Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất

Chương 53: Cả đời này


Đọc truyện Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất – Chương 53: Cả đời này

“Không có.” Lưng Thiệu Mặc Sâm cứng đờ.

Bạch Trạch híp mắt phượng. “Em hiểu anh giống như anh hiểu em ấy.”

Thiệu Mặc Sâm quan sát cậu tỉ mỉ rồi nói. “Có phải em cũng có chuyện gạt anh hay không?”

Bạch Trạch. “…”

Bạch Trạch “À” một tiếng, lướt qua anh, đi lên lầu cầu thang. “Được được, anh không gạt em chuyện gì.”

Thiệu Mặc Sâm dở khóc dở cười đuổi theo. “Bảo bối, em muốn che dấu gì sao?”

“Anh quản em à?”

“Anh không quản em ai quản em?” Thiệu Mặc Sâm cau mày, đến lúc dạy vợ cho ngoan rồi.

“Này, thả em xuống.”

Thiệu Mặc Sâm tới cạnh Bạch Trạch, ôm ngang cậu lên.

“Làm gì thế?” Bạch Trạch gục đầu vào hõm cổ anh.

“Hỏi mãi không chán sao?”

“Không chán.” Bạch Trạch không nhịn được cười.

“Đo lường khoảng cách vợ chồng giữa chúng ta.”

Bạch Trạch vừa cười vừa tránh. “Báo cáo chú cảnh sát, ở đây có một tên lưu manh.”

Thiệu Mặc Sâm ném cậu lên giường, đè người lên. “Chú cảnh sát của cháu đây.”

Sáu tháng cuối năm anh quyết định quay một bộ phim dân quốc, tình báo chiến tranh, anh diễn vai nam chính, một người cảnh sát, vì chuyện ngoài ý muốn mà tham gia mạng lưới tình báo quốc tế.

Lúc này, trong phòng dạt dào ý xuân, cười đùa không ngừng.

Chuyện hắt nước bẩn? Không ai có thời gian quan tâm.

***

Các bài báo được ép xuống, Hứa Thành Dục cũng không gây ra bao nhiêu sóng gió lớn, thế nhưng không thể không nói, sau bài báo đó, quần chúng lại càng tò mò về đời sống sinh hoạt cá nhân của Thiệu Mặc Sâm.

Cả ngày hôm nay Mạc Húc nhận được rất nhiều cuộc điện thoại của phóng viên.

Hỏi qua hỏi lại cũng chỉ có mấy câu.

“Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch không có quan hệ mập mờ.”

“Tình cảm của Thiệu Mặc Sâm và người yêu rất tốt.”

“Đúng thế, hai người họ đã kết hôn hơn 10 năm.”

“Không có con, lẽ nào ai cũng cho rằng kết hôn là vì có con sao?”

“Xu hướng tình dục? Thiệu Mặc Sâm luôn luôn ra sức bảo vệ cuộc hôn nhân, bất kể là khác phát hay là đồng tính, song tính đều có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc của mình, có quyền được nhận sự chúc phúc của mọi người, không phải sao?”


“Chú, chú nói dối không chớp mắt kìa.” Mạc Tử Huyên nhún vai.

Mạc Húc liếc mắt. “Bọn họ ở chung hợp pháp, có giấy chứng nhận, sao lại là quan hệ mập mờ?”

Mạc Tử Huyên. “…” Hình như là vậy.

Ba mươi phút sau, nhân vật chính trong mấy bài báo đưa tài liệu cho hắn.

Mạc Húc lật qua lật lại, chưa từ bỏ ý định, nhìn cổ đông trong công ty.

“Sao thế?” Thiệu Mặc Sâm nghi ngờ hỏi. “Cậu có 25% cổ phần, Tô Khiên có 15% cổ phần, không phải hợp đồng nói vậy sao?”

“Không phải chuyện này.” Chân mày Mạc Húc sắp kẹp chết một con ruồi rồi. “Bạch Trạch đâu?”

Thiệu Mặc Sâm bỗng hiểu ra. “Tôi và Bạch Trạch đã bàn bạc qua, em ấy không ra mặt, dù sao em ấy cũng là đạo diễn, tôi hy vọng em ấy có thể thực hiện những bộ phim mà em ấy yêu thích, chọn người mà em ấy thấy hợp. Phòng làm việc ký hợp đồng với người mới, phải tạo điều kiện cho người mới phát triển, nhưng nếu không đúng ý của Bạch Trạch, em ấy phải làm sao. Dù cho em ấy có chọn được một người trong số những người mới, người khác sẽ nói em ấy thiên vị.” Ngừng một lát lại nói. “Em ấy không muốn làm sếp, em ấy chỉ muốn tự do.” Anh hy vọng Bạch Trạch có thể bay lượn trên khung trời cao, đôi cánh không bị trói buộc.

