Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa

Chương 127


Bạn đang đọc Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa – Chương 127


Ba Lục rất coi trọng buổi yến tiệc này vì đó là lễ kỷ niệm ngày cưới của vợ chồng ông.

Sân bãi nhà họ Lục đã được sắp đặt xong xuôi.

Bởi vì có không ít khách khứa sẽ đến dự nên họ đã bố trí hai bảo vệ canh gác trước cửa để ngừa có người đục nước béo cò, trà trộn vào nhà họ Lục.
Hôm nay sắc mặt của mẹ Lục rất tốt.

Bà trang vận tao nhã, xinh đẹp và rạng ngời hơn bình thường.
“Tiểu Tuyệt vẫn đang ở công ty sao?” Bà hỏi người chồng đang đứng bên cạnh.
“Ừ, hôm nay có một cuộc họp.” Mỗi lần nhắc đến con trai, gương mặt lịch lãm, nghiêm túc của ba Lục lại nở nụ cười: “Dạo này khả năng làm việc của Tiểu Tuyệt càng ngày càng mạnh mẽ.

Có mấy cổ đông còn ngợi khen nó trước mặt anh nữa đấy.”
Mẹ Lục vừa vui mừng lại vừa rối rắm.
Lúc trước, khi con trai bà vẫn chưa được chữa khỏi bệnh tự kỷ, bà hy vọng nó sẽ trở thành một người bình thường.

Nay bệnh tự kỷ của con trai đã khỏi hẳn, bà lại có cảm giác nó làm việc quá nỗ lực nên xót con.
Dù Lục Tuyệt có trở thành một người như thế nào đi chăng nữa thì là một người mẹ, bà vẫn luôn lo lắng cho con trai mình.
“Bình thường anh đừng giao cho con nó nhiều công việc quá.

Nó vừa làm việc được một năm thôi, gì cũng phải từ từ mới quen tay, đừng quá thúc ép.

Anh xem, giờ ngày nào nó cũng phải bận rộn với công việc, chẳng có thời gian đầu mà làm quen với con gái, cũng không có cơ hội để yêu đương.” Mẹ Lục nhìn chồng bằng ánh mắt oán giận.
Lúc con trai bà mắc bệnh, nó chẳng muốn tiếp xúc với bất cứ ai.

Lúc đó bà đã lo liệu cho quãng đời cô đơn của con trai sau này.

Nhưng giờ con trai đã bình phục, đã trở thành một người bình thường rồi, nên có cuộc sống của một người bình thường.
Bà mong nó có thể tìm được một người làm bạn suốt quãng đời còn lại.
Ba Lục cũng không muốn cõng tội: “Mấy lời này em nên nói với Lục Tuyệt mới phải chứ.”
Mẹ Lục khựng sững.

Sau đó, bà hừ lạnh với chồng.
Lúc trước con trai không thích nói, không thích tiếp xúc và nhìn vào người khác mà chỉ thích trốn vào một góc.

Bây giờ đã bình phục rồi, đã có thể giao tiếp bình thường, cũng không sợ hay né tránh người khác nữa, hành vi và cử chỉ đều bình thường.
Nhưng nó vẫn không thích nói như trước kia, cứ lạnh lùng thờ ơ, thậm chí còn có cảm giác dửng dưng cay nghiệt.
Lúc trước là ngốc, còn giờ là lạnh lùng.
Hơn nữa, một năm nay, bà chưa từng thấy con trai mình cười.
Mẹ Lục thở dài.

Con trai bà không hiểu chuyện, bà ưu sầu.

Mà nó quá hiểu chuyện thì bà cũng phát sầu.
Hy vọng duy nhất của bà hiện tại chính là nó yêu đương sớm chút để cơ thể có thêm chút hơi người.
Lúc Ninh Tri đến nhà họ Lục, trời đã nhá nhem tối.

Vầng tà dương dừng bước trên nhà họ Lục.


Bên trong, âm nhạc thấp thoáng vang lên.
Lúc trước Ninh Tri toàn ra vào nhà họ Lục tự do, bây giờ lần đầu tiên cô bị bảo vệ chặn trước cửa.
“Lục Tuyệt có đang ở trong không? Tôi muốn gặp anh ấy, anh có thể truyền lại giúp tôi không?” Ninh Tri sốt đến mức đỏ mặt, thuốc vẫn chưa có tác dụng nên đầu cô vẫn đang choáng váng.
Bảo vệ lạnh lùng ngăn Ninh Tri lại: “Cậu chủ Lục Tuyệt không có ở nhà.

