Bạn đang đọc Dành Trọn Trái Tim Về Nhau – Chương 41
Kì nghỉ Tết qua đi cũng là lúc mọi thứ quay trở về quỹ đạo của nó.
Lúc này tại sân bay, nó đang ngồi trên băng ghế chờ, tay cầm tấm vé đi Mỹ. Nghe theo lời khuyên của bác sĩ, để đảm bảo sự thành công cho ca phẫu thuật, nó sẽ qua Mỹ chữa bệnh, chỉ cần là một tia hi vọng nhỏ thôi nó cũng muốn khỏi bệnh để quay trở về bên cạnh người nó yêu thương.
Bên cạnh nó lúc này là mẹ nó, Hoàng Dương, Hải Phong, Nhi, Đinh Huy, Bảo Long và Quỳnh Như, Tuấn Nam. Tất cả mọi người đều đã biết hết về bệnh của nó, duy chỉ có Hữu Duy là ko.
– Hải, con sang bên đó nhớ chăm sóc Tiểu Mỹ giúp ta! – Mẹ nó nước mắt rơi nắm lấy tay Hoàng Hải ( Chính là tên thật của Hoàng Dương).
– Mẹ, sao mẹ lại khóc. Con đã chết đâu mà! – Nó phụng phịu nhưng thật ra cũng khóc đến đỏ cả mắt rồi.
– Con bé này, con nói bậy gì thế hả. – Bà ôm chầm lấy nó bật khóc.
Nó buông bà ra, nhìn qua phía Hải Phòng và Nhi, mỉm cười dang rộng tay ôm cả hai.
– Chị hai, em sẽ nhớ chị lắm đấy. – Nhi khóc.
– Chị nhất định phải trở về. – Hải Phong ôm nó, với cậu, nó là người đã mang đến hạnh phúc cho cậu, cho cậu được cảm nhận tình yêu thương của mái ấm gia đình.
– Chị biết. Hai đứa ở nhà nhớ giữ gìn sức khoẻ nha. Giúp chị chăm sóc mẹ cho tốt. Chị về mà thấy mẹ hụt cân nào thì 2 đứa tụi bay liệu hồn.
– Tuân lệnh chị hai.
– Này, bộ bà quên mất tụi này rùi hả? – Long và Như đứng một bên nhìn nó chằm chằm.
– Tôi sao có thể quên hai người bạn tốt của tôi chứ.
– Hi vọng một ngày nào đó, bộ 3 chúng ta sẽ như ngày xưa – Quỳnh Như nắm chặt tay nó và Bảo Long.
Nó nhìn Tuấn Nam cười nhẹ.
– Anh Nam. Hắc Quỷ xin giao lại cho anh.
– Được. Hãy sớm trở về. Thủ lĩnh. – Tuấn Nam vỗ vai nó.
Cuối cùng là Đinh Huy.
– Huy à, Chi đi rồi. Hãy giúp Chi chăm sóc Hữu Duy thật tốt nha.
– Hãy yên tâm chữa bệnh cho tốt nhé, tất cả mọi người luôn chờ Chi quay về.
” Xin hành khách chú ý, chuyến bay đến NewYork sắp đến giờ khởi hành,…..”
tiếng cô tiếp viên hàng không vang lên trên loa.
– Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi. – Hoàng Hải nắm tay nó đi về phía máy bay. Nó vẫy tay lại với mọi người:
– Tạm biệt mọi người. Hẹn gặp lại.
_______
Tại công viên, Hữu Duy đang ngồi trên ghế đợi nó. Mới sáng sớm, nó đã hẹn cậu ra đây nhưng cậu chờ mãi mà ko thấy nó đâu. Đang định gọi điện cho nó thì một bé gái xinh xắn chạy đến:
– Anh đẹp trai. Anh là Hữu Duy phải ko?
– Phải. Em là ai?
– Em là cháu của ông bảo vệ ở đây. Sáng nay có một chị đến đây. Chị ấy nhờ em đưa cho anh cái này. – Cô bé vừa nói vừa rút ra một tờ giấy trong túi đưa cho cậu rồi chạy biến.
Hữu Duy khó hiểu nhìn tờ giấy. Nó lại bày ra trò gì đây.
” Gửi người em yêu.
Anh à, em xin lỗi vì đã đi mà ko nói lời nào. Lúc anh đọc bức thư này thì có lẽ em đã ở một nơi rất xa rồi. Em sẽ nhớ anh lắm đấy. Anh đừng hỏi tại sao em đi nhé. Vì em mang trong mình một căn bệnh rất nặng. Em ko biết cuộc đời này em sẽ đi đâu, có thể em sẽ tan biến khỏi thế gian này nhưng anh biết ko, cho dù ở bất cứ nơi nào, em vẫn sẽ luôn nhớ về anh, sẽ luôn yêu anh và dõi theo anh.
Liệu anh có còn nhớ ko, ngày đó gặp anh, em đã để ý anh rồi. Em cũng ko biết tại sao, lúc đó em nghĩ đó chỉ là cảm xúc nhất thời thôi nhưng càng ngày hình ảnh anh trong em càng lớn dần, anh đã chiếm hết trái tim em. Ước mơ của em là được cùng anh sống hạnh phúc, cách xa những ồn ào, hận thù của cuộc sống.
