Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất

Chương 52: Tiền thiến thiến


Đọc truyện Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất – Chương 52: Tiền thiến thiến

“Trời mẹ, tui thấy ai đây!?”

“Công khai sao? Tui là fan tiểu thư đọ, muốn khóc quá.”

“Tuy là ban đầu tui không thích anh ta, nhưng có cảm giác nữ thần thích anh ta đọ. Giờ tui muốn chạy vòng vòng thôi. Chúc hai người hạnh phúc, phải đối xử tốt với Mạn Tinh nhà tụi tui nha.”

“Ai đây? Có bá đạo tổng tài feeling.”

“Lầu trên, đây là thái tử trước của Ngân Tụy nha.”

“Hả? Trước á? Thế giờ thái tử là ai?”

“Bây giờ chưa có đâu. Kêu bằng thái tử trước là vì bây giờ anh ấy làm tiên sinh của Ngân Tụy rồi?”

“Tiên sinh? Cười chết, tui cảm thấy cách gọi này hơi lạ nhưng gia tộc lớn thì người ta hay gọi vây.”

“Ngân Tụy đã có truyền thống lịch sử lâu đời rồi, không chỉ có mình cách gọi là kỳ lạ đâu.”

“Này, hỏi thiếu gia bây giờ sao? Theo tiết tấu này thì tui cảm thấy phải chờ nữ thần lên tiếng đã.”

“Đột nhiên tui có chút mong đợi.”

“Lầu trên đừng tưởng tượng nữa, chồng tui có bảo yêu con hát bao giờ đâu?”

“Oh oh, con hát sao? Vậy trước tiên bảo chồng nhà cô xóa mấy cái thứ trên Weibo rồi quay lại đây nói chuyện.”

“Xin đừng diễn nữa mẹ ơi, về làm fan nhà ai đó đi. Đúng rồi, ai cũng là con hát, chỉ vị nào đó nhà cô mới không phải thôi.”

“Nhắc tới Hứa Thành Dục là tao lại muốn chọi đá dô mặt. Fan chưa bao nhiêu mà đã giở cái tính cậu ấm ra, bắt nạt nữ thần, kiểu méo gì thiếu gia chả giẫm chết.”

“Nói đúng quá. Đổi người hợp tác rồi….nữ thần còn chưa chê cậu ta, cậu ta dám chửi nữ thần.”

“Tui chỉ là một người qua đường, nói một câu công bằng. Tui không phải fan Liễu Mạn Tinh, cũng không biết Ngân Minh Nhiễm là ai, nhưng ai có não thì sẽ biết sở dĩ đổi người hợp tác cũng là do một vài tin tức gần đây về Hứa Thành Dục, đơn giản là vì không ai muốn dính bẩn vào người thôi. Theo cái lợi tránh cái hại là chuyện thường tình, nhưng thấy fan Hứa Thành Dục ngày nào cũng tẩy cho anh ta trắng bóc đi tui thấy ngứa mắt bỏ mẹ ra.”

“Đồng ý với ý kiến lầu trên, hơn nữa giờ tui cũng thành fan của Thiệu ảnh đế và đạo diễn Bạch rồi. Lúc đạo diễn Bạch muốn đổi chỗ với ảnh đế, tui sắp khóc luôn.”

“Thái độ của ảnh đế đối xử với Hứa Thành Dục cũng chẳng thoải mái gì.”

“Nói nhỏ một câu, đổi người hợp tác là do tổ tiết mục sắp xếp có phải không?”

“Lầu trên ngây thơ quá rồi, qua weibo của đạo diễn đi, thấy đạo diễn trả lời mấy câu hỏi của bạn bè không?”

“Ah, tui nhớ rồi tui nhớ rồi, là vương tử nhà ai đó ép người ta mà.”

“Thực ra ảnh đế và đạo diễn rất quan tâm đến mấy cô gái, có nhớ chuyện chia giường ở tập 1 không?”

“Nhớ mà. Huhu, sau đó tui thành fan luôn.”

“Đúng thế, tuy nói tập trước không có kẹo ăn cảm thấy tan nát cõi lòng nhưng tập này ngọt quá đê.”