Nếu muốn vào thì xin quý cô hãy trình thư mời.”
Ninh Tri không có thư mời.

Ban nãy trên đường đến cô đã thử gọi cho Lục Tuyệt nhưng anh lại không bắt máy.
Cô cũng đã đoán trước được điều này rồi.

Hiện giờ Lục Tuyệt không quen biết cô, không có số điện thoại của cô nên anh không nhận những số lạ.
“Tôi có chuyện quan trọng cần tìm anh ấy, phiền anh giúp tôi báo cho anh ấy biết.”
Kể từ sau lúc Lục Tuyệt bình phục và vào làm việc trong tập đoàn nhà họ Lục, thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài cô gái thích anh đến nhà họ Lục để tìm Lục Tuyệt thổ lộ.

Bảo vệ đã gặp chẳng ít những tình huống như thế này.
Điều khác biệt duy nhất chính là người con gái trước mắt họ giờ xinh đẹp hơn cả.
Bảo vệ lặp lại những lời tương tự: “Cậu Lục Tuyệt không có ở nhà họ Lục.

Nếu muốn vào thì xin cô hãy trình thư mời.”
Ninh Tri trầm mắt.

Cô quan sát kĩ lưỡng biểu cảm của bảo vệ, biết đối phương cũng không phải đang chối khéo.

Lục Tuyệt thật sự không có ở nhà họ Lục.
“Anh có thể cho tôi biết giờ Lục Tuyệt đang ở đâu không?”
Bảo vệ lạnh lùng, chẳng tiết lộ chút gì: “Thành thật xin lỗi.

Chúng tôi cũng không rõ hành tung của cậu Lục Tuyệt.”
Ninh Tri im lặng một chốc.

Cô muốn đứng ở cửa đợi Lục Tuyệt về.
Trong thâm tâm cô vẫn thầm phủ nhận chuyện Lục Tuyệt đã thật sự lãng quên cô, cô không tin anh chẳng nhớ một ký ức gì về cô.
Sắc trời dần tối sầm.

Những khách khứa tham dự bữa tiệc lũ lượt tiến vào nhà họ Lục.
Bầu không khí xung quanh vô cùng náo nhiệt.

Hàng loạt những chiếc xe hơi đắt tiền đỗ trước cửa.

Cực nhiều thiên kim và phu nhân hào môn trang điểm ăn diện lộng lẫy đến tham dự.
Số người lui tới chẳng ít.

Ninh Tri đứng cách đó không xa trông cũng không lạc quẻ bơ vơ.

Ngược lại, cô ăn mặc quá đỗi giản dị cộng thêm gương mặt đẹp để trong trắng lộ hồng thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

“Tiểu Tri?” Mẹ Lâm nhìn cô cháu gái bên ngoại đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà họ Lục bên kinh ngạc.
Bà ta bước đến: “Không phải con đang ốm sao? Sao con lại ở đây?”
“Tôi đến tìm một người.”
Mẹ Lâm kinh ngạc: “Con muốn tìm ai?” Bà ta không ngờ đứa cháu gái đã đổ bệnh cũng đến nhà họ Lục.
Lâm Điềm Điềm cũng trông thấy Ninh Tri.

Cô ta sầm mặt: “Chắc chắn là nó đến tìm Lục Tuyệt đấy.”
Bởi lo nhiều khách khứa đang lui tới xung quanh nên Lâm Điềm Điềm nén trầm giọng, trách mảng Ninh Tri: “Sao cô chẳng biết xấu hổ thế? Nhà họ Lục là nơi mà cô có thể đến sao? Cô tưởng cô đến đây ngồi chục thì Lục Tuyệt sẽ để ý đến cô chắc?”
Lâm Điềm Điềm giận quá hóa cười: “Ninh Tri, cô có chắc cô không không cần đi khám không? Cái não cô chắc sốt hỏng hết rồi đó.”
“Điềm Điềm, đừng nói chuyện với Tiểu Tri như thế.” Mẹ Lâm nói.
“Mẹ, Ninh Tri đang bôi tro trát trấu vào mặt mũi nhà họ Lâm chúng ta!” Lâm Điềm Điềm nói bằng giọng điệu hết sức bất mãn: “Mẹ xem, giờ nó đang làm cái gì? Nó không biết xấu hổ ngồi canh trước cửa nhà người khác kia kìa.”
“Tiểu Tri, con về trước đi.

