Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa

Chương 128


Bạn đang đọc Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa – Chương 128


Đôi mắt của Ninh Tri thoáng mơ hồ.
Cách một màn nước mắt, cô nhận rõ sự sốt ruột và hoảng loạn trên gương mặt của Lục Tuyệt.

Anh đang nắm ống tay áo của mình định lau nước mắt cho cô.
Động tác của anh quá gấp gáp và vụng về.

Nhưng mà anh chỉ hơi dùng sức thôi mà ống tay áo anh đã chà vào mặt cô đến phát đau.
Ninh Tri vỗ vào tay anh: “Anh làm em đau.”
Cô trừng mắt nhìn anh như muốn phát tiết hết tất cả những tủi hờn và khó chịu trong lòng.
Lục Tuyệt không hề nổi giận chút nào.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, anh bèn bất giác nhẹ giọng dỗ dành: “Xin lỗi, tôi sẽ nhẹ tay hơn.”
Anh không lau bằng ống tay áo nữa mà chuyển sang dùng đầu ngón tay.
Dưới tàng cây, Lục Tuyệt cúi đầu, đầu ngón tay ấm áp của anh đặt trên khóe mắt Ninh Tri, nhẹ nhàng lau cho cô.

Giọng nói khàn khàn vô cùng rõ ràng trong màn đêm tĩnh mịch: “Tôi thành thật xin lỗi.

Tôi sai rồi.

Cô đừng khóc nữa.”
Ninh Tri bình thản nhìn anh: “Vậy em là ai?”
Nước mắt của người con gái thiêu đốt đầu ngón tay Lục Tuyệt.

Trái tim anh như bị cắn xé dữ dội, đau đớn đến mức hoảng loạn.

Nghe câu hỏi của cô, anh mờ mịt nhìn cô.
Cô là ai?
Tại sao anh lại có phản ứng lớn như thế?
Ban nãy chỉ nhìn thoáng qua cửa xe thôi mà trái tim trong lồng ngực đã điên cuồng đập thình thịch mất kiểm soát, cứ như thế nếu anh không ôm chặt thì nó sẽ vọt thẳng ra ngoài.
Nhìn thấy sự trống rỗng và mờ mịt trong mắt Lục Tuyệt, cõi lòng của Ninh Tri trầm sụp xuống.
“Nếu anh không biết em là ai thì tại sao lại quan tâm đến chuyện em có khóc hay không?” Ninh Tri chất vấn.
Đôi mắt đen nhánh của Lục Tuyệt thẫm màu: “Tôi cũng đang muốn biết đây, trước kia chúng ta từng quen nhau sao?”
Xuôi theo hốc mắt, đầu ngón tay anh trượt xuống chóp mũi cao thon và sườn mặt trơn bóng của Ninh Tri.

Cảm giác non mịn quen thuộc đến nỗi khiến anh phải sợ hãi.

Hơn nữa, anh còn cảm giác được mặt cô đang rất nóng.
Ninh Tri hất tay anh ra, hung hăng trừng mắt nhìn anh.

Anh không còn nhớ cô nữa mà vẫn dám sờ mặt cô lung tung như thế ư?
Ánh mắt của Lục Tuyệt như dính chặt vào gương mặt người con gái không muốn rời đi: “Cô tên là gì?”
Ninh Tri hoàn toàn chẳng có cách nào để giải thích những chuyện trước kia với Lục Tuyệt.

Hiện tại anh đã quên cả tên cô.

Mặc dù biết điều đó không thể trách anh nhưng cô vẫn không khỏi tủi thân và tức giận: “Anh tự suy nghĩ đi.”
Đôi mắt đen nhánh của Lục Tuyết lặng lẽ nhìn cô.

Anh phát hiện gương mặt trắng nõn của cô đang đỏ ửng một cách bất thường.
Ninh Tri không muốn để tâm đến anh nữa.

Cô quay lưng rời đi.

Giờ cô vừa mệt vừa đói và khát, đầu óc choáng váng thật sự.

Lúc trước vì một mực phủ nhận một điều rằng Lục Tuyệt đã hoàn toàn quên mất cô nên cô có thể ngốc nghếch đến để xác nhận.

Giờ đã chứng thực điều đó là sự thật rồi, Ninh Tri hụt hẫng và thất vọng vô cùng.
Cô muốn rời đi.
Làn váy xanh màu sương nhạt lướt qua mu bàn tay anh.