“A a a a!!! Đúng đúng đúng, tuần này chỉ toàn đường, ngồi trên thuyền đánh đàn….tui cảm thấy giống như….nằm trên giường nói chuyện tình yêu.”

“Lầu trên tưởng tượng phong cmn phú.”

“Tuần này chỉ toàn thức ăn cho chó, không những Mặc Bạch mà còn có Ngân Liễu, thêm cả Húc Húc nữa, đáng yêu chết mất. Lúc đưa túi nhỏ cũng dễ thương quá.”

“Tin tui đi, không phải chỉ có mình chúng ta hưng phấn mà thầy Khuất còn hưng phấn hơn chúng ta nữa đó.”

“Thế nên….Hứa Thành Dục đi sớm ngày nào là ngày đó có thêm kẹo ăn.”

“Tui phải cảm ơn Hứa Thành Dục đó….Hahahahaha.”

“Tui nghĩ cái chương trình này cuối cùng sẽ biến thành chương trình yêu đương, kết thúc chương trình ai cũng sẽ công khai yêu đương, sau đó kết hôn.”

“Aaaaaa. Tui đi xem Weibo rồi, sau đó tui cảm thấy không chỉ Ngân Minh Nhiễm dùng Weibo mình thể hiện tình cảm với Liễu Mạn Tinh mà còn dùng trang web của Ngân Thụy thể hiện tình cảm với Liễu Mạn Tinh nữa.”


“Đi đâu cũng được gọi một tiếng bà chủ, troidu.”

“Haha, nói đúng vl.”

“Càng nói càng đáng mong chờ, sau khi chương trình này kết thúc, tui sẽ chờ một hôn lễ thế kỷ.”

“Ngân Tụy…thôi chúng mày đừng nói nữa, trang sức không thiếu.”

“Coi như hết chương trình thì cũng đừng ôm hy vọng nữa, Liễu Mạn Tinh không danh không phận nhiều năm vậy rồi…nếu như thật sự cưới cô ấy, tôi cảm thấy Ngân Minh Nhiễm phải hy sinh rất nhiều thứ.”

“Kéo ghế ra ngồi chờ lầu trên tự vả.”

“Nhất định phải đối xử với Liễu Liễu nhà tui thật tốt.”

“Haha, xem ánh mắt thái tử kia, tui sắp chết chìm rồi.”

“Tô thức ăn cho chó này tui tình nguyện ăn.”

“Cười ngây ngốc, cứ yêu như vậy mãi nhé.”

***

“Anh đi đâu đấy?” Bạch Trạch đẩy mắt kính gọng vàng.

Thiệu Mặc Sâm chớp mắt. “Không đi đâu cả, Mạc Húc chỉ tìm anh nói chuyện công việc thôi.”

“À.” Bạch Trạch gấp báo lại.

“Em đi đâu thế?”

Lưng Bạch Trạch cứng đờ, dùng ánh mắt y hệt Thiệu Mặc Sâm nhìn anh. “Em chờ anh bàn chuyện công việc xong.”

“Không còn gì khác à?”

“Đi đánh đàn đánh đàn.”

Thiệu Mặc Sâm hạ giọng. “Em muốn đánh đàn à? Đàn trên người anh được không?”

Bạch Trạch. “…” Trời vẫn còn sáng.

“Haha.” Mạc Húc hắng giọng. “Tôi vẫn còn ở đây.”

Thiệu Mặc Sâm quay đầu, vẻ mặt sao cậu còn ở đây?

Mạc Húc. “…” Không phải cậu gọi tôi tới bàn chuyện sao?

Chủ đề câu chuyện được chuyển sang chuyện phòng làm việc, Bạch Trạch và Thiệu Mặc Sâm nhìn nhau, ai cũng có mục đích riêng của mình, không hẹn mà cùng thở dài một hơn, trong lòng cảm thấy may mắn vì đối phương không hỏi.

“Hai sếp, hai sếp quyết định khi nào cắt băng khánh thành?”

“29/03.” Hai người trăm miệng một lời.

Mạc Húc xem lịch vạn niên trên điện thoại di động. “Hôm đó là ngày lành, nhưng hai người không đợi chương trình thực tế chiếu xong sao?”