Con đang bệnh nên phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng có đi lung tung nữa.” Trong lòng mẹ Lâm cũng chẳng hài lòng về Ninh Tri, trách cô chẳng biết điều.

Bà ta không mang cô đến bữa tiệc thế là cô tự tiện đến luôn.
“Tôi không đi.” Bởi đang sốt nên đứng trước cửa một lúc, cổ họng của Ninh Tri khô khốc và giọng nói cũng khàn đặc: “Chuyện của tôi không liên quan gì đến hai mẹ con dì và nhà họ Lâm.

Ngày mai tôi sẽ dọn khỏi nhà họ Lâm.”
Cô sẽ không ở lại nhà họ Lâm nữa.
“Đấy, mẹ xem đi, đây chính là kẻ mà gia đình chúng ta đã nuôi nấng nhiều năm đấy.

Nó hoàn toàn chẳng biết biết ơn chút nào hết.” Lâm Điềm Điềm chỉ ước gì có thể đuổi Ninh Tri ra khỏi nhà họ Lâm càng sớm càng tốt, trong lòng cô ta, cô chẳng là cái thá gì hết.
Mẹ Lâm thầm thêm phần bất mãn.

Bà ta cũng cảm thấy Ninh Tri quá mức không biết điều, nuôi nấng cô đã bao năm nhưng đến một câu cảm ơn cũng chẳng có, vừa giận lên một cái đã bon miệng nói muốn rời khỏi nhà luôn rồi: “Có chuyện gì thì để tối về nhà họ Lâm rồi hẵng nói, đừng có làm ầm ĩ ở đây.”
“Đúng đấy Ninh Tri, cô về nhanh đi, đừng có ở đây mà bôi tro trát trấu nữa.” Lâm Điềm Điềm trang điểm kỹ càng, khoác trên mình một bộ lễ phục tinh xảo.

Cô ta hất hàm, chợt có cảm giác cực kỳ hơn người khi nhìn Ninh Tri chỉ đang mặc một chiếc đầm liền thân trước mặt.
“Nơi này là nhà họ Lục, cô không có tư cách bắt tôi phải rời đi.” Ánh mắt Ninh Tri thoáng lạnh lẽo: “Chẳng lẽ cô đã coi bản thân thành nữ chủ nhân nhà họ Lục rồi đấy à?”
Lâm Điềm Điềm giận đến nỗi trừng mắt: “Cô…”
“Điềm Điềm, chúng ta vào thôi.

Có gì thì để về hãng nói.” Mẹ Lâm không muốn thu hút sự chú ý của những người xung quanh nên bèn lôi con gái rời đi.
Ninh Tri dời mắt, không nhìn gương mặt vặn vẹo vì cơn giận của Lâm Điềm Điềm nữa.
Sau khi Lâm Điềm Điềm và mẹ Lâm trình thư mời, lúc bước vào, cô ta còn cố tình quay đầu lườm Ninh Tri nhưng cô hoàn toàn không quan tâm đến cô ta.
Lâm Điềm Điềm ngứa gan vô cùng.
“Con giằng co với Tiểu Tri làm gì? Giờ người tiến vào nhà họ Lục là con mà kẻ đang đứng trước cửa ngước mắt trông mong là nó.”
Mẹ Lâm chỉ bảo con gái: “Con đừng suy nghĩ hạn hẹp như nó.

Lát nữa con chào hỏi bà Lục và cư xử ngoan ngoãn chút trước mặt bà ta là được.”
Lâm Điềm Điềm nghe lọt tai những lời mẹ nói, bất giác ưỡn lưng lên: “Con biết rồi mẹ.”
Ninh Tri là một đứa không cha không mẹ, thậm chí còn chẳng thể bước vào cửa lớn nhà họ Lục.

Cô ta thật sự đừng nên để tâm quá nhiều.