Trái tim Lục Tuyệt run rẩy, anh bất giấc nắm cổ tay Ninh Tri.
Dưới lòng bàn tay cô, làn da cô nóng bỏng.
Lục Tuyệt nhanh chóng bước đến đứng trước mặt Ninh Tri.

Anh vươn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, sau đấy đôi mắt anh đông cứng lại: “Cô sốt rồi.”
Ninh Tri nghiêng đầu.

Đương nhiên cô biết mình đang sốt.
“Cô đã đi khám chưa?” Lục Tuyệt thấp giọng hỏi cô.
Ninh Tri mím chặt môi.
Ngay giây sau, Lục Tuyệt cúi người bế ngang cô lên: “Tôi đưa cô đi khám.”
Ninh Tri bị kinh ngạc đến ngơ người.
Lục Tuyệt đã lập tức bế cô lên, cô vùng vẫy nói: “Để em xuống.

Em tự đến bệnh viện.”
“Đi nhờ xe từ đây ra ngoài cũng hết mười lăm phút, đến bệnh viện phải mất hơn hai mươi phút nữa.

Hiện giờ thân nhiệt cô đang rất nóng.

Nếu để sốt lâu thêm một lúc nữa thì có khi đầu óc cô sẽ hỏng mất.” Lục Tuyệt ôm chặt cô, sải bước đi về phía nhà họ Lục.
Ninh Tri sững sờ.

Đây là lần đầu tiên cô nghe Lục Tuyệt nói nhiều như thế.

Quả nhiên, hiện giờ anh đã bình phục như người bình thường rồi.
Lục Tuyệt sải bước, ôm Ninh Tri đi về phía cổng nhà họ Lục.
Ninh Tri cả giận: “Em không cần anh ôm.”
“Ngã đấy, Tri Tri đừng nháo nào.” Giọng điệu của Lục Tuyệt hết sức nuông chiều.
Nghe anh nói thế, Ninh Tri chấn động.
Lục Tuyệt cũng giật mình.

Anh nghi hoặc hỏi: “Cô tên là Tri Tri ư?”
Ninh Tri chớp mắt, ngẩng đầu nhìn anh.

Nương theo ánh đèn vàng ấm áp bên đường, cô bắt gặp sự ngỡ ngàng và kinh ngạc trong đôi mắt đen láy của anh.
Đó là cái tên mà anh bất giác gọi từ trong tiềm thức.
Trái tim Ninh Tri run bần bật.

Hiện giờ anh chẳng có liên quan gì đến cô cả nhưng tại sao anh vẫn có thể gọi đúng tên cô?
Có phải cô có thể hy vọng xa vời một chút nữa không?
Không được nhận được câu trả lời, Lục Tuyệt ôm chặt người con gái trong lồng ngực.

Cơ thể cô mềm mại và thoang thoảng hương thơm.

Đó là một mùi hương vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến nỗi anh tưởng như đã ngửi hàng ngày, cũng khắc nó vào tận xương tủy.

“Tri Tri.”
Lục Tuyệt cúi đầu nhìn cô, giọng anh rất chắc nịch, gọi tên cô lần nữa: “Tri Tri…”
“Có phải tôi nên gọi cô như thế không?” Dù Lục Tuyệt hỏi nhưng anh đã có câu trả lời trong lòng rồi.
Ninh Tri do dự nhìn anh: “Anh nhớ ra gì đó rồi sao?”
“Không.” Mặc dù lúc trước bị bệnh nhưng anh cũng rất nhớ rõ những chuyện bệnh tật của bản thân mình.

Trong trí nhớ của anh không có cô.
Vậy tại sao anh lại biết tên cô? Tại sao vừa gặp cô, trái tim anh đã đập loạn lên mất kiểm soát?
Đôi mắt Ninh Tri tối sầm lại.
“Giữa chúng ta từng có chuyện gì sao?” Lục Tuyệt rất muốn biết có chuyện gì đã xảy ra.
“Anh tự suy nghĩ đi.” Ninh Tri không biết nên giải thích những chuyện trước kia cho anh nghe như thế nào nữa, quá huyền huyễn.

Hơn nữa, Bá Vương đã từng nói cô không được tiết lộ thông tin của hệ thống, nếu không thì ngay cả ký ức của cô cũng sẽ bị xóa sạch.
Lục Tuyệt trầm mặc nhìn cô, tiếp tục ôm cô bước đến cổng nhà họ Lục.
Hai bảo vệ đứng trước cửa kinh hoàng khi phát hiện cậu chủ Lục Tuyệt của họ đang ôm một cô gái bước vào.
Điều làm họ phải chậc lưỡi chính là người con gái trong lòng cậu chủ Lục Tuyệt chính là người đã đứng đợi mãi ban nãy.
Bảo vệ vô cùng kinh hãi.