“Không đợi.” Bạch Trạch khẽ cười.

Mạc Húc thấy nhức đầu.

“Hôm đó là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng tôi.” Thiệu Mặc Sâm giải thích.

Mạc Húc. “…” Chưa kịp chuẩn bị đã bị nhét một miệng thức ăn cho chó.

Mạc Húc thầm nhớ kỹ ngày này, xem ra ngày kỷ niệm thành lập phòng làm việc sẽ không được gặp mặt hai sếp nhà mình rồi.

“Được, cứ như vậy đi, tới lúc đó tôi phụ trách báo với phóng viên.”


“Ừm, chúng tôi phụ trách phát thiệp mời.”

“Hai người có nhìn trúng nghệ sĩ mới nào chưa? Tô Khiên rất tốt, nhưng chỉ có một người thì quá ít.”

Thiệu Mặc Sâm suy nghĩ một chút. “Có rồi.”

“Ai thế?”

“Tang Kỳ, Trình Thành, Húc Húc.”

(Huhu, mấy người hãy về chung công ty để em vui cửa vui nhà nàoooo T^T Ai cũng dễ thương chết mất.)

Mạc Húc bật cười. “Cậu muốn gom hết cả tổ tiết mục của chương trình thực tế sao?”

“Không phải cậu bảo tôi tìm sao?” Thiệu Mặc Sâm trêu chọc, sau đó nghiêm túc nói. “Gạt chuyện nhân phẩm qua một bên, họ đều là những người có năng lực. Tôi từng xem phim điện ảnh của Dương Húc Húc rồi, kỹ năng rốt tốt. Tang Kỳ không hot nhưng thích hợp diễn phim điện ảnh.”

“Đúng vậy.” Bạch Trạch nói tiếp. “Còn Trình Thành, tuy Trình Thành không tài năng như hai người kia nhưng so với những người cùng tuổi đã xuất sắc hơn rất nhiều. Hơn nữa…”

“Không nóng không vội, có ơn tất báo.” Thiệu Mặc Sâm cười. “Trước kia ông chủ cũ của cậu ta gặp nạn, cậu ta chưa từng bỏ đi, không có danh tiếng nên có ít tác phẩm nổi tiếng, tôi từng đọc kịch bản của cậu ta rồi, rất hay, tôi rất thích cậu ta.”

“Liễu Mạn Tinh thì sao?” Mạc Húc sờ cằm.

Thiệu Mặc Sâm lắc đầu. “Tôi cũng muốn, nhưng vị kia nhà cô ấy không thả người.”

“Vậy Hứa Thành Dục đâu?” Mạc Húc hả hê.

Thiệu Mặc Sâm bĩu môi. “Tôi ký hợp đồng, cậu mang theo cậu ta nhé?”

Mạc Húc. “…” Có phải là hắn tự bê đá đập vào chân mình không?

“Được rồi.” Mạc Húc đang muốn mở cửa ra về, lại nghe Thiệu Mặc Sâm bổ sung một câu. “Đến lúc đó, chuyện an ninh phải nhờ vị kia nhà cậu rồi.”

Mạc Húc theo phản xạ có điều kiện nói. “Được.” Chờ khi nghĩ lại lời mình nói, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, giọng nói như súng máy liên thanh. “Gì mà người kia nhà tôi? Anh ta có tay có chân sao lại là nhà tôi được? Không phải cậu dẻo miệng sao? Tự gọi điện thoại đi, tôi không biết anh ta là ai!!!”

Vẻ mặt Bạch Trạch vô tội. “Nhưng vị kia nhà cậu bảo nói chuyện với cậu là được rồi.”

Mạc Húc không nói nên lời, chỉ tay về phía Bạch Trạch và Thiệu Mặc Sâm. “Cái gì mà như nước với lửa? Cái gì mà không cùng chí hướng chứ? Hai người cấu kết với nhau làm chuyện xấu.”

“Chúng tôi là phu xướng phu tùy thôi.” Thiệu Mặc Sâm cong miệng. “Nhớ lấy, chuyện an ninh giao cho cậu, vợ sếp à.”