Em xin lỗi vì đã ko thể ở bên anh, yêu anh như anh đã từng yêu thương, che chở cho em. Ko có em ở bên thì anh cũng đừng buồn nhé. Hãy luôn nhớ rằng, ở một nơi nào đó, có một người vẫn luôn hướng về anh, vẫn quan sát dõi theo anh. Thực sự em ko muốn tình yêu của chúng ta dừng lại ở đây đâu. Anh có nghĩ em quá ích kỷ ko anh? Xin anh đừng ghét em nhé, em sẽ buồn lắm đấy.
Nếu như là định mệnh, em nhất định sẽ trở về bên anh.
Còn bây giờ em phải đi rồi. Tạm biệt nhé người con trai duy nhất em yêu. Em yêu anh.”
Tờ giấy lặng lẽ rơi xuống nền cỏ còn ướt đẫm sương, người con trai đó đứng chết lặng. Từng câu từng chữ trong lá thư như một lưỡi dao nhọn cứa vào tim cậu. Phải chăng cậu đang mơ? Ai đó làm ơn nói với cậu rằng đây chỉ là một giấc mơ thôi, xin hãy đánh thức cậu thoát khỏi cơn mơ quái quỷ này. Làm sao mà cậu có thể tin vào bức thư này, hay ai đó cố tình bày ra trò này để phá vỡ tình yêu của cậu . Vội vàng lắc mạnh đầu, cậu rút điện thoại ra bấm số quen thuộc,
áp lên tai, lòng cậu hồi hộp chờ đợi.
Chiếc điện thoại tuột khỏi tay cậu trong khi tiếng nói của người phụ nữ vang lên : ” thuê bao quý khách vừa gọi hiện ko liên lạc được…..”.
Cậu nhớ lại đêm giao thừa ấy.
– Nếu như một ngày đó em quên anh, em ko ở bên anh nữa thì anh có còn yêu em ko?
.
.
.
Kể từ ngày người con gái ấy ra đi cũng đã tròn một tuần, Hữu Duy tự nhốt mình trong phòng mà ko thèm ăn uống gì khiến mọi người lo lắng. Bóng dáng cậu ngồi trên bậu cửa sổ nhỏ trầm lặng, ánh mắt nhìn xa xăm vào khoảng không bao la.
– Ở nơi đó, em có nhớ anh ko?
Đáp lại cậu chỉ là tiếng sấm bên góc trời. Trên trời kia chỉ là một màu u ám của mây đen, và rồi cơn mưa đến.
Cơn mưa đầu tiên của năm vẫn mang theo cái lạnh giá của mùa đông cũ. Mưa cứ rơi, người con trai vẫn cứ ngồi đó để mặc cho những hạt mưa ngự trị trên người mình. Cái lạnh của thể xác này đâu còn là gì so với sự cô đơn lạnh lẽo trong trái tim cậu.
” Em cũng như một cơn mưa vậy, đến rồi đi rất nhanh khiến anh theo ko kịp. Xin em đừng đi quá xa, đừng đi tới nơi mà anh ko thể tìm thấy em. Hãy trở về bên anh đi em”.
Trên bàn rải rác những tấm ảnh nó và cậu chụp chung, trên TV cũng là hình ảnh nó đang nấu ăn, đang cười. Nụ cười của nó hiện lên thật đẹp nhưng có lẽ đó chỉ là nếp gấp của thời gian và cậu sẽ chẳng bao giờ được thấy nụ cười đó nữa.
___
NewYork.
Hoàng Hải lo lắng đi đi lại lại trước cửa phòng phẫu thuật, em gái anh yêu quý đang ở trong đó, bác sĩ đang tiến hành phẫu thuật cắt bỏ khối u. Ca phẫu thuật đã trôi qua 12 tiếng rồi mà vẫn ko có dấu hiệu gì.
Điện thoại rung lên:
– Hải, em con sao rồi? – là mẹ gọi.
– Mẹ, em ấy vẫn đang phẫu thuật.
Đúng lúc này, đèn đỏ trên cửa vụt tắt, cánh cửa trắng mở ra.
– Bác sĩ, cô bé sao rồi? – anh vội túm chặt vị bác sĩ người Mĩ.
– Chúng tôi xin lỗi…….
Bàn tay anh buông lỏng, ở một nơi xa, người con trai cảm thấy trái tim mình tan vỡ ko lí do.
Vẫn là sân bay ấy nhưng thật sự mất mát, khi đi là hai nhưng khi về chỉ còn một. Anh kéo vali bước về phía Hữu Duy, trông cậu gầy đi nhiều làm anh thiếu điều ko nhận ra.
– Duy. – Anh gọi khẽ.
– Cô ấy đâu? – Hữu Duy nhìn anh, con ngươi tối sầm.
– Xin lỗi.
Bàn tay cậu nắm chặt đến nổi gân, đôi mắt cụp xuống, một giọt nước theo đó mà rơi. Hoàng Hải hiểu Hữu Duy đang đau đớn như thế nào bởi vì đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu khóc. Muốn thấy được nước mắt của một người con trai đâu phải dễ dàng, họ chỉ thực sự khóc vì người họ yêu thương.
Và rồi thời gian cứ thế theo kim đồng hồ trôi đi quyết định vùi sâu đi hình ảnh người con gái có đôi mắt kim cương ấy. Nhưng có lẽ ko ai hiểu tình yêu của một người con trai dành cho cô ấy vẫn luôn tồn tại mãi mãi. Trái tim anh đã bị người con gái ấy mang đi đến một nơi rất xa mất rồi.
CÂU CHUYỆN CHƯA DỪNG LẠI Ở ĐÓ!