Hóa ra quý cô kia quen biết cậu chủ Lục Tuyệt thật sao? Hơn nữa, cậu chủ Lục Tuyệt ôm sát cô gái đó thế kia, chắc chắn quan hệ của hai người không được bình thường.
Hai bảo vệ đánh mắt nhìn nhau.

Cũng chẳng biết cậu chủ Lục Tuyệt có trách mắng họ vì phát hiện họ đã để cô đứng đợi trước cửa hàng giờ đồng hồ không nữa.
Ninh Tri đã quen thuộc với mọi ngóc ngách trong nhà họ Lục rồi.

Vì đang tổ chức tiệc nên đèn trong sân nhà họ Lục được bật sáng.

Khoảng sân vẫn sáng sủa dưới màn đêm.
Ninh Tri nhìn đèn đuốc sáng chói nơi xa, biết bên trong đang tổ chức yến tiệc, cô nhanh chóng nói: “Em không muốn vào dự tiệc đâu.”
“Tôi không mang cô đến dự tiệc.” Lục Tuyệt nói: “Cô bị ốm rồi.

Hôm nay bác sĩ Kim đang ở nhà họ Lục.

Lát nữa tôi sẽ bảo ông ấy khám cho cô.”
Để tránh những tai nạn không đáng có trong bữa tiệc hoặc có người bị ốm, họ đã mời bác sĩ Kim đến từ trước để đề phòng.
Ninh Tri đẩy anh: “Anh thả em xuống đi, em tự đi.”
Lúc Lục Tuyệt chưa bình phục là anh đã thường giở trò khôn vặt với Ninh Tri rồi, chứ huống hồ bây giờ bệnh tình đã khỏi hẳn, anh trở nên khôn khéo hơn rất nhiều.

Anh vẫn tiếp tục bước tiếp: “Giờ cô đang bị bệnh, đi đứng cũng lảo đảo.

Tôi bế cô đi sẽ nhanh hơn.”
Lục Tuyệt rảo bước nhanh hơn, nhắc nhở cô: “Bữa tiệc có nhiều người lắm.

Nếu cô không muốn họ nhìn thấy thì ôm chặt tôi đi.”
Ninh Tri còn chưa kịp từ chối thì anh đã bế cô bước vào cửa đại sảnh, Ninh Tri giận đến nỗi chỉ muốn cắn anh một nhát.

Cô nhanh chóng vùi đầu vào lồng ngực anh.
Chỉ chốc lát sau, cô đã cảm nhận được ánh mắt đánh giá của tất cả mọi người.
Gương mặt Ninh Tri kề sát vào lồng ngực Lục Tuyệt, chỉ để lộ phần sau đầu cho người ta.

Cô cứ thế giả chết luôn.

Ngay lúc xuất hiện, Lục Tuyệt mặc chiếc áo sơ mi tơ tằm màu đỏ tươi đã lập tức thu hút sự chú ý của tất cả quan khách.

Quả đúng như trong lời đồn, Lục Tuyệt trông vô cùng tuấn tú.

Dáng vóc anh cao ráo, dung mạo khôi ngô, rồi cả gương mặt lạnh lẽo mang trong mình một sức hút khó cưỡng.
Điều khiến người ta phải sửng sốt chính là anh đang ôm một cô gái trong lòng!
Cảnh tượng này…
Không ít các thiên kim và phu nhân hào môn đều nhận được tin tức răng tối nay bà Lục dự định tìm bạn gái cho cậu chủ nhà họ Lục.

Nhưng hiện giờ anh lại xuất hiện với vẻ đang bế một cô gái thế này?
Lục Tuyệt phớt lờ cái nhìn và sự soi mói của người khác như thường lệ.

Anh ôm chặt Ninh Tri vào lòng, đi thẳng vào trong.

Lúc đến lối cầu thang, anh dặn dò quản gia đang đứng bên: “Cho bác sĩ Kim đến phòng tôi một chuyến.”
“Vâng thưa cậu chủ.”
Lục Tuyệt bế Ninh Tri lên lầu.
Mọi người chỉ có thể nhìn thấy phần sau gáy và mái tóc đen dài buông xõa trên cánh tay Lục Tuyệt của người con gái trong lòng anh.

Đôi chân cô thon thả trắng nõn quá đỗi xuất hiện dưới làn váy.
Những khách khứa xung quanh bàn tán sôi nổi.