Mạc Húc. “…” Cái thứ gì đâu.

***

“Sếp…sếp tới đây làm gì vậy ạ?” Một nhân viên mới tới run lẩy bẩy.

Nhân viên lâu năm vỗ tay của cô. “Người kia là tiên sinh, tới đây làm đồ trang sức.”

“Hả? Đồ trang sức? Sếp muốn làm món gì lại không sai nhân viên một câu, sao phải tự mình làm?”

“Đừng gọi là sếp, gọi là tiên sinh, đây là phép tắc trong Ngân Tụy, cô ở lâu một chút sẽ biết, cả Ngân gia không ai là không biết làm trang sức, tiên sinh là người có tay nghề giỏi nhất trong số mọi người. Mỗi lần tự làm đều là vì lão tiên sinh…”

“Nhưng không phải lão tiên sinh về cõi tiên rồi sao?”

“Ừm, nhưng tiên sinh cũng làm cho Liễu tiểu thư rất nhiều thứ.”

“Liễu Mạn Tinh ạ?”

“Suỵt, cô nói nhỏ thôi.”

“Dạ, dạ, chú bảo đồ trang sức trên người Liễu tiểu thư đều là tiên sinh tự làm sao?”

“Tiên sinh chưa từng nói, nhưng mấy thứ Liễu tiểu thư hay đeo đều là tiên sinh tự tay làm.”


“Trời ơi….Cháu còn đang tranh luận với người ta xem Liễu tiểu thư có được gả vào Ngân gia không đấy.”

Nhân viên liếc mắt nhìn cô, nghiêm nghị nói. “Mặc kệ bên ngoài nói thế nào đi chăng nữa thì Liễu tiểu thư là người rất quan trọng với tiên sinh.”

Cô gái cảm thấy hơi xúc động, người ngoài đều là ếch ngồi đáy giếng, còn cô ta là người tận mắt thấy thiếu gia Ngân Tụy vì một món quà mà không ngủ không nghỉ, ngồi trong phòng làm việc hơn 48 tiếng đồng hồ, có lẽ thiếu gia ấy cũng không hiểu rõ được trái tim của mình.

Trong phòng làm việc, Ngân Minh Nhiễm đang chọn ra một viên kim cương tinh khiết nhất, bên cạnh còn đặt một chồng bản thiết kế thật dày…

***

“Anh không gạt em, anh yêu em, Thiến Thiến, anh yêu em.”

“Yêu tôi? Anh yêu tôi hay anh lợi dụng tôi?”

Hứa Thành Dục nghẹn họng.

Tiền Thiến Thiến cười nhạt. “Lợi dụng lòng đố kỵ của tôi để tôi đi khắp nơi hắt nước bẩn lên người Liễu Mạn Tinh? Lợi dụng quan hệ rộng rãi của tôi để đạt được những thứ anh muốn?

“Không phải, anh chỉ muốn mình tốt hơn để xứng đáng với em, tại vì cha em không đồng ý chúng ta yêu nhau.”

“Thật không?” Viền mắt Tiền Thiến Thiến đỏ ửng lên. “Cha tôi đã nói, nếu như anh đồng ý thì học cách quản lý công ty, ông ấy cũng chỉ có đứa con gái như tôi, tương lai sẽ giao công ty cho tôi.”

Hứa Thành Dục im lặng, cậu ta không muốn, nếu như cậu ta chọn con đường ngày, cả đời sẽ làm công cho Tiền gia, phụ thuộc vào Tiền gia, ngay cả con cái của mình cũng phải mang họ Tiền.

Tiền Thiến Thiến ném tờ báo ra trước mặt cậu ta, khoanh tay trước ngực. “Bài báo này là anh tìm Ngô Nghiêu đăng giúp anh. Tôi nói bao nhiêu lần rồi, anh không thể đi tìm anh ta, nhưng anh thì sao?”

“Anh…anh không còn cách nào khác, hơn nữa em nói em yêu anh, vì sao bạn em mà cũng không cho anh tìm?”

