầu anh vẫn còn mặt trời nhỏ bắn ra liên tiếp, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu sáng cả căn phòng.
Ninh Tri khịt mũi.
“Anh đi chuẩn bị một chút đồ ăn.”
Lục Tuyệt xoay người, chân anh vô tình đá vào chiếc vương miện nhỏ trên mặt đất, vương miện nhỏ đáng thương lăn ra xa.
Anh cười khẽ một tiếng, sau đó cúi người nhặt nó lên, cài lại lên đầu của Ninh Tri một lần nữa.

Đôi môi của cô gái còn xinh đẹp hơn cả viên hồng ngọc trên chiếc vương miện nhỏ.
Lục Tuyệt nhịn không được lại cúi đầu hôn cô, ăn một lần lại muốn thưởng thức tiếp: “Công chúa nhỏ đã vất vả rồi, anh hầu hạ có khiến em hài lòng không?”
Ninh Tri uể oải giơ tay lên, véo khuôn mặt của anh, mềm giọng nói: “Lục Tuyệt, giữ lại chút mặt mũi đi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.