Tuy nhiên, chẳng biết vì nguyên do gì mà mỗi lần nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Ninh Tri, cô ta lại có cảm giác không thể cam lòng, luôn cho rằng cô ta cũng có thể trở nên đẹp đẽ như thế.
Bỗng dưng Lâm Điềm Điềm nghĩ đến chuỗi ngọc mà cô ta mua ở gian hàng nhỏ lúc trước.

Nó còn chưa giúp cô ta trở nên xinh đẹp mà đã vỡ vụn ngay rồi.

Lồng ngực cô ta lại nghẹn lại.
Trong đại sảnh nhà họ Lục, đèn đuốc sáng rỡ trông vô cùng náo nhiệt.
Không ít khách khứa đã xuất hiện, sôi nổi chào hỏi ba Lục và mẹ Lục.
Có người tò mò hỏi tại sao không nhìn thấy bóng dáng Lục Tuyệt đâu cả.
Trước kia vì nguyên nhân sức khỏe nên cậu hai nhà họ Lục kia chưa từng lộ diện.

Nhưng sau này bệnh tình đã chuyển biến tốt đẹp rồi vào tập đoàn nhà họ Lục, đã có không ít người được gặp và phải kinh ngạc trước dung mạo của anh.
Hôm nay cũng vô số khách khứa đang hết sức tò mò về chàng trai hiếm khi lộ diện này.
Nghe khách khứa nhắc đến con trai, mẹ Lục cười rạng rỡ rồi nói: “Thằng nhóc Tiểu Tuyệt cứ bận việc ở công ty mãi.

Ban nãy tôi đã gọi giục nó rồi, nó đang trên đường về, chắc sắp đến nơi rồi đấy.”
Sau khi tìm ra vị trí của mẹ Lục, Lâm Điềm Điềm và mẹ Lâm bèn tươi cười và nhanh chóng tiến sang.
“Chào bà Lục.” Mẹ Lâm đoan trang khéo léo, cười chào mẹ Lục.
“Dì Lục, con chào dì ạ.

Con tên là Lâm Điềm Điềm.” Lâm Điềm Điềm siết họng, nhỏ giọng dịu dàng chào mẹ Lục.
Mẹ Lục không biết hai người họ.

Bà gật đầu.

Nhìn người tên là Lâm Điềm Điềm trước mặt, chẳng hiểu sao bà lại có cảm giác bài xích cũng như không thích nụ cười của đối phương.

Bà bất giác rời mắt đi.
Mẹ Lâm chạm nhẹ vào Lâm Điềm Điềm nhằm ra hiệu cho cô ta tích cực thể hiện.
Lúc màn đêm buông xuống, bữa tiệc đã sắp sửa bắt đầu.
Khách khứa đã lần lượt xuất hiện, đại sảnh sáng sủa và náo nhiệt.

Mà lúc này, ở ngoài cổng nhà họ Lục, bầu không khi lại trở nên vắng lặng tương phản vô cùng.
Chỉ có hai bảo vệ đứng trước cửa gác cổng và một Ninh Tri đang đứng cách đó không xa.
Cô chăm chú nhìn dòng xe qua lại nhưng vẫn chẳng nhìn thấy Lục Tuyệt đâu.
Ninh Tri không biết cô đã đứng đó bao lâu rồi, hai chân cô như nhũn cả ra, cổ họng khô khốc, đôi môi hằng hồng hào đã nhăn nheo vị khô khát.
Cô đang sốt nhưng chỉ mặc một chiếc đầm liền thân phong phanh.

Chẳng biết có phải càng về đêm nhiệt độ càng giảm hay không mà cô có cảm giác mỗi lúc một lạnh cóng.
Ninh Tri cô đơn nhìn chiếc bóng soi trên mặt đất.

Đợi đã lâu nhưng Lục Tuyệt vẫn chưa xuất hiện, cô đang tính trở về.
Thì lúc này, xung quanh chợt sáng lên, một chiếc xe màu đen đang đi về phía cô.
Chiếc xe đi ngang qua mặt Ninh Tri.

Nhìn cửa sổ xe được hạ xuống một nửa, Ninh Tri vui vẻ: “Lục Tuyệt.”
Cô bước nhanh đến.
“Lục Tuyệt!”
Ninh Tri lao nhanh tới.