Họ đoán già đoán non xem rốt cuộc người mà Lục Tuyệt đang bế là ai, là thiên kim nhà nào.
Bên cạnh đó, mẹ Lâm và Lâm Điềm Điềm đã hoảng sợ đến nỗi gần như thất thố.
Lâm Điềm Điềm là người có phản ứng trước tiên.

Người ta không biết chứ cô ta nhìn thoáng qua là đã nhận ra người trong lòng Lục Tuyệt chính là Ninh Tri!
Chiếc váy xanh màu sương nhạt giống hệt chiếc váy mà cô mặc ngày hôm nay.

Hơn nữa, không thể phủ nhận rằng chỉ có Ninh Tri mới có thể có một làn da trắng nõn và trơn mịn như thế thôi.
Lâm Điềm Điềm gần như nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ, Ninh Tri không biết xấu hổ quyến rũ cậu chủ nhà họ Lục thật kìa!”
Nghĩ đến Ninh Tri trơ trẽn đứng chực trước cửa nhà họ Lục ban nãy, cô ta tức giận bất mãn vô cùng: “Chắc chắn Ninh Tri đã sử dụng thủ đoạn gì đó để quyến rũ cậu chủ Lục rồi bắt anh ấy ôm nó vào bất chấp cái nhìn của tất cả mọi người như thế.”
Cô ta tức chết đi được.

Ban đầu cô ta còn tưởng mình có thể vào nhà họ Lục tham dự yến tiệc là có cơ hội tiếp cận cậu chủ nhà họ Lục, còn Ninh Tri thì chỉ có thể đứng chực ở ngoài công với dáng vẻ tội nghiệp đó thôi.
Nghĩ đến cảnh vừa rồi Lục Tuyệt căng thẳng ôm chặt Ninh Tri để ngăn người khác nhìn trộm dung mạo của cô, Lâm Điềm Điềm giận đến nỗi gần như hộc máu.
Nói cho cùng mẹ Lâm vẫn trấn tĩnh hơn Lâm Điềm Điềm.

Bà ta kéo con gái lại, ra hiệu cho cô ta đừng thất thổ: “Có nhiều người xung quanh nhìn lắm đấy, để về hẵng nói.”
Đương nhiên Lâm Điềm Điềm vẫn bận tâm đến những khách khứa xung quanh.

Cô ta cắn chặt môi như gió thổi rụng lá.
Cách đó không xa, mẹ Lục cũng bất ngờ chẳng kém gì những tân khách kia.
Bà kéo tay chồng, không thể nào tin nổi: “Ban nãy em không hoa mắt đúng không? Có phải ban nãy con chúng ta vừa bế một cô gái lên lầu không?”
“Em không nhìn lầm đâu.

Thằng nhãi này, về mà chẳng biết chào hỏi chúng ta một tiếng nào hết.” Cha Lục hừ lạnh.
Mẹ Lục không khỏi gật đầu rồi lẩm bẩm: “Nếu nó đã dẫn bạn gái về thì tại sao không đưa đến chào hỏi chúng ta?”
Mẹ Lục đã ngầm thừa nhận người mà Lục Tuyệt đang bế chính là bạn gái của anh.

Bà biết rõ tính cách của con trai.

Dù có chữa khỏi bệnh tự kỷ nhưng anh vẫn không thích chạm vào người khác như trước đây.

Nếu không phải thích thì chắc chắn anh sẽ không bao giờ bế người con gái kia như thế.
“Em đừng nôn nóng, chắc lát nữa chúng ta sẽ được gặp thôi.”
Lúc này mẹ Lục mới cười, trên mặt tràn đầy vẻ chờ mong
Mặt Ninh Tri đỏ bừng, cũng chẳng biết do sốt cao hay xấu hổ nữa.

Cô ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Lục Tuyệt: “Anh vẫn chưa chịu thả em xuống nữa à?”
Một tay Lục Tuyệt bỗng buông lỏng.

Cơ thể Ninh Tri hơi trượt xuống một chút.

Cô sợ đến nỗi nhanh chóng ôm choàng vào cổ Lục Tuyệt: “Anh làm cái gì thế?”
“Thành thật xin lỗi nha.