Tiền Thiến Thiện sắp tức chết rồi. “Ngô Nghiêu, anh biết Ngô Nghiêu, tôi nợ anh ta…” Cô mấp máy môi, trên mặt viết đầy hai chữ hổ thẹn. “Thôi quên đi, anh cũng không cần biết. Anh biết chuyện lần này gây nên bao nhiêu phiền phức cho anh không?”

Chân mày Hứa Thành Dục cau lại. “Ngô Nghiêu, em và Ngô Nghiêu có quan hệ gì? Em trách anh vì gây phiền phức cho anh ta sao? Em chỉ quan tâm anh ta thôi sao?”

“Anh còn cần mặt mũi nữa không?” Tiền Thiến Thiến thừa nhận mình ngốc, bị một tên cặn bã lừa gạt, nhưng Ngô Nghiêu mãi mãi là vết thương không thể chữa lành trong lòng cô.

“Anh bảo Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch bán hủ? Anh bảo trong đoàn chương trình thực tế có chuyện đen tối? À, anh còn bảo Thiệu Mặc Sâm có vợ rồi còn cấu kết với Bạch Trạch?” Tiền Thiến Thiến mím môi. “Hứa Thành Dục, có phải anh bị điên rồi không? Anh biết quan hệ giữa Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch không? Bán hủ? Cấu kết? Hai từ này không liên quan tới hai người bọn họ.”

“Quan hệ gì?”

“Đó là mối quan hệ khiến anh tự tát vào mặt mình.”

“Nếu như bọn họ không có quan hệ gì, vậy thì anh ta và Bạch Trạch đang bán hủ, anh nói sai sao? Em xem chương trình là biết hai người họ mập mờ biết bao, anh có chứng cớ, anh tận mắt thấy hai người họ nắm tay, em nhìn trên mạng đi, fan CP cũng là giả sao? Nếu không phải bán hủ thì hai người họ yêu đương thật chắc? Vậy thì càng buồn cười hơn, Thiệu Mặc Sâm bảo mình kết hôn rồi, nếu anh ta lừa mọi người, nếu không diễn trò tình tứ với Bạch Trạch để tăng rating, em cảm thấy anh ta còn chỗ đứng trên giới giải trí này không? Dù cho hai người họ thân thiết bao nhiêu cũng không thể như vậy được.”

“Hứa Thành Dục.” Tiền Thiến Thiến lạnh lùng nói. “Thì ra anh thật sự không có não.” Cô cảm thấy mình ngu đến mức nào mới bị cái tên không não này lừa cơ chứ.

“Anh…”

“Thôi đi, chúng ta chia tay.” Tiền Thiến Thiến khép mắt lại, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi. “Tôi thừa nhận tôi tìm anh là vì anh rất giống một người.”

Hứa Thành Dục bối rối, cậu ta không thích Tiền Thiến Thiến, chỉ lợi dụng cô nhưng đột nhiên nhận ra mình là người thế thân, đột nhiên cậu ta cũng chịu không nổi. “Thiến Thiến, em đừng giận nữa.”

“Không phải tôi đang giận, tôi nguyện ý để anh lừa gạt vì tôi nghĩ anh giống người đó, nhưng không phải. Hứa Thành Dục, anh đừng được voi đòi tiên, đừng không làm mà đòi hưởng.”

Cô không thể nói trước chuyện tình yêu, cho dù là thế thân cũng thật lòng thật dạ muốn kết hôn với người này, nhưng người đàn ông này không đáng giá để cô hy sinh.

“Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch, ai anh cũng không thể chọc vào, nên thu tay lại đi. Ai cũng có dã tâm, nhưng đừng lợi dụng người khác để thực hiện dã tâm của mình. Nếu như anh không cam lòng, anh cảm thấy cuộc đời này không công bằng…” Tiền Thiến Thiến cười nhạt. “Anh đi xem video Bạch Trạch phỏng vấn Thiệu Mặc Sâm đi, kẻ xấu sẽ đọc nhiều sách, tôi cho anh cơ hội tới học viện điện ảnh học nhưng anh lại từ chối. Nếu như anh tới đó, sẽ thấy rất nhiều video của Bạch Trạch và Thiệu Mặc Sâm được dùng làm video dạy học. Mặc kệ quan hệ thế nào, hai người họ cũng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi.”