Làn váy xanh màu sương nhạt phất phơ giữa không trung.
Trong xe, Lục Tuyệt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đôi đồng tử đen nhánh thoáng lướt qua gương mặt cô gái đang đuổi theo xe bên ngoài.
Bảo vệ cho chiếc ô tô màu đen tiến vào.

tô chạy vào cổng nhà họ Lục.
“Thưa cô, nếu không có thư mời thì cô không thể vào được đâu.” Bảo vệ ngăn Ninh Tri lại.
“Tôi quen Lục Tuyệt” Đôi môi Ninh Tri đã gần như mất màu máu.
Bảo vệ buồn cười.

Ban nãy người đang ngồi trong xe chính là cậu chủ của họ.

Nếu cậu chủ quen cô gái trước mắt thật thì anh đã sớm lên tiếng rồi.
Bảo vệ đành phải nhắc lại: “Thưa cô, nếu không có thư mời thì cô không thể vào được.”
Nhìn chiếc xe màu đen biến mất sau cánh cổng, đôi mắt của Ninh Tri tối sầm.
Ban đêm mùa hè quá lạnh.

Nhớ đến cái nhìn thoáng qua của Lục Tuyệt trong xe ban nãy, Ninh Tri lạnh đến nỗi cơ thể phát run.
Lục Tuyệt đã thật sự quên cô rồi.
Anh đã quên chị gái kỳ lạ.
Cũng đã quên mất Tri Tri.
Ninh Tri mất mát quay lưng, cô chậm rãi rời đi.
Bắt xe ở vùng xung quanh nhà họ Lục rất khó nên cô phải đi bộ một đoạn để đến quốc lộ bên ngoài.
Ninh Tri đi một quãng ngắn hèn dừng bước.

Dần dần, đôi mắt của cô mỗi lúc một cay cay, chóp mũi cũng càng ngày càng chua xót.
Bảo bối Đại Tuyệt Tuyệt của cô đã quên cô mất rồi.
Trước mắt cô dường như bị thứ gì đó che mờ đi.

Cô hít mũi một cái.
“Vì sao cô lại khóc?”
Ninh Tri chớp mắt.
Một đôi giày da màu đen bỗng xuất hiện trước mắt cô.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên trên đầu cô.
Ninh Tri vừa ngẩng đầu liền bắt gặp Lục Tuyệt đang mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ tươi.

Đôi mắt đen nhánh của anh đang bình thản nhìn cô.
Còn tay của anh thì đang khoanh chặt trên ngực.
Ánh mắt Lục Tuyệt dừng trên đôi mắt đỏ hoe của cô gái.

Anh càng ôm ngực chặt hơn, nhìn cô chăm chú: “Sao cô lại khóc?”
Sau khi bắt gặp cái nhìn xa lạ của anh, chóp mũi Ninh Tri càng thêm chua xót.

Cuối cùng nước mắt cũng lăn xuống hoàn toàn mất khống chế.

Cô nổi giận nói: “Anh quên em mất rồi, tại sao em không được khóc? Em không nên khóc chắc?”.
Nước mắt của cô gái như thiêu đốt trái tim Lục Tuyệt.

Lồng ngực anh bỗng co thắt đau đớn vô cùng.

Chợt có con quái vật nhỏ chẳng biết an phận đang cắn xé trái tim anh dữ dội, đến nỗi anh gần như không thể thở nổi.
Vẻ lạnh lùng trong đôi mắt kia tức khắc bị đánh lui.

Lục Tuyệt luống cuống bước đến, gương mặt lạnh lùng ác nghiệt vô cùng hoảng sợ: “Đừng…!đừng khóc.”
Vì không mang theo giấy nên Lục Tuyệt hoảng loạn nắm ống tay áo đỏ tươi muốn giúp cô lau nước mắt trên mặt: “Tôi sai rồi, cô đừng khóc nữa.”
Vừa nói thế xong, Lục Tuyệt lập tức sửng sốt.
Anh không biết bản thân đã sai ở đâu, nhưng nói chung, anh có cảm giác việc khiến cô khóc không những là lỗi của anh mà còn là một lỗi sai rành rành nữa, chắc chắn cực kỳ sai..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.