“Hai người không công khai à?” Mạc Húc nghĩ bọn họ chuẩn bị nhiều chăn nệm như vậy là vì hy vọng một ngày nào đó có thể quang minh chính đại công khai quan hệ chứ.

“Sao cậu nghĩ vậy?” Bỗng nhiên Thiệu Mặc Sâm không biết não Mạc Húc lại chạy đi đâu rồi.

“Không phải, nếu như hai người không công khai cũng không sao, nhưng những người khác sẽ nói sau lưng hai người.”

Thiệu Mặc Sâm nhíu mày, giọng nói châm biếm. “Đương nhiên là không, những phóng viên kia sẽ tin tưởng chúng tôi yêu nhau sao? Cậu yên tâm, nếu như chúng tôi thực sự công khai, chắc bây giờ tin tức chia tay đã bay đầy trời rồi.”

Đây là tâm lý của tất cả mọi người, lúc ai đó có tình cảm mập mờ, hy vọng người đó công bố chỉ để khẳng định suy đoán của bọn họ là đúng. Chờ tới khi người ta công khai, lại bắt đầu đoán già đoán non người ta đã chia tay chưa, sau khi kết hôn lại mong chờ người nào cắm sừng đối phương, khi nào ly hôn. Bây giờ là thời đại của paparazi, Thiệu Mặc Sâm cũng thấu hết suy nghĩ của đám người nhiều chuyện ngoài kia.

Rốt cục Mạc Húc cũng biết anh muốn làm gì. “Vậy nên ngay từ đầu hai người chỉ dừng lại ở chuyện mập mờ? Chỉ vì công khai phát thức ăn cho chó thôi sao?”

“Không phải, mục tiêu của tôi cao hơn, cậu nói xem, CP quốc dân thì sao?” Thiệu Mặc Sâm cười nhẹ, nhớ tới ai đó vẫn còn đang ngủ trong chăn, đáy mắt trở nên dịu dàng

Mạc Húc. “…” Mạc Húc bắt đầu cảm thông cho những phóng viên rồi.

Chủ đề câu chuyện lại xoay quanh cổ đông, Mạc Húc lại khuyên anh lần nữa. “Làm sao tính được số trời, người cũng có họa có phúc, lỡ như cậu xảy ra chuyện gì, những cổ phần này…” Hắn không rõ chuyện gia đình của Thiệu Mặc Sâm, chỉ sợ khi đó lại xảy ra chuyện.

“Không sao đâu.” Thiệu Mặc Sâm hời hợt nói. “Tôi đã công chứng di chúc rồi, trên đó có viết, tất cả tài sản sau khi tôi chết đều giao cho Bạch Trạch.” Bạch Trạch cũng sẽ giúp anh chăm sóc cha mẹ.

Mạc Húc há hốc miệng, không nghĩ tới chuyện Thiệu Mặc Sâm đã lập di chúc rồi, hơn nữa còn không giữ lại gì cho bản thân.

“Sao cậu…”

“Bởi vì chuyện quay phim lần trước.” Thiệu Mặc Sâm thoải mái nói. “Giống như cậu nói, người cũng có họa có phúc, lỡ như….tôi không thể sống cùng em ấy tới già, tôi cũng muốn sống mãi trong lòng em ấy.”

***

“Cậu chọn một nơi đi.”

“Tôi chọn sao?” Bạch Trạch chỉ vào mình, nghi ngờ nói.

“Xem như là để bồi thường cho cậu.” Đạo diễn xoa đôi bàn tay.

Bạch Trạch không nói gì, chỉ nhìn đạo diễn.

Đạo diễn giơ tay đầu hàng. “Được rồi được rồi, tôi tin tưởng ánh mắt của cậu mà.”

Lúc này Bạch Trạch mới cúi đầu nhìn vài nơi. “Nơi này có được không?”


“Không còn cách nào khác, chúng tôi có người tài trợ mà.” Đạo diễn thở dài. Ngân Minh Nhiễm vô cùng hào phóng, tuy nói tập cuối cùng tổ tiết mục cũng quay ở nước ngoài, nhưng Ngân Minh Nhiễm bảo sửa lại kịch bản một chút, anh ta sẽ lo tất cả chi phí ở nước ngoài.