“Chuyện Liễu Mạn Tinh, là tôi sai, tôi nên nghĩ tới chuyện tại sao mắt người phụ nữ của Ngân Minh Nhiễm lại kém như vậy cơ chứ.” Tiền Thiến Thiến châm chọc.

Khuôn mặt Hứa Thành Dục trở nên nhăn nhó. “Em…” Đây là Tiền Thiến Thiến mà cậu ta chưa từng gặp, cậu ta cứ nghĩ Tiền Thiến Thiến là kẻ ngốc, mỗi ngày đều đắm chìm vào chuyện yêu đương, chưa từng thấy Tiền Thiến Thiến như vậy bao giờ.

Tiền Thiến Thiến vô cùng mệt mỏi, cô không biết bản thân phải làm như thế nào, sợ rằng cả đời này cũng không gửi hy vọng vào chuyện tình yêu và hôn nhân của mình, tự cô thừa kế công ty của cha mình cũng được, không phải sao?

“Là do anh bị kích động.” Hứa Thành Dục cắn răng một cái, quỳ xuống. “Nhưng báo cũng đã đăng rồi, anh không rút lại được nữa, anh đồng ý sau này sẽ bàn bạc mọi chuyện với em, em đừng nói chia tay được không? Anh yêu em.” Nếu như mất đi Tiền Thiến Thiến, cậu ta sẽ mất đi tất cả, cậu ta không chịu được cảm giác này.

Tiền Thiến Thiến liếc mắt nhìn cậu ta. “Tôi đã bảo trước khi cưới không thể quan hệ.”

“Chuyện này….anh đồng ý rồi mà.” Hứa Thành Dục đột nhiên có dự cảm không tốt.

“Tôi biết khiến anh tủi thân.” Tiền Thiến Thiến lấy một xấp ảnh chụp từ trong túi ra, vốn dĩ cô còn muốn giữ thể diện cho hai bên. “Thế nên, sau này anh được tự do rồi, tự do yêu đương chơi đùa với cục đường nhỏ nhà anh đi.”

Hứa Thành Dục nhìn ảnh chụp rơi đầy đất, khuôn mặt trắng bệch.

“Sao em…”

“Tôi cho anh một lời khuyên cuối cùng, đừng xem người khác như kẻ ngốc, cũng đừng bao giờ chọc người không nên chọc.” Tiền Thiến Thiến sờ tấm bùa bình an trên ngực mình, cài lại móc khóa đã tuột.


***

“Ngô Nghiêu?”

Thiệu Mặc Sâm híp mắt, hơi nghi ngờ.

“Xin lỗi.”

“Chuyện gì vậy?”

“Báo hôm nay ấy.”

“Tôi chưa thấy.” Thiệu Mặc Sâm đang luyện giọng, không hiểu chuyện gì xảy ra.

“Hứa Thành Dục gửi một bài báo hắt nước bẩn lên người cậu và đạo diễn Bạch, nói hai người bán hủ, quan hệ mập mờ, phản bội vợ con.”

Thiệu Mặc Sâm. “….” Sao lại dai như đỉa thế này.

“Cậu ta tìm tôi, tôi đăng bài giúp cậu ta, mặc dù tấm ảnh hai người nắm tay tôi không đăng lên nhưng tôi là người đã đăng bài báo đó.”

Trong lúc nhất thời Thiệu Mặc Sâm không biết nói gì, tức giận sao? Xin lỗi đi, người ta không tức giận, cũng chẳng có lý do gì để giận.

“Cậu ta….cả Tiền Thiến Thiến?” Thiệu Mặc Sâm chỉ có thể nghĩ ra lý do như vậy. “Tiền Thiến Thiến nhờ cậu?” Nhưng không phải Tiền Thiến Thiến không biết quan hệ của hai người.

“Không phải.” Ngô Nghiêu phủ nhận. “Cậu ta thông qua mối quan hệ với Thiến Thiến để nhờ tôi, quyền quyết định nằm trong tay tôi.”

