Bạn đang đọc Dành Trọn Trái Tim Về Nhau – Chương 40
Nó đẩy cửa bước vào phòng, vị bác sĩ già ko quá ngạc nhiên về sự xuất hiện của nó.
-Cháu ngồi đi.
Kéo ghế ngồi, nó nhìn ông ngập ngừng.
– Bác sĩ….cháu….bệnh của cháu có chữa được ko ạ?
– Ta ko chắc. Nều phẫu thuật, Tỉ lệ thành công là 50%. – Ông thở dài.
– Vậy là cháu sẽ chết sao? – Nó thẫn thờ cười buồn.
– Nếu như thành công, cháu…có thể tổn thương trí nhớ.
– Cháu hiểu. Cháu sẽ phẫu thuật.
– Được, tạm thời ta sẽ tiêm thuốc ngăn khối u phát triển cho cháu. Đang ở giai đoạn 2 nên thời gian này cháu chú ý cẩn thận đi lại vì những cơn đau đầu sẽ thường xuyên xuất hiện.
****
Vậy là Tết đã đến, Tết – một ko khí nhộn nhịp tươi vui nhất cả năm nhưng sao trong nó lúc này là một nỗi buồn thăm thẳm.
Đêm nay là đêm giao thừa, là đêm chuyển giao giữa năm mới và năm cũ, của quá khứ và hiện tại.
Mọi người kéo tay nhau ra phố cùng nhau đón xuân, nó cũng như bao người, hào hứng nắm tay Hữu Duy hoà vào dòng người đông đúc. Hữu Duy vốn ko thích những nơi náo nhiệt ồn ào nhưng chỉ cần có nó ở bên cạnh, cậu sẽ vui hơn bao giờ hết.
– Anh.anh. Mình ra đó xem pháo hoa đi.
– Ừh. Đi chậm thôi kẻo ngã.
Cậu nhắc nhở nó, nó cứ như trẻ con vậy. Cứ chạy lăng nhăng chẳng quan tâm đến điều gì cả.
Nó vội vã kéo cậu tới bờ hồ nhanh chân chọn một chiếc ghế đá ngồi xuống. Ko khí càng trở nên nhộn nhịp hơn khi những màn pháo hoa đủ màu sắc toả sáng khắc cả vùng trời và in hình xuống mặt nước. Nó tựa đầu vào vai cậu nhìn lên bầu trời. Nó ước phút giây này xin hãy ngừng lại thật lâu, thật lâu để có thể ở bên cậu, được sống trong tình yêu ấm áp đẹp như một câu chuyện của nó.
Như một quy luật đã định sẵn, bữa tiệc nào dù vui cũng sẽ kết thúc, hay như những đốm sáng pháo hoa kia dù sáng đẹp nhưng cũng thật mau tàn. Và nó cũng vậy, ngay lúc này đây nó còn được ở bên cậu, được nắm tay cậu, được tựa vào bờ vai ấm áp kia nhưng đâu ai biết mai sau nó có còn được như vậy, biết đâu sau này nó và cậu sẽ trở thành hai người xa lạ hay nó sẽ bước vào một thế giới khác, một thế giới ko có cậu.
– Anh à!
– Sao vậy ngốc.?
– Chỉ là nếu thôi nhé! Nếu như một ngày nào đó em quên anh, ko ở bên anh nữa thì anh có còn yêu em nữa ko?
– Em nói linh tinh gì vậy? – Hữu Duy nhíu mày.
– Thì anh cứ trả lời em đi.
– Nếu em mà như thế, anh sẽ hận em tới chết luôn.
– Sao cơ? Anh ác thế hả?
– Chưa hết đâu. Nếu như anh gặp lại em, anh sẽ trói thật chặt em ở bên anh để em ko thể chạy thoát khỏi anh. Nặng hơn nữa, anh sẽ chặt chân em.
Nó kinh hãi nhìn cậu, đây mới chỉ là nếu thôi mà cậu đã làm như vậy rồi thì ko biết là sự thật thì thế nào.
– Nhưng mà trên đời này ko tồn tại từ nếu đâu ngốc ạ! – Cậu nhéo chóp mũi nó mỉm cười.
Phải. Ko có từ nếu mà tất cả sẽ là sự thật. Nó muốn nói với cậu như thế nhưng nó ko thể.
Nó ko đủ khả năng chắc chắn nó có thể sống để quay trở về bên cậu.
– Dù ọi chuyện có thế nào đi nữa. Người em yêu duy nhất chỉ có mình anh thôi.
Rồi nó ngẩng đầu, đặt lên môi cậu một nụ hôn, một nụ hôn nếu với con mắt của mọi người nhìn vào thì thật lãng mạn nhưng đối với nó, đây như một lời tạm biệt xót xa hơn bất cứ nỗi đau nào.
– Đi nào. Anh đưa em đi xem tháp đồng hồ.
Rồi cả hai lại sánh bước trên con đường nhộn nhịp lây phây mưa phùn.
– Sao anh nắm tay em chặt vậy?
– Để em ko thể chạy thoát khỏi anh.