Đạo diễn nhấc tay, máy quay hơi di chuyển.

Bạch Trạch đột nhiên ngẩng đầu hỏi. “Tôi muốn cho Thiệu Mặc Sâm ngạc nhiên, có được không?”

“Ah…Được.” Trong lòng đạo diễn thầm nghĩ sao Bạch Trạch lại mong đợi như vậy? Trong kế hoạch chương trình, đây là một trò chơi ác, sao bây giờ lại có cảm giác bị ép ăn thức ăn cho chó thế này? Ừm, chắc là ảo giác, ảo giác thôi.

“Tôi chọn nơi này.” Đầu ngón tay thon dài của Bạch Trạch chọn một mảnh nhỏ trên trang giấy.

Provence.

Thời gian là 28/3

Mà 29/3 là ngày kỷ niệm kết hôn của hai người.

Bạch Trạch đột nhiên nở nụ cười. “Tôi có thể làm người dẫn đường cho mọi người đấy.”

Provence, không có ai hiểu rõ hơn hai người.

***

“Anh Thiệu, hình như anh rất thân thuộc với nơi này?” Dương Húc Húc nhìn Thiệu Mặc Sâm dùng tiếng Pháp chỉ đường cho một người khách.

Thiệu Mặc Sâm sửng sốt, anh không chú ý tới chi tiết này, cũng không nói dối. “Ừm, rất quen.”

“Mặc Sâm, em muốn ăn kem tự làm ở bên kia.” Nơi Bạch Trạch nhắc tới là một căn nhà lâu đời, mỗi lần tới phải xếp hàng rất lâu.

Thiệu Mặc Sâm bất đắc dĩ. “Được.” Hôm trước sau khi máy bay hạ cánh, Bạch Trạch đã rất vui vẻ, cũng không biết tại sao lại vui vẻ như vậy. Tuy nhân ngày kỷ niệm có thể quay về chốn cũ, anh cũng rất vui, nhưng mấy hành động gần đây của Bạch Trạch trông rất kỳ lạ.

Cho dù kỳ lạ bao nhiêu, buổi chiều bọn họ cũng phải rời khỏi Provence để về nước khai trương phòng làm việc, một sở thích nhỏ nhoi của Bạch Trạch sao anh có thể từ chối.

Dương Húc Húc cũng nói. “Thầy Khuất, em cũng muốn ăn, thầy đi với anh Thiệu được không?”

Khuất Lan Thương nhướn mày, đáy mắt viết xin tôi đi, hối lộ tôi đi.

Dương Húc Húc. “…” Đây không phải là chuyện đã bàn trước rồi sao? Đồ mượn gió bẻ măng.

Liếc nhìn Thiệu Mặc Sâm một cái, Dương Húc Húc thấp giọng gọi. “Lan Thương…”

Khuất Lan Thương giật mình, đáy mắt hiện lên ý cười, đây thực sự là niềm vui ngoài ý muốn.

Mặt Dương Húc Húc đỏ bừng, định nói câu “xin anh”.

Đã nghe được một câu nói không rõ ý tứ của Khuất Lan Thương. “Thì ra đổi cách xưng hô cũng ảnh hướng tới thái độ của em.”

Dương Húc Húc chớp mắt, vẻ mặt không hiểu mô tê, quay đầu lại hỏi Tang Kỳ. “Em mới nói gì thế?”

Tang Kỳ nghiêng đầu, cười hì hì nói. “Em gọi thầy ấy là Lan Thương.”

“A a a a.” Dương Húc Húc hoảng sợ nhìn cô. “Em nói vậy thật sao?”


Sau khi mọi người đồng loạt gật đầu, Dương Húc Húc mới ngốc nghếch nói. “Có phải em khi sư diệt tổ rồi không?”

Bạch Trạch vỗ đầu của cô nàng, cảm thấy cô bé này rất thú vị. “Anh cảm thấy thầy ấy đang vui.”

“Vì sao ạ?” Dương Húc Húc hỏi.

Liễu Mạn Tinh nhéo mặt cô nàng. “Chờ tới khi em không đỏ mặt nữa thì sẽ biết.”

“Chị Mạn Tinh.” Dương Húc Húc giậm chân, cô nàng chỉ muốn xác nhận một chút thôi…Bây giờ ngọt ngào đang dâng lên trong lòng cô, có phải Khuất Lan Thương cũng nghĩ giống cô hay không?

***

Đạo diễn nhìn cây đàn dương cầm trắng đặt giữa biển hoa oải hương.