“Anh em, cậu nói hay nhỉ, sáng sớm chặn cửa chúng tôi là để nói chuyện cậu đâm chúng tôi một dao à?”

“Xin lỗi, nhưng tôi không nghĩ được gì nữa.” Ngô Nghiêu lắc đầu. “Cậu trách tôi là phải, tôi tới nói với cậu chuyện này, hy vọng cậu không cắt đứt quan hệ với tôi.”

Thiệu Mặc Sâm. “…” Thực ra anh vẫn luôn cảm thấy không thể đọc nổi suy nghĩ của tên Ngô Nghiêu này.

Bạch Trạch mới tỉnh ngủ, dựa vào cửa. “Vào đi, sao đứng đây hay thế?”

Ngô Nghiêu mấp máy môi.

“Rồi, tôi nghe thấy rồi, vào đi, anh em hơn mười năm, không đến mức như thế đâu, cùng lắm là tôi đánh cậu một trận thôi. Cắt đứt quan hệ à? Nghiêm trọng thế.”

Ngô Nghiêu thở dài một hơi.

Thiệu Mặc Sâm. “…”

“Cậu vẫn không buông được Thiến Thiến sao?”

“Tôi không cam lòng.”

“Không cam lòng chuyện gì?” Bạch Trạch lắc đầu. “Năm đó chúng tôi đã khuyên cậu, trong tình yêu nào có đúng sai, tính cô ấy như tiểu thư, từ nhỏ tới lớn đã được người ta nâng trong tay, cậu thích cô ấy thì phải chấp nhận, sao lại muốn chia tay?”

“Thật ra…tôi hối hận rồi, mẹ mất từ khi cô ấy còn nhỏ, tuy cha cô ấy chiều cô ấy nhưng bên cạnh cô ấy chỉ có mình người giúp việc, vậy nên cô ấy mới khát khao nhận được tình yêu của người khác, cô ấy hy vọng có thể tìm được tình yêu giống trong cổ tích, nhưng tôi không làm được.” Khi anh ta cảm thấy hối hận, bên cạnh cô đã có người khác, là một minh tinh đẹp trai, hợp với cô hơn anh ta, nhưng anh ta không buông cô được, không đành lòng.

“Vậy cậu không cam lòng chuyện gì?” Thiệu Mặc Sâm rót một chén trà.

“Tôi không cam lòng nhìn cô ấy gả cho người khác.”

“Vì người đó không tốt?” Bạch Trạch nhướn mày.

“Không phải, vì người đó không phải tôi.” Ánh mắt Ngô Nghiêu vô cùng quyết đoán.

Thiệu Mặc Sâm đột nhiên vỗ tay. “Bây giờ tôi mới nhận ra, chúng tôi bị cậu bán cũng có giá trị lắm, bao nhiêu năm, cây vạn tuế cũng nở hoa rồi.”

Nghe được chữ “bán”, ánh mắt Ngô Nghiêu lộ ra tia hổ thẹn.

Bạch Trạch huých tay Thiệu Mặc Sâm. “Được rồi, cậu ấy không đồng ý thì Hứa Thành Dục cũng tìm người khác, dù gì cũng có tin tức để đọc.”

“Nhưng cậu nghĩ Tiền Thiến Thiến sẽ không tha thứ cho cậu ta sao?”

Ngô Nghiêu im lặng không lên tiếng, một lát sau chán nản nói. “Tôi nghĩ Thiến Thiến sẽ không đâu.”

Bạch Trạch và Thiệu Mặc Sâm nhìn nhau, nhún vai, vất vả lắm mới dạy bảo được một tên ngốc, chỉ mong, chỉ mong câu chuyện ngôn tình máu chó nhiều năm trước có thể có kết cục HE.

Ăn xong bữa trưa, hai người đưa Ngô Nghiêu ra tận cửa, Bạch Trạch thình lình hỏi một câu. “Thiệu Mặc Sâm, có phải anh gạt em chuyện gì hay không?”

– –

A, tui thực sự thích câu chuyện của Ngân thiếu gia và Liễu tiểu thư, nhưng tác giả lại không triển khai thêm, viết nên một câu chuyện dài thật dài T^T.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.