Ban nãy tôi trượt tay.” Lục Tuyệt cực kỳ thích cái cách mà cô ôm anh thật chặt như thế này, khiến anh chợt cảm nhận được một sự thân
mật khó tả, cứ như thể anh đã từng ôm cô vô số lần như thế này rồi.
Bờ môi mỏng của anh khẽ nhếch lên.
Ninh Tri nhìn thấy một mặt trời nhỏ xuất hiện trong khung tâm trạng trên đầu Lục Tuyệt.
Ninh Tri: …
Bây giờ Lục Tuyệt đã biết học đâu cái thói hư hỏng rồi.

Ban nãy anh cố tình dọa cô.
Ninh Tri hừ lạnh, thu hoạch mặt trời nhỏ của anh về, không lấy cũng không được.
Bác Sĩ Kim nghe quản gia nói bèn đến phòng Lục Tuyệt ở tầng hai.

Ban đầu ông còn tưởng Lục Tuyệt bị ốm, nhưng không ngờ lúc đến ông bỗng phát hiện có một cô gái xuất hiện trong phòng Lục Tuyệt.
Trong căn phòng gam lạnh màu xám, có một cô gái xinh đẹp và tươi trẻ.
Lục Tuyệt ngồi bên cạnh người con gái, ánh mắt luôn dán chặt vào cô gái kia, vừa kiềm chế nhưng lại có cảm giác không sao kiềm nổi.
“Cậu chủ Lục Tuyệt” Bác Sĩ Kim bước đến.
“Cô ấy bị sốt rồi.” Lục Tuyệt nói.
“Chào bác sĩ Kim.” Ninh Tri đã từng quen biết bác sĩ Kim rồi, cô bất giác gật đầu chào ông.
Bác sĩ Kim tưởng Lục Tuyệt đã bảo với cô nên xưng hô với ông thế nào: “Chào cô.”
Mà bên cạnh, ánh mắt của Lục Tuyệt tối sầm.

Anh chắc chắn Ninh Tri biết bác sĩ Kim, nhưng hình như ông lại không biết cô.
Hình như cô quen tất cả những thứ liên quan đến anh.
Sau khi giúp Ninh Tri chẩn đoán, bác sĩ Kim kê đơn, dặn dò một số điều cần lưu ý rồi rời đi.
Lục Tuyệt đích thân rót một cốc nước ấm cho Ninh Tri: “Uống mấy ngụm đi rồi uống thuốc.”
Ninh Tri yên tâm thoải mái nhận cốc nước mà Lục Tuyệt đưa đến chẳng hề khách sáo.

Cô uống nước cho đỡ khô họng.

Sau khi uống thuốc xong, cô đứng dậy rồi chuẩn bị rời đi.
Bây giờ cô chẳng có quan hệ gì với Lục Tuyệt cả nên cô không có tư cách để ở lại đây.
Lục Tuyệt thấy cô gái đột nhiên đứng dậy: “Làm sao vậy?”
“Muộn rồi, tôi phải về.”
Lục Tuyệt vô thức cau mày, đột nhiên anh muốn bảo cô ở lại.

Chẳng hiểu tại sao anh lại có cảm giác cô nên ở nhà họ Lục, cô nên ở bên anh.
Anh thu mắt về, cảm thấy bản thân thật điên rồ.

Hôm nay là lần đầu tiên anh gặp cô, tại sao anh lại có nhiều suy nghĩ như thế?
“Tôi đi cho người mang ít thức ăn lên.

Cô vẫn chưa ăn tối, ăn xong tôi sẽ đưa cô về.” Thấy cô đang định từ chối, Lục Tuyệt lại nói: “Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, các khách khứa vẫn đang ở bên dưới đấy.

Cô muốn để họ nhìn thấy cô đi ra khỏi phòng tôi sao?”
Trước kia toàn là Ninh Tri bắt nạt Lục Tuyệt, mà hiện giờ, đứng trước Lục Tuyệt, cô lại trở thành người bị bắt nạt!
Lục Tuyệt cho người giúp việc mang cháo đã hầm nhừ và một số món thanh đạm lên.

Giờ cô đang bị bệnh nên không nên ăn những món quá dầu mỡ.
Lục Tuyệt ngồi bên cạnh Ninh Tri, yên lặng nhìn cô ăn.
Dưới ánh đèn, đôi môi Ninh Tri đỏ thắm, đôi gò má trắng trẻo phồng lên.

Trái tim Lục Tuyệt nóng rực, như thể đang có một chiếc móng vuốt nhỏ cào nhẹ vào lồng ngực anh.

Đột nhiên, anh bật thất thành lời: “Có phải tôi từng hôn cô không?”
Nếu không thì tại sao anh lại biết hương vị ở nơi đó rất tuyệt vời?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.