Bởi vì Bạch Trạch nói cậu đã giải quyết xong mọi chuyện, thế nên anh ta cũng không hỏi nhiều, còn bộ dáng này…

Chỉ tiếc ngoại trừ tổ tiết mục, những người khác đều phải đi lo chuyện của mình, công việc bận rộn không ai rảnh rỗi hỏi nhiều như vậy.

Trình Thành và Ngân Minh Nhiễm đặt rượu Champage lên, Liễu Mạn Tinh và Dương Húc Húc rải hoa hồng trên đất.

Tang Kỳ chạy đi lấy microphone, lại bị đạo diễn chặn lại. “Làm gì thế?”

“Tạo bất ngờ.” Tang Kỳ nhìn biểu cảm ngốc nghếch của đạo diễn. “Không phải anh bảo sao?”

Đạo diễn. “…” Cái này là sợ hãi chứ bất ngờ gì? Anh ta cảm thấy trái tim mình đang tổn thương.

“Bạch Trạch đâu?”

“Đạo diễn Bạch sao?” Tang Kỳ suy nghĩ một chút. “Anh ấy đi thay quần áo rồi.”

Đạo diễn. “…”

Bạch Trạch xuất hiện với một bộ vest màu trắng, trên ngực cài một đóa tường vi trắng.

Đạo diễn há hốc miệng, cảm thấy mình quên mất thứ gì đó.

Thiệu Mặc Sâm đi mua kem cũng dính không ít bẫy, đầu tiên là không cẩn thận làm bẩn áo, quần cũng bị người ta đổ nước vào, bị tên người Pháp nhiệt tình giữ lại để xin lỗi, Khuất Lan Thương cũng thêm dầu vào lửa, cuối cùng Thiệu Mặc Sâm đổi một bộ vest màu đen.

Thực ra trong đầu anh đang suy nghĩ có phải tổ tiết mục sắp xếp những chuyện này hay không.

Nhưng anh không nghĩ Khuất Lan Thương lại nhàm chán như vậy.

Khi theo chân nhân viên công tác chỉ đường tới biển hoa.

Thiệu Mặc Sâm giật mình đứng đờ tại chỗ.

Giữa biển hoa trải một con đường hoa hồng, Bạch Trạch mặc bộ quần áo vest màu trắng ngồi trước đàn dương cầm, ngón tay lướt trên phím đàn, vừa đàn vừa hát.

Des yeux qui font baiser les miens

Đôi môi người hôn lên mắt của em

Un rire qui se perd sur sa bouche

Trên khóe môi người xẹt qua nụ cười hớn hở

Voilà le portrait sans retouche

Phác họa lại hình bóng ban đầu của người

De l” homme auquel j” appartiens

Chàng trai này người là chàng trai của đời em

Quand il me prend dans ses bras


Khi người ôm siết em vào lòng

Qu “il me parle tout bas

Khẽ thì thầm nói chuyện cùng em

Je vois la vie en rose

Em nhìn thấy đời mình đẹp tựa đóa hồng

ll me dit des mots d” amour

Người trao cho em lời yêu thương nồng nàn

Des mots de tous les jours

Khẽ thì thầm bên tai em mỗi ngày

Et ça me fait quelque chose

Bỗng nhiên có gì đó không bình thường

ll est entré dans mon coeur

Một dòng nước ấm áp

Une part de bonheur

Chảy vào trong lòng em

Dont je connais la cause

Và từ đó em hiểu rằng

C” est lui pour moi

Đời này đôi ta sẽ gắn chặt vào nhau

Moi pour toi

Người dành trọn cả đời cho em

Dans la vie

Em cũng dành cả đời cho người

ll me l” a dit,l” a juré

Người đã nói với em như vậy, thề thốt như vậy

Pour la vie

cả đời này

– —-La vie en rose, khi anh ở trên thuyền, cậu bảo cậu hát cho anh nghe.

Ban đầu Thiệu Mặc Sâm chờ mong, ai ngờ đến lúc cậu hát vang bài này, anh lại quay về cái thuở mới biết yên, giọng nói Bạch Trạch xuyên qua màng nhĩ, chảy trôi vào lòng anh.

Cổ họng Thiệu Mặc Sâm cứng lại, nếu là bình thường, anh đã sớm đoán được Bạch Trạch sẽ làm gì, nhưng ngay bây giờ, anh chỉ có thể cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch và lời tình ca ngọt ngào mà Bạch Trạch đang hát.

– “Người đã nói với em như vậy, thề thốt với em như vậy.”

– “Cả đời này.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.